Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Trên đường lớn rộng rãi, người qua lại đứng hai bên đường nhìn một nhóm đông người đằng đằng sát khí đi nhanh qua, khí thế hung mãnh khiến người ta e sợ.

        Bạch Trình đang ở bàn làm việc lau chùi tạp phiến của mình, cảm thấy rất mỹ mãn, ngày hôm qua Dược Bang đã cho hắn một cái giá khiến hắn rất động tâm, mà nhiệm vụ khá nhẹ nhàng, đó là chỉnh một chút đám người Bàn Môn.

       Hắn lập tức đồng ý, với số hỏa năng này đủ cho hắn đổi một đấu kỹ mạnh, và tu luyện một thời gian trong tháp.

"Đầu lĩnh, không hay rồi! Đám người Bán Môn kéo tới đây."

    Nghe âm thanh huyên náo bên ngoài, Bạch Trình đứng phắt dậy, cười lạnh nói.

"Là các ngươi tự tìm tới cửa, nếu không làm các ngươi trả giá, thật uổng bài danh có trong cường bảng của ta."

----------------------------------

       Tại quảng trường rộng lớn cách tiểu viện của Bạch Bang không xa, có hai phe nhân mã chia ra chiếm cứ một góc, mội bên đều có tầm năm mươi người.

"Bàn Môn các ngươi hôm nay đến đây,là muốn ra oai với Bạch Bang ta sao?"

     Bạch Trình khoanh tay nhìn Tiêu Đình cười to, phía sau hắn có Bạch Sơn, Phó Ngao và một người khác đều là Đấu Linh đứng trợ uy.

"Bạch Trình! Bàn Môn chúng ta chưa từng gây hấn với các ngươi, các ngươi năm lần bảy lượt gây rối việc tiêu thụ đan dược của chúng ta, không quá đáng sao!"

     Thanh âm của Tiêu Đình lạnh lùng từng chữ rõ ràng vang lên, khiến cho người xem náo nhiệt xung quanh ít nhiều đều biết việc gì đang xảy ra.

"Trong nội viện mỗi ngày đều có tranh đấu, chỉ có thể nói là các ngươi không có thực lực." Bạch Trình thản nhiên nói.

"Vậy là các ngươi muốn phá hủy hiệp ước, trong vòng nửa năm không gây khó dễ cho Bàn Môn. Đúng, là lỗi của ta, ta cứ cho rằng tuy các ngươi nhân phẩm tệ hại, nhưng ít ra vì danh dự, cũng biết giữ chút chữ tín. Ta không biết các ngươi tín, nghĩa, danh dự đều không có."

         Tiêu Đình khoanh tay cười trào phúng, ngữ điệu mỉa mai châm chọc, xung quuanh đồng loạt cười rộ lên. 

        Dù soa việc Phó Ngao kéo tới gây rối ở Bàn Môn, bị đáng tới mức phải có người khiêng về, giao ước nửa năm không gây hấn với Bàn Môn lúc trước có không ít người chứng kiến.

       Nghe tiếng cười chế nhạo xung quanh, sắc mặt Bạch Trình khá khó coi, hắn tức giận nói.

"Xem ra miệng lưỡi ngươi cũng độc địa không kém, không nói tới ước định trước đây, Bàn Môn các ngươi kiêu ngạo thành ra như vậy, cho dù không ai đề cập tới, ta hôm nay cũng phải cho các ngươi một ít giáo huấn."

"Người khác đề cập tới? Ngươi tự nhận là có người thổi gió bên tai, sai khiến các ngươi làm việc này sao?"

        Tiêu Đình nắm bắt điểm mấu chốt, cười lạnh nói. Không trả lời được, Bạch Trình bẻ tay rôm rốp, điềm nhiên nói.

"Hôm nay các ngươi kéo tới Bạch Bang chúng ta gây sự, ước định trước đây xem như hủy bỏ, các ngươi đừng trách Bạch Bang chúng ta ỷ lớn hiếp nhỏ."

"Hừ, ngươi lớn hơn ai mà đòi ỷ lớn hiếp nhỏ!"

       Tiêu Đình cười lạnh xem thường, chân nguyên toàn thân bạo khởi, cuồng phong rít gào quét qua bốn phía, người của Bàn Môn và Bạch Bang không tự chủ được đều lui về sau. 

       Bạch Trình cũng lùi về sau một thước, sắc mặt biến đổi ngạc nhiên trước khí thế và chiến ý khủng bố của Tiêu Đình.

"Đã trễ rồi mà nơi này náo nhiệt thật."

    Khi lửa giận của Tiêu Đình sắp bùng phát thì một giọng nói quen thuộc vang lên, một đạo thân ảnh nâu đỏ quỷ dị xuất hiện, đứng bên phía Bàn Môn.

"Lâm Diễm huynh, sao huynh tới đây?" Tiêu Đình ngạc nhiên hỏi.

"Ha ha, ta vốn thích náo nhiệt, các ngươi tới đây đã bàn tán khắp học viện, ta tự nhiên phải tới xem náo nhiệt."

         Lâm Diễm khu trừ được độc hỏa, tự thấy nợ Tiêu Đình ân tình, nênkhi nghe Bàn Môn tìm tới cửa Bạch Bang, hắn ngay lập tức chạy tới.

       Lâm Diễm nằm trong tốp mười người đứng đầu cường bảng, bỏ xa bài danh thứ ba mươi trên cường bảng của Bạch Trình. Bạch Trình thấy Lâm Diễm thoải mái thân thiện đứng về phía Bàn Môn, sắc mặt càng khó coi.

"Lâm Diễm, đây là chuyện riêng giữa Bạch Bang và Bàn Môn..."

"Ta không nói nhiều, các ngươi gây chuyện với Bàn Môn là gây chuyện với ta, muốn gì cứ đi tìm Ly Hỏa Phủ của ta nói chuyện."

        Lâm Diễm vừa nói xong, trên tay đã xuất hiện một cây rìu màu nâu đỏ, lưỡi rìu cắt qua không trung mơ hồ lưu lại một vệt màu đỏ trong không khí.

       Bạch Trình tức giậnkhông phát tác được với Lâm Diễm, đem tức giận chuyển qua Tiêu Đình.

"Tiêu Đình! Bàn Môn các ngươi ngoài núp bóng sau lưng người khác, còn có thể làm được bản sự gì!"

"Hai chữ xấu hổ ngươi biết viết không, Bàn Môn vào nội viện bao lâu, các ngươi ở nội viện bám rễ bao lâu, nếu ngươi thích cạnh tranh, sao không tìm Lâm Tu Nhai, Ngô Hạo. Nếu ngươi dám, ngày sau dù ngươi có nhổ sạch Bàn Môn ta cũng không xen vào."

      Lâm Diễm mồm miệng chanh chua làm Bạch Trình một lần mất mặt, Bạch Trình vừa thẹn vừa giận sắc mặt đỏ bừng.

"Ai nha, ta còn tưởng ai, Lâm Diễm ngươi ngoài thực lực, khả năng chửi người cũng cao hơn người khác một bậc."

      Tiếng cười châm chọc vang lên, đám người vây quanh quảng trường xem náo nhiệt đột nhiên tẻ ra một lối nhỏ, một đám người mặc áo Luyện Dược Sư ngông nghênh đi vào.

"Thủ lĩnh của Dược Bang Hàn Nhàn cũng tới đây!"

"Xem ngữ khí của hắn, dường như là muốn trợ uy cho Bạch Bang."
       Luyện Dược Sư là chức nghiệm được người đời ca tụng tôn vinh, bởi muốn trị thương, tu luyện tăng tiến các kiểu đều phải nhờ tới đan dược, nên bất kỳ ai đều phải cầu cạnh đan dược của Luyện Dược Sư.

        Có thể Dược Bang không có cao thủ nằm trong cường bảng, nhưng họ giao kết, mua bán trao đổi với tất cả người trong cường bảng và nội viện, nên vị trí của Dược Bang ở nội viện vô cùng lớn.

"Hừ, tên bán thuốc."

         Lâm Diễm không vì điều này mà cố kỵ Dược Bang, hắn xốc môi liền tiếp tục châm chọc. Hàn Nhàn không bận tâm tới lời châm chọc của Lâm Diễm, hắn nhìn qua Tiêu Đình, bốn mắt giao nhau mơ hồ muốn phát ra tia lửa, sau cùng hắn cười nhạt.

"Người luyện chế hai loại đan dược bán ra nội viện mấy ngày nay hẳn là ngươi, Tiêu Đình. Nhìn ngươi như vậy không ngờ cũng biết luyện dược."

"Có thể thao túng thị trường đan dược nội viện, ta cứ tưởng là một nhân vật ba đầu sáu tay nào đó, không ngờ chỉ là tam phẩm Luyện Dược Sư."

        Nhìn huy hiệu hình lô đỉnh luyện dược ánh lên ba đạo ngân văn, Tiêu Đình không kém cạnh chậm rãi sỉ nhục đối phương. 

        Hắn nói miệng lưỡi Lâm Diễm lợi hại, lại khôngnghĩ tới trong lời hắn nói đều chứa dao mỉa mai hạ thấp người khác.

        Hàn Nhàn cau mày trầm mặt nhìn Tiêu Đình, mà Tiêu Đình lười tốn thời gian với những người này.

"Hàn Nhàn, chúng ta đều giáp mặt ở đây, vậy cũng nên thẳng thắn với nhau, người đứng sau làm Bạch Bang gây khó dễ cho Bàn Môn, hẳn là Dược Bang các ngươi."

         Hàn Nhàn không phủ nhận, chỉ chậm rãi nói.

"Bàn  Môn các ngươi có kết cục hôm nay, chính là ngay từ khi bắt đầu đã không nghĩ mình sẽ phạm vào kiêng kị gì. Là tân sinh thì nên an phận thủ thường, tham ăn quá sẽ bị chết nghẹn."

"Hàn Nhàn, ý tứ của ngươi là đang thừa nhận ngươi sai khiến Bạch Bang kiếm chuyện với Bàn Môn?"

        Lâm Diễm tuy hỏi Hàn Nhàn nhưng trong lòng đã có đáp án mười mươi.

"Lâm Diễm, ta khuyên ngươi không nên xen vào chuyện người khác, tuy ngươi đứng thứ mười trên Cường Bảng, nhưng vẫn còn chín người xếp trên ngươi, Dược Bang ta có thể mời những người xếp trên ngươi, làm điều tương tự."

        Hàn Nhàn trầm giọng quát, Lâm Diễm nghe xong muốn xông tới liền bị Tiêu Đình cản lại.

"Lâm Diễm đại ca, việc này cứ để ta, kẻo có một số người không phục lại nói ta núp bóng người khác."

        Tiêu Đình cười cười với lâm Diễm, tự mình đi lên phía trước, đối mặt với Hàn Nhàn.

"Đa tạ Hàn Nhàn học trưởng chỉ giáo, bất quá có làm mới có ăn, ta biết các ngươi sợ ta tranh lợi nhuận với các ngươi, nhưng thị phần không phải ta và ngươi muốn chia thì có thể chia.

     Nó phụ thuộc vào chất lượng đan dược và sự tin dùng, nhận định của các học viên, họ có quyền đó. Cho nên các thủ đoạn của ngươi chỉ mang tới điểm quấy rầy nhỏ, đan dược của Bàn Môn vẫn sẽ được bán ra."

     Hàn Nhàn cười lạnh híp mắt nhìn Tiêu Đình.

"Vậy sao?"

"Bất quá nếu ngươi chướng mắt Bàn Môn ta, cứ theo quy củ trong nội viện giải quyết, chúng ta luận bàn một chút đi."

        Tiêu Đình bắt đầu phản công, cười lạnh nhìn Hàn Nhàn.

"Ngươi muốn luận bàn với ta?"

       Không ngờ Tiêu Đình sẽ hướng mình khiêu chiến, Hàn Nhàn ngây người một lúc mới tiêu hóa được, đối với hắn tựa hồ là chuyện cực kỳ hoang đường, lát sau hắn mới cảnh giác hỏi.

"Đều là người luyện dược, nếu luận bàn bằng đấu khí quyền cước e không hợp với chúng ta, nếu ngươi tự tin vào tài luyện dược của mình, ta nghĩ chúng ta nên tranh cao thấp bằng luyện dược.

      Nếu ta thua, chúng ta sẽ không bán đan dược nữa, nếu ngươi thua, chúng ta buôn bán cạnh tranh bằng chất lượng đan dược, những thủ đoạn lén lút phiền ngươi thu lại."

"Ngươi muốn cùng ta tỷ thí luyện dược?"

      Hàn Nhàn cười ha hả trêu tức Tiêu Đình, hắn là Luyện Dược Sư tam phẩm trẻ tuổi nhất trong Luyện Dược Hệ của Già Nam học viện, luận thiên phú hắn cầm cờ dẫn đầu các huynh đệ đồng lứa.

"Nếu Hàn Nhàn học trưởng không muốn so đấu luyện dược, chúng ta có thể đấu quyền cước. Như thế nào, Hàn Nhàn học trưởng có chấp nhận lời khiêu chiến của Bàn Môn?"

         Khóe miệng Tiêu Đình nhếch lên lãnh ý cười nói, Hàn Nhàn cũng chỉ là Đấu Linh, nếu so chiêu quyền cước, chỉ sợ bị đánh người không ra người.

        Các ý tưởng thoáng bay lộn trong đầu Hàn Nhàn, sắc mặt hắn hơi biến đổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Đình.

"Ngươi khích tướng ta cũng vô dụng, bất quá ta thấy tiền cược này quá nhỏ. Nếu các ngươi thua, không chỉ ngừng bán đan dược mà còn phải giao cho ta đan phương luyện chế Thanh Hỏa Đan và Phục Thể Đan.

      Nếu ta thua, nhà giao dịch dan dược của Dược Bang ở nội viện sẽ tặng cho các ngươi, trước đây điểm giao dịch này chúng ta mất đến tám trăm  hỏa năng mới mua được, hơn xa gánh bán rong của các ngươi."

"Thì ra Hàn Nhàn học trưởng muốn đánh chủ ý lên phương thuốc của ta."

      Tiêu Đình không ngại vạch trần suy nghĩ của Hàn Nhàn, mà hàn Nhàn cũng không cảm thấy xấu hổ, hắn cười lạnh quát.

"Thế nào, ngươi không dám sao?"

      Tiêu Đình xua tay bình thản nói.

'Không phải ta không dám, việc này can hệ trọng đại đến sinh ý và uy tín thể diện của Bàn Môn, chỉ là không biết Hàn Nhàn học trưởng muốn tỷ thí thế nào."

   "Dựa theo một đan phương(phương thuốc) bất kỳ, chúng ta luyện chế, phẩm cấp ai cao hơn người đó thắng. Bất quá nếu dùng đan phương của bất kỳ ai trong chúng ta đều sẽ dấy lên hiềm nghi.

       Vừa hay ta có biết Hách trưởng lão quản lý dược khố nội viện, nhân tiện nhờ Hách trưởng lão đưa ra đan phương, làm trọng tài cho chúng ta."

        Hàn Nhàn có quen biết với Hách trưởng lão, nghe đến đây Tiêu Đình thoáng nhíu mày, thấy vậy Lâm Diễm nói.

"Ta cũng có nhận thức Hách trưởng lão, toàn nội viện có thể nói đây là trưởng lão công chính nghiêm minh nhất."

      Tiêu Đình suynghĩ một chút, gật đầu cười nói.

"Thôi được, chúng ta đi tìm Hách trưởng lão."

        Hàn Nhàn nhếch môi cười vung tay vẹt ra đám đông đi trước, Tiêu Đình cũng không kém cạnh đi song song với hắn.

"Ta rất hứng thú với hai loại đan dược của ngươi."

"Ha ha, ta lại rất hứng thú với điểm giao dịch đan dược của Dược Bang."

       Tiêu Đình cười lạnh đáp lại, lúc đi qua Bạch Trình cô thản nhiên cười nói.

"Bạch Trình, ân tình hôm nay Bàn Môn nhớ kỹ, ngày sau sẽ đến Bạch Bang luận đàm."

"Chỉ cần lúc đó ngươi đừng nép sau lưng người khác."

       Bạch Trình khinh khỉnh châm chọc. Tiêu Đình cười nhạt rời đi, Bạch Bang gây rối việc tiêu thụ đan dược, tự nhiên phải tìm bọn họ tính sổ nợ.

      Hách trưởng lão khi biết việc tỷ thí này vô cùng háo hứng, còn nói sẽ lựa chọn một đan phương đặc biệt cho cả hai, Hàn Nhàn nghe xong không hề tỏ vẻ lo lắng.

"Đình, Hàn Nhàn hắn không hề lo lắng về đan phương bí mật của hách trưởng lão." Huân Nhi có phần lo lắng thấp giọng hỏi.

"Đó là vì hắn tự tin với chức vị Luyện Dược Sư tam phẩm và thiên phú tuổi trẻ tài cao của mình, cho rằng sẽ nắm chắc phần thắng. 

       Hắn tới nội viện ba năm, hai năm đầu hắn tự mình luyện đan, sau khi kế nhiệm chức thủ lĩnh Dược Bang, đến hiện tại còn ai để hắn động móng tay đã lâu rồi hắn chưa luyện dược."

       Lâm Diễm bỉu môi xem thường.

"Ngươi có nắm chắc phần thắng hay không?" Tiêu Ngọc cũng lo lắng hỏi Tiêu Đình.

        Tiêu Đình cười nhẹ một tiếng, bước chân khoan thai chậm rãi, cô nghiêm túc nói.

"Trên đời này không có chuyện gì hoàn hảo chắc chắn, muội sẽ không giống Hàn Nhàn vỗ ngực tự cho mình nhất định sẽ thắng, nhưng muội sẽ cố gắng hết sức mình."

---------------------------------------

      Tin tức Bàn Môn khiêu chiến Dược Bang chỉ trong buổi chiều đã lan khắp nội viện, lập tức tạo nên oanh động lớn. Không chỉ học viên hiếu kỳ với cuộc tỷ thí này mà các trưởng lão cũng cảm thấy hứng thú.

        Ở nội viện ngoài các tràng thách đấu nhỏ ra, có bốn quảng trường lớn chia ra bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. Quảng trường Tiêu Đình so đấu với Hàn Nhàn ở phía Đông.

       Trời vừa sáng, quảng trường vốn ít người lui tới đã chật kín người, không khí sôi động nóng bỏng, các học viện đa phần đều cảm thán, đã lâu rồi họ mới chứng kiến cảnh náo nhiệt như hôm nay.

"Keng!"

      Tiếng chuông thanh thúy vang lên, sau khi tiếng chuông vang lên, bầu không khí ồn ào quanh quảng trường dần lắng xuống.

         Mọi người tập trung nhìn vào quảng trường, một thân ảnh như thiểm điện nhanh chóng đáp xuống quảng trường, vị này không ai khác chính là Hách trưởng lão.

        Hách trưởng lão nhìn lên khán đài, vô tình cố tình lướt qua một vài vị trí trên đó, lão nhàn nhã vuốt râu, trong mắt hiện lên ý cười.

"Những lão gia hỏa này quả nhiên không chịu nổi hiếu kỳ."

      Theo sau đó là một thân ảnh vận y phục Luyện Dược Sư đáp xuống, đứng sau lưng Hách trưởng lão, chính là Hàn Nhàn. hắn vừa xuất hiện đã khiến khán đài vang lên từng trận kinh hô, vỗ tay. Đủ thấy danh vọng của hắn ở nội viện.

      Không hoa mỹ như Hàn Nhàn, Tiêu Đình vẹt qua biển người tìm lối đi nhỏ tiến lên sàn đấu, cúi đầu chào Hách trưởng lão, sau đó nhìn lên khán đài ôm quyền hơi gật đầu chào, đáp lại sự hiện của mọi người. 

        Hành động này khiến một vài người đang âm thầm quan sát không khỏi khen ngợi.

     Hách trưởng lão nhìn Tiêu Đình và Hàn Nhàn, một người vận đồng phục đặc trưng của Luyện Dược Sư, tuổi trẻ khí thịnh, đầy ngạo kiệt tự tin.

       Tiêu Đình vận đồng phục nội viện, thần tình thoải mái, thân hình cao gầy đang đứng thẳng lưng ngẩng cao đầu, làm nổi lên một loại khí chất ưu nhã mà quật cường rất riêng biệt.

      Hách trưởng lão gật đầu tán thưởng cả hai, lão ho nhẹ làm những tiếng ồn trên khán đài một lần nữa lắng xuống.

       Hách trưởng lão trạc năm mươi, tóc hoa râm nhưng thân hình cao lớn cường tráng, trên mặt luôn mang ý cười, nhưng khí chất và đặc biệt là đôi mắt đều tản ra vẻ nghiêm nghị trầm ổn, hoàn toàn giống với miêu tả là thiết diện vô tư của Lâm Diễm.

      Hách trưởng lão lấy ra một quyển trục, nhìn quanh cười nói, giọng nói mang theo nội lực hùng hậu áp hết tạp âm xung quanh.

"Lão phu xưa nay luôn hứng thú với luyện dược, nhưng tiếc bản thân bất tài không có thiên phú với lĩnh vực này, hôm nay được chủ trì một cuộc tỷ thí luyện đan hiếm thấy ở nội viện, bản thân lão cực kỳ vui mừng. 

       Nếu mọi người có hiềm nghi về tính công bằng của cuộc thi, cũng như sự nghiêm minh của lão, ngay bây giờ có thể rời đi."

       Hách trưởng lão vừa nói xong, trên khán đài đồng loạt vỗ ta hò hét trợ uy, danh dự và sự nghiêm minh của lão mọi người ở nội viện đều tin tưởng. Hách trưởng lão nhàn nhạt cười nói tiếp.

"Đề thi tỷ thí hôm nay do đích thân lão chuẩn bị, Tiêu Đình và Hàn Nhàn đều không biết họ sẽ luyện chế đan dược gì."

      Âm thanh hô ứng trên khán đài càng lớn thêm, Hách trưởng lão giơ cao quyển trục trong tay, nghiêng đầu nhìn Tiêu Đình và Hàn Nhàn.

"Đề thi hôm nay rất khó khăn, các ngươi có dám tiếp nhận?"
      Nghe vậy Tiêu Đình và Hàn Nhàn đều liếc nhìn đối phương, Hàn Nhàn ôm quyền nói với Hách tưởng lão.

"Hàn Nhàn sẽ cố gắng toàn lực."

       Tiêu Đình ôm quyền mỉm cười gật đầu với Hách trưởng lão.

"Làm quản lý dược khố nội viện, ta có quyền sử dụng đan phương trong đó, đan phương đề thi hôm nay ta tặng cho các ngươi, sau này tùy ý sử dụng, xem như chút quà tặng cho hai ngươi vì đã cống hiến hết mình trong trận đấu hôm nay. "

       Hách trưởng lão đưa ra quyển trục, nhìn cả hai hỏi.

"Các ngươi ai muốn xem trước?"

"Hàn Nhàn học trưởng xem trước đi."

       Hàn Nhàn không khách khí bướn lên tiếp lấy quyển trục, truyền đấu khí vào quyển trục, thần thức chìm vào trong tiếp nhận thông tin của đan phương.

      Vẻ tự tin trên mặt Hàn Nhàn dần thu lại, sau cùng chuyển sang nhíu mày, khó coi. Các học viên trên khán đài thấy vậy, bắt đầu thấp giọng xôn xao nghị luận. 

        Huân Nhi nhìn vẻ mặt khó coi của Hàn Nhàn, trong lòng thoáng nổi lên bất an, bất quá nàng tự trấn định, ánh mắt gắt gao nhìn Tiêu Đình.

       Sau một lúc lâu, Hàn Nhàn đem tinh thần lực trong quyển trục lui về, gượng cười nói với Hách trưởng lão.

"Hách trưởng lão chọn đề thi quả nhiên đặc biệt, Hàn Nhàn chỉ có thể cố gắng hết sức."

"Ha ha, người trẻ tuổi cần phải liên tục khiêu chiến cực hạn của bản thân."

       Hách trưởng lão cười to, vẻ mặt có phần gian trá thích thú khi thấy người khác sắp lên bờ xuống ruộng. Tiêu Đình tiếp nhận quyển trục, tinh thần lực nhanh chóng tiến vào quyển trục.

       Hàn Nhàn thấy vậy đắc ý cười lạnh, đan phương ngay cả hắn dù toàn lực cũng không nắm chắc luyện được, để xem một kẻ vô danh làm sao luyện được.

       Nhưng chờ một lúc lâu, trên gương mặt đang nhắm nghiền của Tiêu Đình ngoài vẻ tập trung nghiêm túc ra, không hề có biểu cảm khó coi như bị táo bón của Hàn Nhàn.

"Khá lắm,  không chỉ lòng dạ thâm sâu mà còn giỏi diễn kịch, bất quá đến lúc luyện đan, bộ mặt của ngươi sẽ tự phơi bày."

     Hàn Nhàn âm thầm mỉa mai châm chọc trong lòng.

       Tiêu Đình xem xong quyển trục, chậm rãi thu lại tinh thần lực, đối với Hách trưởng lão ôm quyền cười nói.

"Hách trưởng lão thực xem trọng cuộc thi lần này, còn chuẩn bị đan phương ngũ phẩm cho học trò."

"Ngũ phẩn đan dược?"

        Lúc này mọi người mới hiểu vì sao vẻ mặt Hàn Nhàn lại vô cùng khó coi, đây là thứ chỉ ngũ phẫm Luyện Dược Sư mới luyện được, đối với Hàn Nhàn mà nói, hết tám phần nắm chắc thất bại.

"Ha ha, nếu đã tỷ thí thì phải thi lớn một chút, thành công thì các ngươi sẽ có tiến bộ lớn trong việc luyện dược, không được thì cùng lắm là đều thất bại thôi."

      Hách trưởng lão vui vẻ vuốt râu nói, đem đan phương giải thích sơ lược cho mọi người trên khán đài hiểu. Đan dược này có tên là Long Lực Đan.

      Nó có thể làm sực mạnh chiến đấu của một người tăng vọt trong một khoảng thời gian, đặc biệt sau khi phục dụng hoàn toàn không để lại bất cứ tác dụng phụ hay làm tổn thương nào cho cơ thể.

       Chính vì tác dụng thần kỳ này, mà phẩm cấp của Long Lực Đan cơ hồ còn cao hơn một chút so với các đan dược ngũ phẩm khác. Đừn gnói là Hàn Nhàn, trong Luyện Dược Hệ ở nội viện cũng chỉ có vài người có thể luyện chế thành công.

"Lão già này rốt cuộc muốn chủ trì công đạo hay đảo lộn cuộc thi đây, lại đưa cho bọn nhỏ luyện ngũ phẩm đan dược."

      Một số trưởng lão khác ngồi xem trên khán đài không khỏi chép miệng.

"Nếu hai ngươi đã nắm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net