Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Cắt một phần Kim Cương Bồ, phối thêm một vài loại thảo dược có dược tính ôn hòa để trung hòa mùi vị của Kim Cương Bồ, Tiêu Đình búng tay phóng ra một đốm hỏa diễm Thanh Liên Địa Tâm Hỏa muốn bắt đầu luyện dược.

         Sắc mặt tiểu cô nương thay đổi, nhìn Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, thân thể theo bản năng lùi về sau.

       Có lẽ do nhiệt độ cuồng bạo của dị hỏa, đối với ma thú theo bản năng tự nhiên sinh ra kiêng kị.

"Không sao, đây là phương tiện tỷ luyện dược."

         Tiêu Đình cười an ủi nàng, tiện tay đem dược liệu nèm vào hỏa diễm, lúc này tiểu cô nương mới từ từ thả lỏng ngồi xuống.

        Tiêu Đình không tốn quá nhiều tinh lực, chỉ duy trì độ lửa ổn định, chờ dược liệu luyện hóa xong cũng cần có thời gian, bởi vì nhàn rỗi, cô bắt chuyện với nàng.

"Tiểu muội muội, ta có thắc mắc có thể hỏi muội được không?"

        Tiểu cô nương vẫn không rời mắt khỏi đốm hỏa diễm, theo dõi sát sao quá trình luyện dược, lơ đãng trả lời.

''Chuyện gì?"
"Theo ta được biết ma thú Yêu tộc thường thì cấp Đấu Hoàng mới bắt đầu hóa hình, nhưng muội tựa hồ chỉ ở bậc Đấu Vương."

          Nói cách khác, thực lực của nàng có thể làm cho các học viên nội viện e ngại, còn đối với những cường giả thật sự mà nói...

"Ta không mạnh tới mức đó, chỉ là lúc ở Ma Thú Sơn Mạch, tình cờ ăn phải một gốc thảo dược, sau mới biết nó là Hóa Hình Thảo."

        Ra là vậy, Tiêu Đình gật gù hỏi tiếp.

"Muội còn cha mẹ thân nhân nào không?"

       Tiểu cô nương nghe vậy rơi vào trầm tư, hai tay ôm lấy đầu gối suy nghĩ rất lâu, răng ngọc cắn sâu vào môi, khóe mắt bắt đầu tích nước, nàng thấp giọng nói.

"Không có... không biết..."

"Từ khi bắt đầu có ý thức, ta đã ở trong rừng, luôn bị các ma thú khác chèn ép, nếu không phải ta ăn phải Hóa Hình Thảo, nếu không phải bọn họ mang ta đem về đây, e là đã rơi vào bụng kẻ khác."

       Một ấu thú bị lạc khỏi thân nhân, mỗi ngày bị các ma thú khác chèn ép, mỗi ngày đều chật vật cố gắng sinh tồn trong khó khăn hung hiểm. Không cần nói cũng biết đáng sợ, khổ sở thế nào.

       Nhìn tiểu cô nương ngồi bó gối nhưng vẫn cố gắng biểu hiện quật cường, Tiêu Đình gật đầu mỉm cười xoa đầu nàng.

"Nhưng ở đây sẽ không còn ai khi dễ muội."

      Tiểu cô nương xoay đầu tránh khỏi ma trảo của Tiêu Đình, giọng nói mang theo đắc ý.

"Hừ, bọn họ sợ ta còn không kịp, nếu ngươi nghĩ ta dễ ức hiếp, đừng trách ta ăn ngươi."

"Ha ha, muội đừng mở miệng ra là đòi ăn người khác, hiện tại muội đã hóa hình thành nhân thân mà không phải nguyên thân nha."

       Tiêu Đình nhìn không được lại muốn xóa đầu nàng, lập tức bị nàng đập vào mu bàn tay, ăn đau vội rút tay về.

"Ta còn chưa có ăn thịt nhân loại đâu."

"Ân, không nên ăn."

        Tiêu Đình cười nói, bắt đầu tập trung loại bỏ tập chất trong dược dịch, sau một hồi luyện chế đoàn dược dịch dần sóng sánh cô đặc lại, phân ra thành sáu phần nhỏ.

       Tiêu Đình thay đổi thủ ấn, tăng lên độ lửa, những đoàn chất lỏng lấy mắt thường có thể quan sát được dần áp súc lại ngưng thành thực chất, mùi thơm nức mũi tỏa ra, sáu viên đan dược màu kim sắc liên tục xoay tròn trong hỏa diễm.

       Nếu luyện đan dược lúc nào cũng đơn giản như vậy thì tốt biết mấy.

        Cảm thấy những viên dược đã thuần thục, Tiêu Đình lấy ra một lọ ngọc, dùng hấp lực đem sáu viên dược thu vào lọ ngọc, đưa cho tiểu cô nương.

"Muội thử xem được không, nếu không tỷ lại thử phối chế theo cách khác."

         Tiểu cô nương đưa hai bàn tay nhỏ ra đón lấy lọ ngọc, đổ ra một viên, viên dược vẫn đang tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng, nàng đưa lên mũi ngửi một chút, bỏ vào miệng nhấm nháp.

"Ngon quá."

           Hai mắt tiểu cô nương sáng rực, nàng chép miệng liếm mép, luyến tiếc nhìn năm viên đan dược trong lọ, còn chưa đã thèm.

"Muội thích là được, những thứ này muội giữ tự mình ăn đừng đưa người khác, nếu không hắn sẽ bạo thể mà chết."

       Tiêu Đình không hề nói đùa, cái này không phải đan dược, năng lượng dồi dào cường đại chỉ nàng mới tiêu hóa nổi, những người khác ăn chỉ sợ nổ xác mà chết.

"Chính ta còn không đủ ăn..."

    Tiểu cô nương bỏ lọ dược vào túi nhỏ đeo trên người, đây có lẽ là thứ ngon ngọt nhất mà nàng từng được ăn, sao có thể cho kẻ khác.

     Nàng đứng dậy ra vẻ già dặn của lão đại vỗ vai Tiêu Đình.

"Làm tốt lắm, sau này nếu có ai ức hiếp ngươi, cứ nói ta biết."

     Tiêu Đình nén cười dùng sức xoa nắm đầu tóc nàng, tiểu cô nương quá đáng yêu.

"Ân, đến lúc đó ta sẽ tìm muội."

"Vậy sau khi ta ăn hết ngươi có thể luyện chế tiếp cho ta không? Xem như là trả công ta bảo vệ ngươi."

        Tiểu cô nương chạy đến ngồi chồm hổm trước mặt Tiêu Đình cười hì hì, vẻ mặt đầy mong đợi, sau này không phải ăn những thứ đắng chát khó nuốt đó, nàng đương nhiên cao hứng.

      Tiêu Đình trợn mắt nhìn nàng, vụ làm ăn này quá lỗ vốn!!! Xem ra gốc Kim Cương Bồ này cô phải thu một nửa coi như tiền công.

"Được, sau này muội tìm được dược liệu gì cứ tới tìm ta, ta luyện chế cho muội."

"Ngươi là Tiêu Đình đúng không, ngươi làm gì, ở đâu... ta đều biết, những lão già đó hay nói về ngươi. Khi khác ta tới tìm ngươi, luyện dược gì đó quá nhàm chán."

Nhận được sự đồng thuận của Tiêu Đình, tiểu cô nương vui vẻ cười khanh khách. Tiêu Đình nhìn nàng nghiêm túc hỏi.

"Tiểu muội muội, ta còn chưa biết tên muội."

"Ta gọi Tử Nghiên, đó là những lão nhân kia đặt, nhưng ta biết bọn họ sau lưng đều gọi ta là Man Lực Vương, còn tưởng ta không biết."

       Tiêu Đình nghe xong lại phải nén cười, Tử Nghiên thấy vậy vung tay đánh ra một quyền, kình phong sượt qua vai Tiêu Đình đánh vào vách đá sau lưng, vách đá vỡ vụn kèm theo những vết nứt kéo dài.

"Rất lợi hại, nhưng tiểu muội muội đừng tùy tiện bất ngờ ra tay như vậy, ngộ nhỡ đả thương tỷ hoặc người khác thì sao." Tiêu Đình không sợ nhưng những người khác bị đánh trúng e là... sức mạnh này không thể loạn dùng.

       Tử Nghiên vội xin lỗi Tiêu Đình, hiện tại cô là cơm cha áo mẹ của nàng, không thể đắc tội được.

"Tỷ cứ luyện chế, khi khác ta đến tìm tỷ.''

    Tử Nghiên nói xong nhanh chân chạy đi mất. Tiêu Đình lắc đầu đứng dậy cũng muốn trờ về Bàn Môn.

"Ta đứng thứ nhất trên cường bảng, nếu có kẻ nào gây rối tỷ cứ đến tìm ta."

     Tử Nghiên bất ngờ từ một bụi cây ló đầu ra bồi thêm một câu, sau đó cười hắc hắc chạy đi.

"Phì."

       Tiêu Đình không cố kỵ cười một tràng, cảm thấy thiên hạ thật lắm trò vui. Mấy ai ngờ được thượng cổ ma thú cường hãn lại mang hình hài một tiểu cô nương.

        Tiêu Đình trở về Bàn Môn đóng cửa tiếp tục nghiên cứu luyện dược kiêm trả nợ. Hách trưởng lão đưa cô ba phần dược tài để luyện chế hai phần Long Lực Đan.

        Ở phần thi đấu với Hàn Nhàn, phải tốn mất ba phần dược tài mới luyện chế ra được một viên Long Lực Đan, lần này hai viên lại chỉ có ba phần dược tài, cũng quá tiếc của đi.

       Bất quá không có ràng buộc, luyện dược theo sở học của mình, Tiêu Đình may mắn luyện chế ba lần thành công hết cả ba, phải tốn cả ngày mới xong. Bất quá cô chỉ giao nộp hai viên.

      Ngày thứ hai bắt đầu lấy Kim Cương Bồ cắt ra làm hai phần, thu lấy một nửa xem như tiền công, một nửa đem đi phối chế, luyện ra gần ba mươi viên "kẹo" cho Tử Nghiên.

      Xong lại bắt đầu nghiên cứu luyện chế đan dược giúp khu hỏa bảo vệ tâm mạch trước dị hỏa. Trong mấy ngày này Tiêu Đình rất bận rộn.

      Sâu trong nội viện, trong một căn phòng u tĩnh, một lão nhân thân vận áo bào rộng thùng thình che lấp dáng người, đứng ở cửa sổ khoanh tay nhìn ra rừng cây bên ngoài, chòm râu dài bạc trắng, gương mặt không lộ bất kỳ biểm cảm gì, nhàn nhạt hỏi.

"Gần đây Thiên Phần Luyện Khí Tháp có động tĩnh gì không?"

"Đại trưởng lão, Vẫn Lạc Tâm Viêm tần suất bạo động ngày càng nhiều, nếu không nhờ các trưởng lão tăng cường gia hộ lồng phong ấn, chỉ sợ các đệ tử tu luyện trong tháp đã bị tử thương nghiêm trọng."

    Một hắc y lão nhân đứng phía sau cung kính trả lời. Đại trưởng lão nghe xong thở dài.

"Năm xưa viện trưởng phát hiện Vẫn Lạc Tâm Viêm ở nơi này nên mới lập học viện, người đã nói phong ấn này chỉ là tạm thời trấn áp, nhìn vết tích bạo động cường đại của dị hỏa, một khi bạo phát sẽ càng khủng bố, e là lúc đó nội viện khó tránh diệt vong."

"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ, liên lạc với viện trưởng để người trở về?"

       Đại trưởng lão chậm rãi lắc đầu phất tay nói.

"Viện trưởng du ngọan bên ngoài, thần long thấy đầu không thấy đuôi, khó mà liên lạc được với người. Thông tri tất cả trưởng lão, hủy hết ngày nghỉ phép, tăng cường túc trực canh tháp, một khi Vẫn Lạc Tâm Viêm có dị động, lập tức di tản học viên, liên thủ gia cố phong ấn, không thể để nó bạo phát."

"Lại thông tri Chấp Pháp Đội chuẩn bị, nếu Vẫn Lạc Tâm Viêm bạo phát, kết giới của nội viện sẽ bị ảnh hưởng, đến lúc đó đám người Hắc Giáp Vực sẽ không bỏ qua cơ hội, ắt có đại loạn."

"Vâng."

     Vị trưởng lão này nhận lệnh lập tức rời đi.
********************************
      Tuy vẫn chưa tự luyện chế ra đan dược có phẩm chất thay thế được Tuyết Liên Đan do Lam Thiên Tuyết giúp Tiêu Đình luyện chế trước đây, nhưng luyện chế thành công Long Lực Đan đã là một dấu hiệu tích cực.

        Tiêu Đình đã dần tiến vào hàng ngũ ngũ phẩm luyện dược sư.

     Bước ra tiền sảnh, liếc mắt một vòng Tiêu Đình phát hiện sự có mặt của ma thú hóa hình người, đệ nhất cường bảng- Tử Nghiên.

      Đôi mắt to tròn đầy mong đợi, Tử Nghiên không giấu được sự thèm thuồng nhìn Tiêu Đình.

       Hổ Gia, Tiêu Ngọc... đều có mặt, mọi người đi tới bên cạnh Tiêu Đình, dùng ánh mắt quái dị nhìn cô. Hổ Gia ngầm truyền âm nói với Tiêu Đình.

"Tiểu cô nương này rất sớm đã tới đây, nói là muốn gặp ngươi, bọn ta nói thế nào nàng cũng không chịu rời đi, khẩu khí thái độ dọa người, bất quá nàng là tiểu hài tử, chúng ta không tiện dùng bạo lực."

"Khụ."

       Tiêu Đình uống nước suýt bị sặc. May mắn họ không dùng bạo lực.

"Tiểu cô nương mặc dù nhỏ tuổi, nhưng thể nội ẩn chứa sức mạnh cường đại, e là mọi người muốn động thủ cũng khó mà đánh bại được nàng."

     Huân Nhi thấp giọng nói, cảm ứng của nàng vẫn nhạy bén hơn người khác. Tiêu Ngọc, Hổ Gia nhìn nhau.

"Không thể nào, nàng ta mới bao lớn..."

"Có những chuyện không thể nhìn vẻ ngoài." Tiêu Đình cười ẩn ý đi tới ngồi cách một khoảng với Tử Nghiên.

"Tử Nghiên, sao muội lại tới đây."

       Vẻ mặt băng sương của Tử Nghiên ngay từ khi Tiêu Đình xuất hiện liền biến mất, gương mặt nhỏ xinh xắn đáng yêu ửng đỏ, đầy vẻ xấu hổ.

"Đan dược ngươi đưa ta... ăn hết rồi."

      Nàng lấy ra một gốc dược liệu màu nâu đỏ, nhìn như rễ cây, đôi mắt đầy vẻ chờ mong, âm thanh non nót vang lên.

"Ngươi từng nói nếu ta ăn hết đan dược có thể tới tìm ngươi."

       Tiêu Đình cầm lấy rễ cây lật qua lật lại xem xét, đây là một gốc dược liệu hiếm tên Hoắc Hỏa Linh Căn, ẩn chứa năng lượng Hỏa hệ hùng hậu thuần tịnh.

"Muội lấy gốc dược liệu này, Hách trưởng lão nhất định lại bị chọc cho tức chết."

"Nói bậy, ta có cảm ứng đặc biệt với thiên địa linh vật, đây là ta tìm được trong thâm sơn."

      Tử Nghiên trợn ngược đôi mắt, dẫu miệng nói.

"Ngươi có thể cảm nhận được dược liệu ẩn sâu trong lòng đất sao?"

    Huân Nhi ngồi cạnh Tiêu Đình có chút kinh ngạc hỏi.

      Tử Nghiên đối với Huân Nhi không hiểu sao có phần kiêng kị e ngại, nên trong lời nói không quá lạnh lùng kiêu ngạo.

"Linh dược trong thâm sơn ta đều biết, bất quá chúng đều có yêu thú canh giữ, có lần ta gặp một con Tuyết Ma Thiên Viên canh giữ một sơn cốc, chắc chắn là đang canh giữ bảo vật, nhưng ta đánh không lại nó.

     Trở về ta gặp một ngân phát nữ tử, nhìn nàng thuận mắt nên nói cho nàng địa điểm, nàng có nói nếu đắc thủ sẽ chia cho ta một phần."

       Lời vừa nói ra vẻ mặt mọi người càng thêm quỷ dị, đặc biệt là Tiêu Đình, quá chột dạ. Không ngờ địa điểm đó là do nàng báo cho Hàn Nguyệt.

"Tử Nghiên, chúng ta làm một giao dịch được không?" Tiêu Đình hướng Tử Nghiên cười nói.

"Ngươi muốn gì?" Tử Nghiên cảnh giác nhìn Tiêu Đình.

"Sau này muội ăn hết đan dược tỷ sẽ luyện chế cho muội, nhưng những lúc ta vào rừng hái dược liệu muội có thể cùng đi với ta được không?"
"Ngươi muốn ta tìm dược liệu cho ngươi?" Vẻ ngoài của nàng nhỏ nhưng Tử Nghiên cũng không nhỏ, mặc dù ngây ngốc vô lo ở nội viện nhưng nàng cũng không ngốc.

"Đúng vậy." Tiêu Đình tủm tỉm cười.

"Được, nhưng ta chỉ dẫn đường, đối với các loại ma thú thủ hộ ngươi tự giải quyết, muốn ta giúp đỡ ngươi phải cho ta thù lao."

       Tử Nghiên suy nghĩ một chút, hơi gật đầu, thấp giọng lầm bầm nói.

"Thành giao, bất quá tỷ vừa luyện dược suốt đêm, cần nghỉ ngơi một chút, buổi chiều sẽ luyện chế cho muội, sáng mai muội tới sớm lấy." Tiêu Đình thu lấy gốc dược liệu, cười vui vẻ.

"Không cần, ta ở đây chờ cũng được." Tử Nghiên nghe vậy vội lắc đầu nói.

"À... vậy Huân Nhi, phiền muội sắp xếp cho Tử Nghiên một gian phòng, tỷ nghỉ một lát."

     Tiêu Đình đặt tay lên vòng eo mảnh mai của Huân Nhi, ôn hòa nói. Huân Nhi gật đầu xem như đáp ứng.

     Vừa lúc Lâm Minh Tuệ từ trong phòng ra tới, vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn tò mò, nàng đi đến trước mặt Tử Nghiên, mà đồng dạng Tử Nghiên cũng lấy biểu cảm tương tự nhìn Lâm Minh Tuệ.

"Ngươi..."

"Ngươi..."

     Cả hai đồng dạng chỉ tay vào đối phương nói. Tiêu Đình đặt tay lên vai Lâm Minh Tuệ giới thiệu.

"Đây là Tử Nghiên, muội ấy khá giống muội. Tử Nghiên, đây là biểu muội của tỷ, tỷ nghĩ hai người tuổi tác thực lực đều tương đồng, đôi bên có thể hảo hảo kết giao, học hỏi lẫn nhau."

       Một Long một Phượng, hẳn là khá hợp đi, Lâm Minh Tuệ và Tử Nghiên ở học viện đều chưa tìm được ai giống mình, Tiêu Đình hy vọng hai người có thể kết làm bằng hữu.

"Ta là Lâm Minh Tuệ, vừa nghe biểu tỷ nói ngươi muốn ở lại đây, ta ở nội viện lần đầu tiên gặp người giống ta, hay là để ta dẫn ngươi đi tham quan Bàn Môn."

     Lâm Minh Tuệ mềm mỏng cười nói, vẻ mặt chuẩn xả giao chủ nhà đối đãi khách nhân. Nàng khá tò mò với Tử Nghiên.

       Trừ Tiêu Đình, từ khi đến Đấu Khí Đại Lục, nàng chưa từng gặp được ai giống mình. Con nhà võ luôn có tính kiệt ngạo, nhận thấy thực lực Tử Nghiên tương đồng với mình, Lâm Minh Tâm rất muốn nếu có cơ hội phải luận bàn một chút.

      Tử Nghiên nhìn Lâm Minh Tuệ, trong lòng tự hỏi, người này khí tức khá giống mình, nên đi theo hay không? Nàng nhìn Lâm Minh Tuệ sang Tiêu Đình, nhận được ánh mắt khuyến khích của Tiêu Đình, mọi người đều không có vẻ ác ý, nàng thấp giọng đồng ý.

"Được."

"Đi, ta dẫn ngươi đi."

     Lâm Minh Tuệ cười nắm lấy cánh tay Tử Nghiên kéo đi, Tử Nghiên ngơ ngác nhìn cánh tay bị Lâm Minh Tuệ cầm, từ trước đến nay chưa từng có ai thân cận với nàng như vậy.

        Xem như mọi việc tạm ổn, Tiêu Đình trở về phòng nghỉ. Huân Nhi xoay người nhìn bóng dáng Tiêu Đình bước trên bậc thang, đôi môi khẽ mấp máy, bộ dáng muốn nói lại thôi. Lát sau nàng cúi đầu thở dài.

        Các trưởng lão để mắt tới nàng, dặn dò nàng không được thế này thế kia, không được gây sự với các học viên, các học viên thấy nàng đều sợ đắc tội mà tránh xa, từ trước đến nay đều là nàng độc lai độc vãng.

       Cả hai đi vào lương đình sau hậu viện, Lâm Minh Tuệ đi một chuyến cũng tìm được một ít bánh điểm tâm, Tử Nghiên không tháo vát chuyện bếp núc, nên nàng thường ăn những thứ tìm được trong sâm lâm.

       Đối với này đó thức ăn của nhân tộc, nàng đều cảm thấy mới mẻ, Tử Nghiên ăn đến vui vẻ nhưng nhìn khối bánh trên tay có chút tiếc nuối.

"Ngươi sao vậy, không hợp khẩu vị sao?"

"Không phải, chỉ là nó không có năng lượng."

     Tử Nghiên lắc đầu rầu rĩ nói. Lâm Minh Tuệ càng thêm khó hiểu, không phải bình thường ăn no mới có sức sao, ăn nhiều như vậy sao lại không có năng lượng?

"Ta... ta cần hấp thụ nhiều năng lượng để mạnh hơn. Nên ta phụ trách đi tìm dược liệu, Tiêu Đình tỷ sẽ luyện chế cho ta ăn."

      Tử Nghiên ngại ngùng gãi đầu giải thích, Lâm Minh Tuệ hiểu ra à một tiếng, lấy ra một lọ ngọc, đổ ra một viên đan dược, tách viên dược thành hai phần.

"Giống thế này phải không, ngươi thử xem."

      Tử Nghiên có đôi lúc đơn thuần nhưng không phải kẻ ngốc, đồ vật không rõ nguồn gốc của người mới gặp lần đầu sao nàng có thể bỏ vào miệng ăn được.

Nhưng mùi hương nồng đậm mê người như thấm vào ruột gan từ viên đan dược tản ra, khiến Tử Nghiên vô thức nuốt nước bọt. Nàng cầm một nửa viên dược bỏ vào miệng.

      Vào miệng tan ngay, thơm ngọt mê người, vừa vào bụng đã có một cỗ nhiệt lưu mang theo năng lượng sung túc lan tỏa khắp kinh mạch.

       Năng lượng quá lớn nhất thời không thể hấp thu được, khiến kinh mạch nàng sục sôi, sắc mặt đỏ bừng.

      Lâm Minh Tuệ vội phụ trợ giúp nàng thuận khí, hấp thu năng lượng trong đan dược. Qua một khắc (mười lăm phút) đả tọa, thân thể Tử Nghiên dần bình ổn lại. Tuy chưa tiêu hóa hoàn toàn nhưng đã ổn định.

"Ta ăn qua vô số linh dược, nhưng chưa từng có thứ nào bá đạo như viên này, Tiêu Đình tỷ luyện chế cho ngươi sao?"

      Tử Nghiên kinh diễm nhìn một nửa viên đan dược nằm trên tay Lâm Minh Tuệ, vẻ mặt đầy ước ao.

"Nào có, ta từ nhở thể nhược, là cô mẫu luyện chế dược này cho ta dưỡng thể."

       Lâm Minh Tuệ cười nói, trong lòng ấm áp, nương thân mẫu thân, cô cô, cô mẫu tuy nghiêm khắc với nàng, nhưng rất quan tâm thương yêu nàng.

      Lại nói cô mẫu ở đây ý chỉ danh xưng để gọi thê tử của cô cô.

    Lâm Minh Tuệ lấy ra hai viên đưa cho Tử Nghiên, Tử Nghiên vội xua tay lắc đầu.

"Đây là dược để ngươi dưỡng thể, ta không cần. Tự ta có thể vào rừng tìm linh dược."

"Không sao, cô mẫu của ta còn rất nhiều, đây xem như là quà gặp ta ta tặng ngươi." Lâm Minh Tuệ phóng khoáng cười nói, nhét đan dược vào tay Tử Nghiên.

"Khụ... khụ."

      Tại một nơi nào đó có thể nghe được tiếng ho khan của Lam Thiên Tuyết... Ngươi nghĩ những dược liệu để luyện chế đan dược đó là rau cải ngoài chợ sao!

      Tử Nghiên cầm đan dược trong tay, vui buồn lẫn lộn, linh dược nàng kiếm được e là còn thua xa so với độ trân quý của ba viên đan dược này, nàng xoắn quýt rầu rĩ nói.

"Nhưng ta không có gì để tặng cho ngươi, để ta vào rừng hái linh dược cho ngươi được không?"

"Vậy thì không cần... nhưng mà... nếu sau này ta ở nội viện bị người ta khó dễ, ngươi ra mặt giúp ta, dược không?"

     Lâm Minh Tuệ đang muốn nói không cần, nhưng nhìn qua vẻ mặt càng sầu của Tử Nghiên, nàng không đành lòng nên uyển chuyển đưa ra giải pháp vẹn toàn này, mặc dù nàng căn bản không cần Tử Nghiên ra mặt.

"Được nha, sau này nếu có ai khi dễ ngươi, cứ nói cho ta." Tử Nghiên vui vẻ vỗ ngực đảm bảo.

"Được."

       Tử Nghiên và Lâm Minh Tuệ sau đó còn muốn luận bàn tỷ thí với nhau, ngày tháng ở nội viện đối với hai người xem ra đã ít tẻ nhạt hơn trước.

       Đêm xuống, bóng đêm bao trùm khắp nội viện, những ánh đèn hắt ra từ các tòa ngang dãy dọc góp phần xua đi phần nào hắc ám.

     Trong phòng của mình trên lầu các, Huân Nhi đứng tựa cửa sổ nhìn màn đêm phía trước, ba ngàn tóc đen tùy ý xõa xuốn.

      Ánh trăng bạc chiếu vào làm thân hình mềm mại uyển chuyển như phát ra ánh sáng huyễn hoặc, tôn lên khí chất động lòng người của nàng, nhưng không kém phần thanh lãnh cô tịch.

      Ở một góc khuất tối tăm trong phòng, bóng tối đột nhiên ngưng tụ hiện ra một thân ảnh già nua.

     Người này chính là Lăng Ảnh, lão khom người cung kính với Huân Nhi.

"Tiểu thư."

     Huân Nhi chậm rãi xoay người, dung nhan lãnh diễm không hiện cảm xúc, nàng nhẹ giọng nói.

"Lăng lão, có việc cứ nói."

      Lăng lão nhìn Huân Nhi, ngập ngùng một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net