Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Đình đưa một túi đan dược cho Tiêu Lệ.

"Nhị ca, huynh cứ tịnh dưỡng, yên tâm, chúng ta sẽ không lỗ mãng."

Tiêu Lệ không khách khí thu lấy, nhìn lướt qua Tiêu Đình, Tiêu Ngọc, Tiêu trữ, Tiêu Mị....

"Mạc Thiết dong binh đoàn đã không tồn tại, Tiêu gia nguyên khí đại thương chỉ có thể lén lút ẩn mình sống qua ngày.

      Người khác có thể lỗ nãng nhưng các ngươi không được, tương lai Tiêu gia còn phải trông cậy vào chúng ta. Đặc biệt là ngươi, a Tứ. Nếu ngươi có chuyện, Tiêu gia coi như chấm dứt."

     Trọng trách đương nhiên phải gánh, thù tất phải báo, nhưng Tiêu Đình lại càng chua xót trong lòng, bởi vì trong người cô không chảy xuôi huyết mạch Tiêu gia.

     Tiêu Lệ tỉnh một lúc phải tiếp tục tịnh dưỡng nghỉ ngơi, mọi người cũng ra ngoài tạm nghỉ. Tiêu Đình lôi kéo Huân Nhi tới một góc, ôn tồn hỏi.

"Muội có thể cho tỷ biết ít nhiều thông tin về đám Hồn Điện được không?"

"Sao tỷ lại biết bọn chúng?" Trong lòng Huân Nhi suýt chút nhảy dựng, nàng tròn mắt ngơ ngác nhìn Tiêu Đình.

     Tiêu Đình hơi cười xoa đầu nàng, giọng nói đầy từ tính, đây là lạt mềm buộc chặt làm người khác không nỡ từ chối, huống chi là Huân Nhi.

"Tỷ không thể biết sao, ngoan, nói tỷ biết được không."

      Này quá phạm quy đi, cố ý dùng sắc để ép cung, bất quá Huân Nhi  tình nguyện buông vũ khí đầu hàng.

Huân Nhi hơi chần chứ một chút, sau cùng nhu thuận gật đầu.

"Hồn Điện là tổ chức cực kỳ thần bí quỷ dị, thế lực trải dài khắp đại lục, một nơi nhỏ bé như Gia Mã đế quốc cũng đã bị bọn chúng tìm tới. Chúng chuyên đi thu lấy linh hồn của người, không ai biết để làm gì.

       Gia tộc của muội, Hồn Điện và một vài gia tộc khác tản mác khắp đạii lục đều đang nắm giữ một mảnh chìa khóa, tác dụng của nó muội không rõ. Nhưng lần này tập kích Tiêu gia, e là bọn chúng muốn tìm mảnh chìa khóa.

     Bọn chúng vẫn chưa xác định được Tiêu gia có đang giữ mảnh chìa khóa này không nên vẫn chưa phái ra cường giả chân chính, có lẽ sợ bứt dây động rừng, tránh bị những thế lực khác nhắm tới."

      Huân Nhi tiến tới ôm lấy Tiêu Đình, môi đỏ kề sát bên tai Tiêu Đình.

"Mảnh ngọc Đà Xá Cổ Đế tuyệt đối không thể để ai khác biết được, dù là người trong Tiêu gia, nếu để Hồn Điền biết được, sẽ gây họa sát thân. Bọn chúng giống như dòi bọ đeo bám, không chết không buông."

     Tiêu Đình gắt gao ôm lấy Huân Nhi, tham lam hít vào một ngụm thanh hương trên người nàng, mùi hương thơm ngọt trên người nàng như có chất gây nghiện, lại khiến tâm hồn được an ủi, linh hồn đều được xoa dịu.

"Là tỷ không tốt, thực lực vẫn quá nhỏ yếu, không làm được việc gì, vẫn là muội thay tỷ an bày, bảo hộ Tiêu gia."

      Huân Nhi tựa vào vai Tiêu Đình, tâm tình có chút vui vẻ, chỉ cần Tiêu Đình hiểu dụng tâm của nàng. Ngọc thủ vuốt ve sườn mặt cô, ôn nhu nói.

"Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Với bản chất tàn ác ngoan độc của mình, bọn chúng nếu đã đánh hơi được, tất sẽ không từ thủ đoạn. Việc tỷ cần làm hiện tại, là làm bản thân càng thêm cường đại, thù của Tiêu gia, Tiêu Chiến bá bá mất tích đều dựa vào tỷ, nếu tỷ gục ngã e là Tiêu gia cũng không có cơ hội quật khởi."

     Một câu nói ôn nhu khích lệ làm tinh thần vốn đang nặng nề căng chặt của Tiêu Đình dần thả lỏng, cô vuốt tóc Huân Nhi, chém đinh chặt sắt cam kết.

"Tỷ sẽ không lỗ nãng, việc cần làm tỷ sẽ tận lực."

      Vì chăm sóc Tiêu Lệ, mọi người tạm thời ở lại ngoại viện.

     Nhờ đan dược của Tiêu Đình, vết thương của Tiêu Lệ mau chóng bình phục. Thực lực cũng tăng lên đáng kể.

     Trước đây, vì tạo lý do chính đáng để tùy ý rời khỏi Tiêu gia để rèn luyện Tiêu Đình đã nói mình được cao nhân lánh đời thu nhận, hơn nữa còn mang về cho gia tộc một bộ công pháp tu luyện đấu khí cấp độ Địa giai hạ phẩm.

     Tuy chỉ là phẩm cấp bậc thấp nhưng cũng đủ để các tông môn đỏ mắt tranh đoạt.

      Dựa theo công pháp và phương thức tu luyện cô chỉ điểm cho Tiêu Hằng và Tiêu Lệ trước đây, cả hai đã tấn nhập Đại Đấu Sư, hiện tại đã ở mức Đại Đấu Sư tứ tinh.

       Tiêu Đình đưa hắn một túi lớn đan dược trợ giúp quá trình tu luyện, sử dụng Địa Tâm Thối Thể Nhũ luyện chế một ít Tẩy Tủy Đan, cộng thêm vẽ cho hắn một số tấm thảm có bí văn Tụ Linh Trận, ngày sau tu luyện thế nào phải xem tạo hóa của hắn và mọi người ở Tiêu gia.

       Tiêu Lệ giữ lại một phần cho mình, còn lại sẽ đưa cho tộc nhân để trưởng bối định đoạt. Hiện Tiêu gia đa số đều đang lẩn khuất sống ở Nhĩ Đạt thành, nơi này tiếp giáp Xuất Vân đế quốc, người đông hỗn tạp, có thể tạm sống ẩn.

"Sau khi trở về Tiêu gia, ta muốn đi Hắc Giáp Vực. Ở đó tồn tại những kẻ nham hiểm ma mãnh khá thú vị, ta cảm thấy nơi đó thích hợp với cá tính của mình. 

       Trước đây ở đế quốc đều bị quản chế, nhưng ở Hắc Giáp Vực ta có thể không từ thủ đoạn để rèn luyện, nếu may mắn có thể thành lập một chút thế lực cho riêng mình, không biết đại ca có đồng ý đi cùng ta không."

       Tiêu Lệ vừa nói vừa híp mắt lại, tràn ngập vẻ ma mãnh kèm thích thú. Với cá tính của hắn cho dù muốn ở lại Già Nam học viện cũng không ái dám nhận.

"Hắc Giáp Vực tuy không có nhiều ràng buộc nhưng nơi đó cực kỳ hỗn loạn, rất khó để sinh tồn." Tiêu Đình có phần lo lắng khi nghe Tiêu Lệ muốn ở đó phát tiển, rèn luyện.

"Ta biết, nhưng ta cũng có chuẩn bị."

     Tiêu Lệ nói xong lấy từ trong trữ vật ra một quyển trục đưa cho Tiêu Đình xem. Tiêu Đình khó hiểu cầm lấy xem qua, gật gù.

"Không tồi, đấu kỹ Huyền giai trung cấp."

"Nha đầu, ngươi đừng nghĩ chỉ có ngươi mới đưa đồ tốt cho chúng ta, cuốn đấu kỹ Lôi hệ này là Huân Nhi cấp cho ta và đại ca, nếu hai người tu luyện cùng ứng chiến sức mạnh công kích sẽ tăng gấp đôi."

      Quả nhiên, Tiêu Đình cười khổ. Có thể xuất ra tài nguyên thế này chỉ có thể là Huân Nhi nàng, nàng luôn như vậy, âm thầm chu toàn mọi việc.

      Biết Tiêu Lệ một khi đã quyết định chuyện gì, chín trâu hai hổ cũng không kéo hắn lại được, Tiêu Đình lấy ra một quyển trục đưa cho Tiêu Lệ.

"Ca, đây là thân pháp đấu kỹ Lôi Bức, thân pháp nhanh kết hớp với đòn đánh lôi hệ của huynh sẽ gia tăng uy lực gấp bội, thân pháp linh hoạt trong trường hợp đấu không lại cũng có thể bỏ chạy nha."

      Tiêu Đìnhkhông quên châm chọc một chút, Tiêu Lệ cười hắc hắc thu lấy.

"Đồ tốt ta không từ chối. Nha đầu ngươi không cần quá lo lắng, có những thứ này bảo mệnh, ta hiện giờ chỉ là nhị tinh Đại Đấu Sư nhưng vẫn có thể đối chiến tam tinh, tứ tinh. Huyết thù chưa trả, ta sẽ không dễ dàng chết."

       Tiêu Lệ cười cười nói với Tiêu Đình, tuy ôn hòa nhưng trong mắt vẫn hiển lộ một tia huyết tinh sát ý.

"Trước huynh cứ chờ thân thể khôi phục lại, sau đó phục dụng Tẩy Tủy Đan. Cái này... thời gian gấp gáp, muội chỉ luyện chế được vài viên, nếu có chuyện gì huynh phải cho ta biết."

       Tiêu Đình đưa nốt cho Tiêu Lệ ba viên Long Lực Đan kèm một viên đá truyền tin, nếu Tiêu Lệ phục dụng từ Đại Đấu Sư có thể tạm thời tăng lên Đấu Linh, có thể thăng lên một cấp, đây xem như là bảo mệnh phù cuối cùng cho Tiêu Lệ phòng thân.

     Biết Tiêu Đình vẫn không yên tâm, Tiêu Lệ rũ mắt nhận lấy Long Lực Đan, gượng cười vỗ vai Tiêu Đình.

"Luận ngoan độc nham hiểm, ta cũng không thua đám người Hắc Giáp Vực, thỉnh thoảng ta sẽ báo cho ngươi biết hành tung."

       Tiêu Lệ phất tay chào mọi người một lượt, dứt khoát quay người thân ảnh thoáng biến mất trong rừng cây. Tiêu Đình nhìn bóng lưng Tiêu Lệ, cúi đầu thở dài.

"Tỷ đừng quá lo lắng, nói không chừng sau này thế lực do Tiêu Lệ ca gầy dựng cũng không kém Bàn Môn chúng ta."

       Bàn tay đột nhiên bị một mảng mềm mại ấm áp bao lấy, Tiêu Đình trở tay làm mười ngón đan vào nhau., tay khác nhéo nhéo vào gương mặt trắng nõn phấn nộn.

"Tỷ biết muội không thích nghe nhưng vẫn phải cảm tạ muội."

"Tỷ còn khách khí với muội sao? Những công pháp đấu kỹ trước đây muốn đưa cho tỷ, đều bị tỷ cự tuyệt, nên muội cấp đưa cho Tiêu Lệ, Tiêu Hằng ca."

      Nhắc tới chuyện cũ Huân Nhi lại cảm thấy ủy khuất, hảo tâm của nàng bị Tiêu-không lương tâm- Đình bỏ qua, đôi môi đỏ mọng ai oán hơi cong lên biểu thị chủ nhân của nó đang rất thương tâm.

"Là tỷ không tốt, lương tâm bị chó tha, không biết quý trọng tấm lòng của muội."

     Tiêu Đình làm Huân Nhi xoay mặt về phía mình, như gà mổ thóc mổ mổ vào môi nàng. Trên gương mặt trắng không tỳ vết bắt đầu xuất hiện hai đóa mây đỏ, Huân Nhi dùng tay che lại môi Tiêu Đình.

"Làm gì có ai nhận sai như tỷ."

      Tuy vậy như trong giọng nói của nàng không có lấy một tia tức giận, lại nghe ra tự vị làm nũng, lệnh người phạm tội.

       Tiêu Đình kề sát vào tai nàng nói nhỏ.

"Ân, muội là đang trách tỷ làm không chuyên tâm sao?"

      Lời nói mờ ám ái muội, Huân Nhi chột dạ nghĩ tới một số hình ảnh lần trước, gương mặt nháy mắt đỏ toàn phần, thẹn quá hóa giận đánh vào vai Tiêu Đình, vùi mặt vào vai cô thở phì phò.

        Nhìn Huân Nhi như mèo con xù lông tức giận, Tiêu Đình thu lại tính xấu vỗ lưng nàng cầu tha thứ, ngữ điệu muốn bao nhiêu mềm có bấy nhiêu.

"Là tỷ không đúng, Huân Nhi không cần tức giận nha.... thời gian cũng không còn sớm, chúng ta trở về nội viện, được chứ?"

"Ân."

      Nhìn Tiêu Đình dắt tay Huân Nhi rời đi, Nhược Lâm, Tiêu Ngọc, Tiêu Trữ, Tiêu Mị....

"..." 

     Chén cẩu lương này ta từ chối ăn!

      Nhược Lâm tránh mình thất thố đưa tay che miệng, tròn mắt nhìn hai người, rõ ràng ở nội viện nàng đã biết hai người là một cặp, nhưng không ngờ qua một thời gian không thấy, trình độ ân ái lại cao thêm một bậc.

      Nhược Lâm nhìn sang Tiêu Ngọc, một đôi chân thon dài thẳng tắp, độ cong hoàn mỹ vô khuyết, dáng người mạn diệu, dung nhan thanh tú xinh đẹp, khác với lúc ở ngoại viện bốc đồng pha chút trẻ con hay bám dính nàng làm nũng.

      Tiêu Ngọc hôm nay chẳng những tu vi đã tiến bộ, tính tình đã biết thu liễm ổn định hơn trước, khắp người đều tản ra tư vị của một nữ nhân thành thục.

        Nhược Lâm đột nhiên cảm nhận mình thất thố, cảm thấy hai má nóng lên, có lẽ là do nàng mãi nhìn chằm chằm vào Tiêu Ngọc nên cảm thấy xấu hổ.

       Nhược Lâm không được tự nhiên vội đời tầm mắt. Tiêu Ngọc còn đang dùng ánh mắt giết người nhìn Tiêu Đình nên không thấy được những biến hóa của Nhược Lâm.

        Sau cùng Tiêu Ngọc khách khí cáo từ Nhược Lâm, để lại cho nàng bóng lưng cô độc, mang theo tâm sự nặng nề rời đi. Chỉ Tiêu Ngọc tự biết bản thân có bao nhiêu chua xót khổ tâm.

       Từ khi thổ lộ thất bại, vì tránh để Nhược Lâm bối rối, Tiêu Ngọc luôn dùng thái độ xa cách khách sáo đối với nàng, hai chữ "đạo sư" mỗi khi thốt ra đều đặc biệt trầm trọng, đây là tự nhắc nhở chính bản thân về quan hệ của hai người.

      Chỉ có thể là đạo sư và học viên.

      Nhược Lâm nhìn bóng dáng đơn bạc ủ rũ của Tiêu Ngọc, tâm tình cũng không bằng phẳng, ban đầu khi Tiêu Ngọc rời ngoại viện, Nhược Lâm cảm thấy như vậy mới là tốt nhất cho Tiêu Ngọc, cho cả nàng, tránh đôi bên đều bối rối.

        Nhưng thứ giết chết người ta chính là thói quen, nàng mới minh bạch tại sao trước đây Tiêu Ngọc hiểu rõ rất nhiều thói quen, sự việc liên quan đến mình, thì ra là Tiêu Ngọc đã từ rất lấu về trước đều âm thầm để tâm, ghi nhớ tất cả những chuyện liên quan tới Nhược Lâm.

      Không còn một Tiêu Ngọc hoạt bát, ân cần, tri kỷ hiểu chuyện, thích bám dính lấy nàng bên cạnh, Nhược Lâm cảm thấy trong lòng như bị đào đi một khối thịt, trống rỗng... khó chịu.

      Như hiện tại, nàng cũng không thể gọi tên được những cảm xúc phức tạp này là gì, có lẽ là không dám, cũng có lẽ là chưa đủ lớn để đặt tên.

      Nhược Lâm chỉ biết hiện tại trong lòng nàng rất khó chịu, những xúc cảm này sẽ xuất hiện mỗi khi nghĩ về Tiêu Ngọc.

      Từ khi Tiêu Ngọc đi rồi, nàng cũng chưa từng có một ngày cảm thấy nhẹ nhàng an ổn.

    **********************************************

      Bởi vì duyên cớ gia tộc gặp ạn, tộc nhân tử thương vô số, quan hệ của Tiêu Đình và Tiêu Trữ, Tiêu Mị... cũng gần gũi thân thiết hơn.

      Tiêu Đình đưa cho họ một ít đan dược phụ trợ tu luyện, Tẩy Tủy Đan... còn tặng mỗi người một tấm thảm có vẽ đồn án Tụ Linh Trận để trợ giúp quá trình tu luyện.

     Ở ngoại viện, kỳ thi tuyển vào nội viện nửa năm diễn ra một lần, nếu tích cực rèn luyện, bọn họ có thể vào được nội viện, còn tiến triển đến mức nào phải xem tạo hóa của họ.

       An bài ổn thỏa cho các huynh muội trong tộc, Tiêu Đình cáo biệt bọn họ cùng Tiêu Ngọc, Huân Nhi cưỡi Sư Thứu trở về nội viện.

      Cuộc thi Cường Bảng Đại Tái gần một tháng nữa mới diễn ra, nhưng không khí ở nội viện đã mãnh liệt sôi trào nóng hơn bao giờ hết.

     Bởi mười người đứng đầu trong cuộc thi có thể tiến vào tầng chín hoặc có thể là tầng mười của Thiên Phần Luyện KHí Tháp để tu luyện, đẩy mạnh tăng tiến tu vi, hơn nữa còn được trở thành trưởng lão dự bị ở nội viện.

     Điều kiện quá mức mê người.

     Bởi vì cuộc thi này chỉ năm mươi người có tên trong Cường Bảng mới được tham gia, nên nội viện nháy mắt phong vân bạo khởi.

     Có những người ẩn nhẫn giấu mình, hoặc ngày thường thu liễm vùi đầu khổ tu, giờ phút này như con hắc mã xông ra, những học viên nội viện liên tục tìm đến những người có tên trong Cường Bảng khiêu chiến, muốn giành lấy tư cách tham gia đại tái.

      Tiêu Đình đánh bại Bạch Trình, tự nhiên chiếm được bài danh thứ ba mươi bốn trên Cường Bảng của hắn, số người đến tìm cô khiêu chiến không ít.

     Tiêu Đình không né tránh, bất quá cô không miễn phí chấp nhận khiêu chiến, điều kiện là phải bỏ ra hỏa năng, tất nhiên sau khi trận đấu kết thúc số hỏa năng đó đều chảy vào túi Tiêu Đình.

      Thẳng đến lúc Tiêu Đình đánh bại người khiêu chiến thứ mười lăm, mà tên đó là lục tinh Đấu Linh, tạm thời mới không có ai đến cửa khiêu chiến.

      Mất bao cát luyện quyền, mất nguồn thu hỏa năng, Tiêu Đình nhàm chán lại muốn vào tháp tu luyện.

      Đi xuống tầng sáu của Thiên Phần Luyện Khí Tháp, tuy rộng nhưng nhân số thưa thớt, phòng tu luyện cũng ít hơn một nửa so với những tầng trên.

      Cả tầng sáu tràn ngập một màu hồng sắc, nhiệt độ kì dị thẩm thấu vào người khiến cơ thể luôn cảm thấy oi bức ngột ngạt.

     Tại đây còn có một quảng trường, Tiêu Đình thấy lác đác chưa tới mười người ở đó, cô vừa xuất hiện ngay lập tức thu hút vô số ánh mắt. Có đề phòng, tò mò, ghét bỏ...

"Không nghĩ tới ngươi cũng xuống đây." Lâm Diễm từ xa đi tới, cười sang sảng.

"Lâm Diễm học trưởng." Tiêu Đình thật lòng đối Lâm Diễm cười nói, bất luận đi tới địa phương xa lạ nào, nếu gặp được người quen tâm trạng đều thoải mái hơn.

"Mấy tên ở đây đều khó nhây vào, nếu có kẻ nào muốn tìm ngươi khó dễ, cứ đến tìm ta, đã lâu không hoạt động gân cốt, xương khớp đều có chút ngứa."

      Nghe Lâm Diễm nói, những ánh mắt ghét bỏ đều ít nhiều thu liễm lại, Lâm Diễm dù sao cũng là cường giả đứng trong tốp mười, lời nói của hắn đương nhiên có cân lượng.

"Đa tạ Lâm học trưởng." Tiêu Đình vui vẻ ôm quyền cảm tạ, dù sao cũng là ý tốt của Lâm Diễm.

"Ha hả, Lâm Diễm... nếu ngươi xương khớp ngứa ngáy, sao không đến tìm Liễu Kình đại ca, huynh ấy cũng đang tu luyện ở đây."

      Một giọng nam tử âm nhu vang lên, sắc mặt Lâm Diễm xuất hiện vẻ ghét bỏ, hướng về phương hướng phát ra giọng nói cười lạnh.

"Còn tưởng là ai, ra là Diêu mỹ nhân a. Đừng đem Liễu Kình làm lá chắn, nếu gặp nhau trên thí đài, dù là ai ta đều tận lực phụng bồi, ngươi nếu muốn thử cứ tới!"

      Tiêu Đình thấy một thân ảnh cao gầy chậm rãi đi tới, nam thanh niên thân vận trường bào hồng sắc, gương mặt trắng nõn, chân mày mỏng môi đỏ, trên mặt lộ ra bốn phần âm nhu của nữ tử.

"Tên này là Diêu Thịnh, cùng phe với Liễu Kình, ngươi đừng thấy điệu bộ hắn nhìn như thái giám, thực chất là si hán la liếm Liễu Phỉ, bởi vì ngươi chọc giận Liễu Phỉ, hắn đã muốn đến dạy dỗ ngươi, bất quá bị Liễu Kình ngăn lại."

     Lâm Diễm không cấp Diêu Thịnh mặt mũi, một lời nói toạc ra hết. Tiêu Đình tuy lần đầu gặp nhưng tên hắn có nghe qua, Diêu Thịnh- xếp thứ mười bảy trên Cường Bảng, có thể ở cấp độ này, cũng có chút thực lực.

      Diêu Thịnh sắc mặt đen, bình sinh hắn rất ghét ai gọi hắn mỹ nhân. Nhưng Lâm Diễm xếp thứ chín trên Cường Bảng, hắn không chọc nổi, ánh mắt ngoan độc nhắm vào Tiêu Đình.

"Ngươi đừng tưởng đánh bại vài tên tiểu tốt thì nghĩ mình có thể xứng bá nội viện, nếu không phải Liễu Kình đại ca nói chúng ta không được đến tìm ngươi, chỉ sợ mặt mũi của ngươi đã sớm ném xuống đất."

"Nếu ngươi tự thấy có thực lực, cứ hạ chiến thư, ngươi dựa vào võ mồm leo lên hạng mười bảy sao?"

       Tiêu Đình lấy ngón út ngoáy tai, nhàn nhạt nói, Lâm Diễm nghe xong ha hả cười to.

     Bị một người vừa tiến vào Cường Bảng vài ngày khiêu khích xem thường, sắc mặt Diêu Thình càng thêm khó coi, ánh mắt như độc xà nhìn chằm chằm Tiêu Đình chậm rãi bước tới, một cỗ khí tức mạnh mẽ xuất ra nháy mắt quét ngang toàn trường.

"Cũng tốt, ta sớm đã muốn thay Phỉ Nhi giáo huấn ngươi, hôm nay gặp ta xem như ngươi xui xẻo."

"Tùy thời phụng bồi." Tiêu Đình cười lạnh nói.

      Cả hai đều lộ ra khí tức hung hãn, những người có mặt ở quảng trường đều lui ra ngoài chờ xem kịch. Lâm Diễm muốn ngăn cản nhưng qua vài lần tiếp xúc, hắn biết Tiêu Đình thường ngày thu liễm tính tình nhưng sẽ không làm việc không nắm chắc.

"Tiêu Đình, đánh đẹp tên ẻo lả."

       Tiêu Đình hơi gật đầu khẽ cười, khí thế quanh thân như sóng biển cuồn cuộn không ngừng tăng lên, quanh thân nổi lên kim sắc, bao tay khải giáp cũng triệu hồi ra tới. Một quyền phong đánh vì phía Diêu Thịnh.

      Hai tay Diêu Thình xoay tròn, đấu khí màu xanh biển tràn ra, một đoàn hơi nước ngưng tụ quanh thân, nháy mắt biến thành một đoàn hắc ám thủy tráo, đem hắn bao bọc kím kẽ. Quyền phong của Tiêu Đình như đánh vào túi bông, không làm cho lớp màn thủy tráo bất kỳ hao tổn nào.

"Cẩn thận, đây là độc chiêu của hắn, U Kình Thủy Bích, chuyên dùng để đối kháng với những đòn công kích mạnh mẽ. Xem ra hắn thực hiểu biết ngươi, ngay đầu chiêu đã muốn khắc chế đòn công kích của ngươi."

      Tiêu Đình gật đầu tỏ ý đã hiểu, bất quá cũng không qua lo, không hổ thuộc tốp đầu trên Cường Bảng, Tiêu Đình gọi ra Tử Tinh Dực Sư Vương Thú Hỏa, làm cho uy lực bao tay khải giáp tăng lên gấp bội.

"Cho dù đã biết, ngươi có thể làm được gì?" Diêu Thịnh không vội vàng, âm lãnh nói.

"Cũng không hẳn là không làm gì."

      Tiêu Đình thản nhiên cười, thân hình hóa thành một đoàn tử diểm quỷ dị lao về phía Diêu Thịnh.

     Nhìn tử diễm lao về phía mình, âm lãnh trong mắt Diêu Thịnh càng âm lệ, đấu khí cuồn cuộn không ngừng.

     Thân hình ở trên không trung, Tiêu Đình từ trên cao nhìn xuống Diêu Thịnh, bổ xuống một quyền.

      Cảm nhận lực lượng trong cú đánh của Tiêu Đình, mặc dù vậy trong lòng Diêu Thịnh vẫn xẹt qua một tia khinh thường, nhanh như chớp kết một thủ ấn, ngưng tụ tầng tầng lớp lớp lưới nước nghênh chiến.

"Bang."

      Âm thanh chát chúa vang lên, rung động cả tầng sáu.

      Trọng quyền mang theo lực lượng khủng bố ầm ầm nện lên thủy võng, ngay lập tức một đạo kình khí ba động từ nơi tiếp xúc dập dờn tản ra.

      Sau cú va chạm Tiêu Đình có thể cảm nhận được mỗi một tấc thủy võng đều ẩn hàm một loại quỷ dị lực lượng, thủy võng tuy bị phá hủy nhưng tốc độ phục hồi không chậm.

       Trận chiến dần kịch liệt, nhìn qua thì tất cả các đòn tấn công của Tiêu Đình đều bị hóa giải, nhưng Diêu Thịnh thật là đầu bù tóc rối.

     Chưa tới một phút giao phong, Diêu Thịnh đã cảm thấy chật vật, thủy võng của hắn liên tục tái tạo chống chọi lại sự tấn công hung mãnh của Tiêu Đình mà chưa có cơ hội phản kích.

      Là một người trọng mặt mũi, hắn sao có thể chấp nhận cục diện này, hắn rống giận một tiếng, đấu khí

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net