Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Tiêu Đình từ trong khoang thuyền buồm phi hành đi ra, trên thuyền chỉ có cô và Tiêu Viêm, không biết Tử Nghiên và Lâm Minh Tuệ đi đâu. Trong lòng lại có dự cảm bất hảo.

       Nửa tháng nay dọc trên đường nếu phát hiện bất cứ linh dược nào các nàng đều nhảy xuống đào lấy cho bằng được, tuy phi thuyền vẫn không dừng lại nhưng sau khi xong việc Lâm Minh Tuệ rất nhanh tìm được vị trí du thuyền.

     Vật vô chủ không nói, đôi khi những gốc linh dược đó nằm trong tay các thế lực, các dong binh đoàn, Tử Nghiên cũng dùng vũ lực cướp. Nếu đánh không lại sẽ bỏ chạy về phi thuyền hại Tiêu Đình phải che mặt lại dọn dẹp tàn cuộc.

      Dọc đường đi không khác gì thảo khấu cướp cạn.

"Chúng ta còn bao lâu mới đến Gia Mã đế quốc." Tiêu Đình ngáp dài hỏi.

"Nếu cứ tốc độ này phải thêm nửa tháng." Lâm Minh Tuệ lắp thêm linh thạch vào cơ quan của phi thuyền nói.

      Tiêu Đình, Tiêu Viêm đứng trên bong thuyền nhìn về chân trời phía xa, khóe miệng gợi lên tia âm hàn.

"Vân Lam Tông, Vân Sơn... chúng ta tới đây."

.....................................

     Vượt qua một dãy núi hùng vĩ, một tòa thành dần hiện ra trong tầm mắt, đây là tòa thành trấn giữ con đường quan trọng xuất nhập Gia Mã đế quốc, Trấn Quỷ Quan.

       Là một tòa thành trọng địa mang tính chiến lực, nhưng hôm nay trên tưởng thành không có binh lính canh giữ, quá mức yên tĩnh.

"Tòa thành này dường như vừa trải qua một trận chiến, hướng đó... có người tụ tập." Tiêu Đình dùng thần thức dò xét, chỉ về một hướng.

    Lâm Minh Tuệ thu hồi phi thuyền, cả bốn người nhẹ nhàng đáp xuống tiến vào thành.

      Tại phủ thành chủ, không khí lúc này giương cung bạt kiếm, thành chủ Mộc Thiết tức giận quát.

"Mông Lực, ngươi dám cấu kết Vân Lam Tông cướp thành, nếu truyền tới đế đô ngươi khó giữ được thủ cấp."

"Nếu ta không có chỗ dựa vững chắc sao dám làm chuyện đại nghịch bất đạo này. Chỉ cần ngươi chết, ta tự có lý do hợp lý giải thích về cái chết của ngươi. Vân Phàm trưởng lão, phiền ngài ra tay." Mông Lực gác đại đao lên vai cười nói.

      Lão nhân đứng cạnh Mông Lực nhàn nhạt nói.

"Mộc gia các ngươi là một gia tộc lớn trong tam đại gia tộc, chỉ cần ngươi giao ra binh phù, quy thuận Vân Lam Tông chúng ta, lợi ích đạt được càng nhiều hơn."

"Vân Lam Tông phản quốc thế nhân chửi rủa, nếu ta theo các người cẩu cũng không bằng." Mộc Thiết quát, xuất ra đại rìu chết không lùi bước.

"Kẻ nào ngăn trở Vân Lam Tông ta kết cục chỉ có chết, là ngươi tự chọn đừng trách lão phu ngoan độc." Vân Phàm lạnh lùng hướng mũi kiếm vào Mộc Thiết nói.

"Vài năm không gặp không ngờ Vân Lam Tông đã thành dạng này, xem ra dã tâm Vân Sơn không nhỏ..."

     Một giọng nói nữ tử trầm thấp vang lên, tuy không lớn nhưng quanh quẩn bên tai làm lòng người rung động.

      Bốn đạo nhân ảnh xuất hiện, nháy mắt quét sạch khí thế bức người của Vân Lam Tông. Sắc mặt Vân Phàm vô cùng khó coi, dựa theo cảm giác áp bách hắn có thể biết được, bất cứ ai trong bốn người này đều có tu vi cao.

"Không biết các vị là người phương nào, lão phu là trưởng lão Vân Lam Tông, không biết các hạ có nghe qua tông chủ Vân Sơn?"

      Vân Phàm nhìn nữ tử áo đen hiện đang dùng một khăn choàng màu đen quấn quanh cổ che lại miệng mũi, chỉ lộ ra mái tóc dài cột cao cùng đôi phượng nhãn sắc bén, cảm giác áp bách làm lão vô cùng cố kỵ người này.

"Có nghe." Tiêu Đình nhướng mày nói.

     Có nghe là tốt, Vân Sơn là Đấu Tông vang danh khắp Gia Mã đế quốc, không ai không sợ.

"Lão cẩu Vân Sơn sống dai thật." Tiêu Viêm khịt mũi coi thường.

     Khóe mắt Vân Phàm run run, hắn hét lớn.

"Giết cho ta!"

     Mười gã đệ tử Vân Lam Tông xông lên vung kiếm về phía Tiêu Đình.

"Phụt... phụt..."

      Tiếng rít xé gió kèm mùi máu tanh xông lên, chỉ thấy Tiêu Đình tùy tiện búng tay xuất ra kình khí, trên ngực mười gã đệ tử đều xuất hiện lỗ máu to như miệng chén, thi thể ầm ầm ngã xuống.

"Diêu doanh động thủ." Mông Lực ra lệnh cho một nhóm quân của mình tấn công.

"Ngươi cũng dám điều động binh lực, Thiết quân đoàn... lên!" Mộc Thiết gầm lên điều động quân lực xông lên áp chế Mông Lực.

"Bọn này cứ để cho ta." Tiêu Viêm nói với Tiêu Đình, vác hắc trọng xích tham gia cuộc chiến, nháy mắt mùi máu tanh xộc lên.

"Ta sẽ cản ả ta, ngươi tìm cơ hội rời đi báo cho tông chủ." Vân Phàm nói với Mông Lực, không đợi hắn trả lời thân ảnh mang theo kiếm khí sắc bén tiến về phía Tiêu Đình.

     Mông lực thấy vậy với bỏ chạy, mà Vân Phàm đang lao về phía Tiêu Đình, thanh kiếm thoát khỏi tay hắn bắn vào ngực Tiêu Đình, thân ảnh hắn như đạo lưu tinh xoay người bỏ chạy về hướng khác.

      Dùng Mông Lực phân tán sự chú ý, làm mọi người nóng lòng đuổi theo, Vân Phàm dùng kế kim thiền thoát xác bỏ chạy trước, Tiêu Đình cười lạnh dùng tay quét ngang.

     Thanh kiếm của Vân Phàm bị đánh bật lại bắn về phía Vân Phàm, đâm xuyên qua người hắn. Mông Lực Bên kia đã bị Tử Nghiên đánh như đầu heo nắm cổ áo lôi xềnh xệch trên mặt đất.

     Vân Phàm một kiếm vong mạng, Mông Lực bị bắt, nhóm tàn quân của hắn và Vân Lam Tông nháo nhào bỏ chạy, đều bị Tiêu Viêm và Thiết quân đoàn khống chế.

      Ngửi mùi máu tươi nhàn nhạt trôi nổi trong không khí, Mộc Thiết chắp tay cảm tạ mời bốn người vào phủ, việc dọn dẹp giao cho thuộc hạ, nhân tiện phân phó tỳ nữ hầu hạ chu đáo bốn người.

"Đa tạ các vị tương trợ, nhìn các vị không giống người Gia Mã đế quốc?"

"Chúng ta là người Gia Mã đế quốc, chỉ là nhiều năm không về lại cố thổ, Thiết Mộc đại ca có thể cho chúng ta biết tình hình hiện tại ở đế quốc được không?"

      Tiêu Viêm cười nhạt nói, Tiêu Đình vẫn không lộ mặt, hai tiểu nha đầu chỉ lo ăn uống, mọi việc tạm để Tiêu Viêm dò hỏi.

"Hài... đế quốc ba năm trở lại đây liên tục rối loạn, đều do Vân Lam Tông một tay gây nên.

      Ba năm trước, sau trận đại chiến ở Vân Lam Tông, Vân Lam tông đột nhiên thay đổi đường lối cung cách làm việc, không chỉ mở rộng việc chiêu nạp tuyển mộ đệ tử, mà còn phân tán thế lực tới khắp các nơi trọng yếu ở đế quốc.

      Hoàng thất và tam đại gia tộc đều biết, nhưng vì e ngại Vân Sơn, mọi người đều chọn cách im lặng. Vân Lam Tông hành sự lại càng thêm kiêu ngạo càn rỡ."

     Tiêu Đình thoáng chột dạ, ít nhiều là liên quan đến cô.

"Về sau khi Vân Lam Tông diệt sát một gia tộc gọi là Tiêu gia, các thế lực ở đế quốc tuy bất an nhưng đều không dám phát ra tiếng gió. Bởi vì thực lực của Vân Sơn còn mạnh hơn ba năm trước."

     Nghe tới đây trong mắt Tiêu Đình Tiêu Viêm thoáng hiện lên hàn quang, rất nhanh thu liễm lại.

"Nghe nói tông chủ của Vân Lam Tông là Vân Vận, nhưng đám người vừa rồi đều lấy danh nghĩa của Vân Sơn để thị uy?" Tiêu Đình đang im lặng vân vê chén trà trong tay đột nhiên hỏi.

"Những đại biến trong ba năm nay đều là theo ý của Vân Sơn, dựa theo tình thế rối ren hiện tại, xem ra tin tức gia tộc ta thu thập được là thật. E rằng Vâm Lam Tông sẽ xuống tay với tam đại gia tộc chúng ta."

    Mộc Thiết ngưng trọng nói.

    Tiêu Đình ngược lại nhẹ nhàng thở ra, may mắn những việc này là do một tay Vân Sơn làm, không liên quan nàng.

"Nhưng có xuống tay với Mộc gia hay Nạp Lan gia chúng ta vẫn không rõ, nhưng Vân Sơn chắc chắn sẽ xuống tay với Mễ Đặc Nhĩ gia tộc, bởi vì Vân Lam Tông phát hiện dưới sự truy sát của họ, Mễ Đặc Nhĩ gia tộc lại lén lút qua lại hỗ trợ Tiêu gia."

     Tiêu Đình Tiêu Viêm nhìn nhau, cấp tốc rời đi.

.........................................

      Vân Lam Sơn sừng sững đáng giữa bình nguyên, so với ba năm trước càng thêm phát triển, dọc theo sườn núi xây dựng vô số kiến trúc, trạm gác.

      Tiếng người thao luyện cùng tiếng binh khí va chạm liên tục vang lên, nơi này đã không còn là thánh địa uy nghiêm sáng sạch trong mắt mọi người như trước đây.

       Trải qua ba năm hành sự không từ thủ đoạn của Vân Sơn, mỗi khi nhắc tới Vân Lam Tông, lòng người chỉ có căm ghét, khiếp sợ.

      Tại trung tâm ngọn núi, một đại điện to lớn như mãnh thú nằm phục mơ hồ tản ra mùi vị tang thương âm hàn. Trong đại điện ngồi không ít người, đa số đều dùng ánh mắt e dè nhìn Vân Sơn.

       Vân Sơn vận y bào màu thiên thanh, mái tóc bạc trắng nhưng gương mặt vẫn như ngoài ba mươi, khí tức vô cùng sắc bén.

"Vân Phàm vẫn chưa có tin tức gì sao?"

"Tông chủ, vẫn chưa có tin tức, có lẽ hắn đang chờ thời cơ thích hợp." Một trưởng lão cung kính nói.

"Chỉ là một tòa thành vùng biên quan, ra lệnh Vân Phàm trong năm ngày phải chiếm được." Vân Sơn nhíu mày nói. Một trưởng lão vội khom người chạy đi.

"Tông chủ mấy năm nay luôn quả quyết, đệ tử bản tông đều trà trộn vào các nơi trọng yếu của Gia Mã đế quốc, chỉ cần tông chủ hiệu triệu, một nửa đế quốc đã nằm trong tay chúng ta." Một lão nhân nịnh nọt nói.

"Đây chỉ là bước đầu, mục tiêu của Vân Lam Tông không dừng lại ở Gia Mã đế quốc, có được Gia Mã đế quốc sẽ làm thực lực Vân Lam Tông tăng vọt, chờ đến lúc chúng ta bá chủ vùng Tây Bắc đại lục..." Trong mắt Vân Sơn hiện lên dã tâm nóng bỏng.

      Xung quanh đồng loạt hưởng ứng bằng những câu nịnh nọt sáo rỗng.

"Việc ta phân phó thế nào rồi?"

"Bẩm tông chủ, mọi người đã chuẩn bị xong chỉ chờ hiệu lệnh của ngài sẽ tiến nhập đế đô nhổ tận gốc gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Nhưng gia tộc bọn họ hiện vẫn có một Đấu Hoàng là Hải Đông Ba tọa trấn, nhân lực hiện tại e rằng không đủ."

"Vân Đốc, Vân Sát. Đội quân sẽ do hai ngươi thống lĩnh, sau khi tiêu trừ gia tộc Mệ Đặc Nhĩ, nhất định phải tra rõ tàn dư của Tiêu gia."

     Hai người được gọi tên đứng đậy cung kính nhận mệnh.

"Hai vị trưởng lão Vân Đốc Vân Sát dưới sự bồi dưỡng của tông chủ nay đã tấn cấp Đấu Hoàng, Hải Đông Ba chuyến này phải ăn mệt." Những người khác hâm mộ nhìn Vân Đốc, Vân Sát.

"Các ngươi nhổ bỏ Mễ Đặc Nhĩ và tàn đảng của Tiêu gia, trong quá trình có lẽ sẽ có một ít thế lực nhúng tay vào, kẻ nào ngăn cản, toàn bộ thanh trừ." Vân Sơn hùng hồn nói.

"Vâng!"

.................................

     Mọi người rời đi, ở đại điện chỉ còn lại Vân Sơn ngồi trên bảo tọa, một đoàn hắc khí chậm rãi hiện ra.

"Lần này không thể bỏ qua bất cứ người nào của Tiêu gia, sự viện lần trước ta không muốn thấy nữa." Giọng nói âm trầm quỷ mị từ đoàn hắc vụ truyền ra.

"Chỉ là một tiểu gia tộc mà thôi, có cái gì để hấp dẫn các ngươi?" Vấn đề này Vân Sơn nghi hoặc đã lâu.

"Ngươi không cần phải biết, Hồn Điện của chúng ta có thể cho ngươi thành Đấu Tông thì cũng có thể làm ngươi trở lại Đấu Hoàng."

     Gương mặt uy phong nhiếp người của Vân Sơn lúc này thoáng khó coi, hắn nhíu mày nói.

"Nếu bắt hết người Tiêu gia mà vẫn không tìm được?"

"Bọn họ chắc chắn có vật bọn ta muốn tìm, chỉ là không biết do ai giữ, ngươi chỉ việc truy bắt hết đám người Tiêu gia."

.........................................

     Bầu không khí ở đế đô lâm vào âm trầm đáng sợ, các thế lực đều bồi dưỡng mạng lưới tình báo khổng lồ, cơ hồ các thế lực và hoàng thất đều đã biết Mễ Đặc Nhĩ sắp bị Vân Lam Tông thanh trừ.

     Tại thành Nam, đại bản doanh của Mễ Đặc Nhĩ gia tộc, trang viên phủ đệ to lớn dày đặc người qua lại, phòng thủ nghiêm ngặt kín đáo.

     Trong phòng nghị sự sắc mặt mọi người đều u ám khẩn trương, một người không nhịn được tức giận nói.

"Nếu trước đây chúng ta không giúp Tiêu gia thì sẽ không đắc tội Vân Lam Tông."

     Một vài người khác bắt đầu hưởng ứng, Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn, nguyên tộc trưởng nay là trưởng lão gia tộc tức giận quát.

"Tất cả câm miệng cho ta. Vân Lam Tông ngày càng bành trướng thế lực, hoành hành ngang ngược, dã tâm của Vân Sơn các ngươi còn không rõ sao, đắc tội chỉ là cái cớ, việc hắn nhắm vào các đại gia tộc chỉ là sớm muộn."

     Mọi người vừa ngẩng đầu đã thấy Hải Đông Ba không biết từ bao giờ đã mở mắt, ánh mắt sắc bén mang theo hàn ý làm những kẻ dị nghị nhất thời câm miệng.

"Hải lão, hiện tại chúng ta phải làm sao, hay là đến đàm phán với hai đại gia tộc còn lại và hoàng thất xin giúp đỡ." Đằng Sơn thở dài hỏi.

"Vô ích, Vân Lam Tông quá cường đại, hoàng thất và các gia tộc chỉ lo giữ mình không dám đắc tội Vân Lam Tông, tin tức này bọn họ đã sớm biết nếu thật lòng muốn bang trợ không cần chúng ta tới cầu xin, bọn họ đã tự ngỏ lời."

    Nhã Phi ngồi bên cạnh Đằng Sơn nghiêm túc nói, đôi mắt đẹp quét khắp phòng nghị sự.

     Nữ nhân xinh đẹp mềm mại này là con gái của Đằng Sơn, cũng là người tiếp quản sự vụ của gia tộc hiện nay. Trước đây đan dược Tiêu Viêm luyện chế đều là đem tới đấu giá hội bán cho Nhã Phi, đôi bên có không ít giao tình.

"Ta đã phân phó xuống dưới, âm thầm mang một số hài tử và các tộc nhân kiệt xuất chưa trưởng thành của tộc ta an toàn rời khỏi đế đô, bảo trì huyết mạch tộc ta trong trường hợp xấu nhất.

     Tình hình hiện tại bọn chúng là muốn nhổ bỏ hết vật cản để nắm trọn Gia Mã đế quốc, cho dù muốn đầu hàng bọn chúng cũng không chấp nhận, chỉ có thể liều mạng cùng bọn chúng."

      Nhã Phi quyết đoán nói, là có ý cảnh cáo một số kẻ chỉ biết lợi ích tham sống sợ chết đang ngồi đây muốn quay đầu hàng phục Vân Lam Tông.

"Nhã Phi, ngươi làm việc trước nay đều khôn khéo chu toàn, ta từ trước đến nay chưa bao giờ hối hận khi giao quyền chưởng quản toàn tộc cho ngươi. 

     Nếu đem gia tộc giao cho một đám tham sống sợ chết chỉ biết tự tư tự lợi như các ngươi e là gia tộc đã sớm tàn lụi. Nàng tuy thân nữ nhi nhưng khí khái hơn đám vô dụng các ngươi!"

     Hải Đông Ba tức giận nhìn một vòng. Đằng Sơn thở dài, lão tuy là tộc trưởng đời trước nhưng toàn bộ sinh kế, tài chính của gia tộc đều đã chuyển giao cho Nhã Phi.

     Một nữ nhân không có thiên phú tu luyện, tất nhiên sẽ bị nam nhân trong tộc xem thường, Hải Đông Ba nhìn thấy được sự ưu tú kiệt xuất của nàng nên đã dốc lòng bồi dưỡng, tuy có Hải Đông Ba những mọi người đều không phục.

     Sao có thể giao gia sản cho một nữ nhân, khác nào ngồi trên đầu bọn họ, tuy có Hải Đông Ba trợ giúp nhưng nàng có được vị trí hôm nay đều là dựa vào tài năng xuất chúng và nỗ lực của chính mình.

"Oành." 
      Hải Đông Ba còn muốn nói tiếp trên bầu trời đã vang lên một tiếng nổ, một đạo năng lượng ngưng tụ thành một thanh kiếm sắc bén xông thẳng lên trời.

"Nguy, đây là tìn hiệu của Vân Lam Tông."

      Mọi người nhìn thấy kí hiệu trên trời đều biến sắc.

"Gia tộc Mệ Đặc Nhĩ, giao ra dư nghiệt Tiêu gia, nếu không hôm nay sẽ có kết cục diệt môn."

       Một giọng nói lạnh lùng do đấu khí ngưng tụ hùng hồn phát ra.

"Mọi người nghe lệnh, giữ nguyên cương vị, ai tiến vào giết!" Nhã Phi tức tốc ra lệnh, âm thanh quyết tuyệt ầm ầm vang vào tai mọi người.

      Cục diện hỗn loạn lúc đầu dần ổn định lại nghiêm trang chờ lệnh, Hải Đông Ba nhìn quanh gật đầu, ánh mắt chứa đầy sát ý nhìn những kẻ mới tới.

      Vân Lam Tông tập trung nhân thủ đông đảo, trương dương không kiêng dè ngang nhiên muốn nhổ bỏ gia tộc mễ Đặc Nhĩ, toàn đế đô lúc này như chảo dầu sôi chìm ngập trong lo sợ bất an.

"Các ngươi chỉ huy mọi người trong trang viên, đám người trên trời ta sẽ xử lý." Hải Đông Ba phân phó với Nhã Phi, sắc mặt ngưng trọng bay lên không.

"Vân Đốc, Vân Sát... các ngươi tiến vào Đấu Hoàng?"

"Ha hả, thì đã sao chẳng lẽ chỉ ngươi mới có thể là Đấu Hoàng." Vân Đốc đắc ý nói.

     Đấu Hoàng ở Gia Mã đế quốc trước đây chưa hết một bàn tay, nay Vân Sơn cho hai Đấu Hoàng đến để diệt gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, quả nhiên nghịch thiên.

      Đằng Sơn bay tới bên cạnh Hải Đông Ba thở dài, chỉ có thể liều mạng, nhưng thế lực khác đều đang theo dõi, cho dù thua trận này cũng phải thua trong oanh liệt.

"Hải Đông Ba, chúng ta hỏi lần cuối các ngươi có giao người hay không?"

"Lão tặc Vân Sơn mấy năm nay làm mất hết mặt mũi các đời tông chủ, bọn họ còn chưa tìm hắn báo ứng sao!" Hải Đông Ba khịt mũi coi thường.

"Chúng đệ tử nghe lệnh, huyết tẩy gia tộc Mễ Đặc Nhĩ." Vân Sát lạnh giọng nói.

     Đệ tử Vân Lam Tông đông như kiến cỏ ầm ầm xông vào phủ đệ của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ.

"Bắn tên." Nhã Phi hét lớn ra lệnh.

"Phốc... phốc..."

      Một loạt mưa tên từ khắp nơi trong trang viên, mái nhà... cấp tốc bắn ra, huyết tiễn như sóng triều lớp lớp bắn ra, uy lực hung mãnh có thể xuyên qua lớp đấu khí hộ thân của đệ tử Vân Lam Tông, thập chí từ người này bắn xuyên qua người ở phía sau.

      Gia tộc giàu có to lớn sừng sững ở Gia Mã đế quốc quả nhiên có tư bản để tự tin, nhìn từng lớp đệ tử Vân Lam Tông ngã xuống, cho dù là Vân Lam Tông, nếu muốn tiêu diệt gia tộc Mễ Đặc Nhĩ cũng phải trả giá đại giới.

      Đằng Sơn muốn cầm chân một gã Đấu Hoàng để yểm trợ cho Hải Đông Ba, lập tức đã bị hai gã Đấu Vương bên Vân Lam Tông chặn lại. Một Đấu Hoàng một Đấu Vương của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ đều phải đối chiến với hai gã Đấu Hoàng và Đấu Vương.

     Gia Hình Thiên- Đấu Hoàng duy nhất thủ hộ hoàng thất đứng từ xa khiếp sợ nhìn một màn huyết tinh.

"Gia gia, chúng ta không trợ giúp gia tộc Mễ Đặc Nhĩ sao?" Một nữ tử xinh đẹp uy nghiêm, trang phục hoa quý đứng cạnh lão nhịn không được hỏi.

"Vân Lam Tông xưa đâu bằng nay, hiện tại thế lực cường hãn, nếu đắc tội hắn e là..." Gia Hình Thiên lắc đầu thở dài nói.

"Gia gia, nếu chúng ta liên hợp các đại gia tộc e là còn có thể chống lại, nếu từng thế lực lần lượt bị diệt e là hoàng thất cũng sẽ có kết cục như vậy."

     Gia Hình Thiên nhíu mày thật sâu, sau đó phất tay nói.

"Trước xem tình hình thế nào."

.............................................

"Phụ thân..." Nạp Lan Túc nhìn chiến sự ở xa gấp giọng nói với Nạp Lan Kiệt.

"Yên Nhiên còn đang ở Vân Lam Tông, chúng ta không thể lỗ mãng, Vân Vận hiện còn đang bị giam lỏng, Yên Nhiên đang bế quan trong Sinh Tử Môn hiện Vân Vận không có khả năng che chở. Hy vọng Vân Sơn có thể nương tình Yên Nhiên mà buông tha Nạp Lan gia, bất quá người trong thiên hạ sẽ xem chúng ta như rác rưởi."

      Nạp Lan Kiệt thờ dài ảo não nói. Hai đại gia tộc và hoàng thất đều khoanh tay đứng nhìn, ngay lúc gia tộc Mễ Đặc Nhĩ dần lâm vào nguy kịch, một ngự khí phi thuyền ầm ầm xé tan màn đêm nghênh ngang tiến vào đế đô.

"Nguy, chúng ta tới chậm, ta đi trước... các người nhanh chóng đuổi theo."

      Thần thức trải rộng vô cùng nhạy bén của Tiêu Đình nhanh chóng phát hiện cuộc chiến kịch liệt ở một hướng của đế đô, nói xong vội nhảy khỏi thuyền lao đi.

      Tiêu Viêm lập tức hóa ra đôi cánh đấu khí cấp tốc bay theo sau.

      Trải qua ba lần công kích, các đệ tử Vân Lam Tông vẫn chưa tiến qua được ngạch cửa của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, đến lần thứ tư bọn họ cho nổ tung một bức tường, bắt đầu tràn vào.

     Trong gia tộc mọi người nháy mắt bùng nổ xông lên, Vân Lam Tông tuyển người ồ ạt, nhưng trong thời gian ngắn khó có thể đào tạo ra nhiều nhân tài, Vân Sơn chỉ chú tâm vào một số những nhân tài kiệt xuất bên cạnh. Còn lại chỉ là lâu la ô hợp muốn theo Vân Lam Tông kiếm ăn.

      Khác với những hộ vệ của gia tộc được tuyển chọn và bồi dưỡng từ nhỏ. Hệ thống phòng thủ sâm nghiêm kín kẽ được kiến tạo nhiều năm không phải để trưng bài, Vân Lam Tông khí thế tuy hung bạo nhưng đều bị chặn ở ngoài.

      Vành đai ngoài trang viên lúc này như máy xay thịt người, tộc nhân Mễ Đặc Nhĩ khí thế kiên cường đỏ mắt chém giết đám người Vân Lam Tông, nhưng trên trời tình thế lại không khả quan.

"Ầm."

     Đằng Sơn bị hai gã Đấu Vương đánh văng ra ngoài hộc máu.

"Đằng Sơn đừng chấp mê bất ngộ, ngươi không biết ngươi đang đối đầu với ai đâu. Nếu ngoan ngoãn quy phục chúng ta sẽ tha các ngươi một mạng." Hai gã Đấu Vương đắc ý nói.

     Đằng Sơn lau máu trên khóe miệng không yếu thế nhìn bọn họ, Hải Đông Ba đã nói bọn họ chỉ trong thời gian ngắn thực lực tăng mạnh chắc chắn là dùng đan dược hoặc dùng bí pháp, loại đi tắt này để tăng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net