Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Ban đêm ở Vân Lam Sơn, đèn đuốc sáng trưng, phòng thủ nghiêm ngặt hơn so với ban ngày, các trạm gác ngầm cơ hồ đem tất cả động tĩnh trên núi giám sát không sót.

     Tiêu Đình khoác lên hắc bào có tác dụng che đi khí tức và ngăn cản dò xét của thần thức, pháp bảo được Lam Thiên Tuyếttặng, quỷ dị xuất hiện ở một góc tối.

     Trước đây cùng Vân Vận ở trong thâm sơn, bởi vì nàng bị phong bế đấu khí tạm thời là thường nhân, vì không yên tâm mỗi khi ra ngoài săn bắt bỏ lại nàng, Tiêu Đình đã lưu một đạo ấn ký linh hồn lên người nàng.

   Trải qua nhiều việc, đến lúc rời khỏi Gia Mã đế quốc vẫn chưa kịp xóa đi, đến nay may mắn nhờ nó mà tìm được vị trí Vân Vận, ánh mắt Tiêu Đình lập lòe nhìn vào một loạt kiến trúc phòng ốc dày đặc trên sườn núi.

    Tại khu vực cấm điện, đại điện to lớn chỉ tồn tại một bóng dáng cô độc đang ngồi trên bảo tọa nhắm mắt dưỡng thần.

    Vân Vận tuy nhắm mắt nhưng trên gương mặt minh diễm cao quý tái nhợt không giấu được sự tức giận, những lời Vân Sơn nói với nàng, hồi lâu vẫn chưa tiêu hóa được, cả người như rơi vào hầm băng.

"Gả cho Cổ Hà?" Khi nghe những lời này, nội tâm nàng càng thêm lạnh lẽo, đây là sư phụ hiền từ cương nghị trong lòng nàng năm đó?

   Đôi mắt đẹp chậm rãi mở ra, ngọc thủ siết chặt, móng tay găm vào da thịt, nhìn vào cánh cửa đại điện đang đóng chặt, Vân Vận nhíu mày quát lạnh.

"Nếu đã tới việc gì phải lén lút."

"Không nghĩ tới dù bị Vân Sơn phong bế đấu khí, giác quan nàng vẫn linh mẫn." Cổ Hà cười khổ đẩy ra cửa điện tiến vào.

    Không nghĩ tới người đến là Cổ Hà, Vân Vận thoáng ngẩn người, chợt nhíu mày cả người tràn ngập lãnh ý thấu xương cười lạnh nói.

"Cổ Hà, không ngờ ngươi lợi dụng lúc người khó khăn, uổng công trước đây ta coi trọng ngươi, còn nghĩ ngươi là chính nhân quân tử."

    Vân Vận trước nay tính tình lãnh đam, vui buồn ít lộ, Cổ Hà không ngờ hôm nay Vân vận tức giận đến mức này, vội giải thích.

"Chuyện này không liên quan đến ta, là chủ ý của Vân Sơn."

"Là hắn kề dao vào cổ ép ngươi sao? Cho dù đây là chủ ý của hắn, nếu ngươi không muốn hắn có thể làm gì được?"

     Vân Vận nhìn chằm chằm Cổ Hà, tuy đấu khí bị phong bế nhưng khí thế bức người chưa từng yếu thế.

    Cổ Hà chột dạ không dám nhìn thẳng nàng, nhìn thức ăn nguội lạnh trên bàn chưa hề có dấu hiệu đụng tới, hắn thở dài nói.

"Nàng vẫn nên chú ý thân thể hiện tại. Đề nghị của Vân Sơn quả thực có sức hấp dẫn chí mạng đối với ta, mặc dù hơi đường đột nhưng tình cảm bao nhiêu năm ta đối với nàng chẳng lẽ nàng còn không biết, ta là thật tâm."

"Ngươi là bằng hữu hiếm có, nếu ngươi còn nghĩ đến giao tình trước đây, hãy cùng Vân Sơn hủy bỏ tràng hôn lễ chê cười này, sau này chúng ta còn có thể làm bằng hữu." Vân Vận rũ mắt xuống, lắc đầu nói.

    Nhìn dung nhan lạnh lẽo không chút động dung của Vân Vận, hắn hít sâu một hơi nói ra một chủ ý.

"Ta không tin nàng chỉ nghĩ cả đời muốn chuyên tâm tu luyện, nàng bao nhiêu năm chưa từng dành cho ta dù chỉ là một ánh mắt, ta biết nàng tâm cao khí ngạo ánh mắt cao hơn người thường, có phải là bởi vì nàng đã có người trong lòng?"

"Ngươi nói bậy." Tuy rất nhanh phủ quyết nhưng trong mắt nàng thoáng hiện lên vẻ mất tự nhiên.

    Một dao động nhỏ này không qua được tầm mắt vẫn luôn chăm chú quan sát của Cổ Hà, hắn tức giận quát.

"Hắn có điểm nào hơn người, phóng mắt khắp Gia Mã đế quốc này có mấy người ưu tú lọt vào mắt xanh của nàng mà ta không biết?
    Lần đó làm nhiệm vụ tại Ma Thú sơn mạch, nàng đã mất tích rất lâu, sau khi trở về dần thay đổi.
   Rốt cuộc lần đó đã xảy ra chuyện gì?

   Nàng đối thị phi trước nay chưa từng lưu tâm, lại để ý đến một gia tộc nhỏ vô danh, hết lần này tới lần khác dốc lòng bảo vệ Tiêu gia, không màng chống lại Vân Sơn. Ta không phải kẻ ngốc.

    Đó là kẻ nào của Tiêu gia? Tiêu gia có bao nhiêu người ta cũng đã điều tra qua.
    Hay là Tiêu Viêm, mấy năm qua hắn thật rất có danh khí ở đế đô, là thanh niên tài tuấn nổi trội, nhưng Vân Vận... đó từng là hôn phu của đồ đệ ngươi!"

    Cổ Hà mất hết bình tĩnh đỏ mắt gầm lên, đem hết thảy bất an trong lòng nói ra.

    Cổ Hà yêu quý Vân Vận, say mê đến hèn mọn, những người Vân Vận tiếp xúc hắn đều lưu ý, loại trừ hết các khả năng vẫn chỉ phát hiện nàng rất để tâm đến Tiêu gia.

     Tiêu Đình đang ở bên ngoài chậm rãi siết chặt nắm tay, nàng bảo hộ Tiêu gia là vì Tiêu Viêm?

    Lần đó gặp nạn Tiêm Viêm vô tình cũng ở sơn động cách đó, đôi bên gặp qua vài lần chẳng lẽ hai người vừa gặp đã nhất kiến chung tình?

    Mỹ Đổ Toa, Vân Vận trước sau đã định sẵn sẽ là nữ nhân của Tiêu Viêm, dù biết như vậy nhưng không hiểu sao trong lòng Tiêu Đình lại vô cớ nổi lên phiền muộn, rất khó chịu.

"Ngươi điên rồi." Vân Vận tức giận quát, thân thể không ngừng run rẩy, nếu trong phải tu vi bị phong bế nàng nhất định sẽ làm hắn vĩnh viễn câm miệng, tránh lại phun ra những câu dơ bẩn.

"Chỉ có ta là tương xứng với nàng, ta mới có thể cho nàng những thứ mà tiểu tử đó không thể cho nàng." Như cảm thấy mình có phần mất khống chế, Cổ Hà hít sâu trầm mặc một chút, sau đó thấp giọng nói.

    Đôi môi ửng hồng khẽ run, ánh mắt Vân Vận lạnh lùng, giọng núi u lãnh mang theo trào phúng.

"Chuyện của ta không cần ngươi quản, ta chỉ muốn biết ngươi cự tuyệt yêu cầu của lão sư hay không. Ngươi biết rõ tính tình của ta, chuyện ta không muốn làm không ai có thể ép, nếu các ngươi khăng khăng một mực, đến lúc đó chỉ nhận được một thi thể lạnh."

"Ta chỉ thích nàng, từ trước đến nay đã bao giờ nàng thấy ta cùng nữ nhân khác dây dưa, chỉ là một tên tiểu tử đáng để nàng lưu tâm vậy sao?" Cổ Hà thâm tình nói.

    Vân Vận muốn nói gì đó lại thôi, nàng thở dài nhắm mắt lại, chọn cách tự bế không quan tâm Cổ Hà.

    Sự im lặng của nàng trong mắt hai người nào đó lại giống như ngầm thừa nhận, nhất thời lửa giận công tâm, nhưng Cổ Hà sẽ không lỗ mãng làm gì quá phận với Vân Vận, qua một lúc hắn âm trầm nói.

"Ta nghe tông chủ nói Tiêu Viêm đã triệu tập nhân thủ muốn đòi nợ máu cho Tiêu gia, ngay cả nha đầu năm xưa đại náo Vân Lam Tông cũng về phe hắn."

    Nhìn Vân Vận đang nhắm mắt đột nhiên mở ra, hắn càng củng cố thêm suy đoán trong lòng.

"Nàng không cần vội vui mừng, thế lực và thực lực của Vân Sơn so với ba năm trước càng thêm cường đại. Không bao lâu hắn và đội quân ô hợp của hắn sẽ bị thanh trừ, đến lúc đó nàng sẽ không còn vướng bận trong lòng, đường đường chính chính cùng ta kết thành phu phụ."

    Vân Vận tiếp tục nhắm mắt miễn cho dơ bẩn tai, dung nhanh tuy bình tĩnh những ngọc thủ vẫn luôn siết chặt, trong lòng phức tạp.

     Vân Sơn xác thực rất mạnh, thế thực hiện tại nếu muốn quét ngang Gia Mã đế quốc cũng không ngoa, lại thêm có thế lực thần bí hậu thuẫn, người đó nếu muốn đối đầu với Vân Sơn, e là hung hiểm khó đoán.

    Gương mặt tiều tụy dần toát lên sự lo lắng, Cổ Hà thấy được càng thêm giận dữ.

"Tiêu gia lần này nhất định vạn kiếp bất phục, một lưới diệt sạch, nàng nên sớm buông tâm tư này đi."

"Không phiền ngươi quan tâm, nếu ngươi còn nghĩ sau này vẫn còn có thể hữu hảo làm bằng hữu xin ngươi từ chối hôn lễ chê cười này, nếu người chỉ vì mỹ sắc, trên đời này người hơn ta có rất nhiều, hà tất phải cố chấp không bỏ ép mình ép người."

     Vân Vận lại khôi phục vẻ lãnh đạm, lạnh lùng nói. Nghe những lời này Cổ Hà tức giận.

"Mê luyền nữ sắc? Nàng có thấy ta qua lại với nữ nhân nào khác sao? Lúc nàng còn là tông chủ, ta hết lòng trợ giúp Vân Lam Tông, đã bao giờ đòi hỏi báo đáp."

    Cổ Hà nói những lời này quả thật buồn cười, hắn có được hôm nay đều nhờ Vân Lam Tông trợ giúp.

"Cổ Hà đại sư, ngài trợ giúp Vân Lam Tông Vân Vận không dám quên, nhưng có một số chuyện cảm kích nhưng không thể xem đó là cảm động, chuyện giữa ta và Tiêu Viêm không như ngài tưởng tượng." Vân Vân thở dài nói, nàng rất mệt, không có tâm trí đôi co với Cổ Hà.

"Nàng suy nghĩ thông suốt một chút, mấy ngày này ta sẽ thử xin Vân Sơn, đợi khi thành thân xong sẽ hóa giải cấm chế của nàng, đến lúc đó nàng muốn đi đâu ta sẽ mang nàng đi. Ta cảm nhận được trong Sinh Tử Quan có dị động, Nạp Lan Yên Nhiên có lẽ đã vượt qua thử thách của tử quan, nói không chừng sẽ sớm xuất quan."

    Cổ Hà xoa huyệt Thái Dương thở dài, nói xong xoay người rời đi. Đại điện lại rơi vào u tĩnh.

    Trên mặt Vân Vận thoáng hiện lên nét vui mừng hiếm hoi.

"Yên Nhiên... đứa nhỏ này thành công vượt qua tử quan..."

   Trên đỉnh núi gió thổi ào ạt, tàng cây khẽ lay động dưới ánh trăng tạo ra những bóng đen quỷ dị hắt xuống nền đất, mơ hồ lộ ra mũi giày của một người đang đứng trong góc khuất.

   Tiêu Đình đứng đó đã hơn một giờ, đấu tranh tư tưởng không biết có nên vào đó hay không, nàng quật cường kiêu hãnh, chưa chắc đã muốn bị người khác thấy hình ảnh chật vật này của mình.

   Tiêu Đình thật sự nghĩ không thông, đành thở dài làm theo bản tâm mách bảo. Thân ảnh đột nhiên biến mất trong bóng tối.

    Bên trong đại điện u tĩnh đột nhiên xuất hiện một lỗ đen không gian, Tiêu Đình chậm rãi từ trong đó bước ra, hai tay kết thủ ấn. Một vùng không gian chi lực bao lấy cả đại điện.

    Vân Sơn phong ấn không ai được vào, Tiêu Đình phong ấn từ bên trong, cho dù trong đại điện có la khản cổ lão tặc Vân Sơn cũng không cảm nhận được.

    Nhìn thức ăn nguội lạnh trên bàn, Tiêu Đình thoáng nhíu mày, ánh mắt lo lắng nhìn về dung nhan quen thuộc tràn đầy sức sống nay chỉ còn lại vẻ yếu nhược tiều tụy, khẽ nghiến răng trong mắt ánh lên lửa giận.

    Vân Vận đang nhắm mắt lại cảm nhận được có người vào đại điện, tinh thần một lần nữa căng thẳng, vừa định mở mắt đã có một trận gió quét qua mặt, một bàn tay ấm áp chạm vào sườn mặt nàng, u hương quen thuộc tràn ngập xoang mũi, Vân Vận nháy mắt như bị điện giật, cả người quên phản ứng.

"Tỷ gầy...." Tiêu Đình thấp giọng nói.

    Người này rốt cuộc trở lại, sớm không đến muộn không đến lại đến vào lúc này.
    Vân Vận không dám nhìn Tiêu Đình, yên lặng cúi đầu, hai bờ vai gầy yếu nhè nhẹ run lên.

    Bị phế quyền tông chủ, bị giam lỏng tại cấm điện tù túng này hơn hai năm, bị Vân Sơn vắt cạn đến một tia lợi ích cuối cùng, như món hàng gả bán cho Cổ Hà.

    Nàng cũng chưa từng bộc lộ mặt yếu đuối nhu nhược, cùng lắm cá chết lưới rách cùng bọn họ. Nhưng chỉ một câu nói của Tiêu Đình, tinh thần kiên cố cứng rắn của nàng nháy mắt vỡ vụn thành từng mảnh.

     Vân Sơn nói đúng, sự vụ mấy năm nay đều do lão nắm quyền, nhưng Tiêu gia bị tẩy trừ, nàng thân là một phần của Vân Lam Tông vẫn không tránh khỏi trách nhiệm, đã sớm đứng ở thế đối đầu với Tiêu Đình.

    Với bản lĩnh của một tông chủ, khi cần quyết đoán hay tàn nhẫn nàng cũng có thể làm được, rất nhanh nàng chải chuốt lại cảm xúc, Vân Vận xoay đầu tránh thoát khỏi tay Tiêu Đình lạnh giọng nói.

"Nếu ngươi đến chỉ để thấy ta trong bộ dạng chật vật này, ngươi đã thấy thỉnh mau rời khỏi đây."

    Không cần dùng ánh mắt thương hại đó nhìn ta.

    Lại sính cường, Tiêu Đình âm thầm thở dài, mềm giọng nói.

"Vân Chi tỷ tỷ, tỷ biết ta không có ý đó mà."

    Thân hình Vân Vận thoáng cứng đờ, cái tên này cùng đoạn ký ức năm đó đã sớm chôn vào một góc trong dĩ vãng, nháy mắt lại bị khơi gợi lên.

"Đã lâu không về, không ngờ lại nghe được tin tỷ sắp thành thân." Tiêu Đình không vui nói, tâm tình cực kỳ phức tạp.

    Nghe Tiêu Đình nói trong lòng Vân Vận càng thêm khổ sở, nàng không biết tại sao, chỉ biết lúc này trong ngực thật khó chịu, như bị thứ gì đó đè ép đến khó thở, nàng vung tay đẩy Tiêu Đình ra.

"Ngươi có thể về được rồi, không cần nói những lời vô nghĩa."

    Người này quá đáng ghét, mỗi một câu đều chọc người tức giận.

    Nhìn nàng tức giận Tiêu Đình luống cuống không biết làm sao, vội lùi lại không dám tiếp tục chọc nàng giận.

"Tỷ bảo trọng thân thể, ta... đến đây không có ý xấu, tỷ nếu không muốn nhìn thấy ta... ta sẽ đi, tỷ đừng tức giận." Tiêu Đình vừa lui lại vừa nhu giọng nói, tuy lo lắng vẫn cắn răng xoay người đi.

    Hai ngày nữa, tỷ gắng đợi, ta sẽ đem tỷ thoát khỏi vũng bùn dơ bẩn ô uế này.

    Vân Vận nhìn Tiêu Đình xoay người đi, không hiểu sao trong lòng lại sinh ra một tia mất mát khổ sở, nàng tự chế giễu chính mình, đây chẳng phải là những gì nàng muốn sao, tại sao lại khổ sở.

    Nhóm của Tiêu Đình hôm nay nghe tin Vân Vận thành thân cùng Cổ Hà, nhưng từ vài ngày trước kế hoạch này đã được Vân Sơn đưa ra, bởi vì nàng phản đối quyết liệt, Vân Sơn vì tránh nàng làm ra phản kháng nên đã phong bế tu vi của nàng.

     Thân thể lúc này yếu ớt như người bình thường, với tính tình quyết tuyệt quật cường, Vân Vận quyết định tuyệt thực cường chống đến cùng.
    Qua vài ngày tuyệt thực, cơ thể nhanh chóng bị bào mòn, nàng đều dùng ý chí để cường chống.

    Nháy mắt một trận mệt mỏi quét qua thân thể cùng linh hồn. Vân Vận nhắm mắt lại, mấy hôm nay tinh thần luôn căng thẳng, cảm giác đói khát luôn giày vò thể xác, nàng thật sự rất mệt, thân tâm đều mệt.

    Thân thể đơn bạc mất trọng tâm thoáng lung lay sụp đổ.

    Tiêu Đình biến sắc xoay người lại, tàn ảnh nháy mắt xuất hiện bên cạnh Vân Vận ôm lấy người ngọc vào lòng.

    Không có va chạm vào nền đá cứng rắn lạnh lẽo như dự đoán, thay vào đó là cái ôm mềm mại, mùi hương quen thuộc và nhiệt độ ấm áp vây lấy Vân Vận, rất có cảm giác an toàn, làm người an tâm trầm luân.

Vân Vận khẽ mấp máy đôi môi khô nứt tái nhợt, mí mắt nặng trĩu không thể mở, tinh thần đang buộc chặt dần thả lòng, ngay lúc ngất đi vẫn nắm chặt vạt áo Tiêu Đình.

    Tiêu Đình vừa phẫn nộ vừa đau lòng nhìn Vân Vận ngất trên tay mình, chậm rãi bế nàng lên.
Không khỏi nhíu mày, nàng thật nhẹ.

    Đi vào tẩm điện cẩn thận đặt Vân Vận nằm trên giường, phủ thêm một lớp chăn, nhìn gương mặt tiều tụy nhợt nhạt, dung nhan tuy thất sắc nhưng toát lên mỹ cảm bệnh trạng hòa tan sự lãnh đạm cùng khí thế sắc bén thường ngày, thêm một phầm mềm mại yếu nhược làm người sinh tâm thương tiếc muốn bảo hộ.

    Tiêu Đình không phải thánh nhân, nhìn một màn này mà không có cảm xúc.

      Nhìn một vòng căn phòng trống trải như tòa ngục giam lạnh lẽo tù túng này, thật không biết hơn hai năm nay nàng làm thế nào để vượt qua.

    Tiêu Đình giúp nàng chỉnh sửa lại tóc, đè lại mép chăn mới an tâm xoay người đi.

    Vài giờ sau Vân Vận bị cơn đói cồn cào làm cho thức tỉnh, bản năng nguyên thủy đói khát cầu sinh đã vực nàng dậy, Vân Vận thất thần nhìn lên trần nhà.

    Mùi thức ăn tươi ngon tràn ngập khắp phòng, Vân vận ngửi được thân thể lập tức có phản ứng, dạ dày càng thêm réo rắt kêu gào.

    Vân Vận suy yếu muốn ngồi dậy, nàng khó hiểu tại sao lại có mùi thức ăn trong tẩm điện, vừa quay đầu đã bị dọa.

     Tiêu Đình không biết lúc nào đã kéo trường kỷ tới gần giường của nàng, ngã lưng nằm ngủ ngon lành, phía xa xa còn kê ba khối đá dưới sàn, lửa phát ra từ một viên ma hạch của yêu thú làm cho nồi cháo phía trên sôi sùng sục.

    Hai người đang ở thế đối lập không chết không ngừng, Tiêu Đình lại có thể ở tại cấm điện của Vân Sơn nhóm lửa nấu cháo, còn ở đây ngủ. Việc này hẳn chỉ xảy ra một lần duy nhất trong đời.

    Vân Vận dù mệt đến không cười nổi nhưng trên mặt lại ánh lên ý cười, đôi mắt đẹp mềm nhẹ nhìn Tiêu Đình.

    Người ta thường nói khi ngủ gương mặt là tự nhiên nhất, cũng là đẹp nhất, Vân Vận lúc này đã tin. Ngũ quan hài hòa xinh đẹp, ít đi sự sắc bén cùng khí thế bức người, cũng không nói những lời làm người khác tức giận.

    Nhiều hơn vài phần nhu hòa hiền lành, thoạt nhìn lại càng thuận mắt hơn.

"Ọt...."

    Âm thanh xấu hổ từ bụng truyền ra, Tiêu Đình như nghe thấy được, hơi hơi nhíu mày dụi mắt ngồi dậy, Vân Vận lúng túng thu lại tầm mắt.

"Tỷ tỉnh... ta có nấu cháo, tỷ ăn một chút được không, đừng ngược đãi thân thể mình...." Tiêu Đình thấy nàng tỉnh vội ngồi dậy, nắm lấy tay nàng nhẹ giọng như làm nũng dụ dỗ Vân Vận ăn.

    Thấy Vân Vận im lặng không nói Tiêu Đình tự làm chủ cầm một chén cháo tới đưa cho nàng.

"Cháo này đã hầm vài giờ, đều là tâm huyết của ta, tỷ không ăn nồi cháo sẽ buồn."

    Giống như nếu không ăn là phạm vào trọng tội, Vân Vận mím môi nhận chén cháo, Tiêu Đình lấy khăn tay để lót ở lòng bàn tay nàng sau đó mới dặt chén chào vào tay nàng.

    Vân Vận hiện tại là người bình thường, cháo sôi sùng sục như vậy chén cháo sẽ rất nóng, nếu cầm lâu có thể sẽ bỏng tay.

     Vân Vận ngẩn người nhìn chén cháo trong tay, nhiệt độ ấm áp từ đó nhẹ nhè truyền qua tay, thấm vào trong lòng.

    Nhìn Tiêu Đình đang cầm chén cháo khác tung tăng chạy lại ngồi trên trường kỷ, Vân Vận đột nhiên thấp giọng hỏi, âm thanh nàng rất nhỏ, lại ngập ngừng.

"Ngươi... đối với mọi người đều quan tâm chu đáo vậy sao?"

"Cái gì... tỷ nói gì?" Tiêu Đình vừa đặt mông ngồi xuống, không nghe rõ chớp mắt nhìn nàng.

   Vân Vận: "..."

"Không có gì, ta muốn nói... đa tạ." Vân Vận thấp giọng lấp liếm, gò má có dấu hiệu muốn nóng lên, may mắn Tiêu Đình không nhìn thấy.

"Tỷ chịu ăn là ta vui rồi." Tiêu Đình cười nói, nhàn nhã ăn cháo, thỉnh thoảng kín đáo nhìn xem Vân Vận.

    Cháo rất ngon, thanh hương vừa miệng. Tuy rất đói nhưng Vân Vận vẫn không mất đi sự ưu nhã vốn có, khi ăn động tác vẫn từ tốn ung dung, Tiêu Đình nhìn nàng ăn có phần không rời mắt, vừa ăn vừa tủm tỉm cười ngắm giai nhân.

    Dạ dày truyền đến cảm giác ấm áp dễ chịu, Vân Vận cũng cảm thấy thân thể bắt đầu có sức sống hơn, gương mặt dần có chút huyết sắc, qua một lúc chén đã thấy đáy, Tiêu Đình nhận lấy chén.

"Để ta lấy thêm."

"Không... không cần."

     Vân Vận chưa nói xong người đã đi mất, Tiêu Đình cầm hai chén cháo đi tới.

"Tỷ ăn đi, tỷ gầy như vậy, ai nhìn cũng đau lòng." Tiêu Đình nhét chén chào vào tay nàng thấp giọng nói.

    Vân Vận rũ mắt nhìn chén cháo, trong lòng tự hỏi, ngươi cũng vậy sao, sẽ đau lòng sao.

"Cháo nấu rất nhiều, tỷ không ăn ta phải đem đổ." Tiêu Đình thấp giọng lẩm bẩm.

  Vân Vận: "...."

    Nếu Vân Vận có lại tu vi, nàng thật muốn đánh chết con người này.

    Đợi Vân Vận ăn xong Tiêu Đình thu chén, thu hết các thứ còn lại vào trữ vật, tấm thảm giữa phòng bị cuốn lên để làm nơi đặt bếp nấu cháo, phải trả về vị trí cũ.
    Nhìn Tiêu Đình ôm cuộn thảm trải lại giữa phòng, Vân Vận có chút buồn cười.

    Ngay cả nàng đều không phát hiện, mỗi khi nhìn đến Tiêu Đình, dung nhan xinh đẹp của nàng đều giãn ra, lãnh đạm xa cách của nàng đối với xung quanh cũng bị hòa tan không ít.

    Tiêu Đình làm xong nằm dài trên trường kỷ, liên tục xoa bụng, Tiêu Đình không nỡ bỏ nồi cháo nên phải tự ăn hết.

    Vân Vận nhìn Tiêu Đình nằm như heo chết, hơi thu lại ý cười nghiêm túc nói.

"Trời sắp sáng, bọn họ có thể sẽ trở lại."

"Ai... vậy ta trở về." Tiêu Đình đỡ lưng ngồi dậy, vác trường kỷ đặt lại vị trí cũ.

"Cái kia... tối nay ta có thể đến thăm tỷ không?" Tiêu Đình nhìn sắc mặt nàng, cẩn thận hỏi.

"Nếu ngươi muốn tới ta có thể ngăn được sao?" Vân Vận không có nhìn Tiêu Đình, nhàn nhạt nói, chỉ là nắm tay không tự nhiên nắm chặt lại.

    Tiêu Đình ngẫm lại thấy cũng đúng, gật gù xoay người rời đi, Tiêu Đình vừa rời khỏi, tầng không gian chi lực cũng dần tan biến. Cả đại điện lại chìm vào quạnh quẽ.

    Buổi sáng và trưa Cổ Hà đều đích thân đưa thức ăn đến cho Vân Vận, lần này Vân Vận đóng cửa ở trong tẩm điện không gặp, Cổ Hà chỉ đành thở dài rời đi.

     Chờ Cổ Hà đi một lúc, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng vang nhỏ, Vân Vận buông thư tịch trong tay cảnh giác nhìn quanh. Tiếng vang lại khẽ vang lên, từ sảnh ngoài của tẩm điện.

    Vân Vận nhíu mày đứng dậy đi ra sảnh ngoài, không biết bọn họ lại muốn giở trò gì, tuy nàng bị phong bế tu vi nhưng nàng sẽ không vì vậy mà e dè bọn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net