Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỹ Đổ Toa hẳn cũng không muốn bị người ngoài nhìn thấy bộ dạng này, Tiêu Đình cúi đầu đi vào giả vờ như không thấy, đưa cho nàng lọ ngọc.

"Minh Thọ Đan, cẩn thận nó có tính linh, không cẩn thận nó sẽ bay mất."

Đan dược có thể bay được? Nhị trưởng lão biến sắc nhìn Tiêu Đình, đây là đan dược lục phẩm.

Sau sáu lần bạo đan, Tiêu Đình mới có thể thể luyện chế thành công Minh Thọ Đan, mất hai ngày mới có thể ngưng đan.

Sau khi đan thành viên đan dược nâu sẫm ẩn chứa dược lực tinh nhuần đột nhiên run lên, sau đó bay đi, chỉ là trong đan thất kín mít viên đan dược không chạy được.

Tiêu Đình thở hổn hển dựa vào tường nghỉ mệt, buồn cười nhìn viên đan dược bay vài chục vòng quanh đan thất, chán chê mới thu nó vào bình.

Mỹ Đổ Toa lại không hiểu này đó chỉ gật đầu thu lấy bình ngọc, mở nắp bình ra, một cỗ dược hương nồng đậm mê người lan ra khắp phòng, viên dược cũng theo đó muốn lao ra.

"Cẩn thận!" Tiêu Đình và Nhị trưởng lão đều gấp giọng la lên. Mỹ Đổ Toa và Tiêu Đình đều giật mình dùng tay chặn lại miệng bình.

Bàn tay Tiêu Đình gắt gao bao lấy ngọc thủ Mỹ Đổ Toa, lòng bàn tay nóng ấm tiếp xúc với da thịt trơn bóng mềm mại mát lạnh.

Làm người yêu thích lưu luyến không muốn buông tay, nháy mắt cả hai đều không được tự nhiên, Tiêu Đình vội rụt tay lại.

Tiêu Đình cảm giác gương mặt như muốn phát nhiệt, bàn tay nắm lại, đầu ngón tay hơi cọ vào lòng bàn tay, cảm giác như dư âm vẫn còn lưu lại.

Mỹ Đổ Toa cũng không khá hơn, cảm giác trên mu bàn tay vẫn còn tồn dư ôn nóng ấm trên da thịt. Cả người đều có cảm giác rất lạ.

Cứu người vẫn trên hết, Mỹ Đổ Toa đè ép lại xao động dùng lòng bàn tay bao lấy viên dược, cẩn thận bón cho Đại trưởng lão.

Minh Thọ Đan vừa trôi xuống cổ họng đã hóa thành một đoàn năng lượng, chảy vào khắp ngóc ngách trong cơ thể, nội thể khô kiệt dần dần tìm lại được một phần sinh cơ.

Đại trưởng lão chậm rãi mở mắt, đôi mắt đờ đẫn dần thanh tỉnh, tràn ngập từ ái nhìn Mỹ Đổ Toa.

"Tiểu Mỹ Đổ Toa..."

Trong phòng nhất thời tràn ngập vui sướng hạnh phúc, Tiêu Đình nhìn bộ dạng nhếch nhác như khất cái của mình, lửng thửng rời đi, cũng nên để lại không gian cho họ hàn huyên.

Mỹ Đổ Toa nhìn bóng lưng Tiêu Đình, trong mắt nổi lên cảm xúc phức tạp, dường như đang đấu tranh, sau đó đứng dậy đuổi theo.

"Tiêu Đình..."

Vừa ra khỏi phòng đã bị gọi lại, Tiêu Đình xoay người ngạc nhiên nhìn Mỹ Đổ Toa, cả hành lang dài yên tĩnh nhất thời chỉ còn lại hai thân ảnh.

Hai vệt bóng dài chồng chéo lên nhau kéo dài ở hành lang dường như cũng tản ra ái muội.

Mỹ Đổ Toa hôm nay vận y bào màu tím nhạt, y bào bằng chất liệu tằm ti trơn bóng vừa vặn ôm lấy thân hình cân đối, càng tôn lên làn da trắng như tuyết và dáng người thướt tha mạn diệu.

Nhìn Mỹ Đổ Toa chậm rãi sải bước đi về phía mình, mỗi bước đi như đánh một hồi trống vào tâm Tiêu Đình.

Một thân gợi cảm liêu nhân nếu Tiêu Đình không xao động chính là gạt người, đôi con ngươi màu tím khóa chặt trên mặt Tiêu Đình.

Tiêu Đình lập tức bại trận đầu hàng, dời đi tầm mắt không dám nhìn thẳng, Mỹ Đổ Toa dừng lại cách Tiêu Đình tầm nửa thước, đôi môi đỏ mọng hé mở nhu giọng nói.

"Đa tạ."

Thì ra là việc này, Tiêu Đình cảm thấy nhẹ nhõm không ít, vội xua tay cười nói.

"Chúng ta đã kết liên minh, đứng chung một thuyền, hỗ trợ nhau là việc hiển nhiên, tỷ không cần..."

Tiêu Đình nói một nửa đột nhiên phát hiện sắc mặt Mỹ Đổ Toa có điểm không đúng, giống như càng thêm lạnh lẽo bức người.

Dung nhan xinh đẹp nháy mắt sa sầm xuống, cả người nàng như toát ra khí lạnh đem bầu không khí xung quanh áp súc xuống, đôi mắt tràn ngập lãnh ý.

Là vì quan hệ hợp tác sao?

Đáng lẽ nàng phải sớm minh bạch điều này. Mỹ Đổ Toa siết chặt ngọc thủ, tự giễu chính mình.

Nội tâm thoáng thành một mảng lạnh lẽo.

"Sớm nghỉ ngơi." Mỹ Đổ Toa nhàn nhạt nói, lập tức xoay người đi, để lại cho Tiêu Đình bóng lưng đơn bạc.

Tiêu Đình há miệng đứng tại chỗ hồi lâu, không biết làm sao, Tiêu Đình cảm giác Mỹ Đổ Toa dường như đang rất buồn bực không vui, nhưng vì sao thì Tiêu Đình lại mê man không biết.

Từ ngày hôm đó, Mỹ Đổ Toa không còn tới phòng thuốc. Tiêu Đình thỉnh thoảng vô thức lại nhìn về một góc, vị trí quen thuộc mà nàng hay đứng nay chỉ là khoảng trống.

Những lúc vô thức nhìn đến khoảng trống lạnh lẽo đó, Tiêu Đình cảm thấy mất mát, giống như bị ai đào một khối thịt.

Tiêu Đình có thể gặp nàng trong mỗi bữa ăn, chỉ là Mỹ Đổ Toa đều chưa từng cho Tiêu Đình một ánh mắt, không khí trong phòng như bị áp súc lại, mọi người đều thức thời không tiếng.

Ngay cả lúc nghị sự, thái độ của Mỹ Đổ Toa cũng đều lạnh lùng xa cách, cả người nàng như được bao phủ một tầng băng sương.

Hết thảy lấy lễ đối đãi nhưng trong đó ẩn chứa xa cách và khách khí.

Mấy hôm nay Tiêu Đình suy nghĩ đến phát sầu, nghĩ không ra đã nói sai điều gì làm nàng không vui.

Khi một người đột nhiên cáu gắt không vui với bạn, đó không phải là vô cớ, mà là họ có chuyện không nói ra được, không giải quyết được và việc này chắc chắn liên quan đến bạn.

Hoặc là việc này cả thế giới đều biết chỉ có bạn là ngu ngốc không biết. Và việc của bạn chính là tìm ra nguyên nhân, tự mà lo giải quyết cho êm đẹp.

"Hài..." Tiêu Đình buồn bực thở dài.

"Lần thứ mười một." Nhị trưởng lão tủm tỉm cười nhắc nhở Tiêu Đình.

Mỹ Đổ Toa và Tiêu Đình chiến tranh lạnh mấy hôm nay, có mù cũng nhìn ra được, ba trưởng lão đều âm thầm đạp đuôi nhau nhìn hai người chơi trò khổ tình ngược luyến.

"Có việc phiền muộn thử nói ra xem, biết đâu lão bà này có thể giúp được."

Tiêu Đình gối đầu lên cánh tay nằm dài trên bàn, hé mắt nhìn Nhị trưởng lão, chậm rãi kể lại sự việc tối hôm đó.

Nhị trưởng lão nghe xong híp mắt nhìn Tiêu Đình, đáng tội!

Nếu quay ngược về mấy mươi năm trước lúc còn xuân xanh, tính tình hỏa bạo dám yêu dám hận, bà cũng sẽ nổi giận lôi đình.

Nhìn vẻ mặt khinh bỉ Nhị trưởng lão cho mình, Tiêu Đình nhíu mày càng sâu, trên mặt thiếu điều viết lên mấy chữ lớn "ngươi còn không biết sao?".

Sáng hôm sau, khi đi ra đại điện Tiêu Đình nhìn thấy Tử Nghiên đang ngoan ngoãn ngồi cho Mỹ Đổ Toa chải tóc, cột tóc, hai người thoạt nhìn khá vui vẻ hòa hợp.

Tiêu Đình xoay người lại, dụi mắt, chớp mắt ba lần sau đó xoay người lại. Cảnh vật vẫn không thay đổi, chẳng lẽ trong mấy ngày qua cô đã bỏ sót điều gì.

Mỹ Đổ Toa nhìn thấy Tiêu Đình, ý cười trên mặt dần rút đi, trên mặt khôi phục vẻ lãnh đạm, nhưng động tác cột tóc vẫn mềm nhẹ cẩn thận.

Nhìn bộ dạng nhìn thấy ma của Tiêu Đình, Tử Nghiên bỉu môi nói.

"Tỷ làm sao vậy?"

"Hai người... khi nào thân thiết... nhanh như vậy..." Tiêu Đình khó tin hỏi.

"Mỹ Đổ Toa tỷ tỷ rất tốt, không phải ai cũng chọc người chán ghét như tỷ."

Mỹ Đổ Toa xoa đầu Tử Nghiên, trong lòng tán thành, lúc này trong mắt nàng mới lóe lên một ít ý cười.

Phản rồi.

Tiêu Đình luyện đan cho nàng ăn bao năm không bằng mới tiếp xúc với Mỹ Đổ Toa vài ngày, Tiêu Đình chết lặng nhìn hai người tỷ muội tình thâm, mang theo tâm tư thiếu nữ vỡ nát vì bị tổn thương rời đi.

Buổi tối tại thư phòng, Mỹ Đổ Toa buông công văn trong tay xuống, dựa vào bảo tọa xoa huyệt Thái Dương, ánh mắt nhìn vô định về phía trước, trong lòng phiền muộn.

Nhìn chén trà bên cạnh đã sớm nguội lạnh, Mỹ Đổ Toa cầm chén trà đi muốn đổi, Nhị trưởng lão vừa vặn tiến vào, đưa cho nàng một chén trà nóng.

Chén trà tản ra từng sợi nhiệt khí nhàn nhạt, thanh hương chậm rãi phiêu đãng trong không khí, trong mùi trà thơm trộn lẫn mùi hoa, quả.

Mỹ Đổ Toa trầm ngâm nhìn chén trà, trà này khác với trà nàng vẫn thường uống, nàng không uống ngay, nâng mắt nhìn Nhị trưởng lão.

"Ngươi nha, gần đây luôn tâm phiền ý loạn, ta điều phối một chút trà hoa quả, dưỡng tâm an thần, thử xem thế nào?" Nhị trưởng lão cười hiền từ nói.

Mỹ Đổ Toa không nói, chậm rãi nhấp một ngụm, thơm vị trà xen lẫn mùi hoa quả, trong đắng nhẹ lại ngọt thanh ở cổ họng, uống xong hương thơm vẫn còn lưu trong miệng.

Chén trà này giống như căn cứ theo khẩu vị của nàng mà điều phối, Mỹ Đổ Toa nhướng mày, trong đôi mắt màu tím gợi lên hứng thú, ưu nhã cầm chén trà lại nhấp thêm một ngụm.

Nhị trưởng lão tủm tỉm nhìn Mỹ Đổ Toa, từ trước đến này ba người là nhìn nàng trưởng thành, từ một tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu dần dần trở thành một nữ vương cao ngạo, hung danh lan xa, từng bước đi trên con đường lãnh huyết đầy máu tanh.

Đứa nhỏ này dần thu lại cảm xúc, tuy nóng nảy táo bạo nhưng buồn vui khó lộ, nhưng nàng ghét bỏ hay yêu thích thứ gì, đều không qua mắt được ba vị trưởng lão.

"Tiểu Thải, ngươi và Tiêu Đình định giận dỗi đến bao giờ?"

"Không có."

Mỹ Đổ Toa lười biếng dựa vào bảo tọa bình thản uống trà, đôi mắt đẹp hơi rũ xuống, nhìn dung nhan chính mình phản chiếu trong chén trà.

"Tính tình của ngươi chúng ta còn không biết sao, nếu không hợp ý đã sớm trực tiếp đánh chết, diệt cả tông tộc nhà hắn. Hai người các ngươi hỗ động qua lại mấy hôm nay, có thể qua mắt được ba lão già này sao."

Mỹ Đổ Toa im lặng không nói, chỉ là ngọc thủ đang cầm chén trà hơi siết chặt.

"Ta có thể thấy được, lúc ngươi bị trúng độc, nha đầu đó có bao nhiêu lo lắng khẩn trương. Ta cảm thấy hai người không tệ, nếu Tiêu Đình có thể trở thành một phần của Xà Nhân tộc ta..."

"Người ta đã sớm có ý trung nhân."

Mỹ Đổ Toa nhíu mày buồn bực cắt ngang. Bắt gặp ánh mắt hơi lóe lên của Nhị trưởng lão, thâm thúy cười như không cười nhìn mình, Mỹ Đổ Toa trầm mặt xuống, nàng vẫn là bị bà nắm thóp.

Không phủ nhận.

Vậy ra gút mắt hiện tại là bởi vì Tiêu Đình đã có người trong lòng. Cũng đúng, đứa nhỏ ưu tú như vậy sao lại có khả năng không có người yêu thích.

"Hài... chuyện đám hậu bối các ngươi ta không xen vào."

Nhị trưởng lão thở dài, phất tay rời đi, để lại Mỹ Đổ Toa một mình đối diện với ưu tư ngổn ngang trong lòng.

Ánh nến vàng ấm hắt lên trên dung nhan mỹ diễm động lòng người, lộ ra vài phần mâu thuẫn rối rắm.

Từ khi gánh vác trọng trách cả bộ tộc, Mỹ Đổ Toa biết vinh quang đều đi kèm với trách nhiệm, hết thảy mọi việc đều đặt lợi ích tộc nhân làm đầu.

Nàng dần vạch rõ ranh giới giữa mình với thế giới xung quanh, tự bảo vệ mình. Nhưng từ khi Tiêu Đình xuất hiện, đã dần phá vỡ vô số nguyên tắc của nàng.

Mỹ Đổ Toa vốn nghĩ những cảm xúc phức tạp không tên nàng đối với Tiêu Đình, đó là do tàn lưu khi nàng còn là Thải Lân.

Lúc còn là tiểu xà, Thải Lân đặc biệt quyến luyến yêu thích Tiêu Đình, luôn quấn quýt muốn thời thời khắc khắc đều ở cạnh Tiêu Đình.

Nàng cứ nghĩ khi biến lại thân người, chờ sau khi thân thể mới và linh hồn dung hợp ổn định, những cảm xúc này sẽ dần mai một, nhưng nàng đã lầm.

Cảm xúc của nàng vẫn sẽ tùy thời vì Tiêu Đình mà thay đổi, ngay cả trái tim đôi khi cũng không nghe theo sai sử của nàng.

Tiêu Đình từng chút một dần tiến vào lằn ranh giới hạn của Mỹ Đổ Toa, khiến nàng vô cùng bối rối thậm chí lo sợ bất an.

Trong phòng quanh quẩn vang lên một tiếng thở dài khe khẽ, tràn ngập cảm xúc nặng nề tiêu cực.

Tiêu Đình ôm cột đứng bên ngoài thần điện Mỹ Đổ Toa, chờ Nhị trưởng lão đi ra. Nhị trưởng lão buồn cười nhìn Tiêu Đình, không vội nói mà càng tăng thêm tốc độ.

Tiêu Đình kiên nhẫn đi theo chờ nghe kết quả, Nhị trưởng lão không nỡ phụ người có lòng, chậm rãi phun ra.

"Nàng uống, còn rất thích."

Tiêu Đình thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên. Nhị trưởng lão nhìn thấy bắt đầu trêu ghẹo.

"Nếu ngươi quan tâm nàng như vậy, tại sao không đích thân mang vào cho nàng."

"Nếu tỷ ấy biết trà do ta pha, sợ là sẽ không uống." Tiêu Đình bỉu môi nói.

"Ngươi không mang vào làm sao biết nàng không uống."

Nhị trưởng lão hận không thể treo Tiêu Đình lên cây đánh một trận, hai người bọn họ còn tiếp tục màn ngược luyến này, chẳng phải mỗi ngày bà phải đảm nhiệm trọng trách thay Tiêu Đình bưng trà sao.

Tiêu Đinh hừ nhạt không nói, lon ton chạy về phòng.

Sáng hôm sau, mọi người như cũ ngồi cùng nhau dùng bữa. Đại, Tam, Nhị trưởng lão nhìn nhau, cái đuôi dưới bàn đánh qua đánh lại. Rốt cuộc vẫn là Nhị trưởng lão tương đối hoạt bát hơn hai người còn lại mở miệng.

"Tiểu Đình... tháng sau là lễ Tế Thiên trọng đại của Xà Nhân tộc, mặc dù đang trong tình trạng chiến tranh mọi việc đều tối giản nhưng lễ tế Thiên trọng đại truyền thống hằng năm của tộc vẫn không thể bỏ.

Nếu không ngại, hai ngươi tạm ở lại đây đến lúc đó tham dự lễ Tế Thiên cùng tộc ta đi, thế nào?"

Tử Nghiên nghe thấy ánh mắt sáng rực, ở dưới bàn lôi kéo ống tay áo Tiêu Đình, Tiêu Đình đương nhiên cũng muốn, lập tức gật đầu cười.

"Trong thời gian này chiến sự tạm lắng, tiểu nữ cũng muốn tạm thời ở lại đây làm phiền mọi người, thay liên minh hỗ trợ Xà Nhân tộc."

Lại là liên minh.

Sắc mặt Mỹ Đổ Toa bắt đầu có dấu hiệu khó coi.

"Ah... đến lúc đó nhờ hai người hỗ trợ chúng ta chuẩn bị cho lễ Tế Thiên."

Nhị trưởng lão vội nói phá tan bầu không khí âm hàn muốn giết người đang có dấu hiệu lan ra bốn phía.

Tiêu Đình như đầu trọc sờ không thấy tóc, không biết làm sao Mỹ Đổ Toa lại muốn tức giận, chẳng lẽ không muốn mình ở lại.

Nháy mắt không còn hứng thú với mọi thứ xung quanh, tinh thần muốn hỏng rồi.

Cái cảm giác làm gì cũng sai, luôn bị chán ghét, thật sự rất đáng sợ.

"Nhị trưởng lão, hôm nay ta không đi phòng thuốc, muốn cùng Tử Nghiên vào Gia Mã đế quốc mua ít vật dụng." Tiêu Đình chờ mọi người ăn xong thở dài nói.

Tử Nghiên nghe vậy vội bỏ nốt phần ăn vào miệng nhai ngấu nghiến, nhanh chóng chùi miệng chớp mắt đầy mong chờ nhìn Tiêu Đình.

Nhị trưởng lão nhìn qua Mỹ Đổ Toa không có phản ứng, mới gượng cười gật đầu, đúng là trâu bò húc nhau ruồi muỗi ở giữa vạ lây.

Tiêu Đình nhận được cái gật đầu liền đứng dậy nắm tay Tử Nghiên buồn bực rời đi.

Mỹ Đổ Toa tay cầm công văn, một chữ chưa từng đọc tới, sau cùng buông công văn xuống dựa vào vương tọa, ngửa cổ nhìn lên trần nhà, trong đôi máu hiện lên khói mù mê man bất định.

Càng lúc nàng cảm thấy cảm xúc của mình càng khó khống chế, đặc biệt là khi trở lại thân người tiếp xúc lâu ngày với Tiêu Đình.

Nàng biết Tiêu Đình vô tâm vô tư không nghĩ nhiều nhưng nàng vẫn nhịn không được mà nghĩ nhiều, nàng biết vô cớ phát giận với Tiêu Đình là không đúng nhưng nàng chỉ có thể dùng cách này để trốn tránh.

Mỹ Đổ Toa bắt đầu tưởng niệm trà dưỡng tâm an thần gì đó của Nhị trưởng lão, ít ra sau khi uống vào tinh thần đều thoải mái không ít, bèn phân phó thị nữ pha trà.

Thị nữ hớt hãi chạy đi tìm Nhị trưởng lão, đến Nhị trưởng lão cũng mồ hôi đầy đầu dựa theo trí nhớ hôm qua học lóm lúc Tiêu Đình chế trà, làm ra một chén mang đến cho Mỹ Đổ Toa.

Nhìn chén trà nóng hầm hập trước mặt, Mỹ Đổ Toa thoáng nhíu mày, mùi hương không giống hôm qua.

Nàng nhấp thử một ngụm, phân lượng mùi vị tuy giống lại không giống, nàng khó hiểu nhìn Nhị trưởng lão.

"Ta là sợ ngươi uống nhiều bị ngấy, nên cố ý nghiên cứu thay đổi một số phối phương."

"Cái kia khá tốt, lần sau cứ như vậy không cần thay đổi."

Mỹ Đổ Toa không nghi vấn, nhấp một ngụm, càng cảm thấy trong miệng không thơm, chén trà hôm qua càng thêm mỹ vị hợp ý nàng hơn.

Nhị trưởng lão lau mồ hôi rời đi, Tiểu Đình cứu mạng!

Mấy hôm nay ở Xà Nhân tộc quá tù túng, Tiêu Đình và Tử Nghiên đi tới tòa thành giáp sa mạc thuộc Gia Mã đế quốc ăn uống mua sắm giải sầu.

Tuy không biết vì sao Mỹ Đổ Toa lại giận nhưng nếu liên quan đến mình, Tiêu Đình phải nghĩ cách hòa giải, suy nghĩ một lúc liền đi đến khu chợ bán lương thực.

Hai người chơi vui một ngày đến xế chiều thì trở về, Tử Nghiên mang ít đồ đi tìm Hoa Xà Nhi chơi, mà Tiêu Đình bị Nhị trưởng lão bắt đi chỉ cách pha trà.

Ăn tối xong Tiêu Đình đi vào phòng bếp hoàng gia trổ tài, nguyên liệu nấu ăn ở đây không khác biệt nhiều so với Trái Đất, tài nấu nướng của Tiêu Đình vẫn có chỗ để phát huy.

Chỉ có sữa tươi là khá khó tìm, Tiêu Đình đi vòng quanh chợ tìm, sau đó đi tới trang trại nuôi gia súc may mắn có hai đầu gia súc đang nuôi con mới vắt được ít sữa.

Tiêu Đình định làm một cái bánh kem đơn giản, không phải đa số nữ tử đều thích ngọt sao, Tiêu Đình cũng thích, hơn nửa tâm trạng không tốt ăn ngọt sẽ được cải thiện.

Các đầu bếp của thần điện Mỹ Đổ Toa ban đầu không biết Tiêu Đình làm gì, chỉ lấy ánh mắt tò mò theo dõi quá trình, nhưng khi mùi hương thơm ngọt truyền đến, mọi người đều sửng sốt nuốt nước bọt nhìn thành quả.

Phải ra hai chiếc bánh thử nghiệm đến lần thứ ba mới thành công, bàn tay ngày nào rút kiếm chém người chỉ để lại tàn ảnh, nay lại dùng tốc độ đó để đánh trứng, thật khiến lòng người bi ai.

Lại dùng ma hạch yêu thú hệ băng làm lạnh tầm hơn một khắc để tránh kem bông bị chảy. Trong thời gian chờ đợi Tiêu Đình cùng mọi người chén sạch hai chiếc bánh thử nghiệm.

Tiêu Đình cắt một góc nhờ thị nữ mang đi cho Tử Nghiên, đích thân pha trà, cắt một góc bánh khác đặt lên khay mang đi thư phòng cho Mỹ Đổ Toa.

"Vào đi."

Mỹ Đổ Toa chuyên chú bận rộn xem xét các loại công văn, tin tình báo khắp nơi gửi về, Tiêu Đình ra ngoài đến giờ dùng bữa trưa không có trở về, Mỹ Đổ Toa nhàm chán cũng không muốn ở trong thư phòng, tùy ý ra ngoài thị sát quân doanh.

Đến lúc này các loại công văn đã chất đầy bàn, nàng không ngẩng đầu nhìn đã ra lệnh cho vào, Tiêu Đình chậm rãi đi vào tìm một chỗ trống trên bàn đặt khay lên, gãi đầu nói.

"Ta hôm nay vào thành mua một ít nguyên liệu, có làm một ít điểm tâm ngọt, tỷ nếm thử xem có vừa miệng không."

Mỹ Đổ Toa có phần ngạc nhiên nhìn Tiêu Đình, nàng ngoài ý muốn không nghĩ Tiêu Đình sẽ làm điểm tâm cho nàng, mặc dù trước đây khi còn là tiểu xà nàng đã ăn qua vô số lần.

Đôi con ngươi màu tím xinh đẹp thoáng hiện lên gợn sóng, rũ mắt nhìn khối bánh lại không có ý động vào.

"Gần đây tỷ gặp việc gì không vui sao?" Tiêu Đình quan sát nét mặt nàng cẩn thận hỏi.

"Bổn vương có thể có việc gì."

Mỹ Đổ Toa hừ nhạt, không muốn bị hỏi những vấn đề này, nó sẽ làm nàng có cảm giác Tiêu Đình đang quan tâm nàng.

Tiêu Đình trong lòng âm thầm bỉu môi, còn nói không giận, mỗi khi tức giận đều bày ra tư thế nữ vương cao cao tại thượng, bình thường sẽ xưng ta nhưng nếu giận dỗi đều sẽ xưng bổn vương để thị uy.

Mỹ Đổ Toa thật hiểu tính cách của Tiêu Đình, đối với mọi người đều hữu lễ khách sáo, quan tâm trong phạm vi cho phép.

Chính là thỉnh thoảng sẽ quan tâm nàng một chút, làm nàng không dám vui mừng nhận lấy, lại càng không dám ôm hy vọng, nếu không người tự sa ngã trở thành trò cười sẽ là nàng.

Mỹ Đổ Toa không phải không muốn ăn cô phụ ý tốt của Tiêu Đình, nhưng phàm chuyện gì có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, ăn qua biết vị, nàng sợ sẽ càng dựa dẫm phụ thuộc vào Tiêu Đình.

Tiêu Đình chỉ tạm thời thay liên minh đến đây hỗ trợ Xà Nhân tộc, nếu sau này Tiêu Đình rời đi... thói quen là thứ đáng sợ, nó giết người ta trong chậm rãi, vô hình.

Nhưng nàng vẫn muốn hưởng thụ được Tiêu Đình ân cần quan tâm đến nàng, nhịn không được mà để tâm, nhịn không được mà sinh ra nho nhỏ mong chờ.

Tiêu Đình cầm cái muỗng nhét vào tay nàng, ôn tồn nói.

"Tâm trạng không tốt ăn đồ ngọt sẽ dễ chịu hơn, tỷ thử xem có đúng không, nếu không đúng ta đứng yên cho tỷ đánh."

Mỹ Đổ Toa nhéo nhéo cái muỗng, rốt cuộc vẫn là mềm lòng, nàng cẩn thận quan sát khối bành, phía trên khối bánh còn có một lớp dày màu trắng, nàng không biết bắt đầu từ đâu, da mặt lại mỏng không tiện hỏi, khẽ cào một chút lớp kem trên mặt.

Đôi môi đỏ mọng hé mở, chậm rãi nhấm nuốt thưởng thức, đôi con ngươi chợt lóe, như mở ra thế giới mới, lớp màu trắng này mềm xốp ngọt thanh thơm trứng và sữa, ngon ngọt lạ miệng.

Tiêu Đình nhìn cái miệng nhỏ đang ăn, khóe môi căng mọng còn dính một chút vệt kem, mơ hồ tản ra sức hút mê

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net