Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dọc theo sườn núi, vô số cuộc chiến lớn nhỏ diễn ra, đôi bên đều không ham chiến, nếu tình thế không ổn lập tức lui binh tháo chạy.

Các cuộc chiến tuy đặc sắc nhưng thương vong không quá lớn, cả hai từ trên cao nhìn lên đỉnh núi, phần chóp núi như bị lợi kiếm cắt qua thành một địa phương bằng phẳng, Vạn Hạt Môn khổng lồ sừng sững tọa lạc trên đỉnh núi bằng phẳng rộng rãi.

Bên ngoài tông môn bị làn khói xanh nồng đậm, tanh hôi bốc lên che chắn tầm nhìn.

Các cường giả Độc Tông dần kéo lên bao vây Vạn Hạt Môn, từng đạo lưu quang bay lên không, lần lượt là Tiểu Y Tiên, Tử Nghiên và các cường giả đứng đầu Độc Tông.

Thân hình mềm mại huyền phù giữa không trung, Tiểu Y Tiên lạnh nhạt nhìn làn khói vụ khổng lồ bao bọc xung quanh Vạn Hạt Môn.

"Hạt Sơn, ngươi nghĩ dựa vào độc vân trận này là có thể ngăn Độc Tông ta sao?"

"Ha ha, tông chủ Độc Tông quả nhiên danh bất hư truyền, khẩu khí không nhỏ."

Một tiếng cười to từ độc vụ truyền ra, từng đạo thân ảnh xuyên qua lớp độc vụ bên lên không, dàn hàng ngang đối trọng cùng Độc Tông, cường giả của Vạn Hạt Môn không kém Độc Tông là bao.

Gã môn chủ của Vạn Hạt Môn-Hạt Sơn vận hoa bào, sắc mặt âm lãnh. Sau hắn còn có năm lão nhân cấp Đấu Hoàng, trong đó ba gã hơi thở không ổn định, như là vừa tấn thăng Đấu Hoàng, sau lưng còn có năm gã Đấu Vương.

Một thế lực này quả thật có tư cách để kiêu ngạo một phương, xem ra tuy bọn họ thế lực to lớn nhưng Hồn Điện cũng xuất không ít trợ giúp.

"Hạt Tất Nham đâu? Gọi lão ra đây, nếu không hôm nay Vạn Hạt Môn sẽ bị Độc Tông thôn tính." Tiểu Y Tiên nhàn nhạt nói.

"Thiên Độc Nữ, xem ra một năm không gặp ngươi càng khoa trương, Vạn Hạt Môn ta không giống bọn nhải nhép bị ngươi tẩy trừ, muốn thôn tính chúng ta không sợ lật thuyền trong mương sao?

Hạt lão là cường giả thành danh đã lâu ở Xuất Vân đế quốc, đám tiểu bối các ngươi còn không có tư cách diện kiến."

Trong mắt Tiểu Y Tiên lộ ra hàn quang, ống tay áo vung lên, xuất ra một cột khói xám hoa phá trường không, mãnh liệt bắn về phía Hạt Sơn.

Nhìn Tiểu Y Tiên nghe không lọt tai liền đánh người, sắc mặt Hạt Sơn biến đổi, năm lão nhân Đấu Hoàng phía sau đặt tay lên vai nhau truyền đấu khí vào người Hạt Sơn.

Tiếp thu lượng đấu khí khổng lồ, gương mặt Hạt Sơn đỏ lên, một luồng sức mạnh từ tay hắn xuất ra miễn cưỡng đối kháng ngang bằng với Tiểu Y Tiên.

"Không tồi, có thể chống đỡ được một kích của bản tông, xem ra để đối phó ta Vạn Hạt Môn các ngươi tốn không ít tâm tư." Tiểu Y Tiên lướt nhìn sáu người trào phúng nói.

Hạt Sơn ngoài mặt cười lạnh nhưng trong lòng chết lặng, đấu khí khổng lồ truyền vào thân thể làm kinh mạch hắn đều căng đau, nếu thêm vài lần chỉ e kinh mạch bạo nổ mà chết, Vạn Hạt Môn bọn họ không có bí pháp dung hợp đấu khí như Mộ Lan tam lão.

"Bản tông đã nói, nếu hôm nay lão gia hỏa Hạt Tất Nham không ra, Vạn Hạt Môn các ngươi khó tránh kiếp nạn này." Tiểu Y Tiên gằn giọng nói, hai tay kết thủ ấn.

"Thiên Huyễn Độc Tuyền."

Vô số luồng khói độc sềnh sệch từ người Tiểu Y Tiên bắn ra, bao trùm lấy đám người Hạt Sơn, độ ăn mòn cực kỳ cường liệt.

Cường giả Đấu Tông ra sát chiêu làm đám người Hạt Sơn biến sắc, mỗi một tia khói độc đều ẩn chứa lực lượng hùng hậu có thể cắn nuốt một Đấu Vương không còn vết tích.

Độc đấu khí màu xám cách đám người Hạt Sơn chừng mười trượng, một thân ảnh già nua đột nhiên xuất hiện giữa không trung, hắn vung quải trượng lên, đấu khí bàng bạc đem phạm vi mười trượng xung quanh bao lại.

Độc đấu khí màu xám ầm ầm nện lên lớp màng năng lượng này, quầng sáng dao động kịch liệt nhưng vẫn ngoan cường không bị phá vợ, sau khi hai đạo lực lượng dần tiên tán dần lộ ra thân ảnh một bạch phát lão nhân lưng còng.

Lão nhân vận áo vải bình thường, trên tay chống quải trượng, đầu trượng có một con bọ cạp dữ tợn ngoe nguẩy, đôi mắt lộ ra ánh tím nguy hiểm.

Khí tức quanh thân lão thu liễm tối đa, nhìn qua như một lão nhân già nua bình thường, ánh mắt sắc bén nhìn thấu nhân tâm.

"Đây là Hạt Tất Nham mà nàng nói sao?" Tiêu Đình khó tin nhìn lão nhân hom hem lưng còng này, quay sang hỏi Mỹ Đổ Toa.

"Ừm, không nghĩ tới lão có thể thu liễm đến trình độ này, xem ra mấy năm nay tiến bộ không ít, chỉ sợ là đã muốn đột phá Đấu Tông ngũ tinh." Mỹ Đổ Toa ngưng trọng nói.

Dưới sự bồi luyện của Vẫn Lạc Tâm Viêm, Mỹ Đổ Toa mỗi thời khắc đều trong trạng thái tu luyện cũng chỉ vừa tấn thăng Đấu Tông tam tinh.

Tiêu Đình nhìn lão nhân Hạt Tất Nham, trong lòng mắng tám ngàn thiên, già không nên nết, trâu già gặm cỏ non, ngấp nghé để ý Mỹ Đổ Toa...

"Người trẻ tuổi quả nhiên khẩu khí lớn, lúc ta tung hoành ở Xuất Vân đế quốc, các ngươi còn không biết ở trong góc nào mang tã lót, mặc dù sóng sau xô sóng trước nhưng ít ra ta còn không chết."

Hạt Tất Nham dùng ánh mắt đục ngầu nhìn Tiểu Y Tiên lạnh giọng nói.

"Cũng nhờ Độc Tông các ngươi hao phí tâm lực quét sạch các thế lực khác, chỉ cần thu thập các ngươi Độc Tông tự đổi tên thành Vạn Hạt Môn."

"Muốn thôn tính Độc Tông ta còn phải xem lão có khả năng đó không, Độc Tông ngũ lão kết trận, Hạt Tất Nham giao cho ta." Tiểu Y Tiên quát lạnh nói.

Ngô Nhai và bốn trưởng lão khác theo tiếng quát của Tiểu Y Tiên đồng loạt phân tán kết thành đồ trận huyền dị, đấu khí bạo phát năng lượng hùng hồn dần ngưng tụ lại.

Tiểu Y Tiên lạnh nhạt nhìn Hạt Tất Nham, không biết nàng có hoa mắt không, nàng cảm giác Hạt Tất Nham đang trào phúng đắc ý nhìn nàng.

Trong mắt Ngô Nhai và bốn trưởng lão lóe lên một tia sát ý, thủ ấn biến đổi, thế trận hùng hồn mang theo năng lượng khủng bố ngưng tụ từ năm Đấu Hoàng không đánh về phía đám người Hạt Sơn, mà đánh về phía Tiểu Y Tiên đang đưa lưng về phía Ngô Nhai.

Biến hóa vượt ngoài suy đoán của mọi người lại quá nhanh, Tiểu Y Tiên phát hiện vẫn không dám lại đưa lưng về phía lão cáo già Hạt Tất Nham, động tác nháy mắt đình trệ.

Một hắc ảnh quỷ dị xuất hiện sau lưng Tiểu Y Tiên, song chưởng vung lên, kim quang sôi trào bạo nộ cùng đạo công kích kia va chạm mãnh liệt.

"Oành!"

Năm người Ngô Nhai không ngờ một kích bị phá, sóng xung kích năng lượng đánh mạnh vào thân thể bọn họ, đánh năm người văng ra xa, bị dư lực phản phệ đồng loạt phun máu.

"Không nghĩ tới thì ra không chỉ có một gian tế mà là năm." Hắc ảnh đứng yên thẳng tắp sau vụ va chạm, khẽ cười trào phóng nói.

"Ngô Nhai, các ngươi làm gì?!" Các cường giả khác của Độc Tông sôi máu tức giận quát.

Năm người Ngô Nhai ôm ngực, sắc mặt cực kỳ khó coi, oán độc nhìn Tiêu Đình, xoay người chạy về phía Vạn Hạt Môn.

"Còn muốn chạy?"

Trong đôi mắt màu xám tro hiện lộ hàn quang thấu xương, Tiểu Y Tiên vung tay, không gian nháy mắt vặn vẹo làm cho tốc độ năm người chậm lại.

Đồng thời xuất ra năm đạo kình phong sắc bén mãnh liệt đánh về phía năm người, năm đạo kình khí ẩn chứa nội lực bạo liệt, chứng tỏ Tiểu Y Tiên quyết một lần giết chết năm tên phản đồ.

Hạt Tất Nham hừ lạnh vung quải trượng lên, một năm luồng khí tanh hôi từ quải trượng xuất ra đánh về phía năm đạo kình phong của Tiêu Y Tiên.

"Xùy... xùy..."

Hai đạo độc đấu khí va chạm làm cho vô số khói trắng bốc lên, hai đạo hàn quang màu xám của Tiểu Y Tiên quỷ dị lướt qua đòn đánh của Hạt Tất Nham đánh về hai gã trưởng lão.

Tiêu Đình không chậm, nâng lên song thủ trảo đánh ra hai đạo trảo thủ to hơn một trượng.

"Ầm..."

Bốn tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai gã trưởng lão bị độc đấu khí của Tiểu Y Tiên ăn mòn, rơi xuống đất liên tục lăn lộn gào thét.

Độc khí ngấm vào người ăn mòn huyết nhục, lộ ra bạch cốt, dần dần bạch cốt cũng bị độc khí cắn nuốt chỉ còn lại một vũng nước đen tanh hôi, chết cực kỳ thống khổ.

Tiêu Đình xuất thủ làm Hạt Tất Nham không ngờ tới, hai trưởng lão khác bị trảo khí vồ trúng, thân hình bị nghiền nát xé rách thành từng mảnh vụn.

Chỉ còn lại Ngô Nhai may mắn thoát nạn, hắn nhìn hai luồng huyết vụ và hai vũng nước đen dưới đất, vẻ mặt tràn ngập khiếp sợ. Nữ nhân này quá ác độc.

"Nha đầu ngươi thủ đoạn cũng quá độc ác đi." Bốn thuộc hạ Đấu Hoàng bị giết, Hạt Tất Nham giận dữ nói.

"Phản đồ đều phải lường trước kết cục như vậy, bớt giả thanh cao, nếu có kẻ phản bội Vạn Hạt Môn các ngươi, chỉ e thủ đoạn của các ngươi còn tàn ác hơn gấp trăm lần.

   Ngô Nhai, ta đối ngươi không tệ, thật không biết Vạn Hạt Môn cho ngươi lợi ích gì để ngươi phản bội ta."

Tiểu Y Tiên nhìn Ngô Nhai đạm mạc nói.

"Có lẽ ngươi không biết, từ trước đến nay ta là người của Vạn Hạt Môn, tiềm phục trong Độc Tông là để thăm dò ngươi, vẫn luôn muốn tìm cơ hội đầu độc ngươi đáng tiếc ngươi quá cẩn thận.

Hôm nay Hạt lão ra tay các ngươi sẽ không may mắn như lần trước, Độc Tông ngày sau sẽ thành dưới trướng Vạn Hạt Môn ta." Ngô Nhai trấn định nói.

"Nói vậy con rết truyền tin tối qua là ngươi thả ra?" Tiêu Đình đứng cạnh Tiểu Y Tiên khoanh tay cười nói.

"Là ngươi chặn lại? Nha đầu ngươi rốt cuộc là ai? Chuyện của Độc Tông và Vạn Hạt Môn ngươi không cần xen vào bằng không sớm rước họa vào thân."

"Xem ra Vạn Hạt Môn đã sớm muốn nhổ bỏ Độc Tông, nếu hôm nay muội không tiến công ngày sau bọn chúng cũng tự đến cửa." Tiêu Đình mặc kệ Ngô Nhai quay sang Tiểu Y Tiên cười nói.

Tiểu Y Tiên hơi gật đầu, nhìn Hạt Tất Nham trào phúng nói.

"Một núi không thể chứa hai hổ, lão gia hỏa đó muốn thành chúa tể ở Xuất Vân hôm nay xuất quan tình thế đương nhiên đổi khác, kéo năm phế vật đó qua có thể làm được gì?

Bản tông muốn giết chúng dễ như trở bàn tay ngươi có thể kỳ vọng gì từ chúng?"

"Độc Tông của ngươi nháy mắt mất năm Đấu Hoàng, các ngươi chỉ còn lại bốn Đấu Hoàng. Trong lúc ngươi đấu cùng Hạt lão, Vạn Hạt Môn ta cũng diệt sạch Độc Tông." Hạt Sơn cười lạnh nói.

Hạt Sơn và năm trưởng lão sau lưng hắn cộng thêm Ngô Nhai, Vạn Hạt Môn hiện có bảy Đấu Hoàng cùng năm Đấu Vương, thế trận dần nghiêng về Vạn Hạt Môn.

"Nếu ngươi tự tin như vậy thì cứ thử xem!"

Tiểu Y Tiên cười lạnh, đấu khí trong cơ thể như hồng thủy ầm ầm tràn ra làm cho không gian xung quanh chấn động.

"Lần trước vội vàng giao thủ thắng bại chưa phân, hôm nay lão phu muốn xem tiểu bối như ngươi có tư cách gì để xưng bá tại Xuất Vân đế quốc."

Đập mạnh quải trượng vào hư không, lưng còng của Hạt Tất Nham dần thẳng lại, một cỗ khí thế không thấp hơn Tiểu Y Tiên bạo xuất ra, chống đỡ luồng khí thế bàng bạc của nàng.

Sắc mặt Tiểu Y Tiên sắc lạnh, ngọc thủ vừa động móng tay ở mười đầu ngón tay dài ra, cứng cáp sắc bén như kim thiết, móng tay tím đen chứa đầy kịch độc.

Móng tay đen dài cắt qua không trung phát ra tiếng rít nhỏ, để lại một vệt đen dài trong không trung, không gian trước mặt như bị cắt ra thành từng mảnh.

"Mọi người cẩn thận một chút."

Tiểu Y Tiên nhìn sang Tiêu Đình và mọi người nói, sau đó thân ảnh hóa thành tàn ảnh mờ nhạt bắn mạnh về phía Hạt Tất Nham.

Hạt Tất Nham nắm chặt quải trượng âm hàn nhìn Tiểu Y Tiên không cố kỵ xông lên tấn công trước, cũng xông lên.

Đấu Tông giao chiến, như hai sao chổi va chạm, tốc độ cực nhanh chỉ để lại vài đạo tàn ảnh mờ nhạt trên không, không gian chấn động kịch liệt liên tiếp hiện ra gợn sóng.

"Chúng môn nhân Vạn Hạt Môn nghe lệnh, giết!" Mắt Hàn Sơn lóe hàn quang vung tay hét lớn.

"Giết.... Giết..."

Môn nhân Vạn Hạt Môn đồng loạt hô giết để hưởng ứng, Độc Tông cũng hung hăng gầm lên, song phương lao vào nhau va chạm kịch liệt.

Âm thanh chém giết nổ như sấm liên miên không dứt, đại quân dưới mặt đất của hai bên cũng chém giết ầm ĩ.

Tiêu Đình cùng cường giả Độc Tông xông lên, tiện tay đánh chết một gã Đấu Vương bên Vạn Hạt Môn. Một đạo hắc ảnh xuất hiện trước mặt, Ngô Nhai âm độc nhìn Tiêu Đình.

"Nha đầu, nếu không nghe lời khuyên đừng trách sinh ra số mệnh không tốt." Ngô Nhai nhìn Tiêu Đình phẫn nộ nói, đấu khí tinh hồng lượn lờ quanh thân, con rết trên mặt giật giật càng thêm dữ tợn.

"Ta sinh ra vận khí luôn luôn tốt, nếu ngươi tự tìm tới, vậy đừng trách tuổi thọ mình không dài." Tiêu Đình cười thản nhiên.

Đối với sự cuồng vọng của Tiêu Đình, trong mắt Ngô Nhai hiện lên vẻ khinh thường, chỉ là Đấu Hoàng nhất tinh đối chiến với Đấu Hoàng đỉnh phong như hắn kết cục quá dễ biết.

Cho dù trước đó Tiêu Đình chống đỡ được một đòn của năm người, Ngô Nhai vẫn nghĩ là Tiểu Y Tiên đã sớm đề phòng người trong Độc Tông nên đã ngầm lưu chiêu bài cho Tiêu Đình.

Tiêu Đình cười nhạt hóa thành tàn ảnh xông lên, nắm tay mang theo kình lực sắc bén xé rách không khí đấm vào ngực Ngô Nhai.

Ngô Nhai không chậm xuất ra một luồng đấu khí mạnh mẽ đánh vào người Tiêu Đình.

"Xùy.."

"Răng rắc..."

Đấu khí của Ngô nhai đánh vào người Tiêu Đình như nước sôi rải trên băng mỏng, nháy mắt tan rã, mà ám kình từ nắm tay Tiêu Đình đập vào người hắn, chui vào thể nội sau đó mới mạnh mẽ bộc phát.

Trong người Ngô Nhai phát ra tiếng lụp bụp nhỏ, đôi mắt trợn lên như muốn lộ ra ngoài, thất khiếu chảy máu.

Há miệng phun ra một vòi máu, có thể thấy được trong máu kèm them những mảng vụn của nội tạng.

Ngô Nhai mới hiểu sự khinh người ngu xuẩn của mình, trước khi hoàn toàn mất hết sinh cơ, vệt máu hắn phun ra đột nhiên bắn về phía Tiêu Đình.

Ngô Nhai tu luyện độc công, máu hắn cũng chứa kịch độc.

Tiêu Đình hừ lạnh búng ra một đạo hỏa liên màu lục ngọc, trong tích tắc thiêu đốt bãi máu thành sương khói.

Cho đến khi rơi xuống đất Ngô Nhai vẫn không thể tin được, tầm mắt dần dần tối sầm nhìn thân ảnh đứng thẳng tắp thản nhiên của Tiêu Đình.

"Không hổ là người tông chủ mời đến áp trận, quả nhiên không phải người thường."

Thấy Tiêu Đình tiện tay đã đánh chết một Đấu Hoàng, bên phía Độc Tông nhất thời vui vẻ, mà Vạn Hạt Môn tổn thất một cường giả sắc mặt cực kỳ khó coi.

Lúc này một đạo kình phong như gió lốc mang theo khí vị tanh hôi cuồn cuộn đánh úp vào lưng Tiêu Đình, kim quang quanh thân Tiêu Đình hơi ẩn hiện, thân thể như bất động không có phản ứng.

Trong nháy mắt kim quang hiện lên, đạo kình phòng sắc bén cũng hung hăng đánh tới, muốn một kích giết chết Tiêu Đình.

Nhưng đạo kình phong cắt qua người Tiêu Đình bay thẳng về phía chân trời, không có tiếng nổ va chạm, cũng không có giọt máu nào rơi ra, thân ảnh Tiêu Đình dần tan biến trong không trung.

"Tàn ảnh?"

"Ngại quá, môn chủ hình như hơi chậm."

Đôi con ngươi Hạt Sơn co rút lại, đảo mắt xung quanh tìm Tiêu Đình, thấy Tiêu Đình đang đứng một khoảng xa sau lưng mình cười châm chọc.

"Nha đầu, có gan thì xưng tên ra, đừng co rút giấu đầu lòi đuôi." Hạt Sơn nắm chặt đoản côn màu lam trong tay quát lớn.

Cường giả Đấu Hoàng đỉnh như Ngô Nhai trong Vạn Hạt Môn rất quan trọng, tốn bao tâm tư bồi dưỡng nhiều năm, nếu hắn chết Hạt lão nhất định nổi trận lôi đình.

Hạt Sơn dừng chiến vội vã lao đến ứng cứu chỉ tiếc không kịp, muốn giết Tiêu Đình cho hả giận nhưng Tiêu Đình lanh lẹ trốn chạy bỡn cợt hắn, làm hắn tức điên.

"Được môn chủ Vạn Hạt Môn xem trọng thật vinh hạnh cho ta, ta họ Nãi, tên một chữ Nãi. Ngươi nhớ kỹ, cứ gọi ta là nãi nãi*."

"Nha đầu miệng lưỡi chanh chua. Chỉ biết dựa vào một mình Tiểu Y Tiên, xem ra Độc Tông các ngươi khó thoát khỏi nguy cơ thảm diệt."

Hạt Sơn nghiến răng nói, lấy ra một cái còi lam đưa lên miệng, âm thanh ô ô sắc bén vang ra, quanh quẩn xung quanh dãy núi.

Tiêu Đình cảnh giác nhìn xung quanh, hơi nhíu mày.

Một đỉnh núi gần đó rung động, độc khí từ vách núi bốc lên cuồn cuộn, một tảng lớn vách núi sụp xuống lộ ra hắc động khổng lồ.

Tiếng dã thú gào rống vang lên, một cự thú từ hắc động vọt ra vần vũ rít gào trên không.

Một đầu bọ cạp khổng lồ chừng mười trượng, trên lưng có bốn cặp cánh to lớn, mỗi cái chân đều mọc đầy lông tua tủa bén nhọn, cái đuôi liên tục vùng vẫy đong đưa, mũi nhọn ở đuôi lập lòe hàn quang.

"Tứ Dực Thiên Ma Hạt, sao nó xuất hiện ở đây?!" Cường giả Độc Tông sợ hãi kinh hô.

Tiêu Đình nhìn đầu bọ cạp khổng lồ, xác thực là ma thú lục giai hàng thật giá thật, trong mắt không giấu được sự thèm thuồng.

"Hắc hắc, đây là hung thú Hạt lão tốn bao công sức mới thu phục bồi dưỡng làm ma thú trấn tông, hôm nay lần đầu tiên hiện thân, làm các ngươi nếm thử sự lợi hại của nó."

Hạt Sơn cười đắc ý, đưa còi lên miệng phát ra vài tiếng còi ngắn dài kỳ dị. Tứ Dực Thiên Ma Hạt hét lớn, bốn cánh lớn đập mạnh ầm ầm như thiên thạch lao về phía Tiêu Đình.

Từ trên không một cỗ khí thế cường hãn ép xuống, Tiêu Đình lách mình bỏ chạy nhằm dẫn dụ nó ra khu vực trống trải.

"Muốn chạy?" Hạt Sơn cười lạnh đuổi theo, vung đoản côn nhắm đánh vào đầu Tiêu Đình.

Tiêu Đình lách mình né tránh, một đạo kình phong tanh tưởi bén nhọn phá không đâm tới, chính là cái đuôi khổng lồ của Tứ Dực Thiên Ma Hạt.

"Bang."

Tiêu Đình né tránh mũi nhọn ở chóp đuôi Tứ Dực Thiên Ma Hạt, vung chân đá váo phần đuôi nó, ầm một tiếng đá văng Tứ Dực Thiên Ma Hạt ra ngoài.

Hạt Sơn tiếp tục xông lên vung đoản côn tấn công Tiêu Đình, Tứ Dực Thiên Ma Hạt phối hợp cực kỳ ăn ý với hắn, hai cái càng khổng lồ nhưng cực kỳ linh hoạt cùng cái đuôi liên tục vũ động nhắm vào người Tiêu Đình.

Tiêu Đình tránh thoát khỏi Hạt Sơn, hóa thành vô số đạo hắc ảnh liên tục xuất hiện xung quanh Tứ Dực Thiên Ma Hạt, Tứ Dực Thiên Ma Hạt rống giận theo bản năng liên tục châm chít đánh vào các đạo tàn ảnh của Tiêu Đình.

"Rắc."

Hạt Sơn đảo mắt nhìn quanh nhất thời không biết đâu là Tiêu Đình thật, một tiếng gãy giòn cùng tiếng hét thảm thiết của Tứ Dực Thiên Ma Hạt vang lên thức tỉnh Hạt Sơn.

Một trong số các đạo tàn ảnh bám vào người Tứ Dực Thiên Ma Hạt cấp tốc lui về sau, Tiêu Đình dùng một tay nâng cái càng khổng lồ nặng gần trăm cân của Tứ Dực Thiên Ma Hạt ném qua sau đầu đắc ý nhìn Hạt Sơn.

Tứ Dực Thiên Ma Hạt ăn đau liên tục gầm rống, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Tiêu Đình, tiếp tục lao đến dùng đuôi và cái càng còn lại muốn tấn công Tiêu Đình.

Lúc này một tiếng rít cắt qua không khí bén nhọn truyền tới, cái càng và đuôi khổng lổ của Tứ Dực Thiên Ma Hạt đột nhiên như bị khóa lại, định trụ giữa không trung.

"Ha ha, đại gia hỏa này là của ta."

Tiêu Đình và Hạt Sơn đều đang ngẩn người, đã nghe tiếng cười trong trẻo non nớt từ xa truyền tới.

Hạt Sơn hít hơi lạnh nhìn một màn, tiểu cô nương không biết từ đây nhảy ra, như con khỉ con liên tục nhảy nhót quanh người Tứ Dực Thiên Ma Hạt.

Mái tóc dài màu tím cột cao bồng bềnh trong gió, thân thủ mau lẹ tránh thoát từng đạo công kích điên cuồng của Tứ Dực Thiên Ma Hạt.

"Bang... bang..."

Cứ mỗi lần tránh né nàng vung quyền giáng cước đánh một đòn thật mạnh vào Tứ Dực Thiên Ma Hạt, làm thân hình to lớn lung lay chao đảo.

Nắm tay bé xíu tưởng chừng vô lực yếu ớt, mỗi lần đánh vào người Tứ Dực Thiên Ma Hạt đều vang lên thanh âm bén nhọn như đánh vào tường đồng vách sắt, làm lớp giáp xác kiên cố bao bọc bên ngoài Tứ Dực Thiên Ma Hạt bị lõm sâu vào, thậm chí nứt toác.

Nắm đấm của Tử Nghiên không ngờ hàm chứa lực lượng khủng bố, Tứ Dực Thiên Ma Hạt liên tục bị đánh làm cho càng thêm điên cuồng, cái càng còn lại mở lớn liên tục đóng mở kẹp loạn vào thân ảnh của Tử Nghiên, muốn kẹp chết nàng.

Tử Nghiên liên tục bay nhảy tránh né, càng của Tứ Dực Thiên Ma Hạt liên tục vồ hụt, những đại thụ hay vách đá bị nó kẹp trúng đều nát thành bụi phấn.

"Ha ha, tên ngốc ngươi kẹp cái gì vậy?"

Nhìn Tứ Dực Thiên Ma Hạt nổi khùng, Tử Nghiên ôm bụng cười khúc khích. Thân hình nhỏ nhắn quỷ dị lướt qua lại tránh né đòn đánh của Tứ Dực Thiên Ma Hạt.

Đột nhiên nàng xuất hiện sau lưng nó, hai cánh tay tiêm gầy trắng nõn bất ngờ ôm lấy cái đuôi không lồ của Tứ Dực Thiên Ma Hạt, nhìn qua có phần buồn cười như châu chấu đá xe.

Lúc hai cánh tay Tử Nghiên ôm cái đuôi của Tứ Dực Thiên Ma Hạt, ánh sáng tím từ nổi thể nàng bạo dũng bắn ra, một cỗ lực lượng bài sơn đào hải phóng xuất ồ ạt.

Dưới ánh mắt dại ra của nhiều người, thân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net