Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả hai nhanh chóng nấp vào quan sát sự việc diễn ra đằng xa, từ phía chân trời xa xôi có hai thân ảnh, một người đang bay giữa không trung và một yêu thú đang đứng trên ngọn núi gần đó.

Toàn thân cả hai đều được bao bọc trong ánh sáng xanh và đỏ của đấu khí, bầu trời cũng bị hai luồng ánh sáng bao phủ chia thành hai nửa lóa mắt, uy áp cường giả tản ra đè ép xung quanh khiến không khí vô cùng nặng nề, khó chịu.

Cường giả cấp bậc Đấu Hoàng.

*Đấu Hoàng: câu thông cùng năng lượng trong Trời Đất, từ đó điều khiển Đấu Khí  xuất thủ. Đấu Hoàng đã có thể phi hành trên không bằng chính lực lượng mình. Đấu Hoàng phân thành Cửu Tinh.

Yêu thú là Tử Tinh Dực Sư Vương, yêu thú lục giai, tương đương cấp Đấu Hoàng, mà người kia là một nữ tử tầm hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, Đấu Hoàng lục tinh.

Nữ nhân vận một thân tố y mang theo khí chất thanh lãnh trang nhã, lại khoác thêm bên ngoài một khôi giáp lấp lánh ánh bạc, càng tôn lên vẻ tôn quý rạng ngời của nàng, dung nhan so với trước càng thêm khuynh thành mỹ lệ, tư thái ung dung trầm ổn, sau lưng là một đôi cánh do đấu khí hóa hình tạo ra giúp nàng có thể phi hành giữa không trung.

"Là Vân Vận của Vân Lam Tông... Tam ca cùng tẩu tẩu cuối cùng cũng gặp mặt." Tiêu Đình thích thú nấp sau tảng đá kín đáo nhìn sang Tiêu Viêm, chờ xem một màn sơ ngộ giữa hai người.

"Nhân loại to gan, vì cớ gì lại xâm nhập địa bàn của ta."

"Muốn mượn của ngài một chút Tử Tinh Thạch."

Âm thanh lạnh nhạt nhưng vô cùng thanh thúy dễ nghe, như đàn hạc châu rơi, khiến người khác vừa nghe đã lưu lại ấn tượng, nhớ mãi khó quên, hoàn toàn xoa dịu sự khó chịu vì tiếng gầm đinh tai nhức óc  như sấm rền của Sư Vương.

"Ha ha ha... Nực cười, tộc ta hai mươi năm từ trong cơ thể mới tạo ra một khối, ngươi muốn mượn là có thể mượn sao."

Tử Tinh Dực Sư Vương dõng dạc gầm lên, là yêu thú hùng mạnh trấn giữ Ma Thú Sơn Mạch, Tử Tinh Dực Sư Vương đã khai mở linh trí, trí tuệ sánh ngang Nhân tộc.

"Ta có thể dùng ba khối ma hạch ngũ giai cùng công pháp vũ kỹ thích hợp cho ngài."

"Không có hứng thú, cút!"

Âm thanh gầm rống như sấm rền áp bên tai, toàn thân Sư Vương nổi lên một tầng hỏa diễm màu tím, đấu khí quanh thân bạo phát, sẵn sàng ứng chiến.

"Vậy... đắc tội."

Vân Vận nói xong cũng rút kiếm ra, đôi bên khai chiến lao vào lần lượt ra đòn. Rừng cây, cát đá chu vi trăm dặm đều bị nghiền nát thành bụi phấn, bay mù mịt ra bốn phía, yêu thú xung quanh vì không muốn bị vạ lây từ hai cường giả, sớm chạy tan tác ra xa khỏi khu vực này.

Tiêu Đình nheo mắt thầm tính toán.

Đôi bên ngang tài ngang sức đánh nhau nhất thời khó phân thắng bại, chi bằng vào hang ổ sư vương, hắn thân là chúa tể Ma Thú Sơn Mạch tài bảo không ít, biết đâu lại có đồ tốt, món ngon cho Tiểu Hỏa.

Tiêu Đình bảo Tiểu Hỏa ghi nhớ khí tức của sư vương, sau đó nhanh chóng vọt đi đánh hơi tìm động phủ của sư vương, trong sự ngỡ ngàng vô bờ của Tiêu Viêm.

Không mất quá nhiều thời gian hai người Tiêu Đình tìm được động phủ của sư vương, ở một ngọn núi vô cùng to lớn ở cách đó không xa, cô nhanh chóng xông vào hang động bắt đầu lùng sục khắp nơi.

Đi đến khu vực trung tâm trong sơn động, không khí cực kỳ nóng bức nhưng đó là với người thường, thực lực Đấu Tông tam tinh đỉnh phong của cô cùng Sơn Thể, khí nóng kinh khủng nơi này không thể làm gì được cô, nơi này không là gì nếu so với Hỏa Vực.

Sư vương là yêu thú hệ Hỏa nên bên trong hang ổ tràn ngập năng lượng thuộc tính Hỏa, khiến Tiểu Hỏa vô cùng yêu thích, nó điên cuồng hấp thu năng lượng Hỏa hệ tẩm bổ thân thể.

Trong một động thất rộng lớn ở trung tâm, có một cái giường đá cao hơn một mét xung quanh có rất nhiều da lông cùng các thứ đẹp mắt linh tinh trang trí, hàng chục khối Tử Tinh Thạch chất đống ở một góc giường, gần bên là một sư vương ấu nhi đang nằm ngủ, trong lòng còn ôm một quả cầu tử sắc to hơn đầu người.

Ấu thú phát hiện có người lạ theo bản năng gầm gừ ra oai, lập tức bị bộ dáng hung thần ác sát cùng uy áp Đấu Tông cũng Tiêu Đình làm cho hoảng sợ.

Tiểu Hỏa cũng nhăn mặt nhe răng gầm gừ đe dọa, toàn thân nổi lên hỏa diễm, chỉ riêng Tiểu Hỏa thôi cũng đủ đè chết sư vương. Tiêu Đình vẫn không hay biết, chính mình đã sớm dạy hư Tiểu Hỏa.

Tiêu Đình nhanh tay chộp lấy quả cầu, đây là Tử Tinh Nguyên được sinh ra cùng với ấu thú sư vương, chứa năng lượng tử sắc hỏa diễm vô cùng nồng đậm tinh nhuần, xem như Tiểu Hỏa có lộc ăn, cô tiện tay thu lấy phân nửa số Tử Tinh Thạch.

Tử Tinh Nguyên vốn là để cho ấu thú sau khi lớn lên nuốt vào để tiến giai lại bị Tiêu Đình lấy đi, ấu thú mặc dù sợ hãi nhưng vẫn không ngăn được sự bất mãn, trong miệng liên tục phát ra tiếng ô ô bất mãn đáng thương.

" Anh bạn nhỏ, ta lấy đi Tử Tinh Nguyên của ngươi nhưng sẽ không để ngươi chịu thiệt."

Trong vô số đan dược của vị tiền bối Đấu Thánh trong bí cảnh, có một loại yêu đan dùng trợ giúp tu vi cùng khả năng tiến giai của yêu thú, còn có một bộ công pháp thích hợp cho yêu thú tu luyện, Tiêu Đình lấy ra đưa hết cho ấu thú, nhanh chóng chạy biến ra khỏi hang động.

Tiêu Đình vừa ra khỏi hang thì ấu thú bên trong cũng phát tín hiệu cầu cứu cho sư vương bên ngoài, chỉ trong nháy mắt sư vương bạo nộ, tử sắc hỏa diễm trên người cuồn cuộn bốc lên, điên cuồng gầm rống.

" Nhân loại vô sỉ gian trá, dương đông kích tây còn uy hiếp con ta!"

Hống...

Tiếng gầm phẫn nộ của sư vương vang vọng khắp Ma Thú Sơn Mạch, sư vương ngửa cổ lên trời phun ra một cột tử sắc quang mang cao hàng chục mét, lát sao cột sáng này cô đọng lại, thành mũi giáo dài hơn một thước, nhắm vào Vân Vận phóng tới.

"Tử Tinh Phong Ấn."

Vân Vận biến sắc, kiếm chiêu quét tới tạo thành vòi rồng nghênh đón mũi giáo, hai cổ lực lượng va chạm vào nhau tạo ra xung động thật lớn, từng đợt sóng năng lượng tỏa ra nghiền áp bốn phía.

Vòi rồng hiển nhiên nhanh chóng rơi xuống hạ phong, chỉ trong chốc lát liền bị đánh tan, mũi giáo phóng tới chìm vào người Vân Vận mất tung mất tích. Vân Vận trong lúc trúng đòn cũng đã phản kích lại, trường kiếm trong tay khẽ rung, một tia sáng nhỏ từ mũi kiếm bắn ra.

Đạo quang tuyến vừa xuất hiện, không gian xung quanh như bị chấn động, lấy tốc độ nhanh như chớp nhắm đánh vào đầu sư vương.

"Phong Chi Cực, Vẫn Sát!"

Sư vương may mắn cúi đầu nên thoát một phen hung hiểm, tia sáng chỉ cắt một đường từ khóe mắt kéo dài qua sau đầu, máu tuôn ra ồ ạt, thấy được cả xương trắng bên trong, nếu không phải hắn nhanh nhẹn tránh né, e là đã bị xuyên thủng qua đầu.

Chưa dừng ở đó, sau một phen suýt chết, sư vương phẫn nộ lao về phía Vân Vận, một trảo chộp tới đánh thẳng vào ngực Vân Vận, lãnh trọn một trảo này làm mảnh khôi giáp trước ngực Vân Vận vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Vân Vận chịu một đòn nghiêm trọng, nôn ra một ngụm máu, nhận thấy đấu khí trong người càng lúc càng sụt giảm, nàng dồn hết số đấu khí còn lại trong người hình thành một đôi cánh, sử dụng phép thuấn di, đôi cánh đấu khí rung lên, thân ảnh quỷ dị nháy mắt biến mất ở phía chân trời.

Nhìn Vân Vận thân mang trọng thương vẫn có thể thi triển tốc độ khủng bố thoát khỏi, sư vương phẫn nộ đáp xuống đỉnh núi gần đó, đôi mắt đỏ ngầu hiện lên sát ý nồng đậm, gầm vang khắp Ma Thú Sơn Mạch.

" Tất cả nghe lệnh, bằng mọi giá phải bắt được nữ nhân đó."

Như dã thú bị thương điên cuồng gào thét, hiệu lệnh chứa đầy căm phẫn và sát ý được đưa ra, tất cả yêu thú dưới quyền của sư vương nhất định sẽ săn đuổi Vân Vận đến cùng.

Tiêu Đình chứng kiến một màn cảm thấy vô cùng áy náy và có lỗi với Vân Vận, ngay thời điểm Vân Vận thoát ly, cô liền vận Kinh Vân Bộ đuổi theo Vân Vận.

Với thực lực Đấu Tông, Tiêu Đình đã có thể lăng không mà đi kết hợp Kinh Vân Bộ làm thân thủ cô xuất thần nhập hóa, không cần phải dùng đấu khí hóa hình thành phong dực rườm rà như cấp bậc Đấu Hoàng.

Vân Vận bay được một lúc thì đấu khí cạn kiệt, vết thương ở ngực lại không ngừng chảy máu, nàng bất tỉnh buông mình rơi xuống. Tiêu Đình nhanh chóng đỡ lấy nàng, nhẹ nhàng đáp xuống, tìm thấy một hang động gần đó, ôm nàng tiến vào trong.

Vừa vào trong động lại thấy Tiêu Viêm cũng đang ẩn nấp bên trong, không có thời gian cô liền lên tiếng.

" Ca, huynh khoét một hang khác kề bên ở tạm đi, tỷ ấy bị thương rất nặng cần phải chữa trị gấp."

Tiêu Viêm là người linh hoạt tự nhiên biết nên làm gì, dù sao nam nữ hữu biệt, thức thời rời đi.

Tiêu Đình đặt nàng nằm tạm xuống dưới đất, rút kiếm ra cắt gọt sơ qua một tảng đá lớn trong động, một cái giường đá nhanh chóng thành hình, lấy chăn đệm trải ra, nhẹ nhàng đặt Vân Vận nằm lên, bắt đầu xem xét vết thương.

Máu tươi tràn ra ướt đẫm một mảng y phục trước ngực, năm dấu trảo dữ tợn sâu hoắm do móng vuốt tạo ra, in hằn trên da thịt trắng nõn trước ngực vô cùng đáng sợ.

Hai mắt Vân Vận nhắm nghiền, đã lâm vào trạng thái hôn mê, nhìn người trước mặt vốn luôn ung dung cao quý, dùng từ mi mục như họa, băng cơ ngọc cốt để miêu tả vẻ đẹp của nàng, quả không sai.

Tinh tế đánh giá, trong lòng Tiêu Đình thoáng xuất hiện một tia kinh diễm, điều khiến cô kinh ngạc thầm than trong lòng, chính là một loại khí chất ưu nhã cao quý bễ nghễ tại thượng toát ra từ nàng.

Vân Vận tuy hôn mê vẫn thỉnh thoảng nhíu mày, nét đau đớn mơ hồ ẩn hiện trên gương mặt ôn nhuận nhợt nhạt.
Ở tình thế nguy cấp này nàng vẫn cật lực ẩn nhẫn, rất phù hợp với khí chất thường ngày của nàng, cao ngạo như lan, một vẻ đẹp thê mỹ đến đau lòng.

Tiêu Đình nhanh chóng điểm huyệt cầm máu, lấy ra từ trong trữ vật vài lọ thuốc trị thương cùng khăn, vải sạch.

Dự định cởi ra khôi giáp của nàng, đôi tay lần xuống thắt lưng chuẩn bị tháo ra thì một cánh tay lạnh lẽo bắt lấy tay cô, Vân Vận đã tỉnh lại, trong đôi mắt đẹp mê man chứa biểu tình phứa tạp, có kinh ngạc xen lẫn tức giận, băng lãnh nhìn Tiêu Đình.

"Ta chỉ muốn giúp tỷ xử lý vết thương, ta cũng là nữ tử, tỷ không cần phải sợ."

Vân Vận suy yếu dò xét Tiêu Đình, cũng cảm thấy cô tuy vận võ trang nhưng quả thật có ít nhiều đường nét âm nhu nữ tính, trong lòng Vân Vận nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng dù sao song phương cũng không quen biết, trong lòng Vân Vận dấy lên một tia đề phòng.

" Tỷ không tin ta cũng không sao, nhưng chắc tỷ cũng biết mũi tử giáo kia là gì, đấu khí trong người tỷ đã bị phong ấn, tỷ bây giờ không khác gì người bình thường, nếu còn kéo dài, tỷ sẽ không cầm cự được lâu."

Vân Vận nhắm mắt lại cảm nhận cơ thể, khẽ cử động thân hình lập tức động đến vết thương, loại đau đớn như xé da thấu cốt khiến toàn thân nàng trở nên vô lực, không thể cử động được dù là đầu ngón tay, sau vài giây suy xét, đành miễn cưỡng gật đầu suy yếu mở miệng.

" Vậy... Phiền cô giúp ta xử lý vết thương."

Thanh âm tuy bất đắc dĩ nhưng phi thường dễ nghe, có lẽ do lâm vào tình trạng hiện tại, Vân Vận đã ít đi một phần thanh lãnh xa cách ngàn dặm trước đây. Tiêu Đình lấy ra một viên Ngưng Huyết Đan, có tác dụng bổ huyết ích khí đưa cho Vân Vận.

"Tỷ mau ăn vào cái này, cơ thể tỷ hiện tại rất suy yếu."

Vân Vận biết rõ hoàn cảnh hiện giờ của mình, người khác dù có muốn hại mình, bản thân cũng không thể chống trả, nên cũng không cần nghĩ nhiều ngoan ngoãn nuốt xuống viên thuốc.

"Muốn xử lý vết thương cần phải... Cởi áo. " Nghĩ đến việc xảy ra tiếp, Tiêu Đình có điểm không được tự nhiên, ấp úng nói.

Nhìn gương mặt non nớt thanh tú bắt đầu có dấu hiệu đỏ lên của Tiêu Đình, cảm nhận người này không có ác ý, lúc này nàng nhẹ giọng dứt khoát nói.

"Vậy cởi đi. "

Tiêu Đình thận trọn tới gần, lướt nhìn dung nhan xinh đẹp xem xét biểu tình của nàng, sau chậm rãi tháo ra thắt lưng, tiếp theo là ngoại bào, trung y, Tiêu Đình dù đã vô cùng cẩn thận nhưng các ngón tay thỉnh thoảng vẫn vô tình chạm vào người Vân Vận, cô có thể cảm nhận được thân hình nàng lập tức cứng đờ, môi mọng mím lại đến trắng bệch.

Tuy là tu giả đi trên con đường tu chân đã sớm thoát ly một số trói buộc của phàm tục, nhưng có những điều cũng không thể thay đổi, Vân Vận dù sao cũng là nữ tử bại lộ thân thể trước mặt người lạ sao có thể chịu được.

"Phải nhanh chóng kết thúc việc này." Tiêu Đình thầm nghĩ.

Phần trên thân thể Vân Vận chỉ còn lại chiếc yếm thiếp thân gần như bị xé rách bao lấy cơ thể mềm mại, năm dấu trảo sâu hoắm hiện lên trên nền da thịt ôn nhuận trắng như bạch ngọc, nhè nhẹ rỉ máu.

"Đắc tội... ta phải cởi ra cái này."

Tiêu Đình thoáng ngập ngừng nhìn Vân Vận, trên gương mặt vốn dĩ tái nhợt của nàng, lúc này đã thoáng ửng đỏ. Thân thể nàng khẽ run lên một chút, thở ra một hơi, đầu nghiêng sang một bên, đôi mi run rẩy khép lại, song giọng nói lại trấn định.

"Ừm."

Nhìn Vân Vận dứt khoát, Tiêu Đình lấy lại sự tự nhiên vốn có, cô luồn tay qua gáy hơi nâng lên thân thể nàng, một tay tháo mở dây buộc sau lưng. Các đầu ngón tay vô tình chạm phải da thịt sau lưng, thân thể Vân Vận nhất thời cứng đờ căng thẳng.

Vân Vận là cường giả Đấu Hoàng, tông chủ Vân Lam Tông uy chấn khắp Gia Mã đế quốc, không ai không kính phục, loại chuyện bại lộ thân thể hoặc đụng chạm da thịt trước mặt người lạ, đều chưa từng xảy ra.

Nhanh chóng cởi xuống chiếc yếm thiếp thân, lại đặt Vân Vận nằm xuống, toàn bộ quá trình đều nhẹ nhàng cực điểm nhưng vẫn làm động đến vết thương, khiến Vân Vận phải hít một hơi khí lạnh.

Xuân quang nộ phóng, phần thân trên xích lõa phơi bày ra trước mắt Tiêu Đình, làn da tuyết trắng chuyển sang phiếm hồng, thân thể mềm mại khe khẽ run rẩy, làm nổi bật lên hai ngọn nhũ phong ngồn ngộn cùng rãnh ngực mê người, hương thơm nữ tử mê người nhàn nhạt tỏa ra, khiến Tiêu Đình mặc dù trong lòng không có tạp niệm, nhưng cũng không khỏi khó thở đỏ mặt tía tai.

Tiêu Đình vội lấy ra một bộ hắc bào trong trữ vật của mình phủ lên người nàng, Vân Vận cũng không khá hơn là bao trên mặt cũng nổi lên một tầng hồng nhạt mê người, nàng lúc này đã mở mắt ra, tuy không nhìn Tiêu Đình nhưng trong mắt là hàn ý kinh người.

Hơi kéo xuống hắc bào để lộ ra vùng da thịt bị thương, Tiêu Đình hơi cúi xuống bắt đầu tẩy rửa vết thương, ở góc độ và khoảng cách này, cô thể thấy rõ nhũ phong no đủ trắng như tuyết và rãnh ngực thần bí khiến tất cả nam nhân đều phải điên cuồng thèm muốn.

"Mong rằng sau sự việc ngày hôm nay tỷ sẽ không giết ta." Tiêu Đình vừa dùng vải thấm nước tẩy rửa vết thương vừa nói .

"Quản tốt cái miệng của mình, ta sẽ không làm ra chuyện lấy oán báo ân. "

Tiêu Đình trong lòng cười khổ cảm thông cho nàng, thân là tông chủ Vân Lam Tông, một môn phái mạnh nhất Gia Mã đế quốc, lấn át cả quyền uy của hoàng thất, ngay cả hoàng đế cũng phải cung kính e dè trước Vân Lam Tông. Nàng chưa bao giờ phải rơi vào tình cảnh tồi tệ, khuất nhục như ngày hôm nay.

Tiêu Đình tuy rất nhẹ nhàng nhưng mỗi lần chạm vào da thịt vẫn khiến thân thể Vân Vận khẽ run rẩy, có lẽ là do đau đớn.

"Tỷ gắng chịu một chút, xong nhanh thôi."

Mắt phượng dài đẹp nhìn Tiêu Đình cẩn thận lau rửa vết thương, đáy mắt dịu lại, nhiều hơn một phần cảm kích, búi tóc trên đầu nàng có vài tia tán loạn, thoạt nhìn bớt đi một ít cao ngạo tôn quý thường ngày, lại nhiều hơn vẻ ôn nhuận, lười nhác.

Tẩy rửa xong Tiêu Đình lấy ra hai lọ bột thuốc rắc lên, thuốc thấm vào truyền tới cảm giác mát lạnh, đau đớn cũng biến mất làm Vân Vận cảm thấy dễ chịu rất nhiều, Tiêu Đình dùng vải đắp lên miệng vết thương băng bó lại, lại lấy ra một kiện hắc y của mình, giúp nàng mặc lại y phục chỉnh tề, kéo chăn đắp lên cho nàng, cô lùi về sau cười nói.

"Vết thương đã xử lý ổn thỏa, nội thương và phong ấn trên người, chỉ có thể dựa vào khả năng của tỷ tự giải trừ."

"Đa tạ."

Lẳng lặng nằm trên giường đá, Vân Vận nhìn Tiêu Đình, đột nhiên nàng yếu ớt nhoẻn miệng cười, trong một khoảnh khắc, Tiêu Đình đột nhiên cảm thấy nụ cười đó, có thể nói là phong hoa tuyệt đại, nhất tiếu khuynh thành.

Làm người nào đó ngẩn ngơ vì một mạt kinh diễm thoáng hiện, ngượng ngùng cúi đầu.

...

Tiêu Viêm đã khoét một hang động kế bên trú ẩn, Tiêu Đình lấy ra một lọ bột thuốc, thuốc này với con người là không mùi không vị, nhưng với ma thú có mùi hăng nồng rất khó ngửi, đem rắc xung quanh sơn động, dù yêu thú toàn ma thú sơn mạch đang lùng sục khắp nơi cũng không ghé qua chỗ này. Tiêu Đình ngồi trước cửa hang ôm Tiểu Hỏa nhắm mắt dưỡng thần.

Vân Vận ngủ rất trầm, đến sáng hôm sau mới tỉnh lại, Tiêu Đình cũng có vài lần đi vào kiểm tra, không nóng sốt không có gì bất ổn.

Tiêu Đình buổi sáng ra ngoài săn thú, sau đó mang ra suối làm sạch.

Tiểu Hỏa thích thú bơi lội vui đùa bên cạnh Tiêu Đình, đứa nhỏ này thuộc tính Hỏa nhưng không hề sợ nước.

Lúc Vân Vận tỉnh lại vết thương cũng kéo da non đã có thể ngồi dậy đi lại, Tiêu Đình vừa vào thấy Vân Vận gương mặt đã có chút huyết sắc rất vui mừng, hỏi thăm một chút tình huống thân thể và khẩu vị ăn uống của nàng.

"Đều được, ta không kén chọn." Vân Vận vân đạm khinh phong nói.

Tuy thương thế khá hơn nhưng không có đấu khí hộ thân, thân thể nàng trải qua trọng thương, lúc này vẫn suy yếu mệt mỏi, thậm chí là lười nhác.

Loại tình huống này chưa từng xảy ra với người tự hà khắc nghiêm ngặt với bản thân từ nhỏ như nàng.

Hiện tại nàng chỉ là người bình thường, bắt đầu biết đói khát, đối với người buồn vui khó lộ, phảng phất không nhuộm khói lửa nhân gian như nàng, từ lâu nội tâm như mặt hồ phẳng lặng, không quá tham luyến mỹ vị dân gian.

"Bữa ăn này để muội cùng Tiểu Hỏa phụ trách. Tỷ thân thể mới khỏe, cũng cần ăn uống thanh đạm, tránh thức ăn dầu mỡ khó tiêu." Cô xoa đầu nhìn Tiểu Hỏa, ân cần săn sóc nói.

Cũng không đợi Vân Vận trả lời lập tức xoay người ra khỏi hang động.

"Tiểu Hỏa, đến lượt chúng ta trổ tài."

Tiêu Đình véo má Tiểu Hỏa sủng nịnh nói.

"Nha nha."

Tiểu Hỏa cũng vui vẻ không kém khi được trổ tài trước mọi người.

Tiêu Viêm cùng Vân Vận khá ngạc nhiên khi thấy Tiểu Hỏa, đây là lần đầu tiên họ thấy một yêu thú đặc biệt đáng yêu, kỳ lạ như thế.

Tiêu Đình quyết định nấu cháo thịt bằm, thịt ma thú thơm ngon lại bồi bổ đấu khí, ngon hơn xa thịt Tiêu Đình từng ăn ở Trái Đất.
Mùi hương ngào ngạt của thức ăn nhanh chóng lan tỏa bốn phía, Tiêu Viêm ngồi chờ bên cạnh không khỏi nuốt nước bọt, bụng đói kêu vang.
Tiêu Đình múc một chén lớn cháo, bên trong chén độn không ít thịt băm, kèm một ly nước ép linh quả, một ít quả mọng hái được trong rừng xếp lên khay mang vào cho Vân Vận.
Vân Vận không nói nhưng thân phận cao quý của nàng đã sớm bị nhìn thấu,

Tiêu Đình biết bất kỳ ai rơi vào tình huống này đều chật vật, không muốn người khác nhìn thấy mình trong bộ dạng nhu nhược yếu kém này.

Nên sau khi mang bữa sáng vào, cun nàng nói vài câu liền ra ngoài, để nàng được thoải mái tự nhiên dùng bữa.

Bên ngoài hai người một thú cũng bắt đầu há mồm to ăn hết phần còn lại.

Buổi chiều Tiêu Đình cùng Tiêu Viêm và Tiểu Hỏa ra suối bắt cá, được không ít cá to.

Sau khi moi ruột làm sạch, Tiêu Đình cùng Tiểu Hỏa tiếp tục trổ tài. Vân Vận nghe huyên náo bên ngoài, cũng lặng lẽ chậm rãi ra ngoài, ngồi ở cửa hang xem Tiêu Đình nấu nướng.

Tiêu Đình dùng dao thái thịt cá ra thành từng miếng nhỏ vừa ăn, lấy vài lọ gia vị ra tẩm ướp xong liền dùng tinh thần lực khống chế mỡ cá lơ lửng trên không, Tiểu Hỏa phối hợp ăn ý phun ra một đốm lửa nhỏ rán mỡ.

"Tiểu Hỏa, cứ duy trì nhiệt độ ổn định ở mức này."

Từng giọt mỡ vàng óng bắt đầu chảy ra, khi mỡ đã nhiều Tiêu Đình cho cá vào chiên, là một loại sự tình chiên cá không cần dùng chảo, lơ lửng trước mặt. Mùi thơm nức mũi lan ra khắp hang động.

Tiêu Đình lấy ra bốn cái dĩa bắt đầu xếp cá chín lên, mỡ thừa sau đó bỏ đi số cá còn lại đem đi nướng, một hương thơm khác lần nữa lan tràn.

Vân Vận tuy dung nhan không có quá nhiều thay đổi biểu cảm, nhưng đôi mắt đẹp chuyên chú theo dõi một màn nấu ăn, không bỏ sót một chi tiết nào.

Thỉnh thoảng đôi con ngươi sáng sạch thanh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net