Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tóm tắt chương này: có yếu tố kinh dị (với một số người), có thể gây sợ hoặc ám ảnh, đọc giả cân nhắc khi đọc.

Đọc rồi đừng mắng mình lệch lạc hay tam quan bất chính, tại kiểu nó vậy chứ không phải tại mình. =))

Đại khái chỉ là hai người sắp đi xa tranh thủ ôm nhau ngủ thôi. =))

*****************

Buổi tối mọi người tắm gội thay y phục xúng xính chuẩn bị đi dạo chợ đêm, Tiêu Đình nắm tay Mỹ Đổ Toa, thay nàng mở đường, cản lại vài kẻ không có mắt.

Tử Nghiên thấy Tiểu Y Tiên đeo găng tay, rất tự nhiên nắm tay Tiểu Y Tiên, tay khác ôm Tiểu Hỏa. Trải qua một thời gian tiếp xúc Tiểu Y Tiên cũng không quá ghét bỏ xa cách với Tử Nghiên.

Nàng dù sao cũng không để bụng một trẻ ranh non nớt đơn thuần như Tử Nghiên, chỉ là Tử Nghiên quá nghịch ngợm hoạt bát, ồn ào làm người đã quen tịch mịch như Tiểu Y Tiên luôn cảm thấy đau đầu.

Hơn nữa nếu không nghiêm sẽ không trị được tính nghịch ngợm của Tử Nghiên.

Tại Đấu Khí đại lục, cuộc sống không phân đêm ngày, quanh năm nhộn nhịp huyên náo, đêm xuống lại càng xa hoa trụy lạc.

Mỹ Đổ Toa mang mạng che mặt, gót ngọc nhẹ nhàng sánh bước đi cùng Tiêu Đình dạo vòng quanh phường thị.

Đôi mắt đẹp thoáng rũ xuống nhìn vào hay bàn tay đang giao nhau mười ngón đan xen của hai người, đột nhiên thấp giọng nói.

"Không cần phải như vậy."

Thân hình Tiêu Đình thoáng cứng lại, thu liễm ý cười trên mặt, Tiêu Đình nén một tiếng thở dài nhìn vào mắt Mỹ Đổ Toa.

"Ta chỉ muốn ở cạnh nàng nhiều hơn, cùng nàng trải nghiệm những việc mà ta và nàng chưa từng thể nhiệm cùng nhau."

Ở một mức độ tu vi như Tiêu Đình hay Mỹ Đổ Toa, nhiều người vẫn xem hai người là một tồn tại khủng bố, nhưng hai người vẫn có lúc thân bất do kỷ có một số việc không theo ý mình, vẫn bị vận mệnh sắp đặt.

Tâm tình bi phẫn, bất lực, không cam lòng, muốn nghịch thiên phá vỡ vận mệnh... Đều có.

Tiêu Đình khẽ vuốt tóc qua sau tai Mỹ Đổ Toa, nhu giọng nói.

"Tạm thời đừng suy nghĩ những việc không vui này, được không?"

Mỹ Đổ Toa hít vào một hơi nhẹ gật đầu, lúc này Tiêu Đình mới hơi mỉm cười, cùng nàng đi tiếp.

"Nàng đợi ta một chút."

Đi qua một quầy bán thức ăn, Tiêu Đình quay sang nói với Mỹ Đổ Toa, sau đó chạy đi mua ít bánh mứt chia cho mọi người.

Mỹ Đổ Toa cho mứt quả vào miệng, chậm rãi nhai nuốt, lớp đường ngọt ngào tan đi để lại một chút chua bên trong, có lẽ tâm trạng nặng nề nên cảm xúc trong nàng có phần nhạy cảm hơn thường ngày.

Dung nhan diễm lệ thoáng hiện lên vẻ mất mát, trong ngọt hàm chứa chua xót, trong vui vẻ ẩn giấu đau thương, trong tương phùng vẫn lo sợ chia ly chực chờ.

Cảm giác được khí áp quanh thân Mỹ Đỏ Toa không tốt, Tiêu Đình quan sát nàng một chút, sau đó lấy loại mứt quả nàng vừa ăn cho vào miệng, ngọt rồi lại chua, Tiêu Đình chép miệng, chẳng lẽ nàng không thích chua?

"Nàng sao vậy?" Tiêu Đình dừng lại, vuốt ve sườn mặt Mỹ Đổ Toa làm nàng đối diện mình quan tâm hỏi.

"Không có, chỉ là không nghĩ trong ngọt lại hàm chua." Mỹ Đổ Toa hơi lắc đầu, nói bâng quơ.

Tiêu Đình rốt cuộc minh bạch Mỹ Đổ Toa nghĩ gì, vội nắm chặt tay nàng, bất chấp đông người nhẹ kéo Mỹ Đổ Toa ôm vào lòng.

Giữa dòng người đông đúc xuôi ngược, hai linh hồn nhỏ bé bất an dựa vào nhau.

Mỹ Đổ Toa thoáng ngượng ngùng khi có vô số ánh mắt nhìn, muốn đẩy Tiêu Đình ra, nhưng nàng quá hiểu tính Tiêu Đình, bất đắc dĩ giấu mặt vào hõm cổ Tiêu Đình, mái tóc dài rũ xuống không che giấu được vành tai đỏ hồng.

"Nhân sinh trên đời đều không vẹn toàn, có sinh ắt có tử, có hỉ ắt có nộ, nếu đó là trả giá bắt buộc phải có, ta tình nguyện, hiện tại ta đã cảm thấy đủ."

Tiêu Đình gác cằm lên vai Mỹ Đổ Toa khẽ nói, Mỹ Đổ Toa nâng tay ôm lấy eo sườn Tiêu Đình, nhẹ lắc đầu, con người vốn dĩ luôn có lòng tham.

Khi không có được chỉ cầu được một ánh mắt, một cái ngoảnh lại của đối phương cũng cảm thấy đủ.

Nhưng nếu đã có lại càng muốn được nắm giữ nhiều hơn.

"Nhưng không phải Đình không biết, ta là người có nhiều tham vọng."

"Ừm, nên nếu phải nếm chua để được vị ngọt, ta cũng thực vui vẻ, vì trong nàng.... Có ta."

Thời khắc này cần phải nghiêm túc nhưng Tiêu Đình không muốn tâm trạng Mỹ Đổ Toa nhiều u ám, nên mỉm cười pha trò, cố tình đè thấp câu cuối.

Mỹ Đổ Toa vốn dĩ không nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy Tiêu Đình có lệ an ủi nàng, nhưng nghe đến câu cuối đầy ái muội của Tiêu Đình.

Mỹ Đổ Toa thoáng nhíu mày, trừng mắt cho Tiêu Đình một cái cảnh cáo, dung nhan thoáng ửng đỏ mê người, thẹn quá hóa giận nàng tàn nhẫn véo mạnh vào eo sườn Tiêu Đình, làm Tiêu Đình hít một hơi khí lạnh nhăn mặt buông nàng ra.

Tạm thời xua được mây đen u ám trong lòng Mỹ Đổ Toa, cho dù bị Tiểu Y Tiên và Tử Nghiên đang dùng ánh mắt xem kịch lần xem thường bỉu môi nhìn mình, Tiêu Đình vẫn thấy xứng đáng.

Tiêu Đình cho Tử Nghiên không ít kim tệ để nàng mua quà vặt, dung nhan kiều diễm cùng khí chất mê người của Mỹ Đổ Toa thu hút không ít "quân tử" hảo cầu, nên Tiêu Đình đành lôi kéo mọi người dừng ở một sạp hàng bán mặt nạ.

Tại đây bày bán mặt nạ giấy, gỗ được làm thủ công tinh xảo muôn hình vạn trạng, có mặt người đa dạng biểu cảm, cũng có mặt nạ hình các loại ma thú.

"Nàng thích cái nào?"

"Tiểu Y Tiên tỷ tỷ, tỷ chọn một cái đi."

Hai mắt Tiêu Đình và Tử Nghiên sáng rực đứng trước quầy hàng, muốn cùng người còn lại chọn mua mặt nạ.

"Ấu trĩ!!"

Mỹ Đổ Toa và Tiểu Y Tiên đồng loạt nói, nói xong hai người còn kinh ngạc nhìn nhau, đây là lần đầu tiên hai người ăn ý đồng thanh đồng thủ.

Sau cùng cả hai thở dài chọn một cái mặt nạ, xem như chiều lòng hai đứa trẻ to xác kia.

Mỹ Đổ Toa chọn một mặt nạ hình thiếu nữ hoa đào, Tiêu Đình chọn một cái hình lão Hổ, bởi vì không có ma thú Báo đen.

Tiểu Y Tiên chọn một mặt nạ màu đen dữ tợn tựa như sát thần, đối lập với mặt nạ hình thỏ trắng đáng yêu của Tử Nghiên.

Bốn người ăn ngon chơi vui càn quét một vòng chợ đêm, nghe nói hôm nay ở bờ sông còn có pháo hoa, nên khách tản bộ dần dần đi về phía bờ sông, tìm một vị trí tốt chờ đợi.

Càng gần đến giờ bắn pháo hoa, người tụ tập ở đây càng đông, quanh bờ sông đều xây lan can kiên cố, đèn đuốc sáng trưng, người đông nhộn nhịp khung cảnh tương đối tươi vui.

Không quá u ám nặng nề tràn ngập khói độc và huyết tanh như một số nơi nhóm Tiêu Đình từng gặp, tâm tình mọi người vô cùng thả lỏng, yên lặng tận hưởng giờ phút bình dị an yên hiếm hoi.

Mỹ Đổ Toa đứng thẳng người đoan chính đặt tay lên lan can, gió đêm mát lạnh mang theo khí vị đặc trưng của nước sông thôi quét qua, làm cả người nhất thời nhẹ nhàng thoải mái.

Ngọc thủ nâng lên khẽ vuốt vài lọn tóc rối tung qua sau tai, dư quang phát hiện người nào đó vẫn luôn ngơ ngẩn nhìn mình, Mỹ Đổ Toa không khỏi cong khóe môi cười, quay đầu tỏ vẻ không hay biết.

Chỉ sau hai nhịp thở, thân thể kiều mềm lập tức bị bao vây trong cái ôm ấm áp, đơn giản là đem người ngọc bao lại, hai tay ngăn nắp ôm lấy eo nhỏ, gác cằm lên vai nàng.

Có lẽ vì ở nơi đông người, Tiêu Đình cũng không làm gì quá phận, hai con người đơn giản dựa vào nhau.

Lẳng lặng cảm nhận mùi hương, độ ấm của đối phương xuyên qua y phục truyền vào chân tâm, hơi thở nhịp đập trái tim đều cộng hưởng hòa quyện vào nhau, hai người đều phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

Vẫn tưởng tình cảm đã đủ sâu dày, nên mới đột phá đến bước cuối cùng, nhưng sau khi trải qua thân mật da thịt, tình cảm của cả hai càng thêm quyến luyến gắn bó không dứt ra được.

Từng cái nắm tay, cái ôm hay ánh mắt nhìn nhau đều rất khác, càng thêm tràn ngập tình tố dây dưa không muốn xa rời.

Trên sông có vài thuyền lớn neo đậu, trên thuyền đèn đuốc muôn màu, rèm trướng màu hồng nhạt đong đưa theo gió, vài cô nương trẻ tuổi vận sa y mỏng như cánh ve thiếu trước hụt sau đứng trên thuyền vẫy gọi, tài tử giai nhân tụ hội ca múa mua vui.

"Đó là gì?"

Tử Nghiên đã sớm miễn nhiễm với màn âu yếm thân mật của hai người, một tay kéo vạt áo Tiêu Đình, bàn tay nhỏ nhắn chỉ vào một chiếc thuyền hoa to lớn dài hơn hai mươi thước đang không ngừng truyền ra hoan thanh tiếu ngữ.

Vừa liếc sơ đã biết đây là những thuyền đón khách của các thanh lâu lớn có tiếng tại đế đô, vì nó khá giống cảnh trong các bộ phim cổ trang Tiêu Đình từng xem.

"Đó là..."

Tiêu Đình vừa muốn nói đột nhiên trí thông minh bật công tắc, không dám nói tiếp. Đúng với dự cảm không lành của Tiêu Đình, Mỹ Đổ Toa vốn đang an tĩnh dựa vào người Tiêu Đình đột nhiên hơi ngẩng đầu lên.

Mặt nạ che đi dung nhan lãnh diễm của Mỹ Đổ Toa, không thấy được thần thái biểu cảm của nàng, nhưng đôi mắt đẹp lành lạnh thoáng nheo lại, đập vào mắt Tiêu Đình là tín hiệu nguy hiểm.

Nếu nói khác nào chứng tỏ bản thân đã biết, tiếp theo đó sẽ là như thế nào lại biết?

Mặc dù trước đây ở Trái Đất, sau khi xem các bộ phim cổ trang Tiêu Đình từng mong ước nếu xuyên không về thời cổ đại nhất định sẽ dạo thanh lâu, kỹ viện mở rộng tầm mắt.

Cũng chỉ nghĩ đơn thuần muốn đi dạo thỏa mãn tò mò.

Nhưng từ khi đến nơi này ngoài lăn lộn sơn dã, tu luyện đánh đấm ra Tiêu Đình chưa hề bén mảng đến những nơi này.

Cảm nhận khí áp của người trong lòng dần áp súc thấp xuống, đôi mắt dài hẹp hờ hững không buông tha chỉ dùng nửa con mắt nhìn Tiêu Đình, khóe miệng Tiêu Đình run rẩy, nuốt một ngụm nước bọt quay sang cầu cứu Tiểu Y Tiên.

"Ta cũng không biết, Tiểu Y Tiên muội biết không." Tiêu Đình lắc đầu yếu ớt thanh minh cho chính mình.

"Đó là thuyền hoa của kỹ viện, tỷ lịch lãm nhiều nơi bao nhiêu năm chẳng lẽ không biết sao?"

Tiểu Y Tiên giờ phút này không còn bộ dạng ma đầu ai nghe đến tên cũng sợ vỡ mật, tuy đeo mặt nạ dữ tợn nhưng tròn mắt bộ dạng cực kỳ kinh ngạc vô tội hỏi lại Tiêu Đình.

Cả người Tiêu Đình phát lạnh, cảm giác như vừa bị Tiểu Y Tiên thọc cho một dao, giết người không thấy huyết.

"Kỹ viện là gì? Trên đó mọi người có vẻ rất vui, chúng ta cũng đi đi." Tử Nghiên nhìn thuyền hoa, hai mắt tỏa sáng.

"Không được! Nơi đó không có gì tốt, không nên dính vào." Tiêu Đình nhìn Tử Nghiên nghiêm túc nói.

Tử Nghiên nghĩ có lẽ Tiêu Đình có Mỹ Đổ Toa nên không muốn đi chơi, nàng không bỏ cuộc vội quay sang nhìn Tiểu Y Tiên cầu tình.

"Không được."

Trái với Tiêu Đình ôn tồn, Tiểu Y Tiên trực tiếp trừng mắt nhìn nàng, rét lạnh phun ra hai chữ.

Cảm giác khí tràng bức người quanh Mỹ Đổ Toa vẫn không giảm bớt, chỉ là nàng nghiêng đầu nhìn mặt hồ phía trước không để ý Tiêu Đình, Tiêu Đình giương đôi mắt vô tội chân thành yếu ớt nói.

"Ta không có, ta chưa từng đặt chân đến những nơi đó..."

"Ta biết."

Mỹ Đổ Toa trả lời cộc lốc, âm điệu vô bi vô hỉ, nàng khẽ thở dài, xà đồng màu tím nhạt hơi rũ xuống, người ưu tú như Tiêu Đình vốn dĩ không cần đặt chân đến những nơi yên hoa thế tục này.

Khi còn là tiểu xà ngày đêm quấn lấy Tiêu Đình, nàng đã tận mắt chứng kiến, vốn dĩ thường ngày đã có vô số hồng nhan tri kỉ vây quanh Tiêu Đình.

Mỹ Đổ Toa biết Tiểu Y Tiên chỉ trêu Tiêu Đình, nhưng bản thân nàng tự hiểu lấy, bởi vì minh bạch nên càng phiền muộn, nặng nề.

Tiêu Đình không dám lộn xộn, cả người cứng đờ ôm lấy vòng eo nhỏ tinh tế của Mỹ Đổ Toa, một cử động nhỏ cũng không dám động, khóc không ra nước mắt.

"Nhìn xem, pháo hoa..."

Không khí âm trầm quỷ dị, mỗi người đều ôm tâm tư khác nhau nháy mắt bị không khí ồn áo huyên náo xung quanh đánh gãy.

Mỹ Đổ Toa, Tiêu Đình... Đồng loạt nhìn lên trời. Tiểu Y Tiên và Tử Nghiên nhìn thật chuyên chú, Tử Nghiên lần đầu nhìn những thứ này, Tiểu Y Tiên từ nhỏ lưu lạc thiên nhai, đều chưa từng bình thản ngắm pháo hoa.

Mỹ Đổ Toa lại càng không, xem ra người may mắn nhất ở đây là Tiêu Đình.

Pháo hoa rực rỡ muôn hồng nghìn tía, xinh đẹp huyễn lệ muôn hình vạn trạng, hấp dẫn ánh nhìn của bất kỳ ai. Tuy đẹp đẽ nhưng sớm nở mau tàn, tất cả đọng lại chỉ còn tiếc nuối, nhưng chính vì vậy mới khắc sâu vào lòng người.

Trong xà đồng màu tím trong suốt phản chiếu vô số hình ảnh đẹp đẽ muôn màu, Mỹ Đổ Toa như lại minh bạch một chân lý.

Ngọc thủ chậm rãi phủ lên bàn tay Tiêu Đình đang đặt lên eo mình.

Năm tháng vô tình, vẫn là nên trân trọng khoảnh khắc hiện tại, người bên cạnh.

Chỉ một hành động nhỏ của Mỹ Đổ Toa cũng khiến Tiêu Đình vui vẻ, Tiêu Đình đẩy mặt nạ lên đỉnh đầu, áp một tay còn lại lên tay nàng, nhẹ vỗ về, đồng thời hôn lên tóc nàng.

Tiêu Đình như tiểu miêu ngoan ngoãn thích làm nũng cọ mặt vào sườn mặt Mỹ Đổ Toa, gác cằm lên vai nàng, tóc mai đan vào nhau.

Mỹ Đổ Toa hơi nghiêng đầu, đôi mắt đẹp lành lạnh liếc nhìn bộ dạng ngây ngốc của Tiêu Đình, nâng lên ngọc thủ đánh vào trán Tiêu Đình.

Mặc dù không đau nhưng Tiêu Đình theo bản năng vẫn đưa tay xoa trán, cười hì hì nhìn nàng, lại cúi xuống hôn lên vành tai Mỹ Đổ Toa.

Nơi yếu ớt nhạy cảm bị hôn lên, nháy mắt vành tai dài nhọn đặc trưng của Yêu tộc trở nên phiếm hồng, hơi chuyển động phe phẩy muốn tránh thoát.

Tiêu Đình mỉm cười lại không muốn công kích ép nàng, nhưng lại luyến tiếc rời xa vành tai dài nhọn cực kỳ yếu ớt đáng yêu này, vẫn luôn cọ má vào mặt nàng, dùng vành tai mình cọ cọ vào tai nàng, liên tục trộm cười đến híp mắt.

Mỹ Đổ Toa vừa phiền muộn lại buồn cười, đôi mắt dài hẹp híp lại, nàng nâng tay men theo sườn mặt của Tiêu Đình bò lên, không chút nương tay véo vào tai còn lại của Tiêu Đình.

"Đau... Đau..."

Tiêu Đình hít hà đau đến chảy nước mắt, chỉ là vẫn không buông bỏ, liều mạng dựa vào người Mỹ Đổ Toa, tùy nàng ngắt véo.

Phát một chút bực tức trong người xong, Mỹ Đổ Toa chuyển qua vuốt ve vành tai không cần nhìn cũng biết giờ phút này đã đỏ như xuất huyết của Tiêu Đình, vẫn là nàng mềm lòng, đánh Tiêu Đình nàng lại càng khó chịu trong lòng.

Tiểu Y Tiên vô tình nhìn một màn ngược luyến khổ tình của hai người, đôi mắt màu xám tro hờ hửng thoáng hiện lên nét kinh dị lẫn khinh thường, yêu đương đều rớt mất não sao?

Mỹ Đổ Toa nhìn bộ đang ngốc ngốc của Tiêu Đình, dưới lớp mặt nạ che giấu không khỏi cong lên khóe môi, bởi vì bị véo đau, cái mũi Tiêu Đình đều hồng, nước mắt phản ứng tuôn ra thấm ướt từng sợi lông mi.

Bộ đạng đáng thương như tiểu nữ nhi vừa bị người ta ức hiếp khi dễ, trong ngoãn ngoãn lộ ra một tia chật vật ủy khuất, tầm mắt hơi dừng lại ở cánh môi đỏ hồng xinh đẹp của Tiêu Đình.

Trong đôi mắt đẹp tĩnh lặng sâu như hải vực bắt đầu nổi lên gợn sóng, chăm chú nhìn căn nguyên tội ác đang gần kề ngay trước mắt. Hình dáng xinh đẹp như cánh hoa anh đào, mềm ấm ngọt ngào làm người muốn cắn thử.

Tuy không phải lần đầu chạm qua nhưng Mỹ Đổ Toa vẫn luôn bị mỗi một tấc da thịt, phong tư của Tiêu Đình hấp dẫn, trong đôi mắt đẹp trong trẻo bắt đầu nổi lên tà ý.

Ngọc thủ thon dài chậm rãi tháo ra mặt nạ, Mỹ Đổ Toa cười tà mị xoay người lại nhéo cằm Tiêu Đình, một tầng năng lượng ẩn ẩn khuếch tán tạo ra vùng không gian chi lực bao lấy hai người.

Một tấm màn năng lượng mỏng trong suốt ngăn cách cả hai với bên ngoài, nháy mắt như đem hai người vây vào một thế giới khác đầy hương diễm, say mê. Thiên địa lúc này nhợt nhạt vô sắc, trong mắt mỗi người lúc này chỉ tồn tại đối phương.

Mỹ Đổ Toa hứng thú tùy ý nhìn Tiêu Đình, dung nhan yêu diễm chậm rãi áp sát mang đến cảm giác áp bách làm Tiêu Đình không dám thở mạnh, đỏ mặt nhìn nàng. Đôi môi đỏ căng mọng hé mở chủ động truy kích, ngậm lấy cánh môi hồng nhuận của Tiêu Đình.

Đầu lưỡi nóng ấm vẽ một đường, chậm rãi mà mãnh liệt phác họa từng đường nét, hình dạng mềm mại trên môi Tiêu Đình.

Tiêu Đình ôm lấy Mỹ Đổ Toa, cúi đầu há miệng nhẹ nhàng đáp lại, bàn tay bắt đầu không an phận trên vòng eo kiều mềm của Mỹ Đổ Toa.

Đôi bên đắm chìm trong nhu tình mật ngọt, qua một lúc lâu mới thở dốc hơi tách ra, nhìn vẻ mặt đỏ bừng ướt át, trong mắt ẩn ẩn lửa tình khô nóng của nhau cả hai không khỏi mỉm cười.

Lần này Tiêu Đình chủ động hôn Mỹ Đổ Toa, nụ hôn càng thêm cuồng nhiệt kích tình, từng bước ép sát Mỹ Đổ Toa vào lan can không cho nàng có cơ hội tránh thoát.

Một đường xâm lược chiếm hữu mật ngọt trong miệng nàng, mà tiểu yêu tinh trong lòng không chút e dè, nước đến thuyền dâng hài hòa phối hợp cùng Tiêu Đình.

Pháo hoa trên trời liên tục nổ vang vẽ ra muôn hình vạn trạng màu sắc tươi đẹp trên trời, cũng biến thành một dạng tồn tại nhợt nhạt vô sắc phụ trợ cho hai người.

Lửa tình bạo khởi, thân thể ngựa quen đường cũ ăn qua biết vị dần dần nổi lên phản ứng, dường như chỉ hôn thôi vẫn chưa đủ để xoa dịu khô nóng đang thiêu đốt thần hồn cả hai.

Tiêu Đình từ môi nàng hôn lên sườn mặt, đôi mắt sóng mũi nàng, lại từ môi nàng đi xuống cổ, sau đó quyến luyến ở vành tai nàng khẽ cắn một chút, sau đó Tiêu Đình gục đầu lên vai Mỹ Đổ Toa thở dốc.

Mỹ Đổ Toa cũng không khá hơn, thân thể đã sớm mềm nhũn dựa vào người Tiêu Đình run rẩy từng hồi, đôi môi căng mọng càng thêm sưng đỏ như dính huyết, cánh môi trơn bóng ướt át dính đầy dấu vết yêu đương của hai người.

Nàng ôm lấy đầu Tiêu Đình, chậm rãi vuốt ve gáy Tiêu Đình, nếu không phải đang ở bên ngoài, cả hai sớm đã nước sữa giao hòa, cá nước thân mật.

Vùng không gian chi lực nhỏ hẹp lúc này tràn ngập mùi hương thơm ngọt của hai người, từng đạo u hương ái muội quyến luyến đan xen vào nhau.

Tiêu Đình vuốt ve tấm lưng thon mềm lả lướt của Mỹ Đổ Toa, vỗ về ai ủi nàng sau đó chậm rãi buông tay cùng nàng tách ra.

Đầu ngón tay ôn nhu vuốt ve lau cánh môi Mỹ Đổ Toa, chỉnh lại vài lọn tóc rối loạn qua sau tai nàng, cẩn thận giúp nàng đeo lại mặt nạ.

Vùng không gian chi lực cởi bỏ, thân ảnh hai người một lần nữa hiện ra.

Tiểu Y Tiên vốn chuyên chỉ chú xem pháo hoa, bất quá hai người làm ra oanh động không nhỏ, tạo ra không gian chi lực, ba động năng lượng chỉ có Đấu Tông mới có này nàng không cảm nhận được thật hổ thẹn với danh xưng tông chủ Độc Tông.

Tiểu Y Tiên lãnh đạm nhìn vào khoảng không trống trải trong suốt thỉnh thoảng gợn lên vài tia vặn vẹo gợn sóng gần đó, đôi mắt màu xám tro không khỏi tràn ra một ít xem thường.

Nàng lắc đầu vuốt mái tóc bạc trắng không quan tâm hai người sống chết, an tĩnh đứng cho Tử Nghiên nắm tay mình cùng xem phóa hoa.

Càng nhìn càng thấy Tử Nghiên thuận mắt không ít, tuy nàng có chút trẻ con nghịch ngợm nhưng thiên chân đơn thuần, ít ra sẽ không thấy sắc quên bạn.

Tiêu Đình và Mỹ Đổ Toa trở lại, may mắn có mặt nạ che chắn dung nhan đỏ bừng chưa kịp tiêu tán, Tiêu Đình nhìn lướt qua Tiểu Y Tiên và Tử Nghiên, thấy hai người còn chăm chú xem pháo hoa, nhẹ thở ra một hơi.

Mà Tiêu Đình và Mỹ Đổ Toa từ sau lần đó hôn nhau suốt phần thời gian còn lại đều ăn ý tách nhau ra, không có bất cứ cử chỉ hành động thân mật nào.

Trên đường trở về đều trầm mặc, Tiểu Y Tiên khó hiểu nhìn Tiêu Đình, há miệng không ra tiếng dùng khẩu hình hỏi.

"Hai người cãi nhau sao?"

Tiêu Đình lắc đầu cười khổ, dưới ánh mắt nghi hoặc xen lẫn thương hại dặn dò bảo trọng của Tiểu Y Tiên, Tiêu Đình chọn cách im lặng không nói gì thêm.

Chẳng lẽ lại nói hai người không dám tới gần nhau là vì tránh mất khống chế tiếp tục ở giữa phố thân mật triền miên.

Trở về phủ đệ của Tiểu Y Tiên, mọi người ai nấy về phòng. Tiêu Đình theo sau Mỹ Đổ Toa, bước chân cả hai không tự chủ được mà phù phiếm mông lung tràn ngập khẩn trương.

Trái tim bởi vì kích động mà đập như sấm, khí huyết trong người sôi trào, Tiêu Đình nhìn bóng lưng mềm mại, thân kiều thể nhuyễn của Mỹ Đổ Toa, không khỏi nuốt khan một ngụm, hai hàng nước mắt từ khóe miệng như muốn trào ra.

Thân thể bởi vì kích động mà run rẩy, Tiêu Đình liếm môi tăng nhanh cước bộ theo sát Mỹ Đổ Toa, mà Mỹ Đổ Toa cũng không khá hơn, nàng bước nhanh về phòng, chỉ vài bước mà nàng có cảm giác như xa vạn dặm.

Nơi tư mật từ lúc cả hai ở ven hồ đã sớm ướt át dính nhớp, dày vò nàng vô cùng khó chịu, mỗi bước đi đều đang nhắc nhở nàng đang ở trong tình huống chật vật xấu hổ đến tột cùng.

Ngọc thủ mát lạnh đột nhiên bị bàn tay nóng rực kèm ánh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net