Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này hông có gì đặc sắc đâu mọi người, chủ yêu đi mua dược liệu với tìm manh mối Bồ Đề Hóa Thể Tiên cho Tiểu Y Tiên thôi. :((

******************************

Người nọ mỉm cười đưa tay ra trước mặt Tiêu Ngọc, Tiêu Ngọc đưa tay bắt lấy gắng gượng đứng dậy, vẻ mặt đầy kích động.

"Tiêu Đình..."

"Biểu tỷ, xin lỗi... ta đến muộn."

Nhìn Tiêu Ngọc một thân nhuộm huyết, khóe miệng còn lưu máu tươi, Tiêu Đình tự trách nói, lấy ra hai lọ đan dược đưa cho Tiêu Ngọc, nhờ cô phân phát cho mọi người.

"Là bằng hữu phương nào, đây là ân oán riêng giữa Ma Viêm Cốc và Già Nam, các vị không nên nhúng tay vào." Tạ Chấn nhìn một lớn một nhỏ vừa xuất hiện trầm giọng nói.

"Ha ha, Ngô Hạo, đã lâu không gặp không ngờ ngươi lại chật vật như vậy." Tử Nghiên bỏ ngoài tai Tạ Chấn, nhìn Ngô Hạo đang suy yếu nằm dưới đất, tiếng cười lanh lảnh vang vọng khắp sơn cốc.

"Tiêu Ngọc trưởng lão, họ là ai?" Một nữ đệ tử rụt rè tới gần Tiêu Ngọc nhỏ giọng hỏi.

Các đệ tử này vừa vào nội viện đương nhiên không nhận thức lứa đệ tử của những năm trước, những đạo sư khác nhìn Tiêu Đình, sau một lúc ngờ ngợ đột nhiên mừng như điên.

"Tiêu Đình, Bàn Môn... chúng ta được cứu rồi."

Không biết là đạo sư nào nói nhưng nó như quả bom thả vào đám đông, các đệ tử đều mang tâm thái ngưỡng mộ muốn nhìn rõ huyền thoại ở nội viện.

"Ngươi... bỏ đi bấy lâu hôm nay rốt cuộc cũng chịu xuất hiện."

Ngô Hạo ho khan nuốt vào một viên đan dược, được một đạo sư nâng dậy nhìn Tiêu Đình cười nói. Tiêu Đình nhún vai mỉm cười, ánh mắt chậm rãi nhìn từng người, sau cùng dừng lại ở Tiêu Ngọc.

"Mọi người vẫn ổn chứ?"

Nghe Tiêu Đình hỏi, khóe mắt Tiêu Ngọc đột nhiên chua xót, nàng nghiến răng nói.

"Không được để chúng thoát, đã có ba đệ tử bị chúng giết hại."

"Một tên cũng không thoát được." Tiêu Đình khẽ gật đầu trầm giọng nói. Sau đó xoay người đi về phía Tạ Chấn.

Tạ Chấn nhìn Tiêu Đình tu vi chỉ là Đấu Hoàng nhất tinh, nội tâm ngưng trọng thoáng thả lỏng thậm chí trào ra vài phần khinh thường.

"Xem ra Già Nam học viện vẫn còn vài tên cuồng vọng khác."

Bị một nha đầu nhỏ tuổi cảnh giới kém hơn mình xem thường, Tạ Chấn tức giận không nhẹ, đấu khí hùng hồn trong cơ thể bạo phát, đấu khí màu trắng như hàn băng bao phủ trảo thủ.

"Nha đầu, ta sẽ cho ngươi biết nhân ngoại hữu nhân, đừng nghĩ bản thân có chút thiên phú thực lực liền coi thiên hạ quần hùng không ra gì."

Tạ Chấn lao về phía Tiêu Đình, trảo thủ bén nhọn phát ra tiếng xé gió bén nhọn nhắm vào trái tim Tiêu Đình.

Tiêu Đình thản nhiên nhướng mày, thân pháp quỷ dị lách sang trái một bước, chỉ thấy một trảo thủ sắc bén lấy tốc độ nhanh đến mức chỉ lưu lại tàn ảnh mờ nhạt sượt qua ngực cô.

"Cũng tạm được." Tiêu Đình vuốt lại cổ áo thản nhiên nói.

Tạ Chấn thoáng kinh hoàng nhìn Tiêu Đình, qua một chiêu vừa rồi, luận tốc độ Tạ Chấn hiển nhiên thua Tiêu Đình một bậc. Bất quá sự kinh ngạc chỉ thoáng qua, nháy mắt thay bằng vẻ âm lệ, trảo thủ như mưa liên tục vồ về phía Tiêu Đình.

Tiêu Đình nhíu mày đánh ra một quyền, một cỗ ám kình mạnh mẽ nóng cháy bạo phát, cùng trảo thủ va chạm phát ra tiếng nổ lớn.

Tạ Chấn bị đánh lui về sau ôm ngực nôn ra một ngụm máu, hắn bàng hoàng nhìn Tiêu Đình.

"Ngươi che giấu thực lực?"

Khó trách Tạ Chấn nói vậy, qua một lần giao thủ đấu khí băng hàn của lão đã bị ám kình nóng cháy của Tiêu Đình áp chế, thậm chí làm đấu khí trong người lão bắt đầu rối loạn.

Tiêu Đình chiếm thượng phong, các học viên vui mừng đồng loạt hoan hô, vẻ mặt đỏ bừng đầy kích động, bọn họ ở ngoại viện đã sớm nghe kể về vị học tỷ tên Tiêu Đình, Tiêu Đình đã sớm là mục tiêu phấn đấu của bọn họ.

Bên ngoài sơn cốc, Tiểu Y Tiên khoan thai tới muộn, tất cả đệ tử Ma Viêm Cốc vây quanh cốc khẩu đều chết sạch, thi thể tím đen thối rữa nằm rải rác khắp nơi.

Mạc Phong và Mạnh Linh đi ở phía sau Tiểu Y Tiên không khỏi rùng mình khiếp sợ, không dám thở mạnh.

Tiêu Đình không muốn phí thời gian cùng Tạ Chấn, nhìn lão thoáng cười lạnh, thân ảnh quỷ dị biến mất, một đạo kình phong nóng cháy khủng bồ đánh úp xuống lưng lão.

Uy áp cường đại đánh úp xuống khiến hai chân Tạ Chấn run rẩy, lão nghiến răng dùng hết sức bình sinh xoay người lại đánh ra một trảo.

"Oành."

Đấu khí hùng hồn xen lẫn khí áp nóng cháy quét qua sơn cốc, khuynh đảo vách núi. Cánh tay Tạ Chấn truyền tới tiếng xương vỡ, thân hình lão va mạnh vào một tảng đá, liên tục nôn huyết.

"Ngươi... Rốt cuộc là người phương nào?" Tạ Chấn kinh hãi thều thào nói.

"Tiêu Đình, Tiêu Môn."

"Tiêu Đình!!" Cái tên này như sấm rền bên tai, sắc mặt Tạ Chấn đại biến, người năm đó cùng nội viện Già Nam quét sạch liên minh của Hàn Phong, Tiêu Đình.

Lúc này trong đầu Tạ Chấn chỉ có duy nhất một ý niệm trốn chạy bảo toàn tính mạng. Lão vung trảo đánh một trảo kình về phía đám đệ tử và Tiêu Ngọc, sau đó nhanh chân lách người ra khỏi cốc khẩu.

"Giết chúng." Tạ Chấn phân phó hai gã Đấu Vương đang đứng bên ngoài. Hai gã Đấu Vương nhìn nhau nuốt nước bọt, không biết làm sao cho phải.

Tiêu Đình hóa giải trảo kình của Tạ Chấn, không gấp gáp đuổi theo Tạ Chấn, chỉ lạnh lùng nhìn hai gã Đấu Vương.

Hai tên Đấu Vương đã không còn đường lui, bọn họ muốn đuổi tận giết tuyệt nhóm người Già Nam, giờ phút này chẳng lẽ Tiêu Đình lại tha mạng cho bọn họ.

Cả hai đồng loạt liều mạng xuất kiếm cùng phối hợp đánh về phía Tiêu Đình.

Tiêu Đình thoáng cười lạnh đánh ra một quyền, trường kiếm của hai gã như cành cây yếu ớt nháy mắt vỡ nát, mà hai gã Đấu Vương bị đánh va vào vách đá.

Thân hình vỡ nát như quả dưa hấu bị ném mạnh vào tảng đá.

Chỉ một chiêu, đoạt mạng hai gã Đấu Vương. Chứng kiến một màn huyết tinh thô bạo này, các đệ tử không những không khiếp sợ mà còn càng thêm lấp lánh ngưỡng mộ.

Một vài đệ tử Ma Viêm Cốc còn sống đồng loạt run rẩy bỏ chạy, chỉ là chưa được bao xa đột nhiên bọn chúng ngã vật ra đất liên tục co giật, sau đó nôn ra máu đen tắt thở.

"Đáng tiếc, tên tặc già đó chạy thoát." Tiêu Ngọc tiếc hận nói.

"Hắn chạy không thoát." Tiêu Đình bình thản cười nói.

"Ngô trưởng lão, mọi người không sao chứ?" Mạc Phong và Mạnh Linh từ trên sơn cốc nhảy xuống chạy về phía Ngô Hạo.

"Không ngờ có thể gặp lại ngươi ở đây, các trưởng lão đều thường xuyên nhắc tới ngươi." Ngô Hạo nhìn Tử Nghiên không khỏi mỉm cười.

"Hừ, những lão nhân đó tìm ta cũng không có việc gì tốt, lại muốn ta tìm dược liệu." Tử Nghiên khoanh tay ngoe nguẩy hai bím tóc bỉu môi tỏ vẻ không quan tâm, nhưng không khỏi vui vẻ mỉm cười.

Ngô Hạo đương nhiên không dám phản bác, luận bối phận Tử Nghiên là Đại sư tỷ của đại đa số đệ tử nội viện.

Ngay lúc này một đạo bạch ảnh dừng lại trên đỉnh sơn cốc, người nọ buông tay ném xuống một thi thể già nua co quắp.

Mọi người kinh hãi nhìn khối thi thể, phát hiện không ai khác chính là Tạ Chấn, chỉ là hắn đã chết, thân thể nổi đầy các vết ban độc tím đen, nhìn qua như là trúng độc bỏ mình.

Tất cả không hẹn cùng nhìn về phía bạch y cô nương thanh nhã xuất trần, thoạt nhìn có vẻ nhu nhược dịu dàng động lòng người đang phiêu phù đứng yên giữa không trung.

Dưới ánh nhìn chuyên chú của mọi người, Tiểu Y Tiên từ từ hạ thân xuống đất đi tới gần Tiêu Đình, nàng vén tóc ra sau tai nở một nụ cười thuần lương vô hại, nhưng câu nói tiếp theo sau đó làm mọi người không rét mà run.

"Xin lỗi, muội vốn định bắt sống, không ngờ hắn quá yếu, đã bị độc phát công tâm mất mạng."

Lời này ngay cả Huyết Kiếm Ngô Hạo cũng không nhịn được nuốt nước bọt, vì sao những hồng nhan bên cạnh Tiêu Đình mỗi một lần xuất hiện đều khủng bố, ngoan độc.

Tiêu Đình lắc đầu cười tỏ vẻ không sao, trầm ngâm hỏi Ngô Hạo.

"Ma Viêm Cốc rốt cuộc như thế nào lại cùng Tiêu Môn, Già Nam kết oán."

"Ma Viêm Cốc là tồn tại lâu đời ở Hắc Giáp Vực, không có ân oán sâu nặng với Già Nam, Tiêu Môn sau khi thành lập chỉ trong hai năm phát triển quá nhanh, thế lực bành trướng chóng mặt nên việc xung đột với các thế lực khác là không thể tránh khỏi.

Danh tiếng Tiêu Môn càng thịnh, sự tranh chấp với Hắc Giáp Vực cực lớn. Ma Viêm Cốc là thế lực dẫn đầu tranh chấp cùng Tiêu Môn, bọn họ căn cơ sâu rộng, thủ đoạn tàn ác, quan hệ cực rộng, Tiêu Môn liên tục bại lui.

Ở thời khắc quyết định, Già Nam xuất lực chi viện Tiêu Môn tránh một hồi đại kiếp, vô số cường giả Ma Viêm Cốc vong mạng trong trận chiến này.

Cũng vì vậy Ma Viêm Cốc kết thù cùng Già Nam, hai năm nay đều nhắm vào các đoàn học viên ra ngoài rèn luyện, đã có vô số đệ tử chết thảm trong tay chúng."

Ngô Hạo phẫn hận nói, hắn cực kỳ phẫn nộ với thủ đoạn tàn nhẫn đê tiện lạm sát người vô tội của Ma Viêm Cốc.

Sắc mặt Tiêu Đình càng thêm trầm lạnh, quá nhiều đệ tử vô tội bỏ mạng, khó trách Già Nam từ thế trung lập ở Hắc Giáp Vực dần lây dính vào phân tranh.

"Ma Viêm Cốc có cường giả Đấu Tông sao?"

"Có, nghe nói cốc chủ Ma Viêm Cốc là Đấu Tông, nhưng hắn bế quan nhiều năm chưa từng xuất hiện. Những cường giả thực thụ đều không hứng thú với danh hào trên Hắc Bảng ở Hắc Giáp Vực.

Ma Viêm Cốc lần này còn cố tình lôi kéo các thế lực trước đây của Hàn Phong tham gia cùng chống lại Già Nam và Tiêu Môn."

"Xem ra hai năm không gặp, Hắc Giáp Vực lại càng thêm hỗn loạn." Tiêu Đình thở dài.

"Các ngươi lần này đến đây là..." Ngô Hạo tò mò nhìn Tiêu Đình.

"Gặp Đại trưởng lão, hơn nữa Hắc Hoàng Thành sắp tổ chức đại hội đấu giá, ta muốn đến đó trao đổi linh dược và một số thông tin tình báo." Tiêu Đình cười thản nhiên nói.

"Đại hội đấu giá Hắc Hoàng Thành? Ta có nghe nói, hội đấu giá quy mô lớn nhất Hắc Giáp Vực vài năm mới diễn ra một lần. Nếu vậy chúng ta cũng không trì hoãn các ngươi, nhưng mọi người phải cẩn thận, tham gia đấu giá chính là sẽ cọ xát với hơn một nửa các thế lực lớn ở Hắc Giáp Vực, Ma Viêm Cốc cũng sẽ tham dự." Ngô Hạo hơi nhíu mày nói.

"Ta cũng muốn gặp đám người Ma Viêm Cốc xem thử bọn chúng rốt cuộc muốn gì. Đi thôi, chúng ta hộ tống mọi người trở về học viện, sau khi xong việc ta sẽ ghé thăm mọi người." Tiêu Đình hướng Ngô Hạo và Tiêu Ngọc nói.

"Cách đây hai mươi dặm có một thành thị, chỉ cần tới đó chúng ta có thể liên lạc được với học viện, đến lúc đó xem như an toàn."

Tiêu Ngọc thở ra một hơi nói, sau đó cùng Ngô Hạo và các đạo sư khác bắt đầu tổ chức dẫn dắt các học viên trật tự ra khỏi sơn cốc.

Tiêu Đình đưa nhóm người Tiêu Ngọc đến thành thị gần nhất, sắp xếp an toàn ổn thỏa mới rời đi, ba người Tiêu Đình không dám chậm chạp từ tốn như trước bắt đầu toàn lực phi hành.

Sau một ngày phi hành không ngừng nghỉ ba người rốt cuộc tới gần khu vực phụ cận của Hắc Hoàng Thành. Cả ba không  phi hành mà hạ xuống đất dùng thân thủ cước bộ thoắt ẩn thoắt hiện lao đi.

Người từ các phía đổ về Hắc Hoàng Thành nhiều không tả hết, va chạm phát sinh vô số xung đột, chỉ hai ngày ngắn ngủi mỗi một đoạn hành trình đều phát sinh hoặc chứng kiến những tràng huyết tinh.

Khiến Tiểu Y Tiên dù sống ở nơi hỗn loạn như Xuất Vân đế quốc cũng phải kinh ngạc với hoàn cảnh nơi đây, riêng Tiêu Đình và Tử Nghiên lại cảm thấy bình thường, nơi này nếu không có xung đột chém giết mới là bất thường.

Đi đến phía cuối đường mòn nhỏ, xuyên qua những đại thụ rậm rạp, một tòa thành khổng lồ như ẩn như hiện lộ ra giữa làn sương chiều cuồn cuộn đang che phủ đất trời.

Đứng trên sườn dốc, Tiêu Đình không khỏi cảm thán trước quy mô của tòa thành. Có thể đứng vững ở Hắc Giáp Vực, làm chủ một cơ ngơi khổng lồ như vậy thật khiến vạn người hâm mộ ước mong.

Toàn bộ tường thành xây bằng vật liệu đặc biệt, đá xây thành đều màu đen sáng như gương, phát ra khí thế lạnh lẽo ám trầm, mặt đá sáng bóng như gương phản chiếu ánh mặt trời làm tăng thêm phần huyễn lệ.

Hơn nữa đá này có khả năng phản ngược lại đòn công kích từ bên ngoài, Hắc Hoàng Tông dùng tài liệu đắt tiền này để xây cả tòa thành, tài lực thâm sâu khó lường.

Ngay cả Tiểu Y Tiên cũng kinh ngạc không ngớt, Tiêu Đình chép miệng than thở.

"Cuộc sống của người có tiền."

Người ở Hắc Giáp Vực không có quy củ nhất định, nắm đấm ai lớn người đó quyết định, dùng bạo lực giải quyết, loại quy luật này lại càng thích hợp với ba người Tiêu Đình.

Xuyên qua vô số người khí thế hung hãn thực lực không tồi, ba người không khỏi tò mò quan sát, lộ tuyến của bọn họ đều dồn về Hắc Hoàng Thành.

Người đông như kiến, tính tình kỳ quái nóng nảy, độc ác thâm trầm... đều có, tất cả cùng hội tụ ở Hắc Hoàng Thành khó tránh những ngày tiếp theo nổi lên phong ba.

Tiêu Đình nắm tay Tử Nghiên, cúi đầu nhìn nàng nhẹ giọng dặn dò.

"Vào trong thành muội thành thật một chút, tuy bên trong có không ít bảo vật nhưng không thể tùy tiện lấy như trước, sẽ chuốc lấy vô số phiền phức."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Đình, Tử Nghiên chân nọ đá chân kia cúi đầu bất đắc dĩ rầu rĩ nói.

"Đã biết."

"Chúng ta đi thôi."

Tiêu Đình quay sang Tiểu Y Tiên cười nói, nắm tay Tử Nghiên dẫn đầu đi vào thành.

Tiểu Y Tiên gật đầu đi ở phía sau Tiêu Đình và Tử Nghiên, ánh mắt vẫn luôn tìm tòi quan sát cảnh vật và những người đi đường xung quanh. Đôi mắt màu xám tro đột nhiên ánh lên sự lạnh lẽo túc sát, làm những kẻ qua đường cảm nhận được sự nguy hiểm, vội thu lại ánh mắt càn rỡ buồn nôn của bọn họ.

Cảm nhận được những kẻ càn rỡ đó vội vã quay đầu đi, Tiểu Y Tiên khẽ hừ lạnh, chậm rãi thu ngọc thủ vào ống tay áo. Chỉ cần nàng động một chút, trừ những cường giả thực lực tương đương nàng, e rằng cả con đường này đều không có một tia sinh cơ.

Lặng lẽ trấn áp những kẻ không an phận, Tiểu Y Tiên mới nhẹ nhàng cất bước đi song song cùng Tiêu Đình. Trong thời gian đồng hành cùng Tiêu Đình, nàng thật muốn sửa đổi bản tính lạnh lùng tàn nhẫn đến vô tình đã được hun đúc suốt mấy năm qua.

Với điều kiện là chỉ đối đãi với Tiêu Đình và bằng hữu của cô, những người thật sự vô hại không có tính uy hiếp với nàng, ví dụ Tử Nghiên.

Đối với những kẻ qua đường này, nàng tùy thời đều có thể lặng lẽ không tiếng động giết chết chúng. Đây chính là điểm đáng sợ của Độc Sư.

Mấy năm qua vong hồn dưới tay nàng chỉ dùng con số hàng ngàn để tính, nàng ôn hòa cùng Tiêu Đình và Tử Nghiên an ổn ở chung suốt mấy tháng qua là đã tận lực khắc chế bản tính lạnh lùng vô tình tàn nhẫn của bản thân.

Hàn ý cùng khí tràng bức người theo từng bước chân xa dần của Tiểu Y Tiên mà tiêu tán, những người xung quanh không khỏi lau mồ hôi lạnh.

Thầm nghĩ may mắn bởi vì bọn họ mới chỉ dùng ánh mắt bất thiện đánh giá từng bộ phận trên người nàng, chưa có hành động hay lời nói nào.

Xuống triền dốc đi thêm một đoạn, cổng thành to lớn đã xuất hiện trước mặt, dòng người xếp hàng dài hơn trăm thước tạo nên vô số âm thanh ồn ào hỗn loạn.

Trong dòng người đông đúc phức tạp, có không ít nam tử cởi trần, trên người đầy vết sẹo, hoặc râu ria xồm xoàm, khắp người rậm rạp lông hoặc hình xăm...

Đường xa khói bụi làm trên người chảy ra không ít mồ hôi, hàng ngàn người cùng tụ một chỗ tạo nên một ít khí vị khá... nặng mùi.

Tiêu Đình nhất thời phong bế hô hấp, một Đấu Tông hít vào một hơi có thể một giờ mới thở ra, Tiểu Y Tiên không nhịn được dung nhan hờ hững băng sương cũng phải nhíu mày.

"Khụ..."

Tử Nghiên đơn thuần không biết che giấu, trực tiếp đưa tay nhéo mũi nín thở, gương mặt vì nhịn thở mà đỏ bừng vừa buốn cười vừa đáng yêu.

Tiêu Đình có kinh nghiệm từ nhỏ lăn lộn ở những nơi long xà hỗn tạp, rừng thiêng nước độc đầy chướng khí, lấy ra một gói phấn thơm đưa cho nàng.

"Cái này là gì nha, oa... thật thơm."

Tử Nghiên cầm lấy túi thơm ngửi một chút, lập tức vui vẻ không buông tay, liên tục đưa lên mũi ngửi.

"Là túi thơm tỷ tự chế, còn rất nhiều nếu muội muốn cứ nói."

Tiêu Đình xoa đầu nàng cười nói, đồng thời đưa một gói khác cho Tiểu Y Tiên. Tiểu Y tiên cầm gói thơm trong tay, đôi con ngươi màu xám tro lạnh lẽo thoáng run rẩy, ánh lên một tia hoài niệm, như đang thông qua túi thơm thấy được một hình ảnh khác.

Tiêu Đình lúc đó tuy cố thu liễm tu vi nhưng vẻ nghịch ngợm ranh mãnh vẫn không giấu được, một thân tu vi đều bại lộ trong mắt Tiểu Y Tiên. Cả hai ngây ngô mà nháo loạn Ma Thú sơn trấn.

Tiểu Y Tiên lúc đó dù đã cố gắng, tu vi vẫn chỉ dừng ở tam, tứ đoạn... Thể chất đặc thù, nàng vô lực tiến bộ trong tu luyện, mỗi ngày trà trộn ở tiểu trấn hành y chữa trị cho những người bị thương từ các dong binh đoàn.

Bởi vì vẻ ngoài xuất chúng, nhu nhược nên có không ít nam nhân càn rỡ luôn dùng ánh mắt tục tằn dầu mỡ xem xét nàng, buông ra những lời nói trêu ghẹo dơ bẩn....

Hồi ức dừng lại ở khoảnh khắc đó, trong mắt Tiểu Y Tiên dần khôi phục lại vẻ lãnh huyết vô tình, thậm chí nồng đậm hơn so với trước.

Nàng siết chặt túi thơm trong tay, nếu nàng không có thực lực, ở lại Ma Thú tiểu trấn, sớm muộn gì cũng thành đồ chơi trong tay  kẻ nào đó.

Cho dù có bắt nàng lựa chọn trăm lần ngàn lần, nàng vẫn sẽ chọn con đường ngày hôm nay, không chút hối hận.

Tiêu Đình thu hết thảy biến hóa của Tiểu Y Tiên, ẩn ẩn đoán được ít nhiều tâm tình nàng, không ngăn được khẽ thở dài, nhẹ vỗ vỗ vai nàng.

"Chúng ta đi thôi."

Tiểu Y Tiên hồi phục tinh thần hơi gật đầu, cùng Tiêu Đình nhấc từng bước xếp hàng vào thành. Những ánh mắt nhìn về nhóm Tiêu Đình càng lúc càng nhiều, càng trắng trợn không kiêng nể, sau cùng có một nhóm người bắt đầu không kiêng nhẫn mở miệng thô tục.

"Chậc chậc, con đàn bà đó thật xinh đẹp, da trắng nhìn qua mềm yếu nhu nhược, không biết bộ dạng này lúc khóc lóc xin tha sẽ thế nào, đã lâu rồi mới phát hiện hàng cực phẩm như thế..."

"Con nhóc bên cạnh cũng không kém, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, thật sạch sẽ..."

"Nhóc con đó tuổi tác xấp xỉ tiểu cô nương ngươi bắt được tháng trước, đáng tiếc tiểu cô nương đáng yêu như vậy lại bị người làm chết."

Tiêu Đình và Tiểu Y Tiên vốn dĩ không muốn thêm phiền phức, nên đối với những lời lẽ tục tĩu dơ bẩn muốn mắt điếc tai ngơ không phản ứng, nhưng nội dung sau đó từ miệng bọn chúng toát ra nháy mắt làm hai người nổi lên lửa giận.

Tiêu Đình nhìn về phía phát ra tiếng nói, cách cổng thành không xa có một toán mười người đang nhàn rỗi đứng đợi xếp hàng, sau khi bọn họ phát ra tiếng cười ghê tởm, một số nam tử khác cũng phụ họa, bắt đầu buông lời trêu ghẹo, đánh giá thân hình ba người.

Hàng ngàn người xếp hàng dài đằng đẵng, chờ đợi lâu sinh nhàm chán, hiếm có dịp trêu ghẹo đùa giợn nữ nhân bọn họ đương nhiên không bỏ qua.

Dòng người tiếp tục chậm chạp tiến lên phía trước, Tiêu Đình nắm tay Tử Nghiên không cho nàng xúc động làm càn, bình tĩnh đi lên vài bước, Tiểu Y Tiên theo sau, dung nhan lạnh lẽo ám trầm, ngọc thủ vẫn luôn giấu trong ống tay áo.

Những nam nhân thấy nhóm Tiêu Đình không phản ứng, thoáng vui vẻ xen lẫn khinh thường. Ở thế giới này mạnh được yếu thua, đối với loại xúc phạm này vẫn có thể nhịn chứng tỏ ngươi không có năng lực phản kháng.

Có một số người chuyên bắt nạt người khác, lý do rất đơn giản, bởi vì nhìn ngươi yếu đuối bất lực, ngươi không phản kháng nên ta thoải mái ức hiếp.

Một số người cảm thấy nội tâm ngứa ngáy, tay chân bắt đầu không an phận muốn tiến lên. Mười nam tử vừa rồi nhìn ba người im lặng càng thêm đắc ý cười to, vài tên mang theo ánh mắt nóng rực đi tới.

"Phụt..."

Âm thanh trầm thấp thoáng bùng lên sau đó trở về yên tĩnh nguyên bản, mười đại hán to lớn hùng hổ nháy mắt biến thành ngọn đuốc sống, thân thể không cầm cự được lâu, chỉ trong vài giây đã hóa thành tro bụi rơi đầy đất.

Dòng người sau vài lần chớp mắt tiêu hóa một loạt hình ảnh ngắn ngủi vừa rồi, sắc mặt như thấy quỷ vội vàng tránh xa như tránh tà, trong lòng rét run không dám thở mạnh, sợ người tiếp theo sẽ là mình.

Tiêu Đình tiếp tục đi về phía trước, chậm rãi quay đầu lại nhìn đám đông hỗn loạn phía sau, tròng mắt đỏ ngầu tràn ngập túc sát mang theo ý vị cảnh cáo.

Việc vừa rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net