Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu chỉ là Bồ Đề Hóa Thể Tiên thì không khó như Lâm Tiêu tiểu thư nghĩ." Diêm lão vuốt râu chậm rãi nói.

"Diêm lão nói lời này..."

"Đừng hiểu lầm, Thiên Dược Phường không có bảo vật bậc này, chỉ là theo luồng thông tin nội bộ ta biết được, đại hội đấu giá của Hắc Hoàng Tông năm nay vừa vặn có vật này."

Nghe vậy Tiêu Đình và Tiểu Y Tiên không khỏi vui vẻ kích động.

"Đây chỉ là tin tức ngoài luồng, hơn nữa còn có tin đồn dùng Bồ Đề Hóa Thể Tiên có thể truy ra được tung tích của Bồ Đề Tâm, thật hay giả còn không biết được, cũng không loại trừ khả năng vì để gây sự chú ý và muốn bán được giá cao, thông tin này do Hắc Hoàng Tông cố tình tung ra. Thủ đoạn này lão phu đã thấy nhiều.

Nhưng dù thế nào nếu muốn có được Bồ Đề Hóa Thể Tiên, chắc chắn sẽ gặp không ít khó khăn."

"Đa tạ Diêm lão chỉ điểm." Tiêu Đình chắp tay thành thật cảm tạ Diêm lão.

"Lâm Tiêu tiểu thư đừng nói vậy, một viên Đấu Linh Đan cực phẩm đổi năm gốc dược liệu là Thiên Dược Phường chúng ta chiếm tiện nghi, thông tin này xem như bồi thường." Diêm lão cũng cười từ tốn nói.

"Chỉ thông tin này đối với ta đã bằng một viên Đấu Linh Đan. Hôm nay có việc quan trọng cần giải quyết, ngày sau tiểu nữ sẽ đến bái phỏng nhị vị."

Một lần nữa hướng Diêu phường chủ và Diêm lão chắp tay, Tiêu Đình không nán lại thêm dẫn theo Tiểu Y Tiên và Tử Nghiên đi xuống thang lầu.

....

"Theo tình hình này muốn lấy được Bồ Đề Hóa Thể Tiên e là không dễ dàng." Tiểu Y Tiên cố nén kích động vui mừng trong lòng thở dài nhìn về thực tại.

"Ít ra vẫn phải chuẩn bị tài lực cho tốt trong buổi đấu giá, nếu không đường hoàng mua được..." Tiêu Đình quay sang nhìn Tiểu Y Tiên cười đầy ẩn ý.

Nghe vậy trên mặt Tiểu Y Tiên vẫn tràn đầy lo lắng, ngược lại Tử Nghiên hưng phấn liên tục gật đầu, đối với loại chuyện này nàng càng thích.

"Khụ, dù sao đó cũng chỉ là biện pháp bắt buộc sau cùng, hiện tại chúng ta vẫn phải dựa theo quy củ nơi này. Đồ vật đó khó mà dùng kim tệ để định giá, một tuần nữa bắt đầu đấu giá hội, trong lúc chờ đợi tỷ nghĩ phải bế quan luyện dược chuẩn bị cho cuộc đấu giá." Tiêu Đình cười nhạt nói.

......

Suy tính một lúc cả ba quyết định đi Hắc Hoàng Các, tuy vừa đắc tội Tề Sơn nhưng nếu tông chủ Hắc Hoàng Tông là người hiểu chuyện ắt sẽ không vì việc này mà đến cửa gây chuyện trước thềm đấu giá.

Hơn nữa ăn ở ngủ nghỉ tại đây miễn phí, Tiêu Đình lại càng muốn đi.

Hắc Hoàng Các, nơi Hắc Hoàng Tông dùng để chiêu đãi các vị cường giả hàng đầu Hắc Giáp Vực. Chung quanh Hắc Hoàng Các đều có thủ vệ canh giữ nghiêm mật người thường tới gần đều bị ngăn lại.

Tại cổng lớn của Hắc Hoàng Các có một hàng dài thủ vệ đứng gác, một lão nhân vận y bào lam đứng đó tiếp đón chào hỏi khách đến.

"Ba vị, nơi này là Hắc Hoàng Tông dùng để chiêu đãi khách quý, không biết ba vị có thẻ bài?"

Tiêu Đình nhìn lão nhân tu vi Đấu Hoàng thất tinh, đưa cho lão thẻ bài, cấp bậc này ở Hắc Giáp Vực đã tính là cường giả một phương, thầm cảm thán sự hùng hậu của Hắc Hoàng Tông.

Lão nhân tiếp nhận thẻ bài, ý cười càng sâu ánh mắt cẩn thận đánh giá ba người.

"Lão phu Xa Thừa là trưởng lão Hắc Hoàng Tông, không biết phương danh của ba vị là gì?"

"Lâm Tiêu, tiểu bối vô danh, vừa mới đến Hắc Giáp Vực, Hắc Hoàng Tông tổ chức đại hội đấu giá nên đến góp vui." Tiêu Đình cười nhạt nói.

"Có lệnh bài của Hắc Hoàng Tông chưa bao giờ là người vô danh." Xa Thừa tuy mỉm cười có lễ nhưng trong lòng thoáng không yên, bởi ba người trước mắt lấy nhãn lực của lão vẫn không nhìn ra được tu vi sâu cạn.

"Chúng ta có thể đi được sao?"

"Tất nhiên, ba vị... Mời. Khi vào trong sẽ có người dẫn đường cho các vị."

Tiêu Đình vừa bước qua cổng lớn của Hắc Hoàng Các, phía sau vang lên từng trận xôn xao.

"Trưởng lão Ma Viêm Cốc, Phương Ngôn đến."

Ma Viêm Cốc cũng đến, Tiêu Đình xoay người lại cẩn thận xem xét. Lão nhân dẫn đầu đoàn người Ma Viêm Cốc vận áo bào mộc mạc màu xám, thực lực Đấu Hoàng cửu tinh đỉnh phong, chỉ còn một bước là tấn cấp Đấu Tông, một lão nhân khác bên cạnh cũng là Đấu Hoàng lục tinh.

Khó trách Ma Viêm Cốc có thực lực chống lại học viện Già Nam.

Tiêu Đình hơi nhíu mày nhìn người vận áo bào trùm kín mặt đi sau cùng trong đoàn Ma Viêm Cốc, khí tức của người này cổ quái vừa xa lạ lại có điểm quen thuộc, Tiêu Đình thoáng trầm tư sau đó xoay mình rời đi.

Bên trong đã có thị nữ cung kính đứng đợi dẫn đường, Tiêu Đình không vội về phòng mà đi đến sảnh lớn tiếp đãi khách của Hắc Hoàng Các.

Đặc điểm của Hắc Giáp Vực là hỗn loạn, nên nơi này cũng mang hơi hướng ồn ào náo loạn, thỉnh thoảng vẫn có lời qua tiếng lại, nhưng chưa đến mức ngươi chết ta sống.

Tiêu Đình chọn một bàn trống gần cửa sổ, ba người bắt đầu chậm rãi ăn uống, nghe ngóng tin tức.

Đề tài mọi người bàn đến nhiều nhất là Bồ Đề Hóa Thể Tiên, Hắc Hoàng Tông quả thật vì muốn bán ra mặt hàng này khâu quảng bá thật không tồi.

Tiếp theo là các thế lực tham gia đấu giá hội lần này, ngoài các thế lực lâu đời ở Hắc Giáp Vực còn có một thế lực vô cùng quen thuộc với Tiêu Đình-Tiêu Môn.

"Nói vậy Nhị ca của tỷ trong vài ngày tới cũng sẽ đến Hắc Hoàng Các." Tiêu Đình cầm chung trà vui vẻ nói.

"Hơn bảy ngày đấu giá hội mới diễn ra, cường giả khắp nơi sẽ lần lượt đổ về đây, chỉ bằng số lượng và tu vi các cường giả ở đây, Xuất Vân hay Gia Mã đế quốc gộp lại đều không sánh kịp." Tiểu Y Tiên nhấp môi khẽ nói.

"Đi thôi, nghỉ ngơi một ngày, ngày mai ta phải bế quan luyện dược, nếu không sẽ thật không có khả năng cạnh tranh trong buổi đấu giá."

Ba người đứng dậy muốn rời đại sảnh đột nhiên tiếng huyên náo từ ngoài cửa truyền đến, một nhóm người hùng hổ muốn xông về phía này.

"Cơ hội tốt để giết gà dọa khỉ." Tiểu Y Tiên nhìn đám người đang hướng tới, trên cánh tay mỗi người đều xăm hình một con sói, hờ hững lạnh nhạt nói.

Tên cầm đầu xông đến trước mặt ba người, vung chân đá vào bàn ghế, vụn gỗ văng tứ tung, ánh mắt âm độc lạnh lẽo nhìn Tiêu Đình, tiếng nói hung mãnh vang khắp đại sảnh.

"Tiện nhân, là ngươi giết người của Khuê Lang Bang ta ở cổng thành?"

Nhìn nam tử trung niên trước mặt, Tiêu Đình thở dài nói.

"Chết cũng đã chết, chỉ giết vài con chó các ngươi không cần chuyện bé xé to."

Nghe Tiêu Đình nói, đám đông nhất thời trố mắt đầy kinh ngạc, dám nói lời này trừ khi là cao thủ một phương, còn không chính là chê mạng quá dài.

"Tiện nhân, đó là cháu ruột của ta, ngươi muốn giải quyết thế nào." Nam tử trung niên hung ác nói.

"Cháu của ngươi thì thế nào, ta cũng sẽ giết chúng." Tiêu Đình thản nhiên nói.

Mọi người nhất thời ồ lên, nam tử trung niên trong cơn tức giận đột nhiên bắt đầu âm trầm đầy thận trọng, người cuồng vọng ắt có bản sự hoặc chỗ chống lưng.

"Ta là bang chủ Khuê Lang Bang- Khuê Sát, ngươi có bản lĩnh liền nêu một thế lực khiến ta kiêng kị, nếu không đừng trách ta độc ác."

"Không cần thử, chúng ta chỉ có ba người không có thế lực đứng sau, đám cẩu các ngươi không cần sợ." Tiêu Đình trào phúng nói.

Trong đại sảnh nhất thời vang lên từng tiếng cuồng tiếu đầy châm chọc, khóe miệng Khuê Sát hơi run rẩy, sát ý nồng đậm. Hắn tung người lên không, chân phải tích tụ đấu khí bùng nổ nhắm vào đầu Tiêu Đình đá tới.

Khuê Sát ra đòn âm hiểm vô sỉ không từ thủ đoạn, vô cùng tàn nhẫn, tại nơi hỗn loạn này hắn chính là tên lưu manh có tiếng khiến nhiều người ngán ngẩm.

Đối với đòn tấn công hung mãnh độc ác đang áp xuống, thân hình Tiêu Đình vẫn đứng yên, kim quang chợt lóe, chân phải thon dài vung lấy tốc độ nhanh như chớp đá vào đùi phải phá giải đòn của Khuê Sát, sau đó lại xoay người đá một cước vào mạn sườn hắn.

Kình lực tản ra làm bàn ghế bằng gỗ quý trong bán kính mười mét đều bị vỡ nát, Khuê Sát bị đá ngã ập xuống sàn kéo theo một rãnh dài hỗn độn đầy gỗ vụn.

"Khụ."

Đợi đến khi Khuê Sát nôn ra một ngụm máu muốn đứng dậy, đám lâu la đi theo hắn mới hoàn hồn lại, run rẩy chạy về phía Khuê Sát đỡ hắn dậy.

"Là Đấu Hoàng sao?"

Đám đông thấp giọng nghị luận, Đấu Hoàng tại đây không hiếm nhưng trẻ tuổi bậc này quả thật vô cùng hiếm thấy.

Khuê Sát khiếp sợ nhìn Tiêu Đình, tự trách bản thân hồ đồ, vừa nhận được tin tức kẻ giết cháu ruột đang ở đây, hắn bị tức giận làm mờ mắt chưa tìm hiểu thực lực đối phương.

"Tại hạ tài nghệ không bằng người, ân oán hôm nay ta sẽ ghi nhớ, ngày sau sẽ đòi lại." Khuê Sát thấy tình huống không ổn thu hồi sát ý chắp tay cắn răng nói.

"Khuê Sát ngươi đã cụp đuôi bỏ chạy còn muốn lên giọng ngày sau lại tới tìm ta, ngươi xem ta là gì." Tiêu Đình không muốn bỏ qua chuyện này, cười lạnh nói.

"Ngươi muốn thế nào? Đây là địa bàn của Hắc Hoàng Tông." Cảm nhận sát ý lóe lên trong mắt Tiêu Đình, Khuê Sát biến sắc thấp giọng nói.

"Ngươi đã biết đây là địa bàn của Hắc Hoàng Tông, há có thể muốn đánh ai thì đánh muốn đi thì đi. Tiếp ba quyền của muội muội ta, nếu sống thì rời đi, nếu không thì chịu chết đi." Tiêu Đình chỉ vào Tử Nghiên thản nhiên nói.

Tử Nghiên đột nhiên bị gọi tên hơi ngẩn người ra, sau đó xoa hai lòng bàn tay lại tỏ vẻ hưng phấn nóng lòng muốn thử.

Mọi người nhìn tiểu cô nương nhỏ nhắn chỉ tới eo bọn họ, bộ dạng như hoa như ngọc. Khuê Sát tức giận chỉ vào Tiêu Đình nói.

"Ta thà đỡ ba quyền của ngươi còn hơn là đánh với nha đầu đó, tránh bị ta đánh chết các ngươi lại lấy cớ trách tội ta."

Tử Nghiên nghe xong lập tức thở phì phò, gương mặt nhỏ trắng như hột gà bóc thoáng đỏ bừng như tôm luộc, Tiêu Đình thấy vậy xoa đầu nàng cười nói.

"Đánh thẳng tay cho ta."

"Được." Tử Nghiên gật đầu thật mạnh, hai nắm tay nhỏ siết lại phát ra tiếng xương cốt lách cách.

"Đây là các ngươi tự chuốc lấy nhục, nếu nha đầu này có chuyện gì đừng đến tìm ta."

Thấy Tử Nghiên đi về phía mình bộ dạng đầy khiêu khích, Khuê Sát tức giận quát. Tử Nghiên nhìn kẻ to hơn mình gấp hai, ba lần. Đôi mắt màu tím xinh đẹp như bảo thạch lúc này nhăn lại đầy tức giận.

Thân ảnh nàng hóa thành một đạo tàn ảnh nháy mắt xuất hiện trước mặt Khuê Sát, một quyền vừa đánh ra liền xuất hiện đấu khí bạo nổ vang vọng khắp đại sảnh, người trong đại sảnh nháy mắt lui về sau.

Từ nắm tay nhỏ nhắn tưởng chừng yếu ớt vô hại phát ra một cột đấu khí màu tím nhạt, luồng tử khí mang theo kình lực bạo tạc này theo nắm tay của Tử Nghiên như lôi đình thiểm điện ập về phía Khuê Sát.

Khuê Sát biến sắc vung hai nắm tay lên, đấu khí tuôn ra cuồn cuộn bao phủ quanh thân thể.

"Bang..."

"Ầm."

Đấu khí quanh thân khuê sát nháy mắt băng diệt, bị luồng tử khí nghiền áp vỡ tan tành, không còn vật cản nắm tay Tử Nghiên trực tiếp đánh vào ngực Khuê Sát.

Khuê Sát phun ra một ngụm máu, máu tươi văng tung tóe lên không, thân hình hắn như trái phóa văng ra sau, bàn ghế bị hắn va trúng đều vỡ tan tành, thân thể bay đi hơn hai mươi thước thì va mạnh vào một cột đá lớn, nóc của đại sảnh nháy mắt chấn động run lên vài trận.

Mọi người dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Tử Nghiên sau đó quay sang Tiêu Đình, nhất thời không nói nên lời.

Tử Nghiên không có ý định buông tha Khuê Sát, thân hình nhỏ nhắn phiêu phù trên không lập tức sà xuống như mãnh ưng muốn vồ lấy con mồi.

"Mạc thiếu, cứu mạng." Khuê Sát lúc này kinh hãi kêu lớn.

Một bóng trắng đột nhiên xuất hiện chắn trước mặt Khuê Sát, Tử Nghiên không thu chiêu lại nắm đấm trực tiếp đánh về người vừa xuất hiện.

Người vừa xuất hiện cong hai tay lại xoay tròn theo quỹ đạo kỳ dị, cùng Tử Nghiên mang theo khí thế hung mãnh trực tiếp va chạm với hắn, chỉ thấy thân hình Tử Nghiên như xe chạy trên dầu loang đột nhiên trượt sang một bên.

Tử Nghiên ghìm hai chân xuống sàn làm sàn nhà vỡ vụn kéo theo hai rãnh dài, nếu nàng không kịp thời thu lực đã ngã sấp xuống sàn.

Sau khi ổn định thân hình, Tử Nghiên nghiến răng giẫm mạnh chân xuống sàn tạo thành một hố sâu to tướng, thân hình như chim én bay lên không vung chân đá về phía bạch y nhân.

Người này khẽ cười hai tay uốn éo quỷ dị nắm lấy cổ chân kéo thân hình nàng xoay một vòng trên không sau đó buông ra, khi thân hình Tử Nghiên vẫn chưa ổn định thì hắn đã tung người bay lên hai nắm đấm vung ra đánh về phía nàng.

Người này am hiểu về nhu lực, dường như rất có kinh ngiệm hóa giải kình lực thiên về cường nghạnh đối kháng của Tử Nghiên, nắm tay có vẻ nhu hòa của hắn lại ẩn chứa lực lượng kinh hồn, nếu bị đánh trúng Tử Nghiên khó tránh bị thương không nhẹ.

Tử Nghiên bị ném ra lơ lửng trên không vô cùng khó khăn tránh né, đối phương già dặn kinh nghiệm cơ hồ chặn hết đường lui của nàng, ngay lúc bạch y nhân sắp chạm vào Tử Nghiên đột nhiên một bóng đen xuất hiện.

Nhạ nhàng ôm lấy Tử Nghiên đồng thời đánh ra một quyền nghênh chiến.

"Oành."

Tiếng nổ va chạm làm hai người đồng loạt lui về sau, buông Tử Nghiên ra Tiêu Đình nhìn bạch y nhân, hàn ý trong mắt tràn ra.

"Nặng tay với một tiểu cô nương như vậy, các hạ có hơi quá mức."

Bạch y nhân là một thanh niên tuổi tầm hai sáu, hai bảy môi hồng mặt trắng. Một thân bạch y phiêu dật, lộ ra khí chất nhẹ nhàng tao nhã đứng đắn, khóe môi hơi cong làm người ta có cảm giác lúc nào cũng đang nhợt nhạt mỉm cười ôn hòa thân thiện.

Bộ dạng này xác thực làm không ít thiếu nữ yêu thích, ập vào mắt Tiêu Đình lại dâng lên cảm giác không khỏe, tràn đầy sự ra vẻ dối trá đến buồn nôn.

"Các hạ quá lời, tiểu cô nương này cũng không phải người bình thường, nếu tại hạ không ngăn cản kết cục khó tránh thương vong." Mạc Nhai khẽ lay động tay áo mỉm cười nhìn Tiêu Đình.

"Vậy tại sao các hạ lại xen vào, hay là đồng lõa với tên kia?" Tiêu Đình giữ lại Tử Nghiên đang tức giận muốn lao lên nhíu mày nói.

"Tại hạ là Mạc Nhai, thiếu tông chủ của Hắc Hoàng Tông, bình thường tại hạ sẽ không xem vào nhưng tại Hắc Hoàng Các dùng để chiêu đãi khách quý này không cho  tự tiện giết người nên tại hạ mới can ngăn." Mạc Nhai đúng lý hợp tình nói làm nhiều người nháy mắt tán thưởng.

"Lúc hắn kéo một đám người hùng hổ đến tấn công chúng ta sao không thấy các hạ đến giải vây, nếu ta không có thực lực người nằm đó đã là chúng ta, hắn trước đó còn kên lớn Mạc thiếu cứu ta, nếu ta không biết còn nghĩ là hai người có thông đồng trước."

Tiêu Đình cười lạnh vạch mặt Mạc Nhai, sắc mặt Mạc Nhai thoáng lạnh lẽo, tuy vậy vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng.

"Ở Hắc Giáp Vực chúng ta, xung đột xảy ra thật bình thường, xem như nể mặt tại hạ một lần bỏ qua chuyện này được không?" Mạc Nhai trước sau đều thật ôn hòa.

"Ngươi tính là thứ gì?" Tử Nghiên dậm chân khinh thường nhìn Mạc Nhai.

Tiêu Đình không nói nhìn Mạc Nhai lại nhìn Khuê Sát đang được đồng đội nâng dậy, ngay lúc sát ý của Tiêu Đình chưa tiêu lại càng có dấu hiệu bạo phát một trận gió nhẹ đột nhiên quét qua đại sảnh mang theo từng luồng hương thơm ngọt mát.

Đại sảnh tràn ngập chiến ý đầy căng thẳng đột nhiên hòa hoãn lại, thiếu nữ vận bạch y thanh khiết nhẹ nhàng, dung nhan kiều diễm xuất trần thoát tục như thiên nữ hạ phàm đột nhiên nhẹ nhàng đi đến gần Tiêu Đình khiến mọi người nháy mắt thân tâm rung động.

"Bỏ đi, không cần tranh chấp với họ." Tiểu Y Tiên nhẹ giọng nói.

Âm thanh nhẹ nhàng mềm mại như bông càng làm cho Mạc Nhai run rẩy bồi hồi, khí chất xuất trần sáng sạch này khác xa những nữ nhân vũ mị nóng bỏng đầy phong tình từng dễ dàng ngã vào ngực hắn.

Tiêu Đình thoáng kinh ngạc nhìn Tiểu Y Tiên, tiểu ma đầu giết người không chớp mắt như nàng cũng có lúc khiêm tốn nhún nhường đến mức này?

Thấy Tiểu Y Tiên kín đáo ra ám hiệu, Tiêu Đình nhẹ gật đầu nhìn về phía Khuê Sát cười lạnh.

"Nể tình bằng hữu của ta, lần sau muốn ra oai nên tìm hiểu kỹ một chút tránh bị kẻ xấu lợi dụng."

Lời vừa nói ra lập tức khiến sắc mặt Khuê Sát và Mạc Nhai đều khó coi. Mạc Nhai quay sang Tiểu Y Tiên chắp tay cười đến cực kỳ ấm áp ôn hòa dào dạt như gió xuân.

"Đa tạ tiểu thư hóa giải tình thế."

Tiểu Y Tiên vốn dĩ đang nghiêng người đứng gần Tiêu Đình, lúc này rũ mắt xuống lạnh lùng hờ hững nhìn sang hướng khác, chưa từng cho Mạc Nhai một ánh mắt.

Trong lòng Mạc Nhai liên tục rúng động kèm xấu hổ, cảm thấy nữ nhân này càng hợp khẩu vị, nhiều năm như vậy đây là lần đầu có nữ nhân dám thờ ơ trước thế công của hắn, ý chiếm hữu càng thịnh khiến con lợn lòng trong hắn càng nhảy lên kịch liệt.

"Không biết phương danh các hạ là gì? Nếu có việc cứ tìm tại hạ." Nếu bị làm lơ hắn cũng không vội vàng, Mạc Nhai hướng Tiêu Đình hào sảng nói.

"Lâm Tiêu, nếu không còn việc gì khác chúng ta muốn trở về nghỉ ngơi, cáo từ."

Không đợi Mạc Nhai trả lời Tiêu Đình xoay người nắm tay Tử Nghiên rời đi.

Nhìn bóng dáng kiều mềm thướt tha dần biến mất ở cửa, Mạc Nhai hít một hơi thanh hương còn tàn lưu trong không khí, vẻ mặt hưng phấn càng sâu.

Thẻ bài ở Hắc Hoàng Các chia làm ba loại Thiên, Địa, Nhân. Thẻ bài của Tiêu Đình thuộc hàng Địa, hàng Nhân mỗi người chỉ có một căn phòng sát vách nhau.

Hàng Địa vừa vặn có một khu nhà nhỏ đầy đủ tiện nghị với phòng khách và ba gian phòng ngủ. Về tới phòng nhìn vẻ mặt vẫn còn cau có đầy hậm hực của Tử Nghiên, Tiêu Đình buốn cười vuốt bím tóc nàng.

"Vẫn còn giận sao?"

"Tại sao tỷ không xử lý đám rác rưởi đó, nếu đổi lại là Mỹ Đổ Toa tỷ tỷ bọn chúng đã sớm đầu mình hai nơi." Tử Nghiên nhìn Tiểu Y Tiên hờn dỗi nói.

"Yên tâm, bọn chúng sống không quá ba ngày, mà quá trình chết còn thống khổ hơn so với trực tiếp giết chết." Tiểu Y Tiên nghe vậy chậm rãi dừng lại, nhìn Tử Nghiên nhẹ giọng nói.

"Muội hạ độc hắn?" Tiêu Đình nghe xong cũng phải trợn mắt nhìn Tiểu Y Tiên.

"Khuê Lang Bang từ nay về sau sẽ không còn ở Hắc Giáp Vực, luận luyện đan muội không bằng tỷ nhưng nghệ thuật dùng độc thì tỷ thua xa muội." Tiểu Y Tiên nhìn một lớn một nhỏ trước mắt khẽ cười.

"Oa..."

Trái với vẻ hoảng sợ thường thấy ở những người tiếp xúc với Độc Sư, ánh mắt Tiêu Đình và Tử Nghiên nhìn Tiểu Y Tiên đều là tràn ngập kinh ngạc, tán thưởng và hâm mộ. Điều này làm trong lòng Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng không ít.

"Tên Mạc Nhai đó dường như thích muội, muội nên cẩn thận một chút, đừng để vẻ ngoài nho nhã ấm áp cùng thái độ quan tâm chân thành mà trúng mỹ nam kế của hắn." Tiêu Đình khẽ cười chớp chớp mắt nhìn Tiểu Y Tiên.

Tiểu Y Tiên nhìn Tiêu Đình, vuốt tóc thản nhiên nói.

"Nếu hắn dám, muội sẽ khiến hắn cả đời sống không bằng chết."

Cả ba đẩy cửa bước vào phòng khách, Tiểu Y Tiên nhìn một vòng sau đó lấy ra một bó hoa màu lam cắm vào bình, dưới ánh mắt tò mò của hai người còn lại Tiểu Y Tiên lấy ra hai viên dược đưa cho hai người.

"Đây là Thôn Hồn Hoa, nếu hít phải thần trí sẽ mơ hồ, dù sao vẫn phải đề phóng có kẻ đột nhập."

Tử Nghiên và Tiêu Đình đều mắt tròn mắt dẹp hứng thú tò mò nhìn chậu hoa xinh đẹp có vẻ vô hại này, lập tức bỏ viên dược vào miệng.

Thấy Tử Nghiên vận xụ mặt đứng một chỗ nhào nặn vạt áo đến nhăn nhúm, Tiêu Đình xoa đầu nàng cười nói.

"Vẫn để bụng chuyện kia sao? Tu vi của hắn ở mức Đấu Hoàng lục tinh, đấu kỹ xảo diệu biến ảo có thể chuyển dời lực lượng công kích, muội quá khinh địch ỷ lại bản thân lực lượng hơn người, chỉ sử dụng sức mạnh cơ bắp đánh hắn. Hơn nữa muội vẫn chưa dốc hết sức, lần sau gặp hắn đánh tàn nhẫn một chút."

"Lần sau nếu có đánh nhau nhất định phải để muội đánh hắn trước, dám bêu xấu muội, không thể tha thứ được." Nghe Tiêu Đình nói mặt mày Tử Nghiên thoáng giãn ra, hừ nhẹ nói.

"Hôm nay Khuê Sát đến gây rối nói không chừng là Mạc Nhai giật dây, không biết có phải vì chúng ta làm Tề Sơn tức giận. Dù thế nào chúng ta vẫn phải cẩn thận, muội có thể mơ hồ cảm nhận được ở nơi này có vài đạo khí tức mơ hồ, đều là Đấu Tông."

Tiểu Y Tiên nhàn nhạt nói, Tiêu Đình gật đầu. Sức hút của Bồ Đề Hoa Thể Tiên quá lớn.

Ba người hàn huyên một lát sau đó ai nấy về phòng nghỉ ngơi.

Không cần biết Bồ Đề Hoa Thể Tiên có thể giúp người ta trở thành Đấu Thánh hay không, nhưng hai chữ Đấu Thánh có sức dụ hoặc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net