Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không ngờ mặc dù đã chết nhiều năm nhưng thây khô này vẫn còn lưu lại  khí tức hung bạo, thuộc tính Phong mạnh mẽ còn ẩn chứa một tia năng lượng nóng cháy, hai loại năng lượng tưởng chừng đối lập lại dung hợp một cách hoàn mỹ.

Đôi mắt Tiêu Đình hứng thú mà tỏa sáng, vài viên đan dược đổi lấy một tòa bảo bối, đương nhiên cười không khép miệng.

Tiêu Đình dùng dao nhỏ cẩn thận đâm vào thân thể thây khô, cắt theo đường nét đôi cánh trên lưng ma thú, không có sự phản kháng như tưởng tượng, quá trình thu lấy đôi cánh diễn ra dễ dàng như cắt đậu hủ.

Da thịt bị xẻ ra thành tảng lớn, mùi hôi thối càng bốc lên nồng nặc, Tiêu Đình nín thở ôm lấy đôi cánh chạy ra ngoài mở cửa thở hổn hển.

Sau khi rời thân thể ánh sáng trên cốt dực(cánh) hơi ảm đạm, Tiêu Đình thở phào nhẹ nhõm, xem ra cốt dực không vì rời khỏi thân thể mà mất đi diệu dụng.

Tạm thu nó vào trữ vật tiếp tục xem xét thây khô, cô không tin không tìm được thứ tốt khác trên người thây khô này.

Nháy mắt thây khô bị Tiêu Đình chia năm xẻ bảy lột da lóc thịt, khí vị tanh hôi càng đậm đặc kết thành từng tia khói xanh bốc lên, trần nhà bị ăn mòn thành cái động lớn, ánh trăng mỹ lệ lập tức hiện ra trên đỉnh đầu.

Cảm nhận từng làn gió mới thổi qua, khí vị tanh hồi nhờ đó giảm bớt. Tiêu Đình tiếc hận nhìn đống thịt nát dưới đất.

"Không có ma hạch? Thôi vậy, thu được cốt dực xem như đã có lời." Tiêu Đình thở dài muốn dọn dẹp đống thịt thối dưới sàn.

Một tiếng thét trong trẻo non nớt đáng yêu mang theo tức giận vang lên.

"Nửa đêm tỷ còn làm ra những việc ác tâm này sao!?"

"Nửa đêm muội không ngủ còn đứng trên nóc phòng tỷ làm gì?"

Tiêu Đình nhìn Tử Nghiên đứng trên nóc nhà, thông qua lỗ hổng trên trần nhà Tiêu Đình thấy Tử Nghiên dùng hai miếng vải nhét vào mũi, trên người vẫn còn vận đồ ngủ ngắn để lộ hai bắp chân thon dài nhỏ nhắn như ngọc.

Thoạt nhìn khá buồn cười.

"Vốn dĩ đã ngủ, nhưng mùi vị hôi thối buồn nôn liên tục truyền đến, thì ra là thứ này."

Tử Nghiên nhảy vào phòng, dùng chân đá vào đống thây khô.

"Nghe nói muội thích ăn thịt khô, nếu muội có hứng thú cứ lấy."

Không để ý Tiêu Đình trêu ghẹo, Tử Nghiên ngưng thần nhìn đống thây khô, thân thể dần phát ra tử quang, nháy mắt cả căn phòng chìm ngập trong luồng ánh sáng tím nhàn nhạt.

Tử Nghiên nhặt chủy thủ dưới đất, dứt khoát lưu loát cắt móng vuốt của thây khô đặt lên bàn.

Tiêu Đình ngạc nhiên nhìn mười móng vuốt dài chừng ba lóng tay, chúng không còn sự sắc bén cứng rắn vốn có.

"Tỷ dùng dị hỏa luyện chế thử xem."

Nhìn bộ dạng vội vàng của nàng Tiêu Đình không hỏi thêm dùng hấp lực làm chúng lơ lửng trước mặt sau đó dùng dị hỏa bao lấy bắt đầu luyện hóa chúng.

Bộ móng vuốt không bị đốt thành tro mà dần mất đi màu trắng nhợt nhạt, thay vào đó là hai màu xanh hồng giao thoa pha trộn, như đại diện cho hai thuộc tính phong, hỏa.

Tại đầu nhọn của móng vuốt ẩn chứa một tia hàn khí lạnh lẽo hung bạo vô cùng sắc bén.

Chẳng lẽ phải dùng dị hỏa luyện chế thì đống thây khô này mới rớt ra bảo bối, hai mắt Tiêu Đình dần thèm thuồng nhìn đống thịt thối dưới đất.

Quá trình luyện hóa diễn ra mười phút thì kết thúc, móng vuốt vô cùng cứng rắn sắc bén, Tiêu Đình cầm một móng vuốt lên cắt vào mặt bàn, mặt bàn lập tức bị phân làm hai ầm ầm rơi xuống, mặt vết cắt sáng bóng như gương.

Tử Nghiên vui vẻ đắc ý cầm lấy mười móng vuốt nhét vào trong đai lưng.

"Muội sẽ dùng nó luyện chế một bộ quyền trảo, có vũ khí này... hắc hắc..."

Ha hả, Tiêu Đình âm thầm cầu nguyện cho những kẻ sau này đắc tội với Tử Nghiên.

"Muội làm sao biết móng vuốt của nó có thể sử dụng được, còn phải dùng dị hỏa luyện chế?"

"Không biết, đột nhiên muội cảm thấy nó có thể dùng được hơn nữa hẳn là phải dùng dị hỏa luyện chế." Tử Nghiên lắc đầu vẻ mặt thoáng mờ mịt nói.

Tổ tiên mách bảo sao? 

Tiêu Đình chép miệng thật sự tin, yêu thú huyết mạch cường đại đều sẽ lưu một ít kinh nghiệm, ký ức thậm chí là công pháp tu luyện độc môn vào trong huyết mạch, truyền thừa qua các thế hệ sau.

"Tuy không biết nó là ma thú gì nhưng chắc chắn không phải đồng loại của muội, thậm chí nhìn nó bị phân thây xẻ thịt muội còn cảm thấy sảng khoái."

Đây là cảm giác xuất phát từ bản năng, rõ ràng là kẻ thù đối địch với tộc đàn của nàng.

"Muội xem, chúng ta xử lý đống da thịt nát này thế nào?"

"Tỷ cứ đốt đi." Tử Nghiên hời hợt nói.

Tiêu Đình vung tay làm một khối thịt to bằng nửa thân người lơ lửng trên không, Lưu Ly Tâm Hỏa lập tức bao lấy khối thịt, từ từ thẩm thấu vào trong không ngừng luyện hóa.

Qua năm phút khối thịt dần nhỏ lại bằng đầu người, tản ra một chút ánh sáng xanh hồng ảm đạm. Thêm vài phút ánh sáng xanh hồng dần tụ lại hóa thành một giọt chất lỏng xanh hồng pha trộn giao nhau.

Giọt chất lỏng xanh hồng vừa xuất hiện khối thịt liền tan biến thành hư vô, Tiêu Đình đã có chuẩn bị sẵn, ngay khi giọt chất lỏng rơi xuống đã kịp lấy bình ngọc thu vào.

Nhìn giọt huyết cô đặc sóng sánh trong bình ngọc, Tiêu Đình cẩn thận đưa lên mũi ngửi, một luồng khí tức bạo ngược như đầu hung thú mất khống chế hung hăng càn quét khắp thân thể.

Tiêu Đình kinh hãi vội dùng chân nguyên trong nội thể áp chế luồng khí tức hung lệ này, luồng khí tức hung bạo này bị triệt tiêu lập tức tản ra một tia năng lượng tinh nhuần lặng lẽ thẩm thấu vào nội thể.

"Huyết dịch này có thể cải tạo gia tăng sức mạnh xương cốt huyết nhục?!"

Tiêu Đình thấp giọng lẩm bẩm nhìn đống thịt thối dưới đất, sau đó luyện chế tất cả số thịt còn lại chỉ thu thêm được năm giọt huyết dịch.

Ma hạch yêu thú cấp bảy vẫn chưa xuất hiện, Tiêu Đình nhìn phần đầu và tấm da khổng lồ của thây khô, trong lòng không khỏi chờ mong.

"Tử Nghiên, vẫn chưa tìm thấy ma hạch, muội cảm thấy kế tiếp phải làm sao?"

"Tỷ tiếp tục đốt thử xem?" Tử Nghiên nhìn phần xương đầu và tấm da gãi đầu do dự nói.

Tấm da và xương đầu trải rộng trên không tiếp tục bị dị hỏa thiêu đốt, lần này tấm da nhanh chóng phát sinh biến hóa, không chỉ dần cuộn nhỏ lại mà còn thoát ra  từng làn khói đỏ mỏng manh.

Tiêu Đình cảm ứng được trong từng tia khói đỏ lượn lờ ẩn chứa năng lượng ba động đáng sợ.

"Tử Nghiên, năng lượng trong tấm da giống như đang thoát ra ngoài." Tiêu Đình nhíu mày nghi hoặc nói, nhìn từng tia khói đỏ mỏng manh đang bốc lên, lòng đau như thiến.

Tia khí đỏ dần càn quét khắp phòng, một luồng uy áp khủng bố đè ép xuống, làm Tiêu Đình và Tử Nghiên đều biến sắc, cả hai mơ hồ còn nghe thấy tiếng hung thú đang phẫn nộ điên cuồng gầm rống.

"Uy áp thật đáng sợ."

Luồng uy áp bạo ngược đầy tính uy hiếp này nháy mắt làm máu huyết Tiêu Đình sôi trào, đôi con ngươi lập tức biến thành màu huyết hồng, khí thế quanh thân bạo nổ đem luồng khí tức bạo ngược này đè ép xuống.

"Ầm."

Sau lưng Tiêu Đình vang lên tiếng năng lượng bạo nổ, một tầng tử quang bao phủ quanh thân Tử Nghiên, một hơi thở nguy hiểm cuồng bạo đang tràn ra.

Đôi mắt màu tím nhạt sáng như bảo thạch của Tử Nghiên đầy dã tính hung bạo nhìn chằm chằm vào tấm da, tựa như đang gặp đại địch.

"Tử Nghiên!"

Âm thanh ẩn chứa chân nguyên ầm ầm như sấm vang bên tai, làm thân thể Tử Nghiên thoáng chấn động lập tức khôi phục lại thần trí.

Luồng tử quang bao bọc quang thân nàng dần ảm đạm, Tử Nghiên mờ mịt nhìn Tiêu Đình.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Xùy... Xùy..."

Tấm da dần bị thu nhỏ lại, lượng khí màu đỏ bốc lên không tụ lại thành một lốc xoáy to như bắp tay, từng mảnh da hóa thành tro bụi rơi xuống đất.

Ngay khi mảnh da cuối cùng hóa thành tro và tia khí đỏ cuối cùng nhập vào lốc xoáy, lốc xoáy liên tục phát ra vài tiếng nổ năng lượng làm bàn ghế, giường... trong phòng đều vỡ thành bụi phấn.

Lốc xoáy phát tác một lúc dần dần ôn hòa, quang mang xanh hồng bạo xạ xông thẳng lên trời vài giây sau đó dần ảm đạm.

Một viên tinh thể  xanh hồng đan xen lơ lửng giữa không trung, phát ra từng tia sáng tràn ngập năng lượng, làm cho không gian xung quanh nó hơi vặn vẹo biến dạng.

"Đây là ma hạch yêu thú thất giai sắp tấn cấp bát giai sao?"

Tiêu Đình kích động nhìn viên tinh thể to như trứng bồ câu, vươn tay về phía trước tạo ra hấp lực muốn thu lấy ma hạch, ma hạch hơi lắc lư kháng cự một lúc sau đó chậm rãi bay đến nằm lơ lửng trong lòng bàn tay Tiêu Đình.

Ánh sáng xanh hống chiếu vào gương mặt Tiêu Đình, làm cho đôi con ngươi đen láy sâu thẳm của Tiêu Đình thoáng ánh lên một tia dị dạng, vẻ mặt đầy mê man.

"Thình thịch.."

Đột nhiên khí huyết trong người Tiêu Đình cuồn cuộn sôi lên, đôi mắt dần đỏ lên hung bạo dữ tợn nhìn viên ma hạch.

"Hừ." Tiêu Đình hừ lạnh, nhắm mắt lại hòa hoãn hơi thở, vài giây sau mở mắt ra đôi mắt đã trở về màu đen bình tĩnh hữu thần sắc bén như trước.

Nếu không phải huyết mạch Tiêu Đình cường đại hơn suýt bị một hung thú đã chết này làm mê muội tâm trí. Không phải yêu thú này quá cường đại mà là Tiêu Đình chưa đủ mạnh, nói đúng hơn là huyết mạch chưa hoàn toàn thức tỉnh.

Buổi sáng khi Tiêu Đình rời phòng đại sảnh đã đầy người, ngay cả Tử Nghiên và Tiểu Y Tiên cũng ở đó.

"Đại trưởng lão, có tin tức của Ưng Sơn lão nhân sao?"

"Xác thật có tin tức, lão ta chẳng những không che giấu hành tung và còn đường hoàng đi về cửa Đông nơi có nhiều thế lực cài tai mắt nhất để rời thành." Tô Thiên chậm rãi nói.

"Mồi nhử?" Tiêu Lệ nghe vậy nhăn mặt.

"Có thể không phải chân thân, nhưng với hung danh xảo quyệt tàn nhẫn của lão, có thể lão có đồng bọn hoặc đang muốn giăng bẫy mọi người." Tô Thiên có phần thận trọng.

"Phía Ma Viêm Cốc có động tĩnh?" Tiêu Đình gõ ngón tay lên bàn suy tư một chút đột nhiên hỏi.

"Người của Ma Viêm Cốc đang bám theo Ưng Sơn lão nhân."

"Nếu vậy chúng ta cũng nên hành động, dù sao vẫn tốt hơn ngồi đây suy đoán. Dù lão có thận trọng xảo quyệt đến đâu cũng không có khả năng một mình đối chiến toàn bộ cao thủ Hắc Giáp Vực." Tiêu Đình chậm rãi đứng dậy.

"Được!"

........

"Lão già này cứ như sợ không ai chú ý đến lão."

Tiêu Lệ nhìn Ưng Sơn lão nhân đang nhàn nhã không nhanh không chậm phi hành trong rừng bực tức nói, xung quanh ẩn hiện vô số hơi thở cường đại kèm ánh mắt tham lam nhìn về Ưng Sơn lão nhân.

Nhưng vì e ngại hung danh của lão nên vẫn chần chừ không dám động thủ.

Thế cục im lặng duy trì một lúc dần nổi lên tiếng quát tháo xôn xao. Rốt cuộc có người nhịn không được bắt đầu động thủ.

Hơn mười người vận hắc y thân thủ nhanh nhẹn mượn sự âm u của rừng cây chậm rãi bày đội hình bao vây Ưng Sơn lão nhân.

Không một dấu hiệu báo trước, mười người đồng loạt lao ra, binh khí sắc bén mang theo sát ý nồng đậm dồn dập đánh vào những bộ vị yếu hại trên người Ưng Sơn lão nhân.

"Vút."

Đao quang kiếm ảnh loang loáng lướt qua Ưng Sơn lão nhân, lão và mười người đồng thời tiếp đất đứng yên.

Ưng Sơn lão nhân chỉ hơi dừng lại hai giây, chưa từng ngẩng đầu, thân ảnh quỷ dị lướt qua từng người tiến sâu vào rừng.

Theo từng bước chân của lão đi qua, đám người kia lần lượt ngã xuống, thân thể bị chia năm xẻ bảy.

"Vút... Vút..."

Mười người chết trong nháy mắt không khiến kẻ có lòng tham chùn bước, vô số tiếng xé gió phá không truyền đến, hàng trăm ám tiễn che trời bao trùm lấy Ưng Sơn lão nhân.

Hàng trăm ám tiễn cách lão chừng mười thước thì dừng lại như bị một lực lượng vô hình khống chế, ám tiễn chậm rãi xoay hướng trở về nơi bắt đầu.

Vô số tiếng hét thảm thiết vang lên.

"Giết lão!"

"Giết lão Bồ Đề Háo Thể Tiên sẽ thuộc về chúng ta."

Vô số tiếng hét thảm thiết chấn động núi rừng cũng không ngăn được từng làn sóng người tiến lên, ánh mắt họ đều đỏ ngầu tràn ngập sát ý và tham lam điên cuồng như dã thú khát máu.

Ưng Sơn lão nhân không chút nao núng, bàn tay khô gầy xuất ra một sợi tơ ngưng kết từ đấu khí, sợi tơ quét đến đâu ngoại trừ Đấu Hoàng miễn cưỡng nhặt lại một mạng, những người khác đều biến thành thịt vụn.

Đây là thực lực của Đấu Tông.

Tràng huyết tinh hỗn loạn bên dưới không làm ảnh hưởng đến việc Tiêu Đình đang cẩn thận quan sát Ưng Sơn lão nhân.

Dưới sự bao phủ của linh hồn lực, vạn vật đều biến đổi thành trạng thái năng lượng, có nóng bỏng, lạnh lẽo, âm u, tần suất dao động năng lượng nhanh hoặc chậm, mạnh hoặc yếu.

Một đạo linh hồn lực hùng hậu đột nhiên khuếch tán hung hăng đâm vào khu vực có linh hồn lực của Tiêu Đình đang bao phủ.

Tiêu Đình thoáng nheo mắt nhìn về một góc khuất, nơi có đám người Ma Viêm Cốc đang ẩn nấp, thoáng hừ lạnh không đáp lại sự khiêu khích bên đó, tiếp tục cảm ứng Ưng Sơn lão nhân.

Cả người lão như có một tầng ngăn trở, chỉ thấy một khoảng sương mù mờ mịt. Tiêu Đình tăng lực lượng linh hồn lên, linh hồn lực như mũi dùi sắc bén từng chút một xoáy sâu vào người lão.

Tiêu Đình ôm đầu chịu đựng cơn đau như búa bổ do vận dụng linh hồn lực quá mức, quá trình dò xét mãnh liệt diễn ra chừng hai phút, bên tai Tiêu Đình truyền đến tiếng răng rắc nhỏ như có thứ gì vỡ vụn.

Tầng năng lượng trên người Ưng Sơn lão nhân bị phá vỡ, linh thức của Tiêu Đình quét qua lập tức thấy rõ chân tướng.

"Lão hồ ly quả nhiên giảo hoạt."

Bên trong bộ hắc bào của Ưng Sơn lão nhân chỉ là một cơ thể giả do một đoàn đấu khí hừng hực cùng một đoàn lực lượng linh hồn tạo thành.

"Người bên dưới là giả." Thu lại linh hồn lực, Tiêu Đình xoa hai bên huyệt Thái Dương thở dài nói.

"Giả sao? Nhưng khí tức trên người rõ ràng là..." Tô Thiên cau mày nghi hoặc nói.

"Đây cũng là lần đầu ta chứng kiến linh hồn phân thân đạt đến trình độ quỷ dị này." Tiêu Đình âm trầm nhìn bản hàng giả đang chém giết bên dưới.

"Linh hồn phân thân?"

Tô Thiên và Tiểu Y Tiên đều kinh ngạc, lấy thực lực Đấu tông của bọn họ hoàn toàn không thể ngưng tụ phân tách linh hồn, hơn nữa phân thân còn có thể kế thừa tu vi của chân thân.

"Làm sao bây giờ, chúng ta đều bị lừa đến đây, làm sao có thể tìm được lão."

Nhìn tràng huyết tinh đẫm máu vẫn diễn ra bên dưới, Tiêu Lệ sốt ruột đứng ngồi không yên.

Tiêu Đình chậm rãi nhắm mắt lại, mọi người không ai bảo ai đồng loạt im lặng, bởi vì họ cảm nhận được một cỗ năng lượng như sóng biển bàng bạc lặng yên tràn ra khắp bốn phía.

Qua một lúc Tiêu Đình mở mắt nhìn về hướng Đông, nơi đó có một tia linh hồn lực dao động cực nhỏ, khoảng cách khá xa nơi này.

"Tìm thấy rồi sao?"

"Đại trưởng lão, ngài và mọi người nên ở lại đây để tránh thu hút những kẻ khác, ta cùng Tiểu Y Tiên, Tử Nghiên đi thăm dò một chút. Vì không biết phân thân và bản thể của Ưng Sơn lão nhân liên kết thế nào, mọi người nên cẩn thận không nên tham gia vào xung đột này."

"Ba người các ngươi thôi sao?" Tô Thiên nghe vậy liền nhíu mày.

Tiêu Đình gật đầu cười, hướng Tiểu Y Tiên và Tử Nghiên vẫy tay, ba người ăn ý cố tình che giấu khí tức nhẹ nhàng thoát ly nơi này đi về phía Đông.

Rừng cây tại phía Đông Hắc Hoàng Thành tràn ngập yên tĩnh, sâu bên trong khe núi một lão nhân tóc bạc phơ đang ngồi xếp bằng.

Linh hồn lực không ngừng trào ra từ mười đầu ngón tay lão, lúc này lão nhân đột nhiên mở mắt, thân hình bắn thẳng lên không ra khỏi khe núi sắc bén nhìn quanh.

"Là ai?"

"Ha ha, không ngờ Ưng Sơn lão nhân có thể ngưng tụ ra linh hồn phân thân."

Mười mấy nhân thủ đứng ngoài khe núi, mà người vừa lên tiếng chính là Mạc Thiên Hành. Mạc Nhai và Tề Sơn đứng phía sau lão.

"Mạc tông chủ theo ta đến tận đây, không sợ thanh danh bị hủy sao?" Ưng Sơn lão nhân híp mắt lại lạnh lùng nói.

"Ở tại Hắc Giáp Vực này mạnh được yếu thua, thanh danh tính là cái gì? Ngươi ở Hắc Giáp Vực nhiều năm đạo lý này chẳng lẽ ngươi không biết?" Mạc Thiên Hành cười nhạo báng.

"Ngươi làm sao tìm được ta? Ngươi động tay vào Bồ Đề Hóa Thể Tiên?" Ánh mắt Ưng Sơn lão nhân càng lúc càng lạnh lẽo.

"Chỉ là một ấn ký linh hồn. Ngươi phân thân linh hồn tu vi đã bị yếu đi hiện tại không phải là đối thủ của bản tông, mau giao ra Bồ Đề Hóa Thể Tiên."

Nếu không phải tốn bao tâm huyết vẫn không tìm được manh mối dẫn tới Bồ Đề Tâm từ Bồ Đề Hóa Thể Tiên, Mạc Thiên Hành cũng không tình nguyện bán nó.

Lão muốn dùng Bồ Đề Hóa Thể Tiên đổi lấy càng nhiều lợi ích.

"Nếu giao ra ta có thể an toàn rời khỏi đây sao?"

"Đương nhiên là không, nhưng nếu muốn ngươi có thể vĩnh viễn lưu lại Hắc Hoàng Tông làm khách."

Nghe vậy khóe mắt Ưng Sơn lão nhân lộ ra vẻ hung tợn.

"Mạc Thiên Hành, mặc dù lão phu suy yếu nhưng ngươi đừng nghĩ có thể dễ dàng đoạt Bồ Đề Hóa Thể Tiên."

Một cỗ khí thế bàng bạc che trời lấp đất từ người Ưng Sơn lão nhân tràn ra, ngoại trừ Mạc Thiên Hành những người khác đều đồng loạt lui về sau hàng chục thước.

Mạc Thiên Hành không nói hung hăng phất tay áo, một luồng khí thế không thua kém Ưng Sơn lão nhân như thủy triều cuồn cuộn tuôn ra đè ép bốn phía.

"Không nghĩ tới trò hay lại chân chính diễn ra ở đây." Một giọng cười trong trẻo đột nhiên vang lên, nhất thời làm dịu lại hai luồng khí thế đang giương cung bạt kiếm va chạm nhau.

Tiếng cười đột nhiên vang lên khiến mọi người đều biến sắc, tại vách đá cao sừng sững ngoài khe núi không biết từ lúc nào xuất hiện ba đạo thân ảnh.

Ưng Sơn lão nhân và Mạc Thiên Hành đều dè dặt nhìn ba người Tiêu Đình, Mạc Thiên Hành ra vẻ trấn định cười nói.

"Thì ra là Lâm Tiêu tiểu thư, Lâm tiểu thư cũng nhìn ra quỷ kế của Ưng Sơn lão nhân."

"Thì ra là Mạc tông chủ, ngài ở đây thật ngoài ý muốn của ta." Tiêu Đình mỉm cười đầy thâm ý nhìn Mạc Thiên Hành.

Nghe vậy sắc mặt Mạc Thiên Hành cứng đờ, tuy nói không sợ hao tổn thanh danh nhưng nếu việc này truyền ra sau này ai dám đến tham gia đấu giá hội của Hắc Hoàng Tông.

Nên khi vừa thấy Tiêu Đình xuất hiện trong lòng Mạc Thiên Hành đã dâng lên sát ý, nếu không phải e ngại Tiểu Y Tiên hắn đã sớm động thủ.

"Mạc tông chủ đã động tay động chân lên Bồ Đề Hóa Thể Tiên, ý đồ muốn giết người đoạt lại vật, thủ đoạn không tồi." Ưng Sơn lão nhân đột nhiên cười the thé đầy quái dị.

Mạc Thiên Hành âm thầm siết chặt nắm tay, nếu nhóm Tiêu Đình không xuất hiện dù liều mạng trọng thương lão vẫn tự tin giết được Ưng Sơn lão nhân, chỉ tiếc Tiêu Đình xuất hiện phá hủy bàn cờ của lão.

Thấy Mạc Thiên Hành chần chừ, đôi mắt giảo hoạt của Ưng Sơn lão nhân hiện lên vẻ đắc ý, giờ phút này không ai dám ra tay trước, chỉ cần cho lão chút thời gian thu lại linh hồn phân thân lão tự tin có thể trốn khỏi đây.

"Lâm Tiêu tiểu thư ta có chủ ý này, ngươi tới đây cũng là vì Bồ Đề Hóa Thể Tiên, chi bằng chúng ta liên thủ, nếu đoạt được từ tay lão Bồ Đề Hóa Thể Tiên sẽ giao cho ngươi, Hắc Hoàng Tông chỉ cần một ít bồi thường."

"Bồi thường? Phá Tông Đan sao?" Tiêu Đình âm thầm cười lạnh.

"Lâm Tiêu tiểu thư cảm thấy thế nào?" Mạc Thiên Hành hớn hở nói.

Trong lúc Tiêu Đình giả vờ trầm ngâm suy nghĩ, một âm thanh khác nhàn nhạt vang lên.

"Mạc tông chủ nếu muốn hợp tác, tìm Ma Viêm Cốc chúng ta chẳng phải tốt hơn sao?"

Hơn mười nhân thủ đáp xuống cách khe núi không xa, người dẫn đầu là trưởng lão Phương Ngôn cùng người thần bí áo bào xám.

"Ma Viêm Cốc các vị cũng nhìn ra quỷ kế của Ưng Sơn lão nhân sao? Theo ta được biết cốc chủ hiện vẫn đang bế quan."

Mạc Thiên Hành vốn đang trầm mặt đột nhiên tươi cười, nhìn lướt qua người thần bí áo xám cười hỏi.

"Đây là khách quý do cốc chủ chúng ta mời về. Ồ... Lâm Tiêu tiểu thư, à không phải gọi là Tiêu Đình, người đứng sau Tiêu Môn." Phương Ngôn híp mắt cười nhìn Tiêu Đình.

Đám người Mạc Thiên Hành kinh dị nhìn Tiêu Đình, năm đó Hắc Minh bị diệt, Hàn Phong, Kim Ngân nhị lão chết thảm, cái tên Tiêu Đình không ai không biết.

Tiêu Môn chiếm cứ tòa thành của Hàn Phong, vừa thành lập lập tức hàng phục ba môn phái trung đẳng quy thuận mình, danh tiếng không nhỏ, nghe nói là do vị phó môn chủ thần bí tương trợ.

Không ngờ là người đang đứng trước mắt này.

"Tiêu Đình... Ngươi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net