Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi là người đầu tiên tự tin bậc này." Tự tin đến mức dám đứng trước mặt Địa Ma lão quỷ không chút cố kị điên cuồng phóng xuất chân nguyên khiêu khích lão.

Tiêu Đình chỉ im lặng không nói, kim quang trên người tràn ra quấn quanh thân, như sủng vật thân thiết muốn lấy lòng chủ nhân.

Cảm thụ năng lượng khổng lồ đang lan tràn trong không gian, Địa Ma lão quỷ dần cảnh giác nghiêm túc đánh giá Tiêu Đình, cảm giác người tràn ngập bí mật cổ quái, nếu không ba trưởng lão tại sao đều bỏ mạng.

Luồng kim quang dần lớn mạnh, hóa hình thành một đầu kim long ngũ trảo dài hơn mười trượng, lấy Tiêu Đình làm trung tâm liên tục xoay quanh như muốn hộ chủ.

Thỉnh thoảng phát ra từng tiếng long ngâm như lôi điện từ chín tầng mây giáng xuống. Một đạo năng lượng tràn ngập tính hủy diệt đang chậm rãi sinh ra trong lặng im.

Lão nhân này thích dùng đấu pháp hóa hình, Tiêu Đình sẽ chơi cùng lão.

Hàn khí màu đen trên người Địa Ma lão quỷ tản ra dày đặc chiếm cứ một vùng rộng ba trượng, như quầng mây đen che lấp ánh sáng, tạo thành bóng ma áp xuống nội viện.

Hắc khí dần áp súc thành hàng trăm tiễn băng, khí thế kinh người áp lực trầm trọng, tất cả đều chỉa mũi nhọn về phía Tiêu Đình.

"Triệt." Theo tiếng quát lớn của Địa Ma lão quỷ, hàng trăm tiễn băng tản ra bốn phía trên dưới trái phải như ong vỡ tổ vây lấy Tiêu Đình, khí thế cực kỳ hung ác quyết dồn đối thủ vào thảm trạng.

"Hống."

Kim long phẫn nộ thét dài, thân hình to lớn liên tục cuộn quanh Tiêu Đình, lấy thân mình hộ chủ.

Tiễn băng chạm vào long lân(vảy) phát ra từng tiếng lách cách thanh thúy như đâm vào kim loại cứng rắn, tiễn băng liên tục vỡ nát, số khác bị kim long phun ra hỏa diễm đốt thành hư vô.

Còn lại hàng chục tiễn băng đang lao đến theo hướng chính diện, khi cách kim long tầm hai mươi thước đột nhiên đứng lại.

Từng luồng kim quang nhàn nhạt tản ra từ kim long chậm rãi bao lấy tiễn băng, các tiễn băng đồng loạt xoay hướng chỉa mũi về phía Địa Ma lão quỷ.

Kim long uốn lượn lộn người dùng sức quật mạnh đuôi vào đám tiễn băng, trong nháy mắt không gian như bị giãn nở ra vài lần ầm ầm rung động sau cái vẫy đuôi.

Hàng chục tiễn băng bị khống chế lao vun vút về phía Địa Ma lão quỷ,từng đạo tiễn băng cắt qua không khí để lại những vệt tàn ảnh màu xám đen, khí thế so với Địa Ma lão quỷ trước đây chỉ hơn không kém.

Đôi đồng tử lập lòe như lửa ma của Địa Ma lão quỷ thoáng co rút lại, hiện ra điểm điểm tiễn băng đang dần phóng đại.

Lão không dám khinh địch lập tức vung lên mười đầu ngón tay phóng xuất hàn khí, một tấm thuẫn băng dày hơn năm thước hiện ra trước mặt.

"Vút... vút..."

Hàng chục tiễn băng thỉnh thoảng ánh lên một ít kim quang khi tới gần thuẫn băng như có linh tính đồng loạt đổi hướng ra hai cánh, khí áp của tiễn băng cắt lên mặt thuẫn băng để lại vố số vết cắt.

Trong lòng Địa Ma lão quỷ thầm hô không xong vội đạp mạnh hai chân lui về sau tránh thoát, tiễn băng như độc xà đã tỏa định con mồi, không chết không ngừng lại, liên tục thay đổi quỹ đạo đuổi theo lão.

Khoảng cách càng lúc càng gần, làm lòng người càng khẩn trương chật vật. Địa Ma lão quỷ cố thử vài lần thu hồi tiễn băng nhưng bất thành.

Đành phải trốn đông trốn tây như chó nhà có tang, thỉnh thoảng đánh trả vào đạo kình lực sắc bén tự đánh nát tiễn băng do chính mình tạo ra.

"Phập... phập..."

Đến cuối cùng vẫn có hơn hai mươi đạo tiễn băng đâm vào người Địa Ma lão quỷ, y phục rách bươm, da thịt bị tiễn băng ẩn chứa kình lực cắt qua không phải vết cắt gọn gàng thanh mảnh, mà bị tàn phá huyết nhục mơ hồ, lộ ra bạch cốt.

Trong đôi mắt có phần âm u hung lệ của Tiêu Đình lóe lên một tia thỏa mãn, thay Tiểu Y Tiên hả giận.

Cuối chân trời xa xa hai thân ảnh đang áp sát đánh nhau kịch liệt bị dư lực phản chấn của đối phương đẩy văng ra xa, quần áo rách nát vết thương chồng chất. Tô Thiên và Hàn Phong thở dốc cảnh giác nhìn nhau, sau đó có phần kinh hãi khi thấy tình trạng của Địa Ma lão quỷ.

Còn đâu tư thế oai hùng, hiện tại trông lão không khác một xác chết lâu ngày vừa lôi lên từ quan tài.

"Ngươi... là Đấu Tông?" Địa Ma lão quỷ lui về sau vài bước, tràn ngập kiêng dè nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng.

"Ta nói ta là Đấu Hoàng sao? Là các ngươi từ đầu đến cuối tự mình phán định." Tiêu Đình hờ hững nói. Kim long đang rực rỡ huyễn lệ nháy mắt nổi lên một tầng lửa xanh như ngọc thạch, nhiệt độ lập tức tăng vọt, không gian liên tục bị bóp méo vặn vẹo.

Đến nước này Địa Ma lão quỷ tiến thoái lưỡng nan, bắt buộc phải dốc toàn lực liều chiến một phen.

Hàn khí màu đen từ các lỗ chân lông trên người lão tràn ra, hàn khí đen chiếm cứ một vùng rộng hàng chục trượng, tạo thành đám mây lạnh đen kịt che lấp hoàn toàn thân ảnh Địa Ma lão quỷ.

Xung quanh bắt đầu giá lạnh, lác đác rơi xuống mưa tuyết màu đen, nhiệt độ âm hàn đối trọng cùng vùng trời đối diện.

Cả nội viện nháy mắt bao phủ một lớp tuyết mỏng, các học viên liên tục run rẩy, sau đó kinh hãi phát hiện toàn thân không chỉ muốn bị đông lạnh mà đấu khí cũng bị đóng băng, không hổ là bậc Đấu Tông.

Băng Hỏa giao chiến bậc này, cho dù nhiều năm sau khi lăn lộn thành danh ở vùng trời nào, bọn họ vẫn khắc sâu ấn tượng trận chiến này.

Hỏa long thét dài phun ra một cột lửa quanh đám mây lạnh, ngăn chặn nó hiển lộ uy phong, hỏa diễm đi đến đâu đám mây lạnh dập dờn tản ra lui về sau tránh né.

Một số bị thiêu đốt thành sương trắng tan biến trong không khí, làm nhiệt độ dần thăng ôn, các đệ tử nội viện mới cảm thấy dễ chịu một chút.

Dưới ánh mắt chuyên chú của mọi người, kim long vẫy đuôi cắt ngang chân trời, nhẹ nhàng tiến vào đám mây lạnh.

Không có tiếng nổ kinh thiên động địa như tưởng tượng, ngay thời khắc mọi người cho rằng hỏa long bị đám mây đen nuốt chửng, ánh mắt Tô Thiên co rút lại quát lớn.

"Tất cả mau chạy, càng xa càng tốt tìm nơi ẩn nấp."

Các học viên vốn chỉ đứng xa xa nhìn trận chiến này bởi không phải ai cũng thừa nhận được uy áp của Đấu Tông, nghe vậy nháy mắt như ong vỡ tổ vận dụng đấu khí lên cực hạn bỏ chạy.

Tại sương phòng cho khách, Tiểu Y Tiên đã cởi ra áo ngoài xử lý vết thương ở bụng, một số vết thương ở tay chân đều được Tử Nghiên xử lý tốt.

Tiểu Y Tiên nhíu mày nhìn lên trời, dung nhan xinh đẹp tái nhợt lộ ra tư vị yếu ớt mềm mại hơn thường ngày thoáng biến đổi. Bởi vì nàng cảm nhận được một cỗ năng lượng hủy diệt đáng sợ

Nàng mặc kệ hiện tại chỉ vận trung y đẩy cửa xông ra ngoài.

"Tiểu Y Tiên tỷ tỷ, xử lý ổn thỏa hết vết thương rồi sao?!"

Sau khi giúp Tiểu Y Tiên băng bó các vết thương bình thường, Tiểu Y Tiên liền tống cổ Tử Nghiên ra ngoài đóng cửa lại, tự mình xử lý những nơi nhạy cảm.

Tử Nghiên vẫn luôn đứng đợi bên ngoài, thấy Tiểu Y Tiên ra- ngoài theo phản xạ lập tức muốn chạy tới bên cạnh nàng.

Thân ảnh Tiểu Y Tiên thoáng lóe lên, nắm lấy cổ áo Tử Nghiên nhẹ nhàng xách lên cấp tốc lui về sau nhanh như chớp.

Cùng cảnh chạy nạn còn có cả Tô Thiên và toàn thể người của Ma Viêm Cốc. Ai nấy đều liều mạng bỏ chạy trối chết càng xa nơi này nhất càng tốt.

"Ầm... ầm..."

Bên trong đám mây đen dần vang lên từng tiếng nổ lớn rung chuyển thiên địa, vài đạo ánh sáng như thanh ngọc lóe lên, một cột khói lửa cuồn cuộn cao hơn trăm trượng xông thẳng lên trời, lửa tuôn trào ra bốn phía, khung cảnh như hỏa ngục ngày tận thế.

Các kiến trúc trong vòng trăm dặm đều bị hư hại, may mắn trọng tâm lực phá hủy dồn về phía cánh rừng gần đó, một mảng rừng rậm rộng lớn kéo dài tận chân trời bị san phẳng, tất cả đều bị nghiền áp thành bụi phấn.

Nhìn một mảnh hoang tàn, thân hình Tô Thiên không nhịn được mà run rẩy.

Đám mây đen cùng tuyết rơi xuống nội viện đều bị quét sạch, tro bụi rơi xuống đầy trời.

Thân ảnh Tiêu Đình chậm rãi bay lên trời cao, hòa mình vào biển lửa đang quần thảo trên không, chậm rãi thu lại trở vào nội thể.

Ngọai trừ những đổ nát xung quanh chứng minh cho một tai kiếp hủy diệt đã từng diễn ra, không gian nháy mắt rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió nhẹ khởi bên tai.

Tô Thiên trợn trắng mắt đột nhiên cảm thấy hối hận, sớm biết như vậy đã không tiếp nhận vị trí Đại trưởng lão.

Tiêu Đình cẩn trọng nhìn quanh, những lão hồ ly nhiều năm ẩn dật ở Hắc Giáp Vực đều ít nhiều có những chiêu số bảo mệnh, vụ nổ vừa rồi  quả thực khí tức của lão đột nhiên biến mất nhưng Tiêu Đình vẫn không dám lơi lỏng.

Mi tâm phát ra kim quang nhàn nhạt, năng lượng linh hồn như sóng nước tràn ra một vùng rộng vài trượng, Tiêu Đình chậm rãi di chuyển lần lượt rà soát xung quanh.

Tiêu Đình híp mắt lóe lên một tia nguy hiểm khi nhìn về một khoảng không, không một bóng người cũng như có bất cứ dao động năng lượng nào.

Thân ảnh Tiêu Đình đột nhiên biến mất sau đó đột nhiên xuất hiện ở khu vực đó, mạnh mẽ vung trảo thủ cào vào khoảng không trước mắt.

Theo cử động cùng cỗ lực lượng hung mãnh quét qua, không gian liên tục rung động, sau đó như một tấm rèm bị xé toạc lộ ra một mảng tối đen rách nát.

Một bóng người chật vật từ trong đó rơi ra.

"Lão tặc vẫn còn sống." Tô Thiên kinh ngạc thốt lên.

Địa Ma lão quỷ vẫn còn sống, nhưng bộ dạng vô cùng khó coi, thân thể không có nơi nào hoàn hảo, da thịt bong tróc lồi lõm như một người bị róc da xẻo thịt sau đó ném vào chảo dầu.

Dựa vào át chủ bài lão vẫn giữ được mạng có điều phải trả giá đắt.

Địa Ma lão quỷ oán độc nhìn Tiêu Đình, thân thể gầy gò bại lộ khẽ run, trong đôi mắt hõm sâu âm trầm hiện lên vẻ hoảng sợ khó che giấu.

"Ngươi... nắm được áo nghĩa không gian?"

Lấy thực lực hiện tại kèm một thân đầy thương tích mà Tiêu Đình lông tóc đều không tổn hại, khó mà đối phó, huống chi còn có Tô Thiên đang nhìn chằm chằm.

"Tiêu Đình, không thể để hắn chạy thoát, mấy năm nay không ít đệ tử học viện Già Nam bị Ma Viêm Cốc hãm hại, nếu hắn rời đi ngày sau sẽ là họa lớn." Ánh mắt Tô Thiên tràn ngập sát ý.

Cảm nhận luồng sát ý như có như không lượn lờ quanh thân Tiêu Đình, ý niệm trong đầu Địa Ma lão quỷ không ngừng xoay chuyển, lão hung hăng đánh một quyền vào ngực mình, phun ra một vòi máu, máu tươi tuôn ra ồ ạt bao lấy người lão, không gian quanh lão nháy mắt vặn vẹo quỷ dị.

"Ngăn hắn lại."

"Oành."

Tô Thiên vừa dứt lời đoàn máu tươi đột nhiên nổ tung, thành đoàn đoàn sương máu dần tan ra trong không khí, thân hình gầy yếu biến mất không dấu vết.

"Huyết độn ẩn thân?" Tiêu Đình thoáng nhíu mày nghi hoặc, thật giống con mực tung hỏa mù che mắt kẻ địch tìm cơ hội chạy thoát.

Thân hình Tiêu Đình hóa thành tàn ảnh lặng lẽ không tiếng động xuất hiện cách đó vài dặm, sau đó biến mất ở đường chân trời.

Một khắc sau hắc ảnh quỷ mị xuất hiện trên không, tiện tay ném ra một thi thể co quắp xuống đất.

Người sáng lập Ma Viêm Cốc đại danh đỉnh đỉnh ở Hắc Giáp Vực cuối cùng là thi thể lạnh băng làm không ít người âm thầm thở dài.

"Đại trưởng lão, ân oán gút mắt mấy năm nay xem như giải xong." Tiêu Đình thở dài chậm rãi nói.

Tô Thiên gật đầu im lặng, nhìn các kiến trúc đổ nát hư hại xung quanh sau đó liếc mắt nhìn Tiêu Đình.

Tiêu Đình: "..."

Còn Hàn Phong, sớm thừa dịp rối loạn tìm cách thoát thân lúc vụ nổ xảy ra.

************

"Có tin tức của Hàn Phong?" Tiêu Đình ngồi trong sảnh nghị sự nhíu mày nhìn Tô Thiên.

"Ngày đó sau khi lẫn trốn hắn mai danh ẩn tích một thời gian không ngờ là lặng lẽ tiếp thu Ma Viêm Cốc, nhân mạch của hắn ở Hắc Giáp Vực không nhỏ đã bắt đầu lôi kéo gầy dụng thế lực. Nếu không phải Tiêu Môn may mắn bắt được tình báo này..."

"Chỉ cần hắn còn ở Hắc Giáp Vực, chúng ta vẫn có thể thu thập hắn, tiểu nữ vẫn cần từ hắn tra một ít tin tức." Khóe mắt Tiêu Đình thấm ra một tia lãnh ý.

"Lấy thực lực hiện tại của chúng ta không phải không có khả năng bắt được hắn, ngươi muốn hành động lúc nào?"

"Lập tức chuẩn bị." Tiêu Đình chậm rãi đứng dậy.
......

Đêm nay không trăng, thinh không vạn vạn tinh quang như tấm lụa đen nạm ngọc lung linh huyền mỹ.

Đêm trước khi xuất phát đi Ma Viêm Cốc, Tiêu Đình lại đến thần điện Mỹ Đổ Toa.

Từ khe cửa tẩm điện ên trong tẩm điện hắt ra ánh sáng vàng dịu ấm áp, chỉ khác là toàn tẩm điện đều bao quanh một lớp không gian chi lực.

Tiêu Đình vuốt tay lên cánh cửa thô nặng lạnh lẽo, đôi mắt sâu tối dần lộ ra một mạt bi thương, không quay cuồng dữ tợn như trước, chỉ như than lửa cháy âm ỉ vùi trong tro tàn.

Mặc dù cách một bức tường xa cách vô hình, Tiêu Đình vẫn cảm nhận được đầu quả tim rung lên từng hồi, nội tâm nóng cháy tràn ngập tình cảm cùng cố chấp.

Có kinh nghiệm lần trước, lần này Tiêu Đình không đứng lâu, chậm rãi ngồi bệt xuống dựa vào cửa, một chân co lại một chân duỗi thẳng ngửa đầu nhìn lên trời.

Có thể gần nàng nhất có thể, đã đủ rồi.

"Thải Lân, ngày mai ta đi Ma Viêm Cốc, có lẽ xong trận này mọi người đều được an ổn..."

Ta sẽ có nhiều thời gian lại đây cùng nàng.

Một phần thời gian còn lại đều dành cho nàng, sau đó ta phải đi Trung Châu rồi.

Tiêu Đình âm thầm bỏ vào lòng hai câu cuối. Tiêu Đình không dám phá vỡ vùng không gian chi lực để vào trong, càng không dùng thần thức mạnh mẽ dò xét bên trong tẩm điện.

Từ người xa lạ trở thành thân thuộc, từ tưởng chừng không thể tách rời lại xa cách không gì lấp được, từ có vô số điều muốn nói đã không còn cơ hội là một quá trình khó khăn dày vò.

Chậm rãi nhắm mắt lại dựa đầu vào cửa, Tiêu Đình chỉ đơn giản muốn ở cùng nàng hết tối nay.

Bên kia cánh cửa, thân ảnh kiểu mềm giấu mình trong lớp chăn dầy, che khuất một nửa dung nhan.

Cả ngươi co lại hai tay tự ôm lấy mình, đôi mắt đẹp thất thần nhìn màn đen u tối xung quanh.

Nơi tất cả cảm xúc thét gào dữ tợn đều hóa thành chết lặng.

Sáng hôm sau tại trấn Hòa Bình thuộc địa bàn  quản hạt của Già Nam, một đội ngũ tinh nhuệ chia thành từng tổ đội đứng nghiêm chỉnh, hơn mười người đứng đầu đang nhàn nhã ngồi dưới một gốc cổ thụ nhắm mắt dưỡng thần.

Cuồng phong tán loạn nhưng không thể chạm vào y phục trên người họ, mơ hồ tản ra khí thế áp bách.

"Tới rồi."

Từ xa xuất hiện vài chục chấm đen cấp tốc lao đến, khi cách bọn họ vài trượng dần giảm tốc độ, từ từ đáp xuống.

"Tiêu tiểu thư, đã lâu không gặp." Nam tử cởi trần thân hình tráng kiện quanh thân tràn ngập sát ý hướng Tiêu Đình cười lớn.

"Bang chủ Cuồng Sư Bang khí phách không hề giảm sút." Tiêu Đình chắp tay cười nói.

"Nói tới khí phách, chúng ta nào dám so với Tiêu tiểu thư." Mỹ phụ xinh đẹp môn chủ La Sát Môn đứng một bên cười phụ họa.

Tiêu Đình chắp tay chào hỏi đại chúng sau đó nghiêm túc nói.

"Nếu các vị tới đây hẳn đã xác định lập trường của mình, mọi người ở đây đều đã từng hợp tác với Tiêu Môn ắt đã biết tiêu chí cùng cách làm việc của bản môn, lần này sẽ không để các vị chịu thiệt."

Tuy trước đây những môn phái này đến cửa gây khó dễ Tiêu Môn non trẻ, bị Tiêu Đình khống chế ngược nhưng đã nói chỉ cần cống hiến cho Tiêu Môn đều sẽ được một viên Hoàng Cực Đan, kết quả ba người đứng đầu ba thế lực này đều thành công tấn cấp Đấu Hoàng.

Lý do mọi người tự hiểu.

"Tiêu tiểu thư yên tâm, Ma Viêm Cốc hống hách bá đạo, chúng ta sớm không vừa mắt."

"Hàn Phong gian trá thượng đội hạ đạp chúng ta cũng đã bị ăn khổ vài lần."

Đám đông lần lượt bày tỏ ý thuận theo, Tiêu Đình gật đầu không quanh co.

"Nếu các vị đều đồng lòng, thời gian không còn sớm, chúng ta xuất phát."

Tiêu Đình ra hiệu hướng về một phương hướng, mấy chục bóng người ẩn trong rừng cây đồng loạt hiện thân.

Cả đội ngũ chỉ có Tiêu Đình, Tô Thiên và Tiểu Y Tiên tương đối nhàn hạ, cường giả Đấu Tông không cần hóa ra đôi cánh đấu khí vẫn có thể lăng không dễ dàng.

Các học viên nhìn Tiêu Đình lần này không che giấu tu vi, không có đôi cánh đấu khí vẫn bay bên cạnh Tô Thiên không khỏi khiếp sợ tột độ.

Trái ngược với huy hoàng trước kia do có Đấu Tông thất tinh Địa Ma lão quỷ tọa trấn, Ma Viêm Cốc hiện trầm lặng thu liễm rất nhiều.

Tuy cốc chủ và ba đại trưởng lão đều chết nhưng lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, Ma Viêm Cốc vẫn đủ sức đứng ở Hắc Giáp Vực đặc biệt là từ khi có Hàn Phong-một Đấu Tông khác nhúng tay vào.

Quảng trường Ma Viêm Cốc không còn chỗ trống, Hàn Phong nhìn bốn phía, trong lòng cực kỳ thỏa mãn, nháy mắt có cảm giác trở về ngày tháng uy phong của Đan Hoàng.

"Thực lực Tiêu Môn các vị đã biết, mấy năm nay được Già Nam ủng hộ, Tiêu Môn không ngừng khuếch trương thế lực, nếu không phải mấy năm nay Ma Viêm Cốc động thân kềm chế chỉ sợ tay chân của Tiêu Môn đã ngầm bám rễ ăn sâu vào nội bộ các vị.

Ma Viêm Cốc đại thương nguyên khí, không lâu sau Tiêu Môn sẽ càng bành trướng ở Hắc Giáp Vực, sẽ có không ít người chịu thiệt, hoặc là bị đồ sát hoặc phải cúi đầu quy phục." Giọng nói Hàn Phong quanh quẩn khắp quảng trường.

"Không biết Hàn tiên sinh có cách nào ứng phó."

"Lấy thế lực của Già Nam và Tiêu Môn chỉ sợ không có bất kỳ thế lực nào đơn độc chống lại, trừ khi mọi người vứt bỏ hiềm khích hình thành liên minh đối kháng."

Quảng trường thoáng trầm mặc, liên minh đương nhiên phải có minh chủ, ai có thể nguyện ý để người khác ngồi lên đầu mình?

"Tại hạ chỉ đưa ra kiến nghị, bất quá Tiêu Môn đã tới cửa." Hàn Phong cầm chung trà trong tay, nhếch mép cười lạnh.

Cả quảng trường nháy mắt biến sắc.

"Ầm."

Một tiếng nổ vang kèm cột khói bốc lên từ cốc khẩu ra vào của Ma Viêm Cốc, Tô Thiên dẫn theo đoàn người đường hoàng tiến vào.

Ánh mắt Hàn Phong dần biến thành oán hận hung lệ.

"Không ngờ các ngươi lại tự mình đến đây, thật sự xem Hắc Giáp Vực như chốn không người?" Hàn Phong đứng dậy cười lạnh, âm thầm ra hiệu cho thuộc hạ triệu tập binh vệ Ma Viêm Cốc.

"Hàn Phong, chúng ta đến đây chỉ nhắm vào ngươi, không liên quan kẻ khác." Tô Thiên vuốt râu thản nhiên nói.

 "Không cần triệu tập hộ vệ ngoài kia." Tiêu Đình nhìn Hàn Phong kín đáo ra hiệu, thản nhiên nói.

Hàn Phong híp mắt lại, sát ý cùng đấu khí tuôn ra mãnh liệt.

"Nếu các ngươi đến đây tiêu diệt Ma Viêm Cốc e là sai lầm, những người đứng đầu bang phái tông môn ở đây sẽ không để các ngươi muốn làm gì thì làm, tác quái ở Hắc Giáp Vực."

Quả thực ở quảng trường tồn tại vài cường giả Đấu Tông, nhưng không ai có thực lực như Địa Ma lão quỷ.

"Bồ Đề Hóa Thể Tiên có sức hút quá lớn, Hàn Phong coi đó là lý do chào mời chúng ta, chúng ta không kháng cự được." Một lão nhân râu tóc bạc phơ thân hình cao lớn tu vi Đấu Tông ngũ tinh chậm rãi đứng dậy.

"Nếu các ngươi giao Bồ Đề Hóa Thể Tiên cho chúng ta, ân oán của các ngươi chúng ta không xen vào." Một lão nhân Đấu Tông khác đứng dậy nhập tràng.

Hàn Phong nghe vậy nhất thời tức giận dữ dội, hắn nhìn một vòng quả nhiên bắt gặp một số ánh mắt tránh né, một đám chỉ biết lợi ích.

"Các vị, hôm nay chúng ta đến đây là muốn giải quyết ân oán cùng Hàn Phong, hy vọng những người ngoài cuộc không nên xen vào, chỉ cần không tham dự đã là minh hữu của Tiêu Môn, Tiêu Môn chưa bao giờ bạc đãi bằng hữu, nhưng nếu đã là dịch nhân ắt phải tiêu trừ." Tiêu Lệ nghiêm túc nói.

"Ở đây bao giờ đến phiên ngươi lên tiếng."

Âm thanh vừa vang lên trước mặt nhóm Tiêu Đình xuất hiện thêm hai lão nhân tu vi Đấu Tông, ánh mắt tràn ngập khinh thường nhìn Tiêu Lệ.

"Vút..."

Một tiếng gió rít nhẹ vang lên, hai lão nhân mới tới đột nhiên cảm giác sau gáy đau đớn kèm cảm giác nóng rực đến nghẹt thở.

Tiêu Đình không biết từ lúc nào đã đứng phía sau bóp lấy gáy hai người. Quảng trường nháy mắt ồn ào náo loạn tràn ngập hoảng sợ.

"Tiêu.. tiểu thư, hạ thủ lưu tình... chúng ta... chúng ta không tham dự vào..."

Khí thế áp bách đè nặng kèm cảm giác đau thấu cốt làm hai người thều thào nói lắp, sắc mặt vặn vẹo khó coi thân thể run rẩy đứng không vững.

"Răng rắc."

Hai tiếng xương cốt vỡ nát vang lên làm nhân tâm khiếp hãi tột độ, hai thi thể nháy mắt bốc cháy hóa thành

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net