Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện xưa dừng lại ở đó, vùng không gian mang cấm chế xiềng xích một lần nữa rung chuyển sau đó truyền tống Tiêu Đình ra ngoài.

Linh hồn thể của Tiêu Đình uể oải nằm thất thần một lúc lâu, mới phân biệt được đâu là ảo cảnh đâu là bản thân của hiện tại.

Trải qua chiến đấu cùng Hàn Phong linh hồn bị thương không nhẹ, thời gian dài thâm nhập vào ảo cảnh kì lạ, linh hồn thể của Tiêu Đình suy yếu không ít, lúc này Tiêu Đình không phát hiện giữa mi tâm xuất hệt vệt đen yêu dị, và sau gáy có một điểm đen nhỏ như đầu ngón tay bám vào đang âm thầm tản ra vài sợi hắc khí ít ỏi bám vào linh hồn thể mình.

Tiêu Đình mệt mỏi đứng dậy nhìn quanh não hải của chính mình, muốn rời khỏi đây, phát hiện không được. Trước đây tâm niệm vừa động đã có thể xuất nhập tùy ý, hiện tại giống như bị cầm tù trong chính lĩnh vực tinh thần của chính mình.

Não hải rộng lớn không có điểm cuối tràn ngập sương mù trắng xóa, Tiêu Đình đi loanh quanh không ngừng muốn liên hệ với bên ngoài hòng thoát ra đều thất bại, dần dần bắt đầu hoang mang mất đi sự bình tĩnh vốn có.

Điểm đen sau gáy Tiêu Đình xuất ra một sợi hắc khí mảnh như sợi tóc chậm rãi quấn lấy cổ Tiêu Đình, Hiên hộ pháp đắc ý cười thầm.

"Khống chế linh hồn là kỹ năng của Hồn Điện, bản hộ pháp sẽ bắt tiện nhân ngươi trả giá đắt."

Sương trắng trong não hải dường như càng lúc càng dày đặc quấn lấy Tiêu Đình, như cái cách Hiên hộ pháp đang siết cổ Tiêu Đình, âm thầm từng chút một hút lấy linh hồn lực của Tiêu Đình tẩm bổ thần hồn hắn.

Cảnh vật xung quanh dần tối sầm lại, Tiêu Đình đỡ trán chịu đựng cơn đau đầu không rõ nguyên nhân, chỉ thấy xung quanh tối đen lại xuất hiện một điểm sáng ở phía xa, liền theo bản năng như thiêu thân đi về phía có điểm sáng.

Cảnh vật xung quanh dần hiện rõ, Tiêu Đình nhìn ngọn núi trước mắt, tòa thành dưới núi treo đèn kết hoa lụa đỏ giăng khắp nơi, như có hỉ sự sắp diễn ra.

Cung điện trên núi càng trang hoàng xa hoa rực rỡ, đây không phải thần điện Mỹ Đổ Toa sao?

Tiêu Đình nhanh chân đi vào thành, toàn thể con dân Xà Nhân tộc trong thành đều vui vẻ hào hứng bàn tán về lễ thành thân của nữ vương Mỹ Đổ Toa, không ngừng chúc phúc cầu nguyện cho nàng.

Tiêu Đình không khỏi khiếp sợ nhìn lên thần điện trên núi. Thải Lân thành thân?! Cùng ai?!

Len lỏi trong đám đông, Tiêu Đình chạy vượt hàng trăm bậc thang hướng lên thần điện, mỗi bước đều trầm trọng, mang theo bất an thấp thỏm, trong lòng không ngừng cầu nguyện đây không phải sự thật.

Trước cửa thần điện người đông như kiến, tất cả mọi người đều mỉm cười, nụ cười méo mó quỷ dị đầy ám ảnh, nhưng Tiêu Đình nhận ra bọn họ đều là người thân quen.

Hải Đông Ba, Tiêu Mị, Tiêu Trữ, Hổ Gia, Tiểu Y Tiên... bọn họ vận lên người y phục hoa lệ nhiều màu, nói nói cười cười lôi kéo Tiêu Đình vào trong.

Tiêu Đình mê mang bước vào thần điện, trong điện kim quang rực rỡ, trên đài cao phía trước vương tọa, hai thân ảnh vận hỷ phục đỏ rực đang đứng đưa lưng về phía Tiêu Đình, ai đó cất cao giọng nói.

"Nhị bái cao đường."

Hai thân ảnh chậm rãi cúi người xuống bái lạy, Tiêu Đình nhìn sang khu vực chủ vị, ba trưởng lão mặt mày rạng rỡ mỹ mãn, Tiêu Chiến vuốt râu cười sang sảng, Tiêu thị ôn nhu mỉm cười đầy yêu thương nhìn hai người.

Toàn thể Tiêu gia đều có mặt, Tiêu Hằng Tiêu Lệ vô cùng nhiệt tình vui vẻ cùng khách nhân chứng kiến màn bái đường. Tất cả đều thật tâm chúc phúc ủng hộ hôn lễ này.

Ánh mắt Tiêu Đình như muốn nứt ra, cả người lạnh lẽo như rơi hầm băng, thân hình lung lay sắp đổ phải tựa vào cạnh bàn gần đó mới ổn định lại, Tiêu Đình ôm ngực thở dốc nhìn về bóng dáng tân nương quen thuộc.

"Là ai? Người may mắn đó là ai!!!"

Đôi mắt Tiêu Đình dần đỏ lên tràn ngập tiếc hận không cam lòng nhìn tân nương, sau đó quan sát người bên cạnh nàng, dựa theo vóc dáng rõ ràng là một nam tử.

Trong một sát na thậm chí Tiêu Đình có ý nghĩ muốn xông lên giết chết hắn, nhưng tất cả kịp dồn nén lại thành từng tiếng thở gấp nặng nề ứ nghẹn trong cổ họng.

"Phu thê giao bái."

"Ta không đồng ý!" Tiêu Đình gần như theo phản xạ quát lên, âm thanh rung chuyển cả thần điện, quanh quẩn bên tai không dứt.

Tất cả mọi người đều thu lại nụ cười cứng đờ, máy móc quay sang trừng mắt nhìn chằm chằm Tiêu Đình.

Tiêu Hằng, Tiêu Lệ, Tiêu Ngọc... đi đến kéo lại Tiêu Đình, vẻ mặt tràn ngập chán ghét giống như nhìn thấy con gián bẩn thỉu xuất hiện muốn phá hư bàn tiệc.

"Thải Lân."

"Thải Lân... nàng quay lại nhìn ta được không?"

Tiêu Đình đẩy ra Tiêu Hằng Tiêu Lệ muốn tiến lên phía trước, ánh mắt vẫn luôn cố chấp nhìn về phía tân nương.

Chỉ là càng bước lên phía trước, càng nhiều người bắt lấy tay chân cô cản lại, tất cả đều là thân bằng quyến thuộc bằng hữu của Tiêu Đình.

Tô Thiên, Tiểu Y Tiên, Tử Nghiên... tất cả đều dùng vẻ mặt chán ghét không vui nhìn Tiêu Đình.

Lúc này tu vi như bị mất hết không thể sử dụng, sau cùng Tiêu Đình bị đám đông nghiền ép ấn quỳ xuống đất.

"Thải Lân." Vài lần gọi tên nàng trong vô vọng, giọng của Tiêu Đình càng thêm run rẩy khàn đi.

Bóng dáng kiều mềm lãnh diễm đứng trên đài cao như nghe được cầu xin của kẻ đáng thương đang quỳ bên dưới, chậm rãi xoay người bố thí cho hắn một cái liếc nhìn.

Mỹ Đổ Toa vận một thân hỷ phục đỏ rực kiều diễm xinh đẹp, đẹp đến mức chua xót hốc mắt, vỡ nát trong lòng.

"Thải Lân... tại sao..."

Tiêu Đình run giọng nhìn Mỹ Đổ Toa, trong lòng hy vọng nàng có nỗi khổ, nàng bị ép buộc, chỉ cần một câu nói của nàng, cho dù phải đại sát tứ phương máu chảy thành sông Tiêu Đình cũng không nhíu mày, nhất định sẽ mang nàng rời khỏi.

Mỹ Đổ Toa lười biếng hơi rũ mắt nhìn Tiêu Đình, dung nhan kiều mị lãnh diễm không chút độ ấm, lạnh giọng nói.

"Tại sao lại không, ngươi dựa vào cái gì?"

Chữ chữ sát tâm, Tiêu Đình cảm giác đầu ong ong không ngừng vang lên lời nàng vừa nói, tuy vẫn nhìn theo Mỹ Đổ Toa không bỏ nhưng cả người suy sụp thấy rõ.

Dựa vào gì? Tiêu Đình gật đầu cười đắng chát, dựa vào gì cho rằng nàng sẽ luôn yêu mình vĩnh viễn không rời không bỏ.

Ngay từ đầu là nàng cho Tiêu Đình tư cách được sóng vai cùng nàng, nhưng hiện tại không còn nữa rồi. Người may mắn đó không phải là cô.

Cô chỉ là người dư thừa trong hôn lễ này. Tiêu Đình rã rời loạng choạng đứng dậy, đám đông cũng không còn áp chế Tiêu Đình, đồng loạt tách ra chừa cho cô một con đường dẫn ra cửa thần điện.

Tiêu Đình nhìn đám đông hai bên đứng thẳng tắp lại quay đầu nhìn bóng dáng cao ngạo quyết tuyệt trên đài, nàng nghiêng mặt sang hướng khác, lúc này ngay cả một ánh mắt, một câu một chữ nàng đều lười biếng đặt trên người Tiêu Đình.

Lúc này tân lang chậm rãi xoay người lại, gương mặt nam tử vô cùng quen thuộc, hắn híp mắt nhìn Tiêu Đình lạnh nhạt nói.

"Nếu tứ muội đã đến, xem như là khách đến chung vui, chi bằng ở lại cùng uống rượu mừng của ca ca."

Lập tức có người bưng khay đưa đến trước mặt Tiêu Đình, Tiêu Đình cứng nhắc cầm lấy chung rượu, tuy nắm thật chặt nhưng chung rượu trong tay vẫn không ngừng run rẩy, làm vài giọt rượu rơi xuống sàn.

"Tốt, chúng ta tiếp tục."

Tiêu Viêm tiến tới đặt một tay lên vòng eo thon gầy mềm mại chỉ một tay ôm hết của Mỹ Đổ Toa, nhẹ nhàng vuốt ve xoa nắn, vẻ mặt cực kỳ ôn nhu sủng nịnh dỗ ngọt nàng.

Mỹ Đổ Toa mỉm cười ngọt ngào khẽ gật đầu, để mặc cho Tiêu Viêm ôm ấp, cả hai duy trì tư thế nửa ôm xoay người đứng đối diện nhau.

"Phu thê giao bái."

Mãi đến lúc này cả hai mới quyến luyến tách ra chậm rãi cúi đầu.

Lồng ngực như muốn nổ tung, cổ họng lại như bị bóp nghẹt không thở được, Tiêu Đình xoay người lại ngửa cổ uống cạn chung rượu, sau đó bóp nát nó thành bụi phấn.

Cảm nhận cổ họng cháy bỏng, Tiêu Đình thà rằng đây là rượu độc có lẽ sẽ càng thoải mái dễ chịu hơn lúc này.

"Đưa vào động phòng."

Giọng nói chán ghét như đâm vào tai tiếp tục vang lên, nháy mắt lệ khí quanh thân Tiêu Đình bạo tăng, cả người thoát ra từng đợt hắc khí, đôi mắt đỏ rực vặn vẹo đầy dữ tợn như hung thú ngủ đông muốn xuất thế, vô cùng khát máu chỉ muốn chém giết hết thảy, tắm mình trong thây sơn biển máu của tất cả những người ở đây để thõa mãn hung tính.

Cảnh vật xung quanh dần biến đỏ như bị tắm máu, Tiêu Đình ôm đầu không ngừng lắc mạnh, nỗ lực làm cho bản thân bình tĩnh lại, loạng choạng đi ra ngoài, mỗi bước cực kì gian nan.

Không gian tiếp tục thay đổi, Tiêu Đình nhìn bay trí xung quanh phát hiện bản thân đang đứng trong tẩm điện của Mỹ Đổ Toa.

Một dự cảm bất lành dâng lên làm toàn thân Tiêu Đình phát lãnh, vội xoay người muốn trốn chạy mới phát hiện hai chân như mọc rễ dưới sàn, không thể cử động.

Tiêu Đình khụy người xuống liên tục đấm vào chân mình, hai mắt mờ mịt đầy hơi nước, trong lòng không ngừng cầu xin điều tồi tệ nhất sẽ không xảy ra, làm ơn đừng để cô phải chứng kiến thêm những khoảnh khắc dày vò đau lòng tiếp theo.

Tiếng bước chân xôn xao truyền vào tai, Tiêu Đình khiếp sợ không dám cử động, cả người run rẩy nhắm mắt lại, hèn mọn cúi đầu.

Tiếng bước chân kèm tiếng cười lười biếng kiều mị của Mỹ Đổ Toa mềm nhẹ vang lên truyền tới như từng đạo lôi điện đánh vào tai.

Tiêu Đình vẫn không nhịn được mà nâng đầu lên.

Tiêu Viêm bế lên Mỹ Đổ Toa chậm rãi đi về phía giường, trên người cả hai chỉ khoác hờ một kiện trường bào trắng, đai đeo ở thắt lưng lỏng lẽo trệ xuống, phóng thích phong cảnh tràn ngập xuân sắc.

Rèm trướng phủ xuống làm thân ảnh hai người càng thêm hư ảo, ánh đèn vàng dịu ấm áp tỏa khắp phòng, chiếu rọi lên hai thân ảnh đang quấn lấy nhau hôn nồng nhiệt.

Tiêu Đình nghiến răng đến bật máu khi âm thanh thở dốc kiều mị nức nỡ liên tục truyền ra, đôi mắt đỏ như máu long lên sòng sọc, vệt đen được ngưng tụ từ hắc khí giữa mi tâm càng thêm sậm màu, hắc khí quanh thân càng nùng liệt như muốn cắn nuốt Tiêu Đình.

"Hừm."

Tiêu Đình gầm lên, phát hiện bản thân đã có thể cử động, kiếm không biết lúc nào đã nằm sẵn trong tay.

Tiêu Đình siết chặt kiếm nhìn hai thân ảnh mơ hồ trên giường, ánh mắt tràn ngập phẫn hận kèm tào bạo, chỉ muốn giết chết bọn họ.

Khí tràng quanh thân càng thêm bạo liệt tràn ngập túc sát, Tiêu Đình như con thú điên xông về phía trước.

Được vài bước Tiêu Đình đưa tay ôm lấy đầu, thanh kiếm trong tay rơi xuống đất. Nháy mắt linh hồn như bị xé làm hai mảnh, một bên muốn giết chết hai người trên giường kia, một bên chỉ muốn trốn chạy khỏi đây.

Tiêu Đình quỳ xuống đất, không ngừng cào cấu lấy hai tay, sau đó cào vào đầu đến rách da chảy máu, bản thân không ngừng đấu tranh kịch liệt.

"Ahhhhhhh...."

"Tại sao... tại sao..."

Tiêu Đình đấm mạnh hai tay xuống sàn liên tục gầm thét, như dã thú bị thương cùng cực không ngừng kêu gào quằn quại, sau đó hung hăng xoay người đâm mạnh vào cửa tẩm điện trốn chạy.

Thần điện nguy nga hoa lệ, người đi kẻ đến dần mờ nhạt tan biến, chỉ còn lại màn đêm vô hạn, đôi mắt đỏ ngầu bịt kín sương ẩm từ lâu đã không còn dùng để cảm nhận khung cảnh xung quanh.

Tiêu Đình cứ liều mạng đâm vào màn đêm vô tận, mãi đến khi tinh thần rệu rã ngã quỵ xuống, cả người co quắp lại tự ôm lấy mình không ngừng thở dốc, tiếng nấc nghẹn ngào đứt quãng vang lên.

Không hề keo kiệt phóng thích toàn bộ bi thương thống khổ trong lòng.

"Thải Lân..."

Ôm tất cả đau đớn cũng không ngừng gọi tên một người.

"Ngươi thật vô dụng." Trong không gian tối đen đột nhiên vang lên một đạo giọng nói âm lãnh trầm khàn như gần như xa quanh quẩn bên tai.

"Kẻ nào!" Tiêu Đình lập tức mở mắt nhìn quanh, đôi mắt đỏ ngầu bạo xạ huyết quang hung mãnh dữ tợn, giống như không cần biết kẻ đó là ai nhất định cũng phải tóm lấy hắn, nghiền nát thành từng mảnh nhỏ mới hả giận.

"Ta? Ta là đại diện cho dục vọng tối tăm, bản chất ích kỷ xấu xa mà ngươi luôn áp chế tận lực che giấu không muốn cho người khác thấy."

"Nói bậy!" Tiêu Đình tức giận gầm lên, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn quanh tìm kiếm.

"Ta chính là một phần của ngươi, từ tâm ngươi mà sinh ra. Nhìn bộ dạng ngươi vô dụng như vậy, thật mất mặt ta."

"Hừ, ngươi thì biết cái gì!?"

"Ta đương nhiên không biết, vì ta không đạo đức giả ngụy trang Thánh Mẫu như ngươi. Nếu là ta người phụ nữ thuộc về ta vĩnh viễn đều phải là của ta, không giống như ngươi ngay cả người mình yêu cũng không giữ được." Giọng nói quỷ mị kia không ngừng cười lạnh đầy mỉa mai trào phúng.

"Ta thừa nhận ta ích kỷ nhưng vĩnh viễn sẽ không rác rưởi như ngươi, nàng không phải món hàng, muốn chiếm thì chiếm, ngươi căn bản không phải ta." Tiêu Đình nghiến răng đứng dậy.

"Ta không phải ngươi? Vậy ta nói cho ngươi sáng tỏ, lúc nhìn thấy toàn thể Tiêu gia, Tiêu Hằng Tiêu Lệ đền vui vẻ chào đón hôn lễ này ngươi cảm thấy thế nào? Rõ ràng là không hiểu, không phục, tại sao lại đãi ngộ khác xa so với ngươi. Ngươi dám nói ngươi không để tâm, không chạnh lòng, không mảy may gì sao?"

"..."

Lần đầu tiên Tiêu Đình im lặng không phản bác, hai nắm tay siết chặt liên tục run rẩy.

"Người ngươi yêu thành thân cùng ca ca mình, ngươi vẫn điềm nhiên uống rượu mừng, thật khiến ta ghê tởm, sao có thể giả dối đến bậc này. Nếu là ta đã sớm huyết tẩy thần điện, mang nữ nhân đó khống chế trong tay.

Ta thà ngọc nát còn hơn ngói lành, không như người trơ mắt nhìn ả ta không ngừng phóng đãng dâm tiện cùng kẻ khác."

"Câm miệng, ngươi không được phép nhục nhã nàng." Tiêu Đình phóng xuất một đạo khí tràng mãnh liệt càn quét một vòng, tinh thần càng thêm kích động.

"Ha ha, thì ra ngươi không chỉ vô dụng, mà còn giả nhân giả nghĩa cùng cực, ở đây không có ai, ngươi tử tế, ngươi ra vẻ lương thiện thâm tình cho ai xem, ngay cả cảm xúc thật của mình cũng không dám đối diện, ngươi thật thất bại."

"Ngay cả người mình yêu cũng không giữ được, ngươi tồn tại để làm gì. Rõ ràng ngươi vì bọn họ cống hiến, làm bao nhiêu chuyện, cuối cùng thế sao? Ngươi chỉ biết ở đây gào khóc, nếu là ta đã không để xảy ra cục diện này, càng không kẻ nào dám đối với ta như vậy."

Tiêu Đình đứng thẳng người, ngửa đầu lên không chậm rãi thở ra, bộ dạng mệt mỏi hoàn toàn buông xuôi, để cho nước mắt tùy ý chảy xuống sườn mặt.

Tiêu Đình thừa nhận bản thân chạnh lòng khi thấy toàn thể Tiêu gia, tất cả bằng hữu đều vui mừng ủng hộ hôn lễ này. Trong lòng tự hỏi tại sao lại khác biệt như vậy, rốt cuộc cô đã sai điều gì!?

Nhưng lý do Tiêu Đình thật sự không dám tiến lên ngăn cãn hôn lễ một phần là vì dù thế nào đi nữa vẫn tôn trọng quyết định của Mỹ Đổ Toa, nàng đã chọn Tiêu Viêm tức Tiêu Đình chỉ là người qua đường không có tư cách xen vào.

Sau tất cả nam chính của thế giới, sủng nhi của Thiên Đạo vẫn theo quỹ đạo ban đầu, chung thân cùng Mỹ Đổ Toa, cả tình lẫn lý đều không có chỗ cho Tiêu Đình dung thân.

Trải qua bao nhiêu thăng trầm rốt cuộc chỉ là kẻ qua đường, viên đá nền tô điểm cho hai người, nội tâm Tiêu Đình thật sự suy sụp trầm trọng.

Đã lười đấu tranh, để cho bản thân tùy ý trôi đi.

"Ngươi biết vì sao Tiêu Viêm rõ ràng không xứng với những điều đó nhưng vẫn gặt hái trọn vẹn tình yêu sự nghiệp? Thay vì ngươi tỏ ra lương thiện tốt với tất cả mọi người, ngươi nên như hắn mỗi việc đều suy tính cho bản thân.

Có kết cục ngày hôm nay đều là một tay ngươi tạo ra."

Giọng nói trầm khàn không ngừng mỉa mai đả kích Tiêu Đình, Tiêu Đình không phản bác, chỉ càng lúc cúi đầu càng sâu, thân thể thỉnh thoảng run lên từng hồi.

"Người như không thích hợp dựng đại nghiệp, chi bằng để cho ta ra mặt, ta sẽ thay ngươi đòi lại tất cả, từng chút một những thứ đáng lẽ phải thuộc về chúng ta, ngươi không muốn sao?"

Hắc khí nhàn nhạt sau gáy chậm rãi tràn ra, quấn quanh Tiêu Đình, như bàn tay lớn bóp chặt lấy cô, âm hiểm và kiên nhẫn như loài trăn săn mồi, chậm rãi siết chết con mồi sau đó mới nuốt vào bụng.

Hiên hộ pháp vừa đánh vừa xoa không ngừng dẫn dụ, đả kích làm Tiêu Đình chậm rãi băng hoại, sa đọa trong những cảm xúc tiêu cực, dần dần đánh mất bản ngã, không còn sức chống trả sẽ bị hắn nuốt chửng hoàn toàn.

Khí tức quanh thân Tiêu Đình đột nhiên bạo nộ, tạo thành một vòng khí tràng bàng bạc quét sạch hắc khí quanh thân. Tiêu Đình tức giận gầm lên.

"Cút! Ngươi tính là thứ gì, cho dù không được nàng chấp nhận ta, vĩnh viễn ta cũng sẽ không làm bất cứ việc gì tổn thương nàng. Ngươi cút!"

Ở linh hồn thể bạo động càn quét bừa bãi, linh hồn của Hiên hộ pháp bị ảnh hưởng không nhẹ, hắn vội vàng im miệng, trong lòng không khỏi cười lạnh, thời gian còn dài hắn sẽ từ từ chơi cùng Tiêu Đình.

Chậm rãi hút lấy linh hồn thể của Tiêu Đình, từ từ giày vò linh hồn Tiêu Đình đến sống không bằng chết, Hiên hộ pháp không khỏi cảm thấy thỏa mãn.

Xung quanh chìm vào im lặng, Tiêu Đình dần rơi vào trạng thái lơ mơ, linh hồn thể càng thêm uể oải mệt mỏi, theo bản năng vẫn không ngừng đi về phía trước, được vài mươi bước thì ngã quỵ, không ngừng ho khan sau đó gục xuống tạm mất ý thức.

Vài giờ sau khi tỉnh lại, Tiêu Đình mờ mịt nhìn xung quanh phát hiện bản thân đang ở trong tòa thành dưới chân núi của thần điện Mỹ Đổ Toa, cảnh cũ tái hiện tiếp tục bị giày xéo cảm xúc tâm can lẫn linh hồn.

..............

Thời tiết cùng cảnh vật bên ngoài vô cùng an tường, chỉ duy nhất trong phòng của Tiêu Đình vẫn luôn nặng nề ngột ngạt đầy ám ảnh.

Tiêu Đình vẫn nằm đó, tựa như còn sống nhưng cũng giống như đã chặt đứt liên hệ với thế giới này.

Mỹ Đổ Toa cầm khăn ướt chậm rãi lau cánh tay cho Tiêu Đình, vẻ mặt tràn ngập không tình nguyện, xà đồng sắc bén thỉnh thoảng nhìn Tiêu Đình sao đó hậm hực xoay đầu liên tục chà xát mạnh khăn vào tay cô.

Đến khi cánh tay tái nhợt hiện lên một mảng đỏ ứng Mỹ Đổ Toa mới bừng tỉnh buông tay, ném khăn vào chậu nước ném tay Tiêu Đình lên mép giường.

Đã một ngày trôi qua nhưng Mỹ Đổ Toa vẫn chưa tiêu được cục tức mang tên Ma Kha Vệ Hi nào đó, mặc dù Tiêu Đình khỏe mạnh bình an tỉnh lại mới là quan trọng nhất lúc này nhưng mỗi khi vô tình nghĩ đến nàng lại vô cùng không vui.

Như bó gai cắm vào lòng, liên tục cào xước vào da thịt, vô cùng ngứa ngáy khó chịu.

Nhìn cánh tay trần trụi đỏ bừng nằm ở mép giường, Mỹ Đổ Toa thở dài, cũng biết lúc này không nên trí khí so đo với một người không tỉnh táo như Tiêu Đình, trong mắt mang theo một ít áy náy, cẩn thận nắm lấy tay Tiêu Đình kéo ống tay áo xuống để vào trong chăn.

"Thải Lân..."

Mỹ Đổ Toa theo phản xạ lập tức ngẩng đầu nhìn Tiêu Đình, trong mắt lại ánh lên một loại chờ mong mãnh liệt.

"Tại sao?..."

"Thải Lân..."

Mỹ Đổ Toa nhẹ lay Tiêu Đình, thấp giọng gọi tên cô giọng nói có thể là mềm mỏng nhất mà Tiêu Đình từng được biết, đáng tiếc Tiêu Đình không thể nghe càng không thể tỉnh lại từ trong ác mộng.

Tiêu Đình lại tràn ngập bi thương thống khổ, liên tục gọi Mỹ Đổ Toa, từng tiếng nghẹn ngào tràn ngập tuyệt vọng uất nghẹn đều như lợi kiếm sắc bén khảm vào nội tâm một người.

Vào lúc Tiêu Đình bắt đầu mất khống chế thậm chí tự cào cấu làm tổn thương mình, Mỹ Đổ Toa chọn cách im lặng ôm ghì lấy Tiêu Đình.

Hai cánh tay thon dài tuyết trắng tưởng chừng xinh đẹp vô hại thường ngày giống như thép nguội tràn ngập lực lượng khống chế hai tay Tiêu Đình, xà đồng tuy kiên cường nhưng cũng tràn ngập mệt mỏi.

Loại giày vò dằn vặt này không biết bao giờ mới chấm dứt, Mỹ Đổ Toa chưa ngày nào được nhẹ nhàng, tất cả mọi người đều quan tâm Tiêu Đình nhưng chỉ có thể bất lực đứng nhìn, Tiêu Đình đang giành giật đấu tranh từng giây trong thức hải, bên ngoài thời gian lại thừa thải đến dáng sợ.

"Khụ..khụ..."

Tiêu Đình yếu ớt cuộn người lại, thân thể theo bản năng dựa sát vào người Mỹ Đổ Toa không ngừng ho khan, cuối cùng mệt mỏi lã đi không còn phản ứng.

Cả người tiều tụy yếu ớt, hai mắt hõm sâu mất dần sinh khí, hắc khí ở mi tâm lại có dấu hiệu càng thêm dày đặc.

Mỹ Đổ Toa siết chặt hai tay, móng tay ghim vào da thịt xuất huyết bản thân vẫn không hề hay biết, xà đồng sau một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net