Chương 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khu vực trung tâm não hải, nơi này chỉ rộng tầm vài thước được bao phủ bằng một tầng kết giới không thể tới gần, bên trong chứa đầy sương trắng ngà thỉnh thoảng ánh lên vài đạo kim quang di chuyển ngoằn ngoèo như lôi điện.

Đốm lửa nhỏ dẫn đường đến đây dần an tĩnh lại, bay lơ lửng cách kết giới một mét như chờ chỉ thị tiếp theo. Mỹ Đổ Toa vừa đến gần kết giới linh hồn thể của Tiêu Đình lập tức bị một hấp lực mạnh mẽ kéo vào trong.

Mỹ Đổ Toa hoảng hốt theo bản năng vội vươn tay muốn bắt lấy Tiêu Đình nháy mắt bị kết giới phát ra từng đạo lôi điện hung mãnh chấn lui về sau.

Đau đớn như kim châm truyền tới, đây là một loại công kích phòng vệ linh hồn. Nàng ôm lấy cánh tay đau nhức khẩn trương quan sát vùng kết giới này.

"Nếu ở trạng thái thanh tỉnh một người có thể mở ra não hải của mình cho phép người khác xâm nhập, tuy Đình nhi đã vô cùng suy yếu nhưng trong trạng thái mất ý thức cơ thể vẫn tự hình thành cơ chế phòng vệ.

Đây là lúc cần sự hỗ trợ của thông linh phù đặt chế này, miễn cưỡng mở một khe nứt trên kết giới để ngươi đi vào, có thể sẽ bị phản phệ bài xích dẫn đến hậu quả khó lường. Nhưng nếu trong tiềm thức của Đình nhi có ấn tượng về ngươi có lẽ sẽ thuận lợi đi vào."

Lam Thiên Tuyết chậm rãi giải thích, muốn Mỹ Đổ Toa cân nhắc một lần cuối cùng, tâm trí và linh hồn của mỗi một người đều vô cùng đặc biệt và duy nhất, biến số không lường trước cũng sẽ nhiều, không thể lấy thường thức làm chuẩn mực phán định.

"Tiền bối, ta không sợ, ta đến đây là để giúp Đình." Ý chưa toại nàng sẽ không quay về.

Mỹ Đổ Toa nhìn vùng kết giới, xà đồng kiên định nhưng không làm mất đi vài phần nhu hòa trong nàng.

Bên kia vị diện, Lam Thiên tuyết âm thầm gật đầu tán thưởng.

"Trước thả lỏng tinh thần, ta sẽ đích thân thao tác thông linh phù."

Nói rồi đốm lửa đỏ tượng trưng cho thông linh phù dần sáng lên bắn ra một tầng bí văn bao lấy Mỹ Đổ Toa, sau đó đốm lửa bay đến tiến nhập vào kết giới.

Kết giới rung lên vài lần như phản kháng, bên trong thông linh phù còn có ấn ký linh hồn của Mỹ Đổ Toa, qua vài giây giằng co kết giới rốt cuộc lộ ra một khe nứt nhỏ dài hơn một gang tay.

"Chính là lúc này." 

Kết giới chịu mở ra là tín hiệu tích cực, Lam Thiên Tuyết lập tức bắt lấy cơ hội thúc giục bí văn vây quanh Mỹ Đổ Toa, làm linh hồn thể của nàng hóa thành một đốm sáng thất thải lách qua khe nứt tiến vào trong.

Chao đảo một trận Mỹ Đổ Toa thấy mình đang ở một mảng tịnh thổ sáng sạch yên tĩnh, không gian thuần trắng hơi nước lãng đãng, nội tâm Mỹ Đổ Toa không khỏi cảm thấy khẩn trường, đây chính là trung tâm hồn thức, thế giới linh hồn của Tiêu Đình.

.....

"Ong..."

Tiểu Y Tiên và Tiêu Ngọc vẫn luôn luân phiên túc trực trong phòng canh chừng hai người đang nằm như ngủ trên giường, một trận rung động từ đá truyền tin đột nhiên phá vỡ im lặng trong phòng.

"Hai tiểu bối, trong hộp gỗ có một lọ đan dược, phiền hai ngươi giúp ta cho Đình nhi và Mỹ Đổ Toa mỗi người ăn vào một viên đan dược, mỗi ngày một viên cho đến khi hết mới thôi."

Chất giọng mềm mại ôn nhu như nước, không hề mang tính áp đặt ngược lại như đang thật sự dụ dỗ ngon ngọt tiểu bối trong nhà, làm người mềm lòng vui vẻ tình nguyện làm theo.

Cảm giác được trưởng bối tin tưởng ngọt ngào nhờ giúp đỡ này thật vi diệu làm cả hai như được tiêm thuốc tăng lực, dù là Tiểu Y Tiên cũng có chút thẹn thùng, vội mím môi đeo vào găng tay đặc chế hỗ trợ Tiêu Ngọc.

Lâm Minh Nguyệt trợn mắt nhìn Lam Thiên Tuyết, chậm rãi uống một ngậm trà bình ổn lại tâm tình, bởi vì dù là lúc ngọt ngào làm nũng với Lâm Minh Nguyệt hay khi dạy dỗ Tiêu Đình, cả hai chưa từng nghe được âm điệu ngọt ngào chết người này.

Thủ đoạn lại cao thêm một bậc, xoay đầu đám tiểu bối không lối thoát.

Đan dược vào miệng trong chốc lát, không gian trong phòng dần biến đổi, năng lượng thiên địa như bị một lực hút khủng bố lôi kéo như lốc xoáy không ngừng tụ lại.

Có cờ dưỡng hồn tọa trấn, dòng năng lượng thiên địa như bị tinh lọc tách ra thành hai dòng chảy, chầm chậm rót vào thân thể Mỹ Đổ Toa và Tiêu Đình.

 Suốt năm ngày phục dụng đan dược, Tiểu Y Tiên và Tiêu Ngọc có thể bằng mắt thường thấy được khí sắc Tiêu Đình dần có sinh cơ, cơ thể không còn lạnh băng, vệt đen quỷ dị ở mi tâm biến mất, ngũ quan thả lỏng an tường như đang ngủ.

Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Trải qua thời gian dài mệt mỏi áp lực vì linh hồn bị tra tấn, chưa bao giờ Tiêu Đình cảm giác thoải mái như lúc này, tâm vô tạp niệm không còn khổ sở, linh hồn như được ngâm trong dòng nước ấm tràn ngập cảm giác an toàn.

***********

Tại nơi sâu trong thần thức, nơi này là một tòa đảo trôi nổi trong vùng không gian tối đen, trên đảo ánh sáng nhợt nhạt mù mờ, lạnh lẽo lương bạc như ánh trăng, không gian âm trầm không tiếng động tạo cảm giác ngột ngạt khó chịu.

Đảo không quá lớn, chứa một tòa núi đá, kèm một mảnh đất tương đối bằng phẳng rộng hơn trăm thước dưới chân núi.

Vật liệu nhiều nhất ở đây chính là đá, vài thân cây khô trơ cành rải rác khắp nơi trên mặt đất và trên vách núi.

Đây là lần đầu tiên Mỹ Đổ Toa tiến vào khu vực thần niệm của một người, giống như đứa trẻ mới sinh hoàn toàn không biết thứ gì, nhưng nàng vẫn theo bản năng nhìn quanh tìm kiếm thân ảnh Tiêu Đình.

"Ngao~..." Tiếng kêu yếu ớt đầy khó chịu bất lực như thú non nức nở đột nhiên vang lên, tuy nhỏ nhưng đặc biệt rõ ràng giữa không gian yên tĩnh này.

Mỹ Đổ Toa rất nhanh làm quen với linh hồn thể của chính mình, cẩn trọng đi qua đám loạn thạch từng chút một tìm tới nơi phát ra âm thanh.

Giữa đám loạn thạch dưới chân núi, có một hốc đá to bên trong có một sinh vật màu đen đang nép mình trong đó.

Xà đồng màu tím càng sáng rực giữa nơi thiếu ánh sáng, chiếu ra một luồng tử quang xoáy sâu vào hốc đá, dần thấy rõ hình dạng sinh vật đó.

Là một hắc báo to lớn đang nằm úp sấp trong hốc đá, hai cánh héo rũ rượi thỉnh thoảng hơi giật nhè nhẹ biểu thị vẫn còn sinh cơ.

Xà đồng nháy mắt dịu lại, nàng uyển chuyển đi tới gần hốc đá, hơi cúi đầu xuống xem xét hắc báo.

"Ngao..."

Hắc báo như phát hiện dị thường, chậm rãi mở mắt, mí mắt nặng trĩu đầy mệt mỏi hơi nhấc lên, nhãn đồng màu đỏ tan rã  nhìn về phía nàng, đột nhiên kêu lên một tiếng, âm thanh càng thêm nức nở đáng thương.

Giống như gắng hết sức lực đang có, hắc báo thở phì phò trườn về phía Mỹ Đổ Toa, mặc dù hình thể to lớn nhưng tràn ngập cảm giác nhỏ yếu đáng thương.

Cho dù ý chí sắt đá đến đâu cũng khó có thể cầm lòng trước một màn này, Mỹ Đổ Toa chậm rãi tới gần hắc báo, ngồi xổm xuống ôm lấy cái đầu to lớn của hắc báo, chậm rãi vuốt ve.

"Ô... Oa..."

Hắc báo dụi đầu vào tay Mỹ Đổ Toa, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng kêu, như vui vẻ lại như đang tố khổ vì những ấm ức khổ sở mình đang gánh chịu.

"Đình... Ta ở đây... Sẽ không sao."

Mỹ Đổ Toa lại dùng thêm sức hết vuốt ve lại vỗ má hắc báo, đều đặn vuốt lưng hắc báo như đang dỗ dành trẻ nhỏ.

Nàng nhìn lên vách núi cao trước mắt khẽ thở dài.

Có lẽ nàng cũng không ngờ được bản thân một lòng muốn vào đây để cứu Tiêu Đình, đã chuẩn bị tâm lý sẽ có nguy hiểm có hy sinh trả giá không nhỏ, lúc này lại phải trở thành vú em bất đắc dĩ của một đứa trẻ to xác.

"Đình nhi khá suy yếu đang rơi vào trạng thái tạm mất ý thức, linh thức trở về với với bản thể nguyên thủy. Hiện tại có thể sử dụng ngọc bài, dựa theo công pháp tu luyện thần hồn trong đó bắt đầu tiến hành tu luyện chữa trị, công pháp có vẻ mới mẻ xa lạ với nơi này.

Có thể sẽ khiến ngươi bối rối. Đừng sợ, ta sẽ hướng dẫn từng bước cụ thể."

Lam Thiên Tuyết ôn hòa giải thích, giọng nói như có ma lực làm người lập tức kiên định không còn nghi kị.

Lúc này một ngọc bài chui ra từ vòng bạch ngọc bay đến nhập vào mi tâm nàng.

Vô số thông tin tiến nhập não hải, làm Mỹ Đổ Toa cảm giác choáng váng, thần thức không ngừng ong ong từng trận chậm rãi tiêu hóa công pháp, bên dưới lại ôm con nhỏ đang khóc la đòi yêu, sớm biết bế tắc như vậy nàng đã không vào đây.

Qua một lúc Mỹ Đổ Toa mở mắt, xà đồng tràn ngập tự tin muốn thử, Lam Thiên Tuyết như hiểu suy nghĩ của nàng bắt đầu giảng giải về công pháp.

Mỹ Đổ Toa ngồi nghiêng người ôm lấy hắc báo, cũng không hẳn là ôm mà là giữ cho hắc báo không làm loạn. Cả người nằm đè lên đầu hắc báo.

Hắc báo vốn đang rũ mắt kêu ngao ngao được Mỹ Đổ Toa thân thiết ôm lấy lập tức thôi khóc, nhắm mắt an tĩnh cọ đầu vào Mỹ Đổ Toa một lúc mới thoả mãn an ổn nhắm mắt lại.

Hắc báo chịu hợp tác làm Mỹ Đổ Toa kinh ngạc cũng thở phào nhẹ nhỏm, bắt đầu triển khai bước đầu của quá trình song tu.

Đúng lúc này đột nhiên có hai luồng năng lượng thuần tịnh chảy vào người cả hai, thần niệm như được tắm trong dòng nước ấm tràn ngập sinh cơ, linh hồn có cảm giác như muốn tăng trưởng.

Dưới sự vận hành theo tuần tự của công pháp, hai linh hồn thể dần biến đổi thành trạng thái khác, linh hồn thể dần trong suốt, hiển lộ bằng những hạt năng lượng sáng bên trong hồn thể.

Các hạt năng lượng kim sắc của hắc báo tuy to như đầu ngón tay nhưng số lượng thưa thớt vài mươi hạt, ngược lại hạt năng lượng thất thải  tuy nhỏ như hạt đậu nhưng số lượng đông đảo đến vài trăm hạt.

Khi hai linh hồn thể dần gắn kết các rung động năng lượng dần thay đổi để phù hợp hài hòa cùng đối phương, bắt đầu có sự giao thoa trao đổi năng lượng.

Đúng lúc này năng lượng thiên địa ồ ạt rót vào linh hồn Mỹ Đổ Toa, lúc này nàng nắm vai trò là người chủ động điều tiết, dẫn dắt quá trình song tu.

Linh hồn thể nàng như một tấm lưới tinh lọc năng lượng làm cho chúng ổn định ôn hòa sau đó chảy sang hắc báo, hắc báo chỉ hấp thu được sáu phần, còn lại sẽ trở về bồi dưỡng bản thân.

Quá trình lấy hồn dưỡng hồn cùng tu lyện này như một vòng tròn khép kín liên tục luân chuyển.

Đó là lý do vì sao nhiều tu sĩ trong quá trình tu luyện muốn tìm đạo lữ để song tu. Đôi khi không hẳn là có tình cảm mà chỉ đơn giản là người có linh hồn phù hợp.

Đơn giản chỉ là có thể giúp ích cho quá trình tăng tiến trong tu luyện.

Kéo dài sáu canh giờ quá trình tu luyện dần chậm lại sau đó ngừng hẳn, Mỹ Đổ Toa  chậm rãi mở mắt, cảm giác linh hồn có chút tăng trưởng dồi dào năng lượng khiến nàng không khỏi phấn chấn.

Nàng chậm rãi ngồi dậy nhìn mèo đen to xác, như gà mẹ ấp con từ từ buông lỏng bảo hộ. 

Hắc báo nằm úp sấp như đang ngủ, trải qua nửa ngày tu luyện rõ ràng có thể cảm nhận được linh hồn thể của hắc báo đã cải thiện vài phần, đang chậm rãi chuyển tốt.

Mỹ Đổ Toa, quan sát hắc báo một lút lâu, nhẹ nhàng lách mình rời khỏi hắc báo, Lam Thiên Tuyết đã nói một ngày chỉ có thể tu luyện sáu canh giờ, hiện tại nhàn rỗi đến muốn mệnh, nàng đứng dậy duỗi người  thong thả đi  khắp nơi xem xét xung quanh.

Nũ vương ngẩng cao đầu ung dung kiêu ngạo như lãnh chúa đi tuần lãnh địa của mình, màn đen vô tận vay quanh đảo nổi đã có chút ánh sáng nhợt nhạt, dường như chúng có liên hệ với tình trạng của hắc báo.

Hắc báo suy yếu đương nhiên nơi này cũng âm trầm tử khí không có sức sống.

"Công pháp này không phải chỉ dưỡng hồn, chữa trị linh hồn mà còn hướng dẫn khai thác và sử dụng hồn lực. Ngươi từ từ nghiên cứu tu luyện sẽ có nhiều lợi ích." 

Lam Thiên Tuyết vừa nói xong một điểm sáng nhỏ như đom đóm tiến nhập giữa trán Mỹ Đổ Toa, truyền đạt một số kiến giải tâm đắc của Lam Thiên Tuyết về công pháp này.

Rút kinh nghiệm từ lần tiếp nhận công pháp trước, lần này  Mỹ Đổ Toa nhanh chóng nhắm mắt thả lỏng tinh thần chậm rãi tiêu hóa nội dung.

"Đa tạ tiền bối chỉ diểm."

Qua vài phút nàng nhìn lên không trung khẽ gật đầu, xung quanh dùng yên ắng để đáp lại, tuy tiếp xúc chưa lâu nhưng nàng đã sớm quen sự xuất hiện và biến mất thất thường của Lam Thiên Tuyết nên không rối rắm quá lâu.

Nơi này chỉ xám xịt một màu đất đá, Mỹ Đổ Toa trong lòng đã có chủ ý chỉ là hiện tại vẫn nên tu luyện công pháp mới, nàng vòng vèo trở về cuộn mình nằm cạnh hắc báo nhắm mắt minh tưởng.

Mỹ Đổ Toa tu luyện hai giờ từ trong minh tưởng tỉnh lại phát hiện hắc báo vẫn chưa tỉnh, nàng cũng không khỏi trợn mắt.

Có lẽ hiện tại tuy là hắc báo nhưng kiếp trước là một con lợn, tham ăn tham ngủ thảo nào dù là Đấu Tông không ăn không ăn vẫn không sao nhưng Tiêu Đình vẫn vui vẻ hưởng thụ tập quán sinh hoạt của người thường, còn kéo nàng sa vào.

Không cón việc gì khác Mỹ Đổ Toa  quan sát xung quanh sau đó đi đến một thân cây trơ cành chết khô gần hốc đá nơi hắc báo ẩn mình, vận dụng một chút hồn lực rót vào thân cây, thân cây ánh lên một chút quang mang thất thải sau đó thật sự sống lại.

Lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được cao lớn thành năm thước, đâm chồi nảy lộc cành lá xum xuê, một màu xanh hiếm hoi nháy mắt làm nơi khô cằn xám xịt này  ẩn chứa hơi thở của sự sống đang vươn mình.

Mỹ Đổ Toa vui mừng rót thêm một tia hồn lục, thân cây nháy mắt cao lớn hơn mười thước, tán lá rộng che phủ một không gian lớn râm mát quanh hốc đá, nhìn vào có cảm giác đây càng là một nơi trú ẩn lý tưởng cho hắc báo.

Hiện tại hồn lực của Mỹ Đổ Toa tăng trưởng khá ít, chỉ có thể làm được đến đây, nàng nhìn lên vách núi, ý tưởng phác họa trong đầu càng thêm rõ ràng.

 Sau khi thỉnh giáo Lam Thiên Tuyết, biết được nơi này có thể cải tạo, làm cho lĩnh vực tinh thần của Tiêu Đình càng thêm tốt đẹp hoàn chỉnh,  Mỹ Đổ Toa càng nóng lòng muốn thay đổi hiện trạng nơi này.

"Ngao... Ô..."

Hắc báo mở mắt trở mình phát hiện không có  Mỹ Đổ Toa bên cạnh vội lồm cồm bò dậy  lảo đảo đi khắp nơi tìm kiếm.

 Vì đang đứng nên hình thể khá to lớn nhưng hắc báo không ý thức được trình độ to xác của mình, liên tục thân thiết dụi đầu vào người Mỹ Đổ Toa.

"Nếu còn không tỉnh dậy ta sẽ đem Đình đi nướng."  Mỹ Đổ Toa bỉu môi dùng hai tay nhéo mặt hắc báo.

Hắc báo không để ý lời nàng, chồm lên dùng hai chi trước to lớn ôm lấy thân thể nàng, há miệng muốn ngoạm lấy đầu Mỹ Đổ Toa.

"..." 

Mỹ Đổ Toa híp mắt nhìn bộ dạng ngây ngốc của hắc báo, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết chín phần là Tiêu Đình vẫn chưa tỉnh táo.

Bằng tốc độ sét đánh và một tư thế  mềm dẻo uyển chuyển, nàng nhẹ nhàng không tốn sức thoát khỏi nanh vuốt hắc báo.

Cánh tay thon dài vẽ một vòng cung hoàn mỹ trên không sau đó quật mạnh vào mông hắc báo, hắc báo bị ăn đau kinh hãi kêu ngao ngoa nhảy ra xa vài thước, cụp tai dùng đôi mắt đỏ uể oải rũ xuống vô tội nhìn  Mỹ Đổ Toa.

"Không được cắn." Mỹ Đổ Toa bất đắc dĩ dịu giọng nói.

Hắc báo hơi gật gù tỏ vẻ đã hiểu, thử rón rén tới gần nàng, sau một màn ôm ấp lấy lòng hắc báo bắt đầu thè lưỡi muốn liếm.

"Bốp!"

"Gào~..."

Mỹ Đổ Toa mặc kệ hắc báo chui vào trong hốc đá không ngừng kêu khóc nỉ non, nàng nhàn nhã ngồi xếp bằng dưới gốc cây cổ thụ nhắm mắt dưỡng thần.

Lát sau hắc báo thôi khóc, không gian yên tĩnh càng khiến  Mỹ Đổ Toa khoan khoái dễ chịu.

Hắc báo quan sát nàng thật lâu nhừ hổ rình mồi rón rén bò rạp dưới đất nhẹ nhàng đi tới nằm bên cạnh, nghiêng đầu dựa vào người nàng.

Hắc báo còn nghĩ hành vi lén lút không bị phát hiện, vui đến mức cái đuôi lên tục phe phẩy đập xuống đất.

Xà đồng màu tím hơi hé mở sau đó nhắm lại, trong lòng không khỏi có chút buồn cười, hắc báo tuy ngờ nghệch hành động tùy ý, nhưng nếu nàng không thích sẽ không tái phạm, đây cũng là tính cách dễ thấy của Tiêu Đình.

Ngày hôm sau cả hai tiếp tục bắt đầu song tu, hắc báo đương nhiên không biết song tu là gì, nằm yên để cho nàng ôm lấy, biểu cảm khá thích thú, sau đó nàng nói gì đều nghe theo.

Cả hai đúng giờ tu luyện, bên ngoài được sự nhắc nhở của Lam Thiên Tuyết, Tiểu Y Tiên và Tiêu Ngọc đúng giờ giúp hai người uống đan dược. Cờ chiêu hồn có ẩn chứa một tụ linh trận đều đặn giúp hai người cướp đoạt năng lượng thiên địa trong vòng một trăm dặm.

Ngày thứ hai tu luyện ánh mắt hắc báo sau khi thức dậy có gì đó rất khác, giống như dã thú từ từ lớn lên một ít, trầm ổn hơn hôm qua nhưng vẫn còn khá ngốc.

Mỹ Đổ Toa nhìn lên vách núi, một vùng lưng chừng núi tuy hiện tại khô cạn nhưng có dấu vết rõ ràng của một dòng thác chảy xuống, cách đó không xa một vùng vách núi trơn nhẵn như bị gọt phẳng, phần vách bị lõm sâu vào thành một cái hang lớn ẩn hiện hai cánh cửa đá.

Mỹ Đổ Toa đột nhiên hứng thú muốn lên đó xem xét, ý niệm vừa chuyển linh hồn thể của nàng đã xuất hiện trước hai cánh cửa đá to lớn cao hơn mười thước.

Cửa đá tản ra khí áp bức người, hơi thở cường đại như muốn đẩy lui bất cứ kẻ nào đến gần, linh hồn thể của Mỹ Đổ Toa ầm ầm chấn động, cảm giác như bị hàng trăm đao kiếm sắc bén quét ngang, mặc dù liên tục lui về sau vài thước nhưng linh hồn vẫn không ngừng run rẩy.

Uy áp cuồn cuộn như bão tố quét khắp hang động khi đến gần Mỹ Đổ Toa tầm hai thước đột nhiên rẽ hướng tản ra xung quanh. 

Uy áp quá mức khủng bố, thật không biết bên trong phong ấn thứ gì, tuy hùng hồn nhưng cũng quen thuộc như con người Tiêu Đình. Mỹ Đổ Toa xoay người nhìn hắc báo đang lăn lộn chơi một mình bên dưới, nhất thời trầm tư.

Thân thế của Tiêu Đình quả nhiên vẫn luôn ẩn tàng thật sâu.

Hôm nay Mỹ Đổ Toa thành công hướng dẫn hắc báo tự mình hấp thu năng lượng thiên địa bên ngoài, tự mình tu bổ một chút thần hồn.

Nàng cũng tu bổ một ít cây xanh hoa cỏ, không gian cũng lờ mờ sáng hơn hôm qua, sinh cơ đang dần trở về vùng đất này.

Ngày thứ ba cùng song tu, thác nước khô cạn trên vách núi chảy ra một dòng nước nhỏ yếu ớt, trong một giờ đã tạo thành một vũng nước nhỏ tầm nửa thước ở hồ trũng khô cằn bên dưới.

Hắc báo thân thiết dụi đầu vào người Mỹ Đổ Toa sau đó vui vẻ chạy tới nghịch nước, được một lúc nhảy phắt lên mõm đá cao gần đó hùng hổ xòe đôi cánh to lớn ngửa cổ lên trời, muốn gầm rống.

"Ngao~..." Cuối cùng chỉ phát ra vài tiếng ngao ngao như mèo bị hốc xương.

Mỹ Đổ Toa:  "..." 

Nàng không nỡ nhìn lâu lập tức xoay người bỏ đi, quá mất mặt, lúc còn nhỏ nàng cũng không như vậy.

Ngày thứ tư hắc báo càng thêm trầm tính không yêu chạy nhảy khắp nơi như trước, nhưng đặc biệt thích ở cạnh Mỹ Đổ Toa, nàng ngồi  trên tảng đá tự mình tu luyện, hắc báo cũng nằm bên cạnh ngã đầu dựa vào người nàng.

Hôm nay Mỹ Đổ Toa lĩnh ngộ được tầng thứ nhất của công pháp tu luyện linh hồn, mở ra lĩnh vực linh hồn của chính mình, nàng gấp không chờ nổi muốn tu bổ nơi này theo ý muốn của mình nên hầu như  nhắm mắt ngồi yên minh tưởng cả ngày.

Chỉ có hắc báo vẫn luôn kiên nhẫn ờ cạnh nàng bầu bạn.

Ngày thứ năm, sau khi song tu hắc báo hiếm hoi mở mắt tỉnh dậy trước tiên, dòng suối từ trên vách nùi càng thêm dồi dào sớm lấp đầy hồ nước bên dưới, hắc báo điềm tỉnh cúi đầu chạm nhẹ vào người Mỹ Đổ Toa.

 Sau đó ung dung chậm rãi  từng bước một đi lên mõm đá hôm trước.

Trong mắt chiếu xạ huyết quang, tràn đầy bá khí tự tin, hắc báo xòe rộng đôi cánh che rạp một khu vực hơn hai mươi thước, bốn chân vững chãi đạp lên mõm đá, im lặng một lúc lâu như để ngưng tụ chiến ý, hắc báo ngửa cổ thét dài.

"Hống!!!"

Không gian ầm ầm chấn động ba hồi, giống như có thứ gì đó đã được khởi động bắt đầu một guồng quay mới.

Mỹ Đổ Toa nhìn bóng dáng to lớn kiêu mà không ngạo vững chãi đứng trên mõm đá, nội tâm phập phồng không ít, bộ dạng lúc này khá tốt, nhưng cũng ít đi vài phần đáng yêu.

 Hắc báo của mấy hôm trước, tuy nghịch ngợm nhưng không đáng ghét, rất ngoan ngoãn dễ bảo.

Theo tầm mắt của Mỹ Đổ Toa khi nhìn hắc báo đứng trên mõm đá, có thể thấy được cửa động đen ngòm trên vách núi có vài bóng dáng mơ hồ đang chuyển động.

 Mỹ Đổ Toa tuy có phần kiêng dè việc lần trước bị khí thế khủng bố nơi đó chấn nhiếp, nhưng vẫn lập tức thuấn di đi tới cửa động xem xét.

Hắc báo thấy vậy vội vàng bám theo, một lớn một nhỏ đứng trước cửa hang, khí thế trong động vẫn bàng bạc tỏa ra càn quét bốn phía.

"Hống!"

Nhận thấy Mỹ Đổ Toa khó chịu, hắc báo lập tức tiến lên vài bước gầm rống, lấy thân mình che chắn cho nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net