Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Sau hơn một tháng tiềm tu khổ luyện, Tiêu Đình may mắn đột phá lên được Đấu Tông tứ tinh, phá mở hang động ra ngoài, tiếp tục cùng Tiểu Hỏa đi săn, hái thảo dược .

      Tiêu Đình hiện tại chăm chỉ đi săn yêu thú chủ yếu là làm thức ăn cho Tiểu Hỏa, việc hái thảo dược đã có Tiểu Hỏa trợ giúp nên cô luôn dễ dàng tìm được.

      Sau gần ba tháng xa nhà, Tiêu Đình bắt đầu tìm đường để về. Ra đến phụ cận của của Ma Thú Sơn Mạch, nơi này có một thị trấn gọi là Ma Thú tiểu trấn, trấn này tuy gần Ma Thú sơn mạch nhưng quán trọ hàng quán vô cùng tấp nập đông đúc. Mỗi ngày có không biết bao nhiêu dong binh đoàn, liệp thú đoàn, thương đoàn ghé qua, vô cùng náo nhiệt.

      Lúc này trong một quán trà ven đường, hàng chục người đang thảo luận chung một vấn đề, là tán dương, khen ngợi bình phẩm thân hình, tài hoa... của một người gọi là Tiểu Y Tiên.

       Tiêu Đình hiếu kỳ lắng tai nghe, biết được Vạn Dược Trai đang tuyển người hộ tống đoàn người của Vạn Dược Trai vào Ma Thú Sơn Mạch, trong đó có Y Sư của Vạn Dược Trai là Tiểu Y Tiên.

      Tiêu Đình nổi lên hứng thú cũng đi ghi danh, trong lúc chen lấn vô tình lại va vào một người, quay sang thấy người kia lại là Tiêu Viêm.

       Cả hai tới ghi danh mới biết yêu cầu là phải từ Đấu Giả trở lên, nhưng đã đủ số năm mươi người cần thiết. Tiêu Đình lém lỉnh giật lấy tờ ghi danh, xem thông tin của nhóm người ghi danh cười lạnh rời đi.

      Lang Đầu dong binh đoàn là một trong ba dong binh đoàn lớn nhất ở Ma Thú Sơn Mạch, con trai của đoàn trưởng lại yêu mến công khai theo đuổi Tiểu Y Tiên, lần hộ tống đội hái thuốc này, bọn họ ghi danh chiếm số lượng đến hơn phân nửa.

       Đi tới một góc khuất, Tiêu Đình ẩn mình trong bụi cây gần đó, lấy ra mười đồng kim tệ truyền chân nguyên vào, sau đó chuẩn xác nhắm vào một huyệt vị sau gáy của nhóm người Lang Đầu dong binh đoàn, những người bị dính đòn đều bất tỉnh, cho dù có tỉnh lại thì tu vi cũng tạm thời bị phong bế ba ngày sau mới khôi phục.

       Làm xong mọi việc cô đi tìm Tiêu Viêm, do thiếu quân số, lại gần đến giờ xuất phát, Vạn Dược trai hết cách phải thông báo tuyển thêm người.

       Cả hai cùng đi ghi danh sau đó tới nơi tập kết chờ lên đường, Tiêu Đình không chịu được khi ngồi chung với một đám nam nhân toàn thân có mùi mồ hôi khó chịu, trong nhóm còn có vài tên bị hôi nách, không tiện công khai lấy ra vài túi bột thơm rắc xung quanh để khử mùi, nên cô ngồi cách xa bọn họ hơn chục mét.

" Kìa... nhóm người của Vạn Dược Trai, còn có Tiểu Y Tiên đến rồi."

" Hắc hắc ... đùi nhỏ eo thon, ta mà cưới được nàng thì mỗi đêm đừng hòng ngủ yên với ta."

" Câm miệng, nàng là Y Sư đã từng cứu mạng ta, nếu ngươi còn nói những lời đê tiện đó thì đừng trách ta! "

       Sau khi người này lên tiếng, tất cả những người còn lại đều nhìn tên kia với ánh mắt bất hảo. Nơi này mỗi ngày có không biết bao nhiêu người vào Ma Thú Sơn Mạch bị thương vong, số người chịu ơn cứu mạng và ái mộ Y Sư Tiểu Y Tiên là không thể kể hết.

       Trong một nhóm hơn hai mươi người đang từ xa đi tới, lọt thỏm một cô gái thân hình nhỏ nhắn, tầm mười lăm mười sáu tuổi, vận một bộ y phục màu trắng tinh khôi, khí độ trầm ổn ôn nhu, đang nhàn nhạt mỉm cười gật đầu, chào đáp lại những người đang chào hỏi mình.

       Vóc dàng nàng vô cùng cân đối, vòng eo tinh tế uyển chuyển lộ ra vẻ yếu đuối nhu nhược, khiến bất kỳ ai nhìn thấy đều muốn chở che bảo hộ. Toàn thân nàng toát lên khí chất thanh thuần tươi mát, thanh thoát như làn gió mát, kết hợp với bạch y sáng sạch càng khiến mị lực của nàng được tôn lên.

         Tiêu Đình nhìn đến thất thần nhưng chỉ trong chốc lát liền khôi phục lại bình thường, với Tiêu Đình, dung nhan của nàng không thuộc dạng xinh đẹp khuynh thành, nhưng cũng là người đẹp có khí độ hiếm thấy. Tiêu Đình ngắm nhìn nàng chỉ đơn giản là tán thán cùng thưởng thức cái đẹp, trong lòng không có bất kỳ tạp niệm hay nảy sinh tâm hưu ý vượn xa vời nào.

        Thật không ngoa khi người ta lại ví phụ nữ là hoa, mỗi người phụ nữ như một bông hoa mang những nét đẹp khác nhau, mỗi người một vẻ muôn hình vạn trạng.

       Tiêu Đình cũng giống như một người ngắm hoa, thưởng thức vẻ đẹp của chúng, không hề vì hoa đẹp mà sinh ra tạp niệm hay ham muốn chiếm hữu.

     Đâu phải cứ đẹp là phải say phải mê muốn chiếm hữu cho bằng được, tất cả đều phải xuất phát từ tình yêu thật sự. Nếu không có tình yêu lại phát sinh ham muốn dục vọng chiếm hữu, chỉ muốn làm chuyện kia thì chẳng khác nào động vật làm theo bản năng.

       Từ trong đám người của Vạn Dược Trai bước ra một lão giả lên tiếng tụ tập mọi người lại, thông báo một lần nữa nhiệm vụ, nếu hoàn thành khi về sẽ được năm trăm kim tệ thù lao. Lát sau tất cả đồng loạt xuất phát, Tiêu Đình không ngờ rằng có ngày một phú hào như cô lại đi bán mình làm bảo tiêu chỉ với năm trăm kim tệ.

       Đội ngũ tiến vào Ma Thú Sơn Mạch chưa đầy một giờ đã vấp phải ba, bốn đợt tấn công của ma thú, Tiêu Đình nhàm chán nhìn cả đám người hô hoán bố trận vây giết yêu thú. Sau ba lần đụng độ với ma thú đã có hơn hai mươi người bị thương, đều được Tiểu Y Tiên cùng các Y Sư khác giúp chữa trị. 

      Tiêu Đình phải công nhận bộ dáng chuyên chú cứu người, nụ cười lương thiện thiên chân của nàng khi an ủi động viên những người bị thương của nàng, thật sự rất cuốn hút.

       Sau khi trải qua ba cuộc tấn công của yêu thú, không khí trong đoàn vô cùng trầm lắng căng thẳng, tất cả các loại binh khí đều tuốt ra khỏi vỏ lăm lăm cầm trên tay, sẵn sàng đối phó khi có biến.

       Được một lúc cả đoàn lại bị ma thú tấn công, lần này là bốn con nhím yêu tam giai, có thể nói ngày hôm nay là một ngày vô cùng khó khăn mà đoàn gặp phải. 

      Mọi người bắt đầu bày trận phối hợp vây công bốn con nhím yêu, đôi bên thực lực quá chênh lệch, nhóm dong binh nhanh chóng rơi xuống hạ phong. Từng chiếc gai của nhím yêu phóng ra chưa chắc có người đã đỡ kịp, huống chi nó còn có độc, sự tàn khốc thảm liệt nhanh chóng bày ra trước mắt.

        Nhóm người của Vạn Dược Trai được bảo hộ ở phía, sau không ngừng lùi lại trước những đòn tấn công hung hiểm của ma thú. Tiêu Đình vốn không bao giờ muốn gây chú ý cho người khác, rước phiền phức không đáng có, nhưng mắt thấy có rất nhiều người bị thương và trúng độc, cô nhíu mày...

       Tiêu Đình từ trong giới chỉ lấy ra bốn đồng kim tệ âm thầm vận công, thừa dịp không có ai để ý, kín đáo nhắm ngay đầu bốn con nhím bắn tới. Mọi người chỉ kịp thấy thấy bốn đạo kim quang không rõ từ đâu xoẹt qua, găm chính xác vào giữa trán bốn con ma thú, khiến chúng gục chết không kịp kêu lên một tiếng nào.

       Khi định thần lại thì trên mặt ai cũng lộ vẻ khiếp sợ, bốn ma thú tam giai gần năm mươi người thực lực Đấu Giả vẫn không thể làm gì được chúng, vậy mà chỉ trong một đòn tấn công cả bọn đều bị giết.

      Vị lão giả dẫn đầu Vạn Dược Trai chấp tay hướng bốn phía cất giọng.

" Vạn Dược Trai cùng tất cả mọi người ở đây xin đa tạ ân cứu mạng của tiền bối."

       Đáp lại lời lão chỉ là sự thâm u tịch mịch của núi rừng, mọi người đều cho rằng vị cao nhân này chỉ tiện tay giúp đỡ, không muốn ra mặt, nên chờ thêm một lúc tất cả bắt đầu mổ xẻ xác ma thú, thu chiến lợi phẩm.

         Khi chẻ đầu ma thú ra để thu lấy ma hạch, mọi người lại một phen khiếp sợ khi thấy bên trong đầu ma thú, não đã nát như tương, có một đồng kim tệ kẹt giữa xương sọ.

         Tiêu Đình nhàm chán đứng chờ, không tự chủ được ngáp vài cái đến chảy cả nước mắt. Bổn tiểu thư đây phải đi làm bảo vệ cho người ta với giá năm trăm kim tệ, chưa nhận được thù lao đã lỗ vốn hết bốn đồng. Cô hoàn toàn không hay biết có một người từ đầu, vẫn luôn kín đáo quan sát mình.

        Mọi người trong lúc chiến đấu hỗn loạn, đều không biết bốn đạo kim quang xuất phát từ đâu, nhưng Tiểu Y Tiên thì nhìn thấy rất rõ chúng đều được phóng ra từ Tiêu Đình. 

       Trong đoàn lại có một người có khả năng âm thầm thần không hay quỷ không biết, có thể giết tất cả những người ở đây nếu muốn, và với độ tuổi của cô. Chỉ hai điều này thôi đã khiến nàng kinh diễm một phen, nhưng với bản tính trầm ổn ít khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài, nên chỉ một lúc sau nàng đã lấy lại bình tĩnh.

         Sau một hồi quan sát nàng cảm thấy vị tỷ tỷ này dường như không có ý xấu với cả đoàn, ai cũng có bí mật của riêng mình, không công khai hiển lộ thực lực cũng không có gì lạ. Nghĩ đến đây nàng ngược lại có chút tò mò hiếu kỳ với vị tỷ tỷ này.

      Đoàn người không ai bảo ai đều gia tăng tốc độ, cố đi thật nhanh đến địa điểm hái thuốc đã định sẵn, với những người có tu vi, đường rừng dù khó đi đến đâu cũng không là trở ngại gì, nhưng Tiểu Y Tiên với tu vi chỉ là Đấu Khí ngũ đoạn, sau gần hai giờ đi đường đã lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng chưa bao giờ thấy nàng ca thán hay chậm lại cước bộ, thỉnh thoảng lại dùng tay áo lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán.

     Nhìn dáng vẻ mảnh mai nhu nhược, gương mặt nhu mì như nước hồ phẳng lặng, lúc này đỏ bừng thở dốc, thỉnh thoảng lại lấy tay áo lau đi mồ hôi trên trán, khiến không ít người chỉ hận không thể chạy đế cõng hoặc bế nàng lên.

       Tên thiếu chủ của Lang Đầu binh đoàn luôn đi cạnh nàng, thỉnh thoảng kề tai nói khẽ gì đó vào tai Tiểu Y Tiên, đáp lại nàng chỉ cười nhẹ rồi lắc đầu cố đi vượt lên qua mặt hắn. 

       Tiêu Đình đang lẹt đẹt đi ở phía sau gần nhóm người của Vạn Dược Trai, thấy thế không khỏi khinh bỉ cái đồ não tàn tha thiết mặt dầy kém sang, người ta đã không thích ra mặt, còn tưởng rằng mình hào hoa phong nhã khí độ bất phàm anh tuấn không ai bằng.

        Đến giữa trưa thì đoàn hái thuốc cũng tới nơi đã định, đây là một sơn cốc phía sau là một ngọn núi lớn. Nơi đây Đấu Khí tràn trề vô cùng tinh nhuần, mọc lên rất nhiều loại thảo dược, đội hái thuốc bắt đầu tỏa ra bốn phía thu hái thảo dược.

        Mùi thơm nồng đậm của các loại thảo dược lan tỏa trong không khí, Tiểu Hỏa đang ẩn trong ngực Tiêu cũng mấp máy động muốn chui ra, báo hại Tiêu Đình từ nãy tới giờ đều lấy tay "bợ tim " ấn đầu Tiểu Hỏa vào.


        Bất kì Y Sư nào cũng đều yêu thảo dược như mạng, Tiểu Y Tiên cũng không ngoại lệ, nhìn nàng đi tới đi lui cẩn thận nâng niu hái từng gốc thảo dược thì biết. Y Sư chuyên khám bệnh chế thuốc cứu người, nhưng chỉ là những loại dược cấp thấp thông thường, nên chức nghiệp không được người đời tôn kính sùng bái như Luyện Dược Sư.

      Ngoài yêu cầu thể chất đặc thù còn phải có điều kiện, theo học luyện dược vốn vô cùng tốn kém, còn phải có người dẫn dắt chỉ dạy. Nếu ai cũng có thể làm Luyện Dược Sư, nếu ai cũng là thiên tài vậy thế giới này cũng chẳng có ai là đặc biệt cả.

       Tiêu Đình buồn chán đi nhìn ngắm khắp nơi trong sơn cốc, cuối cùng nhìn lên vách núi cheo leo phía sau sơn cốc, nơi đó địa thế hiểm trở nhưng cũng là nơi ít người hay ma thú có thể tìm đến.

        Tiêu Đình vẹt cây lá rập rạp tìm đường leo lên vách núi, bình thường bay lên là được, nay phải giả vờ chân yếu tay mềm vất vã leo lên. Khi cô đu người leo lên một mỏm đá, thấy cách mình tầm một thước trên vách đá có một cây nấm màu đỏ. 

        Nấm đỏ lại mọc nơi vách đá mười phần đây là nấm độc, Tiêu Đình đang suy nghĩ không biết có nên hái không, thì cảm giác có người tới gần, quay người lại, thì ra là Tiểu Y Tiên.

        Nàng cũng men theo đường mòn lên đây, mỉm cười đưa tay về phía Tiêu Đình.

" Tỷ, kéo ta lên với." 

      Tiêu Đình hơi cúi xuống nắm tay nàng kéo lên, Tiểu Y Tiên mượn lực lấy đà nhún chân, nhảy lên tạo thành một vòng cung đẹp mắt trên không. Nàng đáp xuống đứng bên cạnh nhìn vào cây nấm một hồi, mới quay sang nhìn Tiêu Đình.

" Đây là một loại nấm rất độc, là nguyên liệu quý hiếm không thể thiếu để luyện chế ra hơn mười loại thuốc độc." 

  " Ân, trước tỷ cũng từng biết nó qua y thư, tỷ không có hứng thú với nó, nếu muội muốn cứ lấy."

       Nếu Luyện Dược Sư là chức nghiệp cao quý nhất ở tu chân giới, khiến mọi người đều tôn kính tìm mọi cách lơi kéo lấy lòng tạo mối quan hệ, nói không ngoa là thiếu điều chỉ còn chưa đội lên đầu, không ai dám đắc tội hay làm phật ý thì Độc Sư lại khác.

      Một người chuyên luyện độc dược, độc đan nếu muốn có thể vô tung vô ảnh, giết người chỉ trong nháy mắ,t thì trong mắt người khác ngoài việc bị cho là bỉ ổi thấp kém, thì đều là căm ghét cùng kinh sợ không ai dám lại gần.

       Tiểu Y Tiên khá ngạc nhiên, vì Tiêu Đình có thể bảo người khác cứ tự nhiên thu lấy thứ có thể tạo ra độc dược, mà không hề mảy may nghi kỵ hay kiêng dè như thế, thật không biết người này là thiên chân vô tà hay là đang giả ngu nữa. 

       Nhưng dù sao đây cũng là vật quý hiếm khó tìm, nàng nhanh chóng hái xuống bỏ vào hộp ngọc cho vào túi vải đang đeo bên người, cảm kích nhìn Tiêu Đình.

        Tiêu Đình phất tay tỏ ý không cần bận tâm, im lặng trong chốc lát, Tiểu Y Tiên cảm thấy Tiêu Đình không có ý định rời đi, nên lên tiếng phá tan sự im lặng.

" Tỷ có thể nhận thức các loại dược liệu? "

" Chỉ biết một chút qua y thư mà thôi..." Tiêu Đình nhún vai "... mọi người đang hái thuốc bên dưới sao muội lại lên đây? "

       Tiểu Y Tiên nghe vậy dù đã tận lực che giấu, nhưng gương mặt vẫn thoáng hiện lên nét không được tự nhiên.

" Chỉ là muốn lên đây tìm thảo dược, muội phải xuống dưới phân phó mọi người thu hái xử lý thảo dược, muội đi trước." Nàng nói xong nhẹ gật đầu với Tiêu Đình, hướng đường cũ đi xuống.

        Tiêu Đình cứ thấy có gì đó không đúng, nha đầu này khí độ trầm ổn trưởng thành hơn rất nhiều so với độ tuổi, chắc chắn sẽ không làm chuyện dư thừa.

         Thần thức tỏa ra xung quanh dò thám lát sau liền biết nguyên do, phía trên vách núi cách nơi Tiêu Đình đang đứng khoảng ba trăm thước, trong đám đất đá lởm chởm dây leo chằng chịt, đang che khuất một cửa hang đen ngòm, một tòa sơn động do vị tiền nhân nào đó tạo ra. Tiêu Đình bật cười lắc đầu khi nhớ lại tất thảy hành động vừa rồi của Tiểu Y Tiên.

        Tiêu Đình vẫn như bình thường về nơi tập kết, lấy ra lều trong trữ vật dựng lên chui vào nghỉ ngơi. Đêm nay mọi người sẽ qua đêm tại đây, sáng mai hái tiếp một đợt thảo dược nữa mới về. Tiêu Đình ở trong lều lấy ra nhà nhỏ đất nung đi vào, mới gọi Tiểu Hỏa ra.

        Tiểu Hỏa mặt như bánh bao chiều ai oán nhìn Tiêu Đình, nhiều thảo dược như thế mà không cho nó ăn ai oán là phải. Tiêu Đình lấy ra cái dĩa, đổ  Tử Tinh Nguyên vào dỗ dành Tiểu Hỏa mới vui một chút.

" Tiểu Hỏa ngoan, bên ngoài có rất nhiều người, có cả người tốt lẫn người xấu nhưng không ai viết lên mặt mình chữ xấu cả, Tiểu Hỏa đáng yêu xinh đẹp như thế, nếu bị người xấu bắt đi, con nói xem mama phải sống sao đây? "

     Tiểu Hỏa biết sai cọ cọ vào tay Tiêu Đình lấy lòng, cô lấy ra mấy viên linh thạch nói tiếp.

" Tốt, bây giờ thì tu luyện với mama, cấm lười biếng, buổi tối mama có việc phải làm không được hồ nháo biết không! "

       Tiểu Hỏa chu mỏ nhưng cũng nghe lời, nằm trong lòng Tiêu Đình ôm lấy viên linh thạch, bắt đầu tu luyện, nó âm thầm hạ quyết tâm phải mạnh mẽ hơn nữa để bảo vệ mama.

      Tu luyện đến tối Tiêu Đình đi ra tìm Tiêu Viêm, cả hai bàn tính một lúc, hẹn tối nay hành động. Đến tận nữa đêm, từ trong nhóm lều trại của Vạn Dược Trai có một người vận hắc y lén lút rời đi, nhắm hướng vách núi. Tiêu Đình cùng Tiêm Viêm lúc này đã chờ sẵn dưới vách núi, vừa thấy bóng đen kia nhắm hướng này chạy tới, cả hai nhảy ra chắn trước mặt.

*****************************

      Bóng đen mặc dù có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh có phản ứng, vung một nắm bột phấn vào hai người, khiến Tiêu Đình cùng Tiêu Viêm trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

       Bóng đen nhìn xung quanh dò xét một lúc thấy vẫn không có động tĩnh, bắt đầu lôi hai người vào bụi cây gần đó, lấy ra dây thừng muốn trói Tiêu Đình lại, lúc này Tiêu Đình đột nhiên mở mắt, dùng một chiêu cầm nã thủ quật ngã bóng đen, đảo khách thành chủ chế trụ bóng đen ở dưới thân.

     Mọi việc diễn ra chỉ trong chớp mắt, hắc y nhân bất ngờ đến không kịp kêu la, đã bị Tiêu Đình ngồi lên người, một tay bịt miệng, một tay nắm lấy hai ngọc thủ của nàng đặt trước ngực, giật ra khăn bịt mặt, quả nhiên là Tiểu Y Tiên. Tiêu Đình biết nàng lúc này vô cùng hoảng sợ, nên muốn trêu chọc một phen, cô nhìn nàng cười nham hiểm.

" Tiểu mỹ nhân, đêm hôm khuya khoắt kéo ta vào bụi cây, đây là muốn làm gì? "

     Tiểu Y Tiên lúc này có chút chật vật, gương mặt đỏ bừng cắn môi giận dữ nói.

" Thả ta ra, nếu ta la lên hơn một trăm dong binh sẽ đối phó ngươi."

" Tốt nhất là la to lên để mọi người cùng tới, để ai cũng biết bí mật trên vách đá. "

     Tiểu Y Tiên nghe xong biến sắc, cố gắng vùng vẫy nhưng tay cùng thân hình đã bị chế trụ, không cách nào thoát được, nàng giận dữ nói.

" Ta không biết ngươi nói gì, mau thả ta ra nếu không ngươi đừng hòng rời khỏi đây!"

      Tiêu Đình cúi xuống kề sát mặt nàng, ngửi lấy mùi hương nhàn nhạt trên người nàng, nói khẽ cố tình để môi chạm vào vành tai nàng.

" Nếu không nói có tin ta cưỡng gian ngươi rồi trói ngươi lại, một mình ta tự đi thăm dò hang động kia chẳng phải là được sau, đến lúc đó thiên tài địa bảo gì ngươi cũng không có mà còn..."

" Ngươi hổn đản khốn kiếp ... ngươi muốn làm gì, ngươi có thể làm gì được chứ ? "

     Tiểu Y Tiên dù tâm cơ thế nào cũng chỉ là một cô gái, gương mặt hiện lên nét kinh hoàng. Không chống trả được, cuối cùng nàng chỉ đành bất đắc dĩ đầu hàng.

" Thả ta ra... ta sẽ nói."

" Vậy có phải ngoan hơn không, nhìn xem tốn bao nhiêu thời gian của đôi bên."

      Tiêu Đình đỡ nàng dậy tiện tay điểm mấy huyệt vị trên người, nàng tạm thời phong bế tu vi nàng lại, chỉ là Ngũ Đoạn đấu khí cô không sợ nhưng cũng không muốn rước phiền phức không đáng có. Tiểu Y Tiên giờ như cá nằm trên thớt mặc dù tức giận ấm ức muôn phần, cũng chỉ biết dậm chân trừng mắt với Tiêu Đình.

      Đi tới chỗ Tiêu Viêm còn đang hôn mê nằm trên đất, Tiêu Đình lấy ra một lọ thuốc đưa lên mũi hắn, hít được vài hơi Tiêu Viêm cũng tỉnh dậy, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Y Tiên, chút phấn mê này Tiêu Đình vẫn có thể giải được.

       Cả ba đi đến vách núi, Tiểu Y Tiên có chút bất nhẫn không cam lòng, rõ ràng nơi này nàng phát hiện cuối cùng phải chia ba, nàng cắn môi mọng hồi lâu mới chịu mở miệng nói.

" Hang động này là trong một lần hái thuốc ta vô tình phát hiện, nhưng vách núi dốc quá hiểm trở, nên ta chưa leo lên được, cũng không biết bên trong có gì. "

" Ta chỉ muốn đi đây đó khám phá một chút, không có ác ý muốn bắt nạt chèn ép để cô chịu thiệt. "

       Chờ cho Tiêu Viêm leo lên một đoạn Tiêu Đình mới xuất phát, không hề báo trước với Tiểu Y Tiên, Tiêu Đình vòng tay qua eo nhỏ mảnh mai mềm mại của nàng ôm vào lòng, chân điểm nhẹ trên vách đá, chỉ hai lần đã tới nơi.

" ... "

Cả Tiêu Viêm, Dược lão cùng Tiểu Y Tiên đều khiếp sợ nhìn Tiêu Đình, rốt cuộc thực lực của cô hiên tại là ở mức nào?

Tiểu Y Tiên giờ phút này mặc kệ Tiêu Đình là Đấu gạo hay đấu thóc , mặc dù đã biết đối phương là nữ, nhưng từ nhỏ nàng chưa từng quá thân cận với bất kỳ ai, lại đang rơi vào hoàn cảnh hiện tại nên có chút vùng vẫy thẹn quá hóa giận.

" Ngươi... nếu làm chuyện xằng bậy gì thì đừng trách ta hạ độc thủ. "

" Cô còn nói nữa ta sẽ từ chỗ này thả cô xuống, đừng trách ta độc ác."

       Tiêu Đình mắt điếc tai ngơ nhắm hướng vách núi đen đi tới, thần thức tỏa ra dò xét cửa hang động, Tiêu Viêm đang leo lên vách núi nhìn theo xác định vị trí, nhanh chóng đuổi theo.

      Bên trong hang động tối đen, không có ma thú nào cư ngụ bên trong, Tiêu Đình phóng ra vài cái hỏa cầu thắp sáng cả sơn động, đi được tầm hai mươi mét thì đụng phải cửa đá, trên cửa đá có vài đồ án kỳ lạ thỉnh thoảng lấp lóe kim quang .

" Cửa đá này rất dày, hai người lui ra sau để ta phá cửa."

      Tiêu Đình xăn tay áo lên chuẩn bị phá cửa, bị Tiểu Y Tiên ngăn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net