Chương 15 - Viện quân đến Vân Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Thanh Trần ngoảnh mặt nhìn Tư Phàm vừa mới từ bên ngoài bước vào tiểu viện, trên tay nàng ấy cầm một cây dù lớn, toàn thân là trường bào uy nghi bước đến trước mặt nàng, đưa dù ra che lên mái đầu nàng, khẽ nói.

"Ta đang trên đường đến tiểu viện của nàng, nàng đang làm gì ở đây vậy?"

Mạc Thanh Trần không lập tức trả lời, nàng chỉ lạnh mặt hỏi lại, "Vương gia, ngài tới đây từ lúc nào?"

Tư Phàm hẹp mắt nhìn nàng, nụ cười có chút ngượng ngạo hỏi, "Nàng vẫn còn giận ta?"

Nàng ngẩng đầu lên nhìn Tư Phàm, chỉ thấy đôi mắt của nàng ấy đầy ắp ăn năn nhìn mình, khẽ giật khóe miệng, nàng quác mắt, lạnh giọng nói, "Ngài đang ăn năn cái gì?"

Tư Phàm mím môi thở dài, ủ rũ nói, "Ta không biết..."

"Vậy khi nào biết thì hãy đến tìm ta."

Mạc Thanh Trần nói xong thì toan bỏ đi làm Tư Phàm có chút xoắn quýt níu lấy tay áo nàng, khẩn trương nói.

"A... Được rồi, ta không nên đột nhiên thay đổi cảm xúc, lạnh lùng với nàng..."

Mạc Thanh Trần thở dài, là nàng lạnh lùng với nàng ấy trước chứ nào phải nàng ấy? Không biết là nàng ấy có thật sự hiểu không hay là đang giả vờ, nhưng dù sao biết chủ động đến tìm nàng thì cũng tạm chấp nhận được đi. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng ngoài mặt nàng vẫn lạnh giọng đuổi khách.

"Được rồi, trời lạnh lắm, ngài nên về nghỉ ngơi cùng vương phi của ngài đi."

Tư Phàm nghe thế liền hiểu, nàng ấy lại mày buồn ủ dột bảo, "Ta chỉ muốn gặp nàng, nàng đừng đuổi ta đi."

Mạc Thanh Trần cảm thấy Tư Phàm có chút kỳ lạ, nàng thoáng nhướng mày, quay lại nhìn kỹ nàng ấy một lần nữa, có chút nghi ngờ liền tiến đến gần nàng ấy thêm một chút, đôi mắt nàng ấy bình thường có chút sắc lạnh thì bây giờ lại mang một chút độ ấm nhất định. Chợt nhớ ra điều gì đó, nàng thấp giọng hỏi, "Nàng say sao?"

Tư Phàm thoáng cười nhẹ, hơi mông lung nói, "Ta không say, nhưng vừa rồi ở tiệc khai hội uống rượu nhiều lắm. Vì trời lạnh nên Hoàn Hoàn có chuẩn bị nước ấm để ta tắm, tâm trạng ta không tốt nên cũng vào luôn mà không nghĩ tới ngâm nước ấm sẽ làm cơ thể bị ngấm rượu nhiều hơn, nên bây giờ... có chút choáng váng..."

Hợp lý, nếu không thì tửu lượng của nàng ấy làm sao kém hơn nàng được? Mạc Thanh Trần bất giác nâng môi cười nhẹ, nói, "Nếu đã chóng mặt thì sao không ở tiểu viện nghỉ ngơi, đến đây làm gì?"

"Không được.", Tư Phàm nhếch môi cười, "Ở tiểu viện chỉ có một phòng, phòng đó để cho Thanh Thu."

Mạc Thanh Trần có chút kinh ngạc, trái tim nóng hổi lại khẩn trương không yên, liền thấp thỏm hỏi, "Ngài không... ở chung với vương phi?"

Tư Phàm có chút suy tư trước câu hỏi của Mạc Thanh Trần, chưa kịp trả lời thì phía xa đã nghe thấy tiếng gọi lớn, "Vương gia, vương gia..."

Mạc Thanh Trần nhíu mày nhìn về phía tiếng gọi rồi lướt ánh mắt đến nụ cười có chút gian xảo của Tư Phàm, nàng vừa định mở miệng hỏi thì Tư Phàm đã nói, "Ta trốn đi."

Cũng không biết ba chữ "Ta trốn đi." này là đang trả lời câu hỏi trước của nàng hay là đang giải thích với nàng về tiếng gọi phía xa? Nhưng nàng cũng không có thời gian nghĩ nhiều, bàn tay nàng lạnh buốt vươn đến nắm lấy bàn tay ấm nóng đang lơ lửng trong không trung của Tư Phàm rồi bất ngờ dùng lực kéo nàng ấy chạy thẳng vào trong tiểu viện phía trong...

Đến khi Hoàn Hoàn đi đến thì bốn bề đã trắng xóa không một bóng người, hai vai nàng run cầm cập đứng giữa cái sân lớn than oán.

"Nơi này vì sao rộng như vậy chứ?"

"Tất cả là tại ngươi không theo sát vương gia, nếu không tìm được ngài ấy thì vương phi sẽ trách ta đấy!!", một nữ hầu khác có vẻ là người của vương phi phái đi liền lên tiếng trách móc Hoàn Hoàn.

"Ngươi câm miệng lại cho ta!! Vương gia là chủ nhân của ta, nếu ngài ấy gặp chuyện thì ta tự khắc sẽ tự biết lãnh tội, không tới phiên ngươi lên mặt!!", Hoàn Hoàn lập tức cáu giận quát lên khiến nữ hầu kia bị giật mình, mặt mày cũng xám đi không dám nói lời nào nữa.

Hoàn Hoàn lại nhìn quanh các tiểu viện trước mặt, trong lòng tự mình biết rõ vương gia có lẽ đã đi đến chỗ của Thần Xung Mạc Thanh Trần rồi, nhưng vì vương phi bảo nàng đi tìm và mang vương gia về nghỉ ngơi nên nàng cũng không thể kháng lệnh, định bụng sẽ vác cái thân đi vòng vòng bên ngoài một chốc rồi tìm chỗ ấm nghỉ ngơi, chờ vương gia trở về. Ai ngờ vương phi lại phái thêm ả nữ hầu đi cùng làm nàng tức muốn điên nãy giờ...

Liếc nhìn ả ta, Hoàn Hoàn quát, "Tới đây thôi, đi về!!"

"Ngươi không tìm tiếp sao?"

"Bão tuyết sắp nổi lên rồi, vương gia có lẽ đã tìm được chỗ nghỉ ngơi khác rồi, tìm làm gì nữa?"

"Nhưng mà..."

"Ngươi thôi đi được không bà nội của ta...", Hoàn Hoàn trợn mắt nói, "Vương gia không phải là con nít, ngài ấy giờ này đi vòng vòng ngoài trời làm gì hả?"

Nhìn bóng dáng Hoàn Hoàn ngoảnh mông đi thẳng về đằng xa, Tư Phàm khẽ bật cười, "Nha đầu này vì sao dám ăn nói với tỳ nữ của vương phi như vậy đây? Phải dạy dỗ lại mới được..."

Mạc Thanh Trần đứng phía trước Tư Phàm, trước mặt hai nàng là một khe hở nhỏ có thể nhìn ra khoảng sân trước mặt, còn nàng thì giống như là đang đứng gọn trong lòng nàng ấy, gần gũi lại ấm áp vô cùng. Tâm trạng tốt lên cũng làm nàng nguôi ngoai cảm giác không tốt lúc nãy đi không ít.

Vừa nghe Tư Phàm nói xong thì nàng liền đáp, "Hoàn Hoàn lúc cần thiết sẽ không nói năng bậy bạ, đúng chứ?"

"Đúng, nhưng không thể ăn nói như vậy được. Ta muốn nha đầu này càng phải ngoan ngoãn hơn nữa..."

Giọng nói của Tư Phàm có chút nhẹ tênh nóng rực, gần như là than thở một cách lười biếng mà phả vào vành tai Mạc Thanh Trần, bàn tay lại theo đó mà sờ vào cổ tay nàng làm nàng khẽ giật mình, lòng nàng thầm hiểu ý liền xoay lại nhìn nàng ấy, chỉ thấy nàng ấy đang cách mình rất gần, tư thế như đã muốn áp nàng thẳng vào cánh cửa phía sau rồi.

"Câu khi nãy nàng hỏi... Đúng, mà cũng không đúng... Ta vẫn ở chung phòng với Thanh Thu, nhưng không chung đụng, vì ta không thích thế..."

Mạc Thanh Trần bị Tư Phàm ép vào cửa, tai lại nghe thế thì vô cùng kinh ngạc, hóa ra trước nay trong suy nghĩ của nàng ấy thì nữ và nữ chỉ dừng lại ở mức tình thân, "Thế còn bây giờ?", nàng hồi hộp hỏi lại.

Tư Phàm híp mắt, đầu khẽ cúi xuống ra vẻ mờ ám đáp, "Bây giờ... ta cảm thấy giữa nữ và nữ có rất nhiều chuyện có thể làm khi ở riêng với nhau..."

Mạc Thanh Trần vành tai có chút hồng, chỉ có thể cúi đầu mỉm cười với bộ dạng của nữ tử trước mặt mình, quả nhiên nàng vẫn là thích bộ dạng này của nàng ấy hơn là so với dáng vẻ của tiêu sái Ung Nhị Vương. Những gì mà các nữ nhân khác thích ở nàng ấy, nàng lại không thích tí nào...

"Vương gia, nếu ngài chóng mặt thì nên nằm nghỉ một chút."

Tư Phàm khẽ lắc đầu cười cười, ngón tay trỏ linh hoạt lắc lắc trước mặt Mạc Thanh Trần, vẻ mặt lại có chút gian manh làm nàng càng lúc càng yêu thích dáng vẻ này của nàng ấy nhiều hơn, thiếu chút nữa đã tiến đến làm càn rồi. Cũng may nàng lúc đó vẫn còn tỉnh táo một chút, liền dùng tay đẩy cánh cửa phía sau tung ra rồi thoát khỏi vòng tay của nàng ấy, lại nói.

"Ta pha trà một chút rồi vào ngay, Tư Phàm ngoan ngoãn ở đây đi."

Tư Phàm bị Mạc Thanh Trần làm cho suýt ngã chúi đầu nên bất đắc dĩ lắc đầu, lại nghĩ chính mình quả thật chóng mặt nên liền phất tay để Mạc Thanh Trần đi ra ngoài, còn chính mình thì chậm rãi nằm xuống chiếc giường yên bình nhắm mắt nghỉ ngơi. Cảm nhận được đến cả chăn gối cũng mềm mại như vậy, Chu Vương đúng là ra tay hào phóng, ở ngoài viện hẳn là cũng có nhà bếp để đun nước trà đi?

Mạc Thanh Trần để Tư Phàm ở trong phòng rồi lại một mình đi ra bên ngoài tiểu viện tìm bếp pha ấm trà, lúc nàng vừa ra tới nhà bếp thì phía trên mái nhà lại vang lên tiếng dẫm lên tuyết rất nhẹ, nàng nâng tai lên nghe ra khí tức người kia, liền thở dài.

"Ngươi vẫn chưa đi?"

Vốn nàng nghĩ Kim Vũ Yên đã bỏ đi rồi nhưng ngờ nàng ta vẫn còn ở lại đây để tiếp tục nạp mạng, tay nàng vẫn tiếp tục đốt than còn miệng thì lại lạnh giọng nói, "Thuận tiện lại biết phu quân tương lai là Ung Nhị Vương, ngươi cảm thấy thế nào? Còn muốn tiếp tục làm tiểu thiếp của hắn?"

Kim Vũ Yên ngồi ở một bên góc mái nhà khuất tầm mắt của Mạc Thanh Trần, vò một nắm tuyết rồi lại bóp nát trong tay, đáng lý là nàng nên bỏ đi cho rồi, thế nào mà lúc đó nàng lại nghĩ có khi nào người đến là Tư Phàm không mà lại tò mò quay về. Rốt cuộc chẳng những bị dọa một trận, tâm can lại bị làm cho đau đớn dữ dội, nàng tức giận quát khẽ.

"Ngươi biết rõ Tư Phàm là Ung Nhị Vương mà vẫn phát sinh qua lại cùng hắn, tiểu nha đầu ngươi có sung sướng hơn lão nương ta sao?"

Mạc Thanh Trần trong mắt có ý cười, nàng có thể không hiểu, hoặc là không chấp nhận cách nhìn về tiểu thiếp của Kim Vũ Yên. Nhưng về vấn đề này thì nàng có thể trả lời được nàng ta.

"Người ta yêu hoa là vì hoa không phải là thứ trường tồn, nhưng sắc đẹp của chúng vạn vật lại khó sánh bằng. Nếu thời gian là hữu hạn, vậy thì ta cũng không cần lâu dài, chỉ cần ngay lúc này Tư Phàm đối xử với ta thật lòng là được."

Kim Vũ Yên nghe xong lời này liền kinh ngạc không thôi, không hiểu sao nàng lại cảm thấy hình dáng lúc này của Mạc Thanh Trần có chút quen mắt. Đột nhiên muốn cười thật lớn, đây chẳng phải chính là những gì mà bản thân Kim Vũ Yên đã nghĩ vào lúc còn mười sáu mười bảy tuổi đó sao? Nói tiểu cô nương này chưa trải sự đời cũng là quá đúng đi...

Lòng người tham lam đến mức độ nào, tiểu cô nương như ngươi sẽ không thể tưởng tượng được đâu. Khi ngươi đã có thể cùng người đó ân ái bên nhau, ngươi sẽ tham luyến muốn được nhiều hơn, nhiều hơn nữa...

Bao nhiêu cũng sẽ không đủ...

Vĩnh viễn không thể quay đầu...

Mạc Thanh Trần không nghe thấy Kim Vũ Yên trả lời, lại nghĩ nữ tử này thoắt ẩn thoắt hiện chắc đã đi rồi, trà đã nấu xong nên nàng đang định quay trở về thì chợt giọng nói của Kim Vũ Yên lại vang lên lần nữa.

"Lúc nãy ngươi đã hỏi ta về Tư Phàm và Lương Tam Bảo. Tư Phàm thì ta vừa mới biết rồi. Còn về phần Lương Tam Bảo, ta chỉ biết hắn là người của Chu Vương điện hạ, về Chu Vương điện hạ thì ta cũng chưa từng gặp mặt hắn bao giờ."

Mạc Thanh Trần nghe ra ngữ điệu của Kim Vũ Yên vô cùng nghiêm túc, không còn chút cợt nhả nào như trước đây nữa thì mới nghiêm giọng hỏi tiếp, "Vậy lần này ngươi đến lễ hội này là để ám sát ai đó sao?"

Tiếng gió vù vù vang lên bên tai mang theo một tiếng đạp tuyết nhẹ, dù rất nhỏ cũng đủ để Mạc Thanh Trần nhận ra, Kim Vũ Yên đã rời khỏi đây rồi.

Lúc Mạc Thanh Trần trở vào phòng thì Tư Phàm đã ngủ rồi, vì không muốn đánh thức nàng ấy nên nàng cũng chỉ yên tĩnh ngồi bên cạnh giường rồi kéo chăn lên đắp cho nàng.

Ỷ mình mặc y phục dày lại vô tư không thèm đắp chăn giữ ấm.

Gương mặt của Tư Phàm lúc này không còn nét sắc lạnh, cũng không có chút gian manh nào mà lại có chút hiền hòa hiếm thấy, lúc này Mạc Thanh Trần mới thấy nàng ấy cũng có một chút nét giống Minh Trung hoàng hậu. Bộ dáng nữ tử của Tư Phàm chắc hẳn cũng chỉ có mỗi Mạc Thanh Trần là từng nhìn thấy, nếu Minh Trung hoàng hậu mà trông thấy bộ dáng nữ tử xinh đẹp của Tư Phàm... chắc là sẽ ngạc nhiên lắm cho xem...

Tiếng than nổ lách tách bên cửa trong không gian vắng lặng trong phòng hòa cùng tiếng gió tạt vào cửa lập cập bên ngoài làm cho tâm trí Mạc Thanh Trần không bị tách biệt quá nhiều so với thế giới ngoài kia. Nếu là trước đây, một khi nàng ở cùng với Tư Phàm đều sẽ cảm thấy cả thế giới này chỉ có hai người. Nhưng là bây giờ nàng lại hoàn toàn cảm nhận được thế giới bên ngoài vẫn luôn không hề dừng lại chuyển động của nó, mà chỉ có ở cùng một chỗ với nữ nhân mình yêu thì nàng mới cảm thấy bình yên không thôi.

Có lẽ Tư Phàm cũng cảm thấy như vậy, nàng ngủ có vẻ rất ngon, có lẽ chưa bao giờ nàng có được một giấc ngủ mà không bị làm phiền thế này nhỉ?

Mạc Thanh Trần tự hỏi, lại tự cười, nàng dịu dàng mà si mê, dùng từng ngón tay của mình để phác họa lại đường nét trên gương mặt Tư Phàm, nhịn không được muốn hôn, lại không thể làm loại chuyện lợi dụng thời cơ này được nên bấm bụng ngồi thẳng dậy, cứ như vậy đoan chính ngồi ở một bên giường khiến người ta nhịn không được mà vừa cảm thấy nàng đáng yêu, lại vừa cảm giác có chút buồn cười.

Mạc Thanh Trần đem ấm trà đặt bên lò than để duy trì độ ấm, lại nhớ tới lời Kim Vũ Yên nói lúc nãy thì tầm mắt nàng liền dừng lại giữa không trung.

Chưa từng gặp mặt Chu Vương, cũng không nhận thức được Tư Phàm...

Nghe cũng không giống nói dối...

Nếu Lương Tam Bảo ngoài mặt là người của Chu Vương, nhưng thực tế lại mang theo lệnh của Tư Phàm đến giao việc cho Kim Vũ Yên thì cũng dễ hiểu khi Kim Vũ Yên hiểu lầm chủ nhân của nàng ta là Chu Vương, và việc không biết Tư Phàm là Ung Nhị Vương cũng là sự thật.

Chí ít thì cũng chứng tỏ được Tư Phàm không có lừa gạt nàng.

Nhưng mà chẳng phải ngay từ đầu kẻ chủ mưu việc hành thích Hoàng đế là Chu Vương sao? Người mặc trường bào đen mà ngày đó ta nhìn thấy ngay khu vườn đá là Chu Vương, Tư Phàm lúc ở Bắc Thành cũng đã từng nói rằng...

Bất giác Mạc Thanh Trần cảm thấy rét lạnh trong lòng, Tư Phàm có bao giờ nói là nàng ấy không làm những chuyện này đâu, tất cả chỉ là tự mình nàng suy đoán mà thôi.

Nhưng như vậy thì chuyện Thanh Tâm bị đánh trọng thương là vô tình hay là cố ý đây?

Lời nàng nói, ta không biết lời nào là thật, lời nào là giả nữa...

Mạc Thanh Trần than thở hồi lâu trong lòng, bất ngờ lại có một đôi bàn tay vươn ra ôm lấy nàng từ đằng sau khiến nàng cứng người. Hương hoa quỳnh lại như có như không từ phía sau phảng phất đến đầu chóp mũi của nàng, giọng nói lại nhẹ nhàng vang lên.

"Nàng đang suy nghĩ chuyện gì mà chăm chú như vậy?"

Mạc Thanh Trần không biết trả lời làm sao, chẳng lẽ nàng lại trả lời là nàng tự mình suy nghĩ linh tinh rồi tự mình sợ hãi các thứ, như vậy thực sự là quá ngốc nghếch, có khi lại còn phá hỏng đi không gian tốt đẹp vừa mới có lại được này của hai người nữa.

Nghĩ một vòng, nàng lại mở lời, "Nàng lại giả vờ ngủ sao?"

"Không có.", Tư Phàm nhếch môi cười, lại từ phía sau ôm nàng vào lòng chặt hơn một chút nữa, chóp mũi chạm vào phần giữa vành tai và tóc của nàng, nỉ non, "Ta đợi nàng vào, nhưng nàng lúc nào cũng đi lâu như vậy, làm ta đợi thật lâu, sau đó lại luôn ngủ quên... Tóm lại, ta là ngủ thật, không phải giả..."

Nghe ra Tư Phàm có chút hờn dỗi hiếm thấy làm nàng thoáng mềm lòng khẽ cười hỏi, "Giường êm lắm sao?"

"Êm nhưng không ấm."

"Ta đã đắp chăn, đốt than cho nàng, lại còn chưa ấm?"

"...Nàng mới là ấm nhất."

Mạc Thanh Trần bỗng nhiên cảm thấy nàng và Tư Phàm có chút ấu trĩ, rõ ràng nàng đã biết trước nàng ấy sẽ nói mấy câu như thế này nhưng vẫn hùa theo làm trò. Cứ tưởng là sẽ lãng mạn một chút, ngược lại bây giờ lại thấy giống hai đứa trẻ con đang chơi trò chơi, có chút buồn cười. Mạc Thanh Trần trong lòng đầy đủ tư vị không thể giải bày, bèn lạnh giọng hỏi.

"Nàng vẫn chưa tỉnh rượu sao? Lần sau đừng uống nhiều như vậy, ta uống theo nàng mà cũng rát cả cổ họng."

"Thì ra... nàng cũng muốn bồi tiếp ta uống rượu?", Tư Phàm vừa kinh ngạc vừa hài lòng thấp giọng nhả chữ, "Nàng đúng là một nữ nhân khiến người ta trầm mê không dứt... Làm thê tử thật tốt..."

Thông thường một nữ nhân đàng hoàng có thể bồi tiếp rượu cho một người khác thì chỉ có thê tử mà thôi. Một hành động tuy nhỏ này cũng đủ thể hiện được tâm ý của nàng đối với nàng ấy, nàng ấy dĩ nhiên cũng hiểu. Nhưng nếu bây giờ nàng ấy hỏi nàng, nàng tuyệt nhiên sẽ không bao giờ đồng ý.

Đối mặt với sự im lặng của nàng, Tư Phàm dường như cũng nhận ra điểm này, nàng ấy nhẹ nhàng xoa hai bàn tay lành lạnh ở trước bụng của nàng, hòa hoãn cười nói.

"Nàng đừng nghĩ nhiều, ta chỉ đùa thôi, chỉ đùa thôi, ta tuyệt đối không có ý đó đâu..."

Mạc Thanh Trần phải thừa nhận nàng chính là cái con người không ra gì, ngay cả với suy nghĩ của chính mình nàng còn không thể kiên định được thì còn làm được cái gì đây?

Mới nửa khắc trước nàng đã tự mình khẳng định dù nàng ấy có mở lời về chuyện đó thì nàng cũng sẽ tuyệt đối không đồng ý, vậy mà bây giờ khi nàng ấy nói câu "tuyệt đối không có ý đó" lại khiến cho nàng tâm can rã rời. Một nữ nhân khi yêu lại không nhận được bất cứ lời hứa hẹn nào, đối phương lại còn khẳng định tuyệt đối không có ý đó, chuyện này nghĩ tới thôi cũng đã cảm thấy không thể chấp nhận nổi.

Nhưng nàng làm sao dám nói gì bây giờ? Đây chẳng phải là điều nàng muốn sao? Nàng ấy chỉ làm theo ý muốn của nàng mà thôi.

Nhưng mà nàng muốn nàng ấy cố chấp thêm một chút nữa...

Đúng là ngu ngốc mà.

Cảm thấy Mạc Thanh Trần quá kỳ lạ, Tư Phàm có chút nghi hoặc buông nàng ra, ôm lấy hai vai nàng xoay lại đối diện với mình, lo lắng hỏi.

"Nàng làm sao vậy? Nàng đang suy nghĩ cái gì nữa sao?"

Nàng lắc đầu, "Không có.", lại không nhịn được bịn rịn nắm lấy vạt áo Tư Phàm, có chút buồn bã nói, "Nàng đừng suy nghĩ nhiều, ta... là do chưa sẵn sàng..."

Tư Phàm tròn mắt nhìn muốn bàn tay của nàng đang níu lấy mình, lại hướng lên đôi mắt hoa đào đượm buồn phía sau phía mặt nạ của nàng. Nàng ấy dịu dàng cười, nhẹ nhàng đưa hai tay lên cẩn thận từng chút một mà gỡ chiếc mặt nạ của nàng xuống như sợ mạnh tay một chút sẽ làm đau đến gương mặt của nàng. Không gian yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió tuyết thổi cùng tiếng than cháy thì chỉ có thể nghe được âm thanh chiếc dây mặt nạ tuột ra, âm thanh vừa vang lên bên tai, đôi mắt Mạc Thanh Trần đã bị chiếc mặt nạ che khuất đi nửa nhịp, tới lúc mặt nạ được bỏ xuống thì cũng là lúc gương mặt phóng đại phi thường xinh đẹp của Tư Phàm đã dừng ngay trước mặt khiến hơi thở của nàng không tài nào lưu thông bình thường được nữa.

Đáy mắt Tư Phàm lay động, trong đồng tử đen kịt chỉ hiện lên mỗi hình ảnh phản chiếu của nàng, nhẹ giọng thì thầm.

"Sau này ở bên cạnh ta, nàng không cần phải đeo bất kỳ chiếc mặt nạ nào nữa, được chứ?"

Tư Phàm càng dịu dàng, Mạc Thanh Trần lại càng sợ hãi, nàng lo sợ mình sẽ không thể thoát ra khỏi bể tình ấm áp của nàng ấy được nữa, vừa sợ hãi phải tiếp nhận, lại vừa lo sợ bị mất đi, gương mặt mà nàng yêu thương lại đang ở gần trong gang tấc. Tâm phiền ý loạn đã dâng lên thì không cách nào đè nén xuống được, Mạc Thanh Trần không có cách nào tự bình tâm chính mình được nên tay có chút run run bấu vào khuỷu tay Tư Phàm, nhưng hành động này của nàng lại khiến cho nàng ấy hiểu lầm rằng nàng đang chờ đợi điều đặc biệt nào đó.

Tư Phàm đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt liếc từ lông mi cho tới đôi môi đỏ hồng xinh đẹp, có chút ngập ngừng mím mím môi, rồi lại như lấy đủ sự tự tin, nàng ấy ra sức ghì lấy vai nàng và dịu dàng đặt vào môi nàng một nụ hôn ngắn.

Nụ hôn này vốn là Tư Phàm muốn dùng để trấn an lòng nàng, nhưng nàng ấy lại không biết được tâm tư của nàng vì một nụ hôn này chẳng những không thể bình ổn lại mà còn trở nên rối loạn nhiều hơn. Nếu nàng nhớ không lầm thì đây chính là lần đầu tiên Tư Phàm chủ động hôn nàng, điều này khiến cho tim nàng đập loạn nhịp không thể bình ổn lại được. Thoang thoảng trên gương mặt của nàng vẫn còn vương lại sự ấm áp, vị nhè nhẹ của rượu cùng hương hoa quỳnh thơm ngát... tất cả những điều này khiến cho tâm nàng tê dại, muốn tất cả những gì của nàng ấy đều thuộc về mình.

Đây là lần đầu tiên trong đầu Mạc Thanh Trần xuất hiện suy nghĩ muốn chiếm hữu Tư Phàm, ngay cả khi trông thấy nàng ấy ở cạnh những nữ nhân khác cũng không tạo cho nàng cảm giác độc chiếm mãnh liệt đến như thế này.

Người học võ, thường hành động nhiều hơn là nói năng và suy ngẫm, Thần Xung Mạc Thanh Trần tuy là có khác biệt, nàng không phải kẻ võ phu nhưng cũng không thoát khỏi quy luật có hành động bộc phát cực mạnh của người học võ. Vì đối phương là Minh Cao Hoan Tư Phàm mà nàng yêu nên đầu óc vừa nghĩ tới đâu là nàng liền thực hiện tới đó, nhanh như chớp nàng liền dùng lực nơi đầu ngón tay nắm vào thắt lưng của Tư Phàm kéo đến sát người mình rồi vòng hai cánh tay mình ra phía sau ôm ghì lấy cơ thể Tư

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net