Chương 19 - Ám sát Mệnh phụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe ngựa phủ đầy tuyết di chuyển với tốc độ hơi nhanh, khi bị gió tạt vào có chút nghiêng ngả nhưng sau đó nó nhanh chóng lấy lại thăng bằng rồi lại tiếp tục chạy về phía trước, Sùng Vương dẫn theo một đội thủ vệ hoàng cung gồm năm người nhanh chóng xuất viện, vừa ra khỏi khu vực lễ hội thì hắn đã trông thấy chiếc xe ngựa này đang tăng tốc chạy hướng về phía đường nhỏ, hắn liền thắc mắc hỏi.

"Vì sao xe ngựa của Mệnh phụ phu nhân lại chạy hướng đó?"

Một tên thủ vệ phía sau hắn liền đáp, "Bẩm vương gia, đó là đường tắt, băng qua rừng sẽ trở về kinh thành nhanh hơn đường lớn một nửa thời gian."

Sùng Vương nghe thế thì gật gù, "Thì ra là vậy, Mệnh phụ muốn trở về kinh thành nhanh chóng đây mà... Người của Chu Vương đã xuất phát chưa?"

"Bẩm vương gia, theo như những gì hạ quan thấy trước lúc đi thì bọn họ cũng vừa mới xuất phát thôi."

Sùng Vương lại lẩm bẩm nói, "Theo tính toán, nếu người của Chu Vương muốn về kinh thành nhanh hơn Mệnh phụ thì phải đi băng qua rừng, vậy thì nếu xe ngựa của Mệnh phụ đi đường lớn thì có thể sẽ tránh được kiếp nạn. Nhưng bây giờ Mệnh phụ lại đang đi đường tắt, chẳng khác nào đang tự dâng mạng tới cho Chu Vương. Đi đường tắt thế này lại còn dễ dàng chết không đối chứng hơn..."

Hắn nghĩ xong liền ra lệnh, "Nghe kỹ đây, nhiệm vụ của các ngươi hôm nay chính là phải bảo vệ chiếc xe ngựa đó, không cho bất cứ kẻ nào đến gần gây hại cho Mệnh phụ phu nhân của Mạnh Quận công. Rõ chưa?"

"Tuân lệnh vương gia."

Một đoàn thị vệ gồm năm người cưỡi kỵ mã phóng với tốc độ kinh hồn trên con đường tuyết trải dài, bên hông mỗi người đều mang theo trường đao bóng loáng, nhưng một trong số đó lại có dáng người mảnh khảnh như nhánh liễu, mặt mũi tuy thanh tú diễm lệ nhưng lại lạnh giá như mưa rơi ngày đông, rõ ràng là nữ nhân.

Nàng giấu mình bên dưới lớp áo choàng dày cộm hòa chung với bốn tên thị vệ còn lại, âm trầm quan sát bốn phía. Sau khi trông thấy xung quanh vắng vẻ không một bóng người, đáy mắt nàng lóe lên hàn quang sắc bén, từ trong ống tay áo trượt ra một thanh kim loại dài, lãnh khốc vụt thẳng vào chân sau của con ngựa của tên thị vệ chạy cạnh mình khiến cả người lẫn ngựa đều đồng loạt ngã xuống. Tên thị vệ vừa ngã xuống vốn đang chạy với tốc độ cao, lại bị tấn công bất ngờ không kịp phòng bị nên đã lập tức gãy cổ chết.

Ba tên thị vệ chạy phía dưới nghe thấy tiếng ngựa hí vang phía sau thì giật mình ngoảnh lại hét lớn, "Có chuyện gì?"

Lời vừa dứt, cổ họng của tên chạy sau cùng liền bị mũi nhọn của thanh kim loại chém ngang yết hầu, máu tươi từ động mạch cổ túa ra như mưa, nhiễm đỏ cả một vùng. Nhìn cơ thể hắn nhuốm đầy máu tươi rệu rã rơi xuống đất, con kỵ mã thì bị dọa sợ mà tiếp tục chạy thẳng về phía trước, Kim Vũ Yên liền vung roi quất mạnh vào mông ngựa khiến nó đau đớn rống lên chạy song song với mình.

Ở phía trước, hai tên thị vệ còn lại kinh hoảng nhìn nữ tử khoác trên người bộ áo choàng thị vệ hoàng cung đang cưỡi ngựa lao đến chỗ mình, sừng sộ hỏi, "Ngươi là ai? Ngươi không phải thị vệ hoàng cung sao?"

Kim Vũ Yên đồng tử co chặt khóa lấy tên thị vệ đang hỏi mình, chẳng nói chẳng rằng vung thanh kim loại trong tay mình lên vụt thẳng vào ngực hắn khiến hắn lập tức ngã thẳng xuống ngựa. Tên này ngã xuống ngựa nhưng may mắn không mất mạng, hắn lăn mình trong tuyết để giảm thiểu tổn thương, ngồi dậy phun ra một ngụm máu đến choáng váng mặt mày. Nhíu chặt mi tâm nhìn theo bóng lưng Kim Vũ Yên đang lao tới tên thị vệ cuối cùng chạy phía trước, hắn cả kinh thét lên.

"Huynh đệ, cẩn thận!!"

Vừa hô lên xong, hắn chợt cảm thấy toàn thân lạnh toát, nhìn chiếc bóng ở dưới chân mình càng ngày càng to, hắn kinh hãi xoay người lại thì liền đứng hình khi thấy mình bỗng dưng phải đối mặt với một tiếng hí vang dài. Con ngựa của tên thị vệ bị cắt trúng yết hầu khi nãy bất ngờ xuất hiện ngay phía sau hắn, thân ảnh to lớn của con kỵ mã đứng thẳng có thể cao tới ba mét, bốn chân nổi đầy cơ bắp, cơ thể thì trông đồ sộ y như một ngọn núi chuẩn bị đổ sập xuống. Trong một khắc, hắn trông thấy hai cái móng sắt của con kỵ mã này nhanh như chớp vồ lấy mình.

Một tiếng la thất thanh từ phía sau vang lên vô cùng thảm thương khiến trong đáy mắt tên thị vệ cuối cùng còn sót lại hiện lên mồn một vẻ kinh hoàng, ở phía sau hắn, chỗ đứng của tên thị vệ lúc nãy chỉ còn là một vũng máu đỏ thẫm, huynh đệ của hắn đã bị con kỵ mã điên kia đạp chết rồi. Tình huống này diễn ra quá nhanh, ba vị huynh đệ của hắn chớp mắt đều đã bị nữ tử đang đuổi theo phía sau giết hết, ngay cả một chiêu dư thừa cũng không có. Tức giận, tên thị vệ này liền rút trường đao ra, gân trán nổi lên gầm lớn.

"Tiện phụ là kẻ nào phái tới? Dám ám sát mệnh quan triều đình, ngươi sẽ chết không toàn thây!!"

Kim Vũ Yên trông thấy tên thị vệ đó rút đao quay ngựa lao về phía mình thì nàng ghì chặt cương ngựa, có chút chần chừ không muốn giao đấu trực diện vì bản thân nàng vốn là sát thủ, đối đầu trực tiếp thế này sẽ không phải là ý hay.

Nghĩ đoạn, Kim Vũ Yên rút từ trong tay áo ra một cây châm nhỏ được tẩm sẵn chất độc, nàng thủ châm trong tay, kẹp chặt bụng ngựa lao thẳng tới tên thị vệ đang cầm trường đao. Tuyết bay trắng xóa, thấy trường đao bóng loáng của tên thị vệ chém đến ngang đầu mình, Kim Vũ Yên lập tức đưa thanh kim loại lên chống đỡ.

"Tiện phụ, chết đi!!"

Quả nhiên sức lực của nam nhân và nữ nhân có khác biệt rất lớn, Kim Vũ Yên lại chưa bao giờ được luyện tập theo kiểu đối đầu trực diện như thế này nên lập tức bị cú chém ngang đầu của tên thị vệ đè ép cả cơ thể suýt chút ngã ngửa xuống ngựa. Nàng hối hả bám lấy dây cương, miễn cưỡng vực cả thân mình ngồi thẳng lại trên lưng ngựa, thầm mắng một câu.

"Khốn kiếp, không giết được tên này thì không thể hành động được. Tên tiểu tử Chu Vương nghĩ thế nào mà lại đưa đám thị vệ khỏe như trâu này đi theo lão nương đây chứ!?"

"Tiện phụ, ngươi vốn không phải thị vệ của triều đình, món vũ khí kia không phải vũ khí của triều đình cung cấp!! Ngươi giả danh và hạ sát mệnh quan triều đình, cản trở công vụ là tội tru di cửu tộc!! Mau bỏ vũ khí chịu hàng ngay!!", tên thị vệ kia đuổi theo phía sau rát mặt gầm lên.

Bà nội ngươi không có cửu tộc!!

Kim Vũ Yên trừng mắt về phía sau, sát khí nồng đậm tỏa ra, nàng lập tức phi ngựa nhanh hơn để tên thị vệ phía sau tăng nhanh tốc độ theo, sau đó nàng bất ngờ ghìm cương ngựa khiến hắn chạy chạy lố cả một đoạn, ngay trong khoảnh khắc đó nàng liền phóng châm độc thẳng vào thân sau của con kỵ mã hắn đang cưỡi.

Tên thị vệ chạy lố liền ghì ngựa lại, lúc ngựa của hắn vừa đứng lại thì Kim Vũ Yên lại phóng ngựa nhanh vượt mặt hắn một lần nữa khiến hắn nổi giận mắng.

"Tiện phụ!!"

Cứ mắng đi!! Tiểu tử thối!!

Kim Vũ Yên bị tên thị vệ đuổi theo rất sát sao, tuy vậy, thời gian để thuốc độc này ngấm không lâu, sau khi chạy được một đoạn thì ngựa của tên thị vệ bắt đầu có dấu hiệu chậm chạp và gầm gừ điên loạn khiến hắn đỏ tay ghì cương, hô lên.

"Con ngựa này làm sao vậy???"

"Trúng độc.", Kim Vũ Yên dừng ngựa lại, nàng đứng đối diện với tên thị vệ đang ra sức lấy lại quyền kiểm soát con ngựa, ánh mắt hàn khí lạnh lẽo không hề nguôi đi, trào phúng nói, "Tiểu tử, ngươi gọi lão nương là tiện phụ, lão nương sẽ cho ngươi biết thế nào mà chết không toàn thây."

Con kỵ mã dưới thân tên thị vệ lúc này đã mất kiểm soát, nó hung hăng hất hắn văng xuống đất, còn tàn bạo dùng chân sau đá hắn mấy cái đến gãy tay. Tiếng kêu thảm thiết của tên thị vệ khi bị một con ngựa điên tấn công vang vọng khắp con đường vắng, nhưng ngoại trừ Kim Vũ Yên đang lạnh lùng ngồi đó nhìn cũng chẳng còn ai xuất hiện cứu hắn nữa.

"Ấy!!", Kim Vũ Yên đưa tay lên phóng thêm một cây châm vào mông con ngựa đang tấn công tên thị vệ, lập tức con ngựa này ngã xuống đất chết một cách quái lạ trước khi nó định giơ chân giẫm một phát cuối cùng vào cổ tên thị vệ, "Ngươi không được chết..."

Kim Vũ Yên cưỡi ngựa tới chỗ tên thị vệ đang nằm thở hổn hển bên vũng máu, hai chân hai tay hắn đều đã bị ngựa giẫm nát, chỉ có thể giương đôi mắt đỏ thẫm đầy thù hận lên nhìn nàng. Nàng cười lạnh, "Nhìn cái gì? Không mắng lão nương thì lão nương còn cho ngươi chết êm đẹp, còn đã mở miệng ra làm lão nương không vui rồi thì ngươi đừng có mơ nha..."

Nhìn tên thị vệ nằm dưới chân ngựa của mình, Kim Vũ Yên không biết nên bày ra biểu cảm gì ngoại trừ cười. Là một nữ tử trưởng thành xinh đẹp, nụ cười của nàng tuy nồng đậm mùi vị sát ý nhưng vẫn tỏa ra sức quyến rũ kinh người, thoáng thấy ánh mắt của tên thị vệ đang nhìn nàng chăm chú chợt mở lớn kinh sợ, nàng không khỏi nhếch môi hỏi, "Ngươi lần đầu tiên được nữ tử nhìn cười sao? Thảm thương thế?"

Nàng lấy từ trong ngực áo ra một lọ thuốc bột, cũng chẳng biết là gì mà nó bốc lên một loại mùi hăng vô cùng khó chịu, nàng vừa rắc bột thuốc lên cơ thể tên thị vệ vừa nói với hắn.

"Ngươi có biết linh cẩu không? Vào mùa đông linh cẩu có hoạt động đấy, nhưng ở khu vực này không biết có loài vật này hay không nhỉ?"

Tên thị vệ đã không thể cất lên tiếng nói được do đã bị thương quá nặng, thần sắc hắn đã dần trở nên hoảng sợ cứ mở miệng thở mà không thể đáp lại lời nào của Kim Vũ Yên như khi nãy nữa.

Kim Vũ Yên cũng tắt đi nụ cười, nhìn hắn nói tiếp, "Linh cẩu là một loài ăn xác thối... Đây chỉ là một chút mùi hương thu hút linh cẩu tới thôi... Xem vận may của ngươi đi, nếu không có linh cẩu quanh đây thì ngươi may mắn, còn nếu như có, thì thôi..."

Kim Vũ Yên chừa lại một chút bột rồi cất lọ vào trong tay áo, lãnh khốc nói, "Chúc may mắn!!" rồi quay ngựa tiếp tục phóng đi, để lại sau lưng tên thị vệ đang sợ hãi nằm co ro ở giữa đường.

Hai mắt tên thị vệ đỏ au nhìn theo bóng lưng Kim Vũ Yên chạy đi, bờ môi khô khốc lúc này đã run rẩy khi chợt phía trên đầu hắn vang lên một âm thanh nhỏ của tiếng cành cây khô bị đạp gãy, tiếng gầm gừ khàn đục từ trong rừng cây bỗng nhiên vang lên bên tai khiến hắn hoảng sợ đến nước mắt chảy ra, hoảng loạn ú ớ nhìn bầy linh cẩu dần dần vây lấy mình.

Bọn linh cẩu này ngửi thấy mùi từ bột thuốc rắc trên cơ thể hắn nên tụ lại thành một bầy hơn mười mấy con, bắt đầu thi nhau cấu xé cơ thể tên thị vệ đến máu thịt mơ hồ. Những vùng thịt đã bị dập nát sau khi bị ngựa giẫm như tay chân của tên thị vệ tương đối dễ xé nên đây là những vị trí bị bọn linh cẩu tranh giành cắn xé trước tiên. Tên thị vệ này không hề hay biết trên mặt hắn lúc này đã giàn giụa nước mắt, có lẽ trong cả cuộc đời hắn chưa bao giờ mong mình được nhanh chóng chết hơn lúc này...

Chiếc xe ngựa chạy êm ả giữa đường vì bị sốc một viên đá mà thoáng chao đảo làm người ngồi bên trong lo lắng hô lên, "Có chuyện gì bên ngoài à?"

Xa phu sau khi điều chỉnh lại xe ngựa chạy ổn định thì liền lên tiếng đáp, "Bẩm phu nhân, chỉ là vấp một viên đá."

Mệnh phụ phu nhân của Mạnh Quận công khoác một chiếc áo xám ngồi bên trong xe ngựa mới thở phào nói, "Ngươi cẩn thận một chút, đường tuyết trơn trượt rất dễ xảy ra tai nạn."

"Vâng, phu nhân...", xa phu lên tiếng đáp, hắn theo thói quen quan sát xung quanh để tránh đi những đoạn đường bấp bênh, chợt bên tai lại vang lên tiếng vó ngựa vọng lại từ đằng xa làm hắn không khỏi tò mò ngoảnh lại nhìn, thấy thấp thoáng bóng thị vệ hoàng cung cưỡi ngựa đến hắn mới bẩm với Mệnh phụ đang ngồi bên trong, "Phu nhân, có thị vệ hoàng cung đến, không biết là có chuyện gì?"

Mệnh phụ vốn là nữ nhân trong gia đình, chuyện bên ngoài không mấy am hiểu, nghe đến thị vệ hoàng cung cũng không quá để tâm mà đáp, "Chắc là hắn có việc về kinh thành thôi."

"Vâng."

Sùng Vương dẫn theo mấy tên thị vệ hoàng cung chạy theo sau chiếc xe ngựa của Mệnh phụ phu nhân phía trước mà không khỏi lo lắng, "Biết là bà ấy lo lắng cho con gái, nhưng chạy nhanh như vậy thì lỡ xảy ra tai nạn thì nguy hiểm lắm..."

Tên thị vệ chạy phía sau nói, "Vương gia, xung quanh vẫn không có dấu hiệu gì của việc bị mai phục, có khi nào ngài đã lo quá rồi không?"

"Không thể nào.", Sùng Vương đáp xong lại thầm tự hỏi trong miệng, "Chẳng lẽ là ta đã đoán sai ý của Vu Kình?"

Hắn đưa mắt nhìn về chiếc xe ngựa chạy phía trước, trong lòng chợt dâng lên cảm giác bất an không biết do đâu, lúc này tên thị vệ hoàng cung kia bèn đề nghị, "Hay là vương gia, chúng ta đến chặn xe ngựa, yêu cầu được bảo hộ bên cạnh Mệnh phụ không phải sẽ tốt hơn sao?"

"Bản vương chỉ lo chuyện này sẽ bị Mệnh phụ nói lại với Mạnh Quận công, ông ta sẽ đem nghi vấn bẩm lên phụ hoàng...", Sùng Vương sau một lúc đắn đo với suy nghĩ của mình, nghe thị vệ đề nghị cũng càng thêm vững vàng quyết định, "Được rồi, vậy chúng ta đến sát xe ngựa, yêu cầu Mệnh phụ cho phép hộ tống!!"

"Tuân lệnh vương gia."

Bên trong xe ngựa, Mệnh phụ phu nhân đợi mãi vẫn không thấy thị vệ hoàng cung đến gần thì mới lo lắng lên tiếng hỏi xa phu, "Xa phu, thị vệ hoàng cung cưỡi ngựa nhanh như vậy, tại sao vẫn chưa thấy vượt qua chúng ta?"

Sau khi hỏi xong lại không nghe xa phu trả lời, Mệnh phụ có chút bồn chồn không yên gọi, "Xa phu? Xa phu?"

Vẫn không nghe xa phu hồi đáp, Mệnh phụ khẩn trương kéo màn xe ngựa ra thì phát hiện người đang điều khiển ngựa lúc này không còn là xa phu của phủ Quận công nữa mà là một thị vệ hoàng cung tương đối mảnh khảnh, Mệnh phụ giật mình trước sự xuất hiện của người này nên liền hỏi.

"Ngươi là ai? Xa phu của phủ ta đâu?"

Thị vệ đang điều khiển ngựa lúc này điềm tĩnh đáp, "Xa phu? Hắn chết rồi!!"

"Đứng lại, Mệnh phụ phu nhân của phủ Mạnh Quận công xin hãy đứng lại.", Sùng Vương hô lên, những nghĩ xe ngựa sẽ dừng lại ngay nhưng không ngờ chiếc xe ngựa phía trước lại đột nhiên tăng tốc lao đi càng nhanh hơn khiến hắn phát hoảng, "Dừng lại ngay!!"

Lo lắng xe ngựa của Mệnh phụ sẽ xảy ra chuyện không hay, Sùng Vương lập tức ra lệnh cùng với các thị vệ hoàng cung phóng ngựa đuổi theo, "Bản vương là Sùng Vương đây!! Đứng lại ngay!!"

"Ngươi... ngươi là ai...?", Mệnh phụ lùi lại sát vách xe ngựa, run rẩy hỏi người đang tiến vào bên trong xe ngựa, đôi mắt ngấn nước nhìn đăm đăm vào thanh kim loại cùng cái đầu nhọn đáng sợ trên tay nàng ta.

Kim Vũ Yên nhìn Mệnh phụ hoảng sợ đến co rúm người lại trước mặt mình, cảm thấy nhiệm vụ này cũng quá là không thú vị đi, đối tượng là một người phụ nữ lớn tuổi sức yếu tay mềm, chắc là không cần dùng nhiều sức lực rồi. Nghĩ cũng không còn gì cản trở được mình, Kim Vũ Yên cũng tự tin nhàn nhã ngồi xuống đáp lời, "Lão nương là Kim Vũ Yên, phụng mệnh của Chu Vương điện hạ đến đây để giết ngươi..."

"Giết... giết... giết ta...? Chu... Chu Vương... điện hạ...?", Mệnh phụ hoảng loạn hỏi lại, "Vì... vì sao... Chu Vương... lại muốn... giết ta...?"

Kim Vũ Yên nhún vai, "Ai mà biết."

Nhìn Mệnh phụ sợ đến đớ cả lưỡi rồi, Kim Vũ Yên nhẩm tính đoạn đường xe ngựa tự chạy nãy giờ cũng đã xa cái xác tên xa phu bị nàng giết chết lúc nãy, mới vung thanh kim loại lên chĩa thẳng vào cổ Mệnh phụ, sát khí lóe lên nói, "Đến lúc rồi, vĩnh biệt!!"

RẦM!!

Khinh công?

Kim Vũ Yên cảm giác rất rõ ràng xe ngựa vừa bị một vật nặng đáp lên, hắn đang đứng ở ngay phía trên chỗ nàng đang ngồi.

Là kẻ nào?

Trong lòng Kim Vũ Yên chợt nảy lên một ý nghĩ không ổn, lập tức muốn ra tay hạ sát Mệnh phụ ngay tức thì thì đột nhiên từ bên trên xe ngựa phát ra một luồng áp lực kinh người, mang theo cuồng phong đập thẳng vào xe ngựa từ trên xuống.

Sùng Vương cưỡi con kỵ mã dù có nhanh thế nào cũng khó lòng bắt kịp xe ngựa phía trước, cảm giác nghi hoặc trong hắn lại một lần nữa dâng lên, "Quái lạ, vì sao ta gọi mà không kẻ nào trả lời? Chẳng lẽ bà ta có lá gan kháng lệnh của ta?"

Nghĩ tới đây hắn liền lớn giọng ra lệnh, "Kẻ trong xe là ai? Lập tức đứng lại, nếu không đừng trách bản vương ra tay không nể tình!!"

Vẫn không trả lời, Sùng Vương tức giận, lập tức rút kiếm phóng thẳng vào thùng xe ngựa. Thấy xe ngựa vì chiêu vừa rồi mà thoáng chậm lại, Sùng Vương liền bắt lấy cơ hội phóng lên xe, đá bay tên xa phu rồi mạnh bạo vén màn xe lên, bàn tay to khỏe của hắn nắm lấy cổ áo kẻ đang ngồi bên trong xe ngựa, nhấc bổng rồi ném thẳng xuống bên đường, vừa ném vừa gầm lên.

"Nói ngay!! Ngươi là ai???"

Kẻ bị ném xuống đau đớn hô lên một tiếng rồi muốn bỏ chạy vào rừng, lập tức liền bị các thị vệ đi sau Sùng Vương bắt giữ. Bản thân Sùng Vương thì vẫn phải ra sức ghì cương ngựa lại một lúc nó mới chịu đứng im, sau khi phóng xuống đất, hắn liền rút kiếm kề sát vào cổ kẻ kia, nắm đầu hắn xoay lại, lớn tiếng mắng.

"Khốn kiếp, bản vương bảo ngươi đứng lại, ngươi là tặc tử nào???"

Nào ngờ vừa nhìn thấy gương mặt của kẻ kia, đồng tử của Sùng Vương lập tức thắt chặt lại, tay cầm kiếm vô thức nới lỏng ra, sửng sốt kêu lên.

"Ngươi là... đại nhân... Lương Tam Bảo... của Chu Vương...?"

Trong một khắc, gương mặt của Sùng Vương lập tức tái mét, "Chết, mắc mưu rồi!!"

Chiếc xe ngựa bị kình lực ép đến vỡ toang, đẩy Kim Vũ Yên lẫn Mệnh phụ phu nhân té xuống dưới đường, cũng may nền tuyết rất dày đã đỡ cho cả hai không bị tổn thương gì quá lớn. Kim Vũ Yên mắt nhìn thấy kẻ vừa đến đáp xuống dưới đất liền hoảng hốt nắm lấy tóc của Mệnh phụ kéo lại, kề mũi nhọn của thanh kim loại vào cổ bà ta, hướng tới kẻ kia hỏi.

"Ngươi là ai? Làm gì ở đây?"

Nam tử áo tím chỉnh sửa lại vạt áo của chính mình một chút, mặt mũi tuy anh tuấn nhưng làn da hơi xanh xao của hắn đứng dưới trời tuyết trông có chút dọa người, hắn nghiêng đầu nhìn Kim Vũ Yên, không đáp mà hỏi lại.

"Vậy ngươi là ai? Định làm gì?"

Kim Vũ Yên nhớ lại vừa rồi nội lực của tên này có thể đánh vỡ cả một chiếc xe ngựa mà thoáng lạnh sống lưng, nhìn dáng vẻ tự tin của hắn hoàn toàn không phải người tầm người, vì thế nàng chủ động muốn đuổi hắn đi, "Lão nương ở đây có chút việc cần giải quyết với người quen. Ngươi không liên quan thì ta tha cho, nhanh biến đi!!"

Nam tử áo tím cười gằn, "Giải quyết chuyện riêng với Mệnh phụ mà kề vũ khí vào cổ bà ta, sát thủ này có phải là quá sơ hở rồi không?"

Kim Vũ Yên lập tức kinh hách, "Ngươi, ngươi làm sao biết..."

"Vì sao biết?", nam tử áo tím ánh mắt sắc lên, "Vì ta nhận nhiệm vụ đến đây ngăn cản ngươi lại đây!!"

Vừa dứt lời, nam tử áo tím liền đạp tuyết phóng đến chỗ Kim Vũ Yên khiến nàng hoảng hốt đưa Mệnh phụ ra trước đỡ đòn cho mình, không ngờ nam tử này võ nghệ thật sự siêu việt, hắn xoay người một cái lập tức tránh được Mệnh phụ, vung tay lên đấm vào eo Kim Vũ Yên một cái.

Kim Vũ Yên bị trúng chiêu, lập tức hộc máu bay thẳng vào gốc cây bên đường, cả kinh hiện lên trên khuôn mặt, "Vì sao chiêu thức của tên này lại tà độc như vậy, trúng một cái liền làm ta bị nội thương..."

Mệnh phụ bị dọa sợ đến ngất xỉu liền được nam tử áo tím đem quăng lên tấm ván gỗ văng ra từ xe ngựa lúc nãy, hắn phủi phủi tuyết còn dính lại trên người mình rồi chậm rãi đi về hướng Kim Vũ Yên, cười lạnh nói, "Võ công yếu kém mà đòi đi làm sát thủ, ngươi nên về học lại mười năm nữa... À, mà không biết ngươi có cơ hội sống mười năm nữa không?"

"Ngươi... là kẻ nào... phái tới?", Kim Vũ Yên nội tạng bị tổn thương sau cú đấm trời giáng của nam tử áo tím này, một tay ôm ghì lấy bụng, tay còn lại âm thầm lấy từ trong tay áo ra một cây châm khác, âm thầm chờ đợi cơ hội phản kích.

Nam tử áo tím không thèm trả lời câu hỏi của Kim Vũ Yên, hắn lại cầm sợi dây thừng trong tay, vừa đi tới chỗ nàng vừa nói, "Chu Vương thật sự làm việc ngu đần lại hèn nhát không thể tả, vì lo sợ sẽ xảy ra chuyện không may với chính bản thân mình mà không phái ám vệ bên người đi phụ giúp ngươi. Để một mình ngươi lo liệu hết mọi việc mà không hề có chút lo sợ có chuyện bất trắc xảy ra..."

Hắn đem dây thừng quẳng đến trước mặt Kim Vũ Yên, chuẩn bị trói nàng lại bên gốc cây, lại nói tiếp, "Nếu hôm nay đi theo ngươi không phải là thị vệ hoàng cung mà là ám vệ thì ta khó có cơ hội ngăn cản rồi... Nhưng thôi, số mệnh của ngươi là thế này rồi, ráng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net