Chương 20 - Người nguy hiểm nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy không phải là nơi hoàng cung xa hoa, nhưng tại chính viện của lễ hội mùa đông này vẫn được Chu Vương trang hoàng vô cùng tráng lệ, xa xỉ, toàn bộ các họa tiết đều được điêu khắc từ vàng khối, hai bức tượng rồng bằng vàng đặt bên trên, hai bức tượng sư tử bằng bạc được đặt ngay cổng chính viện, ngoài việc diện tích nhỏ hơn thì trông không hề thua kém gì so với hoàng cung của Hoàng đế. Nếu không phải vì cách đây mười ngày, Chu Vương dâng sớ tấu xin phép Hoàng đế cho phép trang trí chính viện cho xứng với bậc cửu ngũ chí tôn thì ắt hẳn Hoàng đế cũng đã nghi ngờ Chu Vương có ý đồ bất chính, âm mưu tạo phản rồi.

Trái lại, Tư Phàm và Tư Điệp chính là lần đầu tiên được bước vào sâu bên trong chính viện này, không tránh khỏi kinh ngạc hiện rõ trên mặt. Nhất là Sùng Vương, từ lúc bước vào cho tới khi ổn định chỗ bên trong chính viện cứ thầm than oán thế này không ổn rồi, bình thường phụ hoàng luôn yêu thương Chu Vương nên huynh ấy làm gì cũng được châm chước cho qua, nhưng nay chuyện ám sát Mệnh phụ là tội lớn, dù cho tính mạng của bà ấy đã giữ được nhưng nếu phụ hoàng thực sự có ý truy cứu thì những thứ xa xỉ này của huynh ấy chắc chắn sẽ bị lôi ra gộp chung một thể. Tới lúc đó, e là mọi chuyện sẽ diễn biến theo tình trạng tệ đến mức không thể cứu vãn mất...

Ta phải nói như thế nào để giảm bớt tội cho đại ca đây...?

Sùng Vương lo lắng đến sốt ruột, liếc mắt sang nhìn Tư Phàm thầm suy tư, "Nếu như... nếu như có nhị ca lên tiếng giúp thì chắc là không sao... Phúc Diệp lại là muội muội ruột của nhị ca, nếu nhị ca lên tiếng giúp đại ca thì Phúc Diệp cũng sẽ nói giúp theo, như vậy... hẳn là ổn..."

Nhưng phải giao tiếp với nhị ca thế nào bây giờ?

Sùng Vương nhíu mày suy nghĩ, cũng may lúc này chỉ có Hoàng đế cùng ba huynh đệ ở trong này thôi, các vị văn võ bá quan đã ở bên ngoài đợi hết rồi, nếu không làm việc gì cũng khó.

Hoàng đế nhìn thái độ bồn chồn không yên của Sùng Vương thì không khỏi thắc mắc chuyện mà hắn sắp nói với mình.

"Sùng Vương bỏ đi cả buổi mới trở về, thực ra là có chuyện gì?"

Sùng Vương lúc này liếc mắt sang trao đổi với Tư Phàm rất nhanh rồi lập tức quỳ xuống bẩm, "Bẩm phụ hoàng, nhi thần có chuyện muốn hỏi trước."

"Hỏi đi.", Hoàng đế uống một chút trà cho đỡ nhạt miệng, tựa lưng vào trường kỷ phía sau chờ đợi chuyện mà Sùng Vương muốn hỏi, trong lòng tò mò dâng lên.

"Hoàng đế là chủ của một quốc gia, còn văn võ bá quan là giường cột của quốc gia. Dám hỏi phụ hoàng, nếu bá quan gây lỗi thì có ảnh hưởng tới cốt cán của triều đình hay không?"

Hoàng đế hừ một tiếng, âm trầm nói, "Còn phải xem là tội nào, nếu không ảnh hưởng tới bách tính thì trách phạt nhẹ nhàng, còn nếu là ảnh hưởng tới bách tính, gây nguy hiểm tới quốc gia... thì tuyệt đối không thể bỏ qua..."

Sùng Vương lập tức gật đầu, sùng bái nói, "Phụ hoàng là đấng minh quân, vạn chúng bách tính nếu biết được phụ hoàng phân xử anh minh, nhất định sẽ để lại tiếng tốt muôn đời bên trong sử sách."

Hoàng đế nhếch môi cười trước lời tâng bốc của Sùng Vương, hắn cảm thấy lời khen này hoàn toàn xứng với mình, từ thời Đệ nhất đế mở ra sự hưng thịnh của Minh Càn quốc, chỉ mất chưa tới mười năm đã có thể lấp đầy ngân khố. Thì bây giờ, Đệ nhị đế chính là người sẽ mở rộng thêm và giữ gìn toàn bộ thành quả đó. Tới nay, ngoại trừ việc tiêu diệt phản loạn tây bắc ra thì hắn vẫn luôn làm rất tốt nhiệm vụ của một vị minh quân. Vì vậy, hắn rất hưởng thụ việc được bề tôi tâng bốc như thế này.

Tư Phàm cảm thấy Sùng Vương bắt đầu câu chuyện như vậy cũng không tệ, nhưng bây giờ hắn càng cố bao che cho Chu Vương thì e rằng sau này hắn sẽ càng khổ sở hơn mà thôi.

Nếu muốn cứu Chu Vương êm ả qua ải này, cách tốt nhất chính là nhờ Nhậm thị ra mặt, chuyện của Mệnh phụ là chuyện ở hậu viện, đối với nam nhân mà nói thì chỉ là chuyện nhỏ, Đệ nhị đế sẽ không vì một Mệnh phụ chưa bị sứt mẻ miếng thịt nào mà giáng tội Chu Vương. Nhậm thị nói một tiếng thì Đệ nhị đế sẽ cho qua ngay, nên nhớ năm xưa chính Mạnh gia đã có ý muốn gả Mạnh An Xuyên trước chứ không phải Chu Vương đưa sính lễ tới hỏi cưới, Mạnh gia kể từ lúc đó đã định là phải ở chiếu dưới của Nhậm thị, Nhậm thị ra mặt thì Mệnh phụ của Mạnh gia cũng phải cắn răng cho qua mà thôi.

Cho nên, trong mắt Tư Phàm hiện giờ, việc mà Sùng Vương đang làm là dư thừa.

Hoàng đế thực sự là một người tương đối dễ thỏa mãn, tính nết này của hắn đã di truyền rất tốt cho Chu Vương, chỉ cần nghe vài lời tán thưởng là đã có thể lập tức gạt đi khó chịu, tận hưởng cảm giác thoải mái hiếm có rồi. Chỉ có điều thân là Hoàng đế nên hắn kiểm soát tâm tình tốt hơn Chu Vương một tí, sau khi vui vẻ một chốc hắn liền khôi phục lại vẻ uy nghiêm.

"Thế, Sùng Vương là muốn nói chuyện gì quan trọng sao?"

Theo lời Hoàng đế nói, Sùng Vương thấy chuyện của vương phi và Mệnh phụ không dính dáng tới bách tính, càng không đe dọa tới đất nước nên mức độ nghiêm trọng cũng bị hạ xuống mức thấp nhất rồi. Tình hình đã ổn nên hắn bèn vội vã ôm quyền nói, "Chuyện nhi thần sắp nói cũng không tính là quan trọng. Phụ hoàng chắc đã biết về tin đồn dạo gần đây của đại ca Chu Vương bạo hành vương phi?"

Đột nhiên Sùng Vương gợi chuyện này lên làm cho trái tim Chu Vương như bị treo ngược, hắn khó chịu hỏi, "Sùng Vương, đệ nói tới chuyện này làm gì? Chỉ là tin đồn nhảm nhí mà đệ cũng để tâm được sao?"

Sùng Vương bất ngờ quay sang đối diện với Chu Vương, nghiêm túc hỏi, "Đại ca, tin đồn này tính về độ nghiêm trọng thì không có, nhưng cũng đủ sức làm ảnh hưởng tới thanh danh của huynh, huynh thực sự không quan tâm sao?"

Chu Vương lập tức trợn mắt nói, "Dĩ nhiên là ta quan tâm rồi."

Sùng Vương nheo mắt nhìn hắn, lớn giọng nói, "Huynh quan tâm như vậy, nhưng thay vì tìm cách giải quyết rắc rối do chính mình gây ra, huynh lại phái người chặn đường Mệnh phụ của Mạnh gia, suýt nữa gây ra họa lớn!!"

Sùng Vương từ nhỏ chưa bao giờ lớn giọng như vậy với huynh đệ muội của mình, nay lại đột nhiên nổi giận quát lên khiến ai nấy đều giật mình. Chu Vương nghe tới đây liền biến sắc gầm lên, "Sùng Vương, đệ không được ngậm máu phun người!!"

"Huynh, đệ đã mang cả Mệnh phụ của Mạnh gia về tới đây rồi, ngay cả Lương Tam Bảo đại nhân lẫn sát thủ dưới trướng của huynh cũng đã bị bắt về toàn bộ. Huynh còn muốn chối sao?", Sùng Vương trừng mắt quát lên, tới lúc này rồi mà Chu Vương còn muốn cứng đầu không nhận, còn không sợ sự việc lớn hơn nữa hay sao?

Hoàng đế nghe được một màn này liền trợn mắt kinh ngạc, lập tức nhìn tới Chu Vương nghiêm giọng quát, "Chu Vương, chuyện này là thế nào?"

Chu Vương bị quát một tiếng liền giật mình quỳ rạp xuống đất, nhân chứng vật chứng đã bị Sùng Vương đem về hết rồi, nếu hắn còn chối nữa e rằng phụ hoàng sẽ nổi trận lôi đình, không thèm cứu hắn nữa cho xem. Nghĩ thế hắn liền giả vờ như bị dọa sợ, run rẩy cả nửa ngày cũng chỉ nói được mấy chữ, "Phụ hoàng , nhi thần... nhi thần..."

Thái độ của Chu Vương run như cầy sấy làm Hoàng đế không cần hỏi cũng biết, hắn lập tức nổi giận đứng dậy đạp ngay vào vai Chu Vương một cái thật mạnh khiến Chu Vương ngã lăn ra đất, vừa ngã xuống đã lồm cồm dậy tiếp tục quỳ, rên rỉ kêu, "Phụ hoàng, nhi thần... có tội... Phụ hoàng... cứu nhi thần..."

Đệ nhị đế trong lòng tức giận vì đứa con chỉ thích gây sự này, thấy hắn cứ giữ mãi một bộ dạng như chim sợ cành cong nên đành phải hướng sang chỗ khác, "Ngươi không nói? Sùng Vương, nói!!"

Sùng Vương thấy Chu Vương đã bị dọa sợ rồi mới thầm cười trong lòng, bèn cúi đầu, bình tĩnh bẩm rõ từng chút một sự việc của Mệnh phụ Mạnh Quận công, làm cho Chu Vương ở kế bên nghe mà muốn ngất xỉu tại chỗ.

Cuối cùng, khi kết thúc trình tấu, Sùng Vương liền nhẹ nhàng bẩm thêm.

"Phụ hoàng, Mệnh phụ phu nhân hiện tại đã được nhi thần cho người đưa đi nghỉ ngơi, không có bất kỳ tổn thương nào. Hiện tại Mạnh Quận công vẫn chưa biết việc, nhưng sớm muộn gì cũng biết. Nhi thần lo sợ chuyện này đồn tới tai Mạnh Quận công nên thỉnh mong phụ hoàng đưa ra thánh ý..."

Hoàng đế tâm tình sa sút sau khi nghe chuyện này, mặt mày liền lạnh tanh liếc nhìn Chu Vương.

"Ngươi... nghịch tử trời đánh này..."

Còn bản thân Chu Vương sau khi sợ ngất một vòng, trông thấy ánh nhìn lạnh lẽo của Hoàng đế thì liền dập đầu thật mạnh xuống đất, thống khổ kêu lên.

"Phụ hoàng, phụ hoàng... là nhi thần ngu ngốc, lỡ tay... làm vương phi bị thương... Nhi thần lo sợ Mạnh Quận công biết chuyện sẽ làm ầm lên nên đã đưa vương phi về phủ đệ chữa trị. Nhi thần xin thề tuyệt đối không hề cố ý làm tổn hại tới nàng ấy đâu..."

"Ngươi không cố ý làm Mạnh An Xuyên bị thương...", Hoàng đế nén nộ khí mà ngồi thẳng dậy, hướng về phía Chu Vương làm hắn sợ hãi không dám ngẩng đầu dậy, sau đó lại bất ngờ quát lớn, "Nhưng ngươi đã chủ ý tính kế ám sát Mệnh phụ!!", hắn tức giận tới mức tiếp tục ném thẳng mấy quyển sách dày cộm trên bàn vào đầu Chu Vương mà mắng, "Ngươi biết rõ Mạnh Quận công gia thế hiển hách, phục vụ Minh Thần ta kể từ lúc thánh tổ Hoàng đế còn tại thế, ngươi còn dám gây ra chuyện lớn như vậy!!"

Chu Vương hứng chịu cơn thịnh nộ của Hoàng đế cũng không dám than đau một tiếng nào, hắn chỉ có thể dập đầu liên tục, khóc lớn nói, "Phụ hoàng, nhi thần biết lỗi rồi, nhi thần đã biết lỗi rồi. Phụ hoàng..."

"Phụ hoàng...", Tư Phàm tới lúc này mới thuận thế quỳ xuống, trầm giọng nhắc nhở, "Thể diện hoàng thất quan trọng. Nếu chuyện đại ca bạo hành thê tử, sát hại Mệnh phụ bị lan truyền ra ngoài ắt sẽ để lại hậu quả khôn lường."

Hoàng đế chỉ tay vào Chu Vương, mất cả nửa nhịp mới có thể bình tĩnh xả ra thêm một từ "Nghịch tử!!" nữa, sau đó tức giận đứng dậy đi lại trong phòng một hồi, cũng may người mà tên nghịch tử này đụng tới chỉ là một nữ nhân nên mọi chuyện cũng không quá nghiêm trọng, chứ nếu không thì chuyện này sẽ lớn không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi suy tính một hồi, xác định được độ nghiêm trọng không lớn của sự việc, Hoàng đế mới mới lên tiếng hỏi, "Ung Nhị Vương và Sùng Vương có cách nào giải quyết chuyện này?"

Sùng Vương thật sự không ngờ Ung Nhị Vương như vậy lại thật sự nói giúp cho Chu Vương, từ trước tới nay hắn luôn nghĩ hai vị ca ca của mình không ưa nhau nên hẳn chuyện này có đánh chết hắn cũng không tin Ung Nhị Vương sẽ ra mặt nói giúp, vậy mà bây giờ...

Ta đã hiểu lầm nhị ca rồi sao...?

Vì chuyện này mà Sùng Vương có chút sung sướng trong lòng, hắn liền nghĩ nhanh biện pháp tấu lên Hoàng đế, "Bẩm phụ hoàng, Mệnh phụ vẫn còn sống, điều này vừa tốt lại vừa không tốt. Tốt ở chỗ đại ca vẫn còn chưa dính vào tội nặng, còn không tốt là ở chỗ, miệng người giữ không kín."

Hoàng đế nghe qua thoáng hiểu ý, liền hỏi, "Ý Sùng Vương là?"

"Bẩm phụ hoàng, ý nhi thần là chúng ta nên mời Mệnh phụ đến nói chuyện, chỉ cần bà ấy không nói thì sẽ không ai biết."

Chu Vương nghe tới đây liền giật mình, sợ hãi nói, "Không được, Mệnh phụ đang trên đường trở về kinh thành, nếu bây giờ đột ngột xuất hiện ở đây thì làm sao che mắt được Mạnh Quận công???"

Hắn vừa nói xong thì chợt phát lạnh sống lưng trước cái trừng mắt của Đệ nhị đế, "Tính toán giỏi như vậy, vậy ngươi thử tìm cách khác đi."

"Nhi thần không dám...", Chu Vương vội vã cúi đầu không dám thở ra tiếng nào nữa.

Lời Chu Vương nói không phải là không có lý, Hoàng đế muốn Mệnh phụ mang theo cái bí mật này cho tới lúc chết, nhưng chẳng lẽ hắn phải lén lút tới gặp Mệnh phụ? Vô lý hết sức.

Tư Phàm không đồng ý cũng không phản đối gì cách giải quyết của Sùng Vương, nàng chỉ trầm giọng nói thêm, "Nhi thần thấy để Mạnh Quận công biết chuyện cũng không phải là ý tồi..."

Hoàng đế, Chu Vương và Sùng Vương đồng loạt tròn mắt nhìn Tư Phàm. Trái lại nàng chỉ điềm tĩnh cúi đầu trước Hoàng đế mà cung kính bẩm, "Bẩm phụ hoàng, nếu bây giờ chúng ta che giấu Mạnh Quận công thì lúc về tới kinh thành, chuyện vương phi và Mệnh phụ cũng vẫn sẽ bị bại lộ, không có gì khác biệt cả. Thay vì để cho Mạnh Quận công tự mình phát giác ra, chi bằng để cho Chu Vương chủ động nhận lỗi trước."

Chu Vương nghe thấy Tư Phàm gợi ý cách giải quyết này thì liền tái mặt, hắn biết chắc chắn là tên đệ đệ khốn kiếp này sẽ tác oai tác quái mà, cố tình đưa hắn vào thế phải ngửa bài với Mạnh gia. Lần này dù Mạnh gia có bỏ qua hay là không thì hắn xem như cũng đã mất trắng thế lực của văn gia mạnh nhất Minh Thành này rồi. Nhưng nghĩ trong lòng tức giận đến muốn phun trào ra ngoài thì Chu Vương vẫn không dám lên tiếng, chuyện như vậy nói ra sợ rằng phụ hoàng sẽ càng nổi giận hơn mà thôi.

Ngược lại với Chu Vương, cách làm này hoàn toàn hợp ý của Sùng Vương, hắn là người ngay thẳng, có làm có chịu, loại chuyện uy hiếp nữ nhân như vừa rồi hắn cũng chỉ là bất đắc dĩ mới phải nói ra vì không thể nghĩ ra cách nào ổn, nhưng không ngờ cách của Ung Nhị Vương còn tốt hơn nữa. Nghĩ thế hắn liền nói thêm vào.

"Phụ hoàng, nếu là phụ hoàng nói chuyện với Mạnh Quận công và Mệnh phụ thì mọi chuyện sẽ được giải quyết êm ả."

Cách này tuy là có rườm rà nhưng tỉ lệ thành công sẽ tốt hơn cách của Sùng Vương, Hoàng đế thở dài bất lực, Mạnh gia là thế lực văn gia lớn ở Minh Thành, dù có làm thế nào thì bây giờ cũng không thể vì một chuyện nhỏ mà làm đế quân và thần tử bất hòa nhau được. Hoàng đế ngẫm nghĩ dĩ nhiên hiểu được chuyện này, bèn phất tay ra chiều mệt mỏi nói.

"Vậy thế đi. Người đâu, triệu Mạnh Quận công đến đây..."

Mắt thấy Phương Ngân sắp sửa rời đi, Tư Phàm lập tức lên tiếng gọi, "Tổng quản thái giám khoan đi vội. Phụ hoàng, chúng ta còn một chuyện nữa."

Phương Ngân bị Tư Phàm gọi giật ngược thì hoảng sợ quay trở lại, hắn có cảm giác không tốt lắm, vị vương gia này chỉ đích danh hắn gọi tới, đâu thể nào gọi chỉ để cho vui? Không ngờ Ung Nhị Vương này thật sự nói ra một câu khiến hắn thất kinh.

"Phụ hoàng, diệt cỏ phải diệt tận gốc, chúng ta vẫn còn phải tìm ra kẻ đầu sỏ tung tin ra ngoài, triệt để loại bỏ tin này lan xuống nhân gian."

"Chuyện này... cũng đúng...", Sùng Vương bất ngờ trước chủ ý này của Tư Phàm, quả nhiên Ung Nhị Vương vẫn là Ung Nhị Vương, đối với người nhà vẫn còn chút tình nghĩa chứ với người ngoài thì dùng từ ngữ thật là ác liệt mà.

"Ta... ta cũng đã phái người đi điều tra kẻ dám tung tin đồn bậy bạ rồi...", Chu Vương lúng túng đáp, hắn muốn tự mình tìm ra Tiểu Lục Tử để dễ bề xử lý, thế nhưng Tiểu Lục Tử này đã biến mất suốt hai ngày nay, không phải nói tìm là có thể tìm được.

Hoàng đế nghe vậy liền trừng mắt nhìn hắn, "Vậy ngươi điều tra tới đâu rồi?"

Chu Vương vội vã đáp, "Phụ hoàng, thủ phạm tung tin đồn chính là... chính là tiểu thái giám Tiểu Lục Tử, đệ tử của Tổng quản thái giám Phương Ngân."

Phương Ngân đang đứng bên cạnh Hoàng đế, nghe thấy vậy lập tức thót tim, hắn sợ hãi quỳ rạp xuống kêu lên, "Bệ hạ, chuyện này... làm sao có thể? Tiểu Lục Tử xưa nay làm việc nhanh nhẹn cẩn trọng, làm sao có thể phạm ra loại tội lỗi này được, mong bệ hạ minh xét..."

Tư Phàm không chút kinh ngạc trước tình huống này, Chu Vương hôm qua cũng chính vì tính hèn nhát này mà làm cho Sước Thu nổi giận, hôm nay còn không biết rút kinh nghiệm, tiếp tục đem tội lỗi đổ lên đầu Phương Ngân thì có gì mà lạ? Đừng nói nàng không nể tình huynh muội cùng nhau lớn lên với hắn, trong con đường tử nàng đã để cho hắn một con đường sinh, nhưng bản chất của một con người đúng là không dễ dàng gì mà thay đổi.

Phương Ngân là thái giám đã đi theo hầu hạ Hoàng đế còn trước cả lúc hắn đăng cơ, là người có thời gian ở bên cạnh hắn nhiều hơn bất cứ phi tần nào, hắn tín nhiệm Phương Ngân nhất là điều không thể chối cãi. Thế nhưng chuyện Phương Ngân nuôi ong tay áo bất giác khiến cho Hoàng đế lo lắng, Phương Ngân năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, đã từng có lúc Hoàng đế nghĩ tới chuyện sẽ để hắn xuất cung dưỡng già. Tới lúc đó chẳng phải Phương Ngân sẽ để đệ tử tâm đắc nhất của hắn lên chức Tổng quản thái giám hay sao? Thân là Hoàng đế, sao hắn có thể để một kẻ như vậy ở bên cạnh được?

Nghĩ đoạn Hoàng đế tức giận vô cùng, cũng may hôm nay có chuyện xảy ra mới nhìn rõ được bộ mặt của tên tiểu thái giám kia, nếu không để một ngày nào đó hắn đứng bên cạnh thiên tử ngày đêm thì chẳng phải bao nhiêu chuyện trọng đại trong triều đều sẽ chạy hết ra ngoài hay sao?

Phương Ngân thấy Hoàng đế trầm mặc nhìn mình thì liền biết tâm tư Hoàng đế đã biến chuyển, cảm thấy mọi chuyện sắp không ổn nên lập tức lên tiếng giải thích, "Bệ hạ, ngày hôm qua người bảo nô tài nhắc nhở Chu Vương điện hạ chuẩn bị khai hội đúng giờ, lúc đó nô tài vẫn còn đang chuẩn bị yến tiệc nên đã bảo Tiểu Lục Tử đi đến báo với Chu Vương điện hạ, kể từ đó nô tài không hề gặp lại Tiểu Lục Tử nữa..."

Hoàng đế liếc nhìn Chu Vương đang ra sức lau đi mồ hôi đang đổ ào ạt chảy xuống, tức giận mắng, "Chỉ có một tên thái giám mà ngươi tìm cả ngày không ra, tên vô dụng này!!"

Chu Vương giật mình lại tiếp tục dập đầu kêu lên, "Nhi thần vô dụng, nhi thần vô dụng... Nhưng mà phụ hoàng, nhi thần đã cho người cưỡi ngựa truy tìm tên tiểu thái giám này xa tận hai dặm, sông hồ quanh đây cũng đã tìm hết rồi nhưng không hề thấy một sợi tóc của hắn..."

Tư Phàm khẽ nhíu mày nói, "Cả ngày hôm qua có bão tuyết, dù hắn có cưỡi ngựa cũng chẳng chạy xa được như vậy..."

Sùng Vương nghe thế bèn nhíu mày suy nghĩ, xong liền bẩm, "Vậy phụ hoàng, để nhi thần phái người đi truy tìm quanh khu vực lễ hội, biết đâu Tiểu Lục Tử này đang nấp ở đâu đó quanh đây thôi."

Hoàng đế gật đầu, "Tìm ra tên tặc tử đó càng sớm càng tốt..." rồi liếc mắt sang nhìn gương mặt lúc xám lúc đen của Chu Vương, lời nói hướng tới Sùng Vương, "Sùng Vương nhận nhiệm vụ giải quyết toàn bộ mọi chuyện, không để bất kỳ kẻ nào nhúng tay vào!!"

"Nhi thần lãnh mệnh."

Sùng Vương ôm quyền cúi đầu sau đó lập tức rời khỏi chính viện rồi, Tư Phàm cũng cúi người nói, "Phụ hoàng, vậy nhi thần lui ra trước."

Hoàng đế trở về thượng tọa, nghe Tư Phàm muốn cáo lui liền phất tay ngăn cản, "Tư Phàm ở lại đây, cùng phụ hoàng nói chuyện với phu phụ Mạnh Quận công, con xử lý mọi chuyện gọn gàng nên sẽ không xảy ra chuyện bất trắc."

Tư Phàm làm ra vẻ kinh ngạc, sau đó mỉm cười cúi đầu lễ phép, "Nhi thần tuân mệnh."

Chu Vương trông thấy tình thế biến chuyển liền siết chặt nắm đấm hướng tới Hoàng đế kêu lên, "Phụ hoàng, còn nhi thần thì sao?"

"Ngươi?", Hoàng đế kinh ngạc nhìn Chu Vương, lạnh lùng quát lớn, "Ngươi đứng im một chỗ, thành kính tạ lỗi với Mạnh gia!!"

Chu Vương nghe thế thì vừa thất vọng vừa tức giận, cố gắng kìm nén ngọn lửa sắp sửa bùng phát ra trong lòng, hắn cúi mặt đáp, "Nhi thần... biết rồi..."

Vào giữa đông lạnh lẽo, Mạnh Quận công ngay trong đêm u tịch được triệu kiến đến chính viện của Hoàng đế, vừa đến nơi đã thấy phu nhân của mình ở sẵn đó, hắn liền biết đây không phải chuyện tốt gì cho cam.

Chuyện Mạnh Quận công hơn nửa đêm bị triệu kiến vào chính viện của Hoàng đế không thể nào qua mắt được mấy trăm con mắt trong khu vực lễ hội, chỉ là không có ai dám tự tiện phỏng đoán sự việc mà thôi.

Bất quá là không phải ai cũng có hứng thú với mấy chuyện triều chính này, tại tiểu viện của Phúc Diệp Công chúa, nàng ngồi trên trường kỷ trầm tư nhìn vào lò than trước mặt, hôm qua Đệ nhị đế đã bị thất kinh trước sự việc của Thần Xung Mạc Thanh Trần nên nàng cũng không tiện làm càn, sau lệnh giam giữ bị áp xuống Thần Mạc Các đã làm nàng vừa tiếc nuối vừa tức giận.

"Mạc Tâm chính là Thần Xung Mạc Thanh Trần. Thần Xung Mạc Thanh Trần... chính là Mạc Tâm...!? Thảo nào vào lần đầu tiên gặp, ta đã cảm thấy dáng vẻ nàng ta quen mắt một cách kỳ lạ..."

"Công chúa...", Tiểu Túc ở một bên khẽ gọi nàng, lúc sự việc diễn ra thì Tiểu Túc không hề có mặt ở đó, nay nghe được những gì Công chúa nói cũng bán tín bán nghi, nàng tròn mắt hỏi, "Người nói Thần Xung Mạc Thanh Trần chính là Mạc Tâm là thật sao? Lúc đó tuyết rơi nhiều như vậy, có khi người nhìn nhầm á..."

Linh Kỳ lập tức liếc nhìn Tiểu Túc,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net