Chương 25 - Tâm tư sâu thẳm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắt đầu từ sáng hôm sau, ba người Tiểu Túc - Tiểu Liên - Diệp Vy đã phải vùi đầu vào ghi chép lại quyển sách mà Ung Nhị Vương giao cho. Mỗi người tự ngồi một góc ghi ghi chép chép đến toát mồ hôi hột.

Tiểu Túc đưa mắt nhìn về phía Linh Kỳ, thấy Công chúa ung dung vẽ tranh, nhàn nhã ăn bánh mà tức cái lồng ngực, nàng lập tức la toáng lên.

"A... Tức quá đi!!"

Tiểu Liên bực dọc hỏi, "Cái gì nữa đây? Lúc nãy ngươi nói là đói bụng, sau đó lại bảo đau bụng, bây giờ là cái gì nữa đây?"

Tiểu Túc lập tức hướng về phía Linh Kỳ, uất ức nói, "Công chúa, sao ta lại phải làm cái này a? Ta ghét nhất là sách..."

Linh Kỳ cười lạnh nói, "Ung Nhị Vương muốn giáo huấn các ngươi cái gì đó, các ngươi tự tìm hiểu đi. Bản Công chúa làm sao biết được?"

Diệp Vy viết chữ ở bên cạnh nghe Tiểu Túc liên tục than khổ mới cười bảo.

"Trong sách này có một câu chuyện rất phù hợp với hoàn cảnh lúc này. Chương hai mươi bốn, nói về gia nhân lười biếng, kết quả sẽ để chủ tử bị người khác cười chê. Mặt mũi của chủ tử bị mất, gia nhân cũng sẽ không được vẻ vang..."

Tiểu Túc nghe Diệp Vy nói thì bĩu môi nhìn Linh Kỳ.

Linh Kỳ lại nhướng mày tán đồng, làm cho Tiểu Túc phải ủy khuất cúi mặt xuống viết tiếp.

Diệp Vy khẽ cười, mắt lại không tự chủ nhìn về phía Linh Kỳ. Còn Linh Kỳ thì lại lơ đi, bâng quơ nói, "Bốn ngàn bản này để cho ba người các ngươi viết thì hơi cực, nhưng nếu cố gắng thì trong hai ngày vẫn có thể hoàn thành được một nửa... Nếu không thì bản Công chúa sẽ xin cho các ngươi thêm một ngày nữa, huynh chắc chắn sẽ đồng ý thôi."

Tiểu Liên ngả người vào bàn, lười biếng chấm mực, vừa viết vừa nói, "Công chúa, nếu vương gia đồng ý với mọi thứ người vòi vĩnh, thì tại sao người không năn nỉ vương gia tha cho bọn ta?"

Linh Kỳ cười lạnh, "Huynh của ta chỉ có thỏa thuận, không có nghe lời."

Tiểu Túc lập tức xụ mặt, "Ta thật sự không hiểu, bắt chúng ta ghi chép thứ này không phải dư thừa sao..."

Linh Kỳ lại nói, "Quyển sách đó có ba mươi sáu chương, là ba mươi sáu lời dạy cơ bản. Đúng là các ngươi đều đã nắm được, nhưng cái nắm được không có nghĩa là làm được. Có lẽ huynh ấy muốn các ngươi ghi nhớ lại một lần nữa rồi thực hiện sao cho chuẩn mực thôi."

Thú thật là Linh Kỳ không nghĩ việc đánh mắng người của Chu Vương phủ lại khiến cho huynh phải giáo huấn hai nha đầu này, chắc hẳn là huynh ấy có thâm ý gì đó.

Trung bình một chương trong sách chỉ dài từ một đến hai trang, ba mươi sáu chương thì cũng chỉ tầm ba mươi đến bốn mươi trang. Tính ra sách không dày. Nếu chăm chỉ viết thì trong nửa canh giờ có thể hoàn thành được từ ba đến bốn bản.

Trong hai ngày mà hoàn thành bốn ngàn bản thì thực sự hơi quá, nhưng Linh Kỳ tin là huynh cũng không cần tới bốn ngàn bản làm gì? Cái chính là điều mà huynh muốn có thực hiện được hay không thôi.

Nghĩ đến đây, Linh Kỳ bất giác đưa mắt đến nhìn Diệp Vy, vết sẹo giữa trán của Diệp Vy thi thoảng cứ nhíu lại, kéo theo đôi mắt nâu hút hồn phản chiếu cả trang sách đặt phía dưới, trông lúc nào cũng có cảm giác khó tính và nguyên tắc. Tóm lại là cũng không giống nữ nhân xấu xí lắm, ngược lại vết sẹo đó càng làm tăng vẻ uy nghi của Diệp Vy hơn.

Vẻ ngoài như vậy mà đi làm bổ khoái, tra khảo tội phạm cũng quá là hợp lý đi. Trái lại trở thành thiếu nữ bốc thuốc hiền thục dịu dàng mới là khiến người ta buồn nôn...

Chợt nhận ra suy nghĩ của mình trôi đi hơi xa trên người của Diệp Vy, Linh Kỳ liền thu tầm mắt về.

Chắc không phải đâu, huynh ấy nhắm tới Tiểu Túc và Tiểu Liên chứ đâu có lý gì mà lại kiếm chuyện với Diệp Vy chứ... Dù sao Thập Nguyệt Quân ngày nào còn chưa triển khai thì ngày đó Diệp Vy vẫn còn an toàn...

Đến nửa canh giờ sau, theo đúng tính toán của Linh Kỳ thì Diệp Vy và Tiểu Liên mỗi người đều đã viết xong ba bản, chỉ có mỗi Tiểu Túc là viết một bản còn chưa xong.

Tiểu Túc hí hoáy viết tới chương cuối cùng thì bất ngờ ôm đầu la lớn.

"Không hiểu cái gì cả, chết mất thôi..."

"Thế nào?", Linh Kỳ cười hỏi.

Tiểu Túc liền đem quyển sách tới chỗ Linh Kỳ, thống khổ kêu lên.

"Công chúa, người xem nè. Cái chương cuối cùng này khó hiểu quá, ta đọc không hiểu gì cả..."

Nghe Tiểu Túc than thở nên ai cũng nhìn lại chương ba mươi sáu, đây là một chương rất ngắn, không giải nghĩa nhiều nên đối với một người có đầu óc đơn giản như Tiểu Túc nó sẽ hơi tối nghĩa.

Trong chương ba mươi sáu này chỉ viết đúng một câu: "Thật thà không hẳn là điều tốt, kín miệng mới là kẻ khôn ngoan."

Đối với người luôn nghĩ gì nói đó như Tiểu Túc, câu này ghi ra không kèm theo dẫn chứng nào cả, dĩ nhiên nha đầu này sẽ không hiểu.

Diệp Vy nhìn vào sách một hồi mới giải thích cho Tiểu Túc nghe.

"Trên đời này có một số sự thật khi nói ra sẽ trở thành họa, ngược lại đem nó chôn sâu ở trong lòng mới là phúc."

Diệp Vy nói xong thì liền phát hiện ra điều lạ, nàng bèn nhìn lại chương ba mươi sáu này lần nữa. Các chương khác đều có một câu chuyện dẫn chứng, chỉ riêng chương cuối cùng này là không có, thế nhưng gáy sách lại không có dấu hiệu bị xé mất trang nào. Trên đời này chẳng có văn sĩ nào viết sách mà lại có bố cục kỳ lạ thế này cả, chứng tỏ đây cũng chỉ là một quyển sách được người khác sao chép lại và cố tình bỏ mất trang cuối mà thôi.

Mục đích của bản sao chép này hẳn là để dành riêng cho việc bắt phủ Phúc Diệp chép phạt. Và chương thứ ba mươi sáu này chính là lời nhắn nhủ thật sự của Ung Nhị Vương... dành cho người có khả năng nhận ra sự khác biệt của quyển sách này.

Cách nhắn nhủ này tuy đơn giản nhưng không phải ai cũng có thể phát hiện ra được, ngay cả Diệp Vy và Tiểu Liên đã chép tới ba bản rồi cũng không phát hiện ra bố cục kỳ lạ của chương cuối cùng này. Bởi vì cột mốc bốn ngàn bản là quá nhiều nên các nàng chỉ có thể tập trung vào việc chép sao cho xong việc, chứ chẳng ai thèm để ý tới mấy chuyện phân tích bố cục này nọ làm gì...

Linh Kỳ thì tất nhiên sẽ chẳng thèm quan tâm một quyển sách có nội dung không dành cho thân phận của mình như vậy. Chốt lại thì cũng chỉ có mỗi Tiểu Túc dễ chán nản và kém tập trung vào công việc chính là dễ dàng nhìn thấy câu chỉ dẫn khó hiểu này mà thôi.

Bởi vì, người lười đọc sách ngoài việc đọc tóm lược nội dung sách ra, có một số người có thói quen sẽ lật đoạn cuối của sách để xem kết cục câu chuyện.

Ung Nhị Vương hẳn là biết rõ Tiểu Túc chính là dạng người như vậy nên mới cố tình bày ra hình phạt này, mục đích là để Tiểu Túc phát hiện ra điểm khó hiểu của chương ba mươi sáu này.

Chỉ chờ có vậy, dù cho Diệp Vy có chép phạt phụ cho hai nha đầu này hay không thì cũng phải chú ý tới chương cuối này.

Ung Nhị Vương là muốn nhắc nhở ta kín miệng mới có thể giữ được phúc phần cho Linh Kỳ...!?

Diệp Vy thoáng nhíu mày, người thân cận bên cạnh Linh Kỳ hiện tại cũng chỉ có ba người, người mà Ung Nhị Vương muốn nhắc nhở, ngoài nàng ra thì còn ai nữa đâu...

Tiểu Túc nghe lý giải xong càng không đồng tình, nàng gân cổ cãi lại, "Ý ngươi là có chuyện ta nên giấu Công chúa sao? Như vậy không được..."

Linh Kỳ cười khẽ, gật đầu hài lòng, "Tiểu Túc ngoan nha, như vậy mới được. Ngươi cái gì cũng phải nói cho bản Công chúa nghe, biết chưa?"

Sủng nịch hạ nhân như vậy thì chỉ có Phúc Diệp Công chúa, nhưng Diệp Vy bây giờ cũng không thèm tính toán với hai nha đầu đó nữa, nàng chỉ khẽ cười.

"Tiểu Túc thì chỉ cần thật thà với Công chúa thôi. Những chuyện khác để Tiểu Liên và ta giải quyết là được."

Tiểu Liên cười, "Diệp bổ khoái từ sau đêm hôm qua tinh thần rất tốt, ta hy vọng ngươi cũng không cần phải áp dụng lời dạy thứ ba mươi sáu này, cứ thật lòng trung thành với Công chúa là được."

Diệp Vy thầm nghĩ trong lòng, ta sẽ bị nguyền rủa đến chết nếu dám phản bội lời thề đó, nên là không cần ai nhắc, ta tự biết mình cần gì và phải làm gì với nàng ấy...

Cứ thế, vào mỗi lần chép đến chương ba mươi sáu, Tiểu Túc lại bĩu môi sỉ vả một lần, "Đây không phải phong cách sống của ta!!", "Kín miệng gì chứ, không thật thà với Công chúa mới là đáng tội chết!!", "Giữ mấy thứ động trời ở trong lòng, sớm muộn gì cũng bị bệnh tâm lý mà chết!!",...

Mỗi lần như vậy, cái câu "Thật thà không hẳn là điều tốt, kín miệng mới là kẻ khôn ngoan." lại đóng vào đầu Diệp Vy sâu thêm một phần. Cách giáo huấn này của Ung Nhị Vương quả thật là quá khủng khiếp mà, quả là người không nói gì mà vẫn có uy, làm cho người khác phải thở dài ngao ngán...

Hai ngày sau, ba nàng cũng chỉ có chép được hơn một ngàn bản, đó đã là một kỳ tích, một sự cố gắng đáng kể rồi.

Lúc Hoàn Hoàn đến đem bản ghi chép về thì đã thấy Tiểu Túc nằm dài trên bàn với hai bàn tay ỉu xìu, nàng bật cười hỏi.

"Tiểu Túc ngươi viết được bao nhiêu bản? Học được cái gì rồi?"

Tiểu Túc khinh bỉ đáp trả lại Hoàn Hoàn.

"Học con khỉ, ta viết được hơn một trăm bản... Học thì không biết được cái gì, nhưng nhức não với cái gì kín miệng mà phát bệnh!!"

"Tận một trăm bản? Ngươi cố gắng nhiều rồi.", Hoàn Hoàn kinh ngạc hô lên, lại ghẹo, "Nhưng ta biết chắc tốc độ viết của ngươi là kém nhất. Lại một mình Tiểu Liên gánh hết chứ gì?"

Tiểu Liên vừa bưng trái cây cho Công chúa trở về chính điện, vừa lúc nghe được câu này liền thốt lên, "Hoàn tỷ tỷ đến rồi, ta viết được bốn trăm bản. Trái cây nè, tỷ tới ăn đi..."

Hoàn Hoàn nhếch môi nói, "Ta không ăn, vương phủ cũng không thiếu. Hai người các ngươi, một người viết một trăm bản, một người viết bốn trăm bản. Vậy hơn tám trăm bản còn lại là ai viết? Đừng nói các ngươi lại lười biếng, bắt hạ nhân toàn phủ viết hộ a?"

Tiểu Liên lập tức bày ra vẻ mặt tội nghiệp, ra sức giải thích.

"Hoàn tỷ tỷ, không phải toàn phủ đâu, chỉ có một người thôi. Tám trăm bản còn lại đều là Diệp bổ khoái viết... Tỷ tỷ, bốn ngàn bản này nếu không nhờ người viết hộ, bọn ta sẽ chết mất, như vậy ai có thể hầu hạ Công chúa đây?"

Tiểu Túc khuôn mặt bơ phờ, hai con mắt vì thức đêm chép lại mà thâm đen sưng vù, nàng gục mặt xuống bàn, đau khổ than ngắn thở dài.

"Tất cả là tại vương gia ác ma. Rốt cuộc vì sao mình lại phải khổ như vậy chứ?"

Hoàn Hoàn sau khi lấy đủ thông tin rồi mới nhìn tới Tiểu Túc, nàng gằn giọng đe dọa.

"Xem ra vương gia phạt ngươi nhẹ quá rồi nên mới để ngươi thán oan như vậy... Để ta về bảo vương gia gia hạn thêm mấy ngày nữa để ngươi viết cho xong bốn ngàn bản vậy..."

"Ấy không phải, không phải nha...", Tiểu Túc liền xua tay reo lên, phóng tới trước mặt Hoàn Hoàn ghì lấy cánh tay nàng la to, "Hoàn tỷ tỷ ngươi đừng mách vương gia mà..."

Hoàn Hoàn bị nha đầu kia siết cánh tay đến phát đau, nàng liền la lên, "Ngươi, buông ra, đau quá... Được rồi, được rồi, ta không mách nữa... Buông ra để ta về phục mệnh, ta sẽ cố nói vớt cho các ngươi một chút, được chưa hả???"

Lúc Hoàn Hoàn đi thì cũng là vừa lúc Diệp Vy đi vào, không biết Diệp Vy có nhìn nhầm không, nàng đã có cảm giác Hoàn Hoàn liếc nhìn mình với thần khí hơi kỳ quái.

Xoay người lại nhìn bóng lưng của Hoàn Hoàn khuất sau cửa lớn, không hiểu sao trong lòng Diệp Vy trỗi dậy một chút lo âu. Mỗi lần gặp Ung Nhị Vương hay người của phủ Ung Nhị Vương, Diệp Vy đều có cảm giác sợ hãi bất an.

Vị vương gia này tâm sâu không thấy đáy, hành động khó hiểu mà nguy hiểm vô cùng. Nếu không phải người này với Linh Kỳ là ruột thịt gắn kết thì chắc chắn người mà Diệp Vy không muốn có một chút dính dáng gì nhất chính là Ung Nhị Vương chứ không ai khác...

Hoàn Hoàn thống khoái trở về vương phủ, vừa thấy vương gia đang ngồi trong đình viện thì đã lập tức phóng tới muốn kể chuyện ở Phúc Diệp phủ, nhưng ai ngờ khi tới nơi thì thấy còn có vương phi đang ngồi đàn tỳ bà ở bên cạnh, ngay tức thì Hoàn Hoàn liền im lặng.

Lãnh Thanh Thu ngồi cạnh Tư Phàm gảy đàn, mắt vừa trông thấy cảnh Hoàn Hoàn mím môi thì nàng khẽ cười, dừng đàn nói.

"Vương gia đang có việc bận, hay ta về trước?"

Tư Phàm đưa mắt nhìn Lãnh Thanh Thu đứng dậy, đợi đúng lúc nàng ấy vừa quay lưng đi thì mới giơ tay ra nắm lấy, níu lại nói.

"Tấu khúc chưa hết, nàng ở lại đây với bản vương một lát đã, khoan hãy về vội."

Lãnh Thanh Thu không bị lạnh nhạt nên trong lòng ngọt ngào, vui vẻ ngồi xuống lại, thuận miệng bắt chuyện.

"Vương gia, nghe nói mấy ngày nay ở ngoài đường, người ta đồn một vài tin tức làm ta có chút tò mò..."

Tư Phàm bóc vỏ một trái quýt trên tay, xong đưa một miếng cho Lãnh Thanh Thu ra chiều săn sóc, ngữ điệu ôn hòa hỏi, "Tin tức gì?"

Lãnh Thanh Thu sâu xa đưa mắt sang nhìn Tư Phàm, giống như đang buôn chuyện linh tinh mà nói.

"Mấy ngày nay có rất nhiều khoái mã của các quận lân cận phóng vào kinh thành. Có một số tin đồn nói rằng đó là tấu sớ của các vị đại nhân dâng lên bệ hạ về chuyện của Thần Xung Mạc Thanh Trần... Vương gia, chuyện này là thật sao?"

Bỏ một miếng quýt vào miệng nhai, vị chua của nó làm cho Tư Phàm nhíu chặt mày, nàng phải nhấp một ngụm trà cho nhạt miệng, lại ôn thanh bảo.

"Tin đồn thì rất nhiều, tin hay không là do người nghe. Tấu sớ trong cung càng không tự động truyền ra được, chứng tỏ tin này một là có người tiết lộ, hai là tin nhảm nhí. Nàng đã biết rõ điều này, thế còn muốn hỏi gì?"

Lãnh Thanh Thu bị Tư Phàm nói trúng liền cười đến mười phần nhu thuận, ôm lấy cánh tay Tư Phàm mà nhẹ nhàng nói.

"Vốn dĩ ta cũng không biết chuyện này, nhưng quận Tĩnh Nhàn giáp con đường lớn nhất kinh thành, khi đường lớn đông đúc thì người ta thường hay rẽ vào các đường nhỏ hơn để di chuyển, nhờ vậy phủ của chúng ta mới có dịp quan sát rõ các khoái mã của những vị quan gia này."

"Đường xá ở Minh Thành tuy rộng lớn, nhưng nếu bất thình lình có quá nhiều khoái mã phóng vào thì sẽ dễ gây tai nạn, tình trạng này xem ra cũng không tốt...", Tư Phàm nhướng mày bàn luận, trong đầu lại nghĩ về cách khắc phục tình trạng này.

Lãnh Thanh Thu lại cười nhẹ, nàng kể tiếp, "Ngày hôm kia, ta có dịp được nhìn thấy một số tín sứ cưỡi ngựa chạy ngang qua phủ, trong số đó, ta phát hiện ra hai người, nàng đoán xem là ai?"

Chắc chắn phần lớn là người của Sùng Vương.

Xem như Tư Phàm đoán sai, Sùng Vương không trở về trước khi tấu sớ được đưa đi.

Lãnh Thanh Thu bất quá chỉ là một nữ nhân ở khuê phòng, hẳn là nàng ấy đã buồn chán tới mức này rồi, ra ngoài dạo phố rồi quan sát cả các tín sứ đưa mật báo.

Tư Phàm ngẫm nghĩ, dù sao hơn hai năm nay nàng không đưa theo Lãnh Thanh Thu ra khỏi kinh thành lần nào, nàng cũng cảm thấy có lỗi. Nghĩ vậy nên nàng dự tính mùa đông qua đi sẽ đưa Lãnh Thanh Thu đi du ngoạn một tháng để nàng ấy thư giãn tinh thần. Cũng nên làm chút bất ngờ nào đó như giữ bí mật chuyện này mà báo với nàng ấy sau cũng tốt.

Tư Phàm nghĩ vậy bèn mỉm cười, nghiêng mặt sang nhìn Lãnh Thanh Thu, tò mò hỏi.

"Là ai?"

"Phó Tổng đốc quận Chính Nghị – Hầu Hân Hạn và Thị lang quận Nam Vinh – Tống Hàng. Vương gia, nếu ta nhớ không lầm thì cách đây mấy năm Hầu Hân Hạn và Tống Hàng từng qua lại với nàng một vài lần..."

Tới đây, Tư Phàm bỗng hít vào một ngụm khí lạnh, nàng xem như đã nhìn thấu kẻ nào là người đồn tới tai Lãnh Thanh Thu mấy tin tức này rồi.

Lãnh Thanh Thu có thể nghe phong phanh tấu sớ nói về vấn đề gì ở ngoài phố, cũng có thể nhờ chú ý mà biết được một số người nổi trội của phe cánh Chu Vương. Nhưng để có thể từ trong đám tín sứ lạ mặt hôm trước, nhận ra chính xác thuộc hạ của hai người mà Tư Phàm chỉ mới qua lại có một lần là chuyện không thể.

Nhưng dù phát hiện ra nàng cũng không vội trách, chỉ hẹp mắt hỏi ngược lại.

"Bản vương cũng chỉ cùng bọn hắn nói chuyện một lần, vậy mà nàng vẫn nhớ?"

"Người có tâm, xa xôi vạn dặm cũng sẽ nhớ. Người vô tâm, gần ngay trước mắt cũng chẳng màng."

Lãnh Thanh Thu đột nhiên nói ra câu này làm cho Tư Phàm thoáng ngừng lại động tác hướng sang nhìn nàng. Thần khí có chút lạnh đi, nàng rũ mắt xuống, hỏi thẳng.

"Bích Tự Đại học sĩ đồn cho nàng nghe à?"

Lãnh Thanh Thu biết mình đã không thể dẫn dụ Tư Phàm ra khỏi vấn đề tin đồn được nữa, nàng bèn cúi đầu đáp.

"Phụ thân sau khi nghe chuyện đã phái người đến hỏi chuyện."

Tư Phàm sắc bén hỏi, "Thế nàng nói sao?"

Lãnh Thanh Thu nhẹ nhàng nói, "Vương gia nếu đã không muốn Mạc Thanh Trần gả cho Chu Vương thì chắc chắn là muốn cắt đứt ý định thành lập thế lực mới của hắn."

Sau khi nghe xong mấy câu nỉ non thâm tình cùng lời giải thích của Lãnh Thanh Thu, Tư Phàm chẳng những không có chút mủi lòng nào, ngược lại còn sinh ra cảm giác tức giận.

Nàng có móc nối với ai tính đến hiện tại cũng chỉ có mỗi Phúc An là biết được phần lớn, làm thế nào tộc Bích Tự biết Hầu Hân Hạn và Tống Hàng là người của nàng mà phái người đưa tin cho Bích Tự Lãnh Thanh Thu?

Đám người tộc Bích Tự này... theo dõi ta...!?

Ngay từ khi phụ thân của Bích Tự Lãnh Thanh Thu – Bích Tự Liêm phái người sang hỏi chuyện thì nàng đã biết Tư Phàm có tư tâm. Tư Phàm ngăn cản Chu Vương, có lẽ phần lớn là đúng như lời nàng nói. Nhưng mà, phần quan trọng nhất nàng đã đoán ra, chẳng lẽ phần nhỏ nhặt còn lại nàng lại không biết?

Cách đây hai ngày, trong lúc Tư Phàm đang ở trong thư phòng viết tấu chương thì tín sứ thân cận nhất của Bích Tự Liêm đã tìm tới, chuyển lời của Bích Tự Liêm, chất vấn Bích Tự Lãnh Thanh Thu rằng.

"Ung Nhị Vương rốt cuộc có ý gì với tộc Chiến Thần? Vì sao trong tấu chương phản đối hôn sự của Chu Vương lại xuất hiện hai cái của Phó Tổng đốc quận Chính Nghị và Thị lang quận Nam Vinh? Chẳng lẽ Ung Nhị Vương muốn ra mặt giành nữ tôn tộc Chiến Thần với Chu Vương hay sao?"

Lúc đó, Lãnh Thanh Thu đã ngỡ ngàng trước tin này.

Thần Xung Mạc Thanh Trần đang trở thành nữ nhân đứng giữa ba vị vương gia của Minh Càn triều. Chu Vương và Sùng Vương, dù là ai thu được Thần Xung Mạc Thanh Trần vào tay áo, thì đối với Ung Nhị Vương đều không có lợi.

Cho nên mà nói, mọi việc làm của Tư Phàm đều là xuất phát từ việc hoàn thành đại nghiệp, tộc Bích Tự không có lý do và càng không có quyền để làm khó nàng ấy.

Chỉ là ở một số mặt khác của vấn đề, Bích Tự Lãnh Thanh Thu đã không nén nổi sự hoảng sợ mỗi khi nghĩ tới cảnh Thần Xung Mạc Thanh Trần thực sự bước vào phủ Ung Nhị Vương, điều này chính là sự đe dọa không thể khủng khiếp hơn cho tộc Bích Tự.

Từ lúc bước qua thời kỳ Đệ nhị Minh Càn, tộc Bích Tự đã bị sa cơ thất thế trước Mạnh gia. Khó khăn lắm mới có được sự hợp tác từ Ung Nhị Vương nên khó tránh trong mỗi bước đi, tộc Bích Tự đều cẩn thận ngàn lần, muốn nắm chắc quyền lực và quyền lợi một cách tốt nhất.

Mà tâm tư của Tư Phàm lại quá sâu, không dễ gì cho ai biết tính toán của mình, muốn đoán ra tâm tư của nàng không phải là một chuyện dễ dàng...

Lãnh Thanh Thu biết là Tư Phàm trông như vậy thôi, thực chất là nàng ấy đang tức giận. Bởi vì bất cứ hành động nào của nàng ấy cũng đều đã chịu sự theo dõi của tộc Bích Tự.

Ví dụ như việc vừa rồi, chỉ là hai cái tấu sớ thôi mà tộc Bích Tự lập tức đã phái người đến hỏi chuyện, muốn nắm rõ tâm tư thật sự của Tư Phàm rồi.

Tộc Bích Tự nóng lòng, ngược lại, e là sẽ làm cho Tư Phàm sinh lòng bất mãn.

Dù cho Lãnh Thanh Thu đã cố ứng phó sao cho hai bên không xung khắc nhau, nhưng chỉ cần một khi Tư Phàm đã biết được chuyện này, với sự kiêu ngạo của mình, Tư Phàm tức giận sẽ là chuyện có thể thấy từ trước.

Nếu Tư Phàm cảm thấy bị tộc Bích Tự kiểm soát, nàng ấy chắc chắn sẽ muốn thoát ra.

Nếu là tộc Chiến Thần, thì không còn gì có thể tốt hơn được nữa.

Nhưng nếu như nàng ấy không dựa vào tộc Bích Tự nữa... Vậy thì nàng ấy cũng sẽ không cần phải yêu thương ta nữa ư...?

Hai ngày nay, mỗi khi nghĩ tới vấn đề này là mỗi lần Lãnh Thanh Thu lại ngổn ngang cảm xúc, nàng vừa sợ hãi, vừa lo lắng, và bây giờ nàng lại tiếp tục có thêm một cảm giác khác, phẫn uất.

Đợi mãi không thấy Bích Tự Lãnh Thanh Thu nói chuyện, Tư Phàm nhếch môi, động đậy bàn tay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net