Chương 4 - Bắc Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thần Xung Mạc Thanh Trần bắt đầu nghĩ Minh Cao Hoan Tư Phàm có phải là dạng người luôn thích kéo người ta xuống chết chung với mình hay không?

Đặc điểm nhận dạng của Tư Phàm rất dễ bị nhận ra, đặc điểm nhận dạng của Mạc Thanh Trần lại càng dễ nhận biết hơn...

Mạc Thanh Trần bảo Tư Phàm gỡ bỏ nam trang, Tư Phàm liền đề nghị Mạc Thanh Trần cởi bỏ mặt nạ...

Đây là thách thức nhau sao?

Nhìn sắc mặt lạnh đi của Mạc Thanh Trần thì khóe môi Tư Phàm giật giật, kéo lên nụ cười tà đạo, nàng nhắm mắt lại, trông có vẻ như đã hoàn toàn phó thác sự an toàn của mình cho Mạc Thanh Trần đang ngồi bên cạnh.

Mạc Thanh Trần trầm thấp thở dài, nàng không thường chiếm được thế cửa trên khi đối mặt với những người có tính tình quá nhiệt huyết hay quá ngang ngược. Quan sát nét mặt mệt mỏi của Tư Phàm, thấy tình trạng của nàng ấy đang trong giai đoạn tiến triển ổn định, cần phải tĩnh dưỡng tốt hơn nên nàng càng không muốn làm nàng ấy âu lo.

E là ngày mai thật sự phải rời khỏi chỗ này, vào Bắc Thành dưỡng thương rồi.

Nghĩ tới đây nàng khẽ hít một ngụm khí lạnh, nhẹ nhàng đưa tay lên sờ vào chiếc mặt nạ lạnh băng, nàng nghĩ Tư Phàm đang nghi ngờ gì đó? Nàng ấy đã từng muốn gỡ mặt nạ của nàng một lần, lần này lại đặc biệt yêu cầu nàng tự giác cởi mặt nạ ra, có lẽ là đã nghi ngờ thương tích trên mặt nàng là giả nên muốn vạch trần...?

Cách đây hơn một năm, trong một lần đi săn bắn, Mạc Thanh Trần vì kỹ thuật cưỡi ngựa thuần thục đã bỏ Thanh Loan và Thanh Tâm một khoảng rất xa để đuổi theo một con lợn rừng to, đến khi nhìn lại thì xung quanh nàng đã không còn ai nữa.

Lúc đó Mạc Thanh Trần cũng không quá để tâm, nghĩ rằng bản thân và hai tỷ muội họ đều có dư khả năng để bảo vệ mình nếu vô tình bị tấn công nên nàng nhảy xuống ngựa thong thả đi về phía con lợn rừng đã ngã gục ở phía trước.

Nào ngờ trong lúc đuổi theo con lợn rừng kia vào sâu trong rừng, Mạc Thanh Trần lại chạy vào khu vực nguy hiểm thường xuyên có gấu, lúc con gấu này đột ngột xuất hiện phía sau lưng đã khiến nàng hoảng sợ tột cùng. Vì không kịp phản ứng mà nàng đã bị móng vuốt của nó đánh bay một mảng da thịt trên người, trong lúc bị nó đè ép tới sắp chết thì Thanh Loan và Thanh Tâm mới kịp thời ứng cứu, làm phân tán lực chú ý của nó rồi cứu nàng đi.

Thật tế tộc Chiến Thần không hề ghi giả tấu chương, năm đó Mạc Thanh Trần thật sự đã bị thương rất nặng, chỉ là phụ thân của nàng đã lợi dụng chuyện này để kéo dài thời gian vào kinh thêm một năm.

Con gấu kia ngay sau đó bị các anh trai của nàng phát hiện chết ở bìa rừng, tình trạng cái xác vô cùng ốm yếu như đã nhịn đói rất lâu, nhờ vậy mà may mắn, nó đã không đủ sức giết Mạc Thanh Trần ngay từ cú tấn công đầu tiên.

Tình trạng thương tích trên người con gấu cũng vô cùng nghiêm trọng, nó bị đâm mù một mắt, mắt còn lại cũng bị thương không nhẹ, hình như trước lúc tấn công Mạc Thanh Trần thì nó đã bị ai đó làm cho bị thương nặng, vì vậy không thể đi kiếm ăn được.

Ngay lúc bụng đói cồn cào thì lại có một con lợn rừng ngã trước mặt, điều này đã thôi thúc nó lao đến chiếm lấy con mồi, thật không may khi đó Mạc Thanh Trần lại xuất hiện muốn đem khẩu phần thức ăn đó đi, vì vậy nó đã tức giận và tấn công nàng.

Có một điều đặc biệt trong vụ việc này, thực chất nơi Mạc Thanh Trần bị tấn công không phải là khu vực nguy hiểm. Khu vực dành cho động vật nguy hiểm thực sự nằm cách chỗ nàng bị tấn công hơn một dặm. Nếu nói con gấu này đi lạc ra ngoài lãnh địa thì cũng có lý, nhưng nói nó là bị người ta sắp đặt dụ ra tấn công Mạc Thanh Trần cũng là có khả năng.

Sự việc không kể điều tra thêm được gì, tuy rằng kết thúc ngay lúc đó nhưng cả tộc Chiến Thần từ trên xuống dưới đều không yên, ngay dưới mắt của toàn tộc mà còn có kẻ có ý đồ hãm hại hậu duệ của tộc thì một khi Mạc Thanh Trần rời khỏi đây không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì?

Việc bày mưu giết chết Mạc Thanh Trần không biết có đem lại lợi ích gì lớn cho địch nhân hay không? Nhưng nó rõ ràng đã cản trở Mạc Thanh Trần vào kinh, trái ý Đệ nhị đế, khiến cho Đệ nhị đế bị một phen nóng mặt vì một thánh chỉ truyền xuống mà lại kéo ra đến hơn năm năm mới được thực hiện.

Tộc Chiến Thần là một gia tộc cầm đao múa kiếm, vì thế thuốc thang và y thuật của tộc song song đó cũng vô cùng cao siêu. Thương tích của Mạc Thanh Trần được cả tộc chăm lo kỹ càng, chưa đầy một tháng đã hết đau đớn, hai tháng đã bước được xuống giường. Tuy nhiên, sẹo thì lại khó lành hơn, đến một năm sau mới khôi phục lại như trước.

Cho đến một ngày nọ, nội tổ phụ đột nhiên đưa cho nàng một chiếc mặt nạ, bảo nàng từ nay về sau không được gỡ nó ra nữa...

Lúc đó Mạc Thanh Trần lập tức hiểu ý, nội tổ phụ muốn nàng sau khi vào kinh sẽ không bị rơi vào tay bất cứ kẻ nào muốn dùng thủ đoạn dơ bẩn lên người nàng.

Có hàng nàng cách để kéo một nữ tử xuống một vũng bùn lầy, nhưng nếu nàng là một nữ tử xấu xí thì sẽ tránh được hơn một nửa các hiểm họa đó. Sau khi vào kinh, Mạc Thanh Trần cần cẩn thận hành xử, giữ vững ý chí, không để bị mắc bẫy, không để Hoàng đế bắt được sơ hở nàng đang qua lại với bất cứ vị vương gia nào, chỉ cần làm như thế, nàng nhất định sẽ an toàn.

Chỉ là Mạc Thanh Trần không thể ngờ được việc thích khách ở trong cung đã khiến Thanh Tâm bị thương nặng, làm con đường bằng phẳng của nàng không thể không phát sinh ra điểm giao cắt với Ung Nhị Vương.

Điều này khiến nàng nghi ngờ, việc này là do Ung Nhị Vương âm mưu tiếp cận nàng.

Có lẽ hai vị vương gia kia chưa kịp hành động, hay là họ đang e ngại gương mặt xấu xí của nàng nên không dám tự tiện ôm vào?

Nam nhân trọng sắc, chắc chắn sẽ e ngại nếu có nữ nhân xấu xí bên cạnh. Thiết nghĩ nếu Mạc Thanh Trần đem một gương mặt lành lặn vào kinh, không biết Hoàng đế sẽ làm cái gì?

Trường hợp dễ thấy nhất chính là ban hôn cho nàng vào vương phủ, hoặc trực tiếp cưỡng ép thu nàng vào hậu cung, trói chân nàng ở tộc Minh Thần mãi mãi nhằm khống chế tộc Chiến Thần.

Nhưng vì tin đồn nàng là một nữ tử xấu xí nên Hoàng đế không thể tiếp nhận nàng vào hậu cung được. Ở vị trí của ba vị vương gia cũng tiến thoái lưỡng nan, Chu Vương là con trai của phi tần mà Hoàng đế sủng ái nhất, Ung Nhị Vương là con trai của Hoàng hậu, Sùng Vương lại có Thái hậu chống lưng. Cả ba đều là người cần thể diện, không thể tùy tiện thu nhận Mạc Thanh Trần để bị thiên hạ cười chê được.

Chính vì vậy, cả đám người tộc Minh Thần luôn dòm ngó nàng như hổ đói rình mồi, nhưng lại không một ai dám đứng ra bảo hộ nàng, rốt cuộc cũng chỉ là vì thể diện của nam nhân.

Chiếc mặt nạ của Mạc Thanh Trần biến nàng trở thành một bình độc dược lợi hại nhất thế gian, ai cũng muốn có nhưng không ai đủ can đảm chiếm lấy.

Chỉ trừ một người.

Tư Phàm vốn là nữ nhân, thể diện của nữ tử cũng không đặt nặng như nam tử, dù có nắm Mạc Thanh Trần trong tay thì đối với nàng ấy cũng chẳng vấn đề gì to tát?

Tuy vậy, trong thân tâm của Mạc Thanh Trần vẫn hy vọng giữa hai nàng sẽ không có mối quan hệ lợi dụng nhau kiểu như vậy...

Thật ngây thơ...

Mạc Thanh Trần cười khổ một tiếng, tự nhiên nàng lại đi nghĩ tới chuyện hoang đường.

Bắc Thành vào mùa thu - đông tuy nói không đông đúc như hai mùa xuân - hạ, nhưng số lượng người trên phố nếu đem so với Vân Thành thì chỉ có hơn chứ không có kém. Nam thanh nữ tú, công tử thế gia, thiên kim đài các đi đi lại lại khắp nơi, mồm miệng cười nói không ngừng, mặc cho những tán anh đào đã rụng hết cũng không khiến Bắc Thành đổi sắc.

Lưu lượng người di chuyển vào Bắc Thành rất nhiều, điều này nhất định sẽ tạo điều kiện cho xe ngựa chở Tư Phàm và Mạc Thanh Trần vào thành dễ dàng hơn. Nhưng mà việc một chiếc xe ngựa không thuộc quyền sở hữu của các thế gia vọng tộc ở Bắc Thành xuất hiện trên phố chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý.

Mạc Thanh Trần vén màn nhìn ra ngoài, thấy xe ngựa thuận lợi vào thành mà không cần thông qua khâu kiểm tra phù bài thì nàng kinh ngạc hạ màn xuống ngay. Mạc Thanh Trần lén nhìn về phía Tư Phàm, nàng ấy vẫn đang ngồi giữa xe, nhắm mắt giống như đang ngủ thì lá gan của nàng cũng lớn hơn một chút, ngồi nhìn người ta chăm chú.

"Nàng lại đang thắc mắc điều gì?"

Tư Phàm mở miệng hỏi, nàng không mở mắt ra mà vẫn biết Mạc Thanh Trần vừa nhìn lén mình. Mạc Thanh Trần có chút ngượng, nàng đáp.

"Lúc chúng ta vào thành rất tự do, binh lính gác thành không cần kiểm tra thân phận người ngồi trong xe đã liền cho thông qua. Bắc Thành đông đúc như vậy, dù xe ngựa của chúng ta không có ký hiệu thế gia nhưng người dân vẫn né sang hai bên, cả xe kéo cũng không dám đứng ra cản trở? Tư Phàm, nàng có cảm thấy kỳ lạ không?"

Tư Phàm chậm rãi mở mắt, nhìn thẳng vào bức màn đang đung đưa trước mặt, cười nhẹ đáp.

"Người có thể ngồi trên xe ngựa thì dĩ nhiên sẽ không tầm thường, binh lính gác thành dĩ nhiên cũng không muốn đắc tội, nhưng dù không kiểm tra người ngồi trên xe thì họ vẫn có thể kiểm tra soát được những người ra vào thành.

Nếu các thế gia đến đây vì công việc thì tình báo sẽ sớm nắm được tin tức, còn nếu đến đây để du ngoạn thì chắc chắn sẽ thuê phòng, lúc đó chỉ cần kiểm soát danh sách của các khách điếm cũng sẽ truy ra là nhân vật nào vừa đến!?"

"Vậy nàng không sợ chúng ta vào khách điếm sẽ bị phát hiện sao?"

Tư Phàm nhướng mày, "Dĩ nhiên là có, nhưng ta cũng có cách khác giải quyết."

"Cách gì?"

Tư Phàm không hề giấu giếm, nàng lấy từ trong tay áo ra một tấm phù bài bằng gỗ đen đưa cho Mạc Thanh Trần. Vừa nhìn thấy phù bài, Mạc Thanh Trần đã kinh ngạc đưa mắt lên nhìn nữ tử ngồi giữa xe.

Trên phù bài có khắc một chữ "Cao", nhưng điều đặc biệt chính là chất liệu của tấm phù bài này.

Vàng - Bạc - Đồng - Gỗ chính là thứ tự cao quý trong thiên hạ của tộc Minh Thần, tương ứng với Hoàng thất - Quan lại - Quý tộc - Thường dân. Phù bài được các vương hầu cai quản thành hoặc các vị đại nhân cai quản các quận lớn, nhỏ trình lên Viện tổng giám. Viện tổng giám sẽ là bộ phận toàn quyền quyết định cung cấp phù bài xuống cho bốn tầng lớp tại Minh Càn quốc, dĩ nhiên là nằm ngay dưới con mắt kiểm soát của Hoàng đế.

Ung Nhị Vương thuộc tầng lớp hoàng thất, làm sao có được phù bài của dân thường?

Mạc Thanh Trần bừng tỉnh, người nắm quyền cao nhất của Viện tổng giám chẳng phải là Nhất phẩm Đại học sĩ - Bích Tự Liêm hay sao?

Chính thê của Bích Tự Liêm là đích nữ của Cao thị ở quận Lâm Phương. Chỉ có điều Lâm Phương Cao thị chính là dòng tầng lớp quan lại, phù bài sẽ bằng bạc. Trong số các nhánh nhỏ của Lâm Phương Cao thị thì chỉ có Canh Thương Cao thị là phát triển yếu kém nhất, chỉ nằm ở mức địa chủ nhỏ nhoi, tài sản tích trữ không đủ để nâng Cao thị của quận Canh Thương lên tầng lớp quý tộc.

Vậy có nghĩa là Tư Phàm đã nhờ phụ thân của vương phi làm giúp một tấm phù bài gỗ dưới thân thận là người của Canh Thương Cao thị.

Mạc Thanh Trần kéo lên một nụ cười nhạt, cảm thán nói, "Vương gia có một vương phi rất tốt. Có phù bài này, chúng ta có thể tự do ở lại Bắc Thành và Tát Xích Na mà không sợ bị truy ra tung tích rồi."

Tư Phàm chỉ cười mà không đáp làm Mạc Thanh Trần có chút khó chịu, nàng cũng mất hứng nói chuyện, hai người ngồi chỗ riêng biệt tự chìm vào suy nghĩ của riêng mình.

Xe ngựa bất chợt dừng lại sớm hơn dự tính, nhìn ra ngoài đã thấy xe dừng trước một tiệm mua bán y phục lớn khiến Mạc Thanh Trần lo lắng liền nhìn sang Tư Phàm.

"Chúng ta vào đó thật sao?"

Tư Phàm khẽ nâng mày, "Đi thôi."

Không đợi Mạc Thanh Trần đồng ý thì Tư Phàm đã nhảy xuống xe ngựa, đi vào tiệm y phục trước. Mạc Thanh Trần thở dài, bất đắc dĩ rải bước theo sau.

Hương Ly là tiệm mua bán y phục, vải vóc và trang sức lớn nhất ở Bắc Thành. Trước khi vào Bắc Thành, Tư Phàm đã hỏi qua phu xe là ở Bắc Thành có tiệm vải nào chất lượng tốt không? Phu xe trả lời là Hương Ly. Nàng lại hỏi nơi nào mua trang sức tốt nhất? Hắn vẫn bảo là Hương Ly.

"Vậy còn phấn trang điểm?"

"Cũng là Hương Ly..."

"Lại là Hương Ly? Cái tiệm Hương Ly này có phải cái gì cũng bán hay không?"

"Công tử không biết đó thôi, Hương Ly là thiên đường dành cho nữ tử. Chỉ cần là thứ mà phu nhân muốn mua thì cái gì cũng có. Công tử chỉ cần đưa phu nhân đến đó, nàng có thể tự do lựa chọn mà không cần phải đi lại mệt mỏi trong thành..."

Tư Phàm nghe phu xe nói thế thì liền giật mình, cơ mà nàng còn chưa kịp phản ứng, Mạc Thanh Trần đã đỏ mặt, nổi giận nói vọng ra, "Ta không phải là phu nhân của hắn..."

Tư Phàm sờ sờ mũi mình, như có như không mà ngước nhìn Mạc Thanh Trần, nàng phất tay ra lệnh cho phu xe, "Đưa bọn ta tới đó đi."

Hương Ly là một tiệm phục vụ làm đẹp dành cho các phu nhân giàu có trong Bắc Thành, cửa hiệu chiếm hơn bốn gian nhà, rộng hơn gấp mười lần so với các cửa hiệu khác, thậm chí phu nhân của các quan lại cũng thường xuyên đến đây mua vải gấm.

Tư Phàm và Mạc Thanh Trần bước vào cửa hiệu thì liền choáng ngợp, quá thật nơi này vô cùng đông đúc và náo nhiệt. Nhìn thấy hai người đi tới, một người phụ bán hàng đã lập tức tươi cười nghênh đón nồng hậu.

"Công tử, người đến đây để mua đồ cho thiếu phu nhân sao?"

Mạc Thanh Trần mím môi, không biết do đâu mà trong lòng đột nhiên cuồn cuộn cảm xúc phức tạp, nàng đang phân vân có nên lần nữa phủ nhận hay không thì Tư Phàm liền đáp.

"Ta muốn mua vài bộ y phục cho phu nhân, cả trang sức cho nàng nữa."

"Vậy thì công tử tới đúng chỗ rồi, tầng này chúng ta bán vải vóc, sâu bên trong chính là y phục may sẵn, đủ mọi loại chất liệu..."

Tư Phàm giơ tay ngăn hắn nói tiếp, "Để ta tự mình đi xem." rồi lập tức đưa tay dẫn Mạc Thanh Trần đi thẳng vào phía trong.

Hương Ly quả không hổ danh là cửa hiệu lớn, y phục được may sẵn được treo thành chín dãy kéo dài đến tít phía sau, còn có cả phòng thử y phục cùng gương đồng, phía trên hẳn là bán trang sức và phấn son.

Người đến người đi nườm nượp, khắp nơi đều là tiếng cười nói của nữ tử và tiếng chào hàng của mấy tiểu tử của cửa hiệu khiến Tư Phàm tròn mắt kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nàng được đến nơi thuộc về nữ nhân nên không khỏi hứng thú kéo tay Mạc Thanh Trần đi lại lung tung.

Ngược lại phía sau Mạc Thanh Trần có vẻ rất đắn đo, không phải là nàng không thích tự làm đẹp cho chính mình. Chỉ là nàng hiểu rõ khi vào kinh thành thì nàng không được phép quá xinh đẹp như lúc ở Vân Thành, nếu không chính là chọc người, tự gây nguy hiểm cho chính mình.

Bây giờ dù nàng có thay đổi y phục thì chiếc mặt nạ này cũng sẽ khiến người ta chú ý, để có thể phân tán được sự chú ý và tránh đi ánh mắt của người khác thì nàng chỉ còn cách biến mình thành một người khác, mà việc tháo bỏ mặt nạ chính là phương án tốt nhất.

Nếu tháo mặt nạ xuống thì xem như đã đặt một nửa con dao vào trong tay Tư Phàm, để nàng chĩa mũi dao đó vào ta...

Dường như nhìn thấu được tâm tư của Mạc Thanh Trần, Tư Phàm dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được mà nói, "Nếu nói sợ hãi thì chẳng phải ta mới là người cần phải sợ hãi nhiều hơn nàng sao? Ta sẽ bị giết chết nếu có ai đó biết ta có quan hệ với nàng."

Nói rồi Tư Phàm đặt vào tay Mạc Thanh Trần một vài bộ y phục bằng lụa với nhiều màu sắc khác nhau. Chất liệu mềm mịn và mát mẻ này là hàng thượng phẩm, từ lúc bước vào Tư Phàm đã nhắm trúng, "Ta mua cho nàng, nàng thích gì cứ việc chọn."

Mạc Thanh Trần bất lực nhìn theo bóng lưng Tư Phàm hí hửng đi sang hàng y phục khác, xem ra Tư Phàm rất hứng thú với chuyện sửa soạn.

Tư Phàm liên tục hỏi người bán hàng thứ này thứ kia để mua cho "phu nhân" của mình, không hiểu sao khi nhìn cảnh này, môi Mạc Thanh Trần khẽ cong lên.

Dù sao ta cũng nắm giữ nhiều bí mật của Tư Phàm, xem như ta và nàng đang khống chế lẫn nhau vậy.

"Tư Phàm..."

Mạc Thanh Trần khẽ gọi, ánh mắt liếc nhìn xung quanh thì bất ngờ dừng lại ở cửa lớn của Hương Ly, bất ngờ đồng tử nàng co lại, lập tức lùi về sau nấp vào một dãy y phục khác.

Là nữ tử áo vàng.

Mạc Thanh Trần nhìn thấy gương mặt thanh tú của nữ tử áo vàng lại cảm thấy xúi quẩy, có lẽ do danh tiếng của Hương Ly quá lớn nên một nữ tử như nàng ta cũng không nhịn được mà muốn đến mua sắm. Sao nàng lại không nghĩ tới tình huống này chứ?

"Có thể bọn người Hoành Mãng đang ở gần đây, phải nhanh chóng tìm Tư Phàm ngay."

Mạc Thanh Trần thầm nghĩ không xong, nàng lập tức đi sang dãy y phục khác để tìm kiếm hình bóng của Tư Phàm, nàng nhất định phải dẫn nàng ấy ra khỏi đây trước khi bị người của Hoành Mãng phát hiện.

Phía bên này, Tư Phàm cũng đã phát giác ra sự hiện diện của nữ tử áo vàng, tay nàng đang cầm một sợi dây trang sức treo mặt được trưng bày ngay chính giữa Hương Ly cũng bất giác siết chặt, đang tính tìm đường bỏ trốn.

Lúc này bên cạnh nàng có hai vị phu nhân đi đến, vừa nhìn vào quầy trưng bày thì họ đã kêu lớn.

"Ôi chao, những món đồ này tinh xảo quá đi mất."

"Đây là nơi trưng bày trang sức đắt giá, một món cũng bằng hai cái vòng tay mã não đó..."

"Đắt như vậy sao? Ta không tin, ta phải hỏi chủ tiệm... Ông chủ đâu rồi???"

Tư Phàm giật nảy mình vì tiếng gọi này, nàng hoảng hốt nâng mắt lên nhìn về phía cửa, đúng lúc giao phải ánh mắt của nữ tử áo vàng phía nhìn tới. Hai người mắt chạm mắt một khắc, gương mặt của nữ tử áo vàng liền đen lại, ả ta nghiến răng máng lớn.

"Nam nhân thối, thì ra nhà ngươi ở đây!!"

Nhìn nữ tử áo vàng hùng hổ dọa người xông tới thì Tư Phàm lập tức quay lưng bỏ chạy. Dĩ nhiên nữ tử áo vàng không buông tha, thấy nàng quay lưng bỏ chạy thì ả ta liền tăng tốc đuổi theo. Hai người một trước một sau chen lấn trong đám đông, nữ tử áo vàng bị đám đông chèn ép muốn tắt thở vẫn không bắt kịp Tư Phàm thì liền nổi giận rồi. Ả bắt đầu sử dụng bạo lực, dùng tay đẩy mạnh những người đang đứng cản đường mình ra khiến hàng hóa đổ vỡ, toàn tiệm Hương Ly trong phút chốc hóa thành khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

"Đứng lại, nam nhân thối tha kia đứng lại cho ta!!"

Nữ tử áo vàng hét lớn, ả ta lập tức đạp khinh công đuổi tới sau lưng nam nhân trước mặt, dùng móng tay bấu chặt vào vai hắn khiến hắn đau đớn ngã xuống đất. Ngay lúc ả ta định tung một cú đấm vào mặt hắn thì động tác bất chợt dừng lại, nhìn gương mặt lạ lẫm dưới chân mình, ả nhíu mày kinh ngạc, "Không phải hắn?"

Nam nhân vừa bị nữ tử áo vàng quật ngã chỉ mặc y phục giống với Tư Phàm nhưng gương mặt thì hoàn toàn không phải, gương mặt của Tư Phàm tuấn tú hơn hắn nhiều.

Nữ tử áo vàng bị lừa thì đùng đùng nổi giận, ả không hiểu tại sao mình lại xổng mất Tư Phàm? Rõ ràng ả vẫn luôn đi theo bóng lưng của Tư Phàm cơ mà?

Liếc mắt nhìn sang một dãy phòng thử y phục, nữ tử áo vàng nhíu mày thấu hiểu, ả ta chậm rãi đi về phía dãy phòng thử y phục, vành tai vểnh lên lắng nghe động tĩnh bên trong từng gian phòng.

Hương Ly là nơi dành cho nữ tử, khắp nơi đều là hương thơm đủ loại khiến người ta khó lòng phân biệt mùi lạ, vì mọi loại mùi đều sẽ bị mùi son phấn và y phục mới át đi sạch sẽ. Cũng may vừa rồi đã xảy ra một màn ồn ào, bên trong Hương Ly bây giờ chẳng có mấy ai đi lại, chỉ cần có động tĩnh phía bên trong mấy gian phòng thì cũng đủ biết có người đang trốn.

"Dù có sai thì cũng chả sao, đều là nữ tử thì cũng chẳng có gì phải ngại."

Chợt bên tai vang lên tiếng soàn soạt của y phục cọ sát vào nhau cùng tiếng thở mạnh kỳ lạ khiến nữ tử áo vàng dừng chân trước một gian phòng đóng kín. Cảm thấy không khí thoát ra từ bên trong gian phòng này vô cùng quỷ dị, nữ tử áo vàng vừa tò mò vừa sợ hãi, ả siết chặt lấy một thanh kim loại đầu nhọn trong ống tay áo rồi lập tức vén bức màn che lên, định bụng sẽ ra tay hạ sát ngay lập tức.

Chỉ là ngay giây phút tấm màn bị vén lên, đôi mắt đầy sát khí của nữ tử áo vàng liền mở to hết cỡ đến mức muốn rớt cả hai tròng ra ngoài, mặt ả bất giác hiện lên một tầng đỏ ửng.

Chứng kiến bên trong gian phòng nhỏ hẹp là hai nữ tử đang nửa kín nửa hở đang quấn lấy nhau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net