Chương 43 - Yên tĩnh như mặt trăng. Rực rỡ như mặt trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Thanh Trần trong mơ còn ngửi thấy mùi hương hoa quỳnh thân thương, nàng vẫn luôn đi tìm hơi ấm và hương thơm đó mỗi đêm đến mức nàng đã xem hương quỳnh trở thành một giấc mộng đẹp.

Nàng tìm đến hơi ấm và thân thể của người ở bên cạnh, trực tiếp áp người của mình vào lồng ngực của nàng ấy, vùi mặt vào ngực người kia mà ngủ khiến người kia khó thở mà phải mở mắt dậy.

Mắt vừa mở ra, Tư Phàm đã thấy xuân sắc ở trước mặt mình, điều này làm nàng đỏ mặt tía tai nhớ đến đêm qua, hai nàng đã làm thế nào từ dưới hồ nước lên bờ, rồi từ rừng anh đào về tới phòng ngủ...

Cũng may là không bị ai nhìn thấy...

Tư Phàm đưa cẳng tay lên che lấy gương mặt đang xấu hổ muốn chết của mình, đây là lần đầu tiên sau hai mươi tám năm trời nàng dám cùng với người khác mất ngủ cả đêm, chuyện đỏ mặt này khiến nàng cảm thấy vừa khó tin, vừa hoảng sợ lại vô cùng thỏa mãn...

"Đêm hôm qua, nàng ấy cũng xinh đẹp tuyệt trần, khiến tâm can mình rung động như sóng vỗ... Nàng ấy khi say thật khiến người ta khó quên..."

Tư Phàm sửa soạn xong, nhìn chính mình trong gương vẫn còn chút đỏ hồng trên gương mặt, môi cũng sưng lên một chút nhưng không quá rõ ràng thì liền lắc đầu nguầy nguậy rũ bỏ hết hình ảnh không trong sáng trong đầu đi. Phòng tuyến bị sụp đổ, Tư Phàm cũng không sầu không vui đi đi lại lại trong phòng của Mạc Thanh Trần, đây là phòng riêng của nàng ấy, căn phòng khuê mật, nơi chứng kiến nàng ấy lớn lên mỗi ngày, nó đồng đậm hương vị của riêng nàng ấy.

Về cơ bản thì Thần Mạc Các ở kinh thành cũng đã mô phỏng phong cách giống một nửa khu biệt viện của Mạc Thanh Trần rồi, nhưng ở nơi chính chủ thì vẫn có khác biệt nhất định về sở thích và nội tâm của chủ nhân nó.

Sống với Thất Lang và Bát Lang lâu nhất nên biệt viện của Mạc Thanh Trần có rất nhiều loại cây cảnh quý hiếm, trong phòng lại đặt một vài món đồ chơi rất thú vị. Đặc biệt chính là những cây cổ thụ trồng trong trong chậu này, giá trị liên thành phải nói là có thể mua cả một phủ trạch nhỏ ở kinh thành, ở đây lại được dùng để làm vật trang trí trong khu biệt viện của đại tiểu thư, đủ cho thấy Thất Lang đã dành tâm tư cho em gái mình ra sao.

Xem này, quả cầu pha lê hồng này thật đẹp, thời nay pha lê thường màu trắng trong suốt, nhưng quả cầu pha lê này lại mang màu hồng rất lạ, trông sáng trong và đẹp rực rỡ như một viên ngọc được vớt lên từ đại dương. Giá trị tuy không thể bằng minh châu nhưng về độ quý hiếm thì cũng không kém là bao... Món này có lẽ Bát Lang đã tìm kiếm rất lâu, cuối cùng lại không đem bán hay đấu giá mà tặng cho Mạc Thanh Trần.

Mà điều làm cho Tư Phàm kinh ngạc nhất chính là Mạc Thanh Trần là con cháu của tộc võ thần nhưng mà sách về võ nghệ trong phòng nàng lại không quá nhiều, chiếm phần lớn trong tủ sách của nàng ấy chính là sách về cây cối và thú vật, ngoài ra, một góc nhỏ chính là sách về âm luật. Tư Phàm tinh mắt nhận ra, sách về đàn tỳ bà chính là loại Mạc Thanh Trần đang đọc dở dang, sách dạy chơi đàn tỳ bà sơ cấp mà nàng ấy chỉ mới đọc một nửa, nhìn dấu vết có lẽ khá lâu rồi không động tới.

Tư Phàm phì cười, Mạc Thanh Trần như vậy mà lại có khi lười biếng, học không được liền bỏ dở.

A Dung và A Kiều đúng giờ lại đến hầu hạ Mạc Thanh Trần nhưng không hiểu sao hôm nay tiểu thư nàng dậy rất muộn? Lúc hai nha đầu này đến thì chỉ gặp mỗi Tư Phàm đang ngồi trên ghế ngoài biệt viện, có vẻ như nàng vừa đọc xong quyển sách dạy chơi đàn tỳ bà.

Trước khi đi, Tư Phàm còn dặn dò A Dung và A Kiều đừng đánh thức Mạc Thanh Trần. Nếu nàng ấy tỉnh lại mà có hỏi tới thì hãy trả lời là Tư Phàm ra ngoài làm chút việc, ngày mai sẽ trở lại.

Mạc Thanh Trần nghe xong lời thuật lại của hai tỳ nữ thì chỉ đơn giản là nhướng mày ngạc nhiên chứ cũng không nói gì? Nhớ tới lời Tư Phàm nói đêm qua về việc tỷ muội họ Thanh, thế là Mạc Thanh Trần liền cho người thu xếp đến chỗ Thập Nguyệt Quân.

"Nhưng mà trước tiên, ta cần phải đem một thứ đến cho mẹ."

"Tiểu thư, người cần thứ gì?", A Dung cười hỏi.

Từ lúc tỉnh dậy cho tới bây giờ, A Kiều và A Dung phát hiện ra ánh mắt lạnh nhạt ngày thường của tiểu thư đã thay đổi, trông lúc nào cũng rất nhu mì và trầm ấm.

Mạc Thanh Trần nhìn vào chiếc hộp được cất giữ kỹ lưỡng trên bàn trưng bày trong phòng mình, chiếc hộp chứa bức tượng Lưu Ly Bạch Nhạn, không cần nói thì A Dung và A Kiều cũng hiểu, liền giúp nàng đem vật báu đặt vào khay rồi theo nàng đi đến điện chính của gia chủ Thần Mạc phủ.

Hôm nay đàn ông trong nhà đều đã ra ngoài để tranh thủ sắp xếp chiến sự, chuẩn bị đón năm mới một cách yên bình, cho nên trong nhà ngoại trừ Mạc Thiết Thủ nghỉ ngơi câu cá an hưởng tuổi già thì chỉ có mỗi mẫu thân của Mạc Thanh Trần lo lắng cho trên dưới phủ.

Khi Mạc Thanh Trần tới nơi thì thấy bà đang kiểm tra các vật dùng để cúng bái và tiếp đãi khách đến phủ trong dịp Tết, ngoài việc này ra thì cũng chỉ còn quét dọn phủ một lần cuối là có thể an nhiên hưởng thái bình. Thấy con gái đi vào, bà liền cười cười ngoắc tay.

"Tiểu Thanh, con lại đây xem thử y phục mừng sinh nhật của con có đẹp không? Vải được dùng để may mấy bộ y phục này đều là do Đại Nương và Tam Nương đem đến đấy."

"Nhà ngoại của đại tẩu là xưởng dệt vải truyền thống lâu đời nhất Vân Thành, còn nhà mẹ đẻ của tam tẩu là thương nhân buôn bán vải gấm và vải lông thú cao cấp, đồ của hai tẩu ấy đem đến dĩ nhiên là đồ tốt.", Mạc Thanh Trần cười.

"Còn nữa, tiểu Thanh con lại đây, năm nay Nhị Lang sẽ về nhà mẹ của Nhị Nương ở quận Tây Tương nên hai đứa nó đã tặng cho con một cây roi ngựa làm bằng ngà voi. Mẹ không hiểu gì về thuật ngự mã nhưng ngà voi thì rất quý hiếm, có đúng không?"

Mạc Thanh Trần cầm cây roi quất ngựa trắng ngà làm làm từ ngà voi rừng độc nhất vô nhị trên tay, mân mê phần đuôi của roi ngựa được tết từ đuôi ngựa quấn chỉ vàng óng ánh, nàng bật cười, "Đây chắc hẳn là tâm ý của nhị tẩu, chứ nhị ca chẳng có mắt nhìn tốt thế này đâu..."

Mẫu thân của nàng cũng cười theo, bà dẫn con gái đến trước một vò rượu được làm bằng men trắng Bạch Huân trứ danh, toàn thân vò rượu được mạ vàng lấp lánh nâng lên giá trị của nó rất nhiều. Nắp vò rượu còn chưa mở đã ngửi thấy hương thơm dịu nhẹ ngào ngạt. Hít một hơi đầy hưởng thụ, bà nói.

"Đây là vò rượu của Ngũ Nương chính tay ủ. Ngũ Lang nói Ngũ Nương đã ủ suốt một năm để đợi tới ngày tặng con... Con xem, không nồng nặc giống rượu truyền thống của nhà ta, nhưng lại rất khác biệt với loại rượu nhẹ mà nữ tử uống. Không biết Ngũ Nương đã tốn bao nhiêu công sức tìm hiểu mới ủ được một vò này đây...?"

Nhớ tới phu thê Mạc Vĩnh Ngạn, dáng vẻ Mạc Thanh Trần ngoan ngoãn nói với mẫu thân.

"Năm nay là năm thứ hai ngũ tẩu làm dâu ở nhà ta, đáng lý năm nay ngũ tẩu phải được về nhà mẹ đẻ đón Tết nhưng vì có thai nên phải ở lại Vân Thành tịnh dưỡng. Tộc Chiến Thần chúng ta không được bạc đãi tẩu ấy, ngày mai con nhất định phải đi xin một chữ thật tốt cho tẩu ấy."

Mẫu thân của nàng cũng gật đầu, "Mẹ đã cho người đi mời mẫu thân của Ngũ Nương đến Vân Thành thăm con gái rồi, ước chừng vài ngày sau là bà ấy sẽ có mặt ở đây. Mọi người không cần lo chuyện Ngũ Nương buồn vì hai năm không gặp người nhà nữa."

Hai mẹ con nàng đi đến cái bàn trưng bày tiếp theo, mẹ nàng cầm một cây trâm được đẽo bằng ngọc phỉ thúy đen tuyền ánh kim, chất liệu quý hiếm là một, hoa văn tinh xảo cũng không sao kể hết, bà lại giới thiệu.

"Món này là của vợ chồng Tứ Lang tặng con. Năm ngoái vợ chồng chúng đã đón năm mới ở đây, cho nên năm nay cũng phải về nhà mẹ đẻ của Tứ Nương..."

Thông thường, các anh trai và chị dâu của Mạc Thanh Trần sẽ làm lễ Trừ tịch và mừng năm mới riêng ở biệt phủ của mình, đến sáng ngày đầu năm họ mới cùng nhau đến Thần Mạc phủ và ở đây tiếp khách cả ngày. Nếu muốn mọi người có thể đợi đến gia yến buổi tối để tặng quà trực tiếp cho Mạc Thanh Trần, nhưng đầu năm bận rộn nhiều việc nên thông thường họ sẽ tặng trước đó.

Đồ vật trước mặt, mỗi thứ đều là tấm lòng yêu thương cả nhà dành cho Mạc Thanh Trần, đối với nàng mỗi thứ đều là bảo vật nên nàng tuyệt đối trân trọng từng món, tuy vậy, nàng lại chờ mong món quà của Tư Phàm hơn. Tư Phàm nói sẽ vắng nhà hai hôm, nàng đoán là nàng ấy đi chuẩn bị gì đó... có lẽ là quà sinh thần cho nàng?

"Phải rồi, lúc con từ kinh thành trở về, có người muốn con gửi một món quà cho mẹ.", thực ra là Minh Trung Hoàng hậu gửi cho song thân, nhưng nàng lo sợ phụ thân sẽ nghĩ nhiều nên đưa cho mẫu thân xem trước.

"Có quà gửi cho mẹ sao? Tiểu Thanh ở kinh thành nửa năm mà thay đổi nhiều quá, từ lúc nào con lại quen biết và có nhiều mối quan hệ như thế đấy?", bà liễm mi hỏi ghẹo.

Mạc Thanh Trần nghe thế thì cười ngượng, nàng dẫn bà vào gian phòng bên trong rồi bảo A Kiều đem chiếc hộp chứa bức tượng Lưu Ly Bạch Nhạn của Minh Trung Hoàng hậu vào dâng cho bà xem. Nào ngờ mẹ nàng vừa nhìn thấy bức tượng thì liền ngẩng người ra, sau đó giữa tâm mi của bà liền nhíu lại, hỏi nàng bức tượng này là ai tặng?

Mạc Thanh Trần chú ý thấy biểu hiện bất thường của bà nên liền xoay chuyển nói dối.

"Một người bạn của con ở kinh thành đã tặng."

"Con chắc chỉ là một người bạn chứ?"

Kiểu cười thâm thúy của mẫu thân Mạc Thanh Trần luôn làm nàng lo lắng, nàng cảm giác lúc nào bà cũng có thể nhìn thấu mình. Thấy nàng không trả lời, bà khẽ cười nói.

"Chim nhạn tượng trưng cho uyên ương hòa thuận, thường dùng một cặp trong lễ nạp thái thưa chuyện đôi lứa. Tiểu Thanh từ nhỏ ở cùng với các anh trai, suốt ngày bị chúng kéo đi đến những nơi đánh đấm, bất cứ nam tử nào tới gần con đều bị chúng đánh đi chỗ khác, con không gặp cho nên không rõ về các nghi lễ uyên ương cũng không có gì là lạ..."

Giải thích xong thì bà thở dài bảo.

"Con gái của mẹ có người để ý, bị dụ dỗ đem lễ vật về nhà cũng không biết. Ở đây chỉ có một con nhạn, phải đợi thêm một con nữa như ngụ ý là đợi chờ người ta. Tiểu Thanh, kẻ này không có lòng, là người xấu, con đừng qua lại nữa..."

Mạc Thanh Trần nghe mẹ mình nói xong thì suýt nghẹn, nàng choáng váng nhìn bà ấy hồi lâu, còn mang theo mấy phần ngượng ngùng vì đã lỡ lời nói dối, để cho bà nghĩ xấu về mẹ con của Tư Phàm.

"Mẹ ơi... Cái này... thực ra..."

"Thực ra thế nào?", bà liễm mi hỏi, bà rất muốn biết người kia gửi một con nhạn này là có ý đồ gì? Thông thường không ai làm vậy, chỉ tặng một con, giữ lại một con, có vẻ người này còn vướng bận gì đó nên không dám đưa lễ vật quá lộ liễu?

"Món quà này thật ra là của..."

Gia nhân trong Thần Mạc phủ đang lau dọn nhà cửa hăng hái thì đột nhiên từ gian phòng phía trong vang lên tiếng la thất thanh.

"Cái gì?"

Phát giác tiếng của mình quá lớn, mẫu thân của Mạc Thanh Trần nhanh chóng lấy lại bình tĩnh hỏi nàng thêm lần nữa để chắc chắn lỗ tai của mình không có nghe nhầm.

"Con nói bức tượng Lưu Ly Bạch Nhạn này là của Minh Trung Hoàng hậu bảo con đem về tặng cho chúng ta sao?"

Mạc Thanh Trần gật đầu, nàng còn định nói tốt một chút về mẹ con Tư Phàm thì bà đã lắc nhẹ đầu, giọng của bà hiếm hoi trở nên kiên định nói.

"Minh Trung Hoàng hậu tuy là người của tộc Minh Trung, nhưng con trai của bà ta - Ung Nhị Vương, lại là người của tộc Minh Thần. Chuyện này không được, thật hoang đường!!"

"Mẹ, thật ra Ung Nhị Vương cũng không phải người xấu...", Mạc Thanh Trần cố gắng kéo lại ấn tượng tốt cho Tư Phàm và nói rõ tâm ý thật lòng của mẹ nàng ấy cho mẹ của mình nghe, "Minh Trung Hoàng hậu đã nói đây chính là tấm lòng của bà ấy. Hiện tại tây bắc có phiến loạn nên không tiện thăm hỏi, nếu tình hình ổn lại, bà ấy nhất định sẽ đích thân đến nói chuyện. Thân là một Hoàng hậu, bà ấy nói vậy chính là hạ mình trước chúng ta. Con nghĩ đây là tấm lòng rất đáng quý của mẹ con họ..."

Bà nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng vỗ về, nói chuyện cũng cố gắng không lộ ra bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào để tránh làm con gái buồn.

"Tấm lòng của mẹ con họ dĩ nhiên là mẹ thấy rất rõ, bức tượng này quý báu thế nào, Ung Nhị Vương hiện giờ cao quý đến mức nào, Minh Trung Hoàng hậu hiện tại độc tôn nơi hậu cung ra sao... phàm là nữ nhân trong thiên hạ đều biết. Nhưng như thế thì xóa được hiềm khích giữa hai gia tộc chúng ta hay sao hả con?"

"Mẹ ơi...", Mạc Thanh Trần chậm rãi gọi bà, nàng kiên nhẫn bày tỏ suy nghĩ của mình, "Thiên hạ giờ đã thái bình, hiềm khích gì rồi cũng phải qua đi. Đôi bên nhường nhau một bước có phải... tốt hơn không? Nếu cha và các anh không thể giải quyết hiềm khích này thì hận thù lại phải tiếp tục đặt lên vai con cháu đời sau, cứ như vậy thì hận bao giờ mới hết?"

"Tiểu Thanh, mẹ hiểu con là đứa trẻ ngoan và hiền lành, nhưng chuyện này không phải một lời con nói là sẽ kết thúc được... Năm xưa, nội tổ phụ của con, phụ thân của con, thúc thúc của con và các họ lớn nhỏ khác của tộc Chiến Thần ra sức bình định thiên hạ, nghĩa quân tự phát khắp nơi đủ thấy uy vọng của tộc Chiến Thần năm đó lớn như thế nào? Cuối cùng công sức đều bị tộc Minh Thần chỉ biết ngồi yên một chỗ nẫng tay trên.

Chúng ta là phụ nữ, phụ nữ không tham gia chính sự, chúng ta vĩnh viễn không thể hiểu nỗi đau của những người đã đổ xương máu năm đó. Đến cả thúc thúc của con vì sống ở chiến trường khắc nghiệt nhiều năm mà sức khỏe kiệt quệ, những năm sau đó lâm bệnh nặng qua đời con cũng chứng kiến mà...

Mẹ là một người phụ nữ chỉ biết ủng hộ phu quân và các con của mình vô điều kiện, dĩ nhiên mẹ cũng xem trọng ý kiến của con, nhưng không phải hai người phụ nữ chúng ta đứng ra nói vài câu là xong chuyện.

Tộc Minh Thần cũng nghi kỵ và luôn tìm thời cơ bóp chết chúng ta. Chúng ta buông xuống hận thù, họ thì chưa chắc bỏ xuống nghi kỵ. Nếu con thật lòng có tình cảm với Ung Nhị Vương thì mẹ sẽ thử nói với cha con, nhưng mẹ nói trước, dính đến tộc Minh Thần thì hôn sự của con không còn là của chính con nữa... Tiểu Thanh, con hãy suy nghĩ thật kỹ..."

Mạc Thanh Trần mím môi, nàng liền nói giảm nói tránh.

"Con chỉ là có ấn tượng tốt với ngài ấy..."

Đặt bức tượng cẩn thận vào trong hộp, mẫu thân của Mạc Thanh Trần lập tức đứng dậy nắm lấy tay nàng đầy yêu thương, bà thở dài, tỏ vẻ vô cùng khó xử mà an ủi.

"Tiểu Thanh, con không có tình cảm với vị vương gia đó thì tốt quá rồi, mẹ chỉ sợ... Con biết rõ mà, chuyện này không đơn giản chỉ là vấn đề của tộc Chiến Thần và Minh Thần, nó chính là chuyện... con là con gái duy nhất của mẹ, mẹ không muốn con hạ mình trở thành thiếp của người ta. Huống hồ gì đàn ông trong nhà này còn suy nghĩ nhiều vấn đề sâu xa hơn, họ sẽ không để con bị vấy bẩn bởi cuộc chiến này..."

Trái tim của Mạc Thanh Trần đau như cắt, ở giữa hai người các nàng có quá nhiều vấn đề cần giải quyết. Trước đây nàng đã từng tự tin mà nói với Kim Vũ Yên rằng, mình có thể ở bên cạnh Tư Phàm lâu lúc nào thì hay lúc đó. Nhưng giờ đây, hạt giống của nỗi lo sợ đã gieo xuống đáy lòng nàng một cái rễ rất sâu, nàng sợ hãi việc một ngày nào đó mình phải rời xa Tư Phàm, không phải vì hết tình cạn nghĩa, mà là do những yếu tố khác khiến bàn tay hai người không thể nắm lấy nhau nữa...

Về lý về tình, hai nàng đều không thể.

Mạc Thanh Trần nén lại nỗi đau, nàng nặn ra một nụ cười ngượng ngạo với mẹ của mình, vuốt ve bàn tay của bà rồi ra sức trấn an.

"Mẹ đừng lo cho con!! Con sẽ không làm tộc Chiến Thần mất mặt, càng không tự mình hạ thấp danh phận... Con sẽ tự mình giải quyết chuyện này, được chứ?"

Mạc Thanh Trần rõ ràng đang rất buồn, bà chỉ cần nhìn qua là đã biết rõ sự tình không hề bình thường như con gái nói, chẳng lẽ người mà con gái bà ấp úng không dám nói tới vào đêm hôm đó khi bị bà hỏi chính là Ung Nhị Vương hay sao?

Khó xử thở ra một hơi nặng nề, bỗng nhiên bây giờ bà nảy một suy nghĩ quá phận, bà thà người mà tiểu Thanh thích là Tư Phàm cô nương - cô gái mà bà đã nghi ngờ có quan hệ mập mờ với tiểu Thanh, còn hơn là để con gái mình chịu khổ vì thích vị Ung Nhị Vương nọ...

------

Mạc Thanh Trần cũng không về nhà suốt ngày hôm đó, nàng đã ở chung với Thập Nguyệt Quân để theo sát tiến trình tập luyện của họ.

Chiều hôm nay khi nàng vừa đến quân doanh của Thập Nguyệt Quân thì thấy Hồng Ân vừa chịu phạt xong, hỏi ra mới biết là nàng ta bị phạt vì chuyện không hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ Tư Phàm ở trận Nam Thủy Địa.

Nhớ tới hôm đó, Mạc Thanh Trần vì lo lắng cho Tư Phàm nên đã quên béng mất chuyện này, nếu nàng nhớ thì Hồng Ân chắc chắn sẽ không yên bình đâu. Chỉ là bây giờ nhắc lại thì cơn giận đã nguôi, phạt thì cũng đã phạt rồi nên nàng không nói tới nữa.

Nửa đêm, Diệp Vy cùng Đình Đô nói chuyện một chút rồi ai về phòng nấy, trên đường về nàng thấy Mạc Thanh Trần đang ngồi một mình ở sân sau ngắm trăng thì liền tò mò đi đến hỏi.

"Tiểu thư, ngắm trăng là hành vi thơ mộng, sao nhìn người lại buồn vậy?"

Mạc Thanh Trần quay sang nhìn Diệp Vy, vết sẹo giữa tâm mi của nàng ấy thật hút mắt, bị một vết sẹo lại có thể khiến một nữ nhân trở nên khí chất hơn người như vậy, thảo nào nàng ấy lọt được vào mắt xanh của Phúc Diệp Công chúa.

"Diệp Vy, nếu sau này ngươi và Phúc Diệp Công chúa phải đứng ở hai chiến tuyến khác nhau thì ngươi sẽ làm thế nào?"

Nghe xong câu hỏi thì Diệp Vy nhíu mày cười.

"Ta bây giờ là thuộc hạ của tiểu thư, không đứng về phía triều đình, chẳng lẽ như thế còn chưa phải là đứng khác chiến tuyến với Công chúa sao?"

Nói xong Diệp Vy lắc đầu cười khổ, tiếp lời.

"Khác nhau thì sao, yêu thích là yêu thích, ta vẫn sẽ đối xử tốt với Công chúa. Nếu phải chia tay nhau thì ta cũng không hối tiếc vì đã từng hết lòng với nàng ấy. Chỉ là ta không có phước phần đó, Công chúa vĩnh viễn yêu thích một người không có thật..."

Diệp Vy không có gánh nặng về gia tộc, nàng có phương pháp giải quyết vấn đề nhanh gọn hơn Mạc Thanh Trần nhiều nhưng cách nói chuyện cũng rất thú vị. Mạc Thanh Trần khẽ cười.

"Vậy thì cứ hết lòng cho hiện tại, cùng nhau cố gắng vì tương lai. Nếu không thành thì là do ý trời, không phải do ý người."

"Đúng vậy đúng vậy.", Diệp Vy cũng nâng môi cười, thấy trên bàn có một vò rượu thì liền nhanh nhẹn rót cho Mạc Thanh Trần một ly., "Tiểu thư, mời."

Mạc Thanh Trần nhận ly rượu, nhẹ nhàng nói, "Ta chỉ uống một ly để dễ ngủ, vò rượu đó, còn lại đều cho ngươi, ngươi hãy đem về cùng mọi người uống đi. Ngày mai là ngày cuối cùng của năm nay, mọi người được nghỉ ba ngày."

Diệp Vy tròn mắt nhìn Mạc Thanh Trần rồi sau đó liền vui vẻ cảm ơn nàng, phút chốc cũng bỏ đi, chỉ còn lại một mình Mạc Thanh Trần.

Nàng ngồi nhìn ánh trăng to trên đầu, lại nhớ tới ánh trăng ở Bắc Thành, hai mái đầu dưới tán trúc, bóng của hai bàn tay in trên nền đất lồng vào nhau, vừa kín đáo vừa lãng mạn. Tư Phàm lúc đó cũng không biết nàng đang lén lút làm trò với cái bóng của mình, nàng ấy sẽ vĩnh viễn không biết nàng yêu thầm nàng ấy kể từ giây phút đó...

"Nếu xa nhau thì là do ý trời, không phải do ý người. Ta sẽ không buông tay nàng, chỉ cầu mong nàng cũng sẽ không buông bỏ ta."

------

Trừ tịch.

Ngày cuối cùng của năm Minh Càn Đệ nhị đế thứ ba mươi mốt.

Trên dưới Thần Mạc phủ yên ắng lạ thường, ai nấy đều cố hết sức làm cho xong những công việc cuối cùng để đêm nay có thể rảnh rỗi cùng nhau đón giao thừa. Tại Thần Mạc phủ, các vị chủ nhân luôn hào phóng dễ gần đã cấp phát cho các gia nhân trong phủ mỗi người vài bộ quần áo mới để mặc Tết, trên dưới Thần Mạc phủ có mấy trăm người, thực ra là không nhiều, vì vậy điều kiện cung cấp cho gia nhân rất hậu hĩnh, điều này đã làm cho lòng người hân hoan, trung thành tuyệt đối.

Buổi trưa, Mạc Thanh Trần cùng hai tỷ muội họ Thanh và Thường Mạnh Hải trở về phủ để dùng cơm cuối năm, khi nàng vừa bước vào chính điện thì đã thấy Tư Phàm đang ngồi phẩm trà và đánh cờ vây rất vui vẻ với Mạc Thư Phong ở tây viện.

Ánh mắt nàng sau cả ngày hôm qua ảm đạm không cảm xúc thì liền rực sáng, nàng vui vẻ đi đến trước mặt chắp tay nói.

"Phụ thân, nữ nhi đã về."

"Tiểu Thanh về rồi, lại đây xem giúp ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net