Chương 46 - Lừa gạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Thành, Minh Càn Đệ nhị đế năm thứ ba mươi hai.

"Hoàng tổ mẫu, tại sao chứ? Tại sao người lại muốn con đến buổi dạ yến ở phủ Lý Thống soái?"

Sùng Vương tức giận nhưng không thể bày tỏ sự bất mãn với Diệp Minh Thái hậu. Hắn luôn vào thăm Thái hậu đúng ngày, trước kia, mỗi lần gặp bà thì hắn đều rất vui, còn bây giờ, chỉ toàn là áp lực.

Hôm nay cũng là một ngày như vậy, hắn vào cung Thái hậu chưa đầy nửa canh giờ đã xảy ra cãi vã. Các cung nhân của Thái hậu đứng ở ngoài chỉ có thể mắt điếc tai ngơ, họ nhận ra dạo gần đây, Sùng Vương điện hạ hiền hòa dễ thương rất hay gắt gỏng, không còn như trước nữa.

"Tư Điệp, con đang giận Hoàng tổ mẫu sao? Con xem lại tình huống của mình bây giờ đi, lý do vì sao mà con rơi vào tình huống như vậy? Có phải là vì con không có thế lực để vực dậy hay không? Không có thế lực cho nên con mới bị chèn ép, không có quyền chọn lựa thê tử mà con muốn, không có thế lực cho nên bây giờ con phải chủ động hạ mình đi thiết lập quan hệ với các mệnh quan triều đình. Nếu ngày xưa con chú ý thu gom quyền lực thì bây giờ Hoàng tổ mẫu có phải khổ cực móc nối quan hệ, tìm cho con những mối quan hệ tốt hay không?"

"Hoàng tổ mẫu...", Sùng Vương ôm đầu hét lớn, "Phụ hoàng đang nghi kỵ con, con không thể dại dột nảy sinh quan hệ với bất kỳ mệnh quan triều đình nào nữa. Người có hiểu hay không?"

"Làm sao Hoàng tổ mẫu không biết Hoàng đế nghi kỵ con? Thế nên yến tiệc này không liên quan tới triều đình, đây là dạ yến mừng sinh thần của Lý Hoài Yến - Thiên kim của Lý Thống soái Lý Y Quang. Tư Điệp à, con có thể nhân cơ hội này tiếp cận cô ta..."

"Hoàng tổ mẫu!!", Sùng Vương bùng nổ mắng lớn, thời gian này, việc hôn sự đối với hắn là thứ nhạy cảm nhất, là thứ mà hắn không muốn nói tới và càng không muốn ai nhắc tới nhất. Một trận tranh cãi hôm qua giữa Hoàng đế và Thái hậu còn chưa đủ hay sao? Hôm nay Thái hậu vẫn tiếp tục nuôi dưỡng ý định đó, thực sự khiến hắn phát điên.

"Con nói Hoàng tổ mẫu không hiểu hay sao? Vì sao con phải gay gắt như vậy? Là bởi vì con không cần quyền lực, con chỉ cần nàng ấy thôi. Nếu con không có được nàng ấy thì con thà là sống một mình, con nói lại là con không cần ai hết."

"Hay lắm, Tư Điệp con đúng là hồ đồ rồi.", Thái hậu bỗng nhiên bật cười cay đắng, "Cháu trai mà ta thương yêu nhất, cuối cùng nhịn không được đã lớn tiếng mắng ta. Hay. Thật là hay..."

"Hoàng tổ mẫu, con không có ý đó.", Sùng Vương hồng hộc thở, cố gắng để ép cơn giận xuống để nói chuyện bình thường, "Từ ngày phụ hoàng ghét con, Mạc Thanh Trần bỏ đi, con thực sự vô cùng buồn. Con là một hoàng tử nhưng cả đời con chưa bao giờ ao ước điều gì, thứ đầu tiên và duy nhất con muốn chính là Mạc Thanh Trần. Con không có được nàng ấy thì thôi đi, phụ hoàng và Hoàng tổ mẫu còn đẩy con vào những mối hôn sự mà con không thích. Con thật sự... rất buồn, con không cam tâm, con không muốn..."

"Con vì Thần Xung Mạc Thanh Trần mà trở nên như thế này, con thấy có đáng không?"

Diệp Minh Thái hậu tức giận đứng dậy phủi tà áo, bà mắng lớn.

"Con có biết con được mẫu thân sinh ra, được Hoàng tổ mẫu nuôi dưỡng cao lớn và khỏe mạnh như thế này, thì đã có biết bao nhiêu người phải hy sinh hay không?"

"???"

"Quả nhiên là con chưa từng nghĩ đến, chẳng lẽ con nghĩ phúc trạch hoàng gia chỉ có duy nhất bốn hoàng tử, hoàng nữ hay sao? Có hàng chục các hoàng tử, hoàng nữ được sinh ra nhưng chết yểu, không được Hoàng đế đưa vào ngọc phả, điều đó cho thấy, hoàng tử trong cung sinh ra đã khó, có thể trưởng thành càng khó hơn.

Tộc Diệp Minh cố hết sức nâng đỡ mẫu thân của con đến trước mặt Hoàng đế, Hoàng tổ mẫu cố hết sức giúp mẫu thân của con được sủng ái. Quá trình từ khi mang thai cho tới khi con được sinh ra đã có bao nhiêu sinh mạng nằm xuống vì tranh giành sự sủng ái của Hoàng đế, tới cả mẫu thân của con cũng vì bị người ta hại mà mất mạng.

Một mình Hoàng tổ mẫu vừa phải bảo vệ con không bị ức hiếp, vừa phải đề phòng con bị những kẻ có tâm cơ hãm hại, lại chăm nom và hy vọng con lớn lên không trở thành một kẻ vô dụng. Nô tài, tỳ nữ, sư tôn, những người có thể dạy dỗ con, ở cạnh con mỗi khi Hoàng tổ mẫu không có bên cạnh... con có biết đó đều là tấm lòng, công sức, tiền của và cả sinh mạng của mấy trăm người không?

Nếu con nghĩ con vì một nữ tử bên ngoài mà không quan tâm tới những tâm phúc đó, để họ đi theo một chủ tử không có tương lai, con thấy đáng đánh đổi thì Hoàng tổ mẫu cũng không còn gì để nói nữa!!"

"Hoàng... Hoàng tổ mẫu...", Sùng Vương hoảng hốt khi nghe Diệp Minh Thái hậu mắng, hắn... hắn hoàn toàn không hề nghĩ tới chuyện này. Là hắn vô tri ngu ngốc? Hay là do hắn đã được Thái hậu bảo vệ quá tốt, đến cả gánh nặng mà một hoàng tử phải chịu đựng hắn cũng chưa từng nếm trải?

Diệp Minh Thái hậu rơi nước mắt lã chã, bà nhìn bàn tay nhăn nheo già nua của mình, đột nhiên nỉ non nói.

"Hoàng tổ mẫu không dạy dỗ được con trở thành một hoàng tử đúng nghĩa, ta đã phụ lòng biết bao nhiêu người, đến khi xuống suối vàng, làm sao có mặt mũi để đối mặt với những sinh linh đó? Làm sao còn mặt mũi để nhìn mẫu thân của con?"

"Hoàng tổ mẫu người đừng nói vậy...", Sùng Vương đau buồn đưa tay ra muốn đỡ Diệp Minh Thái hậu nhưng chân lại không bước tới dù chỉ một bước. Hắn biết bà đang cố tình làm vậy để hắn cảm thấy phải có trách nhiệm mà cố gắng, dù là ép buộc nhưng lời bà nói nửa câu cũng không sai. Chính vì vậy, dù hắn có muốn từ chối, cũng không có lý lẽ nào để từ chối...

Sùng Vương bật cười chua chát, "Hoàng tổ mẫu, con sẽ cố gắng đưa người của tộc Diệp Minh vào triều, để họ... phát huy năng lực..."

Diệp Minh Thái hậu tức giận đặt tách trà nóng xuống bàn thật mạnh, nước trà đổ ngang trên bàn khiến hầu nữ thân cận phải vội vã lau giúp vì sợ bà bị bỏng. Bà không ngờ cháu trai của mình lại có thể chấp mê bất ngộ như vậy, bà đã nói tới như thế mà nó vẫn nhất quyết không chịu hiểu. Bà phẫn nộ chỉ tay vào hắn, quyết chí ra tối hậu thư.

"Tư Điệp, từ bao giờ con lại trở nên cứng đầu vậy? Hoàng tổ mẫu không muốn nói nhiều với con, bây giờ Hoàng tổ mẫu cho con hai sự lựa chọn, con bắt buộc phải chọn một trong hai:

Một là con nghe lời Hoàng tổ mẫu, tuy lấy người mà mình không yêu nhưng lại có được quyền lực, sau đó tìm cơ hội cướp lại người mà con muốn.

Hai là Hoàng tổ mẫu sẽ buông tay, không theo vụ này nữa, để cho con nghe theo sự sắp đặt của Hoàng đế, đi lấy một nữ tử có xuất thân thấp kém, vừa là người con không yêu, vừa không có quyền lực. Cả đời không cần suy tính gì nữa..."

Lời nói của Diệp Minh Thái hậu đập ong ong trong đầu Sùng Vương, hắn uất ức đi như bay ra khỏi hoàng cung. Bất ngờ phía đối diện có người đi tới, hai người đụng vai nhau một cái rất mạnh, Sùng Vương giật mình đưa tay ra nắm lại thì phát hiện đó chính là...

"Nhị ca đã khỏi bệnh rồi sao? Mấy ngày trước, đệ có ghé qua phủ của huynh nhưng mà Nhị Hoàng túc nói huynh không tiện tiếp khách nên đệ có để lại một ít nhân sâm, huynh đã dùng chưa?"

"Mấy ngày trước... ta có nghe vương phi nói rồi...", Tư Phàm liếc nhìn bờ môi trắng bệch của Sùng Vương, thở dài nói, "Tối nay phủ của Lý Thống soái có dạ yến của thiên kim Lý gia, đệ có định tới không?"

"Họ cũng mời nhị ca sao?", hắn trố mắt hỏi, sau đó lập tức nhận ra sự thất thố của mình nên liền cười xòa, "Phải rồi, dĩ nhiên là họ phải mời nhị ca rồi, đệ thật ngu ngốc..."

Tư Phàm vỗ vai hắn một cái, lạnh nhạt bảo, "Đệ đi được thì đi, nhưng nhớ cẩn thận, đừng dại dột nói chuyện với mệnh quan triều đình ở buổi dạ yến đó."

Lời nhắc nhở của Tư Phàm, dĩ nhiên là Tư Điệp nghe hiểu.

Hắn nhìn bóng dáng Tư Phàm đi về phía Thần Long cung mà vừa khó chịu vừa bất lực, hắn bị Ung Nhị Vương tính kế vụ quyển sổ vạch tội mười sáu năm nhưng lại không thể nói cho Hoàng đế biết, hắn sợ Hoàng đế nghĩ hắn âm mưu hãm hại hai người anh trai để độc tôn vị trí hoàng tử.

Hàn Thái bị Tiểu Thất Tử giết chết, hắn cũng không thể làm gì để trả thù cho thuộc hạ của mình vì sợ Hoàng đế biết chuyện hắn phái Hàn Thái chặn đường thánh chỉ.

"Còn ai vô dụng hơn ngươi chứ, Minh Cao Hoan Tư Điệp?", hắn lắc đầu tự giễu.

------

"Lý Cảnh - Lý Tướng quân bị tộc Dĩ Án giết chết đã khiến bệ hạ tức giận lắm rồi. Tin tộc Chiến Thần vì giải cứu Thần Xung Thiết Mộc Ngân mà tấn công nát bấy hai cánh phòng thủ của Dĩ Án còn làm cho bệ hạ nỗi trận lôi đình khủng khiếp hơn, suýt nữa đánh vỡ cả chậu ngọc đốt trầm của Tiên Đế."

"Ôi chao, tộc Chiến Thần này tự tung tự tác như vậy đã đành, còn đưa tấu chương về kinh thành báo cáo tình trạng của Đồi Gai và Lý Tướng quân. Viết trong tấu chương là trả thù cho Lý Tướng quân, nhưng thực ra là giải cứu Thiết Mộc Ngân. Lòng dạ thật hiểm độc."

"Đúng là một bước đi khôn ngoan, nếu để cho người khác phát hiện rồi viết tấu chương về kinh thành trước thì mọi lời nói sau đó của tộc Chiến Thần sẽ trở thành vô nghĩa rồi..."

"Các người bớt nói về Lý Tướng quân đi, chúng ta đang ở phủ của Lý Thống soái, nếu để ông ấy nghe được chúng ta đang bàn tán về cái chết của người họ hàng xa của mình thì sẽ không hay đâu."

Cứ mỗi lần đi đến một khu vực khác nhau của phủ Lý Thống soái thì sẽ mỗi lần bắt gặp có một nhóm quan lại bàn tán về chuyện này, bảo Lý Thống soái không biết thì mới là lạ.

Tư Phàm đi một đường dài từ cổng đến tận trong chính điện, đem theo tận sáu cái rương chứa đầy quà tặng đến đặt ở chính điện. Sau đó, sáu cái rương này đã được quản gia của phủ Lý gia phái người đặt ở vị trí cao và dễ thấy nhất trong chính điện, đúng là một hành động nịnh bợ rất kín đáo.

Tư Điệp lại đến rất sớm, vì hắn sợ người ta đánh giá bản thân mình đang thất thế lại còn kiêu ngạo nên đã trở thành người đến Lý phủ sớm nhất, sau đó lại quẩn quanh nói chuyện với Lý Thống soái rất lâu, trong quảng thời gian đó, hắn có nhìn thấy Lý Hoài Yến mấy lần nhưng không có lần nào hắn đến bắt chuyện với cô ta.

Tư Phàm ngồi xuống bên cạnh Sùng Vương, cười hỏi, "Lão tam sao lại ngồi một mình? Coi chừng dạ yến còn chưa bắt đầu thì đệ đã say rồi đấy..."

Sùng Vương cười lạnh, "Nhị ca đi một đường từ ngoài vào đây thì chắc tai đã nghe và mắt đã thấy hết rồi phải không? Họ toàn nói chuyện chính sự, đệ làm sao dám chen vào?"

"Vậy thì lão tam đi đến tây viện thử xem, nơi đó là khu vực uống rượu của các thiên kim nên chủ đề nói chuyện nhẹ nhàng hơn, rượu cũng nhẹ hơn.", Tư Phàm cầm một hạt đậu phộng lên định bóc vỏ ra nhai thì đột nhiên nhớ đến hành động giấu đĩa đậu phộng của Mạc Thanh Trần. Nàng bật cười bỏ lại hạt đậu vào đĩa, cầm miếng dưa hấu lên gặm như chuột, ngả qua vai Sùng Vương mà nhỏ tiếng nói, "Hoàng tổ mẫu nhờ ta nói như thế với đệ đấy, đi đi."

Bàn tay cầm ly rượu của Sùng Vương khẽ siết chặt, nếu làm vậy thì mặt mũi của hắn để ở đâu nữa? Thân phận của hắn chỉ xứng đáng nói chuyện với đàn bà thôi sao?

Hắn tức điên quay sang nhìn lại Tư Phàm, bắt gặp ánh mắt tròn trĩnh ngây thơ của nàng đang nhìn mình thì khẽ hít sâu một hơi, dằn xuống cơn giận, hắn rít qua kẽ răng.

"Hoàng tổ mẫu nhờ nhị ca lúc nào?"

"Hoàng tổ mẫu nhờ ta lâu lắm rồi nhưng ta nghĩ không nên để cho đệ liều lĩnh tiếp cận con gái nhà người ta, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội nên bà đã nhờ vả ta lần nữa, ta thật sự không thể từ chối. Lão tam, nếu đệ không muốn chịu sự sắp đặt của phụ hoàng thì chi bằng tự mình chọn lấy một người phù hợp, lúc đó Hoàng tổ mẫu sẽ giúp đệ xin chỉ hôn, ta nói thêm một chút nữa là được."

"Nhị ca, đệ không muốn!! Huynh đừng có làm vậy, đừng có giúp Hoàng tổ mẫu bắt ép đệ!!", Sùng Vương trừng mắt nhắc nhở.

Tư Phàm cũng không việc gì phải sợ, với tình thế của Sùng Vương bây giờ thì hắn làm gì có tự tin tiếp cận con gái của các đại thần? Mà các đại thần đức cao vọng trọng cũng làm gì có ai chịu gả con gái cho một người có tương lai u tối như hắn? Các thiên kim cũng làm gì có ai thích một nam tử không có chút chí tiến thủ nào như hắn? Với cái mác bị Hoàng đế nghi kỵ của Sùng Vương bây giờ, chỉ có đầu óc bã đậu mới dám dính vào? Cùng lắm thì chỉ có các vị quan đang bị thất thế sau vụ của Chu Vương mới chịu giao thiệp với hắn mà thôi.

Hơn hết, dù Sùng Vương có mặt dày mơ cao thì Hoàng đế cũng sẽ không đồng ý.

"Lão tam, đệ nghĩ kỹ chưa? Dù đệ muốn sống an nhàn thì cũng phải thoát khỏi sự theo dõi tiêu cực từ phụ hoàng chứ?"

"Ý huynh là sao?", Sủng Vương gằn giọng.

Tư Phàm ung dung nói.

"Nếu ta là đệ, ta thà chọn một nữ tử đức độ về vương phủ làm thê tử, nàng xuất thân hèn kém một chút cũng được, về phủ không sủng ái nhưng chỉ cần không bạc đãi gì là được."

Sùng Vương lập tức cười khinh, "Nhị ca, đệ không giống huynh, chỉ biết lừa gạt tình cảm, lợi dụng người khác. Đệ tự biết chuyện quan trọng mà mình cần giải quyết hiện giờ là gì? Đệ không cần huynh chỉ dạy đâu!!"

Sùng Vương trưởng thành rất chậm, thái độ của hắn làm cho Tư Phàm không thể không dạy dỗ một phen. Nàng hướng người về phía hắn, hẹp mắt lại, lạnh lùng nói.

"Đệ biết vấn đề hiện tại của đệ là gì thật sao? Đệ thật sự hiểu sao? Đệ thật sự hiểu được chuyện mà đệ cần làm nhất vào lúc này chính là làm an lòng phụ hoàng sao?

Đệ hiểu được, Hoàng tổ mẫu càng giúp đệ thì phụ hoàng sẽ càng ghét đệ sao? Mấu chốt chính là ở chỗ này chứ không phải nằm ở cái mối hôn sự của đệ đâu, lão tam ạ. Đệ cưới ai, ai mà quan tâm chứ? Hiểu ý của bản vương không?"

Sùng Vương chết lặng trong lòng, từng lời Tư Phàm nói như gai nhọn ghim vào tim hắn, khóe môi của hắn đã không còn kéo lên được nụ cười vốn có, hàm răng nghiến chặt đầy tức giận đã trở nên thả lỏng, đáy lòng hắn tuyệt vọng, đáy mắt u ám rủ xuống. Hắn thất thần như một cái xác không hồn, chậm rãi nói như người bị câm vừa được chữa lành.

"Đa... tạ... nhị... ca..."

Ở tây viện của phủ Lý Thống soái là một vườn hoa lớn, khắp nơi đều là hương thơm của hoa cỏ, kèm theo là huân hương nồng nặc của nữ tử khiến Sùng Vương suýt nữa đã nhảy mũi tại chỗ.

Lý Hoài Yến tuy không có mối quan hệ lớn với các thiên kim khác, nhưng vì có gia phụ là Lý Y Quang nên tây viện cũng rất đông đúc các phu nhân và thiên kim chúc mừng. Nàng ta cũng không thèm để ý tới mấy lời giả nhân giả nghĩa ở dưới, cứ một mình tu rượu ừng ực, người ta mời cũng uống, không mời cũng uống.

Lát sau những người khác cũng chán thái độ của Lý Hoài Yến nên đều quay sang nói chuyện với nhau, để một mình nàng ta ngồi ăn uống một mình. Chỉ chờ có vậy, Lý Hoài Yến bảo hầu nữ của mình đến gần, nhỏ tiếng nói.

"Ngươi nói với cha của ta, ta đuổi hết bọn phụ nữ này về được không? Nhìn thật muốn chọi nồi lẩu vào mặt..."

Hầu nữ của nàng ta rụt hai vai nói, "Tiểu thư, Thống soái bảo người phải tiếp đãi cho bằng được những người này, nếu không... ngài ấy sẽ mắng người..."

"Cha mắng ta? Vì ta không thèm nói chuyện giả lả với mấy mụ đàn bà này sao?", Lý Hoài Yến trợn mắt, hùng hổ hỏi, "Thật vô lý hết sức, ta là con gái, việc gì phải còng lưng ra làm mấy chuyện vô bổ này?"

"Tiểu thư...", hầu nữ của Lý Hoài Yến một mặt sợ Lý Y Quang mắng, một mặt lại sợ nàng ta nổi cáu đánh mình nên cứ đứng bẽn lẽn một bên, được một lúc sau thì bỗng nhiên kêu lên, "Tiểu thư, người nhìn kìa, sao lại có nam tử đi vào đây?"

Lý Hoài Yến liếc qua bóng của Sùng Vương, lập tức nghiêng đầu nhíu mày, "Chẳng phải đó chính là Sùng Vương điện hạ hay sao? Chỗ của phụ nữ, hắn vào làm gì?"

"A, nô tỳ nhớ rồi, hôm nay tiểu thư có gặp Sùng Vương điện hạ vài lần, người không nhớ sao? E là hắn có ý tiếp cận người mà không dám chủ động thôi...", hầu nữ chợt nhớ ra điều quan trọng nên liền hạ giọng nhắc nhở Lý Hoài Yến, "Tiểu thư, Thống soái bảo người lưu ý tránh xa Sùng Vương điện hạ."

"Thật kỳ quặc, nam tử vào chỗ này làm gì?", Lý Hoài Yến nghĩ tới lời Lý Y Quang dặn dò thì thở dài, "Được rồi, cha của ta muốn ta tiếp đón khách khứa, bây giờ khách vào thì làm sao để hắn lang thang ở đó được? Ta tới nói chuyện với hắn một chút vậy."

Sùng Vương xuất hiện ở tây viện giống như thú lạ, các thiên kim vì được dặn dò từ trước nên đều chủ động tránh xa hắn. Nhìn cảnh này, trong lòng hắn chẳng biết nên vui hay nên buồn, bất đắc dĩ cũng liếc mắt nhìn qua vài người nhưng không ưng ý ai, cuối cùng chỉ có thể lầm lũi cúi đầu uống chén trà giải rượu.

"Sùng Vương điện hạ vạn an."

"À, Lý tiểu thư.", Sùng Vương có chút bất ngờ khi được Lý Hoài Yến đích thân tiếp đón, "Bản vương chỉ đi dạo vòng quanh rồi lạc vào đây.", chợt nhớ ra mục đích của dạ yến nên hắn bèn gật đầu chúc mừng, "Bản vương chúc Lý tiểu thư có một buổi sinh thần vui vẻ."

"Vui vẻ...", Lý Hoài Yến khẽ ngâm hai chữ này trên đầu môi, xong lập tức cười lạnh, "Ta đi từ trên chỗ ngồi tới chỗ của vương gia, không một ai chào hỏi, không một ai chúc mừng, yên tĩnh tới mức xuất hiện sau lưng ngài mà ngài còn không biết. Hai chữ "vui vẻ" này, liệu có phải là ngài đang chế giễu ta hay không?"

Sùng Vương ngẩn ra, hắn cười xòa, "Cũng đúng, có vài người, thân xác ở nơi phồn hoa nhưng lại chẳng lúc nào vui vẻ, đơn giản là vì lòng dạ của họ ở nơi khác."

Lý Hoài Yến chẳng hiểu hắn đang nói gì, tự nhiên tâm tình sụt giảm như vậy trong tiệc sinh thần của người ta thì bảo nàng phải đáp lại thế nào?

"Vậy... vương gia cứ tự nhiên, ta đi trước..."

"Ừm..."

Tỳ nữ đứng cạnh níu níu tay Lý Hoài Yến, nói nhỏ vào tai nàng ta, "Tiểu thư, người bảo là tiếp đón khách, mà sao đón tiếp gì kỳ vậy?"

Lý Hoài Yến nghiến răng nói, "Ngươi không thấy hả? Hắn đâu có muốn nói chuyện với ta? Không nói thì thôi, ta cũng chỉ mong như vậy. Loại người chỉ giỏi chặn họng người ta như hắn, ta không cần cố đón tiếp làm gì?"

Tỳ nữ cũng không dám khuyên ngăn, Lý Hoài Yến rất tàn bạo, ngày vui thì không sao, chứ một khi làm nàng ta bực mình thì nhẹ cũng ăn một cái tát, nặng thì khỏi nói, tàn phế.

Lúc này đã qua nửa bữa dạ yến, các chén chè nóng hổi cũng bắt đầu được dâng lên cho khách khứa tráng miệng, có một vài tỳ nữ đem chè sang chính điện lại hối hả đi về phía tây viện để phụ giúp những người khác. Lý Hoài Yến yên tĩnh đi giữa đám người đông đúc nên không một ai chú ý, các tỳ nữ này bưng bê vội vã không ngờ được lại có người chắn ngang đường đi, trực tiếp hất cả chén chè nóng vào mặt của Lý Hoài Yến.

"Tiểu thư!!"

"Cẩn thận!!"

Chén chè bị hất ra vỡ tan dưới mặt đất, nước chè nóng hổi bám đầy trên mu bàn tay của Sùng Vương khiến Lý Hoài Yến và các tỳ nữ xung quanh giật mình, lập tức quỳ xuống hô to.

"Sùng Vương điện hạ xin tha tội, Sùng Vương điện hạ xin tha tội!!"

Lý Hoài Yến vẫn chưa hoàn hồn, nàng ta trừng mắt nhìn ả tỳ nữ vừa gây tội, lập tức vung tay tát thẳng vào mặt ả một cái, mạnh đến mức mặt của tỳ nữ vừa trúng chiêu đã văng cả răng lẫn máu, gương mặt trắng hồng trong nháy mắt đã bê bết đến khó coi.

"Hỗn láo, ngươi dám làm vậy với vương gia!! Ta đánh chết nhà ngươi!!"

"Đủ rồi!!", Sùng Vương gằn giọng hô, "Tai nạn mà thôi, không cần phải ra tay mạnh vậy!!"

Lý Hoài Yến cúi người, ra vẻ cung kính nói, "Vương gia, ta tiếp đón không chu đáo, hay là ta đưa ngài vào trong bôi thuốc tránh bị sẹo, được không?"

"Ừ, phiền ngươi rồi Lý tiểu thư..."

Sùng Vương không chút để ý mà đi thẳng vào trong, Lý Hoài Yến hít sâu một hơi nhìn ả tỳ nữ dưới đất, khẽ nói, "Bắt nó đem nhốt lại, ta sẽ xử lý sau."

Vốn dĩ Lý Hoài Yến định để đại phu bôi thuốc cho Sùng Vương, nhưng hôm nay lại là tiệc sinh thần của nàng ta, mấy tỳ nữ trong phủ bàn tán không nên để thầy thuốc trong nhà, sợ điềm xấu nên đã đuổi hết vị đại phu hay chữa thương cho tiểu thư của mình đi. Kết quả là bây giờ đám tỳ nữ bên cạnh không ai biết dùng thuốc, Lý Hoài Yến lại nhớ Sùng Vương là ân nhân của mình nên đành tự mình bôi thuốc cho hắn.

Thông thường Lý Hoài Yến chỉ có mạnh tay mạnh chân, chỉ có đánh người chứ không có chăm sóc người nên lực đạo rất mạnh, vừa đem thuốc chọc vào chỗ bỏng của Sung Vương thì hắn lập tức dựng người lên, nhíu mày nói.

"Nhẹ thôi..."

"À...", Lý Hoài Yến thở

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net