CHƯƠNG 3: ĐIỀM BÁO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một năm trước, từng có một người đàn ông băng qua cánh rừng già để đến một ngôi làng xa xăm hẻo lánh ngự trên ngọn núi không tên, tại đó tồn tại một ngôi làng nhỏ với khoảng ba mươi người. Sự hiện diện của người khách đã xáo trộn một âm mưu tàn bạo, thay đổi hoàn toàn vận mệnh của ngôi làng, mang đến tia hy vọng để người dân thoát khỏi thảm họa gây ra bởi loài sinh vật truyền thuyết - Ma Sói. Đó là một câu chuyện đầy sử thi về lòng tin và hoài nghi, về sự tham lam và tin cậy, về cuộc đấu tranh sống còn trong trật tự của các "điều luật". 

"Tôi không nghĩ rằng họ nên tiếp tục thực hiện các 'điều luật' đó," James nói. 

Vy tựa đầu vào vai của James trong dáng vẻ mệt mỏi, lời nói của cô đã trở nên nhẹ như hơi thở yếu ớt: 

"Tại sao? Anh đã từng chiến thắng còn gì?" 

"Không thể nói vậy được, vẫn có thể có cách khác tốt hơn. Tôi hy vọng ông Sherir cũng nghĩ thế. Lần này chúng ta phải thật cẩn trọng trước khi để mọi việc trở nên mất kiểm soát và bị nô lệ bởi các 'điều luật cứng nhắc đó." 

James nhìn sang Vy đang nhắm hờ mắt lại, thấy vẻ mệt mỏi đó nên anh không chờ đợi lời đáp trả từ cô gái tội nghiệp nữa. 

"Nhưng dù gì cũng phải xem tình hình sao nữa. Tôi hy vọng sẽ có một bác sĩ tốt ở đó giúp cô. Yên tâm Vy ạ, còn có rất nhiều người bạn khác của tôi, họ đã từng cùng tôi trải qua các giây phút sinh tử. Lần này khác lần trước, tôi không còn cô đơn hay sợ hãi quá mức nữa. Thật xấu hổ khi nói rằng trong việc này tôi lại có phần mừng vì gặp lại những người bạn đó." 

Thật may mắn vì chút ánh sáng ít ỏi của một buổi hoàng hôn đủ để cho họ chứng kiến quang cảnh của một ngôi làng ở cách xa vài trăm mét, khi chiếc xe ở trên một ngọn đồi nhìn xuống dưới. Đó là một ngôi làng đẹp, với những khoảng phân chia có trật tự của từng đám nhà chụm lại với nhau. Có ba cánh đồng lớn nằm ở phía đông phủ đầy một màu vàng, nhiều con kênh chảy qua và rẽ theo nhiều hướng khác nhau. Chiếc cối xay gió ở cuối làng đung đưa nhẹ và đều, nếu không chú ý thì khó mà thấy được sự chuyển động của nó. Cây cầu đá hướng Tây bắt ngang con sông để dẫn ra một cánh rừng bên cạnh một bờ hồ rộng lớn. Ngôi làng dường như bắt đầu sáng lên khi rải rác ở mỗi nơi có vài đốm lửa lần lượt được thắp nên. Từ vị trí của chiếc xe thì cũng phải tinh tế lắm mới thấy được lác đác những chiếc bóng đen nhỏ nhắn của người dân đi lảng vảng dưới ánh sáng chập chờn. 

Chiếc xe từ từ lăn dốc xuống và tiến về những thân cây đã trở nên đen sậm đi dần. Họ còn phải đi qua một cánh rừng nhỏ nữa trước khi đến được ngôi làng. 

"Chúng ta đến hơi muộn," James nói." Cố lên Vy, cổng làng kia rồi."

Con chó Moon ngồi sau sủa lên một tiếng, nó cũng cố nhổm người về trước để nhìn thấy khu vực có ánh sáng đằng kia. Tại đó, một hàng rào được tạo nên từ cọc gỗ nhọn cao khoảng ba mét bao quanh khu vực, chừa một lối đi ở giữa, nơi mà có một bóng người vừa bước đến thắp nên ngọn đèn dầu trên vách tường. 

Chiếc xe dừng lại nhẹ nhàng, tiếng động cơ tắt ngóm. Cái bóng người vạm vỡ đằng trước nhìn theo và tiến tới gần, vì ngược sáng nên không thể thấy rõ mặt anh ta, chỉ biết đó là một người đàn ông ngang hông một vật gì đó cong cong. đeo James bước xuống xe, đóng cửa lại nhẹ nhàng. Ánh mắt của người to con kia đã rõ ràng khi hắn tiến đến gần James, và chắc chắn đó không phải là một cái nhìn thân thiện.

"Xin lỗi, ở đây chúng tôi không tiếp người lạ," hắn nói. 

James cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng cũng ớn lạnh khi nhìn thấy tên này đang mang một lưỡi liềm lớn với đầu tay cầm được buộc sợi dây xích quấn quanh hông. Anh nói: 

"Chào anh. Tôi là James, được mời đến bởi trưởng làng Sherir." 

Tên đối diện với cái đầu ngẩng lên tỏ vẻ khinh thường, trông hắn bặm trợn với đôi mắt tròn hung tợn. Khuôn mặt to vuông vức cho thấy dấu hiệu của sức mạnh, nhưng thuộc về một tên côn đồ - chứng tỏ trên vết sẹo chạy dài từ giữa má phải cắt ngang nửa môi. Hắn không có nhiều tóc cho lắm và tưởng như đầu trọc nếu không chú ý thấy một chỏm ở giữa. Cái dáng điệu ấy đang săm soi James từ trên xuống dưới, nhìn chiếc xe và cô gái đang ở bên trong cùng con chó, rồi lại quay nhìn người đứng trước mặt để nói một giọng cộc cằn: 

"Không có trưởng làng Sherir nào ở đây cả." 

"Tôi nghĩ là có một sự nhầm lẫn..." 

James ngưng lại khi thấy tên kia mở mắt to hơn như cảnh báo "liệu đừng có mà tranh cãi ở đây". Suy nghĩ một hồi, James lựa lời để đáp lại: 

"Được rồi, vậy thì... Tôi có một người bị thương," James chỉ về hướng Vy đang ngồi gục trên ghế xe. "Có thể một ai đó sơ cứu cho cô ấy trước khi mọi thứ trầm trọng hơn được không? Tôi có thể trả phí..." 

"Không. Chúng tôi không có bác sĩ ở đây." Tên kia cắt lời. "Tôi đã nói rồi, chúng tôi không tiếp người ngoài vào làng." 

"Đây là nhiệm vụ của anh à?" 

Tên vạm vỡ đưa tay ngang hông, James lùi về cẩn trọng. Hắn rút ra ngay một cây liềm to đùng, khó để nói nó dùng để gặt lúa như thường, loại này chắc hẳn dùng cho các cuộc săn thú hoặc giết mổ gì đó thì đúng hơn. Hắn gằn giọng căm thù:

"Thì sao? Ta là bảo vệ ở đây, và ta ra lệnh cho ngươi cùng với chiếc xe kia rời khỏi đây trong hai phút nữa trước khi..." 

"Đủ rồi đấy, Wilcock!" 

Một giọng khác xen vào, ồm ồm và trầm lắng như thuộc về một người trung niên. Từ phía bên phải của hàng rào bước ra từ bóng tối, là một người cao to không kém gì tên côn đồ này. Anh ta cất tiếng nói: 

"Không phải tôi , Doros, mới là người bảo vệ thật sự của ngôi làng này sao?" 

Vắt trên thân người của anh ta, một thanh kiếm to bọc trong vỏ bằng da. Hai cánh tay để lộ từ chiếc áo sát cánh chứng tỏ sức mạnh của nó qua những cơ bắp cuồn cuộn. Wilcock vừa thấy người này đến liền né sang một bên tỏ lúng túng.

"Đây không phải chuyện của anh, Doros!" hắn khó chịu. 

"Vậy sao?" Doros dùng một tay vén ngược mái tóc vàng hơi xoăn của mình, để lộ một khuôn mặt dài và râu lồm chổm, trên tay trái còn có vài chiếc khuyên nhỏ hình tròn. "Bất kỳ điều gì xảy ra vào ban đêm, và bất kỳ dấu hiệu tình nghi nào xâm phạm, thì đều là nhiệm vụ của người bảo vệ như tôi; chứ không thuộc về một kẻ giám ngục rảnh rỗi như anh."

Hai gã to con nhìn nhau thăm dò trông thật là căng thẳng. Vóc dáng một chín một mười gây nên cảm tưởng rằng nếu mà họ lao vào ăn thua nhau thì sẽ xảy ra một trận đánh hết sức dữ dằn. Đương nhiên là James không muốn tham dự vào điều đó chút nào, anh còn không chắc tên Doros kia là ai và muốn gì, nhưng ít ra hắn cũng là địch thủ của cái tên khó ưa kia. Người ta nói, kẻ thù của kẻ thù là bạn chẳng hạn.

Tên Wilcock thở mạnh một hơi, rồi cất lại chiếc liềm, liếc nhìn James như trút toàn bộ căm thù một lần cuối. Hắn quay đi vào bên trong rồi nói trong khi không thèm nhìn hai người kia:

"Tôi sẽ đi báo việc này với Lingston, các người chờ đấy."

"Cứ nói bất kỳ điều gì anh muốn," Doros đáp hững hờ.

Chờ tên côn đồ kia đi hẳn, rồi James mới bắt đầu tiến đến tiếp chuyện với người kia. Không ngờ rằng Doros lại chủ động:

"Tôi nghe được... Anh có quen với Sherir?"

"Vâng, là trưởng làng Sherir đã mời tôi đến đây, tôi có thư của ông ấy." James vội moi ra từ túi một lá thư, nhưng người kia không có hứng thú lắm. Rõ ràng là hắn cũng không thân thiện mấy, nhưng có vẻ hiểu chuyện hơn. Hắn không thèm đọc lá thư mà nói:

"Được rồi, anh có thể gặp Sherir để chứng minh điều đó. Đừng để tôi phát hiện có điều gì dối trá ở đây," Doros nhìn James một cách lạnh lùng.

"Tôi còn một tiếng rưỡi nữa cho đến giờ canh gác chính thức, nên anh có thể đi theo tôi đến nhà của ông ấy."

"Cảm ơn anh," James trả lời không thành tâm lắm.

"Và dẫn theo cô gái kia nữa, chúng tôi có bác sĩ."

James gật đầu đồng ý. Cả ba người cùng một con chó tiến vào ngôi làng, chiếc xe hơi tả tơi thì vẫn đậu ở bên ngoài bìa rừng.

Bầu trời đã tắt nắng và màn đêm bắt đầu buông xuống.

𓃢

James có thể làm một phép so sánh giữa hình ảnh của ngôi làng này và ngôi làng năm trước anh từng đến. Ở đây những căn nhà tranh to hơn và vững chắc hơn, mang đầy vết tích cổ xưa, cứ như nó đã từng trải qua một thời gian lâu dài mà không được tu sửa vậy, trông không khác gì những kiến trúc từ thời trung cổ. Con đường cũng rộng hơn so với ngôi làng trước đó, vì vậy mà khoảng cách giữa người dân với nhau càng thêm xa rời - có lẽ chính điều đó đã gây cho James một cảm giác lạnh lẽo.

Nếu không thấy bóng dáng của vài người qua những chiếc của sổ tầng trên thì cũng dám để nghĩ rằng đây là một nơi hoang vụ không tồn tại sự sống lắm. Thế nhưng những sự sống ấy có vẻ chẳng mấy thân thiện khi họ đột ngột lẻn đi nhanh chóng vì bị phát hiện, có người còn đóng sập cửa sổ lại. Còn cái người đang sải bước trước mặt họ không khác gì một kẻ vô tâm đang làm tròn nhiệm vụ bắt buộc, trong cái điệu bộ im lặng đầy cảnh giác của hắn.

Đột nhiên Doros dừng lại và chỉ về hướng một căn nhà phía trước:

"Căn nhà đó... Thế nhé, tôi xong rồi."

Sau câu nói cụt ngủn, Doros bỏ đi vào một góc cua trước khi James kịp nói lời cảm ơn. Trước mặt họ là một căn nhà hai tầng có hiên trồng hoa thường xuân. Có ánh sáng phát ra từ cửa chính mở hờ và hai cánh cửa sổ bên trên. Nó nằm ở một góc con đường, đối diện với một mảnh đất trống, còn xa hơn căn nhà nữa chỉ là một mảng tối đen đáng sợ. James nhìn Vy để kiểm tra tình trạng, rồi dìu cô đi từng bước đến nơi người kia đã chỉ.

"Cốc cốc"

Mặc dù cánh cửa không đóng nhưng James vẫn gõ một cách lịch sự để thông báo cho người bên trong biết. James hy vọng rằng người đó sẽ bước ra...

Một gương mặt nhăn nheo hơi bành xuất hiện sau tiếng cánh cửa mở ken két. Đúng là Sherir, vị trưởng làng đáng kính đã sống sót sau biến cố một năm trước.

"James? Và..." Sherir nhìn cô gái một vài giây. "Có vẻ tình trạng hơi tệ, mau vào đây!"

Đó là một căn nhà theo đúng phong cách hơi cổ của Sherir với những bức tranh sơn dầu, những thứ mô hình sưu tập làm bằng gỗ đặt trên chiếc lò sưởi tỏa sáng ấm áp. Có một mùi tựa như thuốc lá tỏa nhẹ xung quanh, xen lẫn với mùi hoa thường xuân.

Vy nằm trên chiếc giường phòng bên trong, với một vết băng bó tạm thời từ các dụng cụ sơ cứu của Sherir. Con chó Moon đang nằm cạnh Vy nhưng mắt nó vẫn dáo dát nhìn lên phía cửa sổ đóng kín. Căn phòng đằng trước thì diễn ra một cuộc trò chuyện giữa hai người bạn đã lâu không gặp, một cuộc trò chuyện không phải để hỏi thăm nhau, mà là trao đổi về tình hình nơi này. Họ đang ngồi trên hai chiếc ghế với một chiếc bàn gỗ ở giữa. Cửa trước đã được đóng lại.

"Gặp lại ông thật tốt quá Sherir, ông vẫn khỏe chứ?" James hỏi xã giao nhưng thành thật mà thừa nhận, thì trông ông lão kia có vẻ già đi khá nhiều so với thời gian một năm.

"Tôi vẫn ổn James ạ, còn cái làng này thì không."

Có vẻ như Sherir muốn cắt bớt những phần cá nhân để đi trực tiếp vào vấn đề. Ông nói:

"Chúng lại đến rồi... James, thực sự chúng đã... quay trở lại," Sherir lo lắng.

"Bình tĩnh đã Sherir, ông vẫn thường như thế mà? Chúng ta có thể kiểm soát."

"Đúng. Nhưng giờ quyền kiểm soát đang không phải của chúng ta..." James thắc mắc, nheo mày:

"Ý ông là sao, trưởng làng Sherir?"

"Không James, không... Ta không còn là trưởng làng ở đây nữa. Nó đã thuộc về một người khác rồi," Sherir cúi đầu tỏ vẻ bất lực.

"Sao cơ?" James hỏi. "Là ai?". 

Một cái tên được đưa ra nhỏ nhẹ trong miệng của Sherir: 

"Lingston... Hắn hiện đang là thị trưởng của ngôi làng này." 

"Làm sao có thể? Ông từng nói với tôi ngôi làng này là do ông dẫn dắt cơ mà? Chuyện gì đã xảy ra vậy, Sherir?" James cứ như muốn biết tất cả đầu đuôi một cách nhanh chóng nhất. 

Sheir cố lấy lại bình tĩnh bằng cách châm tẩu thuốc, tay của ông run nhẹ. Hít một hơi khói, ông nhả ra kèm với những câu nói yếu ớt: 

"Đương nhiên còn nhiều thứ mà ta sẽ kể cho cậu nghe, nhưng thời gian đang gấp gáp. Về Lingston, hắn ta đã chiếm vị trí của ta sau khi ta trở về từ ngôi làng khai hoang. Hắn đã..." 

James chờ đợi câu nói tiếp theo, Sherir nói: 

"Tái tạo lại... các điều luật." 

"Điên rồ!" James dường như không thể kiểm soát được khi thốt ra hai từ mà anh cho là mô tả đúng nhất về hành động của tên trưởng làng mới. 

"Đúng vậy James, đã quá muộn. Bản thân ta cũng không muốn điều đó lại xảy ra, nhưng cái tên Lingston này... Hắn đã nghe được các câu chuyện ta kể lại về 'điều luật' ngôi làng trước đó. Thật không may là hắn tỏ ra hứng thú một cách bất thường. Và cơ hội đã đến khi Philbert chết..." 

"Philbert?" James cố lấy lại sự tự chủ. 

"Anh ta bị giết dã man, nó khơi mào câu chuyện cũ. Ai cũng chắc chắn rằng anh ta bị sinh vật đó sát hại..., những dấu vết..." 

"Người dân đã thấy chúng?"

"Rất nhiều người thấy, ta cũng vậy. Họ sốc khi thấy Ma Sói thật sự tồn tại, họ đã sợ hãi , họ đã cầu cứu. Chỉ chờ có thể, Lingston đứng ra duy trì trật tự bằng cách tuyên bố những "điều luật" - một phiên bản của các điều luật cũ, nhưng được tái tạo theo cách có lợi cho hắn." 

James định mở lời nói thì từ cánh cửa có tiếng gõ vang lên. Sherir quay sang nhìn James, môi của ông hơi nhếch lên đằng sau bộ râu kẽm màu trắng dày đặc. 

"Tôi nghĩ..." James nói. "Có thể đó là bác sĩ. Tôi đã nhờ anh Doros gọi giùm." 

Cánh cửa được mở ra, một người mặc áo khoác dài, cầm trên tay chiếc va-li màu trắng bước vội vào và hơi cúi người. Ông nhìn Sherir, rồi nhìn sang James chằm chằm. 

"Tôi nghe nói ở đây có người bị thương?" người đàn ông nhỏ thó đáp. 

"Vâng, chào ông. Tôi là James, bạn của Sherir," James đưa bàn tay chạm nhẹ ngực, hơi cúi xuống để tự giới thiệu. "Người bị thương là bạn tôi, cô ấy đang nằm trên giường ở phòng trong." 

Người đàn ông bỏ nhanh chiếc mũ xuống, để lộ mái tóc bạc bù xù hơi hói chính giữa. Ông nghiêng người lịch sự: 

"Chào anh, tôi là Brucy , bác sĩ của làng này," Đôi mắt nhỏ của ông nhìn lên qua cặp kính hình vuông dày. "Ông Sherir, tôi có thể đi vào được chứ?" 

"Đương nhiên rồi ông bạn," Sherir đáp. "Nhanh lên , và nhớ làm cho chu đáo." 

Sau khi đợi ông bác sĩ gật gù đó bước vào phòng trong rồi James mới dám hỏi: 

"Liệu ông ấy có đáng tin không?"

"Brucy là một bác sĩ nhiệt tình." 

Sherir đáp nhanh, ông đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường gần bức tranh sơn dầu. Ông thì thầm: 

"Đã tám giờ, tôi hy vọng là không quá muộn..." 

James nheo mắt khó hiểu, Sherir bước đến kéo chiếc ghế tới gần lò sưởi rồi ngồi xuống nhìn đăm chiêu vào ngọn lửa nhỏ. Ông nói: 

"Hãy chờ thêm tí nữa, James ạ. Anh nghỉ ngơi đi, dù gì anh cũng đi một chặng đường dài rồi."

Nghe lời ông lão, James ngồi xuống chiếc ghế gần đó, nơi mà anh có thể nhìn thấy lưng của bóng người đang phảng phất ngọn lửa lay lay cả căn phòng. Trông Sherir cứ như đang chịu đựng cơn đau nào đó nằm ở trong đầu ông.

Nửa tiếng trôi qua, ông Brucy bước ra hấp tấp nói rằng mọi chuyện đã ổn, các vết thương đã được khâu lại và cô gái kia cần được nghỉ ngơi trong ít nhất nửa ngày. Họ đứng dậy nói lời cảm ơn, rồi tiễn ông bác sĩ ra về. James quay sang nói với Sherir: 

"Tôi cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi. Sherir, hãy kể cho tôi biết tình hình hiện tại của ngôi làng này..." 

"Chưa được, James , sẽ không kịp... Ít nhất là tối nay, chúng ta không có thời gian," Sherir lảng tránh mặt của James khi nói. 

"Đúng! Vì vậy mà chúng ta cần phải hành động sớm?" James vội vã. 

"Chúng sẽ hành động tối nay, chúng ta cần phải hành động trước. Tôi đồng ý, nhưng ..." 

Tiếng cánh cửa mở toang, một vị khách bước vào không lời xin phép. Người đàn ông cài chốt nhanh chóng rồi quay sang phô ra một khuôn mặt lo lắng, ông nói:

"Đã đến lúc rồi, nhanh lên thôi Sherir..., James?" 

" Antony! Rất vui khi gặp lại ông!" James bước đến gần vị mục sư.

Trong ký ức của anh thì Antony vẫn là một vị mục sư thật thà và có đức tin lớn lao. Mặc dù sự yếu đuối tinh thần khi đối mặt với các tình huống nguy hiểm, nhưng hành động của Antony thì luôn dũng cảm. Thân người mập mạp của Antony có hơi ốm đi so với năm trước. 

"James! Đi thôi!" Sherir thúc giục. 

"Đi đâu cơ? Bên ngoài rất nguy hiểm." 

Antony nhìn James với vẻ lưỡng lự: "Anh có đem chúng chứ?" 

"Ý ông là?..." 

"Các mảnh trăng..." 

James lấy ra một chiếc túi phát sáng nhẹ cho hai người kia thấy. Antony gật đầu mãn nguyện: 

"Tốt rồi, chúng ta sẽ lại thực hiện nghi thức một lần nữa!" 

"Nghi thức? Không lẽ nào... Ý ông là, tại đây, hiện tượng đó lại xảy ra sao?" James ngạc nhiên hết mức. 

"Tôi không thể nghi ngờ được James ạ, ánh trăng đã tròn như thế này trong ba đêm liên tiếp rồi! Nó xảy ra chính xác những điều mà chúng ta trải qua vào năm trước, vì vậy chúng ta cần phải lặp lại nghi thức." Antony nói. 

Sherir nói trong mệt mỏi: "Ít ra việc không quá tệ, chúng ta đã có vài người chết, nhưng tôi hy vọng rằng trong tối nay mọi thứ sẽ kết thúc..."

"Chúng ta có thể sao? Ý tôi là... ông chắc chứ Antony?" James nói. 

"Phải làm mới biết được. Đi theo tôi, cô ấy đang chờ tại đó!" Antony nghiêm túc. 

"Cô ấy?" James ấp úng. "Có phải..." 

"Hãy để những thắc mắc của cậu được trả lời vào sáng mai." Sherir đẩy nhẹ người James. "Còn bây giờ đã khá trễ rồi, nào, hai người bước ra ngoài và tôi sẽ chốt cửa lại." 

James cùng với Antony sau khi nhìn xung quanh kiểm tra động tĩnh thì bước ra căn nhà. Ông Sherir nhìn theo họ với vẻ khắc khổ, mong chờ một kết quả tốt đẹp để chấm dứt việc này. 

𓃣

Mặt trăng tròn dâng cao, bao bọc bởi một ánh sáng dịu nhẹ phát ra và tan biến dần trong màn đêm u tối. Ngôi làng yên lặng, vài ngọn đuốc được thắp lên ở một vài nơi, sự yên tĩnh lên đến mức cứ như nếu người ta đi bộ trên con đường vắng, thì chỉ việc thở thôi cũng sẽ chạm đến tai của ai đó. 

Nhưng Antony và James không đi trên đường, họ thông qua các lối tắt. 

Trong trí nhớ của James khó có thể phai nhòa, những hình ảnh mà anh luôn cố truyền tải điều đó cho Vy, về sinh vật Ma Sói - gương mặt quái quỷ của chúng, những vũ khí sắc nhọn chúng gắn trên người và cái điệu cười gian manh, sức mạnh và tốc độ phi thường. Chạm trán không ít lần nhưng chưa lần nào anh cảm thấy không lo sợ khi đối mặt với chúng. Và lần này cũng vậy, khi đang cùng với Antony đi trong bóng tối đến một nơi xa lạ, James hồi hộp trên từng nhịp thở mà nghĩ rằng liệu hình ảnh đó có trở lại và khơi nguồn nỗi sợ năm xưa hay không? Có thật sự chúng đã trở lại không? Anh nhìn xung quanh để tìm tòi bóng dáng ai đó.

Thực ra nỗi sợ của James chỉ là một hoang tưởng từ anh, bởi Antony tỏ ra khá rành rọt những con đường an toàn ở đây. Họ chỉ cố chen vào những con hẻm nhỏ hoặc những nơi có vách che tốt, thậm chí có khi cắt ngang qua một căn nhà vô chủ và thoát ra bằng cửa sổ. Những bước chân của vị mục sư trở nên chậm dần ở trước một căn nhà bốn vách không có mái, trông giống như nó có thể bị đổ sập bất kỳ lúc nào. Trước đó có một lối vào không cửa và một của sổ nhỏ bên cạnh bị gãy một nửa cánh. 

Antony dùng lại rồi nói: "Chúng ta đến nơi rồi." 

James gật đầu, họ cùng nhau bước vào cửa. Sàn nhà đầy rơm vương vãi, vách tường có một bức tranh xiêu vẹo và những đồ dùng trong đó đều đổ vỡ. Ở giữa trung tâm của căn nhà này, một cô gái trong trang phục màu tím đứng bên cạnh một công cụ thật kỳ quái. 

"Katty? James hỏi. 

"Là tôi, chào James... Chào mừng anh đến với quê hương của chúng tôi." Katty đáp lạnh lùng. 

Ở trước vị tiên tri kia, là một phiến đá có bề mặt tròn rộng như một chiếc bàn nhỏ, được nâng đỡ bằng một cây trụ có đế là ba thanh gỗ vững chắc, cao ngang hông cô gái. James tiến đến gần cùng với Antony. Anh nhìn xuống bề mặt đá có những hình vẽ lạ lùng ngoằn ngoèo như thứ chữ viết cổ xưa nào đó. 

James ngạc nhiên:

"Cái này là gì vậy? Tôi thấy nó khá quen..." 

"À, để tôi giải thích," Antony xen vào. "Đây là một công cụ dùng để thực hiện nghi thức ánh trăng. Rút kinh nghiệm từ lần trước tôi và Katty đã cùng nghiên cứu tạo ra thứ này, với nó chúng ta có thể thực hiện nghi thức một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC