Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khung cảnh quen thuộc lại một lần nữa diễn ra.

Cậu lúi húi trong bếp nấu ăn, trong khi Build ngồi ôm gối trên sofa ngoài phòng khách xem TV.

Bible chốc lát lại nhìn ra phòng khách, nơi bảo bối nhỏ của mình đang ngồi, cũng không biết là khi mình vừa rời mắt thì người kia cũng lén nhìn lại.

Anh muốn vào đó với cậu lắm rồi, nhưng chẳng hiểu sao vẫn cứ thấy ngại ngùng nên lại quyết định bó gối ngồi đây. Nhưng ngồi được một lúc lại không tự kiềm chế được mình, anh tiến vào trong bếp, từ đằng sau ôm lấy cậu, vùi đầu vào cổ Bible hít hà mùi rượu đầy quyến rũ.

- Sao em lại vào đây rồi? Không xem TV nữa à?

- Không muốn. Muốn ở cùng cậu. - Anh lí nhí trả lời.

Bible quay đầu lại, hôn lên má anh một cái thật kêu, cười cười:

- Đã nhớ tôi rồi sao, cục cưng?

Nghe thấy cậu gọi mình như thế, mặt anh đỏ lựng, buông cậu ra lùi về phía sau, còn định quay lưng chạy mất, nhưng chưa kịp chạy đã bị người kia kéo lại:

- Ngượng gì chứ. Chúng ta là người yêu mà, phải không?

Build cúi gằm mặt xuống, gật gật, rồi lại lắc lắc, không biết rốt cục là có ý gì. Điệu bộ của anh lúc này thật đáng yêu, khiến cậu thật sự muốn đè anh ra để thân mật, chỉ tiếc là tay cậu lúc này đầy dầu mỡ, và cũng không thể để bảo bối của cậu đói được.

Cậu giật mình nhớ ra mình vẫn đang nấu ăn, quay lại thì y như rằng hành tỏi đang phi trên bếp đã có chút khét.

Đúng là...

Từ hồi cậu biết nấu ăn đến giờ chưa bao giờ gây ra sự cố gì, nhưng hôm nay vì mải trêu chọc anh người yêu mà làm cháy đồ ăn mất rồi, may chỉ là hành với tỏi. Đổ chỗ đồ đã hỏng đi, cậu lại tiếp tục với công cuộc nấu ăn của mình.

Tự dưng nay tay chân cậu luống cuống hẳn, món ăn vốn đơn giản nhưng giờ loay hoay mãi mới xong, bê hai đĩa thức ăn ra bàn đã là một lúc sau.

Nhìn đĩa đồ ăn trước mặt, lúc này Build mới nhận ra mình đã đói. Nếm thử một miếng, mùi vị quen thuộc trong trí nhớ kích thích vị giác của anh, khiến anh bất giác ăn nhiều hơn.

Anh còn phát hiện ra cậu đã làm cay hơn một chút so với lần trước để hợp khẩu vị anh hơn, dù chỉ là một chút thôi vì anh hiện giờ không nên ăn gì cay quá.

Người kia trước đây không có ăn được đồ cay, mà giờ đã dần làm quen để cùng anh thưởng thức được những món ăn mà anh thích.

Trong lòng anh bỗng cảm thấy có gì đó thật ấm áp, còn thấy vui vui.

Chẳng mấy chốc cả hai đã ăn xong phần ăn của mình. Build định đứng lên dọn nhưng đã bị Bible giành mất, cậu chẳng để anh phải làm gì cả.

Anh đứng lặng bên cạnh cậu, bất giác ngẩn người vì cảm giác khác lạ trong lòng.

Hai người thế này... có được coi là gia đình không?

Anh chưa bao giờ cảm thấy mình được yêu thương và chiều chuộng đến như vậy, kể cả lúc còn bé xíu.

Mẹ quả thật rất thương anh, nhưng bà ấy cũng đã bỏ anh đi mà tìm sự giải thoát.

Còn bố... anh đã sớm coi ông ta như người xa lạ.

Chưa từng có ai bước được vào thế giới của anh, chưa có ai chạm được đến trái tim đầy vết sẹo của anh, cho đến khi anh gặp được cậu.

Vốn chẳng tin vào tình yêu, nhưng Bible đã khiến anh tự hỏi... Lần này... liệu có khác?

Anh hôm qua đã quyết định sẽ thử tin cậu, cho cậu cũng như cho anh một cơ hội, nhưng bây giờ đột nhiên lại tự hỏi mình làm vậy có đúng không.

Cậu không làm gì sai cả, chỉ là anh nghĩ cái cảm giác đã có được mà mất đi, chắc hẳn còn khó chịu hơn việc chưa từng chạm tay tới.

Một nỗi sợ vô hình dần choán hết tâm trí anh, đến khi anh nhận ra thì khóe mắt đã ầng ậng nước.

Anh cũng không hiểu sao hôm nay mình lại nhạy cảm như vậy trong khi mọi thứ đang diễn ra hết sức bình thường. Chẳng lẽ một Omega trong kì phát tình có thể trở nên yếu đuối như vậy sao?

Bible rửa bát xong quay lại nhìn anh, mới giật mình phát hiện bảo bối của mình vậy mà lại sắp khóc rồi. Cậu vội lau sạch bàn tay ướt nước của mình, ôm lấy anh:

- Build, em sao vậy, đừng khóc, có chuyện gì không vui có thể nói với tôi. Xin em, đừng khóc.

"Tôi rất thích nụ cười của em, nó còn chói chang hơn cả ánh mặt trời."

"Sau này, tôi mong mỗi ngày đều có thể thấy em mỉm cười."

Câu nói của cậu lúc sáng lại hiện lên trong tâm trí anh, kéo anh dứt mình ra khỏi dòng suy nghĩ.

Đúng rồi, Bible không thích anh khóc.

Anh phải tự kiềm chế cảm xúc của mình lại, không được như thế nữa, sẽ khiến cậu không vui.

Đến lúc này thì người luống cuống lại chuyển thành Build, anh lấy tay quệt hết những giọt nước mắt mà nãy đang trực chào, lắc lắc đầu nói với cậu:

- Không, tôi không khóc. Bible... xin lỗi... tôi sẽ không khóc.

- Sao em lại xin lỗi tôi? Có chuyện gì cứ nói với tôi, đừng xin lỗi tôi vì bất cứ điều gì cả. Tôi muốn nhìn em vui vẻ, muốn lắng nghe em, chỉ vậy thôi.

Build ôm chầm lấy cậu. Bible dịu dàng xoa xoa phía sau gáy anh như xoa một chú mèo nhỏ, cũng ôm lấy anh. Rồi đột nhiên cậu nhấc bổng anh lên, để chân anh bám vào hai bên hông, cứ thế bế anh ra sofa, rồi lại nhẹ nhàng đặt anh ngồi lên đùi mình.

Cậu nhìn anh, còn anh lại cúi gằm mặt không dám nhìn thẳng vào cậu.

- Bây giờ chưa muốn nói cũng không sao, tôi sẽ đợi lúc nào em sẵn sàng. Nhớ là lúc nào tôi cũng luôn bên cạnh em, lắng nghe em, được không? Tôi sẽ bảo vệ em, không để bất cứ ai làm tổn thương em, nhé?

- Ừm. - Anh lí nhí đáp lại, rồi lại vùi mình vào hõm vai cậu, hít hà.

Các Alpha đều có thể dùng tin tức tố để xoa dịu bạn tình của mình, Bible cũng vậy. Tin tức tố mùi rượu lúc này tỏa ra thật mạnh mẽ, bao vây lấy anh, nhưng lại không hề cay nồng mà dịu dàng vỗ về để Build có thể bình ổn lại cảm xúc.

Anh cũng rất phối hợp mà tự điều chỉnh lại xúc cảm, rồi lại cố gắng làm tin tức tố tỏa ra của mình càng thêm ngọt ngào để đáp lại.

Hơi men từ mùi rượu như làm anh như có chút say, chủ động hôn lên môi cậu. Anh chầm chậm ngậm lấy môi dưới của cậu, khẽ mút mát.

Nụ hôn đầy tình tứ nhưng lại không vương chút nhục dục, đơn thuần chỉ như anh đáp lại sự dỗ dành từ cậu.

Ban đầu còn bị động, nhưng ngay sau đó Bible đã giành lại thế chủ động từ anh, cậu để tay sau gáy anh kéo người kia lại gần mình hơn. Cậu đưa lưỡi cuốn lấy chiếc lưỡi hồng nhỏ xinh của anh, rồi lại luồn lách khắp khoang miệng người đối diện, khám phá tất cả các ngóc ngách.

Nụ hôn ngày một sâu hơn, cho đến khi Build cảm giác mình không thở được nữa, hơi đẩy cậu ra, thì bấy giờ Bible mới chịu buông tha cho đôi môi sưng đỏ của anh.

Tin tức tố của hai người đã có chút hỗn loạn.

Omega phát tình cơ thể sẽ yếu ớt hơn bình thường, rất dễ mệt mỏi, mà đêm qua hai người hết lăn lộn rồi Build lại gặp ác mộng, nên nằm trong lòng cậu được một lát hai mắt đã díp lại.

Cũng nhận ra điều ấy, cậu bế bổng anh lên, tiến vào phòng ngủ, đặt anh lên giường để hai người có thể cùng nhau nghỉ trưa một lát.

Anh cũng thuận theo mà ôm lấy cậu, gối đầu lên cánh tay rắn chắc của người kia, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Bible im lặng nhìn anh, anh đã ngủ rồi nhưng hai hàng lông mày vẫn hơi nhíu lại, tố cáo chủ nhân của nó đang có một giấc ngủ không thật sự ngon.

Cậu đưa tay lên chạm vào lông mày anh, khẽ day nó để không còn nhíu lại, nhìn khuôn mặt anh bấy giờ dường như mới có thể an yên được một chút.

Cậu biết, anh vẫn còn nhiều điều vẫn giữ trong lòng, chưa nói với ai kể cả cậu, thế nhưng bây giờ cậu đã bước được một chân vào thế giới của anh, thì cũng tự tin rằng sẽ hoàn toàn bước vào được.

Sẽ có lúc anh sẵn sàng chia sẻ mọi thứ với cậu.

Hai người còn trẻ, còn rất nhiều thời gian vun đắp tình cảm, nên cậu không cần phải vội, cứ từ từ mà tiến thôi.

Suy nghĩ một hồi thì cậu cũng bắt đầu thấy hai mắt trĩu xuống, liền dẹp tất cả sang một bên, ôm lấy anh rồi cùng tiến vào giấc ngủ.

Cả hai không ngủ quá lâu, chỉ hơn một tiếng đồng hồ sau thì đều đã tỉnh.

Suốt buổi chiều hai người cũng không làm gì nhiều, chỉ đơn giản là cùng nhau xem một bộ phim hài đã cũ trên TV. Nó không quá hay, thế nhưng với anh và cậu thì chỉ cần như thế cũng đủ rồi.

Cái hai người tận hưởng vốn chẳng phải là bộ phim, mà là cảm giác yên bình ấm áp khi có người yêu bên cạnh.

Buổi tối, cả hai gọi tôm hùm đất sốt cay về ăn. Tôm có nhiều dinh dưỡng, khá thích hợp với Omega đang trong kì phát tình.

Bible cũng cẩn thận note lại với quán ăn rằng không làm quá cay hay dầu mỡ, sẽ phù hợp với thể trạng anh bây giờ hơn.

Vốn dĩ cậu cũng có thể tự làm cho anh ăn, nhưng biết sao được, cậu còn mải ôm Build mất rồi.

Để lúc khác lại nấu cho anh ăn vậy.

Đồ ăn đã được ship tới. Bible ra nhận, sau khi bày tất cả lên bàn thì anh cũng đã ngồi vào bàn ăn.

Cậu ngắt đầu tôm, lột vỏ, rồi rút chỉ lưng một cách thuần thục, thổi một cái rồi nhanh chóng đút nõn tôm thấm đầy nước sốt thơm lừng cho anh.

Build thỏa mãn mà nhai nhai nuốt nuốt, rồi lại há miệng đợi sẵn người kia bóc vỏ tôm tiếp và đút cho mình.

Cậu cũng vui vẻ thuận theo anh, một người chăm chỉ bóc, một người chăm chỉ ăn, chỗ tôm nhanh chóng vơi đi gần nửa.

Đến lúc bụng ngang ngang, anh mới nhận ra mình ăn ngon quá nên cứ mải ăn trong khi nãy giờ Bible còn chưa ăn được một con tôm nào.

Anh từ chối miếng tôm được đưa đến, rồi định sờ tay vào bóc tôm đút cho cậu như cách cậu vừa làm, nhưng bị ngăn lại:

- Em đừng động tay vào, nước sốt dính lắm, để mình tôi làm là được rồi.

Trước thái độ kiên quyết của cậu, anh đành để cậu tiếp tục bóc.

Bấy giờ Bible mới bắt đầu ăn. Cả hai cứ tôi một con anh một con, đến khi bụng Build đã căng tròn vì no thì cậu ăn nốt số tôm còn lại. Chẳng mấy chốc hai người đã chén sạch đĩa tôm trước mặt.

Ăn xong, trong lúc cậu (lại) dọn bãi chiến trường vỏ tôm, anh vào tắm trước. Đến khi dọn xong tất cả, Bible vào phòng lấy quần áo, vốn là định sang phòng tắm dành cho khách tắm, nhưng bước chân lại chậm lại khi bắt đầu ngửi thấy tin tức tố mùi bơ càng lúc càng ngọt nồng.

Nhìn vào cánh cửa phòng tắm đang đóng cùng tiếng nước vẫn đang phát ra, Bible đổi hướng tiến đến gõ cửa.

Cậu biết, đến lúc, anh lại phát tình rồi...

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net