Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy là hai người đã chính thức dọn về sống chung được một tháng. Mọi thứ vẫn diễn ra hết sức bình thường, cả hai cũng ngọt ngào không khác gì các cặp đôi mới yêu đương khác. Thứ có vẻ có vấn đề duy nhất ở đây là sức khỏe của Build.

Gần đây anh rất dễ mệt mỏi, còn ham ngủ, có ngủ thế nào cũng không đủ, lại có chút dính người, lúc ngủ say cũng ôm cứng lấy Bible không buông, còn lúc thức thì lúc nào cũng muốn bám lấy cậu.

Build cũng rất hay vùi đầu vào hõm cổ cậu - nơi tỏa ra nhiều tin tức tố nhất - mà hít hà mùi rượu đầy quyến rũ ấy, thậm chí có lúc cậu ra khỏi nhà, về còn phát hiện được anh đang ôm áo mình mà ngủ ngon lành.

Nếu thế thì cũng chưa có gì đáng nói, nhưng mà hình như dạ dày anh đang không được ổn lắm.

Anh ăn gì vào cũng đều nôn, và còn không cảm thấy ngon miệng. Kể cả hải sản - thứ đồ ăn yêu thích của anh, thì bây giờ chỉ cần ngửi thấy mùi thôi là Build đã thấy buồn nôn rồi, không hề thấy thơm đâu nữa mà chỉ toàn thấy tanh.

Trước đây cũng có một đợt anh bị đau dạ dày nghiêm trọng, cũng hay buồn nôn, không ăn được gì, nên bây giờ anh cũng chỉ nghĩ bệnh dạ dày của mình lại tái phát.

Bible rất lo lắng khi thấy người yêu mình gầy đi một vòng, mỗi lần anh nôn là đều vô cùng đau lòng, chẳng hạn như là lúc này đây.

Build đang ôm lấy bồn vệ sinh mà nôn thốc nôn tháo.

Dạo này khẩu vị anh không tốt nên cậu rất chăm chút đến việc ăn của anh, như hôm nay đã tốn công đi đi về về cả tiếng đồng hồ chỉ để mua giúp anh cà ri và thịt lợn ngọt ở quán mà trước đây anh thích ăn.

Thế nhưng đến lúc cậu mua về, vừa nhìn thấy hai hộp đồ ăn đầy dầu mỡ, anh đã chẳng muốn ăn nữa rồi.

Không muốn để Bible thất vọng, anh vẫn cố tỏ ra vui vẻ và ngồi xuống dùng bữa cùng cậu, nhưng vừa ăn được hai miếng, Build đã thật sự không chịu nổi nữa mà chạy vào nôn hết ra.

Buổi sáng anh đã nôn một lần, vừa rồi cũng chẳng ăn được mấy, nên trong bụng cũng chẳng còn gì để mà nôn, thậm chí lúc này đã nôn ra dịch mật đắng ngắt.

Bible xoa xoa lưng anh, rồi đưa cốc nước giúp anh súc miệng.

Build nôn nhiều đã mệt đến thở không ra hơi, ruột gan như lộn hết cả lên, người không còn chút sức nào, phải để cậu vừa ôm vừa đỡ ra ngoài.

Để anh tựa vào lòng mình, cậu thủ thỉ dỗ dành:

- Để tôi đưa em đi bệnh viện khám, được không? Đã mấy ngày em không ăn được gì rồi.

Thực ra không phải bây giờ Bible mới nghĩ đến chuyện dẫn anh đi khám. Cậu đã đề nghị với anh từ một tuần trước, thế nhưng Build lại sợ nội soi, cũng ghét uống thuốc, nên không chịu đi.

Anh chỉ lên trên mạng tra rồi uống trà gừng hay nghệ với mật ong, và sau đó vẫn không đỡ đi chút nào, thậm chí càng ngày càng nôn nhiều hơn.

Đến lúc này thì cậu cũng không định nghe anh nữa, dỗ thì vẫn phải dỗ, nếu anh tình nguyện thì tốt, còn nếu anh không chịu thì cậu cũng sẽ làm mọi cách lôi anh đến bệnh viện khám.

Build bấy giờ cũng đã tự ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, nó không thể được giải quyết chỉ bằng mấy bài thuốc dân gian mà anh thấy được trên mạng.

Mặc dù mỗi lúc nhớ đến cảm giác có ống soi tiến vào cổ họng mình rồi còn đi thẳng xuống dạ dày, anh đều thấy nổi hết cả da gà, thế nhưng, anh không thể bỏ bê sức khỏe của mình, cũng không thể để Bible lo lắng thêm được nữa, nên chỉ còn cách gật đầu đồng ý.

Cậu vốn muốn đưa anh đi luôn, thế nhưng anh vẫn ương bướng nói phải chuẩn bị tinh thần đã. Hai người mãi mới thống nhất được sáng hôm sau sẽ đi bệnh viện khám.

Chiều hôm ấy, khi cả hai đang nằm ôm nhau trên giường sau giấc ngủ trưa, thì điện thoại Bible chợt đổ chuông. Cậu một tay vẫn ôm Build vào lòng, một tay với ra chiếc tủ bên cạnh lấy điện thoại, ấn nút nghe:

- Bible, tối nay rảnh không? Tao Tan đây.

- Có chuyện gì à?

- Sao mày lại nói với tao bằng giọng ấy, chả lẽ không có chuyện tao không được gọi cho mày à?

- Thì sự thật là không có chuyện mày có bao giờ gọi cho tao đâu. Nói mau, vụ gì đấy?

- Bubble mới về nước, nhóm mình cũng lâu rồi không gặp, tối nay đi uống đi. 8h ở quán cũ nhé.

Bible nhìn sang anh, không ngần ngại từ chối:

- Không được, vợ tao đang ốm, tao không thể bỏ em ấy ở nhà một mình được.

- Mày bình thường thân với Bubble lắm cơ mà, mãi nó mới về...

Build kéo tay cậu, thủ thỉ:

- Cậu cứ đi đi, tôi không sao cả mà.

- Không được. Để em một mình tôi không yên tâm.

- Lớn bằng này rồi, có gì mà không yên tâm. Chỉ là dạ dày tôi có chút vấn đề mà thôi. Bạn bè lâu không gặp, cứ đi đi mà.

Trước tên bạn rắc rối đang không ngừng lảm nhảm và anh vợ nhỏ cũng đang không ngừng thuyết phục, Bible cuối cùng cũng đồng ý, nhưng cũng nói với bạn mình:

- Tao không đi quẩy xuyên đêm với bọn mày được đâu. Trước nửa đêm tao phải về với vợ tao.

Cuộc hẹn cứ như thế được quyết định.

Trước khi đi, Bible đã nấu cháo cho anh, rồi ngồi trông anh ăn cho bằng hết. Build vốn không thích ăn cháo, nhưng cậu nghĩ là nó sẽ dễ tiêu hơn các thứ đồ ăn khác, nên mới làm cho anh, cũng thật may tối nay anh đã ăn mà không bị nôn.

Cậu cũng yên tâm hơn được một chút, chỉ một chút thôi, chứ thật sự vẫn còn rất lo, cứ chần chừ mãi không chịu ra khỏi nhà. Đến lúc anh phải vừa kéo vừa lôi vừa đẩy Bible đi, còn liên tục khẳng định mình hoàn toàn không có việc gì, cậu mới chầm chậm bước ra thang máy xuống lấy xe.

Ngay lúc cánh cửa được đóng lại, Build đã thật sự không chịu nổi nữa mà bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh, nôn sạch sành sanh những gì mình vừa ăn được ra.

Bụng dạ anh đã cuồn cuộn lên khó chịu ngay từ khi ăn thìa cháo đầu tiên, thế nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn lại, còn cố gắng ăn hết bát cháo kia, vì đơn giản, anh không muốn trở thành phiền phức cho Bible.

Anh đã nghe bạn cậu nói rất lâu rồi họ không gặp nhau, còn có ai đó mới về nước, khó khăn lắm mới có cơ hội tụ họp như vậy, nên không thể để cậu vì mình mà hủy cuộc hẹn hôm nay được.

Thế nhưng sau khi nôn xong, anh vẫn theo thói quen giơ tay về sau cầm lấy cốc nước cậu đưa như những ngày gần đây, rồi một tí mới nhớ ra, à hôm nay mình phải tự túc rồi.

Build cố chịu cảm giác đắng ngắt trong miệng, dùng đôi chân bủn rủn đứng lên lấy nước súc miệng. Xong xuôi, anh lết cơ thể mệt mỏi ra, nằm phịch xuống giường.

Nôn đã mệt, mà anh còn nôn nhiều lần nhiều ngày như thế, nên giờ càng mệt. Bụng dạ dù đã nôn bằng hết nhưng vẫn cứ âm ỉ khó chịu.

Anh xoa xoa bụng, muốn quên đi nó mà lấy điện thoại ra nghịch. Vậy mà cái dạ dày đáng ghét vẫn không để yên cho anh, cứ có cảm giác cuồn cuộn và dịch đắng lại bắt đầu trào lên.

Anh liền với tay lấy hộp kẹo bạc hà ở đầu giường, bỏ một viên vào miệng - Bible đã mua nó để anh ngậm cho bớt cảm giác buồn nôn lại, và anh cũng ngậm sắp hết cả hộp rồi, chắc mai phải mua tiếp.

Chán nản vứt điện thoại sang một bên, Build vùi mình vào chăn, tham lam hít lấy mùi rượu cay cay nhưng ấm áp còn vương lại trên đó, cố gắng ngủ để bớt khó chịu. Cũng thật may, mặc dù cứ trằn trọc mãi, nhưng vì quá mệt, nên từ từ anh cũng đi vào giấc ngủ.

Build bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Là Bible gọi. Anh nhanh chóng bắt máy, nhưng đáp lại anh là một giọng nói xa lạ:

- Xin lỗi, anh có phải người yêu Bible không ạ? Tôi là bạn của cậu ấy. Bible say lắm rồi, chúng tôi cũng không ai lái xe được, anh có thể tới đón cậu ấy được không? Địa chỉ là XXX...

- Được, tôi đến ngay.

Build nhìn đồng hồ, bây giờ là 11h. Anh bật dậy khỏi giường định thay đồ, nhưng có lẽ do tốc độ quá nhanh khiến anh đột nhiên bị choáng váng.

Hình ảnh trước mắt anh lúc này cứ mờ mờ ảo ảo, thậm chí còn cảm giác đầu ẩn ẩn đau.

Ngồi một tí cho bớt choáng, anh vội vàng thay đồ mặc nhà ra, cầm lấy áo khoác đi đón cậu.

Chìa khóa xe đã cầm lên rồi nhưng lại được bỏ xuống.

Đầu anh vẫn đau và một cơn chóng mặt khác lại tiếp tục ập tới, nên chắc không lái xe được, chỉ còn cách bắt taxi tới quán bar.

Anh gần như bắt xe trong vô thức, thậm chí ngồi lên rồi mà vẫn vô cùng khó chịu, chỉ còn cách ôm chặt lấy đầu mình cố gắng giữ tỉnh táo, còn chẳng nghe thấy tiếng hỏi han của bác tài xế.

Chỉ là Build không biết, cuộc gọi vừa nãy chỉ là đám bạn Bible nhân lúc cậu đi vệ sinh mà cầm điện thoại cậu gọi tới, với mục đích là muốn gặp mặt người yêu Bible, chứ thật ra cậu chưa hề say.

Đến nơi, Build bước vào quán bar, bị tiếng ồn trong đó làm cho càng không khỏe, thậm chí bước đi còn hơi loạng choạng, cả người đều run run. Mùi rượu ở đây thật gay mũi, không có dịu dàng ấm áp như mùi hương trên cơ thể Bible.

Cố chịu đựng cơ thể đang không hề ổn của mình, anh tìm đường tới căn phòng mà cậu đang ở, gõ cửa mấy lần nhưng không thấy ai trả lời. Đợi một lát vẫn không thấy gì, anh đành tự động mở nó ra mà bước vào.

Thế nhưng, cảnh tượng trước mặt làm mắt anh không còn mờ nữa, càng nhìn rõ, lại càng đau lòng.

Bible đang ôm lấy một cô gái, nhẹ nhàng xoa tóc cô ấy, thủ thỉ nói gì đó, còn mỉm cười thật dịu dàng.

Dịu dàng như cái cách mà cậu vẫn nhìn anh.

Dịu dàng mà anh cứ tưởng mình là duy nhất.

Anh cứ đứng sững ở đó, nhìn trân trân vào cậu, thế nhưng, cậu vẫn không hề hay biết mà tiếp tục hành động thân mật với người kia.

Build không biết khuôn mặt mình lúc này đã phủ kín nước mắt.

Anh hối hận vì mình đã có mặt ở đây, càng hận vì sao lúc này mình lại tỉnh táo. Thà cứ mơ mơ màng màng như ban nãy, không thấy gì hết, có phải tốt hơn không?

Anh cảm thấy đầu mình càng lúc càng đau, trái tim cũng đau, cơ thể cũng đứng không vững nữa, nhưng đầu óc lại càng lúc càng thanh tỉnh.

Build tiếp tục đứng nhìn, không biết đã qua bao lâu, thì một người trong đám bạn cậu phát hiện ra sự tồn tại của anh - một sự thừa thãi không nên xuất hiện ở đây lúc này. Cậu ta lên tiếng thu hút sự chú ý của tất cả, và Bible, lúc bấy giờ mới nhìn về phía anh.

Anh thấy cậu vội vàng đẩy người con gái trong lòng ra, anh thấy cậu gọi mình, bước về phía mình, nhìn thấy ánh mắt hoảng hốt cùng lo lắng của cậu, rồi cuối cùng, không thấy gì nữa.

Bible lao đến đỡ lấy cơ thể đang đổ xuống của anh, vừa lay anh vừa không ngừng gọi tên anh.

Thế nhưng, lúc này Build chẳng còn nghe được gì nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net