Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cáng cứu thương đẩy Build vào phòng cấp cứu cũng mang luôn trái tim của Bible vào trong đó.

Cậu ngồi lặng bên ngoài, thẫn thờ nhìn cánh cửa đã đóng lại trước mặt. Cậu không thể quên được viễn cảnh vừa xảy ra: Build ngã xuống, bất động, và gương mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt của anh phủ đầy nước mắt.

Tâm trí cậu lúc này chỉ toàn là hoảng sợ, lo lắng và hối hận.

Đáng lẽ ra cậu không nên để anh ở nhà một mình.

Liệu anh có xảy ra chuyện gì không?

Nếu thật sự có gì bất trắc xảy ra với anh, chắc chắn có chết cậu cũng không tha thứ cho bản thân mình.

Bên cạnh Bible lúc này là đám bạn của cậu. Mấy tên con trai lúc này cũng đều đang rất hoảng sợ, người duy nhất giữ được bình tĩnh lúc này là Bubble. Cô nhìn Bible, rồi lại nhìn đám người kia bằng ánh mắt lạnh lẽo. Bubble tiến đến, túm lấy cổ áo Tan:

- Vì sao Build lại đến đó?

- Tao... tao không biết...

- Nói! Hay để tự tao tìm ra? Bible, đưa em điện thoại.

Bible cũng không nghĩ được gì nhiều, rút điện thoại ra, mở khóa rồi đưa cô. Bubble mở lịch sử cuộc gọi, hỏi lại cậu:

- Lúc 11h anh có gọi cho Build không?

- Không... không hề. - Đến lúc này thì cậu cũng không thể không nhận ra có sự bất thường. Phải rồi, anh không hề biết quán bar và phòng nơi cậu ngồi, hiển nhiên, cũng không thể tự dưng có mặt ở đó.

Bàn tay đang túm cổ Tan dần siết lại. Gã lúc này bắt đầu thấy sợ, biết mình gây chuyện lớn rồi, mới thú nhận:

- Bubble... thật ra lúc mày ra ngoài nghe điện thoại và Bible đi vệ sinh, tao... bọn tao có lấy điện thoại Bible gọi cho anh ta... lừa anh ta đến... bọn tao chỉ muốn nhìn xem người yêu Bible trông như thế nào... không cố tình... tao xin lỗi... tao cũng không biết anh ta lại xảy ra chuyện...

Bible không còn giữ được bình tĩnh nữa. Cậu bật dậy, giằng lấy Tan từ tay Bubble, không nhân nhượng mà cho gã một đấm thật mạnh. Tan ngã nhào xuống, luôn miệng xin lỗi, nhưng Bible lúc này sao còn để những lời kia vào mắt, liên tục đấm vào mặt Tan.

Bubble và đám bạn còn lại phải rất vất vả mới kéo được cậu ra. Cô vỗ vỗ lên mặt Bible, cố làm hắn tỉnh táo lại:

- Bình tĩnh, Bible. Đánh vậy là được rồi, có đánh nữa cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Họ cũng không cố tình. Giờ việc anh nên làm là đợi Build, không phải gây thêm chuyện. Vả lại, thứ khiến Build hôn mê cũng không hoàn toàn chỉ là việc đến quán bar, anh tự biết mà.

Bible ngồi thụp xuống nền đất lạnh lẽo trước phòng cấp cứu. Phải, lỗi của đám bạn cậu chỉ là một phần, còn phần lớn vẫn là ở cậu.

Có lẽ lúc ấy anh đã nhìn thấy cậu và Bubble ôm nhau.

Nhưng bây giờ cậu phải giải thích như thế nào?

Quan hệ giữa cậu và Bubble thật sự rất rắc rối, và ít nhất là bây giờ, cậu vẫn chưa thể nói cho anh sự thật khi tất cả đều chưa sẵn sàng.

Thế nhưng nói dối anh sao? Đó là điều Bible không bao giờ muốn làm.

Trong đầu cậu nảy lên hàng loạt lí do có thể kiếm cớ, cậu cũng rất cố gắng chọn một cái có vẻ là có lí nhất, nhưng thật sự, phải làm như thế ư?

Liệu anh có tin cái lí do sứt sẹo cậu vừa nghĩ ra, hay tình cảm của hai người sẽ rạn nứt sau chuyện này?

Đầu óc cậu rối như tơ vò, cậu thật sự không biết bây giờ mình phải làm gì mới tốt cho cả ba người nữa. Cậu cứ thế bất động nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu.

...

Đã hơn một tiếng rồi mà Build vẫn chưa được đẩy ra. Dần dần Bible cũng chẳng còn tâm trí mà nghĩ xem phải nói với anh như thế nào nữa, với cậu bây giờ, chỉ cần anh an toàn là được rồi.

Lo lắng khiến cậu gần như rơi vào hoảng loạn, ngón tay bấm chặt vào bàn tay đến chảy máu, thế nhưng, một chút cũng không thấy đau, cũng chẳng nhờ nó mà bình tĩnh hơn được chút nào cả.

Bubble đuổi Tan cùng mấy người bạn còn lại về trước, trước phòng cấp cứu chỉ còn cô và Bible. Cô ngồi xuống bên cạnh cậu, gỡ bàn tay cậu ra, một tay cầm lấy hai bàn tay người kia để cậu không thể tự làm đau mình được nữa, một tay đặt lên vai cậu như cách trước đây cô vẫn làm, khẽ an ủi:

- Build sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Xin lỗi, đều là tại em.

- Em biết lỗi không phải ở em mà, bản thân em chắc chắn cũng chẳng muốn sự việc xảy ra như thế. Là tại anh, thế nhưng, bây giờ một lời giải thích hẳn hoi anh cũng không thể cho em ấy.

- Chuyện giải thích cứ để em lo. Anh chỉ cần hùa theo là được rồi. Em đã chuẩn bị, cũng không hoàn toàn là nói dối, không cần quá áy náy.

Thật may mắn, đúng lúc ấy, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Thấy Build được y tá đẩy ra ngoài, cả hai người đều vội chạy tới hỏi tình hình. Vị bác sĩ trung niên nhìn Bible, hỏi:

- Cậu là bạn đời của bệnh nhân sao?

- Tôi... tôi là người yêu của em ấy. Em ấy sao rồi ạ?

- Cậu ấy có thai được một tháng, thai tượng chưa ổn định, thiếu dinh dưỡng, lại gặp phải cú sốc gì đó, khiến suýt nữa sảy thai, nhưng may mắn đứa bé đã được giữ lại, bây giờ tình hình ổn định rồi. Giờ chỉ cần theo dõi vài ngày là có thể xuất viện, nhưng còn rất nhiều thứ phải lưu ý sau đó. Đợi cậu ấy tỉnh lại, hai người tới gặp tôi.

Bác sĩ đã đi rồi nhưng Bible vẫn chưa thể hoàn hồn. Cậu như không tin vào tai mình nữa, quay sang nhìn Bubble, thì nhận được cái gật đầu từ cô thay cho lời khẳng định.

Cậu máy móc đi theo xe đẩy Build vào phòng hồi sức, cũng máy móc ngồi xuống bên cạnh anh.

Nhẹ nhàng cầm lấy tay người yêu, áp vào má, đến lúc cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ tay anh, cậu mới cảm nhận được tất cả đều là sự thật.

Build... anh có thai sao? Không cần nói, đứa trẻ chắc chắn là của cậu.

Vậy là cậu sắp được làm ba rồi?

Nỗi hân hoan vui sướng khiến cả người cậu lâng lâng, thậm chí còn cảm giác như chân không chạm đất.

Thật may, anh không sao.

Cũng thật may, nhóc con vẫn còn đó. Suýt chút nữa cậu đã mất đi nó rồi...

Trước mắt Bible hiện lên một viễn cảnh thật đẹp đẽ, có anh, có cậu, và có kết tinh tình yêu của hai người - một đứa trẻ, con trai hay con gái, giống anh hay giống cậu đều không quan trọng nữa. Cả hai sẽ chăm sóc nó từng ngày, nhìn nó lớn lên, nghe nó mở miệng gọi "Ba"...

Tất cả quá tươi đẹp, khiến cậu chìm đắm vào đó, phải để Bubble kéo áo mới tỉnh lại được.

- Anh ở đây chăm sóc anh ấy. Để em đi mua cháo cho Build, lát anh ấy tỉnh lại cần ăn chút gì đó.

- Được.

Bible vẫn mải mê trong niềm hoan hỉ, không biết rằng khi cánh cửa phòng bệnh vừa khép lại, chớp mắt, biểu cảm trên mặt Bubble đã không còn một chút vui vẻ nào như cô vừa mới thể hiện ra.

...

Hai hàng lông mi của Build khẽ cử động, mặc dù rất nhẹ, nhưng đủ để cậu - người nãy giờ vẫn đang sốt ruột ngồi cạnh anh - phát hiện ra.

Đến khi anh mở mắt đã thấy Bible chồm hẳn người lên như chỉ chực chờ anh tỉnh lại, thế nhưng, nhìn vào ánh mắt không giấu nổi mừng rỡ kia, anh lại chỉ cảm thấy tâm trí mình hoàn toàn trống rỗng.

Anh lạnh lùng đẩy cậu ra, rồi từ từ ngồi dậy. Cậu muốn lấy gối lót sau lưng để anh tựa vào, cũng muốn đỡ anh, nhưng ánh nhìn hờ hững của Build khiến tay cậu khựng lại, không muốn rút về, lại chẳng thể tiếp tục hành động như dự tính.

Anh khẽ hít sâu, rồi quay sang đối diện với cậu.

- Chúng ta, kết thúc đi.

Bubble mở cửa bước vào đúng lúc đó.

Build cũng phát hiện ra sự tồn tại của cô, có trời mới biết anh đã khó khăn thế nào trong việc cố tỏ ra bình thường và quay ra gật đầu chào Bubble.

Anh vẫn nhớ rõ ràng... cô chính là người con gái đó, người đã được Bible ôm lấy trong quán bar, người đã cùng cậu làm trái tim anh tan nát.

Anh vô cùng không muốn thấy cô, nhưng lại chẳng thể bất lịch sự đuổi cô ra khỏi phòng bệnh được.

Cô gái duy nhất trong phòng lúc này lại có vẻ rất bình tĩnh tiến tới cạnh giường. Cô đặt phần cháo đã được mua sang bên cạnh, rồi kéo ghế ngồi xuống.

- Em biết là em không có quyền lên tiếng ở đây, nhưng em nghĩ anh đã có gì đó hiểu lầm. Trước hết, em xin tự giới thiệu, em là Bubble, là bạn của Bible, đã chơi với nhau 15 năm rồi. Rất vui được làm quen với anh, Build, em đã nghe anh ấy kể rất nhiều về anh.

Cô đưa bàn tay ra phía trước, và đến khi nắm được bàn tay đang ngượng ngùng đưa ra bắt lại của Build, mới tiếp tục nói:

- Chúng em không có gì với nhau cả, chỉ coi nhau như anh em mà thôi. Chuyện anh nhìn thấy hôm nay là do... em nhận được tin ba ruột đã mất cách đây 8 năm. Em từ nhỏ đã lạc mất ông ấy, mẹ cũng đã mất, tuy ba nuôi đối xử rất tốt với em, nhưng bao năm nay em vẫn luôn tìm kiếm người đã sinh ra mình. Lần này em về nước cũng là vì nhận được tin đã tìm được ông ấy, thế nhưng, chỉ còn lại là một nấm mộ mà thôi. Lúc ấy vì em quá buồn nên đã khóc, và Bible chỉ là tốt bụng an ủi em. Anh... có thể suy nghĩ lại về lời anh vừa nói ra được không?

Thật lòng mà nói, Build không tin. Thế nhưng khi nhìn vào cô gái này, anh lại hơi bị dao động.

Ánh mắt cô ấy nhìn anh rất lạ, tuy anh không biết đó là gì, nhưng không giống ánh mắt mà một tình địch sẽ nhìn anh - anh không hề cảm nhận được dù chỉ là một chút ác ý. Anh tin vào trực giác của mình, do môi trường sống khắc nghiệt từ nhỏ nên anh luôn nhạy cảm với những thứ như vậy.

Mắt Bubble rất đỏ, quả thật như vừa khóc, còn khóc rất lâu, tuy cô đang tỏ ra rất bình tĩnh, thế nhưng khi nãy nắm tay cô, anh còn cảm nhận được nó đang run rẩy.

Build hiểu cảm giác mất đi người thân, và cũng cảm nhận được nỗi đau từ người con gái trước mặt.

Anh cũng nhớ lại những gì mình nhìn thấy trước khi ngất đi... tuy có hơi quá phận, nhưng hai người họ một người học ở trường quốc tế từ nhỏ, một người chắc không những thế mà còn sống ở nước ngoài, có thể những hành động đó với họ chỉ là bình thường.

Build quay sang nhìn Bible.

Cậu vẫn chăm chăm nhìn anh, ánh nhìn dịu dàng mà anh quen thuộc lúc này lại tràn ngập hoảng sợ, còn vương ánh nước. Lúc anh nói lời chia tay, giữa âm thanh mở ra của cánh cửa, vẫn kịp nghe thấy một tiếng "ĐỪNG MÀ!" đầy thất thố và nức nở.

Nãy giờ cậu tuy không nói gì, thế nhưng những ngón tay kia vẫn nắm chặt lấy tay áo anh, anh muốn đẩy ra, lại phát hiện mình vậy mà không nỡ.

Nhìn vào đó, anh còn phát hiện trên mu bàn tay đầy vết xước. Anh biết nó là do móng tay để lại, vì trước đây mỗi lúc mất bình tĩnh hay lo lắng anh đều tự làm mình bị thương như thế. Và trước khi cậu ra khỏi nhà không hề có nó, bộ dạng ở quán bar cũng không giống là sẽ khiến chúng xuất hiện, nên anh cũng đoán được, mình chính là lí do.

Build không biết mình có nên tin hay không, nhưng thật sự trong thâm tâm, anh biết mình cũng mong muốn những gì Bubble nói là sự thật.

Chính vì lẽ đó, khi Bible khẽ nắm lấy tay anh thủ thỉ:

- Tin tôi, được không em?

Thì anh chỉ khẽ gật đầu.

Mặc dù anh thật sự không biết mình làm như thế là đúng hay sai nữa.

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net