Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Build, đừng ngẩn người ra nữa, mau ăn đi kẻo nguội.

Tiếng gọi của Bible làm anh hoàn hồn, đưa cháo lên miệng, rồi lại bị nóng giật mình làm rơi cả thìa. Cậu rút vội tờ giấy ăn ra lau miệng giúp anh, khẽ cười:

- Hôm nay anh làm sao vậy? Đầu óc cứ ở trên mây. Hay tôi đút cho anh như hôm qua nhé?

Lắc đầu nguầy nguậy trước câu nói đùa của cậu, mặt Build có chút nóng. Chắc hẳn anh lại đỏ mặt rồi. Sao qua nay anh lại dễ bị Bible tác động như thế chứ? Tự thấy cứ tiếp tục thế này là không ổn, anh phải điều chỉnh lại cảm xúc của mình mới được.

Dọn bát đũa xong, ra ngoài, cậu thấy anh đang nằm cuộn mình trên sofa như một chú mèo nhỏ. Cậu thử gọi hai tiếng nhưng không thấy anh trả lời, anh chắc đã ngủ rồi. Có lẽ do cơ thể chưa khỏe hẳn, nên anh mới nhanh chóng buồn ngủ như thế.

Nhắc đến việc anh bệnh, tên tội đồ như cậu lại bắt đầu tự trách bản thân mình. Cậu lấy chăn ra đắp cho anh, rồi ngồi xuống cạnh sofa, lặng lẽ ngắm nhìn Build. Tận hưởng phút giây yên bình bên cạnh anh này, cậu khẽ lẩm bẩm, nói ra những tâm sự chất chứa trong lòng bao lâu nay:

- Build, tôi xin lỗi.

- Build, tha thứ cho tôi được không?

- Build, tôi thật sự không cố ý. Tôi biết mình đã tổn thương anh. Tôi sẽ chịu trách nhiệm, sẽ làm mọi thứ cho anh, chỉ cần anh cho phép.

- Build, tôi thật sự rất yêu anh. Không phải là sau khi diễn vai Vegas, mà từ trước đó rồi. Anh tin tôi lần này có được không?

- Build, anh cũng biết tôi chưa từng gọi anh là P', vì ngay từ lần đầu gặp, tôi đã chẳng thể coi anh là một người anh hay một người đồng nghiệp. Có lẽ anh nghĩ tôi nhỏ tuổi hơn, tôi chưa đủ chín chắn, nhưng tôi thì chắc chắn về tình cảm của mình.

...

- Build, nếu đời người chỉ có thể một lần rung động, tôi tin người duy nhất có thể khiến trái tim tôi đập nhanh đến như vậy, chắc chắn là anh.

...

Có lẽ do cả đêm qua không ngủ, Bible cũng mệt mỏi, từ lúc nào đã gục xuống sofa thiếp đi. Cậu bất giác vòng tay ôm lấy anh, không nhận ra người nằm trên sofa vốn tưởng đã ngủ, ngay lúc này lại khẽ mở mắt.

Build do dự một lát, rồi vòng tay ôm lấy cậu, giúp cậu có thể có tư thế thoải mái hơn một chút. Tin tức tố mùi rượu bình thường có chút nồng, nhưng bây giờ lại mang lại cho anh một cảm giác yên tâm đến lạ kì. Anh tưởng chừng như mình cũng đang chìm đắm trong men say vậy.

Vòng tay này... thật sự rất ấm áp...

...

Tiếng chuông điện thoại làm Build tỉnh giấc. Anh với tay lấy chiếc điện thoại ở bên cạnh, nhấn nút nghe.

- Build, mày không sao chứ? Đã khỏe hơn chưa?

- Tao ổn rồi, chỉ là ốm vặt thôi.

- Không sao là tốt rồi. Người anh em, bao giờ mày khỏe thì phải dẫn tao đi ăn, bù lại việc hôm qua cho tao leo cây nhé. À... thằng Bible có đang ở chỗ mày không? Hôm qua nó bảo là nó sang đó. Hai đứa mày... vẫn ổn chứ?

- Cậu ấy đang ở đây. Bọn tao... vẫn bình thường. Không có chuyện gì cả. Thôi nhé, hẹn gặp mày sau.

Anh cúp máy. Để điện thoại xuống, anh phát hiện Bible đã tỉnh và đang nhìn chằm chằm mình. Cậu ngập ngừng:

- Build... vậy có nghĩa là đã không còn giận tôi nữa phải không? Chúng ta có thể quay lại như trước kia được không? Hay... anh chỉ nói thế với Apo thôi?

- Ừm... thì... tha thứ cho cậu lần này, vì cậu cũng đã chăm sóc tôi. Dù gì cũng cảm ơn cậu.

Có vẻ rất vui mừng, cậu bật cười thành tiếng rồi ôm anh thật chặt. Sau đó hai người mới nhận ra tư thế bây giờ có chút mờ ám, liền vội buông nhau ra. Mặt cả hai đều có chút nóng.

Đợi một chút cho bầu không khí bớt ngượng ngùng, Bible hỏi anh:

- Đã là chiều rồi, chúng ta ngủ mà bỏ qua bữa trưa luôn. Để tôi lấy sữa cho anh uống, phải lót dạ thì mới uống thuốc tiếp được. Sau đó anh muốn ăn gì, tôi sẽ nấu cho anh, được không?

- Được, vậy thì... tôi muốn ăn lẩu...

- Không được, anh đang ốm, không nên ăn đồ quá dầu mỡ.

- Vậy ăn tôm hùm đất sốt cay được không?

- Đồ cay cũng vậy, ăn nó bây giờ không tốt cho sức khỏe.

- Vậy tôi nên ăn gì? Tôi không muốn ăn cháo nữa đâu.

- Tôi làm Pad Thái cho anh được chứ. Tôi sẽ cho ít ớt thôi. Đợi anh khỏe, tôi sẽ dẫn anh đi ăn lẩu, làm cả tôm hùm đất sốt cay cho anh, có được không?

-... Được... Cậu đã ở đây gần một ngày rồi, đã cần về chưa?

- Tôi sẽ nấu bữa tối và ăn với anh, sau đó mới về, nhé?

-...Ừm.

Cầm lấy cốc sữa bò đã được làm ấm mà cậu đưa, anh đưa lên miệng uống. Anh chợt cảm giác, nó có chút gì đó ngọt ngào hơn bình thường.

Bible kiểm tra lại nhiệt độ trên trán anh một lần nữa, sau khi chắc chắn anh đã không còn sốt, mới đồng ý để anh đi siêu thị cùng mình.

Sau khi đỗ xe, họ cùng nhau bước vào siêu thị. Đang là giờ tan tầm nên xung quanh có rất nhiều người. Sợ anh bị người ta xô đẩy, cậu còn nhắc anh đi sát vào mình. Hai người đi cạnh nhau, Build đẩy xe đồ trong khi Bible lựa những thứ cần thiết. Cậu vừa chọn vừa kiểm tra lại danh sách những thứ cần mua. Hủ tiếu, tôm tươi, đậu hũ, trứng gà, giá, hẹ, me... Ok, chắc là đủ rồi.

- Build có muốn mua thêm gì không?

- Đến quầy hoa quả đi. Tôi muốn mua gì đó để ăn, có chút háo.

- Được.

Lần này đến lượt cậu đẩy xe. Trong lúc nhìn Build chọn hoa quả, ánh mắt cậu chợt va vào rổ bơ chín trên kệ.

Bible tiến tới, cầm lấy một trái, đưa lên mũi ngửi. Một mùi hương ngọt ngậy, nhưng ngửi lâu thì có chút ngấy.

Cậu lại nhớ về mùi bơ đêm hôm trước mình ngửi thấy. Đó là một mùi hương tuy cũng ngọt ngậy nhưng lại pha chút gì thanh khiết tự như mùi của cỏ xanh sau cơn mưa, thêm vào đó là hương bạc hà man mát thoang thoảng. Cậu không hề cảm thấy ngấy mà còn chút gì đó hơi nghiện.

Cậu chợt thấy kì lạ.

Bây giờ cậu đã hoàn toàn xác nhận được người cùng mình phát sinh quan hệ chính là Build, nhưng tin tức tố của anh là mùi bạc hà. Mùi hương như mùi bơ, nên thuộc về một Omega nào đó.

Nhưng trong tất cả Omega cậu quen, không ai mang tin tức tố mùi bơ cả. Chẳng lẽ là do cậu say quá nên tự tưởng tượng ra? Nhưng làm sao cậu lại tưởng tượng ra mùi hương mà trước đó chưa bao giờ ngửi thấy được?

- Tôi chọn xong rồi. Bible, cậu mua bơ hả?

Tiếng gọi của Build làm cậu giật mình. Trả quả bơ lại về chỗ cũ, cậu lắc đầu với anh, rồi cùng anh ra quầy thanh toán.

Việc kia, có lẽ cậu sẽ suy nghĩ về nó sau vậy.

Về nhà, cậu vào bếp trong khi anh ngồi xem TV. Lôi hủ tiếu ra, cậu ngâm nó vào nước lạnh. Cậu thuần thục cắt đậu phụ, lột vỏ và loại bỏ chỉ lưng tôm. Me được cho vào chén nghiền nhuyễn, lấy nước cốt cho vào nấu sốt. Cậu làm nóng chảo, cho dầu và tỏi vào phi thơm, sau đó cho tôm và đậu hũ vào đảo đều, rồi bỏ thêm hủ tiếu. Đợi sợi hủ tiếu mềm, Bible đập trứng ra bát, tiếp đó cho trứng vào đảo chung. Cậu xào đều tay để trứng quyện vào các sợi mì. Cuối cùng là cho nước sốt vào trộn đều, và món Pad Thái đã hoàn thành.

Vừa nấu, cậu vừa ngó ra ngoài. Anh đang ngồi cạnh sofa ôm lấy đầu gối, khẽ ngâm nga hát theo một bài hát nào đó. Bible đột nhiên cảm thấy, như thế này thật tốt. Hai người tựa như một gia đình vậy.

Hạnh phúc của cậu, chỉ giản đơn như vậy thôi.

Có anh, là đủ rồi.

Cậu lại nhen nhóm hi vọng một ngày nào đó anh sẽ chấp nhận tình cảm của cậu, mong muốn ngày nào cũng có thể chăm sóc anh, nấu cho anh những món ăn anh thích, và có thể thoải mái ôm lấy anh bất cứ khi nào cậu muốn.

Bất giác, Bible lại mỉm cười. Cứ coi khoảnh khắc yên bình này là niềm vui bí mật nho nhỏ của cậu vậy.

Sau khi nấu xong, cậu cho đồ ăn ra đĩa. Nhìn thành quả và khá hài lòng, cậu định gọi Build vào ăn thì lại thấy anh không ở phòng khách nữa.

Nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ, cậu tiến vào thì nhìn thấy anh đổ từ lọ ra vài viên thuốc sau đó uống. Cậu vội bảo:

- Mấy thứ thuốc này phải uống sau ăn đó, uống trước là hại dạ dày không được đâu. Dạ dày anh vốn không tốt mà.

Thấy cậu, anh giật mình, bối rối hiện rõ trên khuôn mặt. Anh ậm ừ:

- À không... đây chỉ là vitamin. Thuốc uống trước lúc ăn, yên tâm, không sao đâu. Cậu nấu xong rồi hả, đi ra ăn thôi, kẻo nguội.

Hai người cùng nhau dùng bữa tối. Tuy nói chuyện với nhau không nhiều lắm, nhưng không khí cũng không còn gượng gạo, gần như đã quay trở về như trước khi mọi chuyện diễn ra.

Ăn và thu dọn xong, Bible cũng định về nhà. Đang định bước ra huyền quan, cậu nhớ ra mình quên điện thoại. Ngó ở chỗ sofa không thấy có, có lẽ cậu để nó trong phòng ngủ của anh.

Cậu vào phòng, nhanh chóng thấy điện thoại ở trên giường. Cầm lên chuẩn bị ra ngoài, cậu chợt nhìn thấy một lọ thuốc không nhãn trên mặt bàn cạnh giường ngủ.

Là lọ thuốc ban nãy anh uống.

Nhớ đến biểu hiện có chút lạ của anh, cùng với lọ thuốc đã bị bóc sạch thông tin trên vỏ, cậu đột nhiên cảm giác như anh đang có việc giấu mình.

Hay anh còn có bệnh gì trong người?

Nếu đơn thuần là vitamin, sao phải bóc nhãn?

Lo lắng, cậu mở lọ ra, trộm lấy một viên, quyết định sẽ mang đi nhờ người phân tích xem nó là thuốc gì. Lọ thuốc không còn nhiều, có lẽ anh rất hay uống nó.

Bước ra cửa, nhưng Bible vẫn không yên tâm lắm về anh, cậu quay lại, dặn dò cẩn thận:

- Build nhớ uống thuốc. Gần đến giờ, tôi sẽ gọi điện nhắc anh. Tạm thời bây giờ không cần uống thuốc hạ sốt, nhưng mấy loại kia anh phải uống đấy nhé. Tôi đã note ra từng loại rồi đó. Nếu sốt, anh hãy ăn gì đó rồi mới được uống, nếu không sẽ rất có hại cho dạ dày. Thuốc bôi cũng phải nhớ. Tối nay phải ngủ sớm, không được ôm điện thoại mà thức khuya, không tốt cho sức khỏe. Nếu người có chỗ nào thấy khó chịu hay cần gì, gọi ngay cho tôi kể cả là nửa đêm nhé.

Build nghe xong khẽ bật cười:

- Cảm giác cậu dông dài như mấy bà vợ trong phim truyền hình dài tập vậy. Yên tâm, tôi tự biết chăm sóc bản thân mà.

Nói xong, anh mới nhận ra hình ảnh so sánh của mình có hơi kì cục trong hoàn cảnh của hai người lúc bấy giờ. Cả hai đều có chút ngượng. Bible bối rối:

- Thì... tại vì tôi lo lắng cho anh. Mong là lo lắng thừa. Tôi về nhé. Tạm biệt. Chúc anh ngủ ngon.

- Cậu cũng ngủ ngon nhé. Nghỉ sớm đi, nay cậu cũng đã vất vả vì tôi rồi... Cảm ơn, Bible...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net