Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu đang khóc vì đau thương, miệng thì không ngừng gọi tên hắn, đột ngột cánh cửa mở ra, người đó đi vào thấy cậu đang khóc liền hoảng hốt, chạy lại, ôm lấy cậu.

"Build! Sao vậy em!? Sao khóc hả!? Nín nào!"_âm thanh quen thuộc đó, phát ra.

"Hức..Bible! Đừng bỏ em mà! Xin lỗi!"_cậu nhìn người đó, oà khóc, người đó ôm lấy cậu.

"Sao vậy! Nín, nói anh nghe nào!?"_hắn xót vợ nhỏ, lấy tay lau nước mắt cho cậu.

"Em xin lỗi! Hức..!"

"Gặp ác mộng sao!?"

"Hức...oaaaa!"_cậu khóc lớn hơn.

"Thôi mà em! Chuyện qua lâu rồi mà! Thôi nín nào, anh vệ sinh cho em nha!"

"Hức...em sợ! Đừng bỏ em mà!"

"Anh nấu đồ ăn sáng cho em mà! Thôi nín nha! Anh đánh răng cho em nha!"

"Ừm!"_cậu lau nước mắt.

Hắn bế cậu lên đi vào nhà tắm.

"Thật là! Chuyện đã qua lâu rồi, đúng là lúc đó tim ngừng đập! Nhưng mà anh cũng được bác sĩ cứu rồi mà! Sao em cứ nghĩ tới nó quài vậy!"_hắn vừa bôi kem lên bàn chải đánh răng.

"Em sợ!"

"Thiệt tình! Vợ à, anh ở đây mà! Tối nào cũng ôm em mà! Có bỏ em đâu mà sợ!"_hắn vuốt gò má cậu.

"Anh không được bỏ em nữa đâu đó!"_cậu với chóp mũi đo đỏ nhìn hắn.

"Rồi! Không bỏ em nữa, há miệng ra, anh đánh răng cho!"

"Aaa!"

Cậu được hắn đánh răng cho, đánh xong rồi đến rửa mặt..cuối cùng cũng xong, hắn định ra ngoài lấy đồ cho cậu liền bị cậu bám chặt lấy cổ hắn.

"Kìa em! Buông anh ra đi, anh lấy đồ cho em rồi anh vào liền mà!"

"Anh định đi đâu vậy! Không được!"

Hắn bất lực đành vác theo cục bông này ra ngoài, hắn lấy đồ cho cậu rồi vác cục bông vào lại trong, hắn tắm cho cậu rồi thay đồ cho...cả hai đi ra ngoài, cùng nhau xuống bếp...cậu vẫn không tin đây là thật nhưng nhìn tay mình đang đeo nhẫn cưới, xung quanh căn nhà còn treo ảnh cưới của cả hai cậu có hơi mơ hồ, cầm tay hắn.

"Anh! Có thật đây là thật không!? Em không mơ chứ!"

"Em à! 2 năm rồi, em còn sợ là mơ sao! Anh người thật, thịt thật! Em không tin nữa hả!"

"Em...!"

Hắn cúi xuống hôn lên môi cậu, cho cậu tỉnh hẳn, cậu cảm nhận được hơi ấm của đôi môi đó,...đúng..không phải mơ...cậu ôm lấy hắn, hạnh phúc cười với hắn.

"Nhóc con!"_hắn xoa đầu nó.

"Em cứ ngỡ là mơ!"

"Ai đời nào mơ mà ôm nhau thật vậy hả! Kết hôn hai năm rồi! Mà em còn bị ám ảnh sao!?"

"Do anh chứ bộ!"

"Rồi! Do anh, ăn cơm rồi về mẹ ha!"

"Đúng rồi ha! Em quên mất!"

"Ahah! Hôm nay anh nấu món em thích nè Build!"

"Gì vậy anh!?"

"Bún thái!"

"Yeeee! Chồng em là nhất!"

"Tươi cười quá ha! Khi nãy còn khóc bù lu bù loa! Giờ vui quá ha!"

"Hí hí!"

Hắn đưa tô bún cho cậu, rồi ngồi xuống bàn với phần ăn của mình.

*Bible*

Nhìn em ấy vẫn còn ám ảnh chuyện đó, tôi thương lắm, lúc đó cứ ngỡ đã chết...nhưng thật may mắn vì phép màu đã xảy ra...trái tim đó cuối cùng cũng chịu đập lại...tế bào ung thư cũng dần tan biến mất...và tôi đã sống lại,...bên em ấy...nhìn em ấy như vậy, cũng là 1 phần lỗi của tôi...nhưng...giờ không bỏ em nữa đâu Build à.

"Build! Em ăn nhanh rồi anh đưa về mẹ nha!"

"Anh xem bộ ảnh mới của em chưa!?"

"Rồi! Em đẹp ơi là đẹp!"

"Haha! Dẻo miệng!"_cậu nhéo mũi hắn.

"Bún ngon không!?"

"Ngonnnn!"

Từ lúc hết bệnh, hầu như tôi đã lui về phía sau để chăm sóc cho Build, công việc của công ty cũng đem về nhà làm, chuyện quan trọng nhất là đưa đón Build đi làm, nhìn em thành công như vậy..là đủ lắm rồi.

Cả hai lên xe rồi đi về nhà mẹ vợ...cậu đang mở hộp bánh ngọt ra, đưa 1 miệng vào miệng hắn, hắn cũng nhận lấy.

"Anh! Bánh này Apo mua về từ Hàn á! Ngon lắm luôn!"

"Nếu em thích! Anh sẽ đặt đem về cho em!"

"Thôi! Em muốn anh dẫn em trực tiếp đi mua! Lúc hưởng tuần trăng mật, không biết nên không mua!"

"Vậy nào em không có lịch trình thì anh đưa em đi mua!"

"Chồng là nhất!"_cậu tươi cười.

"Nhưng mà nói đến trăng mật! Khi nãy em nằm mơ thấy cũng là khung cảnh đó! Anh đã bỏ rơi em!"_cậu lại đỏ mắt rồi.

"Build à! Anh cần em nhớ rõ 1 chuyện!"

"Anh nói đi!"

"Đó là em giữ tâm trạng thoải mái đi! Đừng nghĩ về ngày đó nữa! Em cứ làm như vậy anh lo lắm!"

"Em sẽ cố!"

"Sao lại cố mà không phải là em sẽ quên nó luôn! Anh không thích nhìn em khóc đâu!"

"Em biết rồi! Ông xã à, anh nói nhiều quá à!"

"Em đó! Còn thấy em khóc thêm lần nữa là anh giận đó!"

"Dạ!"

Chiếc xe phi thẳng đến nhà của cậu, cả hai vừa tới ba mẹ đã chạy ra đem đồ vào, chào đón như những vị khách quý.

"Bible! Build, ba mẹ chờ hai đứa nãy giờ!"_ông nói.

"Dạ ba!"_hắn đem đồ vào.

"Build! Con mập ra đúng không! Bible nuôi khéo dữ ta!"_bà ngắm nghía cậu.

"Dạo này Bible toàn nấu món ngon! Con ăn đến tăng cân luôn đó mẹ!"

"Haha! Hai đứa lên phòng nghỉ ngơi đi! Đợi Apo với Mile tới rồi nhà mình dọn đồ ăn ra luôn!"

"Dạ!"_cả hai đồng thành.

Cậu và hắn đi lên phòng, đang cất đồ thì cậu ôm hắn từ phía sau, hắn lấy tay cậu ra, quay người lại.

"Buồn ngủ rồi à!?"

"Đúng đó!"

"Vậy ngủ nha! Chờ Apo tới rồi anh kêu em dậy!"

"Anh ngủ với em đi!"

"Anh còn phải xuống phụ ba nữa! Em ngủ đi!"

"Không! Anh ngủ với em đi!"

"Em bao tuổi rồi mà còn mè nheo vậy hả!"_hắn cúi xuống hôn lên má cậu.

"Em còn bé lắm!"

"Rồi! Lên giường, anh ngủ với em!"

Thế là cả hai ôm nhau ngủ, mặc kệ sự đời.

------------------------

He mà😂 đội nón vô😂



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net