#7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều muộn hôm đó, mỗi cặp khách mời được giao cho một nhân viên quay hình, nhiệm vụ của họ là đi đến những địa điểm đã được chỉ định trước, trên danh nghĩa khách tham quan, cốt để quảng bá du lịch địa phương.

Ban tổ chức cũng rất chu đáo khi sắp xếp các địa điểm đều là nơi dành cho các đôi tình nhân. Không khí lãng mạn và êm dịu khiến cho từng cảnh quay đều trở nên đẹp đẽ đến lạ kì, chắc chắn khi phát sóng sẽ được công chúng đón nhận nồng nhiệt.

Bible và Build được xếp đến một thủy cung ở gần khách sạn. Nơi ấy được gọi là thủy cung vì kiến trúc khổng lồ với những sinh vật biển hiếm lạ còn sống sót sau khi loài người tiến hoá. Khắp nơi được bao quanh bởi những mặt kính, ngăn cách làn nước cùng lối đi bên dưới, cảm giác như thực sự được bao quanh bởi biển cả bao la. Nghe nói kiến trúc này được phục dựng từ những tư liệu do con người khi chưa tiến hoá để lại, chỉ cải tiến đôi chút nhằm an toàn và tạo cảm giác chân thật hơn thôi.

Nhìn đàn cá tung tăng đắm mình trong làn nước trong xanh, đôi khi còn rất sát mặt kính, Build tưởng chừng như bản thân đang lạc vào thế giới đại dương mênh mông đẹp đẽ.

Thực sự rất lãng mạn.

Bible nhìn Build đưa tay ra giữa không trung như muốn chạm vào mặt kính, rồi lại do dự liếc nhìn máy quay bên cạnh, sau đó liền rút tay về. Thông qua ánh mắt cậu, Bible thấy được một chút mê ly pha lẫn sợ hãi. Vì sao cậu lại sợ, bản thân Bible cũng không nhìn ra.

Nhưng có những chuyện, nếu như sợ hãi, thì sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.

"Đừng sợ."

Bible đứng phía sau Build, cách một lớp áo  mà đẩy nhẹ cổ tay cậu tiến về phía trước, để cậu chạm vào mặt kính lành lạnh, nơi mà những chú sứa biển thuần chủng đang lượn lờ trước mắt. Thấy cậu định rút tay về, Bible hết cách, đành áp nhẹ tay mình lên bàn tay cậu. Sau đó hắn như dẫn dắt mà nắm lấy những ngón tay thon dài kia, nhẹ nhàng di chuyển qua lại mặt kính, cứ như làm thế sẽ sờ được những sinh vật đáng yêu bên trong làn nước vậy.

Build nhìn sang Bible vẫn với vẻ mặt thản nhiên mà nắm lấy tay mình, rồi lại chuyển mắt về phía ống kính vẫn chưa tắt. Ban nãy cậu và Bible đang giới thiệu về những điểm nổi bật của nơi này, thể hiện mình là một người dẫn chương trình chuyên nghiệp. Đáng lẽ mọi chuyện vẫn đang diễn ra tốt đẹp, nhưng khi tiến vào sâu trong thủy cung, nơi khiến cho người ta cảm thấy như bản thân đang ngập trong dòng nước, Build đã vô thức nghĩ đến những chuyện rất lâu về trước. Cậu biết bản thân đã thất thần một lúc, nhưng trong nhất thời cậu không thoát ra được. Rất may, ngay lúc này lại nghe một giọng nói trầm ấm mang theo từ tính, không nhanh không chậm tiếp nối lời dẫn của cậu, giới thiệu cho khán giả từng chi tiết cùng điểm đặc sắc của nơi này như một người bản địa.

Nơi này là địa điểm tham quan nổi tiếng ở khắp tinh cầu, nhưng Build chưa từng đến đây bao giờ. Đó là lí do vì sao cậu không tự chủ mà nghĩ về những chuyện đã qua.

Sau khi làm tốt công tác của mình, Bible vẫn không gọi Build đi tiếp mà chọn đứng lại đợi cậu. Sau đó là những hành động có chút thân mật hơn bình thường này. Dĩ nhiên Build ý thức được hai người đang ở khoảng cách rất gần, nhưng ngay lúc này đây, cậu lựa chọn mặc kệ.

Chẳng hiểu sao, từng đợt sóng dữ trong lòng lại được xoa dịu bởi mấy hành động nhỏ nhặt này.

An toàn.

Một cảm giác ít khi xuất hiện với phân loại của cậu.

Cũng nhờ vậy, Build rất nhanh sau đó liền quay về được trạng thái ban đầu. Cậu chớp mắt nhìn Bible, ra hiệu cho hắn rằng cậu đã ổn, có thể tiếp tục công việc. Họ còn một đoạn ngắn nữa là sẽ giới thiệu xong nơi này, cũng sẽ kết thúc một ngày dài có người đi theo ghi hình tại đây.

Nửa đoạn sau của chuyến đi là địa điểm trưng bày các tàn tích còn sót lại khi mang từ trái đất cũ đến các tinh cầu khác. Dưới sự dẫn dắt chuyên nghiệp của Build và đôi khi Bible sẽ khéo léo chèn vào một ít kiến thức đã giúp cho chương trình không bị nhàm chán.

Đến khi kết thúc thì trời đã sập tối. Đây là khoảng thời gian sinh hoạt tự do của khách mời. Ban tổ chức vốn định đưa bọn họ về khách sạn, nhưng Build từ chối, bảo muốn đi dọc đường tham quan nơi này. Cuối cùng Bible và Build quyết định ở lại, còn những người khác thì về khách sạn trước.

"Bible cũng ở lại sao? Nếu mệt thì về trước đi. Không cần lo cho Build."

Cậu vẫn còn nhớ lúc trưa Bible còn bảo mệt.

"Tôi cũng muốn đi nhìn xung quanh."

"Ồ."

Build nói rồi lấy điện thoại ra, tra xem gần đây có nơi nào thú vị để đi không. Ít ra cũng nên tìm một chỗ để lấp đầy bụng đã, ban nãy cậu nói nhiều quá, năng lượng sắp cạn kiệt rồi.

"Đói không?"

Bible nhìn thông tin tra cứu Build đang xem, liền biết cậu đang muốn gì.

"Đói. Nhưng Build chưa đến đây bao giờ, không biết có nơi nào đủ bảo mật mà ngon không nữa."

"Có ăn được đồ cay không?"

"Được."

"Vậy theo tôi."

Bible nói rồi dẫn Build đi đến một con hẻm nhỏ cách không quá xa cổng vào thủy cung. Bọn họ chỉ cần qua đường là đến được đó.

Build vừa chạy bước nhỏ theo sau Bible, vừa nghi hoặc rằng vì sao Bible lại biết rõ nơi này như vậy. Hắn là người nơi này sao?

Chỉ mới thất thần một chút mà Bible đã dừng lại trước một quán ăn nhỏ. Build chỉ thấy cánh cửa làm bằng tre đơn sơ, phía trên là bảng hiệu của quán, bên cạnh là hai chiếc đèn lồng nhỏ nhắn để người đứng ở cửa không cảm thấy tối tăm.

Thực sự không gây một chút chú ý nào.

Bible gõ cửa vài cái, sau đó không đợi người bên trong mở cửa, mà trực tiếp mở nó ra, sau đó tránh qua một bên, để Build bước vào trước.

"Đây là...?"

"Đừng sợ. Nơi này là quán ăn lâu năm."

Nghĩ nghĩ, Bible lại thêm một câu nhằm tăng độ tin tưởng:

"Rất ngon."

"Ồ."

Không gian bên trong không quá nhỏ như vẻ bề ngoài, tuy chỉ có khoảng năm bàn nhưng lại kín như sắp hết chỗ. Build ngó nghiêng một chốc mới thấy được chiếc bàn còn trống ở góc khuất của quán ăn. Vì là không gian mở nên dù có đông người nhưng bọn họ cũng chẳng thấy ngợp chút nào. Nhưng mà...

"Bible có chắc là ở đây bảo mật không vậy?"

Build nói nhỏ với Bible, đôi mắt không quên liếc nhìn người đàn ông đầu trọc đang đứng không xa kia.

Bible nhìn Build lại giở thói thập thò ngốc xít của mình trước mặt người khác, hắn nhịn không được dùng tay kéo nhẹ má cậu xoay về phía mình, giọng nói trầm nhẹ mang theo ý cười:

"Nữa rồi. Làm như thế người ta sẽ đuổi chúng ta đi đấy."

Build cũng hiểu được mình lại làm chuyện mất mặt, cậu theo thói quen bậm môi, rồi lại đưa tay phủi đi cái tay đang bẹo nhẹ má mình.

"Bỏ cái tay Bible ra. Sẽ xệ má đấy."

Build cũng lờ mờ cảm nhận được hai người xa lạ mới gặp lúc sáng giờ lại thân thiết ở mức này thì có chút kì quái. Nhưng nếu do ảnh hưởng của những yếu tố khác thì chưa chắc đã không xảy ra.

Chẳng hạn như độ phù hợp gen...

Mặc kệ, lấp bụng trước đã.

Ngồi vào bàn rồi, Bible đưa danh sách các món ăn cho Build chọn. Sau khi gọi món xong, Bible mới chậm rãi trả lời câu hỏi ban nãy của cậu:

"Nơi này an toàn lắm. Chỉ tiếp khách quen thôi. Ở đây cũng có quy định không được ghi hình hay những điều tương tự nên sẽ không sao đâu."

Quả thật nơi này rất đông nhưng rất ít ai quan tâm đến người khác, chỉ tập trung ăn uống và trò chuyện cùng những người xung quanh mình. Thỉnh thoảng lại có tiếng chuông nhỏ vang lên, nhịp điệu giống như nhịp gõ cửa ban nãy của Bible, hẳn là được thiết kế để quán chỉ đón được khách quen mà thôi.

"Vậy lấy gì để đảm bảo là khách sẽ không tiếc lộ nhỉ?"

Lần này là cậu tò mò. Không biết là ông chủ đã dùng cách gì để tin tức trong một cái quán đơn sơ này đây.

Chưa đợi Bible trả lời, từ phía sau Build đã có tiếng người đàn ông lớn tuổi gầm lên một tiếng:

"Này nhóc! Chủ quán ở đây không dễ chọc nên chẳng tên nào dám ra ngoài bép xép đâu!"

Là người đàn ông đầu trọc ban nãy. Build bị quát một tiếng đột ngột, người cậu run lên một cái, theo bản năng nhích người lại sát về phía Bible. Cảm thấy bản thân vẫn chưa quá an toàn, cậu liền chụp lấy cánh tay hắn, không tự chủ được mà siết chặt.

Nhìn Build với bộ dáng phòng vệ tuyệt đối, Bible nhíu mày nhìn người đàn ông trung niên đang đứng trước bàn:

"Đừng doạ cậu ấy."

Người đàn ông cũng không ngờ Build lại phản ứng mạnh như vậy. Thấy cậu thế này ông cũng giật mình không kém, theo bản năng liền sợ cậu khóc nên lập tức luống cuống muốn dỗ:

"Này này đừng sợ nhóc con. Ta chỉ đùa một chút, một chút thôi nhé? Đừng có khóc đó. Ta sợ nhất là thấy con nít khóc. Hay là, ta tặng nhóc một món tráng miệng chịu không?"

"..."

Giọng điệu không khác nào dỗ con nít lên năm.

Dù Build có cảm thấy không an toàn thật nhưng đó chỉ là do quá bất ngờ. Không đến nỗi phải khóc lên như lời ông bác này nói đâu.

"Cháu không sao. Với lại, cháu không phải con nít."

"À rồi rồi không phải con nít. Thế ăn tráng miệng bằng kem nhé?"

Đã bảo là không phải con nít rồi kia mà.

"... Kem đào ạ."

Nhưng mà kem cũng ngon...

"Được được. Này nhãi con, dạo này còn biết dẫn người yêu đến nữa. Lâu rồi không gặp, cái gan cũng lớn lắm rồi."

Câu sau là nói với Bible. Hắn không tức giận vì người kia lớn tiếng, cũng chẳng phản bác lời ông nói, chỉ nhấm nháp chung trà còn nóng trên tay.

"Nhờ học ông hết đấy."

"Thằng nhãi ranh. Đợi chút đi ta mang vài món ngon đến cho hai đứa."

Sau khi người đàn ông đi khuất, Build mới ngồi lại chỗ cũ của mình ban nãy. Bible thấy Build nhích ra xa mình thì chỉ nhướng mày nhìn cậu một chút rồi thôi.

"Bible là người ở đây sao?"

"Từng sống ở đây một đoạn thời gian."

"Thì ra là vậy. Thế thì Bible biết còn chỗ nào có thể đi vào buổi tối không?"

Nếu chỉ đi ăn không thì phí quá. Cảnh đêm ở đây rất đẹp, bọn họ chỉ được ở lại nơi này ba ngày rồi lại phải di chuyển đến nơi khác.

"Build còn đi bộ nổi không? Đi một đoạn bên này có một con phố nhỏ nhưng rất đông đúc."

"Có gì để chơi không?"

"Ngày lễ mới có mấy trò chơi dân gian. Hôm nay chắc là không."

"Ồ..."

Bible nhìn Build có chút mất hứng, liền thử đệm thêm một câu:

"Nhưng có bán đặc sản ở đây. Rất ngon."

Quả nhiên, nghe xong Build liền phấn chấn tinh thần trở lại.

"Vậy một lát ăn xong đi dạo một chút cho tiêu cơm cũng được."

Chẳng lâu sau, thức ăn đã được mang đến bàn hai người. Bởi vì sợ bỏ phí nên Build chỉ gọi vài món, vừa hay có thể dành bụng ăn mấy món đặc sản kia.

Đồ ăn bày trên bàn toả ra khói nóng hổi thơm nức mũi, khi nếm thử liền có vị cay nồng nhưng không khiến thức ăn mất vị, lại còn khiến thức ăn càng thêm đậm đà.

"Ngon quá."

Hèn gì đây là quán ăn lâu đời. Hẳn là vì món ăn quá ngon nên người ta chấp nhận quy định bảo mật ở nơi này.

Nếu suy nghĩ ấy mà để Bible biết, hẳn là hắn sẽ cười cậu ngây thơ.

Cũng phải, cậu có kinh nghiệm trong ngành giải trí, nhưng những lĩnh vực khác thì chưa chắc.

Vì thức ăn cũng không nhiều nên họ rất nhanh đã dùng xong bữa. Ông bác ban nãy cũng giữ đúng lời hứa mà cho cậu một phần kem đào, nhưng lại không có phần của Bible.

Build có chút khó xử, ăn một mình thì ngại lắm.

"Bible, ăn kem này."

Cậu quyết định hai người cùng ăn cho đỡ cảm thấy xấu hổ.

Vốn dĩ Bible định từ chối. Sở dĩ hắn không có phần là vì ông bác biết hắn không ăn ngọt. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười cùng chiếc thìa đưa tới trước mặt mình, hắn cuối cùng lại mở miệng ra để người ta đút.

Ngọt quá đi mất.

Hắn cố không nhăn mặt mà nuốt xuống thìa kem đó. Nhưng không ngờ rằng, Build đút được liền đút đến nghiện, tiếp sau đó là cậu một ít hắn một ít, đến tận khi li kem thấy đáy mới thôi.

Nhìn vẻ mặt thoả mãn, bàn tay vẫn đang xoa xoa cái bụng hơi nhô lên khỏi lớp áo, Bible cuối cùng vẫn không nỡ phá hỏng tâm trạng của cậu, đành lấy nước lọc tráng miệng.

Sau khi ăn xong, Bible giữ đúng lời hứa dẫn Build đến một con phố nhỏ khác. Tuy gọi là phố nhỏ nhưng thật ra nó tụ tập rất đông người. Build và Bible phải đi rất sát nhau mới có thể không lạc.

"Ôi trời. Đông ghê. Chúng ta có bị phát hiện không?"

"Tôi là người mới."

"Build là người cũ nhưng chắc không ai nhớ mặt đâu. Đi chơi thôi nào!"

Thế là hoà vào tiếng ồn giữa đám đông còn có tiếng cười đùa của Build.

"Bible xem kìa! Người ta đang đấu robot bên đó!"

Build chỉ về một hướng, nơi có một đám người trẻ tuổi đang reo hò, vây quanh hai con robot loại nhỏ được điều khiển bởi hai thiếu niên.

"Này này còn nữa! Chú kia đang nặn cái đấy? Có ăn được không?"

"Kẹo đường. Đến chọn một cây đi."

Bible cũng không sợ phiền, cứ mặc Build lôi qua kéo lại giữa chốn đông người. Lúc thì đi hướng đông xem người ta đánh nhau, lúc chạy sang hướng tây mua đồ ăn vặt. Đến khi đi đến cuối con đường, trên tay hắn toàn là đồ ăn. Bên này Build vẫn đang sáng rỡ đôi mắt nhìn chằm chằm hàng bán mấy vật phẩm nho nhỏ.

Build nhanh chóng giải quyết xong cái bánh nhỏ trên tay, sau đó sờ thử một vài món trang sức trên quầy mà trầm trồ.

Cuối cùng, cậu cầm lên một cái kẹp tóc nhỏ bằng bạc lên ngắm nghía, nụ cười sáng rỡ không che giấu được thích thú trong lòng.

"Xinh ghê."

"Cậu bé, cậu có mắt nhìn lắm đấy. Cây kẹp này chỉ còn một chiếc thôi, không mua thì sẽ hết."

Bà lão bán hàng cười hiền từ nhìn Build, xem ra đã bị nụ cười của cậu làm cho có hảo cảm.

Build càng nhìn càng thấy thích, vừa định bảo mua thì lại nhớ đến gì đó. Tia sáng rực rỡ trong thoáng chốc liền mờ nhạt. Cậu đưa ngón cái day nhẹ những cánh hoa lấp lánh trên đó, rồi lại tiếc nuối bỏ xuống.

"Xin lỗi. Cháu không hợp mang những thứ này."

Nói xong rồi cậu lại xoay qua nhìn Bible, cười cười kéo hắn rời đi.

Bible từ nãy đến giờ vẫn luôn quan sát Build, thấy cậu bỏ chiếc kẹp tóc xuống thì hơi nhạc nhiên, nhưng cũng chẳng lên tiếng.

Rất nhanh Build liền hồi phục tâm trạng, cậu lại kéo Bible đi tìm chỗ nghỉ chân, sẵn tiện ăn hết những thứ mà cậu mua từ nãy đến giờ.

"Đi chơi vui quá, nhưng mà cũng mỏi chân nữa."

Họ ngồi xuống một chỗ trống trong góc khuất của con hẻm. Build duỗi thẳng chân ra, một tay cầm xiên thức ăn, một tay đấm nhẹ lên đùi cho đỡ mỏi. Cho dù đi chơi kiểu này rất không phù hợp với thể lực của cậu, nhưng Build cảm thấy thật thoả mãn.

Đã lâu rồi cậu không được tự do như thế.

"Ăn từ từ thôi."

Bible đưa một ly nước cho Build, ngồi yên một chỗ chờ cậu ăn xong xiên que cuối cùng rồi dọn dẹp mọi thứ.

"A! Để Build đi tìm thùng rác."

"Ở đó đi, mỏi chân mà. Để tôi đi tìm, đợi một lát."

"Được. Cảm ơn Bible. Nhớ quay lại nhanh nhanh nha."

Cậu thực ra đã mệt lã người rồi. Đúng là căng da bụng chùn da mắt mà.

Chắc là thùng rác ở đây hơi khó tìm, nên Bible đi một lúc lâu mới trở về. Build ngồi đợi còn nghĩ xem có nên đi tìm hắn hay không. May là ngay khi cậu định nhảy xuống khỏi thềm đá, cuối cùng Bible cũng đi lại phía cậu.

"Về nhà thôi nào. Build sắp mở mắt không lên rồi."

Bible nhìn người vừa nãy còn buồn bã chỉ trong tích tắc liền vui vẻ, trong lòng cảm thán quả là một người dễ buồn dễ vui.

Không biết đã trải qua những gì mới có thể bỏ qua chuyện buồn nhanh thế này nữa.

Bible đi theo sau Build một bước, phòng khi cậu có không cẩn thận thì kịp thời kéo trở về. Vì bọn họ đi hơi xa đường lớn, nên phải đi bộ một đoạn để có thể bắt xe trở về khách sạn.

Hiện tại cũng đã khuya, hai người vẫn đi con đường cũ nhưng đoạn đường đã vắng vẻ. Chỉ có vài ngọn đèn soi sáng cho người đi đường mà thôi.

Nghe tiếng gió xào xạc bên tai, bước chân của Build cũng trở nên chậm rãi. Cậu thật muốn hoà vào thiên nhiên ở nơi này quá đi mất. Quên đi muộn phiền, quên đi tất cả.

"Build."

Người đi phía sau đột nhiên gọi cậu. Build quay đầu lại, đứng tại chỗ chờ người kia lại gần.

"Sao vậy, Bible?"

Build định hỏi xem hắn có chuyện gì. Nhưng khi Bible đến gần, Build mới chú ý thấy vành tai của hắn đỏ rực. Cậu chớp mắt vài cái, rất nhanh liền nghĩ ra được lí do.

"Lạnh sao?"

Cậu cười nhẹ hỏi hắn. Hẳn là Bible ngại ngùng nên mới hơi ngập ngừng. Thế thì người lớn tuổi hơn như cậu đành phải chăm sóc hắn rồi.

Chỉ thấy Build xoa xoa tay vài cái, sau đó lại hà hơi vào lòng bàn tay. Không đợi Bible kịp nói gì, cậu đã dùng tay mình che đi hai tai hắn.

"Làm thế này sẽ không lạnh nữa."

Vừa dứt lời, cậu lại cười tươi với Bible một cái để an ủi.

Không có gì phải ngại cả. Ai bảo Beta thì không được sợ lạnh chứ.

Bible đột nhiên bị chạm vào, tiếp sau đó là tầm mắt bắt phải nụ cười xinh như nắng hạ của người đối diện, khiến hắn không tự chủ được mà thất thần, lời nói ra cũng trở nên lắp bắp:

"K-Không phải. Tôi không lạnh."

Build định lặp lại động tác để giúp Bible ủ tai thêm lần nữa, nhưng nghe hắn nói vậy thì có chút khó hiểu. Cậu rút tay về, đầu hơi nghiêng qua một bên, ý muốn hỏi hắn gọi cậu lại để làm gì.

Bible ho khan một tiếng để ổn định giọng nói. Lúc nhìn thấy vài sợi tóc đen nhánh lại không theo quy củ mà rơi trên má cậu, hắn vốn dĩ có chút căng thẳng liền theo đó mà thả lỏng.

Đưa tay lên vén tóc Build ra sau tai, rồi lại lấy vật sáng lấp lánh trên tay còn lại cài lên tóc cậu. Nhìn hoa văn tinh xảo phát ra ánh sáng bạc thu hút mắt người, Bible cuối cùng cũng hài lòng nhếch khoé môi.

Mà Build lại không bình tĩnh được như người đối diện. Cậu mở to mắt nhìn một loạt động tác của hắn, muốn nói gì đó nhưng cổ họng không phát ra được chữ nào. Cậu rõ ràng thấy Bible dùng cái gì để cài lên tóc mình.

"Đó là... Sao Bible có nó?"

"Vì cái gì mà khi nãy không mua nó?"

Bible thản nhiên hỏi, vờ như không thấy được ánh mắt phức tạp của người kia.

"... Nó không hợp."

Build nói thế, nhưng tay vẫn không nhịn được mà đưa lên, khẽ chạm vào nó. Rồi sau đó như nhận ra chuyện gì, đành cúi mặt xuống, che đi tất thảy biểu cảm của mình.

"Xinh lắm."

Build nghe Bible khẽ nói. Cậu chỉ biết cười bất đắc dĩ.

"Đúng rồi, chiếc kẹp rất xinh. Nhưng nó không hợp---"

"Build xinh."

Chưa đợi Build nói hết, hắn đã khẽ vuốt những sợi tóc được đính trên chiếc kẹp. Hắn kéo cậu ngẩng lên, đối diện với ánh mắt cậu, khẳng định mà nói như vậy.

"S-Sao cơ?"

Build giờ khắc này một cái chớp mắt cũng chẳng dám. Cậu cứ sợ là mình nằm mơ, hoặc là đã nghe nhầm gì đó.

"Chiếc kẹp tóc, vì nó trên người Build nên nó mới xinh."

"..."

"Nó xinh là vì Build."

"...."

Thình thịch.

Tim... Đập nhanh quá.

Cảm giác này, Build tưởng đã không còn tồn tại nữa.

Cậu đối diện ánh mắt kiên định cùng giọng nói từ tính mà theo một chút dịu dàng và dỗ dành kia. Bible như có ma lực, hắn nói điều gì cũng khiến cậu cảm thấy an toàn và tin tưởng. Một người ít nói ít cười như này, vì sao chuyện gì cũng có thể nhìn thấu lòng cậu?

Build nghĩ mình hình như đã sa chân vào một chiếc hố sâu không thấy đáy mất rồi.

"Cảm ơn."

Build không biết nên nói gì, chỉ có thể thốt ra những lời này. Cậu lại cúi đầu, không dám nhìn thẳng Bible, sợ hắn thấy đôi má mềm mại hồng thấu của mình.

Bible phát hiện khi Build ngượng ngùng, cậu sẽ tìm cách tránh đi tầm mắt của người khác. Hắn cũng không ép cậu nữa, liền đưa tay cởi áo khoác trên người xuống, rồi lại choàng lên đầu cậu, như có như không giúp cậu che đi gương mặt đỏ au kia.

Build bất ngờ bị áo khoác đè nặng, theo bản năng một tay giữ áo, một tay giữ lấy chiếc kẹp vừa được cài lên không lâu, sợ nó rơi xuống hỏng mất.

"Bible, đừng như thế. Sẽ hỏng kẹp mất."

Bible nghe tiếng phát ra khe khẽ từ trong chiếc áo của mình, không che giấu mà cất tiếng cười khẽ. Ban nãy còn bảo không hợp, hiện tại lại vội vàng giữ gìn nó như châu báu.

Một người che áo đi phía trước, một người khoanh tay đi phía sau. Bóng cả hai đổ vào nhau, hoà làm một, như chiếc chìa khoá độc nhất có thể lần nữa mở ra trái tim họ.

"Bible không lạnh sao?"

"Tôi sẽ không lạnh."

"Ồ. Vậy sau này Build có thể mượn áo Bible không? Build sợ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net