Chương 4: Nó kêu tao già?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Build thò đầu qua khung cửa sổ hai mắt cay cay miệng không ngừng rủa thầm thằng nhóc cùng nhà mới. Anh điên tiết gọi cho nó hỏi tội.

"Ê Bibleee..............."

Bible cắt ngang lời Build một cách hờ hững.

"Em đến trường rồi. Có chuyện gì không?"

Build: "Có đấy. Mắc cái mớ gì khóa cửa nhốt anh ở nhà vậy, làm anh mày ngồi ngó ra song cửa sổ, nhìn có khác mẹ gì phạm nhân không?"

Bible bắt đầu cãi lí, rõ ràng là cậu không sai nhưng tên đàn anh nông cạn kia cứ mắng cậu.

"Ra đường là phải khóa cửa. Em là đang bảo vệ tài sản nhà cửa cho anh. Kiến thức cơ bản này anh chưa từng nghe qua à??????".

Build: "Im mồm nói tiếng nữa tao táng lệch mỏ bây giờ tin không?".

Bible: "Người cao tuổi bây giờ đều độc mồm độc miệng thế này sao? Trẻ trâu quá ạ".

Build: "Ời, xin lỗi vì đã già. Rồi chừng nào ông thần về mở cửa cho con ra ngoài đi học vậy ạ?"

Bible: "Theo như trên bảng thời gian biểu anh treo trước cửa tủ lạnh thì 2 giờ chiều nay anh có 1 tiết học.Bây giờ chỉ mới 8 giờ sáng. Nên 1 giờ 30 em sẽ về mở cửa cho anh".

Build bóp chặt cái điện thoại trên tay khóc thét.

*Bố mày nhịn mày lâu lắm rồi nhé*. Nhưng vẫn phải nuốt cục tức xuống bụng nhỏ nhẹ hỏi han nó.

"Trưa nay tính ăn cơm bụi ngoài đường à, sao không về giờ trưa đi ông thần".

Bible: "Theo như điều tra thì anh nấu ăn rất dở. Nên em sẽ không ăn cơm nhà đâu".

Build tức đến phát khóc liền chạy lên group chat lôi đám bạn ra than thân trách phận.

"Bà mẹ nó tao tức quá, Bible nó dám nói tao già mà trẻ trâu. Rồi con chê tao nấu ăn dở trong khi nó chưa ăn cơm tao nấu bao giờ".

Apo nhột nhột liền nhỏ giọng gửi nhẹ cái voice.

"Xin lỗi bạn yêu nhưng Bible nó nói xấu gì mày tao biết hết".

Build như ngộ ra cái gì đó liền hăm dọa.

"Khai ra hoặc ăn đấm. Bố mày đã ngửi thấy mùi bán đứng bạn bè xung quanh cuộc trò chuyện này".

Apo cười hì hì.

"Tại vì ông anh cùng hội của nó là người yêu quen qua mạng của tao. Ổng hỏi quá nên tao mới kể thôi".

P'Tong: "Ngó bộ lần này mày bị nó đấm tòe mỏ rồi Apo. Vì trai mà vêu mồm thì đáng lắm, cười".

Build lúc này cảm thấy hơi choáng nhẹ, không biết phải do ở nhà từ sáng giờ không được bay nhảy nên mới khó chịu hay không.

"Tao không có sức đâu mà đánh mày. Chả hiểu bị gì mà đau đầu quá".

P'Tong: "Ê sao đó, bị ốm à?"

Apo: "Mày tức đến phát bệnh rồi à?"

....

Cũng không bất ngờ lắm khi cậu đã về đúng giờ, 1 giờ 30 phút Bible đã có mặt ở nhà theo đúng lời hứa với anh.

Bible nhớ tới lời nói của Mile.

"Nghe đồn bé ấy hổ báo ghê lắm. Mày dám nhốt nó ở nhà kiểu đó, khi về vẫn nên chuẩn bị cái nón thì hơn, mắc công bị đánh bể đầu."

Bible rùng mình nhưng vẻ mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, cậu nắm vội cái gáo ăn cháo của Mino nắm chặt trên tay, hiên ngang và bước vào nhà.

Không giống như những gì tưởng tưởng, căn nhà lạnh ngắt, cũng không thấy bóng dáng anh đâu.

Bible thấy có vấn đề, theo như phân tích, thì khi một người bị giam quá lâu trong không gian cố tình sẽ trở nên cáu gắt. 

Vậy tại sao cậu về rồi mà không thấy Build?

Có dự cảm không lành nên cậu liền xuống nhà bếp xem thử.

"Không có dấu hiệu nấu ăn hay đặt đồ ăn gì".

Cậu chạy vội lên tầng, chân cứ thế chôn 1 chỗ trước cửa phòng Build.

Bible liên tục gõ cửa và dùng một giọng điệu máy móc mà gọi tên anh, nhưng không hề có lời đáp trả nào.

Cậu muốn tiến vào trong. Nhưng theo nguyên tắc xã hội thì không được tự ý xông vào không gian riêng tư của người khác, nếu không được chủ nhân nơi ấy cho phép.

Chần chừ một lúc thật lâu thì tiếng đổ bể bên trong khiến Bible giật mình. Trước giờ Bible chưa từng có một cảm giác lo lắng khó tả như này.

Cậu không hiểu như này được gọi là gì, nhưng giây phút này cậu muốn xông vào trong xem Build có bị làm sao hay không.

Trước khi quyết định tiến vào cậu vẫn không quên nói với anh.

"Em vào nha? anh không lên tiếng thì em vào thật ấy".

Bible nhanh chóng đẩy tay nắm cửa sải đôi chân dài của mình như lướt trên sàn runway bước vào.

Một mùi hương thoải mái thật, là mùi xịt phòng của anh ấy sao, đúng là nhẹ nhàng và dịu dàng hơn hẳn so với tính cách tăng động của Build.

Thiết kế trong phòng của anh đặc biệt đơn giản với tông màu trắng chủ đạo nhưng lại cực kì tinh tế. Lại còn cắm rất nhiều hoa đặc biệt là hoa hồng. Bible thầm nghĩ con người Build kỳ thực khác biệt rất lớn với vẻ bên ngoài.

Bible không ngó nghiêng nữa mà trực tiếp tìm kiếm bóng hình nhỏ của anh. Qủa nhiên là Build đang nằm co ro lăn lóc trên cái giường bông dày cộp, chăn mềm thì bị anh đạp thẳng rơi xuống đất.

Cơ thể Build run lên vì lạnh, muốn với tay nhặt cái chăn nhưng không đủ sức.

Chả hiểu vì sao khi nhìn thấy bộ dạng vô cùng đau đớn của anh lại khiến trong lòng Bible dâng lên cảm giác muốn bảo bọc vô cùng.

Bible nhanh chân nhặt mền lên quấn chặt anh vào trong chăn, thay cho giọng điệu máy móc hằng ngày là một giọng nói ôn nhu.

"Lạnh như thế còn quẳng nó đi, bị ngốc à?".

Mồ hôi nhễ nhại tứa ra trên trán Build như nước đổ, khuôn mặt anh lúc này phải nói là vô cùng nhợt nhạt khó nhìn.

Môi anh run run mấp máy nói thật nhỏ nhưng đủ để Bible ngồi ở khoảng cách gần như thế nghe được rõ ràng

"Bơ ơi! Anh đau đầu quá, anh lạnh với cả cũng đói nữa".

Giọng nói như nghẹt mũi của anh vừa thốt ra câu đó liền khiến cơ quan bộ não của Bible đứng hình.

Cậu không ngờ khi Build đổ bệnh liền trở thành một chàng trai mềm xèo có sức đả phá trái tim cao như này. Nhưng Bible nào biết "đả phá trái tim" này mang hàm ý kia.

Cậu cứ nghĩ đó là một hiện tượng bình thường khi 1 con người nghe 1 con mèo làm nũng chăng?

Bible đưa tay sờ trán anh.

"Nằm im, em đi lấy miếng dán hạ sốt".

Cảm nhận độ mát của cơ thể Bible sắp rời đi thì anh liền mơ màng kéo cậu lại.

"Cho anh ôm cơ thể em chút được không? Nhiệt độ của em mát, rất thoải mái".

Bible cuộn anh lại trong chăn lần nữa.

"Anh ngoan ngoãn nằm đây chút đi, trán anh nóng quá rồi, nếu không hạ sốt thì đầu anh sẽ bị hỏng mất".

Build tuy bệnh nhưng vẫn biết thằng nhóc này lại kháy khịa mình thì liền im ru mà nằm chờ được phục vụ. Đúng là nhóc này không thể để người ta thích nó quá 17 phút được mà, tức chết bé lá rồi.

Sau khi được Bible dán miếng hạ sốt và cho uống viên sủi hạ sốt khẩn cấp. Anh phần nào tỉnh táo hơn, vừa ngồi nhòm dậy đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng ở nơi phía bếp. 

Khi nghe cái bụng của mình biểu tình mạnh mẽ anh mới nhận ra ngày nay chưa ăn gì. Đói chết bảo bối rồi.

Toang định chập chễnh bước xuống tìm gì ăn thì Bible đẩy cửa trên tay bưng một tô cháo. Build nhìn tô cháo đặt trên bàn đến là nuốt nước miếng.

Màu sắc vô cùng đẹp mắt từ cà rốt và đậu được thái hạt lựu, kèm theo mùi hương của thịt bò xay nhuyễn khiến anh muốn ngay lập tức bưng bát cháo mà húp.

Bible không để anh động tay vào, liền để anh trên giường còn mình thì ngồi bên cạnh múc từng muỗng nhỏ thổi thổi.

"Nóng lắm, để thổi đã".

Build mặt nóng ran, nhìn từ góc nghiêng lúc cậu thổi cháo cho anh thì nhìn đẹp trai quá đi mất. Anh vội vàng nói.

"Để anh tự...".

Chưa nói hết câu thì cháo đã đưa tới miệng.

"Há miệng ra".

Tuy bình thường thằng bé này hay nói mấy câu khiến anh chết lặng trong bất lực. Nhưng ẻm vừa có nhan sắc lại còn chu đáo như này, xứng đáng được làm bạn trai mình (Build thầm nghĩ).

Anh huých cái tay lên tay cậu, nhẹ nhàng hỏi.

"Này! Em cũng nhiệt tình với anh quá rồi, người ta tự ăn được, mà cứ thích đút cơ, tuy hơi ngại nhưng anh thích như thế".

Bible nghe chẳng hiểu Build đang độc thoại cái gì, nên chỉ một mặt không biểu cảm như người máy nhìn chăm chăm anh nói.

"Lúc ở bên nước ngoài em có nuôi con chó. Mỗi lần nó bệnh thì nằm ỳ một chỗ, cho ăn cháo uống sữa thì sợ nóng liền cáu gắt. Thì em cũng hay đút nó ăn như đút cho anh vậy nè".

Bible nói với một tâm thế vô cùng bình tĩnh.

Mà Build bên này thì không hề bình tĩnh chút nào sau khi nghe câu này.

"Shittttt dám bảo anh mày giống chó, quả nhiên không thể hảo cảm với nó quá 28 giây mà".

Anh thầm rủa cậu trong lòng, nhưng miệng thì vẫn cười toét miệng vì đồ ăn của Bible nấu thật sự ngon ngon ngon lắm luôn ấy.

Sau khi chăm lo thuốc thang ăn uống cho anh xong thì Bible đã chủ động viết mail xin phép cho anh nghỉ học một hôm. Hôm nay Bible quả thực khiến Build cảm động gớt nước mắt ngoại trừ việc nó dám nhốt anh ở nhà còn bảo anh giống chó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net