CHƯƠNG 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 12

(Hợp đồng bất bình đẳng)

Đêm nay, Kiều Bạch cũng không có đối Diệp Định sở cầu vô độ, sau khi làm xong, chỉ là dựa vào trên người y thoáng sầu não mà 'nhớ lại thời niên thiếu ưu thương', liền ôm lấy y tiến vào phòng tắm.

Đừng thấy hắn lớn lên nhỏ nhắn, sức lực không hề nhỏ, Diệp Định bị hắn hắn ôm vào trong lòng liền giống như trẻ con.

Dòng nước ấm áp có thể làm tan mệt mỏi sau khi làm tình, Diệp Định thở nhẹ ra, dần dần thanh tỉnh lại.

Nếu trên thế giới này có một loại thuốc, làm cho người ta ăn xong liền có thể quên hết mọi chuyện không muốn nó xảy ra, vậy thì quá tốt.

Nhưng mà, loại thuốc này không tồn tại.

Cho nên, Diệp Định có thể nhớ rõ ràng, chính mình mở đùi ra như thế nào đòi người ta chiếm lấy, lắc mông không hề cảm thấy thẹn, kêu thật dâm đãng, hành vi có thể so sánh với dâm phụ.

Ngón tay gắt gao nắm chặt cạnh bồn tắm, dùng thanh âm khàn khàn hỏi Kiều Bạch: "Muốn như thế nào mới có thể buông tha tôi? Đòi tiền sao? Cậu muốn bao nhiêu tôi cũng có thể cho."

"Định, tiền của anh có bao nhiểu cũng không đủ cho tôi đóng nghiệp phí. Anh thích tôi có thể cho anh gấp một vạn lần." Kiều Bạch dựa vào trên bồn tắm lớn, bắt đầu hút thuốc, cảm giác kẻ có tiền luôn mang theo một chút khinh miệt, nhưng cũng đủ làm cho tất cả các người nghèo đều hung hăng mà đập hắn.

"Vậy cậu rốt cục muốn như thế nào mới buông tha tôi!" Diệp Định theo thói quen nghĩ mún nắm áo hắn hung hăng mà hỏi, khi vươn tay mới phát hiện, trên người hắn căn bản không có mặc quần áo, dưới tay là làn da trơn bóng, thực con mẹ nó tốt.

Chờ đến khi thu tay lại, đã không còn kịp rồi, Kiều Bạch thuận thế nắm lấy tay y, đặt ở trên môi, vang lên một tiếng ba (┘3└).

Con thỏ tà mị nói: "Buông tha anh? Tốn nhiều tâm tư như vậy, nhiều nhân lực vùng vật lực mới tìm được anh, lừa được anh, anh nói tôi sao có thể dễ dàng buông tha cho anh?"

Diệp Định nổi giận.

Y tin tưởng lời Kiều Bạch, vì trên thế giới này, có nhiều ngươi ăn no không có chuyện gì làm, tiền nhiều xài không hết, mà Kiếu Bạch chính là một trong số đó.

Nhưng mà, y rốt cuộc làm sai cái gì đây?

Cho dù phải chết, cũng muốn được chết rõ ràng nha!

"Vậy cậu nói cho tôi biết, tôi rốt cuộc làm sai cái gì, cậu lại đối với tôi như thế!" Diệp Định hỏi, "Cậu ở bệnh viện bao nhiêu ngày, tôi tự nhận là rất chiếu cố với cậu, cho dù không cần trả ơn, cậu đối với tôi như vậy, lương tâm không thấy hổ thẹn sao?"

"Rất quá đáng a." Con thỏ vô sỉ còn gật đầu, "Vì sao không thấy áy náy? Thấy anh khát cầu như thế, tôi dùng thịt heo lớn an ủi anh, cũng là một cách báo ân a. Tôi còn bất an cái gì nữa?"

"................" Diệp Định tức giận muốn khóc.

"Anh muốn khóc? Vậy khóc đi, tôi thích nhất nhìn anh khóc." Con thỏ vô sỉ sờ sờ khuôn mặt y, phấn khởi nói.

"Tôi! @#¥%..................&&*(¥#@@............."

Nước mắt Diệp Định ở trong lòng chảy thành đại dương.

Con thỏ tựa như đang ăn tết, nhưng mà không chịu nói ra, từ trong lời của hắn nói, chính là: Ai làm sai, thì người đó tự nhớ! Nếu không tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh.

Sau khi tắm rửa xong, hai người nằm ở trên giuờng, quyết định cùng hắn thương lượng: Vậy cậu gợi ý một chút đi." Lão tử thật sự không biết cậu a! Hỗn đản!

"Không!" Con thỏ mặt vặn vẹo, cự tuyệt.

"Vậy cậu rốt cuộc muốn như thế nào?"

"Như vậy đi, muốn để tôi tha cho anh cũng được, muốn ly hôn cũng được, chỉ cần anh cho tôi thao hai trăm lần, tôi sẽ bỏ qua cho anh, như thế nào?"

Diệp Định xoay mặt đi: "Tôi và cậu không còn gì để bàn."

Kiều Bạch từ phía sau giữ chặt y, hôn lên làn da trên phần cổ y, khiến cho Diệp Định ngứa ngáy: "Thật vậy sao? Thật sự không thể thử sao? Kết hôn là chuyện cả đời, thao hai trăm lần cũng là chuyện mấy tháng. Tôi là tính cho anh nha, một ngày thao hai lần, một tháng là sáu mươi lần, như vậy, ba tháng rưỡi liền có thể xong."

Một ngày hai lần, mẹ nó hắn muốn giết mình sao?

Nhưng mà không thể phủ nhận chính là, Diệp Định nghe xong, trong lòng hơi bị lung lay! Có bị hấp dẫn một chút.

Nhưng mà, y thân là nam nhân, bị tên biến thái cưỡi ba tháng, đó chính là cuộc sống không bằng chết!

Y thử, tiếp tục cố gắng thương lượng: "Chẳng lẽ không còn cách khác sao?"

"Không có. Anh có hai lựa chọn, nếu không cho tôi thao hai trăm lần, thì cùng tôi kết hôn cả đời. Tự mình chọn." Con thỏ lãnh khốc vô tình.

Diệp Định nắm chặt tay, rất muốn đấm một phát vào mặt hắn, nhưng mà trên người một chút khí lực cũng không có.

Y bối rối, vô cùng bối rối.

Đầu tiên, cha mẹ liên lạc không được, cho nên không rõ hôn nhân này là chuyện thế nào.

Tiếp theo, dựa theo quy định pháp luật của Thụy Sĩ, hôn nhân đồng tính được hưởng đãi ngộ giống như hôn nhân khác phái, hai bên ly hôn cần phải được đồng ý của đối phương, nếu không đồng ý, ra tòa tranh cãi là chuyện nhỏ, mất mặt là chuyện lớn. Nghĩ lại xem, người đồng tính luyến ái ly hôn, chuyện này đủ vui, truyền thông sao có thể buông tha? Đến lúc đó, y nhất định trở thành đầu đề của người khác, rồi càng ngày càng lớn hơn, chắc chắn sẽ viết: Đây là người đàn ông XX vừa ' ly hôn'. Đi đường sẽ bị người vây xem, đi tới bệnh viện sẽ bị đồng nghiệp kỳ thị.

Còn nữa, nếu thật sự ly hôn, dựa theo tính cách con thỏ, nhất định sẽ đem bí mật mình là người song tính nói ra ngoài, còn có băng ghi hình. Hơn nữa còn có khí quan của người song tính, hai cái JJ của con thỏ căn bản là toàn bộ đàn ông trên thế giới đều khát vọng đi! Đến lúc đó mất mặt vẫn là chính mình!

Cuối cùng dựa theo tính cách vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào của con thỏ, nếu mình thật sự không đáp ứng, kế tiếp thật sự không biết sẽ còn phát sinh chuyện gì.

Cho nên, trước khi liên lạc được với cha mẹ, y chỉ có thể ổn định đối phương trước, rồi mới chậm rãi nghĩ đối sách.

Nếu thật sự ly dị không được, vậy nếu so với cả đời, ba tháng tốt hơn nhiều. Coi như bị một con chó hoang cắn một lần đi.

Yên lặng mà đem mọi chuyện tính thật tốt trong đầu, Diệp Định tâm không cam lòng không nguyện hỏi: "Cậu xác định? Chỉ cần..........Chỉ cần hai trăm lần, là có thể?"

"Phải nha, lão công tôi đây nói chuyện từ trước đến nay luôn giữ lời." Con thỏ ở sau lưng phát ra âm thanh mềm mềm, tay cứ tiếp tục đụng chạm, sờ này sờ nọ.

Giữ lời con mẹ ngươi! Thứ không biết xấu hổ!

Diệp Định nhẫn nhịn cảm xúc khác thường ở trên người, cưỡng chế cái gì đó sắp bùng nổ, ra một quyết định đủ để cả đời phải hối hận:

"Được, tôi đáp ứng cậu."

Ánh mắt con thỏ nheo lại, cười như hoa nở: "Được, cứ định như vậy nga. Hai trăm lần, ba tháng rưỡi, không được đổi ý."

"Cậu cũng không được đổi ý."

Vì sợ đối phương đổi ý, Diệp Định thậm chí còn tự cho là mình thông minh mà yêu cầu ký hợp đồng.

Nội dung hợp đồng như sau:

Bên A: Kiều Bạch.

Bên B: Diệp Định.

Hai bên vào ngày 7 tháng 8 năm 20XX, đạt thành thỏa thuận, ký kết hợp đồng sau.

Trong lúc còn hợp đồng, bên B chấp nhận hướng bên A cung cấp phục vụ hai trăm lần phục vụ tình dục, không được đối ý, không được phản kháng, phản kháng lần một, tăng thêm mười lần. Phản kháng lần hai, tăng thêm một trăm lần, cứ thế suy ra.

Trong lúc còn hợp đồng, Bên B toàn tâm toàn ý phục tùng bên A, không được thương tổn bên A, tỷ nhưng đánh chửi, lạnh lùng hay bao lực, làm ra sắc mặt không đồng ý. Nếu như vi phạm tăng một trăm lần.

Trong lúc còn hợp đồng, bên B phải xưng bên A là lão công, bên A theo phải xưng bên B là lão bà. Nếu như vi phạm tăng một trăm lần.

Trong lúc còn hợp đồng, bên A không được đối với bất luận kẻ nào nhắc đến việc hai người kết hôn, nếu như vi phạm, giảm một trăm lần.

Trong lúc còn hợp đồng, hai bên A B phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, hơn nữa vợ chồng làm gì, hai bên cũng phải làm!

Sau khi lần thứ hai trăm chấm dứt, hai bên A B liền tự do tách ra, không được trói buộc lẫn nhau, nếu như vi phạm, bồi thường năm mươi triệu đô la.

Ký tên:

Kiều Bạch.

Diệp Định.

Dương lịch, ngày 7 tháng 8 năm 20XX.

Nội dung hợp đồng không công bằng như thế, Diệp Định lại không phát hiện ra, nhiều lúc cũng chỉ cảm thấy được đối phương có điểm quá phận. Sau khi đóng dấu, đem phần của mình cất kỹ, rồi mới thực nghiêm túc mà đối Kiều Bạch nói: "Giấy trắng mực đen, để xem cậu sau này còn dám tùy tiện quỵt nợ nữa không."

50 triệu, cho dù cậu có nhiều thì, cũng bồi thường chết cậu.

Kiều Bạch vui sướng hài lòng mà trả lời: "Tốt tốt, tôi tuyệt đối sẽ không đổi ý."

"Hừ." Không biết vì sao, tổng cảm thấy nét tươi cười của con thỏ có điểm không thích hợp.

"Vậy lão bà, hiện tại có phải chúng ta nên ngủ hay không ?" Con thỏ nở nụ cười dâm đãng hướng y đi đến.

Trong lòng Diệp Định căng thẳng, tuy rằng trên hợp đồng ghi là hai trăm lần, nhưng mà đêm nay đã mệt muốn chết rồi, nếu làm thật, thật sự sẽ chết.

"Cậu...............cậu................cậu chẳng lẽ lại~~" Lời còn chưa dứt, người đã bị con thỏ đẩy xuống, đặt ở trên giường.

"Tên súc sinh này cậu muốn làm gì?" Diệp Định tức giận mà run rẩy, liều mạng giãy dục, không cho hắn đến gần.

Kiều Bạch áp lên y, gắt gao ôm y vào trong ngực, ôn nhu mà kéo chăn lên.

"Đừng nhúc nhích. Hợp đồng vừa mới thành lập, anh đã muốn vi phạm? Chẳng lẽ anh muốn tăng thêm một trăm lần?"

Vừa nói, lập tức khiến cho Diệp Định rốt cuộc cũng có lối suy nghĩ kịp thời.

Mẹ nó, này rốt cuộc là có chuyện gì a! Hỗn đản!

Con thỏ xinh đẹp, giống như là cái gối ôm, đem y ôm vào trong lòng, vô cùng thân thiết mà hôn nhẹ hai má y, ôn nhu nói: "Được rồi, không quậy anh nữa, hôm nay đều mệt chết, mau ngủ đi."

Diệp Định không tin hắn tốt tính như vậy, nằm trong lòng hắn, trên mông còn có hai cây gậy cứng cứng, y làm sao dám nhắm mắt?

Nhưng mà con thỏ lại không có lộn xộn thật, trừ bỏ hôn nhẹ ra, chỉ ôm y rồi ngủ.

Màn đêm thực yên tĩnh.

Ánh trăng mông lung, ngoài cửa sổ còn có cây tường vi vừa nở.

Phong linh trong phòng lại bị gió thổi phát ra tiếng đinh đương.

Diệp Định nhẹ nhàng xoay người, thấy con thỏ không biết khi nào đã nằm ở trong lòng y mà ngủ, bộ mặt thực dễ thương, lông mi thật dài nhẹ nhàng chớp chớp, khóe miệng mang theo nét tươi cười hơi bi sầu.

Y nghe thấy Kiều Bạch ở trong mộng thì thào gọi tên một người.

Nghe thật cẩn thận, tim nhất thời đập nhanh.

Con thỏ đang nói: "Diệp học trưởng.......tôi thực sự...............rất thích anh."

Đêm nay, Diệp Định cũng không có mất ngủ, cứ như thể liền cùng con thỏ ôm nhau ngủ, hơn nữa ngủ còn rất ngon.

Y nằm mơ.

Trong mộng, đúng vào mùa bạch ngọc lan nở rộ, thiếu niên mặt một áo sơmi trắng, đứng ở trước mặt mình, rụt rè nói: "Diệp học trưởng..........tôi thật sự...........rất thích anh."

___________________________________________________

Tiêu: Sao cứ thấy ngọt ngọt thể nhỉ, nhất là đoạn cuối nhá :x

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net