CHƯƠNG 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 13

(Cuộc sống ở chung bắt đầu rồi!)

Vì thực hiện nội dung hợp đồng, qua ngày hôm sau, con thỏ liền mãnh liệt yêu cầu Diệp Định ở chung.

Diệp Định đương nhiên không chịu đáp ứng. Vô nghĩa, ở chung thì mình còn có mạng sống đến ba tháng sau sao?

Nhưng mà cỏn thỏ lại nói ra nội dung hợp đồng: Không được cãi lời, nếu không thêm một trăm lần đó nga.

Cho đến lúc này, Diệp Định mới biết tối hôm qua mình đã ký hiệp ước có bao nhiêu bất bình đẳng. Chỉ tiếc, giấy trắng mực đen, đã không thể đổi ý rời. Dùng lời của con thỏ mà nói, chính là 'Dù sao gạo cũng nấu thành cơm, anh liền nhận đi.' Chì đành phải nghiến răng nghiến lợi mà đem hành lý dọn đến ở trong căn biệt thự siêu cấp xa hoa của con thỏ.

'Phu phu hai người' từ đó bắt đầu cuộc sống ở chung.

.

Ngày đầu tiên trong cuộc sống ở chung, con thỏ vào lúc ăn sáng làm một lần, vào lúc cơm chiều làm một lần, trước khi ngủ còn làm một lần.

Đừng hoài nghi, ai quy định một ngày chỉ làm hai lần? Đó chỉ là dự tính, dù sao cũng là hai trăm lần.

Diệp Định bị làm đến đầu óc choáng váng mắt hoa, tuy rằng cũng thực thích, cao trào vài lần, vì sao a vì sao? Vì sao y lại bị một tên biến thái có khuôn mặt giống con gái áp chứ?

Chỉ đành đổ thừa chính mình nhìn người không giỏi, có mắt như mù, đem một con sói nhìn thành con thỏ.

Trong lòng tuy có hận, chính là ngoài miệng không dám nói ra, cũng không dám phản kháng.

Vì sao chứ? Bởi vì có hợp đồng a!

Hợp đồng quy định, bên B hướng bên A cung cấp hai trăm lần phục vụ tình dục, không được đối ý, không được phản kháng, phản kháng một lần, tăng mười lần. Phản kháng hai lần, tăng một trăm lần, cứ thế mà tính.

Bên B còn phải toàn tâm toàn ý phục tùng bên A, không được thương tổn bên A, ví dụ như đánh chửi, bạo lực hay lạnh lùng, làm sắc mặt không đồng ý. Bằng không sẽ tăng một trăm lần.

Diệp định cho dù có ủy khuất đầy trời cũng không dám tùy tiện hành động thiếu suy nghĩ a! Chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn mà thôi.

Thế là con thỏ càng thêm đắc ý vênh váo, được một tấc lại tiến một thước, ở nhà không chỉ còn tùy thời tùy lúc động tay động chân, thậm chí còn làm ra một ít trang phục tình dục cổ quái để cho y mặc, còn tốt đẹp mà nói đây là bồi dưỡng tình cảm vợ chồng. Diệp Định tức giận hận không thể đem quần áo này xé nát rồi đem đi nấu nhừ.

Không chỉ như thế, còn thỏ còn rất thích khi y đi làm, đem đủ loại khiêu đản mát xa nhét vào trong thân thể y, có đôi khi còn mạnh mẽ để y mặc thắt lưng giấu kỷ cái mông, con thỏ liền uy hiếp nói: Không cho phản kháng nga, một trăm lần nga một trăm lần nga.

Diệp Định tức giận mà xanh mặt.

Con thỏ nói, ai bảo thí thí của Định khêu gợi như vậy, tùy thời tùy chỗ mà câu dẫn đàn ông, nếu không che đi, ai biết anh có thể hay không liền xuất tường?

.

"Cậu cút! Cậu cho là mỗi người đều giống cậu sao? Trong óc cả ngày ngoài trừ làm tình chính là làm tình! Cậu đúng là lưu manh không biết xấu hổ! Cút đi!" Sáng sớm vào ngày thứ tư ở chung, Diệp Định cuối cùng cũng không chịu nổi, nổi giận...........

Con thỏ cười tủm tỉm ngồi ở trên giường, nhìn hạ thể người nọ bị một thắt lưng màu đen chắc chắn trói buộc. Cài này chính là do hắn phát minh, tên là 'Trói buộc của ma vương', được làm từ chất gỗ tốt cùng dùng công nghệ cao hợp thành, khóa bằng mật mã, dưới thân còn có hai cây mát xa lớn, nhỏ là cố ý dựa theo Diệp Định mà thiết kế, mặc vào vừa vặn ngăn chặn hai cái miệng nhỏ của y. Không có mật mã, bất luận ai cũng không thể cởi ra.

Chất liệu gỗ màu đen, vô cùng xứng với da thịt màu ngà của Diệp Định, quả thật chính là vô cùng hấp dẫn.

Con thỏ liếm liếm môi, thân sắc gian manh pha lẫn nghiền ngẫm: "Anh dám mắng tôi?"

"Tôi còn dám đánh cậu!" Diệp Định bị tức giận làm cho mê muội, hạ thể chứ hai món đồ chơi, thật hận không thể cùng hắn đồng quy vu tận.

Kỳ thật, con thỏ cũng không phải mỗi ngày êều mặc mấy loại này, chỉ có mấy ngày không có ca phẫu thuật, mới gây sức ép cho mình. Nhưng mà Diệp Định vẫn không tiếp thu được, rõ ràng mình so với hắn lớn tuổi hơn, vì sao lại nhận phải loại vũ nhục này?

Nhưng mà thực hiển nhiên, con thỏ phi thường thích loại hình này của y, ham thích phát minh mọi thứ để gây sức ép với y. Để cho Diệp Định thật rất hoài nghi công việc của hắn có phải hay không là chuyên phát minh mấy mòn đồ dùng tình thú?

Tóm lại, chắc chắn không phải là học sinh.

.

Ở chung hơn mười ngày, Diệp Định đương nhiên biết thân phận đối phương không phải là sinh viên, mà có công việc rồi. Hỏi hắn rốt cuộc là đang làm việc gì, con thỏ đã nói: Công việc của tôi chính là cùng ngoài mặt giống nhau, chuyên đánh quái thú cứu vớt địa cầu.

Cút a! Mẹ cậu chứ cứu vớt địa cầu!

Diệp Định rất nhanh nắm chặt tay, lửa giận hừng hực thiêu đốt.

Con thỏ ngồi trên ghế, nâng đùi, bình tĩnh mà lấy ra hợp đầu, thì thầm: "Trong lúc còn hợp đồng, bên B phải toàn tâm toán ý phục tùng bên A, không được phản kháng, không được thương tổn bên A, ví dụ như đánh chửi, làm mặt khó chịu, bạo lực hay lạnh lùng, nếu không tăng một trăm lần."

Diệp Định trầm mặt: "Cậu muốn như thế nào?"

"Anh đã trái với quy tắc, hiện tại hai trăm biến thành ba trăm."

"Cậu..........Cậu dám!"

"Vậy anh bồi thường 50 triệu đô đi!"

Cái gì mà đem tảng đá đập vào chân mình? Chính là cái này đây.

Diệp Định thông minh tự cho mình là đúng, lại không nghĩ rằng bị đối phương lợi dụng để áp bách chính mình.

Ngày 21 tháng 8 năm 20XX, con thỏ vns Diệp Định, Diệp Định toàn bại.

Trong phòng khách có một cái lịch lớn, trên mặt đều toàn là màu đỏ. Làm một lần, liền vẽ một dấu.

.

Ở chung hai mươi ngày, ngày ở trên đã muốn được vẽ thành khoảng một trăm lần.

Diệp Định cảm thấy được chính mình giống như có hi vọng, nếu mà cứ như vậy, không đến một tháng y liền có thể giải phóng? Hơn nữa, còn có thể nói là nhất tiễn song điêu.

Cái gọi là nhất tiễn song điêu, chính là: Giải phóng chính mình, còn bắn chết con thỏ! Bắn chết hắn! Để hắn tinh tẫn nhân vong mới tốt.

.

Ở chung hai mươi ngày, Diệp Định bị đồng nghiệp nói, "A Định, anh gần nhất xảy ra chuyện gì? Gầy thật nhiều."

Diệp Định yên lặng không nói gì, tâm nói, như vậy sao? Một ngày làm năm lần, có thể không gầy sao?

.

Bất quá, gần đây còn thỏ giống như có lương tâm, đột nhiên giảm bớt số lần làm, có đôi khi liên tục vài ngày cũng không có làm, số lần về nhà cũng ít, thường xuyên đến rạng sáng mới trở về, trên người tràn ngập một cỗ hương vị kỳ quái.

Cái loại hương vị này Diệp Định tuyệt đối không xa lạ. Là mùi máu.

Trên người con thỏ sao lại có mùi máu? Chẳng lẽ...............hắn ở bên ngoài làm chuyện phạm pháp?

Tưởng tượng như thế, Diệp Định nhất thời căng thẳng? Liền luống cuống tay chân mà phạm sai lầm.

"Cẩn thận một chút! Nếu làm nát, phải chờ một tháng nửa mới tới lúc hái hoa." Triệu Khải Thân nghiêm túc nói.

Diệp Đinh liên tục nói xin lỗi.

Triệu Khải thân nhìn y, thở dài, hỏi: "Xảy ra chuyện gi? Gần đây luôn mất hồn mất vía, có phải hay không trong nhà xảy ra chuyện gì?"

"Không." Diệp Định cắn môi, phủ nhận.

Y phải nói như thế nào đây? Chẳng lẽ cùng Triệu Khải Thân nói, chính mình bị một tên hơn hai mươi tuổi lừa lên giường? Còn bị lừa ký hợp đồng vô cùng dọa người nữa sao?

Triệu Khải Thân thấy y không chịu nói, cũng không tiếp tục hỏi, chỉ là vỗ vỗ vai y, nói: "Nếu mệt, liền nghỉ ngơi vài ngày đi, nơi này có tôi để ý rồi."

"Không cần." Diệp Định không hề nghĩ ngơi liền cự tuyệt.

"Ai, A Định anh a, thật đúng là công tác cuồng." Triệu Khải Thân bất đắc dĩ nở nụ cười. Cùng Diệp Định cộng sự ba năm, cơ hồ chưa từng nhìn thấy Diệp Định nghỉ ngơi, người này đúng thật là cuồng nhiệt trong công tác, trong lòng y tựa hồ luôn có một cỗ tín nhiệm cực lớn chống đỡ.

Không biết là loại niềm tin nào mới có thể khiến y chống đỡ đến như thế chứ?

Chính là người sao?

Triệu Khải Thân thất thần suy nghĩ, nếu là người, không biết ai lại may mắn như thế, có thể trở thành tín nhiệm cho Diệp Định chứ?

Hai người ở trong phòng làm việc, mất hồn mất vía mà ngây người một lát liền đến trưa. Đợi cho đến thời gian tan tầm, hai người mới phát hiện, công tác một ngày chỉ mới hoàn thành một nửa, liền có một chút xấu hổ.

"Khụ, hôm nay như vậy thôi, ngày mai lại tiếp tục đi." Triệu Khải Thân nói.

"Không, cậu đi về trước đi."

"Vậy được rồi, tôi đi trước, anh một mình cẩn thận một chút. Sớm trở về a." Triệu Khải Thân bất đắc dĩ, biết tính cách y 'công việc hôm nay, hôm nay hoàn', liền không hề khuyên bảo, bàn giao một chút về công tác liền rời đi.

Người liền rời đi, phòng thí nghiệm liền yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại một mình Diệp Định.

Nhìn đồng hồ lần nữa đã là tám giờ tối.

Không biết con thỏ kia có về nhà hay chưa? Từ sáng sớm ngày hôm qua đến bây giờ cũng không nhìn thấy hắn, cũng không biết đi nơi nào, ngay cả điện thoại cũng không có.

Diệp Định tuyệt không thừa nhận là lo lắng cho hắn, cho dù có lo lắng, cũng chỉ lo hắn làm chuyện trái pháp luật, đến lúc đó liên lụy chính mình.

Nếu không, gọi điện thoại cho hắn đi?

Diệp Định lấy ra di động, do dự vài giây, bấm số. Số điện thoại cũng là do con thỏ ép y ghi nhớ, ngay từ đầu y không chịu, con thỏ liền bá đạo nói: Thân là lão bà, ngay cả số điện thoại lão công cũng không nhớ rõ, thật quá phận mà~ ô ô ô.

Hắn làm bộ dáng lê hoa đái vũ thập phần điềm đạm đáng yêu, đáng tiếc Diệp Định một chút cũng không động tâm.

Con thỏ thấy y bất vi sở động, liền xuất ra chiêu bài: "Anh dám cãi lời nga, một trăm lần nga một trăm lần!"

Mẹ nó, mỗi lần điều dùng chiêu này! Đáng giận!

Diệp Định nghĩ vậy, nổi giận, không đợi điện thoại chuyển được, liền lập tức cắt đứt. Rồi đem điện thoại tắt đi, ép mình không cần phân tâm, tập trung vào công tác.

.

Chờ công việc hoàn thành, đã hơn mười một giờ đêm.

Bầu trời ngoài cửa sổ, đã muốn tối như một tấm vãi đen.

Phòng thí nghiệm ở góc tối phía Tây bệnh viện, ở gần vị trí nhà xác. Bởi vì bình thường chỉ dùng để nghiên cứu y học, cho nên có điểm yên lặng, cũng không có y tá bác sĩ phụ trách gác đêm. Vừa đến buối tối, nơi này liền cùng nhà xác giống nhau, vắng tanh.

Trong phòng thí nghiệm đêm khuya không có một bóng người, tràn ngập một cỗ lạnh băng quỷ dị.

Khu này bởi vì không có sửa chửa, điện áp không ổn, đèn hành lang không ngừng chớp tắt, hơi có chút hương vị quỷ dị.

Trong hành lang trống rỗng, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình.

Bỗng nhiên, ngoài cửa sổ một đạo sấm chớp ầm ầm xẹt qua, rất nhanh sau đó, lại thêm một tiếng sấm lớn, mưa liền ào đến.

Đáng chết, sao trời lại mưa?

Y vội trở lại phòng thí nghiệm, nơi đó có dù Triệu Khải Thân từng dùng để lại.

Đi đi, đột nhiên, một bóng đen hiện lên ở cuối hành lang.

Nhưng mà chớp mắt một cái.

Diệp Định ngẩn ra.

Là ai? Ai ở trong này?

Nơi này bình thường không có người ngoài ra vào, nhất là vào thời gian này, khu thí nhiệm không có khả năng có người khác.

Chẳng lẽ là.............phần tử phạm pháp đến ăn cắp thành quả nghiên cứu?

Diệp Định ý ức được tay mình đang nắm chặt, nhẹ nhàng hướng về phía cuối hành lang mà đi.

Ở đó, chính là phòng giải phẫu.

Trên cửa phòng giải phẫu, có dấu vết bị nậy mở, tuy rằng rất nhỏ, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra.

Không biết vì sao, rõ ràng là thời tiết vào tháng tám, Diệp Định lại đột nhiên cảm thấy thật lạnh. Sau lưng từng đợt gió lạnh thổi qua.

Y nhẹ nhàng đẩy cửa, rồi đi vào.

Bên trong u ám, mùi Formalin rất nồng, còn xen lẫn mùi máu.

Y mở đèn pin trong điện thoại, theo trực giác, hướng về phía Formalin.

Ngoài cửa sổ, lại một tia chớp xẹt qua, chiếu sáng vào bên trong.

Diệp Định trừng lớn mắt, mặt liền trắng bệch.

Y thấy, trong Formalin một màu đỏ tươi, trôi nổi năm sáu thi thể nho nhỏ, nhìn liền nhận ra là trẻ con, tứ chi vặn vẹo, rối thành một chỗ, hai mắt trừng lớn, vô hạn hoảng sợ.

*Fomalin: là dung dịch nước chứa 37% fomanđehit và 6 – 15% metanol. Chất lỏng không màu, có mùi fomanđehit. Khi để lâu sẽ bị đục vì có kết tủa parafomanđehit (HCHO)3. Fomalin là chất khử mạnh dùng làm chất tẩy trùng và khử mùi hôi thối, để bảo quản tiêu bản giải phẫu, thuộc da, ướp xác. Khi tiếp xúc với da, fomalin có thể gây viêm; khi tiêm, có thể gây đau bụng dữ dội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net