CHƯƠNG 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 19

KHÔNG CÓ TÊN CHƯƠNG = =

( Đó là tên chương :">)

Cảnh sát nhanh chóng đi đến. Kiểm tra, phong tỏa hiện trường vụ án, ghi chép,... Rất loạn.

Lúc Diệp Định nôn mữa, liền lập tức bị Kiều Bạch đuổi về phòng làm việc nghỉ ngơi, bản thân hắn thì lại không đếm xỉa đến lời khuyên can, một lần nữa trở về hiện trường vụ án, nói muốn đi xem náo nhiệt.

Hắn đi rồi, Diệp Định một người ở trong lại phòng làm việc, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Dạ dày rất khó chịu, tuy rằng mới vừa nôn nhổ ra, nhưng mà vừa nghĩ đến thi thể kia, anh lại âm ỷ buồn nôn tiếp.

Trên bàn có một hộp thước mở ra, là thứ Kiều Bạch để anh uống, nói là là có thể ổn định lại tinh thần căng thẳng.

Sau khi Diệp Định nuốt vào, dần dần bình tĩnh xuống.

Anh bắt đầu nhớ đến buổi tối trước đó trước đó nữa.

Trong một tháng, bệnh viện liên tục xảy ra hai vụ án mạng, cho dù anh không phải là cảnh sát, đi qua cái thi thể như cái bánh quai chèo đó cũng có thể đoán được hung thủ là một người.

Sẽ là ai?

Tại sao nhất định phải chọn bệnh viện để ra tay? Hung thủ với bệnh viện có gì liên quan tới nhau?

Tại sao lại đem một người chết vặn vẹo thành hình dạng này?

Làm bác sĩ, anh hiểu rõ tứ chi của con người không có khả năng vặn vẹo thành hình dạng này, trừ khi tiêm thuốc đặc biệt vào. Mà loại thuốc này, trong giới y học hiện giờ hẳn là không có thật. Cho dù có thật, cũng là thuốc cấm không hợp pháp.

Không ngừng nghi hoặc những điều này, còn có Kiều Bạch.

Cách xử sự của Kiều Bạch trong hiện trường án mạng đêm nay, anh đều chứng kiến rõ ràng. Vững vàng bình tĩnh như vậy, phương pháp kiểm tra thi thể điêu luyện, quả thực giống như đổi thành một người khác.

Đây là Kiều Bạch, Kiều tiên sinh mà Diệp Định chưa từng gặp qua. Trong mắt anh, Kiều Bạch chỉ là một con thỏ có tính cách ác liệt, tùy thời tùy chỗ đều động dục, da mặt dầy mo, trên đời này không có thứ gì có thể làm mặt hắn đỏ được.

Nhưng mà, rốt cuộc hắn là ai?

Mấy ngày nay, Diệp Định không phải là không có hoài nghi thân phận của Kiều Bạch, nhưng mà lại không có câu trả lời đầy đủ nào. Bên cạnh Kiều Bạch không có bất cứ sự xuất hiện nào của người nhà hoặc bạn bè, cũng chưa từng nghe nói. Hình như hắn không có làm việc, vẫn rất thanh nhàn, nhưng mà lại hết sức có tiền. Trong một tháng, chung quy sẽ thường biến mất vài ngày, sau khi trở cũng luôn luôn bẩn thỉu, hình như là vài ngày chưa tắm, trên người còn tản ra mùi máu tươi nhàn nhạt.

Đối với mùi máu tươi này, hắn chỉ nói nghề tay trái là đi giết heo, cho nên đương nhiên trên người sẽ có mùi máu.

Ban đầu Diệp Định tin ngay tin ngốc, nhưng mà bay giờ anh lại không tin.

Người giết heo, sẽ có loại kiến thức y học này?

Hơn nữa, bệnh viện SOS là bệnh viện công lập, không phải là nơi ai muốn đến thì có thể đến, coi như là có quan hệ vào đây làm y tá, ít nhất phải có một chút kiến thức của hộ lý. Hình như cái gì con thỏ cũng thông thạo, quả thực là bách khoa toàn thư biết đi.

Hỏi viện trưởng, viện trưởng nói rằng lúc đầu Kiều Bạch từng học chương trình học hộ lý, vừa lúc bệnh viện thiếu ý tá, nên để hắn vào làm.

Diệp Định không phải đồ ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra được viện trưởng đang nói đùa với mình. Nhưng ngại thân phận, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.

Nghi hoặc trong lòng từng chút phóng to lên.

Dựa vào ghế, góc độ này, đúng lúc có thể nhìn thấy tình cảnh dưới lầu ngoài cửa sổ.

Dưới lầu hỗn loạn, cảnh sát pháp y chạy qua chạy lại, chụp ảnh lấy bằng chứng. Thi thể đã được chuyển đi, trên cánh cửa sắt đen sẫm của nhà xác, vẽ một hình người màu trắng, tượng trưng cho người đã chết.

Không biết là ai tiết lộ tin tức, truyền thông trong đêm đuổi đến, quấn quít lấy muốn phỏng vấn, đều bị cảnh sát đuổi đi không chút khách khí, không cam tâm quanh quẩn ở xung quanh một hồi.

Trong đám người qua lại, luôn có một bóng người màu trắng.

Đó là Kiều Bạch.

Cậu bé trẻ tuổi ngồi bên cạnh bồn hoa, lặng lẽ rít thuốc.

Ánh đèn khô vàng chiếu nghiêng vào trên người hắn, nửa bên mặt bị mái tóc che khuất, mặt mày u ám, có một loại phiền muộn chẳng nói nên lời.

~ * ~

Diệp Định không rõ mình ngủ lúc nào, lúc bị người khác đánh thức, đã hơn ba giờ sáng rồi.

Anh lờ mờ, cho rằng Kiều Bạch lại đến làm phiền mình, bèn xoa mắt lẩm bẩm:"Kiều Bạch, đừng phá tôi nữa... Được không? Tôi mệt lắm."

Không hề có quấy rầy trong tưởng tượng, lại nghe thấy một giọng nam trung trầm thấp vang lên bên tai.

"Ha ha ha, thật đáng yêu. Thảo nào cậu ta vui đến quên cả trời đất."

Diệp Định hoảng hốt một chút, đột nhiên giật mình tỉnh giấc, từ trên ghế đánh lên.

Đứng ở trước mắt, không phải là Kiều Bạch, mà là một người đàn ông xa lạ.

Người đàn ông rất cao, ngũ quan lập thể, rất tây. Thân mặc đồng phục cảnh sát, đứng ngay ngắn ở đằng kia, khí thế hùng mạnh.

Nhưng mà ánh mắt không quá vui sướng, dường như có ý trêu chọc.

Song là cảnh sát, Diệp Định vẫn thở phào nhẹ nhõm, hỏi:"Ngài cảnh sát đến đây tìm tôi có chuyện gì sao?"

"Vâng, có một số chuyện muốn nói với ngài Diệp." Cảnh sát không mờ tự ngồi, vểnh lên bắt chéo chân khuây khỏa nhìn anh. Không giống cảnh sát, lưu manh thì đúng hơn.

"Mời nói." Diệp Định cũng ngồi xuống, hơi không yên lòng.

Ngoài cửa sổ, đã hoàn toàn yên tĩnh, xe cảnh sát đã rời đi, chỉ còn mấy người cảnh sát trông coi hiện trường ở lại. Mà Kiều Bạch, không biết đã đi đâu.

Cảnh sát tự giới thiệu đứng lên, vươn tay với anh:" Tôi là William, là cảnh sát đang phụ trách vụ án này.

Diệp Định gật đầu, đưa tay ra bắt, sau đó thu lại nhanh chóng:"Tôi là Diệp Định, bác sĩ ngoại khoa ở đây."

"Tôi biết anh."

Hả?"

"Thi thể trẻ con lần trước sát nhân để lại, là anh phát hiện. Đúng không?"

"Ồ, đúng vậy." Diệp Định gật đầu, chờ anh ta tiếp tục nói tiếp.

William cười cười, hai tay chống má, nghiêng đầu nhìn anh.

Tư thế ngây thơ vô tội như thế bị một người đàn ông cường tráng sữ dụng, thực sự là hơi quái dị.

Diệp Định khó chịu nâng ly trà lên chậm rãi uống, nghĩ thầm, tư thế này tương đối thích hợp với con thỏ.

William nói:"Anh nói cái gì Bạch? Cậu ta là người đàn ông của anh?"

"Phụt!" Diệp Định đột nhiên phun ra một ngụm nước,may mà không đối mặt với William, không thì đã phun trúng mặc anh ta.

Đàn ông?

Đàn ông! Đàn ông!

Đàn ông em gái mi!

"Ngài cảnh sát, ngài... Đang nói gì thế, không tôi không hiểu lắm." Mặt anh bình tĩnh, lấy khăn tay ra đi nước đọng. William rất thỏa mãn với phản ứng của anh, híp mắt cười:"Vừa rồi ngài gọi tên Kiều Bạch trong mơ, còn nói cái gì mà lớn quá...A, đừng mà. Bác sĩ, các người trên giường thật sự rất nóng bỏng nha."

"Xin lỗi, tôi không hiểu ngài vừa nói gì." Sắc mặc Diệp Định hết sức xấu hổ, cảm giác với người cảnh sát tên William này đã xấu đến cực kỳ rồi:"Nếu như không có việc gì, xin mời ngài đi cho."

William cực kỳ thức thời, nhún nhún vai, xin lỗi:"Được rồi, chúng ta vào vấn đề chính đi."

Diệp Định nắm chặt ly trà, cảnh giác nhìn anh ta.

William cảm thấy bộ dạng anh như vậy rất giống con mào xù lông, chỉ có điều, đây là một con mèo thuộc họ rất lớn.

William đến gặp, như Diệp Định dự đoán, là vì vụ án đêm nay. Nói chính xác hơn là, cũng bao gồm cả vụ án thứ nhất.

"Tôi đã xem ghi chép lúc đó của anh. Anh nói là thấy được một bóng đen ở lầu thí nghiệm, nhưng vóc dáng người đó rất cao, nhìn ra ít nhất có hai mét."

William nhíu mày.

Người đàn ông cao trên dưới hai mét, cũng không phải là bình thường. Nhất là trong bệnh viện này, người đàn ông cao nhất e rằng chỉ có mình người kia.

Nhưng người đó tuyệt đối không có khả năng phạm án.

"Cảnh sát chúng tôi nghi ngờ rằng, sát nhân là người trong bệnh viện của các anh."

"Nói vậy là sao?" Tâm Diệp Định chùn xuống, linh cảm đáng sợ rốt cục vẫn xuất hiện.

Sát nhân ở trong bệnh viện, cạnh bên người mình.

"Thứ nhất, địa điểm hai lần gây án đều ở bệnh viện, rõ ràng sát nhân rất quen thuộc với điều kiện địa điểm trong bệnh viện, hơn nữa ra vào rất tự do. Thứ hai, trong vụ án thi thể trẻ con thứ nhất, chúng tôi đã giao cho pháp y kiểm tra, họ phát hiện trong cơ thể một loại thuốc tên là TK30. Loại thuốc này trước đây chưa bao giờ tồn tại, nhưng có tác dụng có thể làm mềm xương cốt của cơ thể người, cùng lúc khiến tế bào máu bành trướng. Cho đến khi cơ thể không chịu được nữa, cuối cùng đột ngột dẫn đến tử vong."

William ép ép nón cảnh sát, hỏi:"Bác sĩ Diệp, anh nghĩ tại sao sát nhân lại cho trẻ con dùng thứ thuốc này?"

Diệp Định mím mím môi.

William nói:"Đừng ngại, cứ việc nói ra điều anh cảm thấy."

Diệp Định do dự, hạ xuống một câu, nói:"Thí nghiệm?"

Đúng vậy, anh mới William nói ra tác dụng của loại thuốc này thì, theo trực giác đây là một kiểu thí nghiệm. Tên sát nhân có thể đang nghiên cứu gì đó, bắt đứa bé ra làm thí nghiệm, cuối cùng thí nghiệm thất bại, đứa bé tử vong.

Nhưng mà, ai tàn nhẫn như vậy, muốn lấy trẻ con ra làm thí nghiệm?

William gật đầu đồng ý:"Không sai, chúng tôi cũng cảm giác như vậy. Thông qua vụ án đêm nay, chúng tôi càng thêm chắc chắn, kẻ sát nhân là một người thông thạo về y học." Anh ta rút ảnh chụp ta, để trước mặt Diệp Định.

Điệp Định vừa nhìn, thiếu chút nữa nôn ra.

Là bộ thi thể bị lột da của cô gái đêm may.

William chỉ vào thi thể giữa ảnh chụp nói:"Qua pháp y kết luận, trên thi thể của cô gái đã được bôi lên một lớp dầu ô liu. Dầu ô liu có thể ngăn máu chảy ra, hơn nữa phương pháp lột da của hung thủ vô cùng sạch sẽ gọn gàng, một chút gần miệng dư lại cũng không có. Cách cầm dao cũng chính xác, vì vậy có thể kết luận, hung thủ nhất định là một người thông thạo y học."

"Cho nên...?" Diệp Định không ngờ người cảnh sát này không hiểu vì sao lại nói cho anh biết những thông tin cơ mật ấy, người cảnh sát này rốt cuộc có mục đích gì?

"Không có gì, chỉ là mong anh có thể quan tâm đến người và những chuyện bên cạnh mình thêm một chút. Biết đâu phát hiện của anh, có thể cứu được sinh mạng tiếp theo."

Diệp Định trầm mặc chỉ chốc lát.

Anh không muốn giao du với kẻ xấu dù chỉ là một chút, phá án là chuyện của cảnh sát, không liên quan đến mình. Nhưng mà, William nói cũng không sai, nếu hung thủ thật sự là người trong bệnh viện, anh thân là bác sĩ ở đây, đương nhiên có trách nhiệm phối hợp với cảnh sát tìm ra hung thủ.

Song, anh chỉ là một con người, sao có thể phối hợp được?

"Rất đơn giản, anh quan tâm một chút xem gần đây trong bệnh viện có xảy ra chuyện gì kỳ lạ, có ai kỳ quái xuất hiện, cử chỉ của ai khá kỳ quái... Ừ, suy nghĩ thật tốt một chút." William vừa nở nụ cười, trong đôi mắt xanh toát ra thứ ánh sáng khó hiểu:"Nghĩ được rồi, nhớ liên lạc với tôi, lúc nào cũng được. Đây là danh tiếp của tôi."

Diệp Định nghẹt thở.

Theo như William nói, trong đầu anh lại không cầm lòng nỗi mà hiện ra một người.

Kẻ kỳ quái, Kiều Bạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net