CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 2

(Ngươi phải gọi ta là Britney)

Cho nên nói, tiểu bạch thỏ là cầm thú hay nói dối nhất trên đời!

Khi Diệp Định từ trong mê tỉnh táo lại, thấy chính mình đang nằm hình đại – hình người nằm dang tay dang chân bị buộc chặt trên giường, trong lòng yên lặng hạ một kết luận.

Mà bạch thỏ đầu sỏ gây nên, lúc này đang bắt chéo hai chân ngồi ở trên ghế, thảnh thơi mà cắt móng tay của mình, sườn mặt bị khăn trải bàn hoa hồng làm cho mình trở nên mông mông lung linh, giống như tiên nữ từ trong tranh đi ra.

"Tỉnh rồi? Bác sĩ Diệp."

Nghe thấy tiếng động trên giường, bạch thỏ lập tức ngẩng đầu lên, hưng phấn mà dụi mắt.

Diệp Định không nói chuyện, đem ánh mắt chuyển đến kẹp tóc kim cương nhỏ trong đầu.

Kẹp tóc nhỏ bằng kim cương hình trăng non, là vật các y tá trong bệnh viện thích nhất. Hoặc là nói, là đồ các cô gái thay thích!

Kiều Bạch theo ánh mắt của y sờ sờ trên đầu, chậm rãi mở miệng nói: "Kẹp tóc rất đẹp phải không?"

(Ta thề đọc đến đây, ta chỉ có một ý tưởng là tiểu công bị biến thái a, bệnh tâm thần a! Thiệc đúng đáng sợ! Giống như nó mới trốn viện ra!)

"Hah?" Diệp Định há hốc mồm.

"Tôi thích nhất kẹp tóc! Tôi còn có thật nhiều, nơ con bướm a, hello kitty a, hoa tiên tử a, linh tinh nữa........Bác sĩ Diệp tôi sau này mỗi ngày đều đổi một cái mang cho anh xem được không?"

Cút!

Bản bác sĩ mới không thích xem a!

Diệp Định chưa bao giờ hận bản thân mình như lúc này.

Vì cái gì trước kia không phát hiện gia khỏa này là người như vậy? Không chỉ đeo kẹp tóc, trên môi còn có một lớp sơn môi vô cùng đậm, tuy là đẹp, nhưng hắn không phải 'em gái' nha, y là người đã có cơ bụng thành thục a!

Bất quá hiện tại không phải thời điểm để nghĩ cái này! Mà là phải hiểu được, vì cái gì gia khỏa này đột nhiên hạ thuốc với mình? Còn đem chính mình cột lên giường? Hình như mình cũng chưa từng đắc tội với hắn? Hơn nữa khi ở trong bệnh viện, gia khảo này không phải vẫn đối với mình thật tôn trọng sao?

Chẳng lẽ hắn là ngụy trang?

Kỳ thật hắn là một tên biến thái?

Diệp Định bị ý nghĩ chính mình làm cho mô hôi lạnh chảy đầy mặt, trên mặt lại cường tự trấn định, mở miệng hỏi: "Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì a?"

"Bác sĩ Diệp, thanh âm của anh đang phát run nga."

Cút!

Lỗ tai nào của cậu nghe được tai bản bác sĩ phát run!

"Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì?" Diệp Định hít sâu một hơi, nhịn xuống lửa giận, một lần nữa hỏi.

Kiều Bạch đem đồ cắt móng tay buông, nửa ngồi trên ghế, yêu mị nói: "Bác sĩ Diệp, anh gọi tên tôi thì tôi sẽ nói cho anh."

"Kiều Bạch."

"Không được, người ta muốn gọi thân mật một chút. Ân, tôi muốn anh gọi tôi Britney. Ngữ khí phải như rên rĩ một chút."

(Có thể còn biến thái hơn không?????????????? Giờ là nửa đêm rồi a~~~~)

Britney?

"Cút a! Bản bác sĩ cũng không phải CV chuyên nghiệp, cậu cút a tử biến thái! Cậu thích được nghe người ta rên rỉ thì đi tìm gái mà rên cho cậu nghe a!"

Diệp Định tuy rằng từng nhận ra giáo dục phương Tây, nhưng y hoàn toàn là người đàn ông phương Đông truyền thống, tư tưởng bảo thủ không nói, hơn nữa cũng không thích cùng người khác quá thân cận, cho nên mặc kệ cùng ai tiếp xúc, y đều duy trì khoảng cách nhất định, đối xưng hô với người khác cũng giới hạn trong 'X tiên sinh' 'X tiểu thư', dùng từ rất lễ phép, càng miễn bàn đến từ bạch thỏ này.

Cho nên, Diệp Định quyết đoán tặng hắn một chữ: Cút!

Bạch thỏ hoàn toàn không thể chịu đả kích, xinh đẹp rút vào trên ghế, nhàn nhã nói: "Tôi cút, sẽ không có người làm cho anh thư thái nga, Tiểu Định của tôi."

Tiểu Định!!!

Một ngụm muốn thổ huyết, Diệp Định nhịn xuống vẻ mặt kích động, thấp giọng uy hiếp: "Không muốn chết nhanh thì thả tôi ra!"

"Không được nga." Kiều Bạch nói, "Tôi chờ thời gian hai tháng, khó khăn đem người đến tay, sao có thể dễ dàng thả đi." Một cái tươi cười kinh diễm nổi nên gương mặt, "Hơn nữa, tôi còn muốn cùng anh làm tình."

".............." Mặt Diệp Định nhất thời càng xanh.

Làm tình? Làm sao làm? Tuy rằng Diệp Định tuyệt đối không phải 'phương diện kia không được' trong lời các y tá, cũng không có lo lắng qua mình sẽ bị thương – người nọ chắc là nằm ở phía dưới đi? Một người còn có thể yêu cột tóc, dùng son môi còn một ngụm liền kêu 'người ta' chứ?

Chính là, muốn y cùng một tên giả gái lên giường, vậy y tình nguyện lấy con dao đem chính mình cắt đi. Hơn nữa, thân thể y có bệnh khó có thể nói ra...........

Diệp Định quyết định đối hắn nịnh bợ, cố gắng làm hắn cảm động.

"Kiều Bạch, cậu xem, tuổi chúng ta cách nhau nhiều lắm, hơn nữa, tôi đối đàn ông cũng không có...........Ách, thích. Cho nên, cậu nếu thích đàn ông, có thể tìm người khác a." Tim mèo hay chó cũng đừng có tìm bản bác sĩ a hỗn đản!

Kiều Bạch mỉm cười một chút, vô cùng ôn nhu: "Không có hứng thú không sao, tôi có tính thú là được."

"...............?" Diệp Định cứng ngắc, hoài nghi chính mình nghe lầm.

Kiều Bạch từ trên ghế đứng lên, bắt đầu bình tĩnh cởi quần áo, động tác kia quả thực so với vũ nương trong quán bar còn phong tình hơn.

Kiều Bạch nói: "Dù sao là tôi thượng anh, anh chỉ cần nằm một chỗ mở ra chân cho tôi thao là được."

Sỉ nhục thật lớn thổi qua toàn thân, lòng tự trọng của đàn ông bị tổn thương nghiêm trọng liền rộng giận đầy chất vấn: "Cậu dám!"

"Tôi đương nhiên dám! Tôi không chỉ dám, còn muốn đem anh thao cho nở hoa."

"Vì cái gì lại đối tôi làm loại sự tình này! Cậu tên hỗn đản này! Tôi có bạc đãi qua cậu không?"

Khi Kiều Bạch ở bệnh viện, chính mình cũng không có ngược đãi hắn, hơn nữa, chính mình luôn không tiếp thụ lời mời khách bởi vì tin tưởng hắn mới đi đến đây, không nghĩ đến đối phương lại lừa gạt y như vậy.

"Ha hả, bạc đãi? Bác sĩ Diệp quý nhân hay quên chuyện, tự nhiên sẽ không nhớ rõ." Kiều Bạch châm chọc nói, tươi cười đột nhiên trở nên có chút âm lãnh.

"Cậu có ý gì?" Diệp Định không hiểu lời của hắn.

"Chậm rãi nghĩ đi, nghĩ ra được nhất định sẽ có phần thưởng cho anh, nhất định sẽ cho anh hảo ăn côn thịt nga." (Ói!!!)

Ngôn ngữ rõ ràng làm cho Diệp Định tức giận run người, nếu không phải thân thể không thể động, y tuyệt đối sẽ lập tức nhào qua cho tên biến thái này vài đấm! "Vô, vô sỉ!"

Kiều Bạch không sợ chết tiếp tục cởi đồ, lộ ra cơ ngực cường tráng, thắt lưng tinh tế: "Không phải là không biết xấu hổ sao, vậy có thể đem anh thao đến thích lên trời chứ?"

Khi nói chuyện, hắn đã muốn cởi tới quần bò, ngón tay thon dài đặt trên khóa kéo quần, một chút một chút kéo xuống, mọi người dù có ngu dốt cũng có thể cảm giác ra ám chỉ bên trong.(không biết người đọc sao chứ người edit ko ổn nha, hoàn toàn ko ổn *ôm mũi*)

Đợi cho hắn cởi chỉ còn lại quần lót, Diệp Định mới bắt đầu thật sự kích động.

Không thể nào? Gia khỏa này sẽ không thực sự làm loại chuyện này đi?

Sự thật chứng minh y lần này đoán không sai, Kiều Bạch thật đúng là muốn làm loại chuyện này, hơn nữa còn muốn làm đến phi thường hạ lưu!

Đem quần bò vứt lung tung trên mặt đất, Kiều Bạch leo lên giường, một cái bay lên, hưng phấn mà đặt trên người Diệp Định, rồi mới bắt đầu cười phóng đãng, còn tại bên tai Diệp Định thổi nhẹ, ôn nhu nói: "Tiểu Định, tôi đến đây."

Thân thể Diệp Định đã muốn cứng ngắt như gỗ. Cho dù cách một tầng quần áo, cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực của đối phương, trên người là hơi thở nam tính mãnh liệt.

Cổ họng y bắt đầu đau không thể khống chế được cơn khát, nơi nào đó của thân thể cũng bắt đầu ẩn ẩn nóng lên.

Kiều Bạch trên vành tai y nhẹ nhàng cắn một cái, thanh âm trở nên càng nhẹ, "Tôi đều ngạnh rồi......bảo bối."

Một câu, khiến cho mặt Diệp Định từ xanh thành hồng, xương liền nhũn ra, thiếu chút nữa rên rỉ thành tiếng, trong đầu cũng không tự kiềm chế được nghĩ đến cái gì đó thật lớn của đàn ông, nhưng ngoài miệng vẫn như cũ phản kháng: "Cậu..............ngô.........cậu buông........vô sỉ.............."

Kiều Bạch không chỉ không buông ra, còn đem áo sơ mi y xé mở, động tác vô cùng tiêu sái. Cúc áo bị đứt chỉ rơi trên mặt đất, lòng ngực rắn chắc Diệp Định hiện ra rõ ràng dưới ngọn đèn.

Quả nhiên, người nọ thường xuyên rèn luyện, cơ thể hoàn toàn không giống nhau. Tuy rằng không có rắn chắc như Kiều Bạch, nhưng thân thể cũng coi như là cực phẩm trong cực phẩm, làm da bóng loáng nhẵn nhụi, bộ ngực rắn chắc mà co dãn, mê người nhất chính là hai điểm trước ngực y, nhan sắc phấn nộn, giống như hai viên anh đào được khảm lên trên, làm cho người ta vừa nhìn thấy liền muốn bắn bọn nó ngậm trong miệng mà hung hăng đùa bỡn mút vào.

Hô hấp Kiều Bạch rõ ràng tăng lên.

Nhưng hắn không tính toán lập tức ăn liền, thứ tốt cần phải chậm rãi nhấm nháp mới có hương vị.

Hắn quyết định trước đem quần áo Diệp Định đều cởi ra đều mới từ đầu tới chân hôn một lần rồi mới bắt đầu dùng bữa!

Thế là, áo Diệp Định bị cởi ra, quần cũng bị thoát đi.........

Kiều Bạch vừa cởi vừa đánh giá trong lòng: Ân, thắt lưng rất nhỏ, thoạt nhìn rất dẻo dai, có thể làm rất nhiều tư thế. Bụng đủ bằng phẳng, thực gợi cảm. Hai chân đủ dài đủ thẳng, khi quấn lấy thắt lưng của mình cầu tỉnh tuyệt đối có thể làm cho mình phun máu mũi!

Cuối cùng, là quần lót góc bẹt màu trắng. (Thỉnh lên gg search hình)

"Quần lót góc bẹt, buồn tao nga." Kiều Bạch nháy mắt mấy cái, trêu chọc.

"Cút!" mặt Diệp Định đỏ lên, liều mạng nghĩ muốn khéo hai chân lại nhưng mà làm sao cũng không được, chỉ có thể tuyệt vọng mà rống giận, "Không cho cậu bính tôi! Đừng bính tôi! Cút!"

"Khẩn trương như thế......bác sĩ, chẳng lẽ dưới quần lót của anh............giấu bí mật gì sao?" Thanh âm Kiều Bạch cũng khàn khàn, còn mang theo đắc ý rõ ràng, cũng đem ma trảo hướng về phía quần lót, "Để cho tôi xem dưới khố khố tiểu Định rốt cuộc ẩn dấu bí mật gì.............''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net