CHƯƠNG 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 21NỔI GIẬN

_

Ban đầu Diệp Định vốn cũng không muốn nghe trộm, anh từ phòng xét nghiệm máu đi đến, vừa khéo nghe thấy Kiều Bạch và đám chị em của hắn đang bu lại nói chuyện phiếm, cũng không biết là đang nói về cái gì, cười đến vui vẻ như vậy, vô cùng chói mắt.

Tên khốn! Nói chuyện phiếm với phụ nữ mà cũng hài lòng như vậy sao? Cười đê tiện như vậy, đề tài nhất định là chuyện dâm dục rồi. Vì vậy, ôm ý nghĩ "Không cho phép thảo luận những vấn đề bỉ ổi dâm tà trong bệnh viện", anh quyết định nghe một chút, rồi nghe một chút.

Chính xác là con thỏ đang nói về đề tài đó. Nhưng mà, chuyện này, có cả anh trong đó.

Một câu lại một câu bỉ ổi hạ lưu sắc tình, bị con thỏ dùng giọng điệu như chuyện bình thường nói ra. Cho dù không chỉ tên nói họ, nhưng khiến anh cảm thấy nhục nhã vô cùng.

"Câm miệng!"

Mấy y tá không nghĩ đến chuyện anh sẽ xuất hiện, nhất thời sợ hãi, lại nhìn vẻ mặt tức giận của anh, càng thêm sợ hãi, mồ hôi lạnh đều chảy ra.

Kiều Bạch trái lại bình tĩnh như thường, chớp đôi mắt to ướt sũng, vô tội hỏi:"Sao vậy? Bác sĩ Diệp, tôi có nói chuyện gì bất hảo sao?"

Không chỉ có bất hảo! Quả thực là hạ lưu!

Đối mặt với mọi người, Diệp Định không thể nói ra bất hảo là thế nào, chỉ có thể kìm nén tức giận, thấp giọng vặn hỏi:"Đây là bệnh viện, cậu còn nói mấy chuyện đó! Phiền cậu chú ý đến môi trường xung quanh một chút!

"Tôi rất chú ý mà, chỉ đang cùng mấy chị em tâm sự về mối tình đầu thôi." Kiều Bạch càng thêm vô tội. Mấy y tá cũng cuống quít gật đầu, phụ họa:"Đúng, đúng, chỉ là tâm sự về mối tình đầu thôi."

"Mối tình đầu? Mối tình đầu mà đi nói mấy chuyện này....nói mà không biết xấu hổ sao? Cậu còn là đàn ông nữa!"

Kiều Bạch nói:"Tôi tất nhiên là đàn ông, tâm sự chuyện gối chăn lạc thú với các chị em, có gì sai chứ?"

Nhưng chuyện gối chăn lạc thú đó lại có anh trong đó!

Diệp Định nghẹn đỏ mặt:"Cậu, cậu vậy là không tôn trọng bạn của cậu!"

"Sao tôi lại không tôn trọng người đó?"Kiều Bạch híp mắt cười hỏi lại:"Bác sĩ Diệp chắc anh không biết, trên thế giới này có một loại người trời sinh dâm đãng, thích người khác khi quan hệ thô bạo với người đó một chút. Tôi không hung hăng thao người đó, anh ta sẽ không cam tâm tình nguyện đâu."

Xấu xa không ngờ trả lời lại một cách thuyết phục.

Diệp Định cũng không biết là mình đang mong chờ cái gì. Chỉ là, nghe được câu trả lời như vậy, trong lòng đột nhiên có một chút mất mát —— Thì ra, trong mắt hắn, anh là một thứ thấp hèn như vậy.

Nhưng, mình đang mong chờ điều gì đây? Diệp Định, lẽ nào mi còn nghĩ hắn có tình cảm gì đó với mi sao? Chó má! Chẳng qua vì hắn thích cơ thể quái dị của mi mà thôi....

Lòng buồn phiền khó chịu, Diệp Định nghĩ nếu không bỏ đi thì mình sẽ bị hớ, nhẹ giọng nói:"Ừ, tôi hiểu rồi. Tôi không nên hỏi, các người cứ từ từ trò chuyện."

Giọng hơi run, bước chân bước đi cũng có chút lảo đảo rất nhỏ.

Mặt Kiều Bạch nhăn nhíu, cũng không cảm thấy lời nói của mình có gì sai. Nhưng phản ứng của Diệp Định làm hắn có hơi lo lắng, bèn gọi anh lại, hỏi:"Anh đi đâu thế?"

"Tôi đi đâu có liên quan đến cậu sao?" Diệp Định lạnh lùng cười, quay đầu, ánh mắt nhìn hắn, mỗi chữ mỗi câu:"Sau này phiền cậu gọi tôi là bác sĩ Diệp. Tôi và cậu không thân thiết như vậy đâu."

_

Buổi tói, anh không trở lại biệt thự của Kiều Bạch, tắt điện thoại, chạy ra bờ biển ngồi một đêm.

Bãi cát buổi tối vắng vẻ không người.

Biển rất xanh, ánh trăng bao phủ ngoài khơi, nước biển nổi lên những đường sóng trong màu bạc vụn. Hải triều nhấp nhô, cuộn trào mãnh liệt về phía trước, nện vào đá ngầm, văng ra bọt nước.

Biển trời hòa cùng một chỗ, có ngọn đèn thuyền chài.

Diệp Định nằm trên bãi biển, đem chuyện từ lúc mình mới quen biết Kiều Bạch cho đến bây giờ tỉ mỉ suy nghĩ một lần.

Tự bao giờ, anh bắt đầu vui mừng đều hiện rõ trên khuôn mặt, có thể vì phát cáu mà kích động. Và tự bao giờ, anh bắt đầu quen sống chung với Kiều Bạch, mỗi ngày luôn trái ngược, tan ca về nhà, không hề là một con người cô đơn lặng yên nữa, có người nấu cho cơm tối, bằng lòng nghe tiếng càu nhàu của mình một cách kiên trì và dịu dàng. Khi làm việc mệt nhọc, có người sẽ xoa bóp cho mình. Ngày mưa, luôn có một cái ô bật lên, giúp mình che gió đụt mưa...

Rất nhiều chi tiết, hóa thành một sợi xích dịu dàng, lặng lẽ quấn lấy anh, từ bài xích, đến quen thuộc, rồi thì đến đâu cũng không phân biệt được nữa...

Đây cũng không phải là một dấu hiệu tốt. Nếu bản thân còn trẻ hơn mười tuổi, nếu lúc đầu không khó khăn đến vậy, anh thực sự sẽ mụ mị trong sự dịu dàng của Kiều Bạch.

Song, tất cả ngay từ đầu đều sai rồi.

Tính chất ban đầu vốn là lừa dối cộng thêm cưỡng ép, không có khả năng thu được kết cục trọn vẹn.

Diệp Định đã ba mươi rồi, tuổi không còn trẻ nữa. Không giống như những người trẻ tuổi, có một khoảng thời gian lớn để phung phí, cũng không còn gì có thể kích động nữa. Anh khát vọng có một gia đình thuộc về mình, có một người đàn ông yêu thương mình. Nhưng mà, anh biết, người đó sẽ không phải là Kiều Bạch.

Cho nên phải mau chóng chặt đứt mối dây dưa không rõ giữa hai người mới được, bằng không...

Gió biển nhẹ nhàng thổi phớt qua khuôn mặt, Diệp Định mông lung đi vào giấc ngủ. Trong mơ, anh lại thấy cậu thiếu niên kia. Mùa hoa ngọc lan nở, cậu thiếu niên áo trắng đứng trước mặt mình, rụt rè nói ra một cách ngây thơ:"Bạn à, mình thật sự rất thích bạn..."

...

Buổi chiều kế tiếp, anh trở về bệnh viện. Triệu Khải Thân nói cho anh biết rằng, Kiều Bạch tìm anh cả đêm, giống như điên rồi, điện thoại cậu ta cũng không bắt máy.

Diệp Định cúi đầu sắp xếp ca bệnh, có chút mệt mỏi rã rời nói:"Tôi có chút việc muốn làm, điện thoại không điện thì tự động tắt thôi."

"À." Triệu Khải Thân thở phào nhẹ nhõm:"Không có việc gì là tốt rồi. Gần đây không có chuyện gì yên ổn, thực sự sợ cậu xảy ra chuyện gì. Aizza, cậu mau liên lạc với cậu ấy chút đi, hình như cậu ấy tìm cậu có việc gấp."

"Ừ. Biết rồi."

Diệp Định lên sân thượng, đóng cửa lại xong, rút điện thoại điện cho Kiều Bạch.

Chuông điện thoại chỉ vang lên một chút, lập tức đã có người nhận. Bên đầu dây bên kia, giọng Kiều Bạch có hơi khàn, phang ra ngay một câu:"Anh ở đâu!"

Diệp Định không muốn nói chuyện.

Kiều Bạch nói:"Lập tức trở về nhà cho tôi! Lập tức!"

Diệp Định cười nhạt:"Cậu cho cậu là ai? Cậu dựa vào cái gì mà ra lệnh cho tôi? Kiều Bach, cút đi. Ông đây không phải là chó của cậu. Nếu như cậu muốn công bố mấy cái video đó ra ngoài thì cứ việc, ông đây mặc kệ!"

Bên đầu dây bên kia, ứ lại vài giây, giọng Kiều Bạch trở nên có chút ẩn nhẫn:"Anh ở đâu? Tôi lập tức đến tìm anh."

"Xin lỗi, tôi không muốn nhìn thấy cậu. Đừng tìm tôi, loại tiện nhân như tôi, không xứng với người như cậu."

"Diệp Định, anh dám — "

Lời còn chưa dứt, điện thoại đã bị cắt đứt.

Diệp định ngẩng đầu, nhìn bầu trời. Khí trời tháng tám, nhiệt độ cao vẫn cứ liên tục tàn sát bừa bãi, bao giờ cũng nóng vài ngày rồi cho vài cơn mưa to. Cảm giác về mùa hè như vậy mà càng rõ ràng hơn.Mùa xuân và mùa hè ở thành phố A vô cùng ngắn, tựa như mạt sắc tinh bạch buổi chạng vạng trên nền trời xanh thẳm ánh tia nắng chiều rực lửa, xinh đẹp, mơ hồ, ngắn ngủi, khiến lòng người vô cùng nuối tiếc.

Bao nhiêu lời người nói, cũng không có cách nào lưu giữ tuổi xuân.

Anh cũng đã già rồi.

Mới vừa tắt điện thoại không lâu, viện trưởng đã kích động tìm tới, nói rằng bài phát biểu trong luận văn nghiên cứu về bệnh ung thư lần trước của anh, đã thu được tượng vàng chữ thập trên trương quốc tế.

Tượng vàng chữ thập, giống như là giải Nobel của giới y học vậy.

Người trong nước có thể nhận được giải thưởng này, cũng chỉ có một vị lão tiền bối vào mấy chục năm trước. Không ngờ đến Diệp Định tuổi hãy còn trẻ, mà đã có được vinh dự này, quả thật là làm nở mũi nức mặt nước nhà mà.

Bản thân Diệp Định ngược lại rất bình thản. Anh luôn xem nhẹ những vinh dự như thế này, anh luôn cho rằng đây chỉ là nhiệm vụ, chức trách của mình.

Nhưng mà viện trưởng lại rất vui mưng, nghĩ Diệp Định đã làm nước nhà nở mặt nở mày. Cho dù biểu hiện như thế nào, cũng phải giúp anh tổ chức tiệc mừng công.

Diệp Định không còn cách nào, ngay lúc tâm phiền ý loạn, thì đồng ý ngay.

Sau khi tan ca, anh và Triệu Khải Thân chờ mấy đồng nghiệp ra khỏi cửa, định kéo nhau đến quán rượu. Đangchuẩn bị đi đến bãi đỗ xe thì, bỗng nghe có tiếng ngươi gọi tên anh.

"Diệp Định!"

Diệp Định vừa nghe đến cái tiếng này, thân thể bắt đầu cứng ngắt, chậm rãi xoay người, lộ ra cái biểu cảm có-chết-cũng-không-muốn-nhìn-thấy-mặt-hắn.

Bạn Bội đã trở lại và vô lại hơn xưa. *tung lụa* *né dao*

Bây giờ, sẽ là những chương Biến ly hôn liên tục cho đến chương 25 rồi bạn sẽ bay sang làm chương 3 Ngọc Đào Hoa nha~ Vụ Cốc sẽ được post trong hiu hắt :"> tức là 1 tháng trung bình em sẽ lên sàn với 5 phần. Còn hai em An Cư và Thắng giả sẽ cho ra rìa đến kia mấy phần trên làm xong =))) Mong các bạn sẽ không phiền khi mình nói phía trên chỉ là nói chơi thôi, mềnh tùy hứng =)))))))))))) *đừng đánh mình*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net