CHƯƠNG 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 22SỰ NHỘN NHẠO CỦA ĐỊNH ĐỊNH

(1)

_

Diệp Định vô thức muốn chạy trốn.

Cho dù lúc nói chuyện điện thoại có kiên cường thế nào, thì lúc thấy đối phương, chân của anh lại bắt đầu mềm đi không còn sức nữa. Tên đó đứng ở phía sau, cho dù chỉ cách một con đường cái, cũng có thể thấy bộ mặt u ám của hắn lúc này. Hai mắt đỏ bừng, dường như suốt đêm không hề chợp mắt, vô cùng tiều tụy.

Diệp Định nuốt nuốt nước bọt, hai chân như nhũn ra, kìm lòng không đậu lui về sau một bước. Triệu Khải Thân nói:"Ồ, không phải là Kiều Bạch sao? Tìm ra cậu rồi kìa A Định."

"Ừm... Ừ." Diệp Định kiên trì gật đầu, mở to mắt trừng Kiều Bạch bước từng bước một đến, đi qua đường cái, đến trước mặt mọi người.

Chết chắc rồi!

Diệp Định nhắm mắt lại, chuẩn bị sẵn sàng chờ chết. Không nghĩ đến đợi cả buổi trời, lại nghe được giọng nói dịu dàng của Kiều Bạch:"Bác sĩ Diệp, anh ở chỗ này à? Thật khéo làm sao."

Diệp Định run rẩy, không hé răng.

Ở chung với con thỏ lâu ngày như vậy anh căn bản có thể hiểu được tính tình của hắn. Biết con thỏ càng tức giận lại càng dịu dàng, càng dịu dàng chính là càng phẫn nộ.

Kiều Bạch nhìn mặt anh, trừng to đôi mắt đầy tơ máu, vừa cười nói:"Mọi người đang đi đâu thế?"

Triệu Khải Thân nở nụ cười, hỏi:"Buổi chiều A Đinh gọi điện không nói cho cậu biết sao?"

A Định? Gọi thật là thân thiết.

Ánh mắt Kiều Bạch thoáng tối sầm lại, rồi nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, lắc đầu, bày ra vẻ mặt mờ mịt.

"Luận văn y học của A Định trên trường quốc tế đã nhận được giải chữ thập. Viện trưởng vui quá, cho cậu ấy mở tiệc ăn mừng. Ay không, tôi vội vàng quá rồi." Triệu Khải Thân cũng không phát hiện sắc mặt Diệp Định bên cạnh càng ngày càng khó coi, hảo tâm giải thích.

"Thật vậy sao? Woa! Bác sĩ Diệp anh thật lợi hại nha!" Kiều Bạch lập tức lộ ra vẻ sùng bái trên mặt, con ngươi tỏa ra ánh sáng.

"...Cảm ơn." Cả người Diệp Định không được tự nhiên mà gật đầu, không muốn tiếp tục kéo dài với hắn nữa, vội vàng nói sang chuyện khác, giục mọi người:"Chúng ta đi thôi, chắc viện trưởng đã chờ lâu rồi."

"Được."

Triệu Khải Thân nhìn Kiều Bạch, bỗng cười nói:"Tiểu Kiều bây giờ có bận việc gì không?"

"A, không có." Kiều Bạch lắc lắc tay, ngại ngùng nói.

"Vậy đi cùng bọn tôi đi. Cậu thân với A Định như vậy, mọi người đều là đàn ông cả, đi uống một chén với nhau ha" Lời còn chưa dứt đã bị Diệp Định nhanh chóng cắt ngang:"Hay là đi thôi, Khải Thân! Kiều Bạch còn có việc. Đừng làm người ta chậm trễ."

Để hắn đi theo, mình còn có thể sống vui qua ngày sao!

"Aizza, là như vậy sao?" Triệu Khải Thân xấu hổ gãi đầu.

"Đúng vậy đúng vậy! Buổi chiều lúc nói chuyện điện thoại cậu ấy còn nói với tôi là cậu ấy muốn đi thăm con gái của bạn của dì cả của vợ của con của cô gì đó..." Diệp Định cũng không biết mình đang nói cái gì, chỉ biết là phải ngăn cản tên ngốc này đến gần, bằng không đêm nay mình sẽ không có cách nào qua khỏi.

Kiều Bạch sao có thể không nhìn ra anh đang làm gì, trong lòng cười nhạt mấy trận, nét mặt lại vẫn hiện lên nụ cười vô hại:"Không có đâu, buổi chiều tôi đã đi thăm xong rồi. Bác sĩ Diệp giành được giải thưởng, tôi chắc chắn cũng muốn đi chúc mừng một chút. Bác sĩ Diệp... Anh sẽ không hiềm vì tôi chỉ là một y tá nhỏ bé, không có tư cách chúc mừng anh chứ?"

"A...Ha ha, đương nhiên là không rồi." Diệp Định cười gượng vài tiếng, sắc mặt trắng trắng xanh xanh:"Cậu cứ tự nhiên."

Vì vậy, chờ thêm vài người nữa, cả đám lũ lượt kéo nhau đến quán rượu.

Nửa tiếng sau, khách sạn Shangri-La.

Trong ghế lô, một... hai... ba bốn năm sáu bảy tám chín, chín vị bác sĩ nam, hơn nữa còn có thêm một y tá, im lặng ngồi trên ghế, vẫn không nhúc nhích.

Nửa ngày cũng không có người nói gì.

Ngoại trừ Diệp Định và Triệu Khải Thân, những bác sĩ khác đều rất mất tự nhiên, trong đó bao gồm cả lão viện trưởng.

Vì cái gì mà không tự nhiên như thế?

Chính là vì Kiều Bạch!

Mấy tháng trước, lúc Kiều Bạch mới đến bệnh viện, dựa vào đôi chân xinh đẹp cùng vóc dáng tướng mạo kiêu người, trở thành tình nhân trong mộng của các vị bác sĩ nam. Nhưng có lẽ hiện thực tàn khốc, mỹ nhân như vậy, không lâu sau đó đổ vỡ ra, là một thằng có chym.

Qua cơn đau khổ, các vị bác sĩ cũng không dám nhìn Kiều Bạch nữa. Chịu không nổi nữa thì cũng len lén ngắm một cái, sợ sơ ý một cái là mình sẽ trở thành một tên đồng tính luyến ái.

Mà hiện tại, mỹ nhân đang ngồi bên cạnh họ. Gần trong gang tấc, mấy con lang sói sao có thể không kích động?

Mà kích động, đến nói cũng không dám. Cũng nhờ lão viện trưởng quyết đoán, liền cất tiếng phá tan bầu không khí yên lặng.

"Khụ! Tiểu Kiều, cậu đến bệnh viện cũng được ba tháng rồi phải không?"

"Vâng, đúng vậy." Kiều Bạch cười meo meo gật đầu.

"Công việc vẫn thuận lợi chứ?"

"Rất tốt ạ."

"Ừ, vậy tôi an tâm rồi. Y tá nam cũng không dễ dàng lắm." Viện trưởng thở ra một hơi, bắt chuyện đáp lại cũng thuận lợi. Những bác sĩ khác nhìn thấy, lập tức đỏ mắt, dần dần cũng bắt chuyện theo.

Được tiếp xúc gần gũi với tình nhân trong mộng, đây là chuyện tưởng cũng không dám tưởng nha! Mọi người nắm chắc cơ hội, cậu một câu tôi một lời, hỏi đông hỏi tây, năm nay bao nhiêu xuân xanh, nhà ở đâu, có vợ con gì chưa...

Kiều Bạch ngượng ngùng mà ngại ngùng đáp lại từng cái.

Còn giả ngu, giả ngu em gái cậu! Cậu dám lộ mặt thật ra với mọi người không!

Diệp Định ngồi ở một bên nhìn thấy hắn bị một đám đàn ông khác vây quanh còn trò chuyện có vẻ vui vẻ như vậy, tâm tình lập tức càng trở nên tồi tệ, lấy rượu rót tràn cả ly, một hơi uống hết.

Rượu vào cổ họng, nóng hừng hực, giữa đau đớn mang theo vui sướng. Nhưng Diệp Định cảm thấy chưa đủ, lại uống thêm một ly nữa, một ly lại một ly.

Rất nhanh, hành vi của anh đã bị mọi người phát hiện.

Mọi người cười anh cảm thấy không thưởng xứng đáng, vì thế mà tự mình bắt đầu uống, cũng không bắt chuyện nói một tiếng.

Đây vốn dĩ là tiệc chúc mừng của Diệp Định, nhưng không ngờ tới Kiều Bạch vừa đến, đám sắc lang này đã quên anh luôn.

Diệp Định cười nhạt trong lòng, không đáp lời, tiếp tục uống. Bình thường anh đã ít nói, cho nên người ta cũng không nghĩ có gì sai, tiếp tục ồn ào nói chuyện.

Chỉ có Kiều Bạch, phát hiện ra tâm tình anh có sự thay đổi.

Nhưng mà hắn không có an ủi Diệp Định, ngoại trừ mấy câu đối thoại trên đường, chính xác thì đến bây giờ một câu hắn cũng chưa từng nói với anh.

Mọi người nhanh chóng đều bắt đầu uống rượu.

Dù sao cũng là tiệc chúc mừng của Diệp Định, mọi người đều không quên, đều nâng ly kính rượu với anh.

Vừa lúc Diệp Định cũng có chút ý định mượn rượu giải sầu, vì vậy mà ai mời cũng không từ chối. Uống thật hào sảng, uống đến mức mọi người đều liên tiếp khoái chí hô lên.

Đến lúc kính đến ly thứ mười, một bàn tay duỗi đến, ngăn anh lại.

"Đừng uống." Kiều Bạch mặt bình tĩnh, nói với anh.

Diệp Định choáng váng nhìn qua, phát hiện đó là khuôn mặt mình ghét nhất, liền giận dữ quát:"Ai cần cậu l... lo! Hức~ Bỏ đi... Để tôi uống!"

"Không được uống!" Kiều Bạch lập tức cướp đi ly rượu của anh, thừa diệp mọi người không chú ý, ghé vào lỗ tai anh thấp giọng nói một câu:"Anh mà dám uống nữa, ông đây sẽ lập tức công bố quan hệ của chúng ta ra ngoài."

"..."

Diệp Định cũng chỉ là say chếnh choáng, nghe xong lời này, nhất thời thanh tỉnh, toàn thân toàn tâm dường như bị đông lạnh.

Dưới sự uy hiếp, chỉ có thể vứt bỏ, Diệp Định ngoan ngoãn ngồi trước bàn, nhìn một bàn đầy rượu và thức ăn, đờ mặt ra. Có người lại đến kính rượu, tất cả đều do Kiều Bạch tiếp hộ.

"Dạ dày bác sĩ Diệp khó chịu, mọi người đừng làm khó dễ anh ấy nữa. Nếu như các anh không chịu buông tha cho anh ấy, vậy... Người ta thay anh ấy uống là được rồi." Kiều Bạch ngượng ngùng nói.

Mấy bác sĩ nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng vô cùng động lòng người này của hắn, trong đầu chỉ muốn ngất đi, vậy mà còn cự tuyệt đường sống. Mặc dù giúp người trên đường có thể thương lượng được, nhất định phải khiến Diệp Định quá chén, nhìn đại bác sĩ bất động thanh sắc luôn xụ mặt xuống khi uống say sẽ có hình dáng gì.

Đàn ông hay ti tiện như thế, thích trêu chọc những thứ mình không chiếm được cũng không nhìn thấy được.

Nhưng mà hôm nay, có một đối tượng vô cùng hoàn hảo để trêu chọc, sao phải mặc kệ?

Không biết tiểu mỹ nhân uống say rồi thì sẽ ra bộ dáng gì nữa?

Chắc chắc còn kiều diễm hơn đào hoa nhi!

Mấy người đàn ông cùng ôm một đống tâm tư hèn mọn, vì chuyển mục tiêu sang người Kiều Bạch, trút một ly rồi một ly.

Đừng nhìn thấy Kiều Bạch lớn lên nũng nịu, cứ người ta này người ta nọ, sức uống thế mà như trâu, phi thường đáng bậc cha chú. Một ly một ly rượu trắng cứ thế mà rót vào bụng, lại thêm một chai bia, lại rượu...Nhiều rượu vào bụng như vậy, lại không có vẻ gì say men cả. Đến cuối cùng, từng người trên bàn dần từ bước từng bước rồi ngã xuống, chỉ có mình hắn còn sừng sững không ngã.

Diệp Định cũng nhìn ngây người.

Không nghĩ đến chuyện con thỏ có thể uống được như thế, quả thực so với tửu lượng con còn cao hơn. Uống rượu thế này.... Sao còn có thể đùa được? Nếu là mình, nói không chừng đã rỉ thành một bãi rồi.

Con thỏ đang cầm ly rượu, đứng ở một vị trí nghiêm túc nhìn lên trần nhà.

Diệp Định đẩy đẩy hắn:"Này."

Kiều Bạch không động đậy, vẫn nghiêm túc nhìn trần nhà.

Diệp Định lại đẩy, hắn vẫn không nhúc nhích.

Diệp Định liền hắc tuyến.

Thật ra, con thỏ không phải là không say, mà đã say tới cảnh giới không có ý thức, giống như con ngựa ngủ, đứng trong vô thức, căn bản không biết gì hết.

Người là anh mang đến, say anh phải phụ trách mang về nhà — đây là tất cả những lời mà con ma men đã nói.

Diệp Định không thể không đen mặt lôi một người đàn ông mét chín lên xe, lại lôi về nhà, mệt như trâu bò.

Vừa về đến nhà, cái tên này lại nôn đến mờ mịt.

Diệp Định chán ghét, vốn muốn bỏ hắn lại muốn ra sao thì ra, nhưng nhìn thấy thân thể gầy teo của hắn cuộn mình trên mặt đất thật sự rất đáng thương. Bệnh nhẹ dạ lại tái phát, bản thân chán ghét xoắn tay áo lên, từ bác sĩ biến thành bảo mẫu, kéo con thỏ đi vào phòng tắm.

Trên cơ bản con thỏ vẫn đang trong tình trạng thi thể, mềm nhũn, hoàn toàn là một phế nhân!

"Cái đồ vô liêm sỉ! Cái thứ vô liêm sĩ!" Diệp Định một bên hận bản thân mình không đủ mạnh mẽ, nhẹ dạ đi khinh địch như vậy, một bên lôi hắn vào phòng tắm, thô bạo kéo xác của con thỏ túm lên, thảy vào bồn tắm siêu cấp to lớn. Phát hiện quần áo của hắn chưa cởi ra, lại bắt đầu làm bảo mẫu giúp hắn cởi quần áo.

Cởi quần áo rất bình thường, Diệp Định cũng không có suy nghĩ gì khác. Dù sao không cởi quần áo ra thì làm sao tắm rửa?

Nhưng mà, khi anh cởi quần trong của con thỏ ra thì, tay anh đột nhiên khựng lại giữa không trung. Hô hấp tự bao giờ, trở nên bắt đầu gấp gáp.

Chúc mừng năm mới muộn nhé. :"> Mà mình chỉ muốn nói mình không drop truyện nào hết, mọi người yên tâm nhé nếu đợi quá lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net