CHƯƠNG 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sinh nhật vui vẻ

_

Tục ngữ nói, vợ chồng cãi nhau, đầu giường ầm ĩ cuối giường hòa hợp. Nói thế không sai, mặc dù sau đó Diệp Định không nói chuyện với Kiều Bạch một tuần lễ, nhưng không có chơi trò biến mất nữa, vả lại cũng không còn cương ngạng nữa.

Cuộc sống của hai người trở lại như trước kia, bình thường nhưng lại không mất đi tình cảm mãnh liệt.

Cái gọi là tình cảm mãnh liệt này, hiển nhiên chính là những lần mây cuồng mưa lộng, quan hệ gắn bó trên giường rồi. Kiều Bạch vẫn còn tật xấu bình thường, đè bà xã của hắn trong phòng nghỉ bệnh viện. Bà xã hắn hỏi tại sao lại đè tôi, hắn bảo rằng:"Làm vậy có thểm cảm nhận được một chút cái cảm giác nòng nọc con tìm mẹ."

Nòng nọc con tìm mẹ.

Diệp Định vì câu nói này, cả tuần lễ không để ý tới hắn. Vẻ mặt nghiêm nghị của anh hù sợ các cô y tá. Không trong bệnh viện trầm mặc đáng sợ cả ngày, vừa nhìn thấy bác sĩ Diệp đã run rẩy muốn tránh đi. Chỉ có Kiều Bạch mỉm cười tủm tỉm, dường như đã đạt được kết quả như mong muốn.

Mọi người, dù là trai gái già trẻ, cách bà xã hắn càng xa càng tốt đi!

Đây chính là mưu đồ thực sự của lão thỏ.

~

Buổi tối.

Hai người vừa vui vẻ xong, quấn quýt không rời trên giường.

Kiều Bạch thỏa mãn liếm môi, tay vuốt lên mái tóc nhỏ gọn của Diệp Định, khuấy tay đùa giỡn xung quanh.

Đêm nay làm tình vẫn nhẹ nhàng vui vẻ, hắn vẫn bắn nòng nọc vào bụng bà xã mình.

Lão thỏ ăn no, tâm tình sẽ tốt lên, đến cả giọng nói cũng trở nên vô cùng dịu dàng.

"Tan ca ngày mai về nhà sớm một chút." Hắn nói.

Diệp Định nheo mắt lại, ân ái quá độ làm anh hết sức mệt mỏi rã rời, uể oải hỏi:"Có chuyện gì?"

"Ừ thì, ngày mai tôi muốn hẹn hò với anh."

"Biến!" Diệp Định không hề nghĩ ngợi cự tuyệt ngay lập tức.

"Tôi rất muốn mọi biết quan hệ của chúng ta"

"Chúng ta đi thôi!"

Mắt Kiều Bạch cong thành hình trăng non, ngọt ngào cười, nhẹ hôn lên mặt Diệp Định, vui vẻ nói:"Ngày mai tôi nghỉ. Tối đến bệnh viện đón anh."

"Không, không cần. Tôi tự mình về nhà được rồi." Diệp Định bình tĩnh nói.

"Vậy cũng được." Mặt Kiều Bạch hiện lên vẻ tiếc nuối, bất quá không thể được voi đòi tiên. Thế là ôm Diệp Định theo tư thế vẫn còn liên kết giữa hai người, khoái trá đi ngủ.

Côn thịt thô to tuy rằng đã bắn tinh, nhưng thứ của lão thỏ vẫn rất lớn, cắm vào trong huyệt cũng không phải là chuyện thoải mái gì. Cũng may mấy ngày gần đây, dưới sự hành hạ của lão thỏ, Diệp Định cũng đã quen rồi.

"Vì chỉ có làm cách này, tôi mới có thể cảm giác được Định Định sẽ không bỏ tôi đi." Lão thỏ giải thích như vậy.

Diệp Định bị lăn qua lăn lại nhiều lần, dần dần cũng quen. Không lâu sau, đã tựa vào lòng ngực rộng ấm của lão thỏ, nặng nề thiếp đi.

Năm giờ chiều hôm sau, Diệp Định thành thành thực thực trờ về nhà.

Trên sô pha, lão thỏ trong bộ quần áo lộng ngồi trên đó, hơi giống như cô vợ trẻ bé nhỏ đang đợi chồng. Mái tóc đen nhánh cột tùy hứng sau đầu, trên đó còn có một cái kẹp tóc hình hoa hướng dương phát sáng. Mười ngón tay đều được sơn hồng. Màu hồng đẹp diêm dúa như vậy, hắn sơn lên lại có cảm giác vui vẻ bình yên.

Vừa thấy Diệp Định trở về, liền lập tức nũng nịu bắt đầu niết niết ngón tay, vẻ mặt ngượng ngùng:"Anh, anh đã về rồi..."

Diệp Định đỡ trán, không nói gì.

Con thỏ này... Hắn muốn làm quái gì thế?

Một dự cảm không lành đột nhiên ập vào lòng. Khóe mắt Diệp Định giật giật, nhìn cô vợ trẻ bé nhỏ nũng nịu của lão thỏ, đột nhiên cảm thấy muốn chạy trốn, lại nghe thấy Kiều Bạch nói:"Định Định, sinh nhật vui vẻ."

Diệp Định bừng tỉnh.

Sinh nhật?

A, đúng rồi, hôm nay chính là sinh nhật của anh. Cha mẹ ruột nhét anh vào trước của cha mẹ hiện tại, nói với anh, sinh nhật vui vẻ, sau đó bỏ đi, cũng không quay trở về nữa.

Diệp Định nói:"Cảm ơn."

Kiều Bạch nhìn anh, nhẹ giọng:"Anh không vui sao?"

"Không, tôi vui lắm. Cảm ơn cậu." Diệp Định nói, chuyển sang cởi giày, đi vào cửa, sau đó đi vào phòng khách.

Trên bàn cơm trong phòng khách, bày cả bàn với những măm thức ăn phong phú, có hoa hồng cùng nến đỏ, màu sắc vui tươi.

Đã bao năm, không nhớ đến cái sinh nhật này.

Vẻ mặt Diệp Định cũng không tốt lắm, ngồi xuống, yên lặng uống nước.

Kiều Bạch cũng đi đến bên cạnh, rót nước nóng cho anh, nhẹ giọng hỏi:"Anh không muốn tôi chúc mừng sinh nhật cho anh sao?"

"Muốn, đương nhiên muốn chứ." Diệp Định ra vẻ vui sướng. Không thể như vậy, có người vẫn nhớ kỹ sinh nhật của anh, cẩn thận tỉ mỉ chuẩn bị một bữa ăn thật phong phú vì anh, loại bỏ gút mắt giữa hai người. Anh vẫn đang tràn đầy cảm động.

Kiều Bạch cũng ngồi xuống, vẻ mặt đỏ bừng, ngại ngùng ít thấy. Dường như đây cũng không phải là mừng sinh nhật nữa, mà chính là buổi hẹn hò của hắn.

Bỗng nhiên, hắn móc một đống kẹo sữa bò(1) từ trong bóp tiền, nhét vào tay Diệp Định, lớn tiếng nói:"Tôi chúc anh mỗi năm đều được như ý, mỗi tuổi đều được cát tường(2). À, ngoài ra còn chúc cho anh có sự nghiệp thành công, vạn sự đại cát."

(2) Nguyên văn câu này chính là: niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triêu. Mình không biết biên sao cho hay nên biên đại vào như thế. Bạn nào có câu hay hơn thì chỉ giúp mình nhé!

Diệp Định ngây người, bỗng nhiên cả người run rẩy. Vốn định nói vài câu trêu chọc lời nói ấu trĩ của hắn, lại nói không ra tiếng, mũi cũng bắt đầu đỏ lên (sắp khóc).

Anh yên lặng nhận kẹo sữa, bỏ từng cục vào trong bóp tiền, cúi đầu không nói gì.

"Định Định?" Kiều Bạch vội vã đứng dậy khỏi sô pha, giống như đứa trẻ làm gì sai, vô thố hỏi:"Anh không thích tôi tặng anh kẹo sữa sao? Bởi vì anh thích uống sữa, cho nên tôi đã suy nghĩ lâu lắm, mới tặng kẹo sữa cho anh."

Mắt Diệp Định giật giật, thích uống sữa?

Bầu không khí khó khăn lắm mới có chút cảm động, lập tức bị câu nói ngu ngốc như XXX phát hủy. Đại bác sĩ Diệp ngẩng đầu lên, hung tợn nói:"Cậu mới thích uống sữa, cả nhà cậu mới thích uống sữa."

Không nghĩ đến chuyện Kiều Bạch cư nhiên thú nhận không e dè, gật đầu nói:"Đúng vậy, tôi rất thích uống sữa, đặc biệt là sữa mang nhãn hiệu Định Định."

"Biến!"

Kiều Bạch nhảy lên sô pha, lớn tiếng nói:"Tôi nhảy cho anh điệu nha."

"Nhảy điệu gì?"

"Điệu nhảy của thỏ."

Âm thanh trong phòng khách bật lên. Lão thỏ lắc lư cái eo nhỏ, búng búng nhảy nhảy trên sô pha. Tư thế vừa ngốc lại ấu trĩ, thấy có vẻ vui sướng thế nào ấy, vừa nhảy vừa hát theo nhạc:

"Trên đầu tôi có cái lỗ tai, cái lỗ tai. Phía sau tôi có một cái đuôi, một cái đuôi. Ai cũng không biết, biết, tôi là một con thỏ trắng. Tôi là một con thỏ trắng, con thỏ trắng. Tôi là một con thỏ trắng, có rất nhiều bí mật, sẽ không nói cho bạn biết, sẽ không cho bạn biết, không cho bạn biết!"

Diệp Định bị chọc đến cười ha ha, cười ra nước mắt.

Đã nhiều năm, không cười lớn tiếng như vậy. Kiều Bạch đã làm được rồi, cái tên này vẫn ức hiếp mình, dĩ nhiên cũng khiên mình nở nụ cười.

Không biết là có phải do tay nghề của lão thỏ giỏi hay không, bữa cơm hôm nay đặc biệt ngon lành. Diệp Định ăn rất nhiều, cũng uống rất nhiều rượu, say khướt ngã vào trong lòng Kiều Bạch, tức giận mắng:"Cậu tên hỗn đản này...Tại sao... Tạo sao lại muốn quấn lấy tôi... Hức ~"

Tại sao, lại đối xữ tốt với tôi như vậy?

Kiều Bạch ôm anh lên giường, chậm rãi cởi quần áo anh ra, say mê hôn lên thân thể anh.

"Bởi vì... Tôi... đối với anh..."

Ba chữ cuối, cuối cùng cũng không nói ra miệng.

Bởi vì, Kiều Bạch cũng không biết, ba chữ kia rốt cuộc là cái gì.

Là tôi hận anh, hay là tôi yêu anh?

Hắn không biết.

Loại tâm tình mâu thuẫn này, lăn lộn trong cơ thể, tìm không được đường ra, chỉ có thể biến thành dục vọng.

Đêm trường bao trùm, che khuất hết tất cả ánh sáng.

Hai người quấn quít vào nhau, ngôn ngữ câu từ đều tan vào màn đêm.

Một đêm tình.

Khoảng bốn giờ sáng, Diệp Định bị tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ đánh thức. Anh mê man mở mắt ra, phát hiện ra Kiều Bạch rời giường tự bao giờ, mặc quần áo, đang nhẹ nhàng xoay cửa đóng lại, chuẩn bị đi khỏi.

Diệp Định vốn định gọi hắn lại, hỏi hắn muốn đi đâu. Nhưng không hiểu vì sao, khuôn mặt của William lại hiện lên trong đầu, khiến anh lựa chọn im lặng.

Trong phòng im ắng, Kiều Bạch vặn cửa mở ra, đi ra ngoài.

Chờ sau khi bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Diệp Định lập tức nhay xuống giường, mặc quần áo, nhẹ chân nhẹ tay, rón rén đi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net