CHƯƠNG 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Áo mưa đen

_

Hừng đông, bên đường cái vắng vẻ không tiếng động.

Mưa thu tích tách từng giọt rơi xuống, sương mù trắng xóa tỏa ra khắp nơi, lạnh lẽo vô cùng.

Ngẫu nhiên có ô tô đi qua, bắn bọt nước lên.

Kiều Bạch mặc áo mưa màu đen đi ở phía trước, cúi đầu, bước đi rất vội vàng. Diệp Định lặng lẽ theo sát phía sau, nhìn hắn băng qua con đường cái không người, quẹo vào một cái hẻm nhỏ.

Cái ngỏ nhỏ hẹp chật chội ở phía nam, đường lát đá đen, vắng vẻ không người. Bởi vì lâu năm, nên những phiến đá đã có dấu hiệu rời rạc. Đôi lúc giẫm lên một phiến đá, nước bẩn lại bắn mạnh lên từ phía dưới, ướt hết cả giầy.

Diệp Đinh cởi đôi giày vải đã ướt nhem, ngón chân ngâm nước phìn ra trắng bệch.

Con hẻm vừa dài lại vừa sâu, dường như không có lối ra.

Khoảng chừng mười phút, Kiều Bạch dừng bước. Diệp Định lại càng hoảng sợ, vội vàng lách người trốn vào phía sau cây cột đèn, không dám thở mạnh.

Kiều Bạch đứng lại tại chỗ, quay đầu lại nhìn vài lần, phát hiện không có ai theo đuôi, bèn xiết áo mưa lại chặt hơn, tiếp tục đi về trước.

Trong con hẻm mưa rơi vắng lặng, vọng lại tiếng bước chấn của hắn.

Từng tiếng, từng tiếng, hòa cùng nước mưa, đập vào trái tim Diệp Định.

Tại sao hắn lại cẩn thận như vậy? Muốn làm gì chứ?

Chất chứa nhiều nghi vấn làm Diệp Định cảm thấy bất an, nhưng anh biết một điều. Đó là nếu muốn biết được đáp án, phải tiếp tục đi theo hắn.

Hai người một trước một sau, cùng đi sâu vào con hẻm khoảng mười phút có hơn, rốt cục đi tới lối ra.

Đầu con hẻm tàn cũ, ngoại trừ bức tường che cao chót vót, cũng chỉ có một quán trà cũ kỹ.

Quán trà cũng không hề mở cửa, được che lại bằng cánh cửa đồng màu đỏ tươi, chỉ hé ra một tia sáng nhỏ bé. Dưới trời rạng đông lạnh lẽo, có vẻ vô cùng kỳ quái.

Kiều Bạch dừng lại trước cửa, chần chừ vài bước. Sau đó, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào.

Cánh cửa đồng cũ kỹ rầm rập vài tiếng, bóng hình hắn lập tức biến mất sau khung cửa.

Diệp Định vểnh tai, thận trọng nghe kỹ. Tiếng bước chân trong quán trà thoáng rời xa, bèn lập tức theo sát phía sau, lách vào trong phòng.

Quán trà xưa cũ rất thấp, người 1m8 đứng ở bên trong, đầu vừa ngẩng lên đã đụng vào nóc nhà, không gian hết sức gò bó. Tường trong quán được trát vôi trắng, cửa sổ được trang trí bằng dàn giáo có màu rất tươi đẹp, có thêm một lớp vải bố dày rủ xuống. Vải bố bị mưa thấm ướt nhem, dính trên song cửa, che kín cả gian quán.

Trong quán chỉ treo có ngọn đèn cốc, thời đại bây giờ còn có người sử dụng loại đèn này, thật đúng là ngạc nhiên mà.

Ánh sáng trong nhà rất mờ mịt. Thấp bé. Nhỏ hẹp. Trong không khí tràn ngập mùi ẩm ướt cùng mùi trà xanh.. Còn có cả mùi thối rữa nữa.

Tất cả đều trùng hợp như thế chăng, nhưng Diệp Định không rảnh suy nghĩ nhiều, trong lòng chỉ đến hành tung của Kiều Bạch. Vội vã tránh hết mấy cái bàn trong quán, rẽ qua phòng chính, tìm được cửa sau, đi ra ngoài.

Sau khi đi ra ngoài, anh lại ngây ra.

Phía sau cánh cửa, rốt cuộc lại là con đường trống trải.

Ngoại trừ ngọn đèn đường, không còn gì cả.

Kiều Bạch đâu? Hắn đi đâu rồi?

Sáng nay, có lẽ là thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời Diệp Định. Sau khi về nhà lên giường nằm, mặc dù rất mệt, nhưng lại không có cách nào đi ngủ được. Cả đầu đều chỉ là hình ảnh Kiều Bạch trùm áo mưa đen, Kiều Bạch vội vàng đi trong mưa, Kiều Bạch biến mất trong quán trà cũ kỹ...

Anh cũng nghĩ tới một quyển tiểu thuyết đã xem từ rất lâu.

Là tiểu thuyết kinh tủng huyền nghi. Nội dung câu chuyện anh không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rõ phạm nhân trong sách là một tên phản xã hội, sáng lập ra một tà giáo. Vào những đêm mưa, ra lệnh cho giáo đồ mặc áo mưa đen đi giết người, giống như một nghi thức thường nhật vậy.

Lúc đó trong sách còn có bức vẽ phối đồ, vì bức vẽ đó rất chấn động nên anh vẫn còn nhớ kỹ.

Cảnh trong bức tranh ấy, với cảnh Kiều Bạch trong mưa, giống y như đúc.

Diệp Định trừng mắt, nhìn trần nhà đờ ra. Thân thể trên giường, bên dưới lớp chăn, tự bao giờ, không còn chút nhiệt độ nào.

Sau khi Kiều Bạch đi khỏi, vẫn chưa quay về.

Mà cơn mưa lâm râm, cũng dần ào ào to hơn.

Chín giờ hơn, Diệp Định rời khỏi giường, ngây ngốc ngồi trên sô pha, gở từng viên kẹo sữa hôm qua Kiều Bạch tặng cho mình.

Kẹo rất ngọt. Kiều Bạch nói, kẹo sữa bò có thể làm người ta cảm thấy hạnh phúc.

Diệp Định ăn mà chẳng có cảm giác gì. Lòng quặn lại, nhai kẹo chỉ cảm thấy như mình đang nhai sáp.

Thời gian đợi Kiều Bạch quay về rất khó khăn, nên anh mở TV, xem lung tung.

Chương trình buổi sáng cơ bản đều là tin tức.

Diệp Đinh cầm remote được bọc vỏ thạch anh hình thỏ nhấn đi nhấn lại mấy trăm lần, cuối cùng dừng lại ở đài CCAV, tập trung, sau đó không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình.

Trong màn hình, MC trịnh trọng, đang giới thiệu về tất cả các vụ giết người mới nhất.

"Tin tức mới nhất, sáng nay khoảng bảy giờ, ở một con hẻm phía nam đường La Cổ phát hiện ra một thi thể nam giới, thi thể trong tình trạng rất thê thảm. Pháp y giám định, thời gian thi thể tử vong không vượt quá hai tiếng đồng hồ. Có người nói rằng trước khi phát hiện ra sự việc, có gặp một gã đàn ông có hành tung khả nghi, cả người đều mặc áo mưa màu đen..."

Ầm ầm!

Một tia sấm lớn xẹt qua, remote lộp cộp rơi xuống đất, cái vỏ bọc vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net