CHƯƠNG 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoài nghi

_

Buổi chiều hai ngày sau, Kiều Bạch trở về.

Giống như dự đoán, cả người đầy máu bẩn, lầy dơ cực kỳ. Hai mắt đầy tơ máu, sát khí rất nặng.

Có lẽ là hắn có tâm sự, nên động tác có hơi chậm chạp, sau khi vào cửa tháo giày rất chậm.

Trên sô pha, Diệp Định đã ngồi tròn hai ngày.

Khuôn mặt cũng tiều tụy như vậy. Hai mắt đỏ đậm, khó nén được mệt mỏi rã rời. Dưới chân có tàn thuốc lẻ tẻ.

Trong trí nhớ, anh thân là bác sĩ, không hề hút thuốc.

Kiều Bạch vắt mày:"Sao lại hút thuốc nhiều thế? Không tốt cho cơ thể đâu."

"Muốn hút thì hút thôi." Diệp Định nói, đột nhiên, lại nói thêm:"Cậu đã đi đâu?"

"Trong nhà có việc, phải trở về một chuyến." Kiều Bạch trả lời rất tự nhiên, nếu như không phải hôm đó chính mắt nhìn thấy, Diệp Định thực sự sẽ tin hắn ngay.

Diệp Đinh gật đầu, bàn tay vô thức nắm chặt lại, qua vài giây mới dần thả lỏng, rất bình tĩnh nói:"Ờ, thì ra là vậy sao."

Kiều Bạch cho rằng anh giận vì mình đi mà không nói lời nào, bèn giải thích:"Sáng hôm đó thấy anh ngủ rất ngon, không nỡ đánh thức anh. Chuyện trong nhà lại vội, cho nên mới đi. Anh đừng giận." Nói đến đây, đột nhiên phát hiện ra sự tiều tụy của Diệp Định, không khỏi có chút khó tin, thử hỏi:"Không lẽ anh... đã luôn đợi tôi về?"

Diệp Định ngẩn ra, lập tức cười nói:"Sao thế được? Tôi chờ cậu hả? Ha ha, buồn cười."

Anh từ sô pha đứng dậy, khoác thêm áo khoác vào, dường như muốn trốn tránh khỏi sự thật nào đó, vội nói:"Cậu tắm rửa trước rồi đi ngủ đi, tôi có ca phẫu thuật trong bệnh viện, phải vào xem sao."

"Chờ một chút." Kiều Bạch nắm cánh tay anh lại, Diệp Định không kịp tránh, liền bị kéo vào lòng. Ngay sau đó, hai cánh môi lạnh bắt đầu dán vào, in dấu lên môi anh.

Chút nhẹ nhàng, tựa như chuồn chuồn lượn nước.

Kiều Bạch dịu dàng nhìn anh, đôi mắt đen thẫm như một hồ nước sâu thâm thẳm, không thấy đáy:"Xin lỗi, làm cho anh lo lắng rồi. Sau này sẽ không có nữa đâu."

Mặt Diệp Định nhất thời đỏ lên, vội đẩy hắn ra, thô bạo quát:"Ai, ai lo cho cậu chứ! Ít ảo tưởng đi." Nói xong, cuống quýt mở cửa, chạy trối chết.

Sau khi chạy khỏi nhà rất xa rất xa rồi, anh mới dừng lại, ngồi xổm bên mép đường, lấy tay xoa xoa môi.

Nơi này, có mùi máu tươi nhàn nhạt đang lan ra.

Trận mưa thu này hết sức liên miên, liên tục hai ba ngày cũng không dừng lại.

Đất trời xám xịt.

Mưa nhỏ mà ngọt, như thoi như kim, ùn ùn kéo đến sàn sạt như tiếng tằm ăn lên.

Trong cơn mưa, có một chiếc Benz xám tro lăn trên mặt đường ẩm ướt. Đột nhiên nó giảm tốc độ, lùi lại một đường thật đẹp, vẽ ra một đường cong xinh đẹp duyên dáng trên đường. Sau đó, vòng lại bên mép đường, tắt máy.

Trong xe, có ngườ đi xuống.

Tóc vàng mắt xanh, thân hình cao lớn, tóc được vuốt sợi chải cẩn thận tỉ mỉ, bên tai phải còn có đinh tai phát sáng lập lòe. Thật sự rất có khí chất yuppie(1).

(1) nó là tên 1 trào lưu sống của dân teen, thế hệ [Yuppie] chỉ chào đón bạn là thành viên của họ một khi: bạn trẻ (14 – 22 tuổi), bạn có tài, tự lập, không nương nhờ vào gia đình hoặc một ngoại lực nào đó khác; bạn luôn khát vọng làm giàu và tự chứng tỏ bản thân mình bằng những ưu điểm và phẩm chất riêng của chính bạn trong xã hội; "Trẻ thì phải biết chơi và chơi đến nơi đến chốn, "quậy" hết mình để rồi học và làm cũng hết mình". , tổ hợp của những từ trong tiếng anh: Young (trẻ), Urban (sản phẩm của thành thị), Professional – Pro (có đẳng cấp), hipPIE (thích nổi loạn).

Tên yuppie nói:"Gấp gáp gọi tôi tới như thế làm gì? Chẳng lẽ muốn phát sinh quan hệ không bình thường với tôi sao?"

"..." Diệp Định không nói gì.

Yuppie cười khẽ, rút một điếu thuốc ra từ trong bóp, thêm cái bật lữa. Không biết dùng cách gì, đốt thuốc trong mưa, còn hút rất có khí chất.

"Sản phẩm mới, thuốc lá không thấm nước loại mới nhất hiệu 13, cho dù mưa có dội như gáo như chậu cũng có thể cho anh có khí chất như Châu Nhuận Phát. Làm một điếu không?" Gã hùng hồn đề cử. ( đã tìm và không thấy hiệu thuốc đó )

Diệp Định đen mặt nói:"Cảm ơn, ngài William. Tôi cảm thấy tôi không cần." Tôi không muốn hiệu 13.

Vẻ mặt của Yuppie có vẻ rất đáng tiếc.

Vài phút sau, hai người ngồi trong một quán cà phê ven đường, bắt đầu nói vào vấn đề chính.

"Vậy, có phát hiện gì mới không? Bác sĩ Diệp của tôi ơi."

Diệp Định không hé răng, cầm thìa cà phê, liên tục khuấy vào chất lỏng màu nâu trong tách. Động tác rất vội, rất thô. Từ điều đó có thể thấy được nội tâm anh đang rất nôn nóng.

William nhìn anh một cái, đập bàn kết luận chắc nịch:"Anh có tâm sự."

"Tôi không có."

"Hơn nữa còn liên quan đến y tá tên Kiều Bạch bên cạnh anh."

"Không... Có."

"Gần đây có thêm một vụ giết người nữa, anh hẳn đã biết rồi phải không? Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, bị người ta cắt xác ra ở một con hẻm phía nam đường La Cổ. Thi thể thị cắt thành ba trăm ba mươi phần, xếp thành hình '8'." William tựa vào ghế, nhấc chân bắt chéo, ánh mắt lại đột nhiên trở nên âm trầm:"Thời điểm đó, xin hỏi, y tá Kiều đang ở nơi nào?"

Diệp Định tiếp tục trầm mặc, tay cũng không khống chế được mà run lên.

Tại sao lại hồi hộp? Tại sao lại không muốn mở miệng? Tại sao lại sợ hãi như vậy?

Anh không nghĩ ra, trong lòng chỉ cảm thấy rất khó chịu.

Buổi sáng trước khi ra khỏi nhà, Kiều Bạch hôn lên môi anh, nhiệt độ đến tận giờ vẫn chưa tan, như ngọn lữa thiêu đốt anh.

William gõ gõ lên mặt bàn, mạch lạc nói một cách từ từ:"Là anh gọi tôi tới, bác sĩ Diệp. Nếu có chuyện gì thì cũng nói nhanh lên, không có việc gì thì tôi phải tiếp tục công việc ở cục cảnh sát."

"Tôi..."

"Anh rốt cuộc đang sợ cái gì?"

"Tôi mới không sợ!" Diệp Định đột nhiên rống lên, tiếng rất lớn, làm mọi người xung quanh đều chú ý:"Tôi chỉ là... Chỉ là..."

William sửng sốt, kìa... Đôi mắt lạnh lùng này, sao lại đỏ lên như vậy? Không lẽ là muốn khóc?

Gã 囧, rất 囧 rất sốc hỏi:"Anh... không phải là muốn khóc chứ?"

"Biến! Cậu mới khóc! Cả nhà cậu đều khóc!" Diệp Định thẹn quá hóa giận mắng. Mắng xong chửi xong, tiếng cũng dần nhỏ lại, cúi đầu thấp xuống:"William, tôi có thể... đang có một vài vấn đề cần cậu giải đáp."

"Cụ thể?"

Diệp Định tâm tình suy sụp kể hết mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm đó nói cho gã nghe, song chỉ là xóa đi phần mình và Kiều Bạch xuất hiện trong cùng một chuyện. Cũng may, William dường như cũng không để ý nhiều, chỉ là hỏi vào trọng tâm:"Anh nói, cậu ta biến mất ở hẻm La Cổ?"

"Ừ."

"Bây giờ cậu ta đã về chưa?"

"Mới trở về sáng nay."

"Anh có hỏi cậu ta không?"

"Không có."

William như có vẻ đăm chiêu trong chốc lát, sau đó lấy ra một vật thể hình tròn bé như hình móng tay, đưa cho Diệp Định.

Gã nói:"Trước tiên anh cứ làm như không biết gì cả. Tìm cách bí mật để thứ này vào bên cạnh cậu ta."

"Đây là..." Diệp Định mơ hồ nhìn gã.

William cười vô lại:"Máy nghe lén."

Sau khi chia tay Willliam, Diệp Định không đến bệnh viện, về thẳng nhà.

Trong nhà rất yên tĩnh, căn nhà bừa bộn không biết đã được dọn dẹp sạch sẽ từ bao giờ. Kiều Bạch nằm úp trên giường, ngủ như chết, thỉnh thoảng còn ngáy khe khẽ.

Hắn đã làm gì? Mệt như thế.

Giết người... Mệt vậy sao?

Diệp Định đứng bên cạnh giường, nhìn hắn khoác tay lên đầu.

Bàn tay đó, thực sự rất đẹp, thon dài lại sạch sẽ. Móng tay được cắt rất khéo và cân xứng, giống như mảnh trăng non vậy, vô cùng có khí chất của những người làm nghệ thuật.

Thế nhưng, đôi bàn tay này... đã làm những gì?

Diệp Định không dám tiếp tục tưởng tượng nữa, nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại, ngồi trên sô pha trong phòng khách, tiếp tục đốt thuốc.

Hai ngày sau, Diệp Định cầm một cái kẹp tóc hình hoa hồng xinh xắn đưa cho Kiều Bạch, nhìn vẻ mặt có vẻ ngạc nhiên vui mừng mà mờ mịt của hắn, liền xấu hổ giải thích:"Không phải cậu vẫn thích cái thứ dành cho mấy bé gái đó sao? Khụ, đây là do tôi nhặt được, nhưng lại không dùng được, cậu thích giữ thì giữ."

"Tặng, tặng cho tôi?" Vẻ mặt Kiều Bạch vẫn hoàn toàn ngây ngốc.

Diệp Định xoay đầu sang chỗ khác, ánh mắt có đôi chút mập mờ:"Chỉ là nhặt được thôi, nhớ đừng có mà tự suy diễn thêm."

"Không có, tôi tuyệt đối sẽ không suy diễn thêm!" Kiều Bạch gật đầu không ngớt, mắt cười đều cong cả lên, không kịp chờ đã tháo đồ bọc kẹp tóc ra, kẹp lên tóc mình, mau mắn nói:"Mắt nhìn đồ của Định Định rất tốt, tôi rất thích!"

"..."

"Cảm ơn anh, tôi rất cảm động. Anh cư nhiên lại tặng quà cho tôi." Kiều Bạch đột nhiên đi tới, ôm anh vào lòng từ phía sau, cũng không để ý đến cơ thể cứng ngắc của Diệp Định:"Tôi thực sự cảm động lắm đó..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net