CHƯƠNG 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



A Phiêu lại xuất hiện

_


Gần đây, Diệp Định thường xuyên cảm thấy buồn ngủ, cứ ngủ được thì ngủ ngay.

Dựa vào kinh nghiệm làm bác sĩ nhiều năm, có lẽ là do tinh thần căng thẳng, dẫn đến việc buồn ngu; đêm nằm mơ nhiều quá, không có tinh thần.

Nguyên nhân căng thẳng, đó là vì Kiều Bạch.

William nói, tình nghi Kiều Bạch có khả năng rất lớn, phải theo dõi mọi lúc mọi nơi. Cho nên cho anh một cái máy nghe trộm.

Sau khi do dự hết mấy hồi, anh mới gắn máy nghe trộm vào kẹp tóc, tặng cho Kiều Bạch. Kiều Bạch dường như không có phát hiện, còn vui vẻ nhận lấy. Thấy khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của hắn, nội tâm Diệp Định hết sức phức tạp, không biết điều mình đang làm là đúng hay sai.

Nếu mình hiểu lầm tên kia, vậy...

~

Ngày 30 tháng 10, trời quang, bệnh việc rất yên tĩnh.

Diệp Định đứng lên khỏi sô pha, mở cửa sổ phòng làm việc ra, để gió thổi vào, đầu óc mới vừa tỉnh dậy còn hơi mơ màng.

Hoa viên vào chiều tiết trời thu, hết sức yên tĩnh, chợt có vài bệnh nhân dìu nhau đi qua lại, nhỏ giọng chuyện trò.

Kiều Bạch ngồi trên ghế dựa ở hoa viên, chơi trò chơi cùng một cậu bé bệnh nhân ung thư mới chuyển vào bệnh viện không lâu. Không biết là tên kia giở trò gì, nhóc con chơi đều thua, thua đến miệng bĩu lên tới mức có thể treo cả một bình tương lên. Mắt Kiều Bạch cười cong cả lên, kẹp tóc hoa đính trên tóc bị ánh trời chiều vào phản ra ánh sánh lóng lánh.

Màu sắc dịu dàng tựa như trong các bức ảnh xưa cũ.

Từ sau khi vụ án phát hiện xác chết phanh thây thanh trong hẻm La Cổ, bệnh viện và bên ngoài cũng không còn xuất hiện thêm án mạng nữa.

Cứ yên tĩnh như vậy.

Sự yên tĩnh như dấu hiệu trước giông bão.

Mà Kiều Bạch, hành vi gần đây cũng rất bình thường. Mỗi sáng đều đúng giờ đến bệnh viện với mình. Đi làm, tan ca, nhân lúc nghỉ ngơi đều đến phòng làm việc chiếm chút tiện nghi, hoặc cùng mấy chị trò chuyện về mấy chủ đề mà lấy chuyện ân ái làm trọng tâm.

Gọi điện hỏi William, có nghe được tin tức gì khả nghi không. Willam ngáp một cái gõ to trong điện thoại, lười biếng nói: tạm thời không có.

Diệp Định khẩn trương hỏi: vậy không phải chúng ta đã nhầm lẫn rồi sao?

William nói: chưa chắc, chờ theo dõi thêm chút nữa. Đối phương chắc chắn là một tên xảo quyệt.

Sau đó cứ chờ, và chờ, chờ không biết đến bao giờ 'tin tức khả nghi' mới xuất hiện.

Lão thỏ dưới lầu như cảm thấy được có người nhìn mình, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía này, thấy Diệp Định, bèn cười vẫy tay với anh.

Tất cả mọi ánh sáng dường như đều tụ lại trên người hắn, rực rỡ chói mắt.

Người như vậy, sao có thể là hung thủ đây?

Diệp Định bỗng dưng cảm thấy phiền ưu, cứng nhắc kéo rèm cửa lại, che hết mọi thứ, một lần nữa lên sô pha nằm ngủ.

Anh không biết vì sao dạo gần đây Kiều Bạch càng ngày càng dịu dàng với anh. Sự dịu dàng thậm chí khiến anh sản sinh ra ý nghĩ hai người vốn là một cặp vợ chồng, nếu như không có bản hợp đồng kia.

Nhưng anh hiểu rõ, giữa hai người, chẳng qua quan hệ chỉ là cưỡng bức và bị cưỡng bức.

Diệp Định lại càng cảm thấy buồn bực, lấy tay che kín mắt, nhắm mắt lại.

Mới tỉnh một lúc, lại ngủ thẳng đến bảy giờ tối hơn. Mở mắt ra, đã thấy Kiều Bạch ngồi cạnh sô pha, nhìn mình.

Ánh mắt sâu xa, sóng mắt mênh mộng, như có vạn lời muốn nói, nhưng lại thôi.

Diệp Định bị ánh nhìn "thâm tình" như thế dọa tới nảy lên, mới cuống quýt ngồi dậy. giả vờ lạnh lùng nói:"Lần sau đi vào nhớ gõ cửa."

"Dáng ngủ của anh rất đáng yêu." Kiều Bạch dùng một giọng nói dịu dàng đến mức sởn da gà nói với anh.

"..."

"Tiếng ngáy nho nhỏ, còn có thể mài răng chảy nước miếng nói mớ nữa chứ."

"..."

"Xin lỗi, lừa anh thôi."

"Anh Kiều! Anh có thể biến đi không!" Mặt Diệp Định co rút, chỉ vào cửa phòng làm việc bình tĩnh nói.

Kiều Bạch không biến đi, ngược lại còn tiến lên, đè anh tren sô pha, hung hăng hôn lên một cái.

Cách hôn đúng chuẩn nồng nhiệt nóng bỏng. Đến lúc hai đôi môi đã tách ra, hơi thở Diệp Định cũng sắp không thông.

Kiều Bạch thỏa mãn liếm môi:"Vị rất ngon."

"Cậu là tên #¥%%¥. . . & "

Diệp Định thực sự là không mắng nổi nữa. Không phải là do yêu thương mà không nỡ mắng, mà là biết rõ một khi đã mắng, sẽ phải gánh chịu hậu quả.

Bị đè làm một trăm lần chỉ là chuyện nhỏ, nếu như làm cho con thỏ nóng lên, hắn sẽ dùng tất cả thủ đoạn để trả thù. Ví dụ như, có một lần nửa đêm, Diệp Định đứng dậy đi WC, mới vừa đi được phân nửa, đột nhiên phất hiện ra trên "đôi trứng" của mình từ bao giờ bị viết lên sáu chữ "Trà diệp đản của lão Kiều"(1). Nhưng lại dùng bút viết không thấm nước viết lên, báo hại anh cả tuần lễ không dám đi vệ sinh ở nơi công cộng. Hoặc giả ép anh mặc các loại chế phục tình thú chụp thật nhiều ảnh...

Kiên nhẫn, cuối cùng có một ngày, bác sĩ Diệp sẽ luyện thành thuật Ninja quỷ.

"Gần đây anh có vẻ rất buồn ngủ, thân thể khó chịu chỗ nào sao?" Kiều Bạch không biết tốt xấu nói.

Diệp Định lườm hắn một cái: "Không liên quan đến cậu."

Vẻ mặt của lão thỏ rất ngạc nhiên:"Aizza? Sao có thể không liên quan tới tôi chứ? Người ta ấy vậy mà là ông xã của anh đó!"

"..."

Bác sĩ Diệp cảm thấy rằng nói chuyện với hắn thật giống như tự giết tế bào não của mình, vì vậy ngậm miệng lại, không hề lên tiếng, dọn dẹp một chút chuẩn bị đi về.

Kiều Bạch còn muốn nói thêm gì đó. Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, một cô y tá vội vã nói:"Bác sĩ Diệp, mau nhanh một chút ạ. Có một người gặp tai nạn giao thông mới được đưa vào, anh mau chuẩn bị để phẫu thuật."

"Tôi đi ngay đây."

Sắc mặt Diệp Định nghiêm nghị, mặc áo blouse đi theo y tá ra khỏi cửa, đi vài bước lại đột nhiên xoay người, nhìn lão thỏ ngoan ngoãn đi theo phía sau, thấp giọng nói:"Mệt thì về nhà nghỉ trước đi."

"Không, tôi ở đây chờ anh cũng được." Lão thỏ dịu dàng nhìn anh.

Diệp Định không nói gì.

"Cố gắng lên, Định Định." Lão thỏ nắm tay, tạo thành một tư thế cổ động.

Tim Diệp Định nhảy lên một cái, cuống quít xoay đầu, vội vàng đi theo cô y tá. Nếu như không đi, anh sẽ chịu không được nói ra hết mọi chuyện.

Cuộc phẫu thục kéo dài liên tục đến mười một giờ, rất thuận lợi.

Tháo bao tay đầy máu ra, Diệp Định tựa vào cạnh cửa, thở phào nhẹ nhõm.

Vào những lúc thế này, anh đều cảm thấy rất vui mừng. Từ trong tay tử thần anh đã cướp lại được một sinh mạng nữa...

Mí mắt lại đấnh nhau, cả người yếu ớt, thực rất muốn nhào lên giường ngay lập tức đánh một thật giấc thật kêu.

Thật là kỳ lạ, rõ ràng là đã ngủ từ trưa, sao giờ còn buồn ngủ như thế?

Diệp Định khẽ dụi mắt, lết thân thể uể oải đến phòng làm việc.

Không biết tên kia... đã về chưa?

Hắn vẫn không đi chứ? Tên kia có vẻ là loại đàn ông nói sẽ giữ lời.

Cơ mà, khi anh đẩy cửa vào, lại phát hiện một bóng người cũng không có, chỉ có ánh sáng cô độc từ ngọn đèn trên bàn làm việc.

"Này, đứng trốn, đi ra." Diệp Định không quá tin rằng hắn đến cả không nói gì đã bỏ đi, cau mày gọi. Bởi vì lúc trước cũng từng trải qua loại tình huống này, tên ấu trĩ trốn ở phía sau cửa, thừa diệp mình không chú ý, nhảy ra hù dọa mình.

Nhưng mà anh tìm một vòng trong phòng, vẫn không có phát hiện chút bóng người nào.

Tên kia, đi thật rồi.

Về nhà trước rồi!

Không biết thế nào, lòng Diệp Định bỗng dưng lờ mờ có cảm giác mất mát.

Tên khốn, không phải đã nói là chờ mình sao? Làm không được thì cũng đừng gật đầu bừa chứ! Đồ khốn!

Diệp Định giận dỗi, khóa cửa phòng định về nhà, chớp mắt xoay người lại, anh thấy một bóng người hiện lện ở phía cuối hành lang, đi về phòng kiểm tra máu.

_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net