CHƯƠNG 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh hùng cứu mỹ nhân
_

Thân thể rất lạnh, giống như rơi vào một nơi vô cùng lạnh.

Đại não mụ đi. Lý trí tựa như cây đàn đứt dây, rất buồn ngủ.

Bóng đen nằm ở trên người anh, đặt tay anh lên đỉnh đầu, mạnh mẽ ghì lại. Hai chân thon dài bị tách ra, dạng ra rất rộng, nghênh hợp với ma sát xâm phạm cách lớp quần của bóng đen.

"Ác quỷ nói rằng, có lẽ người muốn hung hăng chơi mi trên mặt đất một lần." Giọng nói của bóng đen rất khàn, giống như đàn organ lâu năm bị hư tổn, chói tai rất khó nghe. Trộn lẫn giữa ý cười, chính là dục tình trần trụi.

Áo mặc đã hoàn toàn bị xé rách, da thịt trống không chạm vào mặt đất lạnh lẽo. Sự lạnh lẽo nhè nhẹ từ da thịt thấm vào xương tủy.

Bóng đen một bên cười quái dị, một bên thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.

Cơ thể người đàn ông gầy nhưng không hề lộ ra vẻ yếu ớt, được bao trùm bởi biết bao dấu hôn. Vết thương bị dao xẹt qua, từ từ chảy ra máu đỏ, phối hợp với vẻ chịu đựng nhục nhã của người đàn ông, một loại xinh đẹp nhục nhã khó có thể nói nên lời.

Quả thật là một bữa ăn ngon lành của ác quỷ.

Bóng đen thỏa mãn, cúi người xuống, dán môi vào giữa cổ anh, vừa liếm vừa cắn.

Tanh lạnh, mục ướt, nhầy sánh.

Đầu lưỡi vói xuống đến xương quai xanh, không buông tha bất kể là một mạch máu nhỏ nào, hay yết hầu nhảy lên như có mạng sống.

Xúc cảm dị thường khiến Diệp Định không thể chịu nổi nữa. Từ trước đến giờ, ngoại trừ Kiều Bạch, đến cha mẹ cũng chưa từng thân mật với mình như vậy. Sự đụng chạm của bóng đen làm anh cảm thấy như đang rơi vào một cái đầm lầy vừa sâu vừa đen, quấn lấy anh như muốn nôn ra, hít thở không thông.

"Không... Cút đi..." Anh yếu ớt đẩy đối phương ra, nhưng làm sao cũng không đẩy ra.

Một tay bóng đen giữ trên lưng anh, hôn dọc theo thân thể mà dần hạ xuống. Ở nơi hai chân anh đều mở rộng ra, cự vật lộ ra giữa quần ma sát lên vật mềm mại trên đó.

Nếu đối phương đổi thành Kiều Bạch, e rằng cơ thể Diệp Định đã bị ma sát đến mềm nhũn từ lâu. Nhưng mà hiện tại, anh chỉ có cảm giác buồn nôn.

Anh liều mạng vùng vẫy, mà tất cả động tác yếu ớt chẳng qua chỉ là một trò buồn cười trong mắt bóng đen. Đến lúc anh ngọ ngoạy kịch liệt một hồi, bóng đen nhịn không nổi nắm tóc anh, giật xuống đất.

"Còn phảng kháng gì nữa? Nếu như mi nghe lời một chút, ta có thể làm mi sướng đến chết đi." Khóe miệng bóng đen nhoẻn lên, vẽ ra một nụ cười nguy hiểm.

"Biến!" Diệp Định trừng đỏ mắt, thô bạo mắng.

Bóng đen cũng không tức giận, ngón tay xẹt qua ngực anh, móng tay nhọn hoắt nhẹ nhàng cào lên khe hở của vết thương bị dao chém.

Diệp Định lập tức đau đến mắt đều biến thành màu đen. Cơ thể co rút kịch liệt một chút, vội vã cắn môi.

Bóng đen bị dáng vẻ ẩn nhẫn của anh dụ dỗ đến nóng người. Hít sâu một hơi, bèn giơ hai chân anh lên, chuẩn bị kéo quần anh xuống. Diệp Định nhìn động tác của gã, trợn to tròng mắt sợ hãi, bụng cũng đột nhiên bắt đầu co giật, đau đớn vô cùng tận.

"Diệp Định!"

Vào đúng lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.

Hai người cùng lúc ngẩn ra, quay đầu lại.

Ánh trăng nhẹ nhàng mà sáng lên.

Kiều Bạch đứng cách sau hai người chẳng qua chỉ hơn mười mét, tóc tai bù xù, hai tròng mắt đỏ ngầu.

Hắn vốn đợi Diệp Định ở phòng làm việc, đợi đến khoảng 11 giờ, đột nhiên có hơi mắc tiểu, ngay lúc toilet trong phòng Diệp Định bị hỏng, nên lên lầu 1 đi WC. Không ngờ rằng lúc hắn trở lại, y tá lại nói cho hắn biết, Bác sĩ Diệp đã đi rồi.

Lúc nghe nói anh về rồi, hắn còn rất tức giận. Nhưng cảm giác bất an rất gần, liền đành gọi điện thoại, mong đối phương có thể đợi mình một chút.

Ai biết, điện thoại reo lên mà không có người bắt.

Diệp Định không bắt điện thoại là chuyện thường. Cơ mà lần trước anh không bắt điện thoại hắn đã phạt anh thêm 100 lần, anh đã không dám không bắt điện thoại của hắn nữa, cho nên...

Dựa vào trực giác, hắn nghĩ Diệp Định đã xảy ra chuyện, nhanh chân tìm khắp bệnh viện.

Không ngờ, thực sự đã xảy ra chuyện!

Sau nhiều năm trôi qua, Kiều Bạch có lẽ cũng không dám nhớ lại đêm ấy, cái cảnh tượng hắn chứng kiến khi tìm được anh.

Hắn thấy bảo bối mình ngậm vào miệng thì sợ nó tan ra, cầm trong tay thì sợ nó bay đi, cư nhiên bị kẻ khác làm bị thương như vậy. Trên người hết thảy đều là vết thương và vết máu, quần áo bị cởi ra lộn xộn. Hai chân vốn chỉ mở ra với mình, ấy mà lại bị bức dạng ra nâng lên, đang ham muốn bị người ta xâm phạm.

Cả đời này, cho đến bây giờ Kiều Bạch cũng chưa từng sợ hãi như thế. Tim và hệ hô hấp cùng lúc dừng lại.

Đợi hắn phản ứng được một chút thì, cơ thể đã hành động trước, bổ nhào về phía tên hung thủ cưỡng nhục Diệp Định.

Bóng đen cũng không ngốc. Tuy rằng hành động ở đây, nhưng không hề quên rằng đây là bệnh viện, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người xông vào, cho nên đã chuẩn bị xong phần phản công và bỏ trốn.

Chỉ là, gã hiển nhiên đã đánh giá thấp bản lĩnh của Kiều Bạch.

Đàn ông trong cơn phẫn nộ, lực tấn công chắc chắn là 100+.

Bóng đen còn không kịp né người khỏi Kiều Bạch, đã bị tóm cổ. Sau đó, cả người giống như rác rưởi vứt đi, ngã văng ra một cách dữ dội, đập vào trên vách tường.

Rầm!

Tiếng va chạm nặng nề, miệng bóng đen chảy ra một ít máu đỏ. Không đợi hơi thở bình thường lại, Kiều Bạch lại đánh tới, đặt gã trên vách tường, bắt đầu đánh người.

Hắn không nói lời nào, chỉ khó chịu đánh vào đầu gã.

Mỗi một nắm đấm, đều dùng cả sức lực toàn thân.

Đôi mắt xinh đẹp hình trăng lưỡi liềm đầy tơ máu căm phẫn, dường như chỉ có thế, mới có thể giảm đi nỗi căm hận tràn trề.

Diệp Định co lại thành một vòng trên mặt đất, mất máu quá nhiều cùng tác dụng của thuốc mê làm anh dần ngất đi. Tầm nhìn cũng không còn rõ ràng nữa, đoán rằng mình không còn cầm cự được bao lâu nữa. Hơn nữa, bụng anh không hiểu vì sao, lại đau đớn kịch liệt hơn. Hình như có một chất lỏng ấm áp chậm rãi chảy ra từ nơi xấu hổ ở hạ thân.

Anh hoàn toàn không biết thứ nọ là cái gì, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi, tựa như có thứ gì quý giá đang rời xa mình.

Kiều Bạch vẫn đầy sát ý, bóng đen nhanh chóng bị vây vào thế yếu.

Song, bóng đen là một tay già đời, cho nên mỗi lần gây án đều có thể thành công, là một người giữ chữ 'Ngoan' (hung ác, tàn nhẫn).

Gã không muốn sống, nên thường luôn giành được thắng lợi.

Sau khi bị Kiều Bạch đấm hơn mười phát, gã lại có vẻ không hề đau đớn gì, thậm chí còn nở nụ cười.

Gã từ từ, từ từ, đưa tay ra sau lưng, rút ra một cây dao trong áo mưa.

Cây dao này, không hề giống với cây dao vừa tấn công Diệp Định. Cây dao dài cỡ nửa thước, có thể cột vào trên lưng, cho nên lúc bị Kiều Bạch đánh văng ra ngoài thì không có ngã xuống.

Kiều Bạch nhanh chóng tránh được, lăn một cú trên mặt đất, thuận thế quét chân qua, định đá ngã bóng đen. Nhưng bóng đen cũng khéo léo tránh được, giơ dao trong hành lang bổ về hắn từng cái từng cái.

Cho dù bản lĩnh Kiều Bạch có tốt đến mức nào, cũng không đánh lại một người có khả năng tương tự mình mà trong tay còn có vũ khí. Chỉ trong chốc lát, trên người đã vương đầy máu.

Khi bóng đen bức hắn đến gần cửa sổ, lại bổ về phía trước thêm một dao, thì chuyện ngoài dự đoán xảy ra.

Gã không hạ dao, mà chỉ mỉm cười với hắn, ngược lại hướng dao về phía Diệp Định, tay dùng sức một chút

"Không!" Kiều Bạch rống một tiếng thê lương.

Dao, vẻ thành một vòng cung màu bạc trong không khí.

Máu loãng văng khắp nơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net