CHƯƠNG 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Tiểu Bạch ven hồ Đại Minh
_

Dường như bên tai có người nhẹ giọng ngâm tụng. Tiếng nói khàn khàn nhàu nhĩ, trộn lẫn sự u tối. Cây dao hướng về phía mặt trăng, giơ cao lên, lại hạ xuống.

Có lao đến, ôm anh vào lòng.

Người nọ mặt mày tươi cười, vẫn cái vẻ hồn nhiên ngây thơ, dịu dàng nói với anh:"Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ anh."

Dao hạ xuống, đâm vào lưng người nọ.

Máu vung như lụa.

"Ạ —— "

Diệp Định hét to sợ hãi tỉnh lại, cả người đều là mồ hôi, mặt vương đầy nước mắt.

Anh lau mặt, cả cuộc đời cũng chưa từng chật vật như vậy.

Trước giường bệnh, có một người lạ lại không lạ đang đứng. Mắt xanh tóc vàng, dáng đứng cà lơ phất phơ.

William nói:"Tỉnh rồi sao?"

Diệp Định không nói gì, nhấc chân lên muốn xuống giường. Ngón chân còn chưa nhón tới dưới, hai chân đã mềm nhũn, ngã lại vào giường. Anh không từ bỏ, lần thứ hai ngọ ngoạy leo lên, vịn tường tập tễnh bước về phía cửa.

William cũng không ngăn lại, đợi đến khi anh mở cửa phòng, bấy giờ mới chậm rãi nói:"Anh muốn đi tìm anh Kiều?"

Diệp Định xoay người, sắc mặt trắng bệch.

William cười tít mắt:"Cậu ấy đang ở phòng bệnh tăng cường an ninh.

Sắc mặt Diệp Định lại càng trắng hơn.

William tiếp tục:"Miệng vết thương của anh là do cậu ấy tự mình xử lý cho anh. Một bên vừa chảy máu một bên vừa giúp anh băng bó làm phẫu thuật nha. Cậu ấy nói là tự mình làm mới thấy yên tâm."

Môi Diệp Định bắt đầu run lên, mắt bắt đầu chua sót không tả được.

"Cậu ấy còn nói, kêu tôi đừng nói cho anh nghe."

Diệp Định không chút do dự, kéo cửa bước đi.

William nhàn nhã đứng ở phía sau lại đôn vào một câu:"Bây giờ, chắc có lẽ cậu ấy đã tỉnh rồi."

Nơi này không phải là bệnh viện mình làm việc. Thoạt nhìn lại giống bệnh viện tư nhân, nhưng chính là cái loại bệnh viện mà chỉ có người có tiền mới có thể vào được.

Diệp Định tìm khoảng mười phút, mới đến được cửa phòng bệnh.

Trên đường đi tới, lòng nóng như lửa đốt. Đến khi thực sự tới rồi, anh lại trở nên có chút sợ hãi, còn có hơi do dự.

Bệnh viện tư nhân có một đặc điểm, đó là rất yên tĩnh. Không hề có những âm thanh ồn ào từ bác sĩ y tá cho đến người bệnh đến đến đi đi. Nhưng chỉ cần có tình huống khẩn cấp, bọn họ sẽ lập tức xuất hiện đúng lúc.

Diệp Định ôm bụng, đứng trước cửa phòng bệnh, do dự.

Bụng còn hơi mơ hồ đau. Trước khi bất tỉnh, bụng đau không thể chịu được. Đau đến mức làm anh sinh ra cảm giác bi thương, không muốn.

Bây giờ ngẫm lại, chắc có lẽ là do lúc đó Kiều Bạch bị thương, nên anh mới có cảm giác này.

Anh hít sâu một chút, đẩy cửa phòng, đi vào.

Trên giường bệnh, Kiều Bạch quả nhiên đã tỉnh lại từ lâu, dường như đợi cũng đã lâu lắm.

Mặt hắn rất trắng, như tờ giấy vậy, không có chút máu. Trên cơ thể đều có vết thương, được băng vải quấn lại, giống như một xác ướp khôi hài.

Vì trên lưng bị thương, nên không nằm được, chỉ có thể nằm úp xuống ở đằng ấy. Cái gối lót bên dưới đầu Kiều Bạch càng làm khuôn mặt hắn trắng hơn. Đôi mắt ướt sũng, nơi ấy mờ mịt sương.

Hắn dịu dàng bảo:"Anh tới rồi, Định Định." Ánh mắt ấy thế mà miết đến bụng anh, dịu dàng mà lưu luyến thật lâu.

Diệp Định không nói gì, im lặng đi đến, đứng trước mặt hắn.

Kiều Bạch gượng cười vài tiếng:"Haha ~ Không có việc gì đâu, anh đừng lo lắng. Chỉ là mấy vết thương cỏn con mà thôi."

"Tại sao?" Diệp Định đột nhiên hỏi.

"Hả?" Kiều Bạch sửng sốt.

"Tại sao lại che cho tôi như vậy?" Che đến mức mạng mình cũng muốn vứt đi.

Kiều Bạch trầm mặc một chút, thật lâu sau mới thấp giọng mà rằng:"Bởi vì đó là anh mà... Bởi vì là anh, tôi mới bảo vệ anh như thế..."

"Tại sao?"

"Hỏi, hỏi nhiều như thế để làm gì kia chứ? Anh thật dong dài mà!" Kiều Bạch giả vờ không kiên nhẫn mà phất tay, không muốn trả lời nữa. Mặt đột nhiên ửng đỏ một cách khả nghi.

Diệp Định lại đột nhiên kích động, chỉ vào cái kẹp tóc hoa hồng còn kẹp trên đầu hắn, không khống chế được gào lên:"Cậu biết không, tôi đối xữ với cậu rất tệ. Tôi nghĩ cậu là hung thủ, còn tặng cậu kẹp tóc có gắn máy nghe trộm. Cậu biết không?"

Kiều Bạch gật đầu, hai tay vờn nhau, đầu móng cứ ghim qua lại, rất bình tĩnh nói:"Biết chứ."

"Cái gì?" Bây giờ lại đến phiên Diệp Định ngẩn người.

"Tôi biết anh đã gặp William, còn theo dõi tôi, nghi ngờ tôi là hung thủ. Anh ngốc như thế, cư xử thì hung dữ, sao lại tự nhiên tặng quà cho tôi chứ? Trong đó nhất định có điều kì dị rồi. Nên tôi cũng đã điều tra một chút, quả nhiên là vậy mà."

"Vậy cậu còn..."

"Bởi vì.. đây là món quà đầu tiên mà anh tặng tôi. Cho dù là bên trong có bom tôi cũng sẽ nhận."

"..."

Kiều Bạch vươn tay, vuốt vuốt cái kẹp tóc trên đầu, rất bình tĩnh nói:"Hiện tại tôi có thể nói cho anh biết, tôi không phải là hung thủ. Nghề nghiệp của tôi là pháp y, là bạn nối khố của William. Nguyên nhân nó tìm tới anh, nói cho anh những điều ấy, là vì mấy tháng trước tôi từng chỉnh nó, hại nó lòe thể chạy trên đường trong đêm bị người ta cười nhạo. Bụng dạ nó hẹp hòi vậy, chắc chắn sẽ báo thù rồi."

"..." Thảo nào cách cậu ta kiểm tra thi thể lại thành thạo như vậy!

"Bình thường tôi biến mất mấy ngày, trên người lại có vị máu, là vì trong mấy ngày đó tôi đều ở cũng một nơi với các loại thi thể khác nhau."

"..." Mợ nó!

"Cho nên, đương nhiên là có vết máu rồi! Tôi vốn rất tức giận vì anh dám nghi ngờ tôi. Nhưng mà, hiện tại có lí do làm tôi không tức giận nữa, cho nên tôi quyết định sẽ không phạt anh." Lão thỏ tự nhận mà hùng hồn nói. Cuối cùng, còn thâm tình mà liếc đến bụng anh. Ánh mắt đó, làm lông tơ Diệp Định dựng hết cả lên.

Diệp Định chỉ cảm thấy đầu óc có chút hỗn loạn, hoàn toàn không sắp xếp các manh mối lại với nhau được.

Kiều Bạch là nhân viên pháp y, đây là điều không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng mà, hắn là nhân viên pháp y, sao lại muốn tới bệnh viện là y tá điều dưỡng, lại vì sao mà...

"Sao cậu phải đối xữ với tôi như vậy?" Anh ngơ ngác hỏi.

Kiều Bạch nhìn anh một cái, bình tĩnh hỏi:"Anh thực sự không nhớ rõ tôi sao?"

Diệp Định ngơ ngác lắc đầu.

Kiều Bạch nói:"Cho nên tôi mới ghét học trưởng ở điểm này. Anh thật đáng ghét đến mức có qua bao nhiêu năm, cũng chưa từng để tôi ở trong lòng. Chỉ có mình tôi ngơ ngác nhìn về anh, mãi mãi chỉ có thể nhìn được bóng lưng của anh." Hắn dừng một chút, giọng nói trở nên trầm thấp, nghe không thấy được chút tâm tình gì:"Không phải anh muốn biết tại sao tôi lại dán mắt vào người anh, muốn trói buộc anh sao?"

"Tại sao?" Tim Diệp Định đập kịch liệt, trực giác nói cho anh biết, chân tướng vô cùng đáng sợ.

"Bởi vì hận. Bởi vì tôi hận anh. Thời gian càng trôi đi lại càng hận, hận đến mức không thể ở một mình được, hận đến mức chỉ có thể trói anh bên người tàn nhẫn bắt nạt mới có thể cảm thấy thoải mái một chút!" Kiều Bạch nhìn mặt anh, đôi môi đỏ mọng hé ra. Tiếp theo, hắn nói ra một câu kinh thiên động địa:"Học trưởng, anh còn nhớ Kiều Tiểu Bạch ven hồ Đại Minh không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net