CHƯƠNG 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì cảm thấy thất đức quá nên mình cố đăng tiếp để không bỏ dở...
_______
Một thời được nuôi nấng kiểu ngụy nương
_
_

Chuyện này, phải kể từ rất lâu rất lâu trước kia.

Lâu đến mức nào đây?

Lâu đến mức phải kể từ khi Kiều Bạch còn ngồi xổm trong bụng mẹ kìa.

Mẹ Kiều Bạch là cô giáo nhà trẻ có tiếng.

Cô giáo nhà trẻ thì có một đặc điểm, đó là rất thích những đứa bé thật xinh thật đẹp. Đặc biệt là những bé trai xinh xắn.

Nhưng mẹ Tiểu Bạch nhà ta lại khác.

Mẹ Tiểu Bạch thích con gái, những baby đáng yêu.

Bà Kiều nghĩ, mấy đứa bé trai vừa hôi thối lại cứng ngắc, không có chút gì đáng yêu. Nhưng các bé gái lại khác. Nếu là con gái, mỗi ngày đều có thể mặc cho bé những bộ quần áo có hoa văn xinh xắn, trưng diện cho bé như một nàng công chúa nhỏ, dắt ra khỏi cửa thì phong cách phải biết.

Cha Tiểu Bạch là một giáo sư, vẫn luôn căm thù cái hủ tục trọng nam khinh nữ trong nước, vì vậy, vô cùng đồng ý với quan điểm của vợ mình.

Để có thể sinh con gái, hai người đã thử nghiệm nhiều phương pháp, lật xem "Quy luật sinh con Hoàng Đế nội kinh"(1), nghiên cứu ngày tháng, tư thế XO... Thậm chí đi tất cả các chùa lớn cầu thần bái phật, xin ông trời ban cho bọn họ một baby thật đáng yêu.

(1) Sách chỉ cách uống thuốc để có con như thế nào trong hoàng cung thời xưa.

Làm đến mức này còn lo lắng, bà Kiều sau khi có mang ba tháng, lại đi đến bệnh viện làm siêu âm.

Kết quả vô cùng may mắn. Bác sĩ nói cho bọn họ, đó là một bé gái.

Hai người nghe xong, bấy giờ mới cảm thấy mọi chuyện ổn thỏa cả rồi. Vì thế, bắt đầu ở nhà yên tâm dưỡng thai.

Chờ rồi lại chờ. Chờ từ mùa xuân rồi sang hạ, hạ rồi thì thu, và từ trời thu lại đợi đến mùa đông. Baby trong bụng đã tròn mười tháng mười ngày, vẫn không chịu đi ra!

"Tại sao con vẫn không chịu đi ra chứ? Baby của mẹ, hức hức hức."Bà Kiều nằm trên bàn phẫu thuật, mắt sóng sánh nước đau buồn hỏi.

Ông Kiều nói:"Bà xã, đừng sợ. Gây tê một cái, em ngủ một giấc là con có thể đi ra rồi. Bà xã, em đừng sợ mà! Hức hức hức." Nói vậy, ông Kiều lại khóc thê khóc lương trước cả.

Quá ngày sinh dự tính một tuần, thì cần phải mổ đẻ ngay.

Mặc dù trong tư tưởng của bà Kiều, cách lí tưởng nhất vẫn là đẻ tự nhiên. Thế nhưng bác sĩ lại nói nếu không lấy ra, đứa bé có thể sẽ bị ngạt chết.

Tình thương của mẹ nặng như núi, bà Kiều phải chọn con đường này —– leo lên bàn mổ đẻ máu tanh.

Đúng lúc bác sĩ cầm kim tiêm gây đi tới mà bà vì nghĩa lớn chịu đựng thì, bụng, đột nhiên có động tĩnh.

Đầu tiên là đau đớn khe khẽ, khe khẽ. Sau đó, cơn đau khe khẽ ấy dần tăng lên, lan ra toàn thân.

"A!" Bà hét lớn một tiếng, kinh hỉ mà gào thét:"Bác sĩ, bụng... Bụng... Bụng tôi đau quá!"

Nói xong, cơn đau trong bụng càng kịch liệt hơn. Baby dường như muốn vội đi ra, cáu kỉnh đá vào bụng mẹ nó, đá tới mức mẹ nó cũng gào lên khóc, nước mắt nước mũi đầy mặt.

Ông Kiều thấy bà xã mình đau thành một cụm như vậy, hận không thể muốn người nằm trên giường phẫu thuật sinh con là mình! Trong lòng tan nát cuộn trào, mặt tru lên như bò:"Bà xã, em đừng chết mà! Ô ô ô, em đừng chết!!"

May mà bác sĩ đã từng gặp qua trường hợp này, không nói hai lời, đã kéo đôi vợ chồng cẩu huyết này ra, sau đó bắt tay vào đỡ đẻ.

Quá trình đỡ đẻ... Khụ, có chút máu tanh, tạm thời không nhắc tới.

Trọng điểm là, nửa giờ sau, Kiều Bạch rốt cục oa oa oa phá vỏ, phá trứng sinh ra!

Theo lý thuyết, lúc này, bác sĩ thế nào cũng lập tức nói: Chúc mừng! Là một bé gái! Hay là nói rằng, chúc mừng bà nhà, là một bé trai kháu khỉnh.

Nhưng mà, trong phòng phẫu thuật, lại yên tĩnh lạ thường. Chỉ có Tiểu Bạch được quấn trong cái chăn vô khuẩn, oa oa khóc.

Bà Kiều sốt ruột không chờ được mà vươn hai tay yếu ớt, hỏi bác sĩ:"Sinh ra gì rồi? Mau... Mau cho tôi xem."

Bác sĩ thông cảm nhìn bà:"Cô... Cô thực sự muốn xem?"

"Đương nhiên! Mau cho tôi xem baby của tôi!"

Bác sĩ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn ôm Kiều baby trong lòng đưa tới trước mặt mẹ nó.

Cùng lúc ông Kiều cũng không bị y tá ngăn cản, xông vào, rống to hơn:"Là trai hay gái vậy em!"

Bà Kiều lườm ông một cái:"Mau đến nhìn một chút không phải sẽ biết sao!"

Hai người vô cùng hưng phấp mà đỡ lấy cục cưng, sau đó cẩn thận từng li từng tí, xốc chăn vô khuẩn lên một chút.

Đầu tiên lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nép nhăn.

Thật xấu mà.

Bà Kiều nhíu mày, sao baby lại biến thành bà ngoại thế này?

Ông Kiều thấy sắc mặt vợ mình không được tốt lắm, vội vàng giải thích:"Em bé lúc mới sinh ra đều là như thế này. Chờ thêm vài ngày nữa nó sẽ từ từ nở ra."

Thì ra là như vậy.

Bà Kiều vui mừng, tiếp tục vén xuống dưới.

Thân thể mũm mỉm thịt thở ra, đôi tay nhỏ bé mũm mỉm, cái chân nhỏ bé cũng mũm mỉm nốt... Sau đó quan trọng nhất...

Cái gì? Tiểu kê kê?

Bà Kiều nhăn mày lại, nói:"Không đúng."

Baby oa oa oa nhìn mẹ nó, tiểu kê kê dưới háng run rẩy.

Bà Kiều dường như đã chịu đả kích rất nặng, thì thào tự nói:"Không đúng rồi, con gái sao lại có tiểu kê kê? Có lầm không vậy? Đây thực sự là con tôi sinh ra sao?"

Đứa bé nha nha nha, dường như cảm nhận được mẹ không thích mình, bèn phe phẩy tiểu kê kê, cố gắng lấy lòng mẹ mình.

Tiểu kê kê vung vung vẫy vẫy, sau đó vung ra thêm một tiểu kê kê nữa.

Ông Kiều dụi dụi mắt, nhìn hai tiểu kê kê có khoảng cách sát nhau dưới háng con mình, đực người hỏi:"Đây... Đây là gì?"

Hai...Hai kê kê ư?!

"Đúng vậy." Bác sĩ nhìn cha mẹ hai người kinh hoảng, bi thương nói:"Hai người sinh ra, chính là một đứa bé dị dạng, trời sinh có hai bộ phận sinh dục của giống đực. Hơn nữa, nếu hai người có ý định cắt nó đi thì huyết quản ở hai bộ phận này đều kết nối với với động mạch chủ của đứa bé, căn bản không có cách nào làm được. Cho nên.. xin hãy nén bi thương."

Bà Kiều im lặng ba giây có hơn.

Sau đó đột nhiên òa lên một tiếng, hai mắt lồng lộn, hôn mê.

~

Con mình dị dạng, lại không phải là baby như trong tưởng tượng. Tuy rằng rất thất vọng, thế nhưng dù sao cũng là con mình sinh ra, nên vợ chồng Kiều gia vẫn rất yêu thương bé.

Chỉ có điều, mỗi lần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng xinh đẹp của Tiểu Bạch, bà Kiều bao giờ cũng buồn ưu đến nôn ra máu.

Tại.. Tại sao đứa bé xinh đẹp như thế, lại là bé trai chứ?

Nếu là bé gái thì tốt rồi.

~

Để thực hiện ước mơ có một đứa con gái, bà Kiều đã suy nghĩ ra một biện pháp.

Sau khi nói ra biện pháp ấy với ông Kiều, lập tức bị bác bỏ ngay.

"Không được!" Đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn được 5 năm, ông Kiều có khí chất nam tử hán như thế.

"Tại sao?"

"Mặc dù con còn nhỏ, nhưng em mà làm vậy, chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng đến nhận thức giới tính của con được chưa! Em đừng có tùy hứng!"

"Kiều Nhâm Lượng, tự nhiên tôi cảm thấy chúng ta không hợp nhau. Chúng ta chính thức ly hôn đi, được không?" Bà Kiều rất bình tĩnh mà chải tóc.

"Cái gì? Ban nãy có thằng khốn nào không chấp nhận ý kiến của em thế? Bà xã anh minh như thế, nói gì cũng đúng hết!" Ông Kiều trở mặt như lật sách, có thể so sánh với bậc thầy trở mặt cấp quốc gia.

Vì vậy, cuộc sống bi thảm trước đây của Kiều Bạch cứ thế mà bị cha mình bán đi.

Đêm đó, bà Kiều ôm Tiểu Bạch vào lòng, nói với bé:"Bảo bối, hôm nay mẹ muốn nói với con việc này. Con phải nghe cho thật kỹ nha."

"Nha nha nha." Cục cưng chảy nước bọt.

"Đây là một bí mật siêu to lớn có liên đến sự tiến hóa của loài người. Con đừng nói với người khác nha."

"Nha nha nha."

"Con người đó, trước lúc bảy tuổi hình dáng tồn tại đều trái ngược trên Trái Đất này. Đến sau khi bảy tuổi, bọn họ sẽ biến hình. Giống như mẹ này, trước lúc bảy tuổi là con trai, sau lúc bảy tuổi lại biến thành con gái. Còn cha con, trước lúc bảy tuổi cũng giống như con vậy, đều là con gái hết, sau lúc bảy tuổi mới biến thành con trai đó mà."

"Nha nha nha." Cục cưng cái hiểu cái không.

"Còn có việc này nữa, nếu muốn biến hình thành công, thì không thể tùy tiện cởi quần ở nơi công cộng để bọn họ có thể nhìn thấy tiểu kê kê của con. Tiểu kê kê của con gái không thể tùy tiện để người khác thấy được."

"Nha nha nha." Cục cưng rốt cuộc đã hiểu.

"Ngoan lắm nha! Bảo bối, mẹ rất yêu con!"

Vì vậy, Tiểu Bạch trước năm bảy tuổi, chính là buộc tóc đuôi sam, ăn mặc theo kiểu baby hường phấn, chơi cùng một đám bé gái.

Bé vô cùng nhớ lời mẹ dặn: Nếu muốn biến hình thành công sau năm bảy tuổi, thì không thể tùy tiện cởi quần ra cho người ta nhìn được!

Mà bé cũng vô cùng nhớ kỹ: Trước năm bảy tuổi, mình là con gái!

Cuộc đời kiểu nương pháo, cứ vậy mà lớn lên!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net