CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4

(Dưa leo biến dị)

Diệp Định nghĩ đây là nằm mơ, đây là nằm mơ, đây là nằm mơ, đâu là nằm mơ.............trên thế giới này làm sao lại có người đàn ông nào lớn lên có đến hai cái JJ?

Nhưng y cũng hoàn toàn quên chính mình lớn lên cũng có hai khí quan.

Thôi~ thế giới to lớn, có đủ điều kỳ lạ, lúc còn rất nhỏ y chỉ biết trên địa cầu này có tồn tại đến một đám quái thú đến từ ngoại tình cầu, sống xen lẫn cùng nhân loại, không bất đắc dĩ sẽ không hiện ra nguyên hình.

Bác sĩ Diệp ba mươi tuổi tính trẻ con vẫn chưa biến mất, ở nơi nào đó, đầu óc vẫn chưa phát triển hết.

Diệp Định nhắm mắt lại, ở trong lòng đếm 1 2 3, y nghĩ, chờ khi đếm dến 3, liền tỉnh mộng, chính mình khẳng định đang nằm ở trên giường trong nhà, không có bạch thỏ biến thái cũng không có dưa leo biến dị ngoài hành tinh.

1

2

3

Mở mắt ra.

Bạch thỏ ngồi khóa trên người y, vung cung hai cái dưa leo mà cười: "Sao vậy? Sẽ không là nhìn thấy thịt heo lớn liền cao hứng đến ngu người sao?"

Mặt Diệp Định đều xanh, khố hạ Diệp Định có đến hai cái đồ vật này nọ, bất luận kích thước hay là ngoại hình, đều là vũ khí có thể giết người! Nếu cắm vào thân thể của mình............y nhất định sẽ chết!

Theo bản năng, y nghĩ muốn lập tức đào tẩu, bất đắc dĩ tay chân đều bị bị trói lại, không thể động đậy, chỉ có thể để người xâm lược.

Bạch thỏ cười thực điên cuồng, hai cái dưa leo dưới thân vì hắn cười mà run run lên, giống như đang cười nhạo y "Anh chạy a! Anh chạy đến chân trời góc biển lão tử cũng có thể đem anh truy về!"

Diệp Định giận không thể ngưng được, rít gào: "Cút ngay! Cậu tên quái vật này! Cút a!"

"Quái vật?" Miệng Bạch Thỏ hạ xuống, nước mắt lưng tròng, bộ dáng thực bị thương, "Định, anh sao có thể nói tôi là quái vật chứ?"

"Cậu vốn chính là như vậy!"

"Chẳng lẽ bởi vì tôi có đến hai cái thịt heo lớn sao?" Bạch thỏ vô liêm sĩ mà lấy tay sờ sờ dưa leo của mình, khuôn mặt xinh đẹp thật thảm thương, "Có đến hai cái không phải người ta muốn a. Anh biết không? Người ta từ nhỏ bởi vì hai cái côn thịt này mà rất tự ti. Cứ tưởng rằng Định sẽ không kỳ thị tôi, không nghị đến ngay cả anh cũng.......ô ô ô...." Nói đến đó, liền che mặt khóc, bi thương không gì sánh được.

Diệp Định vì thân thể mình cảm thấy thật đáng buồn.

Bạch thỏ âm hiểm tự nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ phản ứng thân thể nào của y, sau khi lau khô nước mắt vô sĩ mà ghé vào trên người y, gặm cắn cổ cùng đầu vú trước ngực y, lẩm bẩm nói, "Anh giết a! Dùng tiểu tao huyệt của anh giết chết tôi rất tốt, tôi chờ anh......"

"Cậu..........vô sỉ...........ngô......." Đầu vú bị khoang miệng ấm áp mút vào rồi lại liếm lộng, từng đợt khoái cảm lan đầy thân thể đến tận xương, tình dục bừng bừng phấn chấn cơ hồ không có cách nào khống chế.
"Nếu không phải vô sỉ sao có thể làm được anh? Hừ, không có hai cái côn thịt thì hai cái lổ nhỏ kia của anh không phải lãng phí sao?" Miệng bạch thỏ phun ra hai tiểu đầu vú yếu ớt bị hút đến sưng, sau đó dời xuống, lại công kích bụng cùng vùng rốn nhạy cảm, "Lại nói tiếp, chúng tôi thật sự trời sinh một đôi nha. Anh có hai cái động, tôi có hai cái côn thịt, thiếu mội cái đều không thỏa mãn được đối phương!"

"Cút......"

Lý do gì đây! Vô sỉ! Hạ Lưu! Không biết xấu hổ! Đồ lưu manh!

"Bác sĩ Diệp anh chờ không kịp sao? Yên tâm đi, tôi khẳng định sẽ đem hai cái động của anh thao đến nở hoa!"

Hai người trần trụi kề sát nhau, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng đụng chạm nhau, Diệp Định thậm chí có thể cam giác được hai cái kia thật lớn dưới thân hắn để ở trên đùi của mình, cái cực nóng kia truyền đến làm cho tim y đập nhanh đến muốn ngừng lại.

Không cần...........Còn như vậy nữa, y nhất định không thể khống chế được nữa.........

Chính là thân thể lại trống rỗng đến kinh khủng, khát vọng muốn có cái gì đó thô to nhanh chóng tiến vào. Hoa huyệt đã muốn hoàn toàn trống rỗng, mấp máy vô cùng đói khát, cái miệng cánh hoa cuồn cuộn chảy ra mật dịch làm ướt cả nơi riêng tư cùng đùi trong dâm mĩ đến mức là thái giám nhìn đến chắc cũng sẽ hưng phấn đứng lên.

Bạch thỏ đem đầu lưỡi tham nhập vào trong rốn y, nhợt nhạt quấy rầy. Kỹ thuật tán tỉnh cao siêu rất nhanh khiến cho Diệp Định chỉ còn lại tiếng kêu dâm đãng.

"Thoải mái không..........?" Bach thỏ thở khí thô, nhìn người trong lòng sắc mặt ửng đỏ.

"Cút..........không.......ngô...........không......thoải mái....................a...................." Diệp Định phủ nhận không thành lời, một bên phủ nhận một bên đem thắt lưng cong lên, ám chỉ đối phương nên liếm xuống nữa.

Bạch thỏ âm hiểm cười, cúi đầu, quả thực như ý nguyện của hắn, đưa dương cụ không lớn không nhỏ của y ngậm ở trong miệng, liếm giống như là đang liếm kem, đầu lưỡi phấn hồng ở trên đó liếm lộng, không buông tha bất cứ điểm mẫn cảm nào. Đầu lưỡi thường thường ở trên lỗ nhỏ quy đầu mà nhợt nhạt xẹt qua, thật sự là thoải mái muốn chết.

"Như vậy sao? Thoải mái à?"

"Không............ngô..............ân a..........." Khoái cảm chưa từng có làm cho lý trí Diệp Định nhanh chóng sụp đổ, phần eo không thể điều khiển mà tùy theo động tác của hắn mà lắc lư, muốn cho hắn đem dương vật chính chính mình ngậm càng sâu. Nhưng bạch thỏ cũng rất xấu xa đem tính khí y nhổ ra, ngược lại đem mông y nâng lên càng cao, công kích đến hậu đình chưa bao giờ được người khác chạm qua.

Đầu lưỡi ẩm ướt giống như con rắ, tại cây hoa cúc màu mật ong cẩn thận liếm lộng, ngay cả một tua nếp uốn đều không buông tha. Đợi cho cả mật hoa đều ướt át mà nở rộ, liền bắt đầu đem lưỡi tiến vào sâu, ở huyệt khẩu bắt chước động tác làm tình mà nhợt nhạt trừu sáp. Đồng thời tay cũng không rãnh rỗi, thô lỗ ở cái huyệt phía trước vuốt ve xoa bóp.

Sở dĩ không lấy tay cắm vào, là bởi vì Kiều Bạch tin tưởng, trong âm huyệt Định nhất định có màng trinh! Vật trân quý như vậy, sao có thể hiến cho ngón tay chứ?

Diệp Định chưa từng chịu qua đùa bỡn như như vậy, thân thể vốn mẫn cảm lúc này đã hoàn toàn bị tình dục chôn vùi, chỉ cảm thấy tiểu huyệt phía sau từng đợt ngứa ngáy trống rỗng, giống như có ngàn vạn con sâu nhỏ đang cắn ở bên trong, trước sau giáp công làm cho cả eo y mềm yếu, cả người vô lực, chỉ có thể bất lực nắm chặt giường, tùy cho đầu lưỡi cắm trong tiểu huyệt, cuồng loạn mà lắc lư........Cái mông tuyết trắng tròn tròn, đường cong duyên dáng ở eo, rên rĩ khàn khàn như mèo con.......ai có thể nghĩ đến y là Đại bác sĩ lạnh như băng cùng cấm dục trong bên viện chứ?

"Không............A..............Rất ngứa.............Ngô a..............A a..........Sâu hơn.......Ngô.........Hừ cáp........A........Nhanh nữa! Nhanh lên! Liếm tôi........."

Cái gì gọi là chinh phục?

Đây là chinh phục, đem một người đàn ông cao cao tại thượng lạnh lùng cấm dục đặt ở dưới thân, làm cho y càng cuồng loạn, cầu xin tha thứ..........

Kiều Bạch bị cảm giác chinh phục này làm cho toàn thân cả người phấn khởi dị thường, lại vùi đầu vào hạ thân y liếm một lúc, khóe mắt thoáng nhìn thất dâm huyệt y ướt đẫm, biết thời cơ đã đến.

Tuy rằng còn muốn chơi đùa trong chốc lát, nhưng mà hắn cũng thực đói khát a, bộ dáng thoạt nhìn rất ngon, là đàn ông chắc là không có biện pháp nhịn đi?

Hơn nữa, lần đầu tiên mà, không thể làm cho y sinh ra bóng ma, nhưng cũng không thể làm cho y quá thích! Nếu không kế hoạch của mình làm sao có thể hoàn thành?

Mắt thấy Diệp Định sẽ đạt đến cao trào, Kiều Bạch đột nhiên dừng lại.

Thân thể không chiếm được thỏa mãn, Diệp Định mở hai mắt mê mang, khó hiểu nhìn hắn, thúc giục hắn tiếp tục.

Kiều Bạch mỉm cười, thanh âm khàn khàn nói, "Định, anh biết mà? Chuyện thoải mái nhất là không phải là bị liếm huyệt, cũng không phải bị đùa bỡn côn thịt, mà là.............."

Không kịp tiêu hóa hết ý nghĩ trong câu nói của hắn, hai đùi Điệp Định đã bị nâng lên, tách ra thật lớn đặt ở trên vai đối phương, hậu huyệt cùng hoa huyệt đều chảy ra mật dịch, rồi mới nghe ác ma phía trước mắt phát ra tiếng cười, sau đó, y cảm giác có hai cái cự vật nóng rực để ở trên hai cái miệng trước sau của mình, nhẹ nhàng, thong thả mà trượt vào.

"Không...........không! Không cần! Tôi không cần!" Diệp Định cuối cùng tỉnh táo lại, hoảng sợ mà giãy dục thân thể, ý đồ né tránh bi kịch sắp xảy ra.

Nhưng mà đã muốn không kịp rồi.

Chỉ nghe thấy 'Xì' một tiếng, cùng với đau nhức như bị xé rách, hai cái côn thịt liền cố sức đi vào, rốt cuộc cắm vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net