CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 6

(Lĩnh, lĩnh chứng?)

Ngày tiếp theo.

Buổi chiều 5h.

Ánh mặt trời xuyên thấy qua bức màn màu lam, những vệt nắng dài màu vàng trải dài trên nền đất.

Diệp Định nằm ở trên giường, ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà, không nhúc nhích.

Trên thân thể trần truồng trắng ngà có đầy vết hôn xanh tím, trải dài cả người. Hai chân dài thẳng tắp tách ra thật lớn, không thể khép lại, lộ ra vùng cấm thần bí giữa hai chân – đóa hoa non mềm bị người chà đạp mà sưng đỏ dị thường, trên đó dính đầy chất lỏng màu trắng. Huyệt khẩu như cũ khép chặt, giống như cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mở ra, hậu huyệt phía sau cũng bị thao đến sưng đỏ, mị thịt hướng ra phía bên ngoài, giống như một đóa hoa hồng diễm lệ; tinh dịch khô cạn đều làm cho y toàn thân đều là..........

Diệp Định thở mạnh cũng không dám.

Chuyện tối hôm qua một lần nữa phát lại trong đại não của mình – bị kê đơn, bị cường bạo, sau khi bị vuốt ve, sinh ra khoái cảm cực hạn, thân thể trắng trợn không ngừng vặn vẹo hạ thân, hai cái tiểu huyệt phía dưới đều bị hai cái côn thịt đàn ông lấp đầy, hung hăng sáp, cũng không quên buộc y phải nói ra những lời dâm loạn......

Thở dốc, rên rỉ, còn có nước mắt cầu xin tha thứ, hắn không có mềm lòng, đem thân thể y bày ra đủ loại tư thế khác nhau hưng hăng mà thao. Đến cuối cùng, y thậm chí giống như con chó cái bị động dục, chủ động đem hai chân mở ra, đẩy ra thịt huyệt, cầu nam nhân tiến vào mình, hung hăng làm mình........

Nghĩ đến mình từ trên xuống dưới đều bị đàn ông chơi đùa, hoa huyệt bị nam nhân ra vào còn đói khát hút lấy tinh dịch, Diệp Định còn có một loại cảm giác mình sắp hỏng mất.

Sao lại biến thành như vậy?

"Anh tỉnh rồi, bảo bối." Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, cò người đối y chào hỏi.

Diệp Định quay qua nhìn cửa.

Áo sơ mi màu trắng, toàn thân sạch sẽ, tóc mới vừa tắm qua còn chưa khô tùy tiện để ở trên vai, những giọt nước trong suốt rơi xuống, tuyệt đại mỹ nhân Kiều Bạch dựa ở bên cửa, thần thanh khí sảng nhìn y: "Cảm giác như thế nào a bảo bối? Tiểu huyệt có thấy đau không a?"

Diệp Định không nói lời nào, giãy dụa muốn ngồi lên, vừa động, hai cái tiểu huyệt dưới thân liền đau đớn khó nhịn, cũng có chất lỏng không rõ ở sâu bên trong chậm rãi chảy ra, không cần nhìn cũng biết là cái gì.

Mặt Diệp Định càng trắng, cứng ngắt một lúc, mới ráng ngồi dậy, lấy hộp thuốc trên tủ đầu giường, rút ra một điếu, bỏ vào trong miệng.

Bởi vì vấn đề nghề nghiệp, y cũng không có hút thuốc uống rượu, chính là hiện tại y lại vô cùng rất muốn hút một điếu thuốc, bằng không y khẳng định sẽ không khống chế được.

Là loại BLUE, hương vị thực phong tao, thực thích hợp với với chủ nhân nhà này.

Diệp Định hút mấy cái, bị sặc thuốc làm cho thần tình đỏ bừng, nhưng vẫn như cũ quật cường một ngụm tiếp một ngụm. Y lặng yên hút, tự hỏi phải như thế nào mới có thể xử lý hợp pháp con thỏ này, nhưng nghĩ đến cha mẹ còn ở Thụy Sĩ, y lại buông tha.

Nhả ra khói thuốc, y trấn định lại giọng điệu, nói: "Cậu cút đi, tôi không muốn lại gặp cậu nữa."

Kiều Bạch dựa lưng trên ghế, ánh mắt xinh đẹp cong thành hình mặt trăng, chính là loại tươi người vô hại này, mới làm cho Diệp Định mất đi phòng bị, mất đi cái quan trọng.

"Cút? Cút đi đâu? Nơi này là nhà của tôi nha."

Diệp Định phun ra khói thuốc kéo ra cái chăn đang đắp trên người mình: "Được lắm, tôi cút."

Người còn chưa đứng len, đã bị phần eo vô lực cùng với đau đớn ở hạ thể làm cho mình ngã lại trên giường, không thể đứng lên.

Ánh mắt Diệp Định đỏ lên, sống có đời, chưa từng có nhục nhã như thế! Ai có thể cho y con dao để y lập tức giải quyết con thỏ kia?

Con thỏ thấy y ngã xuống, ai nha một tiếng, lộ ra biểu tình đau lòng, lắc đầu thở dài: "Làm gì chứ? Định, dù sao anh cũng là người của tôi."

"Tôi có thể lập tức khởi tố cậu." Diệp Định bình tĩnh uy hiếp hắn.

Nhưng mà, bác sĩ Diệp chỉ số thông minh cũng chỉ giới hạn trong phòng phẫu thuật mà thôi. Y rõ ràng xem nhẹ độ vô sỉ của con thỏ này.

Con thỏ thực tao nhã thực bình tĩnh nói: "Anh đi đi, liền cùng cảnh sát nói tôi cưỡng gian anh, dùng hai cái thịt heo lớn đem tiểu huyệt của anh thao nát, bắn đầy bụng anh, muốn làm anh cào trào lần thứ 13, bắn ra 14 lần. Đừng sợ, đi đi, muốn chứng cớ tôi cũng không sợ, trên ra giường còn có máu xử nữ của anh nha, tuy rằng tôi thực luyến tiếc, bởi vị tính toán đưa cho mẹ anh xem, rồi mới ép lại để ở phòng khách 'ngày ngày' thưởng thức. nhưng mà bảo bối anh muốn, tôi đây liền nhịn đau bỏ qua qua túứ mình yêu thích." Dừng một chút, con thỏ ôm ngực, làm ra bộ dáng thực đau lòng, "Anh! Cầm đem cho cảnh sát đi! Đừng để ý tôi.........."

Diệp Định lập tức giận run người, công tác lâu như thế, chưa từng mắng qua ai, bộ dạng vô lại gì chưa từng thấy qua? Nhưng cho đến bây giờ cũng không có gặp qua ai vô lại lợi hại như Kiều Bạch, quả thực đến trình độ vô sỉ rồi. Nghĩ đến chính mình lúc trước còn đối với hắn thưởng thức, Diệp Định quả thực tức giận muốn khóc.....

Kiều Bạch nhìn hấy bộ dáng muốn khóc của y, cười càng ngọt, đi qua vỗ vỗ lưng y, thuận tiện ăn đậu hủ, tốt bụng khuyên nhủ: "Anh buông tha đi, bảo bối. Cho dù anh khởi tố tôi, anh cũng sẽ không thắng được."

"Hỗn đản! Ác ôn! Lưu manh!%....................*@#¥%%......&"

"Anh mắng chửi đi, mắng tôi cũng không thay đổi được chuyện anh đã gả cho tôi là thật."

Diệp Định mắng: "Cậu con mẹ nó nằm mơ đi! Hỗn đản!"

"Nha, anh xem." Kiều Bạch không chút nào để ý một tay che mặt, một tay từ trong túi lấy ra một tờ giấy, rớt xuống đôi mắt kinh ngạc của y, "Đây là hôn thú của hai ta, anh nhìn cho kỹ, Kiều Bạch, Diệp Định, trên pháp luật đã là quan hệ vợ chồng."

Diệp Định trừng lớn mắt, giống như bệnh thần kinh mà nhìn hắn, lại nhìn tờ giấy.

Giấy trắng mực đen, tên ký phía dưới đúng là của mình. Hơn nữa là vừa ký tối hôm qua.

Trong đầu mơ hồ tái diễn lại cuộc nói chuyện hôm qua.

Kiều Bạch dùng cao trào hấp dẫn mình, làm cho mình ký tên, y trong lúc ấy bị tình dục làm mờ lý trí, liền mơ hồ ký đến.

Nguyên lai hết thảy đều là âm mưu!

Diệp Định cả người lạnh run, hai tay gắt gao nắm chặt ra giường, trên mặt lại cười nhạo không sao cả, lạnh lùng nói: "Cậu cho là lấy mấy trò trẻ con này có thể lừa gạt được tôi sao?"

Tuy rằng y thực sự có ký tên, chính là trình tự kết hôn nào có đơn giản như vậy? Ít nhất cũng cần hộ khẩu đi? Mà hộ khẩu của y đã sớm chuyển sang Thụy Sĩ, trừ bỏ cha mẹ cùng mình, những người khác căn bản không có cơ hội lấy được.

Kiều Bạch mỉm cười, ngón tay chạm đến da thịt Diệp Định, làm cho Diệp Định mẫn cảm run rẩy một trận, hắn lập tức tối tăm cười nói: "Cha mẹ vợ thật sự rất thích tôi."

Đôi mắt Diệp Định lại trừng lớn hơn.

"Tôi cũng rất thích cha mẹ vợ nha."

Diệp Định thanh âm run rẩy, không thể tin hỏi: "Chẳng lẽ.............chẳng lẽ.............." Chẳng lẽ ba mẹ đồng ý? Chẳng lẽ bọn họ đã nói chuyện với nhau? Chỉ có ba mẹ đồng ý, gia khỏa này mới có thể lấy được hôn thú! Hơn nữa, hơn nữa đồng tính luyến ái ở Thụy Sĩ là có thể kết hôn!

Con Thỏ có điểm tiếc hận gật đồng: "Đúng vậy. Tôi cũng có hộ khẩu ở Thụy Sĩ. Trước khi về nước, tôi đã sớm làm cho cha mẹ vợ yêu thương tôi. Ai nha thật ghét mà, không nên ép người ta nói ra những lời xấu hổ như thế chứ."

"............"

"Chúng ta ở trên phát luật đã là quan hệ vợ chồng, kết hôn vào ngày X tháng 8 năm 20XX! Hơn nữa không có sự đồng ý của tôi, là tuyệt đối không được ly hôn!"

Một đạo sấm sét giáng xuống, đem Diệp Định đánh cho thịt nát xương tan.

Mắt Diệp Định đỏ lên, mặt tối sầm lên, chỗ hạ thân không hiểu sao cũng đau đớn lên, muốn nâng tay đập vài phát vào con thỏ này mấy đấm. Con thỏ nghiêng người, nhanh nhẹn đem y chế phục, thuận tay ở trên lưng y nhéo một cái, lực đạo không nặng không nhẹ, nếu nói là trừng phạt, không bằng nói là đùa giỡn.

"!!!Cậu buông! Súc sinh! Cút a! Cậu cút a!" Diệp Định bị hắn ôm vào trong ngực, lửa giận càng nhiều, cả người đều là ánh lửa màu đỏ, hận không thể đem con thỏ trước mặt đánh nát! Càng giận hơn là chính mình, mặc dù dưới tình huống như thế này, bị đối phương tùy tiện sờ một chút liền có thể sinh ra cảm giác!

Đáng giận! Đáng giận!

Con thỏ lại ở trên mặt y vô liên sỉ liếm một cái, tràn đầy tình dục cười nói: "Tôi cút, anh đi đâu tìm lão công có hai cái thịt heo lớn thao anh a! Lão bà anh tao như thế, không có hai cái dưa leo sợ sẽ không thỏa mãn được đi!"

".............Tôi thao mẹ cậu!" Diệp Định lần đầu tiên nói tục, khi nói còn thở gấp gáp đầy tức giận.

Con thỏ nói: "Thực xin lỗi a, mẹ chồng anh đã 67 tuổi rồi, buông tha bà đi. Muốn thao liền theo tôi đi, làm công cụ tiết dục của anh cũng được, đem tôi đùa thành búp bê bị hỏng cũng được........."

"#¥%.............&&*"

"Định, anh dưỡng khí cho thật tốt đi, làm lão bà tốt của tôi, tôi sẽ yêu thương anh thật nhiều." Con thỏ suy nghĩ một hồi, tổng kết nói.

Diệp Định tiếp tục chửi ầm lên Tam tự kinh: "Tử biến thái, ẻo lả, đồ lưu manh, tên cường bạo........"

Con thỏ liếm liếm đôi mắt đầy nước của y, ôn nhu nói: "Anh đừng khóc a, lão bà, tôi thích nhất nhìn anh khóc." Anh vừa khóc tiểu huyệt phía dưới đều chảy ra càng nhiều thứ của tôi, đẹp mê người a!

"#¥¥............*...........&*"

Cuối cùng, Diệp Định im lặng, ghé vào trong lòng ngực hắn tuyệt vọng hỏi: "Muốn như thế nào mới có thể buông tha tôi?"

"Mỗi ngày đều để tôi thao. Vừa gọi liền đến."

"Tôi nếu không đáp ứng?"

"Tôi liền đem chuyện anh cùng tôi kết hôn nói cho người trong bệnh viện, nga, nếu anh muốn ly hôn, tôi liền đem ghi âm cùng hình ảnh tối hôm qua của hai chúng ta phóng ra, cho cả thế giới xem, làm cho tất cả mọi người thấy bộ dáng phong tao nóng bỏng trên giường của anh." Trên khuôn mặt xinh đẹp của con thỏ hiện lên nét đó, thẹn thùng mà cúi đầu nói, "Cho nên, anh phải ngoan ngoãn nha, từ hôm nay trở đi, anh chính là lão bà bị tôi thao nha."

Cuối cùng, bỏ lại thêm một câu: "Lão bà muốn thao như thế nào liền thao như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net