Chương 1- vol 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Vol 1: Lời thề thứ nhất: Thép và máu


Chương 1: "O, bóng tối ban phước...!"


"Xin chào, anh bạn"

"... Đây là đâu? Chuyện gì đang xảy ra vậy? "

"Bình tĩnh. Đừng hoảng sợ. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi"

"... Hả? Tại sao tôi không thể nhìn thấy gì?"

"Tôi sẽ giải thích tất cả, nhưng trước hết cậu phải lắng nghe đã. Tôi hứa sẽ trả lời mọi câu hỏi của cậu. Vì vậy hãy cố giữ bình tĩnh, được chứ?"

"... O-okay"

"Nghe này, cậu đã chết"

"... Cái gì?"

"Đúng vậy! Vì mất đi cơ thể, cậu không còn thị giác lẫn khả năng di chuyển"

"... Đây là một trò đùa à?"

"Tôi rất tiếc, anh bạn"

" Cái gì...?".

"Hãy thả lỏng một chút và nghĩ về cái chết của cậu"

"Nhưng... tôi..."

"Cậu còn nhớ không? "

"Tôi... đúng vậy... tôi nhớ... tôi..."

"Đừng lo, không sao cả. Tôi biết mọi chuyện vì tôi đã ở đó khi cậu chết"

"Tôi... thực sự đã chết?"

"Đúng vậy!"

"... Vậy... đây là... thế giới bên kia à?"

'Không hẳn. Cậu chưa đến được đó"

"... là ý gì? Tại sao? Có phải... vì tôi...?"

"Không, mọi thứ hoàn toàn bình thường. Tôi chỉ đánh thức cậu sớm hơn một chút thôi. Trước khi quá trình tiếp tục, tôi có một đề xuất cho cậu"

"Đề xuất... ? Ngươi là ai?"

"Dù được gọi bằng nhiều cái tên khác nhau, tôi nổi tiếng nhất với biệt danh tử thần, một kẻ tàn nhẫn"

"Hả...?"

"Tôi hướng dẫn và bảo vệ các linh hồn thực hiện cuộc hành trình tới thế giới bên kia hoặc kiếp sau. Đại loại như vậy"

"Ông... không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó à?"

"Tất nhiên là không. Tôi chỉ là một người đưa đò thôi"

"Ồ... thật... thất vọng..."

"Này, đừng làm tôi nổi khùng. Không nói về việc này nữa, tôi không cần cậu nhắc nhở về những thiếu sót của mình"

"Uh, xin lỗi..."

"Thông thường, cậu sẽ không bao giờ nhìn thấy tôi ở đây. Tuy nhiên, đây là trường hợp ngoại lệ, tôi phải hỏi cậu một chuyện"

"... Về lời đề nghị"

"À phải. Cậu thấy đó, là một tử thần, tôi được quyền chiêu nạp một người hầu, kẻ sẽ giúp tôi làm một số việc linh tinh này nọ"

"Người hầu...? Ông muốn tôi trở thành người hầu của mình?"

"Điều đó không quan trọng. Cậu có thể gọi mối quan hệ này bằng bất cứ cái tên tùy thích như người hầu, cộng sự, bạn bè, đồng minh. Đại loại như vậy. Tôi sẽ hồi sinh cơ thể và giúp cậu sống lại nếu đồng ý giúp đỡ. Cậu chết rất trẻ. Tôi nghĩ cậu sẽ muốn có một cơ hội thứ hai, một cơ hội để sống một cuộc sống hoàn hảo hơn"

"Hoàn hảo hơn...?"

"Tôi không nói dối"

"À... không... nhưng... ông thực sự có thể làm điều đó ư?"

"Tất nhiên. Chưa có ai phát hiện ra xác của cậu, nên không có vấn đề gì cả"

"Vậy... ông có thể, làm cho tôi trở thành một tỷ phú hay thứ gì đó tuyệt vời khi sống lại không?"

"Cái gì? Tất nhiên là không"

" Vậy thì... mọi chuyện nghĩa là sao?"

"Như thế này: Tôi có khả năng hồi sinh cơ thể đã chết của cậu và gắn lại linh hồn. Tôi không thể cung cấp cho cậu một cơ thể mới hoàn toàn hay tiền bạc. Tôi không phải thần thánh lẫn tiên nhân, tôi chỉ là tử thần"

" Ồ...vậy tôi sẽ sống như trước đây..."

"Gần như vậy...Uhm... ý tôi là... mọi thứ có thể phức tạp hơn một chút"

"... Là sao?"

"Dĩ nhiên, tôi sẽ không hồi sinh cậu chỉ để tiêu khiển. Như đã nói, tôi muốn cậu giúp tôi"

"... Giúp ông làm gì?"

"Cứu mạng người"

"...Huh? "

"Tôi đã ở đây hàng ngàn năm, làm công việc chở linh hồn qua khe nối giữa các cõi. Dù có khả năng quan sát thế giới, tôi không thể tương tác với con người cho đến khi họ chết. Tôi đã chứng kiến rất nhiều điều khủng khiếp xảy ra trong thế giới của cậu và ước sao mình có thể ngăn cản mọi việc. Đó là lý do tôi cứu cậu. Tôi sẽ tìm những người sắp chết và cậu có trách nhiệm cứu họ"

"Uh... wow..."

"Wow?"

"Chỉ là... ý tôi là... ông nghiêm túc chứ?"

"Phải"

"Nhưng... uh... nghe có vẻ thật tuyệt nhưng... tôi nghĩ mình không có khả năng cứu người khác..."

"Cậu có thể. Với sự giúp đỡ của tôi, cậu không chết được"

"Không... chết được...? Ý ông là bất tử?"

"Đúng. Vì là người hầu của tôi, nên nếu chết, cậu sẽ được tôi hồi sinh lần nữa"

"Whoa... undead..."

"Cậu có muốn thử không?"

"Uh... Tôi không chắc nữa. Nghe có vẻ... điên rồ... Vậy... tôi sẽ là người hầu của ông?"

"Đúng"

"... Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không tuân theo lệnh của ông?"

"Nếu thỏa thuận không thành, tôi sẽ thả linh hồn cậu và để cậu chết"

"Ông sẽ giết tôi..."

"Này, cậu đã chết rồi. Cậu còn gì để mất sao?"

"... Có vẻ đúng, nếu xét theo khía cạnh đó"

"Nếu không quyết định kịp thời, tôi sẽ thỏa thuận với người khác và đưa cậu trở lại cõi chết"

"Làm sao tôi biết ông không nói dối?"

"Uh. Cậu phải chấp nhận một chút rủi ro. Giống như việc tôi mạo hiểm đưa ra thỏa thuận với cậu"

"Tôi không biết nữa..."

"Dù không muốn thúc dục nhưng cậu cần quyết định nhanh lên trước khi ai đó tìm ra cái xác. Sẽ rất rắc rối nếu người ta thấy nó trước khi cậu trở lại dương gian"

"Tôi còn chưa..."

"Hãy quyết định đi. Tôi mất kiên nhẫn rồi đấy"

"A-được rồi... Tôi sẽ thử. Mọi chuyện có lẽ sẽ không đến nỗi quá tệ..."

"Tuyệt vời. Tôi tiến hành ngay đây "

"... Ông làm gì thế? "

"Cứ bình tĩnh. Sẽ chói tai một chút "

"Chờ đã?... Cái gì...? Whoa! "



- + - + - + - + -



Hector thức dậy trong tư thế co quắp. Một cơn đau nhói chạy dọc theo cơ thể rồi biến mất ngay sau đó. Cậu chớp mắt để lấy lại tầm nhìn và ngồi dậy.

Đây là phòng tắm. Hector nhớ mình đã chết trong căn phòng tắm khiêm tốn, lát gạch trắng xỉn màu này. Nhưng rõ ràng, hiện nay cậu không chết.

Giống trước đây, quạt trên trần nhà vẫn kêu vo vo. Cậu nhớ đó là âm thanh cuối cùng mình có thể nghe thấy. Nó gợi lại giây phút từ giã cuộc đời của một kẻ đáng thương.

Bây giờ, khi nghe thứ âm thanh rền rĩ đó, cậu chẳng thể nghĩ được gì. Dường như những tiếng động đã trở nên khác lạ dù chúng chẳng hề thay đổi.

Hector nhận ra áo mình đang ướt. Cậu nhìn xuống và thấy chiếc áo trắng đang mặc thấm đẫm những vết máu đỏ. Dưới sàn là một vũng máu của chính Hector.

Cậu gãi đầu. "Huh..."

Tấm gương bên cạnh phản chiếu hình ảnh của Hector qua một lớp hơi nước mỏng. Chẳng có gì khác biệt: Da đen, tóc cạo sát da đầu và đôi mắt nâu đầy ảm đạm.

Mắt cậu hướng về lưỡi dao cạo trên bồn rửa. Tuy nhỏ, nó vẫn đủ sắc để dễ dàng lấy đi tính mạng của đứa trẻ tội nghiệp. Vết cắt chạy dọc theo cánh tay cậu, dù không đau. Tay vẫn có khả năng cử động nhưng bị tê và không thể cảm nhận được gì.

"Xin chào, lần nữa". Một giọng nói vang lên. Hector quay sang và nhìn thấy một "sinh vật"... trôi nổi... bên cạnh. Đó là một bộ xương, những khúc xương trắng che phủ bên trong tấm vải đen. Tay cầm lưỡi hái, lưỡi kiếm đeo bên hông.

Hector trợn mắt.

"Không đáp lại à, huh? Chà, được rồi". Hàm của bộ xương chuyển động và phát ra âm thanh. Thật quái lạ!

Sau một lúc, cậu nuốt nước bọt và cố thốt lên: "Ông là..."

"Tử thần, kẻ cậu vừa nói chuyện đó. Rất vui được gặp cậu, theo một cách chính thức".

"Ông trông...trông giống như những gì tôi tưởng tượng". Cậu chớp mắt vài lần. "Tất cả đều là thực...?"

"À, đúng rồi. Hình dạng của tôi". Bộ xương phát ra tiếng răng rắc. "Ngoại hình của tôi không giống như những gì cậu đang thấy. Nói thật, tôi thực sự chẳng giống cái gì cả".

"...Huh?"

"Thị giác của cậu bị tác động bởi hình ảnh do bộ não tưởng tượng ra. Hình dạng con người thuộc về thế giới vật chất, nơi tôi không tồn tại".

"Tôi... không hiểu..."

"À, ừm, điều đó không quan trọng. Oh, trước tiên..." Tử thần bay về phía Hector.

Bàn tay xương chạm vào vai ngay khi cậu kịp định thần. Đột nhiên, một cơn bỏng rát lan tỏa xung quanh cánh tay. Cậu thấy những vết cắt đang sưng lên và dần khép lại. Hector không thể kìm nén tiếng rên rỉ khi trải qua quá trình hồi phục, để lại đằng sau là vết máu khô. Cơn đau giảm đi sau vài phút.

"Cái quái gì thế...?" Cậu kiểm tra khu vực bị thương trên cánh tay, không có nổi một vết sẹo. Đồng thời, chúng không còn tê nữa.

"Cậu nên làm sạch chỗ máu này" Tử thần chỉ vào sàn nhà. "Tôi có thể phục hồi cơ thể của cậu. Tuy nhiên, lượng máu mất đi sẽ không thể quay trở lại. Tay chân cũng giống vậy. Tôi không thể làm chúng mọc lại nếu bị cắt nhỏ hay... gì đó đại loại như thế".

Cậu nheo mắt. "Mọc lại...?"

"Tôi có thể hồi sinh cậu, dù thương tích nghiêm trọng đến đâu. Ngay cả khi toàn bộ cơ thể bị phá hủy, tôi cũng có khả năng tái tạo lại. Đó là sức mạnh của tôi. Hồi sinh cơ thể là chuyện đơn giản, miễn là tôi còn duy trì liên kết linh hồn với cậu. Tôi không thể làm được gì nếu không có linh hồn.

Hector im lặng.

"Hazz! Tôi sẽ không cần người khác giúp đỡ nếu có khả năng tạo ra thân xác ngay từ đầu. Giá như tôi có thể sở hữu được một cơ thể hoàn chỉnh và trở thành siêu anh hùng..."

"Uh... Tôi hiểu rồi... chắc vậy"

"Tôi cần giải thích nhiều thứ trước khi chúng ta bắt đầu cứu vớt thế giới. Trước tiên, cậu nên dọn dẹp đống lộn xộn này để tránh ai đó nhìn thấy".

"Er, phải..." Cậu tiến về phía cửa và khựng lại một cách lúng túng. "Uh..."

"Có lẽ chúng ta cần một cây lau nhà?"

"P-phải...". Cậu mở cửa và rời đi. Phía trước là một hành lang hẹp, những bức tường màu trắng kem và tấm thảm trải sàn nâu. Thật đơn giản. Mọi thứ dường như trở nên khác biệt, dù cậu đã chứng kiến khung cảnh này hàng tá lần. Đôi giày thể thao mòn đế, chiếc quần đen rộng thùng thình, ngay cả ánh sáng hành lang và con bướm đêm bay xung quanh bóng đèn như đang nhắc nhở về sự hiện hữu của Hector, về cậu là ai, còn là chính mình hay không?

Cậu đóng cửa phòng tắm và đi xuống cầu thang. Bố mẹ cậu đang ngồi xem tivi dưới ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn đứng. Rất tốt là họ không thèm nhìn Hector khi anh bước vào bếp, dù nghe thấy tiếng bước chân của con. Giải thích những vết máu trên áo là một vấn đề khó khăn. Hector nhanh chóng cầm lấy cây lau nhà để kế bên tủ lạnh.

"Đừng quên cái xô" Giọng nói của tử thần vang lên khiến cậu suýt làm rơi cây lau nhà. "Và cả vài chiếc giẻ nữa".

Cậu chớp mắt và nhìn xung quanh. Nhà bếp trống rỗng. Cậu thì thầm "Ông đang ở đâu...?"

"Vẫn còn trong phòng tắm" Tiếng trả lời vang lên. '"Tôi có thể nói chuyện với cậu, dù chúng ta cách nhau rất xa. Trên thực tế, thay vì sử dụng giọng nói vật lý, tôi đã truyền âm thanh trực tiếp vào bộ não của cậu".

Hector nheo mắt và chờ đợi giải thích.

"Tôi có thể nghe thấy những gì cậu đang nghĩ trong đầu". Giọng nói ngừng lại. "Tuy nhiên, cậu cần phải nghĩ về điều định nói một cách rõ ràng. Tập trung là chìa khóa giúp củng cố những suy nghĩ trong tâm trí và làm chúng có thể hiểu được".

"Uh...Oh." [... Như thế này à?]. Cậu nghĩ trong khi mắt hướng về trần nhà.

[Ừm, dễ đúng không?]

[Er... tất nhiên...] Tránh sự chú ý của bố mẹ, Hector mang những dụng cụ cần thiết lên tầng và bắt đầu lau sàn phòng tắm. Sau vài phút nỗ lực, màu đỏ thẫm nhạt dần, để lại sắc hồng tới từ những cục máu đông.

Máu bắt đầu đóng két trên gạch, nên cậu đoán có lẽ chúng đã ở đây ít nhất vài giờ.

"Cậu trở nên im lặng" Tử thần nói trong khi Hector tiếp tục lau chùi. "Chắc hẳn cậu có nhiều thắc mắc lắm mà"

Cậu nhìn chằm chằm vào máu một chút. "... Họ không nhận ra."

"Cái gì?"

"Bố mẹ tôi" Hector nói trong khi vắt cây lau sàn trong xô. "Họ không nhận ra tôi đã chết"

Có một vài giây im lặng. "Cậu tự nhốt mình trong phòng tắm nên có lẽ họ chưa phát hiện kịp".

"Tôi tự hỏi bố mẹ phải mất bao lâu mới nhận thấy..."

Tử thần yên lặng. Cuộc trò chuyện tiếp tục cho đến khi Hector gần như hoàn thành công việc dọn dẹp.

"Nhân tiện, tôi là Garovel".

Hector ngồi xuống bên cạnh bồn tắm và nhìn vào bộ xương đang trôi nổi một lần nữa. "Okay" Đó là tất cả những gì cậu có thể nói.

Garovel nghiêng đầu. "Kiệm lời nhỉ, eh? Cậu nói nhiều hơn khi chết".

"... Xin lỗi. Tôi không... ý tôi là... vâng"

"Chà, đừng lo lắng về điều đó. Không cần phải vội" Garovel trôi nổi tới chiếc gương và làm Hector đột nhiên nhận ra tử thần không có hình ảnh phản chiếu. "Cậu có vẻ không phải tuýp người tọc mạch nên tôi sẽ giải thích luôn. Tôi sẽ dừng lại nếu cậu muốn hỏi"

"Cậu và tôi đã kết nối với nhau. Garovel nói "Tôi là kẻ đang duy trì tính mạng cậu bây giờ. Về mặt sinh học, cơ thể cậu vẫn còn sống. Tuy nhiên, thứ duy nhất giúp cậu có thể kết nối với thân thể là tôi. Hiện tại, tôi là người duy trì mối liên hệ giữa linh hồn, ý thức, cảm giác của cậu với thế giới này"

Tử thần dừng lại một lúc, có lẽ đang tự hỏi. "Linh hồn bị kiểm soát bởi người khác nghe có vẻ tồi tệ, nhưng thực sự là điều này đem lại rất nhiều lợi ích. Đầu tiên là khả năng phục hồi cơ thể mà tôi đã nhắc đến. Tôi tin cậu có thể lờ mờ nhận ra được kỹ năng phi phàm thứ hai. Xét về mặt cơ bản, đó là khả năng tiếp tục di chuyển, ngay cả khi cơ thể đã chết"

"Nó có liên quan đến bộ não của cậu" Garovel lấy xương đốt tay vỗ nhẹ vào hộp sọ của mình. 'Thay vì cần máu thịt để lấy năng lượng, nó bây giờ hoàn toàn dựa vào tôi. Đa phần là do tôi đang trú ngụ trong não cậu. Tuy nhiên, xét về mặt vật chất, bộ não của cậu vẫn đang tự duy trì sự sống. Do đó, ngay cả khi cậu chảy máu đến chết, ngừng thở hoặc trái tim ngừng đập, bộ não vẫn sẽ tiếp tục làm việc. Tử thần dừng lại một lần nữa "Tất nhiên, mọi chuyện không đơn giản như lời nói, vì não là một bộ phận khá phức tạp. Tôi đã làm tê liệt tất cả các tín hiệu dẫn truyền để ngăn ngừa não nghĩ nó phải ngừng làm việc vì thiếu máu hoặc glucose. Tuy nhiên cậu không cần phải lo lắng về những điều này. Tôi ở đây để đảm bảo mọi thứ nằm trong kiểm soát"

Hector cố gắng muốn nói điều gì đó nhưng không thể thốt nên lời. Cậu chỉ có thể nhướng mày trong khi nhìn chằm chằm vào Garovel.

Tử thần nghiêng đầu. "Tất cả có hợp lý không?"

Cậu chỉ gật đầu.

Garovel tiếp tục. 'Là một tử thần, tôi có khả năng cảm nhận bất cứ ai đang tiến gần tới ranh giới chết chóc. Nói một cách đơn giản, tôi thấy được hào quang báo hiệu linh hồn của con người sắp bị hủy diệt. Nó rất ấn tượng. Tôi không thể làm gì giúp họ. Tuy nhiên, mặt khác, cậu có thể. Vì vậy, bất cứ khi nào tôi cảm nhận được hào quang xung quanh ai đó, cậu phải cố gắng cứu họ. Hiểu chứ?"

"Er, yeah..." Cậu lại gật đầu.

"Cậu nên biết mình sẽ phải làm việc liên tục. Mục đích hồi sinh cậu là giúp tôi cứu người. Do đó, dù cuộc sống của cậu có thay đổi hay không, có công việc mới, kết hôn, sinh con, hay bất kỳ thứ gì khác - nếu không thể giúp tôi, tôi sẽ phải giải phóng linh hồn của cậu và tìm người khác"

"Được rồi..." Hector nheo mắt "Nhưng...sao tôi có thể trở thành kẻ vô dụng với ông? Ý tôi là... tôi nghĩ việc cứu mạng người sẽ rất bận rộn..."

"Đó là điều cậu nên quan tâm. Ví dụ, nếu bộ não bị giam hãm trong một cái bình, cậu sẽ không thể cứu ai khác. Tôi cũng không thể giúp cậu thoát khỏi tình trạng này. Well, nếu đó là một chiếc bình dởm, ý tôi là một chiếc bình thực sự dởm thì tôi có thể...Tôi không chắc nữa"

Hector chớp chớp mắt. "Uh... Cái gì? Tại sao não của tôi lại ở trong một cái bình?"

"Tôi không biết. Tôi chỉ nêu ví dụ thôi"

Vậy ví dụ đó thật đặc biệt, cậu nghĩ. "Có phải... ông sẽ yêu cầu tôi phải chiến đấu với một nhà khoa học điên hay thứ gì tương tự không?"

"Oh, um. Tôi chưa nghĩ tới điều đó, mà cũng có thể sẽ xảy ra. Ai mà biết được trước tương lai, đúng không?"

"Ơ... cũng đúng..." Hector nhìn xuống mặt đất trong giây lát rồi ánh mắt chuyển tới cánh tay vừa được chữa lành. "Tôi có một câu hỏi, mặc dù điều này..."

"Là gì?"

"Nếu... nếu ông có thể... hồi sinh con người vậy... thì... tại sao ông không... làm điều đó... cho tất cả mọi người?"

Garovel lưỡng lự. "Uh. Cái gì? Tôi không hiểu cậu đang nói gì. Đừng ngắc ngứ quá nhiều trong khi nói chuyện"

"Agh..." Hector nói lại lần nữa. "Nếu ông có thể hồi sinh con người, vậy thì... tại sao ông không... hồi sinh cho mọi người?"

"Cậu vẫn đang ấp úng. Tôi bảo cậu thôi đi cơ mà"

"Chết tiệt, tôi... đang cố..."

'Ah, well. Dù sao thì, tôi hiểu được lần hai"

"Vậy hãy trả lời câu hỏi của tôi đi!"

"Này, cậu không ngắc ngứ nữa. Tốt lắm"

'Tôi ước ông có thân thể để tôi có thể bóp chết ông..."

"Đó là một câu hỏi quan trọng. Rõ ràng, nếu có thể, tôi sẽ giúp cho thật nhiều người được sống. Vấn đề là, tôi chỉ có thể duy trì kết nối ổn định với một linh hồn duy nhất tại một thời điểm. Nếu tôi làm với người thứ hai, năng lượng của tôi sẽ bắt đầu tiêu tan. Điều này khiến tôi kiệt quệ thậm chí bị hủy diệt. Nếu một trong hai điều đó xảy ra, linh hồn của những người mà tôi kết nối sẽ tách khỏi cơ thể sống của họ, dẫn đến chết não hoặc tan vỡ ý thức. Một cơ thể mất nhận thức như vậy sẽ trở nên khá kỳ dị"

Hector nghiêng đầu. "Ý ông là, họ... sẽ... bắt đầu giết người ngẫu nhiên?"

"Đúng, đó là một trong số những điều khủng khiếp có thể xảy ra"

"Wow... được rồi". Cậu khoanh tay, khuôn mặt nhăn nhó một chút. "Nhưng nếu đúng như vậy, thì... tại sao ông lại chọn tôi cho công việc này?"

"Chà, tôi phải chọn một ai đó. Tôi cần một người đầy tớ và cậu ở đó"

"Thế thôi sao...? Ông chọn tôi chỉ là một trùng hợp ngẫu nhiên...? "

"Chủ yếu là vậy"

Hector chăm chú nhìn vào tử thần. "Chủ yếu?"

"Tôi cố gắng không đưa ra đề ​​nghị cho công việc này với những tay giết người. Hơn nữa, tôi không chọn cậu. Tôi đưa ra câu hỏi và cậu đồng ý"

"Nhưng...một cơ hội thứ hai làm lại cuộc đời như thế này... thì ai có thể từ chối chứ?"

"Những kẻ muốn chết"

Lúc này, Hector do dự. Cậu chỉ ngồi đó, ánh mắt chuyển từ Garovel xuống mặt sàn. "Nhưng," cuối cùng anh thốt lên "Tôi tự sát..."

"Tôi biết. Tôi đã xem cậu làm điều đó"

"Vậy thì... vậy sao ông không hỏi ai khác? Ai đó đã chết do tai nạn hay gì đó? " Cậu thở phào nhẹ nhõm. "Họ thực sự xứng đáng có được cơ hội này..."

"Nếu cậu thực sự muốn chết như thế thì cậu sẽ không chấp thuận lời đề nghị của tôi"

Hector ngồi đó, hai tay ôm đầu. "Nhưng..." Cậu thở dài.

'Trước khi cậu chết, tôi đã theo dõi cậu trong một thời gian dài"

Cậu nhìn lên. "Cái gì...?"

"Từ lúc cậu quyết định tự sát, tôi có thể nhận thấy hào quang của cái chết tỏa ra xung quanh cậu. Tôi cảm nhận được cái chết khi linh hồn họ đang dần bị tàn phá. Nếu cậu sắp bị xe buýt đâm, tôi sẽ không cảm nhận được gì cho đến khi chiếc xe tới trước mặt cậu. Tình huống như thế thật sự rất tệ. Tuy nhiên, đối với những người như cậu, những kẻ có ý định tự sát, tôi có thể cảm nhận được cái chết trong tâm trí cậu"

Hector chớp mắt. "Vậy thì... ông hẳn là..."

"Đúng. Tôi ở đây gần bảy tháng" Garovel nhún vai. "Không quá lâu nhưng vừa đủ để quan sát. Tôi thường xuyên kiểm tra cậu, có thể hai hoặc ba lần một tuần. Cuối cùng, tôi bắt đầu băn khoăn tại sao cậu lại để mọi thứ trôi qua như vậy, tại sao cậu không vượt qua điều đó. Và rồi cuối cùng tôi cũng hiểu ra"

Ánh mắt của Hector hướng trở lại sàn nhà, đôi mắt từ từ nhắm lại khi cậu lắng nghe tử thần.

"Tôi đã theo dõi cậu rất nhiều vài tuần trước. Đó là khi tôi nhận ra cậu luôn ở một mình". Garovel ngừng lại. "Ở trường, cậu gần như không nói chuyện với bất kỳ bạn cùng lớp nào. Có thể vì cậu gặp rắc rối khi giao tiếp. Ngay cả ở đây, trong nhà riêng của mình, cậu rất xa lánh cha mẹ. Tôi nghĩ rằng mình chỉ thấy cậu trò chuyện với họ chỉ bằng đôi ba từ"

Cậu nheo mắt, cố che dấu căng thẳng thể hiện qua đôi mắt.

"Lý do cậu chờ đợi rất lâu trước khi tự sát là vì mong ai đó ngăn cản cậu làm việc này, phải không?"

Cậu lấy tay che mắt như thể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net