Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 2: "Hãy lắng nghe! Không gian yên tĩnh khủng khiếp... !"


Hector lẻn ra khỏi nhà, điều mà cậu chưa từng làm trước đây. Căn phòng nằm trên tầng hai nên khi nhảy khỏi cửa sổ, cả hai chân cậu bị gãy và tổn thương, tạo nên những cơn đau khủng khiếp.

Garovel cười to, nhanh chóng xin lỗi rồi chữa lành cho Hector. Cậu hỏi Garovel tại sao bản thân vẫn cảm thấy đau đớn và nhận được lời giải thích từ tử thần: Những cơn đau vẫn hữu ích trong việc giúp cậu nhận biết bộ phần nào đang hoặc không hoạt động.

"Ông chắc chắn về điều này chứ?" Cậu lẩm bẩm trong màn đêm lạnh lẽo.

"Ý cậu là gì? Tất nhiên là tôi chắc chắn rồi"

"Nhưng... làm thế nào tôi có thể ngăn được một kẻ giết người hàng loạt...? Ông sẽ không... sai tôi... giết gã này chứ, đúng không?"

"Ồ, không. Điều đó rất rắc rối. Xử lý tên giết người hàng loạt này là vấn đề của chính quyền. Tôi đang quan sát tên này, bây giờ, cảnh sát cần được hỗ trợ. Chỉ cần người nào đó chỉ cho họ đúng hướng là được"

"Chỉ ra? Bằng cách nào?"

"Một cuộc gọi vô danh"

"Điều này có hiệu quả không?"

"Chúng ta chỉ cần tìm một cái cớ để họ đến "thăm" căn hộ của tên giết người vào một thời điểm "bất tiện" nào đó của hắn. Rồi mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ và theo quy luật tất yếu"

Cả hai đi bộ trong đêm tối, để lại đằng sau khu phố nội thành khiêm tốn của Hector để đến với những tòa tháp trung tâm thành phố. Dù không biết bây giờ là mấy giờ, khi nhìn vào lớp sương mù tụ giữa các tòa nhà, cậu đoán chắc cũng muộn rồi. Tuy vậy, xe điện vẫn không ngừng hoạt động, mang theo hành khách đi qua những con phố trên đường ray. Tiếng nhạc lớn không đủ át đi tiếng còi xe inh ỏi.

Những người đi bộ trên vỉa hè và đường phố không để ý tới Hector vì họ bận tán gẫu với người khác, bị thu hút bởi những câu lạc bộ ban đêm hoặc ngủ trên băng ghế dài trước một nhà hàng.

Cậu tự hỏi mình sẽ làm gì nếu một người lạ mặt tiến đến và bắt chuyện với cậu giống trong những bộ phim có nhân vật chính là một người trẻ tuổi đến một khu phố xa lạ vào ban đêm. Càng nghĩ về điều này, Hector càng không thấy sợ. Trên thực tế, cậu gần như muốn một gã say rượu đáng sợ nào đó bước đến và bắt chuyện. Mọi người sẽ rất sẽ ngạc nhiên khi người đàn ông say xỉn đó lại rất vui tính và hoàn toàn vô hại. Tất nhiên, sẽ có một bất ngờ lớn trong trường hợp người đó cố bắt cóc và giết Hector.

"Ở đây". Garovel nói, đánh thức cậu khỏi những suy nghĩ thích thú. Tử thần trôi nổi tới gần một bốt điện thoại, Hector bước theo sau. "Trên đó"

Mắt cậu hướng về nơi tử thần chỉ và thấy ban công tầng bốn của một tòa nhà chung cư cao cấp. Một người đàn ông đứng đó và hút thuốc. Phía sau là một chiếc đèn để cạnh cửa sổ. Dù ở khoảng cách xa, cậu cũng có thể thấy hắn mặc đồ đen và đeo cà vạt.

"Đó...đó là người chúng ta cần tìm?"

"Ừ"

Hector nhìn điện thoại trước mặt, biết bước tiếp theo phải làm gì nhưng do dự. "Nhưng... nếu như..."

"Hmm?"

"Nếu tôi gọi cảnh sát... họ đến và... nếu tên đó giết chết một trong số họ thì sao?"

Garovel nặng nề nhìn cậu. "Vì đây là lần đầu tiên nên cậu không có khả năng chạm trán với tên đó. Tôi không định giao việc quá sức cậu có thể xử lý"

"Nhưng... nếu ai đó phải mạo hiểm mạng sống của mình... thì đó phải là tôi chứ... phải không?"

Tử thần không trả lời.

Hector tiếp tục nói thêm. "Ý tôi là, bởi vì, tôi không thể chết, đúng không? Anh ta sẽ không thể giết tôi? Hơn nữa... bởi vì tôi... tôi đã lãng phí cuộc sống của mình, dù sao... không có gì nguy hiểm nếu tôi làm việc này..."

"Cậu muốn đối phó với hắn ta?"

"Tôi... uh... đúng vậy"

Garovel nghiêng đầu. "Sự can đảm đáng ngạc nhiên. Tôi nghĩ cậu muốn công việc diễn ra từ từ hơn"

"Tôi chỉ... không muốn bất cứ ai bị giết... "

"Nếu vậy thì cậu cần nhanh lên"

Khuôn mặt Hector cứng đờ. "Cái gì? Tại sao?"

"Chà, cậu biết vì sao tôi lên kế hoạch để cảnh sát đến thăm tên đó vào một thời điểm "bất tiện" không? Hắn giết phụ nữ bằng cách dụ dỗ và đưa họ về căn hộ của mình. Do đó mục đích là để cảnh sát xuất hiện trong khi hắn ta đang..."

"Cái gì ?!" Cậu nhìn lại ban công nhưng người đàn ông đó đã biến mất. Cậu cầm lấy điện thoại và gọi cảnh sát.

"Cậu gọi cho họ à? Sao lúc nãy bảo..?"

"Alo?!" Cậu hét vào ống nghe. "Có một kẻ trong khu nhà của tôi sắp giết người! Anh ta có súng..."

"Hắn dùng dao"

"... Ý tôi là, một con dao, và ah... tôi nghe thấy anh ta uy hiếp mạng sống của ai đó từ bên ngoài căn hộ!"

<Ngài đang đâu?>

"Ah..." Garovel nói địa chỉ tòa nhà và Hector lặp lại với tổng đài viên.

<Xin đừng gác máy, thưa ngài>

"Xin lỗi, tôi không thể! Tôi phải đi đây!" Cậu gác máy và băng qua đường. Cậu chạy qua lối vào và bị nhân viên bảo vệ ngăn lại. Hector vọt qua và hét lên "Đây là vấn đề sống chết!" như một lời xin lỗi.

Cậu nhanh chân tiến tới cầu thang đầu tiên và leo lên tầng bốn. Nhờ chỉ dẫn của Garovel, cậu đã đến trước cánh cửa phòng kẻ sát nhân.

Hector đập cửa. "Hello?! Xin hãy nhanh mở cửa, thưa ngài! Có, ah... rò rỉ khí gas và chúng tôi cần sơ tán tòa nhà ngay!"

Không ai trả lời.

Garovel mạo hiểm tiến vào bên trong. "Hắn đang giấu cô ấy trong phòng tắm"

Hector lùi lại và bắt đầu đá cửa. "Làm ơn, thưa ngài! Tôi biết ngài đang ở trong đó! Điều này rất quan trọng!". Cánh cửa không nhúc nhích chút nào cứ như là một bức tường.

"Hắn ta sắp cắt cổ cô ấy"

"Không!"

"Được rồi" Garovel nắm lấy vai cậu. Hector ngay lập tức cảm thấy một cơn đau đớn quen thuộc bùng nổ khắp cơ thể trước khi chúng kịp biến mất. "Đá đi!"

Cánh cửa bay ra khỏi bản lề, chốt cửa bị chẻ dọc, ổ khóa bung khỏi gỗ và thạch cao.

"Cái quái gì thế ?!" Một giọng nói phát ra từ phòng tắm. Người đàn ông bước ra và thấy Hector. Hắn lùi lại trong khi nỗi kinh hoàng vẫn còn đọng lại trên mặt. "Mày là cái gì vậy?!"

Hector bối rối vì cậu không thể nhìn thấy làn da của chính mình đang tự tàn phá, để lộ ra những khối cơ trần trụi không một giọt máu trên bề mặt. Cậu cũng không thể nhìn thấy mái tóc đã cạo của mình biến thành màu trắng ma quái, đôi mắt đỏ ngầu đầy dục vọng và làn da đen chết chóc. Hector cứ tiếp tục tiến về phía trước, không hề nao núng bởi con dao của kẻ giết người đã cắm vào ngực cậu. Hector nắm lấy cổ họng người đàn ông và từ từ siết chặt. Hector không ngờ hắn ta chống cự kém đến vậy. Cậu dễ dàng ghim chặt tên sát nhân lên tường, bóp cổ cho đến khi hắn bất tỉnh.

Hector nhìn vào bàn tay mình một giây, nỗi sợ hãi và kinh hoàng hiện lên. Cậu phát hiện một bó dây thừng ở bên giường, có lẽ chúng được dùng cho những nạn nhân trước đó. Cậu quấn dây xung quanh kẻ giết người và buộc một nút thắt thật chặt để hắn không thể thoát ra.

Sau đó, cậu nhìn thấy người phụ nữ trong phòng tắm. Cô ấy vẫn sống, thậm chí còn tỉnh táo. Khi nhìn thấy cậu, cô ta cố gắng hét lên và dãy thoát nhưng vô ích vì tên sát nhân trói quá chắc chắn. Rõ ràng, những vết rạch nông ở tay, mặt và bụng là bằng chứng rõ ràng cho thấy cô ấy bị đánh đập và hành hạ tàn bạo.

Hector bước tới trước mặt cô rồi dừng lại. "Xin lỗi" Cậu nói. "Tôi sẽ giải thoát cho cô, nhưng... có lẽ cô nên ở lại giải thích... uh, với cảnh sát... về những gì anh ta cố làm với mình. Nếu không, hắn có thể... cô biết đấy... chạy thoát... và... "

Cô ta chỉ nhìn cậu, mắt mở to.

"Oh! Nhưng, uh... đừng lo! Cảnh sát sẽ đến đây bất cứ lúc nào. Bây giờ hắn đang bất tỉnh và bị tôi trói. Vì vậy... uh... ngay bây giờ, cô an toàn rồi. Hơn nữa tôi nên, tôi nên đi..."

Khi tiếng còi báo động vang lên xa xa, cậu đã đi khỏi. Một số người xem tụ tập bên ngoài, nhân viên bảo vệ cố gắng duy trì trật tự và trấn an họ. Hector lách khỏi đám đông và không ngừng chạy cho đến khi cậu không còn nhìn thấy khu chung cư đó nữa.

Garovel nắm lấy vai cậu. Đột nhiên, sức mạnh của cậu mất đi. Hector quỳ xuống, thở hổn hển. Cơ thể zombie của cậu trở lại bình thường. Làn da đen chết chóc biến mất và trở thành màu nâu nhạt tươi mới hơn cả trước đây. Cậu dường như mất khả năng đi lại, cứ như thể vừa chạy marathon xong.

"Ông không đề cập đến điều này... cái thứ... mà ông làm với tôi ở đó..." Lần này, sự ngập ngừng xuất hiện đều do kiệt sức và thở dốc.

"Tôi đã biến đổi năng lượng trong cơ thể cậu thành sức mạnh cơ bắp. Việc làm này khiến cậu trông giống xác chết, đây cũng là nguyên nhân hắn ta hoảng sợ đến vậy khi nhìn thấy cậu"

"Oh... okay..."

"Nhân tiện, cậu sẽ cảm thấy như bị tôi xé cơ bắp ra khỏi thân thể và thay thế chúng bằng kim chích vào ngày mai"

"Ha..."





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net