Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4: "Dũng cảm lên... hỡi trái tim sắt!"



Hector rời khỏi bàn. [Uh... được rồi... Vậy tôi phải làm gì?]

"Hmm"

[Garovel?]

"Tôi đang nghĩ. Anh ta trông hoàn toàn khỏe mạnh nên có lẽ không phải do bệnh tật. Tôi có thể thấy hào quang chết chóc xung quanh anh ta, nhân viên Mallory. Mối đe dọa không xuất hiện ngay lập tức. Anh ta đang ở giữa sở cảnh sát. Tôi nghĩ mạnh mối sẽ rõ ràng hơn khi anh ta rời khỏi tòa nhà"

[Vậy ông muốn tôi đến sở cảnh sát ngay bây giờ sao?]

"Có vẻ ca trực của anh ta sẽ kết thúc sau vài giờ nữa nên cậu có thời gian đến đây sau giờ học"

[Ông chắc chứ..? Ý tôi là, mạng sống của anh ta đang bị đe dọa... và tôi không ngại bỏ học...]

"Tôi sẽ cho cậu biết nếu tình hình thay đổi. Trong thời gian đó, cậu nên tìm cách che giấu danh tính của mình. Nếu phải đỡ đạn cho người đàn ông này, cậu không được để anh ta nhìn thấy mặt"

[Được rồi, nhưng... tôi không có mặt nạ hay... bất cứ thứ gì để...]

"Tìm đi. Nếu có thể, mượn ở mấy cửa hàng trên đường đến đây ấy"

[Ông không nên dùng từ "mượn"...]

"Nếu không có đủ thời gian tìm mặt nạ, cậu phải mạo hiểm thôi. Rõ ràng, việc che giấu danh tính không quan trọng bằng cứu mạng người"

Hector im lặng một lúc, rồi lặng lẽ thở dài. [Tôi... nghĩ mình biết có thể mượn nó ở đâu rồi...]

"Tuyệt"

[Nó, uh, nó mặc dù trông kì dị lắm...]

"Oh, vậy bỏ qua việc này đi. Tôi không thể để cậu nhìn quái dị quá được"

[Ông đừng nói bâng quơ như thế...]

"Đó là thương cho roi cho vọt, Hector. Thương cho roi cho vọt"

Vài phút trước khi chuông reo, cậu lẻn ra khỏi lớp. Dù nghe thấy tiếng thầy giáo quát lớn sau lưng, cậu vẫn lờ đi và chạy xuống tầng hầm của tòa nhà. Hector mong sao mình có thể đến phòng Carpentry trước khi các thành viên của câu lạc bộ tới. Tuy nhiên, cậu lại phải đợi tiết học trong phòng kết thúc. Cậu tiến tới góc phòng, cố giảm thiểu sự hiện diện của bản thân nhất có thể nhằm tránh thu hút sự chú ý của các học sinh. Hector ngay lập tức vươn tay cầm lấy chiếc mặt nạ của thợ hàn điện vừa được ai đó cất lên giá đựng đồ. Ấy vậy một người khác cũng nhanh chẳng kém cậu.

"Hey, gì thế này...? Bỏ ra... Hector!"

Hector giật mình nhìn lại và nhận ra đó là Lance Alexander, nhân viên thủ quỹ của câu lạc bộ Carpentry. Cậu ta cũng là một trong số những người Hector muốn tránh mặt.

"Cậu đang làm gì ở đây, Hector? Đừng kiếm cớ là cậu muốn gia nhập câu lạc bộ"

"Không" Hector nói và giật chiếc mặt nạ ra khỏi tay Lance. "Mình chỉ... mượn cái này một lúc thôi"

"Không ai được phép mang bất kỳ thiết bị nào ra khỏi phòng học"

"Mình sẽ nhanh chóng trả lại nó"

"Đó không phải là vấn đề chính" Lance to con hơn Hector và hầu hết mọi người nên cậu ta trông khá đáng sợ. Dù vậy, tại thời điểm đó, Hector lờ đi tất cả những gì Lance nói.

"Vậy cậu hãy mách tớ với giáo viên đi" Hector vọt ra ngoài không chờ Lance kịp phản ứng.

Cậu biết Lance không phải người xấu. Cậu ta chỉ tuân theo luật lệ. Hector buộc phải làm vậy dù biết việc này có thể khiến Lance bị cấm túc trong một hoặc hai tuần. Câu lạc bộ nhạc kịch có mặt nạ nhưng Hector lại chẳng rõ nơi đó ở đâu. Trường học thậm chí không đủ phòng nên dù biết đường đi chăng nữa, cậu cũng không thể đến nơi đó dễ dàng.

Cậu nhét chiếc mặt nạ màu đen của thợ hàn điện vào cặp và rời khỏi khuôn viên trường. Với sự chỉ dẫn của Garovel, Hector băng qua các con phố và nhận ra điều này cũng tốn kha khá thời gian. Cuối cùng, cậu đến nơi và gặp tử thần đang đứng đợi ở góc phố, phía trước một nhà ga.

Hector ngồi xuống chiếc ghế đá. [Vậy, uh... ông có tìm hiểu thêm được gì về anh ta không?]

"Anh ta có vẻ không hòa thuận với vợ và đồng nghiệp. Mọi người đều nghĩ anh ta là một thằng khốn nạn"

[Phải không?]

"Có lẽ thế. Tôi mới vừa biết anh ta từ chiều nay thôi"

[Chuyện này không quan trọng lắm...]

"Anh ta dường như có con gái. Không giống cha mình, cô bé có mái tóc nâu và đeo kính. Cô ấy trông rất trẻ trong tấm ảnh dù có lẽ đã được chụp từ vài năm trước. Chưa có thông tin về người mẹ"

[Wow... ông tinh ý thật...]

"Đây là việc đơn giản. Vào lúc này, Mallory dường như không có vụ án nào cần giải quyết. Tôi chỉ thấy anh ta làm thủ tục giấy tờ. Tuy nhiên, tôi đã phát hiện ra anh ta đang lên lịch trình để đến tòa án sau vài ngày tới"

[Để làm gì?]

"Tôi không rõ. Cảnh sát rất ít khi phải ra tòa. Dù bị truy tố vì vấn đề nào đó nghiêm trọng, anh ta vẫn có thể được phép đi làm. Tôi đoán anh ta xuất hiện ở tòa như một nhân chứng chuyên gia"

[Vậy... ai đó muốn giết Mallory trước khi anh ta ra làm chứng?]

"Có thể như vậy. Tuy nhiên, giết một cảnh sát ngay trước ngày ra tòa thực sự vô cùng lộ liễu. Nếu tôi không nhầm thì kẻ đó rất ngu ngốc hoặc..."

[Rất có sức ảnh hưởng]

"Ừ" Garovel nhìn Hector và cười. "Heh"

[Ông cười gì vậy?]

"Cậu biết đó, một thằng ngốc tự tử như cậu hóa ra thông minh hơn tôi tưởng"

Khuôn mặt của Hector trở nên đông cứng. [Fuck you, too, Skeletor]

Garovel cười cười. "Nhân tiện, những cơn đau thế nào rồi?"

Hector rên rỉ một chút. [Thật đáng kinh ngạc... nhưng... tôi bắt đầu quen dần với nó... chắc vậy]

"Có lẽ cậu sẽ cảm thấy tồi tệ hơn sau ngày hôm nay"

[Ugh...]

Cả hai đều phát hiện một chiếc xe cảnh sát ra khỏi ga-ra. Một sĩ quan cảnh sát mặc đồng phục ngồi trên ghế lái.

"Anh ta đây rồi" Garovel nói và nắm chặt vai Hector. "Chuẩn bị đi. Tôi sẽ bám theo anh ta và chỉ dẫn cậu. Khi tôi bảo, hãy chạy nhanh hết sức có thể"

Sức mạnh lập tức tràn ngập trong cơ thể Hector. Cơn đau biến mất và cậu hít thở sâu. "Whoa...!" Cậu có thể cảm thấy cơ bắp đang đập rộn ràng, máu tuôn trào, nguồn năng lượng lớn đến mức cậu muốn trục xuất nó ngay ra ngoài.

"Cậu nên đeo mặt nạ dù có thể không cần thiết lắm. Hơn nữa, không được gặp bất kỳ người nào khác. Điều này còn quan trọng hơn việc bắt kịp anh ta"

Hector đeo mặt nạ. Cậu phải kéo tấm chắn nhỏ trước mặt nạ ra để chúng khỏi hạn chế tầm nhìn. Các góc của tấm kính có vài vết trầy xước nhưng không ảnh hưởng lớn tới thị giác của cậu.

Chiếc xe cảnh sát rời đi. Garovel bám theo sau trong khi Hector đứng đợi. Họ dần khuất khỏi tầm nhìn của Hector. Người qua đường tỏ ra không thoải mái và xì xào khi thấy một anh chàng đeo mặt nạ đứng giữa hè phố.

"Đi thẳng về phía trước 800m rồi rẽ phải. Hãy báo cho tôi biết khi cậu tới"

Hector bắt đầu chạy. Lực tác động của chân xuống nền gạch lớn hơn cậu tưởng. Chẳng mất chút sức lực, Hector băng qua những người đi bộ và nhanh chóng thấy một giao lộ trước mặt với vô số phương tiện qua lại. Cậu lao vào dòng xe cộ vì không kịp dừng lại. Tiếng còi vang lên liên tục khi cậu nhảy qua mui một chiếc xe ô tô trắng và đáp xuống vỉa hè bên kia đường.

Mọi thứ thật dễ dàng. Thậm chí Hector còn cảm thấy chạy thoải mái hơn là đi bộ. Thấy sắp va phải người khác, cậu liền lách qua và để lại những cơn gió đằng sau. Cậu giảm tốc độ một chút để kiểm soát sức mạnh này khi sắp tới nơi.

"Tôi đến rồi" Cậu nói với Garovel.

"Tiếp tục đi thẳng tới khi cậu thấy con dốc dẫn lên đại lộ"

Con đường càng ngày càng đông đúc nên cậu phải đi chậm lại. Đám đông lớn đến nỗi lấp đầy cả vỉa hè trước mặt Hector. Thấy bản thân sắp bắt kịp chiếc xe, cậu tiếp tục chạy. Chân Hector liên tục dẫm lên những vạch kẻ trắng phân chia làn đường mà không hề cảm thấy mệt nhọc. Cậu không thể kiềm chế nụ cười đằng sau chiếc mặt nạ khi thấy biển báo tốc độ ghi "40 km/h".

Ra tới đường lớn, chiếc xe bắt đầu tăng tốc và bỏ rơi cậu. Hector chạy hết tốc lực, gấp hai lần trước đây để đuổi theo nhưng vẫn bị bỏ lại một khoảng cách. Biển báo ghi "110 km/h" khi cậu lướt qua.

Sau nửa giờ chạy hết tốc lực, Hector ra khỏi đường cao tốc như theo chỉ dẫn của Garovel. Hơi thở cậu bắt đầu nặng nề nhưng chưa đến độ hổn hển hay thở dốc. Máu vẫn cần tiếp thêm oxy để hoạt động dù Hector không cảm thấy mệt nhọc hay căng cứng cơ bắp.

Cậu nhanh chóng đi vào một khu phố yên tĩnh. Hector có thể thấy chiếc xe cảnh sát đỗ trên lề đường. Khi thấy tử thần đang tiến gần, cậu giảm tốc độ và chuyển sang đi bộ.

"Nhanh thật..." Hector tháo mặt nạ. "...Thực sự thì tôi... tốc độ chạy nhanh chất của tôi là bao nhiêu?" Khi đứng lại, cậu có thể cảm thấy trái tim mình đang đập nhanh hơn bao giờ hết.

Garovel nhún vai. "Cậu phải tự hỏi bản thân có thể chạy đến mức nào mà các bộ phận trên cơ thể không bị xé rách?"

Hector gãi đầu và nhận ra tay mình ướt đẫm. Cậu lau mồ hôi vào áo nhưng chiếc áo cũng ướt chẳng kém. Cuối cùng, cậu đành lau tay vào quần.

"Cảnh sát Mallory đang ở trong nhà của anh ta. Cậu nên giữ khoảng cách cho đến khi..." Garovel ngừng lại khi cả hai bỗng thấy một chiếc xe tài đen tiến đến và đỗ ngay trước căn nhà. Năm người đàn ông bước ra. Hai người đi tới cửa trước trong khi ba người còn lại vòng qua đằng sau. "Cậu nên đeo mặt nạ vào"

[Phải rồi]

Vì đứng trước ngôi nhà nên Hector thấy họ đang gõ cửa.

"Giải quyết những tên đằng sau trước"

[Okay]

Cậu trèo qua hàng rào và tiến vào sân sau. Ba tên đó ngay lập tức chú ý tới Hector. Chúng cảnh giác và cho tay vào áo khoác.

"Mày là thằng nào?" Một người mặt vuông, trẻ nhất trong đám người và đứng gần cậu nhất lên tiếng.

"Uh... Tôi... tôi nghe nói các anh cần sửa một số đường ống bị rò rỉ...?"

"Cút khỏi đây trước khi bọn tao..."

"Cậu không có thời gian để nói chuyện đâu" Garovel chạm vào vai Hector và cơn đau quen thuộc lướt qua khắp cơ thể cậu. "Tiến lên"

Cậu vội vã lao đến tên trẻ nhất và đánh gục hắn trước khi ai đó kịp bắn súng. Hai tên kia ngay lập tức phản ứng lại. Hector trúng hai phát đạn vào ngực trước khi kịp túm được một tên và đá văng súng ra khỏi tay hắn. Tên cuối cùng nổ năm phát súng, ba trong số đó không trúng Hector. Hắn ta nhanh chóng bị hạ gục bởi một cú đá vào "chân giữa" và theo sau là một cú đập khuỷu tay trúng mặt.

Cậu đạp cánh cửa và thấy Mallory đang nép mình đằng sau đảo bếp. Anh ta ôm chặt cánh tay và cố gắng nạp đạn trong khi nhìn chằm chằm vào Hector.

Một tay súng có mái tóc đuôi ngựa đứng trong sảnh. Cậu đi thẳng về phía hắn ta. Một viên đạn xé gió, xuyên thủng mặt nạ và trúng cổ Hector. Cậu giật mạnh khẩu súng và đập nó vào mặt hắn ta. Một chiếc răng văng ra, rơi xuống sàn gỗ.

Một tiếng súng nổ khiến sự chú ý của Hector chuyển rời về phòng bếp. Tên côn đồ cuối cùng bị giết chết ngay trước cửa ra vào, đầu hắn nát bét, máu vẩy khắp nền gạch.

Cảnh sát Mallory thở hổn hển, mắt nhìn Hector đầy nghi ngờ và thắc mắc. Tuy nhiên, thay vì hỏi, anh ta lại rút điện thoại di động và bấm số. Chảy quá nhiều khiến anh ta không thể đứng được, sắc mặt trắng bệch trông như người chết.

"Tôi đang tự thuyết phục mình rằng... guh... cậu không tới đây để giết tôi" Viên cảnh sát này nói. Anh ta áp điện thoại vào tai. "Yeah, tôi cần xe cứu thương". Mallory nói thêm trong khi đưa địa chỉ và nhìn Hector "Và... ở đây có một người khác bị thương còn nghiêm trọng hơn tôi gấp nhiều lần.. Tôi nghĩ vậy"

Viên đạn cắm trong thanh quản khiến Hector không thể nói nên lời. Garovel đành hồi phục cho cậu. Dù không đau đớn, cậu vẫn có thể cảm nhận da thịt đang co lại và giãn nở, phần xương gãy phát ra những tiếng kêu khi tự nối liền. Những viên đạn bị đẩy ra khỏi cơ thể và rơi "cành cạch" xuống sàn.

"Anh là ai?" Viên cảnh sát không nhịn được thốt lên.

"Cậu sẽ nói gì với anh ta?" Garovel nói.

Hector cảm thấy mừng vì chiếc mặt nạ có thể che dấu vẻ mặt ngượng ngùng của cậu. Cậu quyết định hành xử tự nhiên nhất: Không nói gìcả.

"Well..." Marllory dừng lại vì một cơn đau khiến anh nhăn mặt. "... Cảm ơn sự giúp đỡ của anh, mặc dù... tôi không thể tưởng tượng được tại sao anh có thể làm được những việc như vậy"

"Ai... ai đã gửi chúng đến đây để giết anh?"

Marllory nheo mắt. "Anh bao nhiêu tuổi vậy? Giọng anh giống trẻ con" Thấy Hector giữ im lặng, anh ta tiếp tục nói "Rofal. Joseph Rofal"

"Mọi chuyện diễn ra vì anh đang làm chứng chống lại người đó trước tòa sao?"

"Không phải. Là đứa cháu trai bẩn thỉu của hắn. Tôi đã ở đó. Tôi thấy hắn giết cậu bé. Nó chưa đến 10 tuổi. Hắn đập một khối bê tông lên đầu vào đứa nhóc và cười. Thằng khốn nạn!" Tiếng nói dừng lại vì cơn ho và đau nhức. Da anh ta nhợt nhạt, mồ hôi chảy đầy mặt. "Và bây giờ tôi sắp chết vì cái thằng khốn nạn đó ư? Tôi đáng ra... đáng ra phải bắt thủng sọ... cái thằng khốn nạn đó..."

"Hãy hỏi về gia đình của anh ta"

"Gia đình của anh..." Hector nói "Anh có... có nghĩ họ cũng có thể gặp nguy hiểm không?"

Mallory chỉ ngồi đó, thở chậm rãi và nhìn chằm vào chiếc tủ màu vàng phía trước. Còi cảnh sát vang lên đằng xa báo hiệu đã đến lúc Hector phải rời đi.

"Hector, tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta rời khỏi đây thôi"

[Nhưng anh ta cần phải nói với chúng ta về...]

"Tôi không nghĩ anh ta có thể nghe thấy những gì cậu hỏi đâu"

Một dòng máu nhỏ chảy ra từ khóe miệng viên cảnh sát.

"Sĩ quan Mallory... anh nói gì đó đi! Hãy gật đầu nếu anh đang nghe tôi nói. Nháy mắt thôi cũng được..."

"Hector..."

[Anh ta...? Anh ta chưa... phải không?]

"Chưa chết" Garovel nói. "Dù vậy anh ta cũng không thể qua khỏi"

[Ông không thể.... làm gì ư??]

"Tôi xin lỗi"

Hector nhắm mắt lại và thở dài [Tôi đã không thể cứu anh ta ư...?]

"Chúng ta thất bại, Hector" Tiếng còi cảnh sát bắt đầu vang khắp căn phòng. "Và nếu cậu không chạy ngay bây giờ thì mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn nữa"

Hector chạy. Cậu ra khỏi căn nhà, băng qua sân sau và trèo ra hàng rào. Cậu cố ý đi tắt qua những ngôi nhà để tránh đường lớn.

"Cậu nên vứt cái áo sơ mi đi"

Hector nép vào góc của một ngôi nhà. Cậu nhìn xuống chiếc áo sơ mi đầy máu và thủng lỗ đạn. "Đây..." Hector thở dài. "Không hẳn là vấn đề lớn nhỉ...?"

"Có thể"

"Nhưng... uh... tôi không chắc nữa... một gã da đen không mặc áo chạy qua các khu phố sẽ, uh... có vẻ cũng được..."

"Còn hơn là một gã da đen người đầy máu chạy từ hiện trường vụ án qua các khu phố"

"Nhưng tôi... tôi không biết nữa... uh..."

"Đây không phải lúc ngại ngùng, Hector"

"Ông nói cứ như thể chúng khác nhau lắm ấy..."

"Cởi cái áo khỉ gió đó ra!"

Hector cởi áo. Khi nhìn vào chiếc áo ướt, cậu nhận ra bàn tay và cả cánh tay mình đang run rẩy. Da cậu nhợt nhạt và chỉ khi đứng yên Hector mới nhận ra những dấu hiệu bất thường này.

"À, cơ thể cậu đang bị sốc. Tôi đã cố gắng ngăn chặn các tác dụng phụ nhưng một số vẫn còn tồn tại"

"Cái gì...? Tại sao tôi lại bị sốc...?"

"Cậu không biết ư? Cậu bị bắt trúng năm lần, Hector. Chưa kể cậu còn thấy một tên bị bắn văng óc và chứng kiến cái chết của Mallory nữa. Tôi rất ngạc nhiên khi hiện tượng này không xảy ra vào đêm qua. Chỉ cần thư giãn một chút, nghỉ ngơi và mọi chuyện sẽ ổn thôi"

Tiếng còi báo động đã dừng lại. Họ đến một ngôi nhà. Hector ngồi trên bãi cỏ với hai chân khoanh lại. Cậu chỉ ngồi hít thở và nghĩ. Hector cau màu và tháo mặt nạ. Cậu chạm vào lỗ đạn trên mặt nạ bằng ngón cái. "Tôi đã làm gì sai, Garovel?" Cậu thì thầm. "Tôi có thể cứu anh ấy... phải không? Tôi đã trải qua những việc thật tồi tệ... nhưng... agh..."

Tử thần trôi nổi tới chỗ Hector. "Cậu còn nhớ những gì tôi nói lúc trước không? Đôi khi chúng ta không còn lựa chọn nào khác"

"Đó có phải là lời an ủi không?"

"Không, không phải. Chúng ta không được vừa lòng với thực tại. Tự thỏa hiệp với bản thân sẽ tạo nên tâm lý tự mãn, khiến hành động trở nên vụng về"

"Vậy... ý ông là gì?"

"Tôi chỉ muốn nói chúng ta đã làm hết sức có thể. Vì vậy, cậu không cần tự dằn vặt mình vì thất bại. Chúng ta tiếp thu thất bại trong quá khứ để dành chiến thắng trong tương lai"

Hector do dự rồi gật đầu một cách trang trọng. Sau một lúc, cậu hỏi. "Chúng ta làm gì bây giờ?"

"Ít nhất thì cậu cũng phải thay quần áo. Cậu có biết đường về nhà không?"

"Thật sự là... không. Tôi bị lạc rồi..."

"Vậy sau khi chỉ đường về nhà cậu, tôi sẽ tiếp tục đi quan sát. Hy vọng rằng chúng ta có thể tìm ra vợ và con gái anh ấy. Bỏ cái mặt nạ đi vì nó sẽ thu hút sự chú ý. Vì không mặc áo nên cậu có thể giả làm người chạy bộ, dù thời tiết hơi lạnh"

Cầm chiếc mặt nạ và áo sơ mi, cậu cố gắng chạy trên vỉa hè hết mức có thể.

Từng khung cảnh chiến đấu hiện ra trong đầu Hector. Cậu tiếp tục băn khoăn về bản thân trong cuộc chiến. Có lẽ cậu đã sai lầm khi hạ ba tên đằng sau đầu tiên. Tiếng súng nổ đã tạo cảnh báo và làm hai tên đằng trước nhanh chóng tấn công Mallory hơn. Tuy nhiên, dù cậu hạ gục hai tên đó trước thì anh ta vẫn phải chiến đấu một mình với ba tên còn lại. Ngay cả khi Hector cảnh báo trước khi chúng đến, không đời nào Mallory sẽ tin lời một kẻ lạ mặt như cậu. Tuy vậy, có lẽ Hector không nhất thiết phải thuyết phục anh ta. Nếu cậu-- Có lẽ nếu cậu có thể-- Có lẽ...

Khi về tới nhà, Hector vẫn đơn độc. Bố mẹ cậu chưa về và có lẽ họ đang ở trong một nhà hàng nào đó. Garovel rời khỏi ngay khi cậu nhìn thấy những dãy nhà quen thuộc.

Hector lên lầu và ném túi sách xuống giường. Cậu tự hỏi mình có nên thư giãn chút hay không. Cậu không cảm thấy mệt mỏi như lẽ thường. Hector ngồi xuống cởi giày. Một chút máu đã thấm vào chiếc tất bên phải.

"Tôi về nhà rồi" Cậu nói với Garovel.

"Tôi đang ở hiện trường"

"Ông tìm hiểu được gì chưa?"

"Hiển nhiên, cô con gái của anh ta đã ở trên lầu suốt thời gian đó"

"Khỉ thật..." Lông màu Hector nhíu lại. Cậu gãi đầu "Liệu cô bé ấy... cô bé có nghe thấy tiếng súng và tất cả mọi chuyện không...?"

"Tôi đang tìm. Cô ấy nói mình thấy một người đàn ông da đen mặc áo sơ mi đỏ và đeo một chiếc mặt nạ kỳ quái chạy trốn khỏi hiện trường"

"Tất nhiên rồi..."

Một khoảng lặng dài trôi qua. "Chết tiệt!"

"Có chuyện gì thế?"

"Tôi thấy cô bé có hào quang chết chóc. Rofal cũng nhắm vào cô ấy nữa"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net