🌻Chương 14🌻

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

📌Editor: Lê Thị Ngọc Huyền - Cung Quảng Hằng📌

💙💙💙

"Thế giới trong lòng anh" là bộ phim điện ảnh Cảnh Tâm đóng vào tháng năm năm ngoái, sau giai đoạn hậu kỳ gia thế bối cảnh của cô bị đưa ra ánh sáng, ồn ào huyên náo vô cùng, thời điểm đó vừa đúng lúc đi tuyên truyền phim, tháng chín bắt đầu công chiếu, bất ngờ đạt doanh thu cao nhất phòng vé, thuộc về dạng điện ảnh ăn khách nhờ yếu tố ngược với lẽ thường, nam nữ chính và nam nữ hai đều trở lên vô cùng hot.

Thời gian đó mọi người trong đoàn làm phim đều nghĩ cách để mình trở lên nổi tiếng hơn, còn Cảnh Tâm thì bị ngưng hoạt động trong một thời gian ngắn, chờ cơn sốt của bộ phim hạ nhiệt, cô mới xuất hiện một lần nữa trước mắt công chúng.

Lúc đó cô chiếm vị trí từ khoá tìm kiếm hot nhất một thời gian, vừa đúng lúc bắt đầu tuyên truyền phim, Thẩm Gia nói bộ phim này sở dĩ đạt doanh thu cao nhất phòng vé, cũng coi như có công lao của cô, nhưng một chút chỗ tốt cô cũng không chiếm được, đúng là thiệt thòi lớn.

Thẩm Gia nói cho cô: "Lần này Lục Tuyết Tâm được đề cử giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất."

Cảnh Tâm: "Hả?"

À đúng rồi, "Thế giới trong lòng anh" nữ chính là Lục Tuyết Tâm.

Ban đầu quan hệ giữa Cảnh Tâm và Lục Tuyết Tâm còn tạm được, nhưng hình như từ sau khi vào đoàn làm phim "Giải thoát", trạng thái bình yên giữa hai người đã có chút biến đổi, Cảnh Tâm có chút không hiểu, Lục Tuyết Tâm là nữ chính đi tranh góc kính với nữ phụ như cô làm cái gì?

Thẩm Gia vỗ vỗ vai cô: "Còn hai mươi ngày, chuẩn bị thật tốt, diện cho xinh đẹp đi ké thảm đỏ cho nổi chút xíu mới được."

Cảnh Tâm: "...."

Nữ số ba đúng là không có địa vị, đi thảm đỏ mà cũng phải đi ké.

Gần đây chuyện tốt đến không ngừng, tâm tình Cảnh Tâm vô cùng tốt, cho nên khi Cảnh Lam Chi gọi điện thoại bảo về nhà ăn cơm, cô sảng khoái đồng ý rồi.

Buổi chiều, Cảnh Tâm nhận được điện thoại của Tần Sâm, cô cười gọi anh: "Tần tổng."

Tần sâm nghe ra giọng trêu chọc của cô, khoé miệng cong lên: "Tối nay định làm gì?"

Cảnh Tâm chẹp chẹp miệng, ở trong lòng trách anh không gọi điện thoại sớm một chút, "Tối nay tôi đã nói với ba mẹ rồi, trở về ăn cơm, trước kia vì chuyện đổi vai diễn, tôi đã gần một tháng không về nhà rồi." Dừng một chút, mới phản ứng lại có thể anh gọi điện thoại muốn hẹn cô, mím môi bất giác nở nụ cười: "Ngày mai tôi mời anh ăn cơm? Lần này ít nhiều cũng là anh ra tay trợ giúp."

Tần Sâm cười nhẹ: "Cũng được, ngày mai tôi đến đón em."

Trong đầu Cảnh Tâm hiện lên hình ảnh bộ dáng anh dựa lưng vào ghế, đỏ mặt nói: "Được."

A, có lẽ trên ngón tay anh còn mang theo điếu thuốc.

Cảnh Tâm tưởng tượng mấy hình ảnh kia, tưởng tượng mấy bộ dạng hư hỏng của anh, a đúng rồi, anh nói là mình có hình xăm, không biết là ở chỗ nào đây....

Cô rất ngạc nhiên, cũng muốn nhìn một cái.

Buổi chiều cô trở về Phó gia trước giờ cơm một tiếng, Cảnh Lam Chi và Phó Khải Minh đều ở nhà.

Cảnh Tâm đi vào ngọt ngào gọi một tiếng: "Ba mẹ."

Hai người đều cười rất vui vẻ, Phó Khải Minh nói: "Con bé kia, nhiều ngày như vậy mà không thèm trở về thăm ba ba con."

Cảnh Lam Chi trừng mắt liếc nhìn ông một cái, đem Cảnh Tâm kéo xuống ngồi cạnh mình: "Mấy ngày nay không bận chứ?"

Cảnh Tâm liếc nhìn hai người một cái: "Con có bận hay không hai người không phải đều rõ ràng sao, hỏi con làm gì."

Hai người ngẩn ra, bất đắc dĩ cười, con bé này ở trong giới giải trí đã lâu, ngày trước cũng chưa từng nhu thuận nghe lời.

Cảnh Tâm theo hai người xem phim truyền hình một lúc, cơm nước xong ra ngoài tản bộ, một lúc sau về phòng khách tiếp tục xem ti vi. Cảnh Tâm cảm thấy ba mẹ có chuyện muốn nói với cô, chỉ là không biết bắt đầu thế nào thôi.

Vì thế, cô chủ động hỏi: " Ba mẹ, hai người không phải có chuyện gì muốn nói với con chứ?"

Cảnh Lam Chi nhìn thoáng qua Phó Khải Minh.

Phó Khải Minh khụ một tiếng, nhìn về phía Cảnh Tâm: "Tâm bảo bối à, có phải gần đây con đang qua lại với tên tiểu tử Tần gia phải không?"

Tiểu tử Tần gia? Là chỉ Tần Sâm sao?

Cảnh Tâm hạ mi mắt, không nói chuyện, chờ câu sau của ba.

Phó Khải Minh nói: "Trước ba có nghe qua một ít lời đồn về cậu ta, tiểu tử kia đã làm không ít chuyện xấu, thường đối nghịch với người lớn trong nhà, người trong nhà đều bị cậu ta làm cho vô cùng đau đầu, cậu ta còn làm cho ba mình tức giận đến mức suýt từ con. Tuy rằng mấy năm nay đã bớt phóng túng không ít, sự nghiệp cũng khá tốt, ngày trước là người như vậy, con cách xa cậu ta ra một chút, ba và mẹ con có mỗi con là con gái, không muốn bị cậu ta vấy bẩn."

Vấy bẩn....

Cảnh Tâm cảm thấy vô cùng khó xử, ba mẹ vì muốn thuyết phục cô mà đã hợp lại, ngay cả loại từ vấy bẩn này mà cũng dùng tới.

Cảnh Lam Chi nói tiếp: "Không nói đến chuyện trước kia của cậu ta, bây giờ bình thường đều nhìn thấy tin tức của cậu ta với một minh tinh nào đó, vài ngày trước không phải có scandal với Lục Tuyết Tâm sao? Dù sao, con nghe ba mẹ, đừng cùng cậu ta tiếp xúc nhiều quá."

Mắt Cảnh Tâm giật giật, nhìn xuống dưới: "Nói như vậy hình như ba mẹ rất quen thuộc với anh ấy."

Phó Khải Minh nhíu mày: "Dù sao con cứ nghe ba mẹ là được, chúng ta chỉ vì muốn tốt cho con."

Cảnh Tâm quay đầu nhìn ông một cái, miệng chu lên: "Dạ dạ dạ, hai người đều vì muốn tốt cho con, con muốn đóng phim, hai người cảm thấy nhân vật này không tốt liền không cho con diễn, con cũng không phải là trẻ con, rất nhiều chuyện có thể tự mình quyết định, hai người cũng đừng quan tâm."

Cảnh Lam Chi muốn nói lại thôi, qua nửa ngày, vẫn là mở miệng nói:" Tâm bảo bối à, từ năm sau con đừng đi đóng phim nữa được không?"

Cảnh Tâm lập tức trả lời: "Không được, chúng ta không nói chuyện này nữa, nói thêm nữa là con sẽ tức giận, hai người cũng không vui."

Hai vợ chồng liếc nhau, Phó Khải Minh buông tay: "Được được được, không nói nữa, vậy con nhớ kỹ lời ba mẹ nói, cách xa Tần Sâm một chút."

Cảnh Tâm không nói lời nào, quay đầu sang chỗ khác.

Cùng lúc đó, trong phòng khách của Tần gia mở bàn mạt chược vô cùng náo nhiệt, Tần Sâm đêm nay vận vô cùng tốt, đã thắng được rất nhiều, không chút nương tay.

Phương Nguyệt cùng mẹ Tần bị thua không cam lòng, lại không làm gì được, Phương Nguyệt không nhịn được nói: "Cậu nương tay một chút không được sao?"

Tần Sâm ngậm điếu thuốc, lãnh đạm nói: "Không được."

Một lát sau, ba Tần từ trên lầu đi xuống, "Tần Sâm, anh đến thư phòng một chút."

Tần Sâm tiện tay ném bài về phía Chu Nghi Ninh nói: "Em tiếp, thua tính cho anh."

Tần Sâm vào thư phòng, nhìn về lão nhân gia: "Ba, chuyện gì?"

Sắc mặt ba Tần nghiêm túc: "Lần trước tôi không phải đã nói với anh, bảo anh không được trêu chọc nha đầu Phó gia nữa hay sao? Đó là chuyện riêng của nhà người ta, anh đừng gây thêm phiền toái cho người trong nhà nữa được hay không?"

"Chuyện lần trước không phải con tự mình gánh vác sao? Chưa gây thêm phiền toái gì cho ba."

"Anh cho là mặt mũi mình lớn bao nhiêu? Còn không phải là nể mặt nhà họ Tần nên mới không so đo với anh!"

Tần Sâm sờ cằm, lười nhác lên tiếng: "Được, cảm ơn nhà họ Tần của chúng ta, con đi về trước."

Ba Tần ở phía sau đập bàn rống: "Mẹ kiếp anh là tên tiểu tử thối! Lần nào tôi nói chuyện anh cũng không thèm nghe! Có tin hay không lão tử đánh chết anh! Anh đứng lại đó cho tôi!"

"Ba à vẫn là tiết kiệm một chút sức lực để dỗ mẹ con đi, bà ấy hôm nay thua có vẻ thảm."

Ném một câu, Tần sâm cũng không quay đầu lại, đi thẳng xuống lầu.

Vừa xuống dưới lầu, Chu Nghi Ninh bên kia hô to: "Anh họ, vừa rồi bọn họ bắt nạt em! Em đều thua hết! Anh mau đến cứu em!"

Tần Sâm nhìn quăng một câu: "Tự mình chơi, anh về trước."

Chu Nghi Ninh hoảng, vội vàng đến níu anh lại: "Không được mà, anh không thể đi, em không đủ tiền thua!"

Tần Sâm cười nhẹ: "Tính vào của anh."

Chỉ chờ những lời này! Chu Nghi Ninh lập tức buông tay, vui vẻ chạy về.

Mẹ Tần vừa rồi thua không cam lòng, hướng anh gọi: "Con trai, con thắng mẹ nhiều như vậy sao có thể đi như thế?"

Thân hình cao lớn của Tần Sâm đưa lưng về phía mọi người, quay đầu, khoé miệng nhếch lên: "Mẹ, một thời gian nữa con sẽ mang về một cô gái để cùng mẹ chơi đùa."

Mẹ Tần ngây ra một lúc: "Cô gái nào?"

Người anh đã mất dạng.

Chu Nghi Ninh trừng mắt nhìn tình hình, cười tủm tỉm nói: "Một cô gái vô cùng xinh đẹp, ngực to eo nhỏ chân dài."

Tần Sâm đi ra bên ngoài, cúi đầu nhìn Bố Duệ: "Đi thôi."

Bố Duệ lập tức leo lên xe anh ngồi, ngồi chờ ở bên phía tay lái phụ, Tần Sâm sờ sờ khoé miệng đi mở của sau ra, vỗ đầu nó nói: "Về sau mày ngồi phía sau đi, từ bây giờ phải tập thói quen này mới được."

Bố Duệ vẫy vẫy cái đuôi, chui xuống ngồi phía sau.

Hôm sau, sau khi ăn cơm trưa Cảnh Tâm liền lấy cớ đi khỏi Phó gia.

Trở lại nhà trọ của mình, cô vội vàng đến phòng để quần áo bắt đầu chọn quần áo, Thẩm Gia gọi điện cho cô hỏi: "Em đang làm gì vậy?"

Cảnh Tâm trả lời: "Tối nay em cùng Tần sâm ăn cơm, đang chọn quần áo."

Thẩm Gia bên kia dừng một chút, sau đó nói: "Ba mẹ em gọi điện thoại cho chị, bảo chị trông chừng em, ấn tượng của ba mẹ em về Tần Sâm đúng là không hề tốt nha."

"Em biết, tối hôm qua hai người nói với em, bảo em cách xa anh ấy ra một chút." Cảnh Tâm cầm một bộ váy dài đứng trước gương ướm thử," Chị định nói gì với em vậy?"

Thẩm Gia nói: "Chỉ là muốn nói cho em biết một tiếng, nếu em còn muốn chị tiếp tục làm người đại diện của em, chuyện mình và Tần Sâm em phải tự chịu trách nhiệm."

Cảnh Tâm hừ một tiếng: "Không phải chị mang em đẩy lên thuyền giặc hay sao?"

Thẩm Gia a một tiếng: "Vậy bây giờ em xuống vẫn còn kịp."

"Em không xuống!"

Thẩm Gia cười vài tiếng: "Vậy không phải, chị cúp đây, đừng quên ngày mai phải đi thử lễ phục."

Cảnh Tâm vội vàng kêu lên: "Ai chờ một chút, chị chọn giúp em với, một lúc nữa em nên mặc váy dài hay váy ngắn đây?"

"Váy ngắn, càng ngắn càng tốt, Tần Sâm thích con gái chân dài."

"...."

Sau khi nhận được điện thoại của Tần Sâm, Cảnh Tâm nhìn gương ngắm nghía, váy liền màu trắng cách gối 20cm, chân của cô lại vừa thẳng vừa dài, đúng là rất đẹp.

Xác nhận không có vấn đề gì, cầm túi đi về phía thang máy.

Ra khỏi thang máy, hít một hơi thật sâu, đi ra khỏi toà nhà liền thấy Tần Sâm đang dựa vào xe hút thuốc, vẫn là bộ dáng áo sơ mi đen để mở hai nút áo, sườn mặt anh tuấn, thân thể cường tráng, trên trán có một ít tóc ngắn, đẹp trai theo kiểu lưu manh.

Hình như phát hiện ra cô, anh nghiêng đầu nhìn qua, người không nhúc nhích, miệng thổi ra vài ngụm khói, lập tức dập tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh.

Lại ngẩng đầu, phát hiện cô bé kia vẫn còn đứng bất động, anh cười nhẹ.

Cảnh Tâm tim đập có chút nhanh, vội vàng đi qua.

A, xong đời, chọc phải đàn ông xấu có độc.

💙💙💙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net